Editor: Miêu tỷ
Beta: tiểu Hồ
==================
Tiêu Viễn Chinh tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau.
Quan hệ của Kiểu Úc và Tùng Dung vẫn căng thẳng như cũ, đám người trong tổ trọng án không hiểu rõ chân tướng cũng chẳng biết nên làm thế nào, không hiểu sao trước đó một ngày hai người còn cười nói với nhau, sau khi từ Tiêu gia trở về lại không buồn nói chuyện.
Bất kể hai người làm gì cũng đều tránh đối phương, Kiều Úc uống nước thì Tùng Dung tuyệt đối không tới gần máy nước, Tùng Dung cho họp thì Kiều Úc thất thần, ngay cả Tề Tích cũng nhận ra cậu chẳng nói câu nào. Bốn người Tề Tích chỉ có thể lo lắng suông cũng không dám tùy tiện chen vào, ngộ nhỡ mạc danh kỳ diệu làm vật hi sinh giữa hai người thì thật thảm. Vì vậy hai người liền duy trì tình trạng không mặn không nhạt.
Ngày hôm qua Tiêu Viễn Chinh không mất quá nhiều máu, nhưng hôm nay tỉnh dậy khuôn mặt vẫn tái nhợt, đôi mắt hẹp dài tràn ngập ngạo mạn, khóe môi nhếch lên cười lạnh, ánh mắt nhìn tổ trọng án như đang phải chịu đựng nhìn một đống rác rưởi.
Tùng Dung ngồi trên ghế thẩm vấn, lật tài liệu vài lần, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhạt, Tiêu Viễn Chinh này đúng là thanh niên bại hoại không hơn không kém.
Mười bốn tuổi vì đánh nhau mà phải vào trại giáo dưỡng thiếu niên, về sau ỷ trong nhà có tiền nên được ra ngoài, sau đó lại mê lái siêu xe, liên tiếp ba lần say rượu lái xe bị bắt được. Mười tám tuổi ở quán bar giở trò đồi bại với cô gái mười bốn tuổi bị phạt, tạm giam vài ngày lại được thả ra.
Người như thế ngoại trừ tài sản của cha hắn ra, căn bản chỉ là đồ cặn bã, trước đây giở trò đồi bại không nói, hiện giờ còn bị nghi ngờ có liên quan đến án giết người cưỡng gian, thật đúng là chết không hối cải.
Tùng Dung nhìn người ngồi trước mặt, đan chéo hai tay vào nhau mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian từ ngày mùng mười đến ngày mười một, trong bốn mươi tám giờ đó, cậu đang làm gì?”
Tiêu Viễn Chinh khinh thường nhìn Tùng Dung, nhếch miệng: “Sir, trước khi luật sư của tôi đến, tôi có quyền giữ im lặng.”
Tùng Dung không để ý cười cười, đem ảnh chụp của hắn cùng Lý Hiểu Mẫn đặt trên bàn: “Nghe nói cậu và Lý Hiểu Mẫn là người yêu, vậy đối với việc bạn gái bị sát hại cậu không có gì để nói sao?”
“Tôi đã nói rồi, tôi và cô ta đã chia tay, ngài còn muốn tôi nói gì nữa!” Tiêu Viễn Chinh không nhịn được vỗ tay xuống bàn, giọng nói tuy bất mãn nhưng vẻ mặt lại lóe ra điều gì đó.
“A, thì ra là đã chia tay, vậy vì sao sớm muộn không làm, lại chia tay đúng vào ngày Lý Hiểu Mẫn bị giết hại.”
“Ngài có ý gì? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không giết người! Loại quái vật như cô ta tôi nhìn đã ghê tởm, chẳng lẽ bởi vì mùng mười cô ta chia tay với tôi thì nhất định là tôi giết người sao!?” Tiêu Viễn Chinh bực bội dứt tóc.
Tùng Dung sáng tỏ, buông tay ra tựa lưng vào ghế: “Câụ làm sao biết Lý Hiểu Mẫn bị giết ngày mùng mười? Vừa rồi hình như tôi chưa nói cho cậu biết.”
Tiêu Viễn Chinh sửng sốt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi “Tôi, tôi và cô ta chia tay vào ngày mùng mười, nhưng tôi thực sự không giết cô ta.”
“A, vậy trở lại vấn đề đầu tiên, từ mùng mười đến ngày mười một cậu đang làm gì?”
“Hôm đó tôi uống rượu ở PUB, tới hơn hai giờ chiều thì gặp cô ta, các vị không tin có thể hỏi người trong PUB, bọn họ đều có thể chứng minh.”
“Vậy sau khi hai người gặp nhau xong cậu đi đâu?”
“Về nhà!” Tiêu Viễn Chinh hung hăng đạp một phát lên bàn.
“Ai có thể chứng minh?”
“Tôi một mình ở nhà, tìm cái P chứng minh!”
Tùng Dung ngước mắt nhìn hắn một lúc thật lâu không nói lời nào, cuối cùng Tiêu Viễn Chinh bình tĩnh lại túm tóc mình nói: “Sếp Tùng, các vị nói tôi giết người thì phải có chứng cớ, bỗng dưng vô cớ bắt tôi vào đây, ít nhất cũng cho tôi một lời giải thích chứ?”
“Cậu và Lý Hiểu Mẫn chia tay như thế nào?” Tùng Dung không trả lời câu hỏi của Tiêu Viễn Chinh, mà lại cố ý chuyển sang vấn đề khác.
“Cô ta là người đề nghị chia tay trước, huống chi tôi đã sớm chán ghét cô ta! Cô ta là một con thần kinh, mọe nó, chạm tay một chút cũng không chịu, mọe, tôi yêu đương bao nhiêu lần còn không bị nghẹn khuất như vậy, nếu muốn giết cô ta tôi đã sớm ra tay, còn phải đợi đến ngày hôm nay?”
“Vậy tại sao cậu không chủ động đưa ra lời chia tay?”
Tiêu Viễn Chinh phiền muộn vỗ xuống bàn “Ngài cho là tôi không muốn sao! Nhưng cmn đúng là biến thái, tôi trước kia cũng có đề cập qua với cô ta, nhưng cô ta lại nói cái gì cũng không đáp ứng, tôi mới không so đo với người cổ hủ như ả, cái gì mà chia tay liền phá hủy thanh danh của cô ta, rồi nếu tôi có dũng khí dám chia tay thì cô ta sẽ bóp chết tôi rồi tự sát, ngài nói như vậy thì ai dám.”
Tiêu Viễn Chinh tức giận kéo tóc tiếp tục nói: “Ba tôi nói như thế nào cũng là người có tiếng tăm, tôi sợ mọi việc rùm beng lên liền chịu đựng, dù sao cô ta cũng không quản tôi, mặc kệ tôi lên giường với phụ nữ khác, miễn là không chia tay với cô ta thì mọi chuyện ra sao đều được.”
Ngồi trong phòng theo dõi bên cạnh, Âu Dương nghe xong liền ném thẳng chiếc cốc xuống đất, mắng to một tiếng: “Đậu má! Loại tiện nhân này sao có thể để cho hắn tiếp tục sống! Lý Hiểu Mẫn nghĩ sao vậy, loại đàn ông này còn giữ lại làm gì! Tôi nói đàn ông khắp thiên hạ đều không phải là thứ tốt!”
Tề Tích và Hạ Quân Chi liếc nhau, thật không biết phải làm sao, nhún vai cùng nghĩ: Âu Dương tỷ tỷ, tỷ đừng vơ đũa cả nắm gom tất cả đàn ông lại được không? Hắn ta là ngựa giống, chúng tôi không phải nha.
Bởi vì Kiều Úc và Tùng Dung đang giận dỗi nhau nên không cùng vào phòng thẩm vấn, cậu không nghe thấy lời vừa rồi Âu Dương nói, tất cả tâm tư đều đặt trên lời khai của Tiêu Viễn Chinh.
Chỉ cần thật lòng yêu một người thì không có khả năng hào phóng như vậy, đem người yêu của mình tặng cho người khác, huống chi nghe ý tứ trong lời nói của Tiêu Viễn Chinh thì Lý Hiểu Mẫn căn bản không phải là người rộng lượng, mà là không quan tâm tới Tiêu Viễn Chinh ở với ai. Nếu Lý Hiểu Mẫn yêu Tiêu Viễn Chinh, thà rằng tự sát cũng không muốn chia tay, vậy tuyệt đối không có lý nào lại không quan tâm việc hắn ta một chân đạp N thuyền.
Trừ khi…. cô ta căn bản không yêu Tiêu Viễn Chinh.
Như vậy, ngày xảy ra vụ án Lý Hiểu Mẫn nói đi gặp người cô ta yêu nhất, người này rất có khả năng không phải là Tiêu Viễn Chinh…
Chẳng lẽ ngay từ đầu mạch suy nghĩ của mọi người đã sai lầm?
Nghĩ tới đây Kiều Úc cúi đầu nói thầm chuyện gì đó với Hạ Quân Chi và Tề Tích, chỉ thấy Hạ Quân Chi vỗ vỗ vai cậu, cười nói: “Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho chúng tôi đi.”
Tề Tích cười hì hì lôi kéo Hạ Quân Chi rời đi, Kiều Úc nheo mắt lại không nói nữa.
Hiển nhiên Kiều Úc cũng muốn đi tới chỗ Tùng Dung, y nhìn Tiêu Viễn Chinh hỏi: “Đúng là cô ấy chủ động nói chia tay với cậu?”
“Đúng vậy, lúc đó tôi nghe xong lỗ tai còn muốn nổ tung, cmn đã có thể thoát khỏi con tiện nhân này, về sau không bao giờ phải nghẹn khuất như vậy nữa!” Tiêu Viễn Chinh nói xong cao hứng vỗ tay, mặt mày hớn hở, ngay cả Tùng Dung cũng muốn giơ tay đánh hắn.
Phắc, đây là thái độ của con người sao, cho dù là đã chia tay nhưng nghe tin bạn gái cũ đã chết chí ít cũng phải chảy một giọt nước mắt chứ.
“Sau khi cô ấy cùng cậu chia tay có nói qua sắp đi gặp người nào không?”
“Đệch, tôi biết làm sao được. Cô ta muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, tôi không rảnh nói chuyện tào lao với cô ta.”
Đôi mắt Tùng Dung nheo vào, môi mím lại trầm mặc, chỉ vào cổ tay Lý Hiểu Mẫn trong bức ảnh nói: “Chiếc vòng tay này cậu có từng thấy không?”
Tiêu Viễn chinh ghé sát lại nhìn trong chốc lát nói: “Tôi đâu chỉ là gặp qua, cô ta thường xuyên đeo chiếc vòng này, chạm cũng không cho người khác chạm một chút, tôi không hiểu sao cô ta cứ nhất định phải dùng nói, cô ta nói với tôi một câu tôi mua cho mấy chục cái cũng không thành vấn đề.”
Trong phòng bên cạnh Âu Dương nghe xong liền xắn tay áo muốn xông ra ngoài, bị Thư Tình ngăn cản: “Âu Dương tỷ, tỷ bình tĩnh, bình tĩnh, đừng ‘tri pháp phạm pháp’ gây ra án mạng.”
“Em đừng quản! Tỷ hôm nay nhất định phải thu thập tên tiện nhân này, cho hắn ta biết phụ nữ không phải dễ ức hiếp như vậy! Mọe nó!”
Lúc này Kiều Úc hoàn toàn thản nhiên mở miệng nói: “Nhà Lý Hiểu Mẫn nghèo như vậy, chắc chắn luyến tiếc mua loại trang sức này, nếu không phải Tiêu Viễn Chinh mua cho cô ấy, vậy là ai?”
Thư Tình, Âu Dương đều sửng sốt một chút, đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên chuyện này.
Thư Tình cúi đầu một chút rồi nói: “Cô ấy có thể giống như những cô gái thích hàng hiệu không, có thể bỏ toàn bộ tiền ra mua chiếc vòng tay này?”
Kiều Úc mím môi lắc đầu: “Tôi nghĩ không phải, người thích hàng hiệu bao giờ cũng không thể thỏa mãn với hiện tại, mua một cái lại muốn mua cái thứ hai, nhìn cách ăn mặc thường ngày của Lý Hiểu Mẫn không giống người thích ăn diện, muốn cô ấy mua mấy thứ như vậy căn bản là không có khả năng.”
Âu Dương khoanh tay, cười lạnh một tiếng: “Thiết, theo tôi thấy Lý Hiểu Mẫn này cũng không phải thứ tốt đẹp, nói không muốn cùng Tiêu Viễn Chinh chia tay không chừng chỉ là ngụy trang, cô ta thích người khác, nhưng sợ mất thể diện nên không muốn công khai mà thôi.”
Kiều Úc gật đầu, điều Âu Dương nghĩ đến cũng giống cậu, chỉ sợ Lý Hiểu Mẫn yêu người khác, Tiêu Viễn Chinh chẳng qua chỉ là vật hi sinh.
Tùng Dung thản nhiên nhìn Tiêu Viễn Chinh đang vô cùng đắc ý, hỏi: “Sau khi Lý Hiểu Mẫn chết thì không thấy chiếc vòng này, ngày hôm đó cậu có thấy cô ấy mang chiếc vòng tay này không?”
Tiêu Viễn Chinh sửng sốt một chút lập tức hiểu được, hắn ta bật dậy chỉ vào Tùng Dung mắng: “A, tôi hiểu rồi! Các vị sẽ không bởi vì chiếc vòng tay của cô ta biến mất mà tưởng tôi cầm đi chứ? Các vị đầu dài óc ngắn à, vòng tay của cô ta biến mất thì nhất định là tôi lấy sao? Không chừng cô ta đánh rơi dọc đường hoặc là đưa cho người khác, chỉ vì vậy mà các người nghi ngờ tôi, còn làm tôi bị thương nữa?! Các người chờ đó, tôi nhất định sẽ khiến các người thân bại danh liệt, chờ chết đi!”
Tùng Dung cười nhẹ: “Cậu thực sự nghĩ trong nhà có tiền thì có thể vô pháp vô thiên, tiểu tử cậu quá non rồi, tôi chỉ hỏi những câu hỏi thông thường, không có nói cậu lấy chiếc vòng tay, cậu muốn tố cáo chúng tôi thì cứ việc, Tùng Dung tôi không sợ nhất là hạng người như cậu. Cậu tốt nhất ngoan ngoãn một chút nói thật đi, nếu không tôi khó có thể bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì, phải biết rằng…”
Nói xong Tùng Dung cúi người lại gần Tiêu Viễn Chinh, nói thầm vào tai hắn: “Trên địa bàn của tôi không tới phiên cậu chỉ tay năm ngón, tra hỏi bức cung, đánh cho nhận tội, loại sự tình này đừng tưởng tôi không làm được… Ở đây cho dù tôi giết chết cậu cũng không ai biết, cậu có tin hay không?”
Tiêu Viễn Chinh dù sao cũng chỉ là sinh viên, nghe Tùng Dung nói vậy khuôn mặt ngay tức khắc bị dọa sợ trắng không còn giọt máu, khí tức áp bức mạnh mẽ chỉ hắc đạo có, bộ dạng Tùng Dung ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ biết lời y nói tuyệt đối không phải là nói dối, ngày hôm qua một dao chí mạng đến giờ còn đau, loại tư vị này hắn ta không muốn thử lại lần nữa.
Hắn ngã người trên ghế, run rẩy nói: “Ngài, ngài, rốt cuộc muốn thế nào? Tôi thực sự không giết người…”
Tùng Dung nhìn hắn ta sợ tới mức muốn khóc trong lòng nhịn không được muốn cười, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bị gia đình làm hư, nhìn khuôn mặt không che giấu được cảm xúc, tất cả đều bị lộ ra, nói hắn ta trăm phương ngàn kế giết Lý Hiểu Mẫn là không có khả năng đi.
“Ngày hôm đó cậu rốt cuộc có nhìn thấy chiếc vòng tay này không?”
“…Có, có, nhưng tôi cùng cô ta chia tay sau đó rời đi, đến tạm biệt cũng không có, nói gì đến vòng tay… Sir, tôi thực sự vô tội mà, ngài không tin cứ việc lục soát nhà tôi, vòng tay này tôi thực sự không biết ở chỗ nào!”
Tùng Dung xoa cái trán phát đau, sự việc quanh quẩn giậm chân tại chỗ, có lẽ ngay từ đầu mọi người đã nhìn sai trọng điểm rồi, tám mươi phần trăm người trong nhật ký Lý Hiểu Mẫn nhắc tới không phải là Tiêu Viễn Chinh.
Hiện tại trong tay không đủ chứng cứ có thể khởi tố Tiêu Viễn Chinh, sẽ phải trơ mắt thả người, cả ngày bận rộn, kết quả là công dã tràng.
Lúc này luật sư của Tiêu Viễn Chinh cũng đã tới, khuôn mặt hắn giống quả cật heo, mang một khí thế vô cùng ngưu X, tự cao tự đại làm người khác cảm thấy tên này nhìn đời bằng lỗ mũi.
(ngưu X là gì ta chưa tra ra được, ai biết giải thích giúp ta với nha, cảm tạ)
“Đương sự của tôi ở chỗ các vị bị đối xử bất công, hiện tại đã qua mười hai tiếng tạm giam, phiền các vị ngay lập tức thả người, nếu không đừng trách tôi đi tố cáo các người!”
Tùng Dung ngẩng đầu liếc luật sư một cái, không nhanh không chậm sửa sang tốt khẩu cung của Tiêu Viễn Chinh mới chậm rì rì ngẩng đầu: “Người, ông có thể mang đi, nhưng cơm có thể ăn bậy nói không thể nói bậy, chúng tôi đã đánh hắn hay là mắng hắn, không có chứng cớ thì đừng nói lung tung, tránh cho truyền ra ngoài làm dơ bẩn danh hiệu luật sư của ông.”
“Cậu, tôi biết Cục trưởng của các người, để cho hắn tới gặp tôi!”
Tùng Dung cười lạnh: “Thực xin lỗi, mặt tôi nhỏ không mời được Cục trưởng đại nhân tôn đại Phật này.”
“Cậu tên gì? Tôi muốn khởi tố cậu! Làm bị thương đương sự của tôi các người có trách nhiệm hay không! Các người chờ đó, tôi tuyệt đối sẽ khởi kiện!” Mặt mày tức giận chuyển sang màu cật heo, làm khuôn mặt càng thêm tím đến lợi hại.
Âu Dương và Thư Tình đứng bên cạnh gắt gao cắn môi, nín cười đau cả bụng.
Lão đại có tiếng là lời nói ác độc, đừng thấy y bình thường một bộ mặt than, kỳ thực miệng lưỡi rất lợi hại, ngay cả Tề Tích ba hoa như vậy đứng trước mặt lão đại cũng cam bái hạ phong, luật sư cật heo ông hãy bảo trọng….
Đang lúc luật sư mặt cật heo dẫn Tiêu Viễn Chinh đi làm thủ tục nộp tiền bảo lãnh, chuông điện thoại của Tùng Dung đột nhiên vang lên.
“Tề Tích, làm sao vậy?”
“Lão đại, anh thẩm vấn Tiêu Viễn Chinh xong chưa? Có đầu mối không?”
Tùng Dung nhìn thoáng qua luật sư, đi tới góc phòng nhẹ giọng hỏi: “Đang bận rộn, cậu hẳn là biết rồi đi. Cậu và Hạ Quân Chi không đợi ở cảnh cục, lại chạy đi đâu?”
“Đừng nha lão đại, anh ngàn vạn lần không thể thả người! Tôi và Hạ Quân Chi đã tìm được vòng tay của Lý Hiểu Mẫn ở Tiêu gia, tiểu tử Tiêu Viễn Chinh kia nói gì thiên tài mới tin.”
“Cái gì!” Tùng Dung đứng bật dậy, ghế dựa kêu chi dát một tiếng.
“Tiểu Tinh bảo chúng tôi trở lại Tiêu gia một lần nữa, kết quả chúng tôi đã tìm thấy. Tiêu Quốc Chân vốn tưởng rằng đó là dây sắt, sau đó ông ta nhìn chiếc vòng tay mặt cũng tái luôn! Hahaha…”
Tùng Dung gập di động lại, thản nhiên liếc Kiều Úc một cái, phát hiện ánh mắt cậu vẫn luôn đặt trên người mình.
Cặp mắt hoa đào sáng ngời không gợn chút sợ hãi, như là biển khơi sâu lắng, ngực Tùng Dung bỗng nhiên cứng lại, vậy mà nói không ra lời.
Kiều Úc dời tầm mắt, cúi đầu bĩu môi cảm thấy chính mính nhiều chuyện, Tùng Dung đã nói không cho mình nhúng tay vào án tử, bản thân tại sao lại vô duyên như vậy, nhìn thấy y vội đến sứt đầu mẻ trán nhịn không được lại muốn giúp y.
Beta: tiểu Hồ
==================
Tiêu Viễn Chinh tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau.
Quan hệ của Kiểu Úc và Tùng Dung vẫn căng thẳng như cũ, đám người trong tổ trọng án không hiểu rõ chân tướng cũng chẳng biết nên làm thế nào, không hiểu sao trước đó một ngày hai người còn cười nói với nhau, sau khi từ Tiêu gia trở về lại không buồn nói chuyện.
Bất kể hai người làm gì cũng đều tránh đối phương, Kiều Úc uống nước thì Tùng Dung tuyệt đối không tới gần máy nước, Tùng Dung cho họp thì Kiều Úc thất thần, ngay cả Tề Tích cũng nhận ra cậu chẳng nói câu nào. Bốn người Tề Tích chỉ có thể lo lắng suông cũng không dám tùy tiện chen vào, ngộ nhỡ mạc danh kỳ diệu làm vật hi sinh giữa hai người thì thật thảm. Vì vậy hai người liền duy trì tình trạng không mặn không nhạt.
Ngày hôm qua Tiêu Viễn Chinh không mất quá nhiều máu, nhưng hôm nay tỉnh dậy khuôn mặt vẫn tái nhợt, đôi mắt hẹp dài tràn ngập ngạo mạn, khóe môi nhếch lên cười lạnh, ánh mắt nhìn tổ trọng án như đang phải chịu đựng nhìn một đống rác rưởi.
Tùng Dung ngồi trên ghế thẩm vấn, lật tài liệu vài lần, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhạt, Tiêu Viễn Chinh này đúng là thanh niên bại hoại không hơn không kém.
Mười bốn tuổi vì đánh nhau mà phải vào trại giáo dưỡng thiếu niên, về sau ỷ trong nhà có tiền nên được ra ngoài, sau đó lại mê lái siêu xe, liên tiếp ba lần say rượu lái xe bị bắt được. Mười tám tuổi ở quán bar giở trò đồi bại với cô gái mười bốn tuổi bị phạt, tạm giam vài ngày lại được thả ra.
Người như thế ngoại trừ tài sản của cha hắn ra, căn bản chỉ là đồ cặn bã, trước đây giở trò đồi bại không nói, hiện giờ còn bị nghi ngờ có liên quan đến án giết người cưỡng gian, thật đúng là chết không hối cải.
Tùng Dung nhìn người ngồi trước mặt, đan chéo hai tay vào nhau mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian từ ngày mùng mười đến ngày mười một, trong bốn mươi tám giờ đó, cậu đang làm gì?”
Tiêu Viễn Chinh khinh thường nhìn Tùng Dung, nhếch miệng: “Sir, trước khi luật sư của tôi đến, tôi có quyền giữ im lặng.”
Tùng Dung không để ý cười cười, đem ảnh chụp của hắn cùng Lý Hiểu Mẫn đặt trên bàn: “Nghe nói cậu và Lý Hiểu Mẫn là người yêu, vậy đối với việc bạn gái bị sát hại cậu không có gì để nói sao?”
“Tôi đã nói rồi, tôi và cô ta đã chia tay, ngài còn muốn tôi nói gì nữa!” Tiêu Viễn Chinh không nhịn được vỗ tay xuống bàn, giọng nói tuy bất mãn nhưng vẻ mặt lại lóe ra điều gì đó.
“A, thì ra là đã chia tay, vậy vì sao sớm muộn không làm, lại chia tay đúng vào ngày Lý Hiểu Mẫn bị giết hại.”
“Ngài có ý gì? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không giết người! Loại quái vật như cô ta tôi nhìn đã ghê tởm, chẳng lẽ bởi vì mùng mười cô ta chia tay với tôi thì nhất định là tôi giết người sao!?” Tiêu Viễn Chinh bực bội dứt tóc.
Tùng Dung sáng tỏ, buông tay ra tựa lưng vào ghế: “Câụ làm sao biết Lý Hiểu Mẫn bị giết ngày mùng mười? Vừa rồi hình như tôi chưa nói cho cậu biết.”
Tiêu Viễn Chinh sửng sốt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi “Tôi, tôi và cô ta chia tay vào ngày mùng mười, nhưng tôi thực sự không giết cô ta.”
“A, vậy trở lại vấn đề đầu tiên, từ mùng mười đến ngày mười một cậu đang làm gì?”
“Hôm đó tôi uống rượu ở PUB, tới hơn hai giờ chiều thì gặp cô ta, các vị không tin có thể hỏi người trong PUB, bọn họ đều có thể chứng minh.”
“Vậy sau khi hai người gặp nhau xong cậu đi đâu?”
“Về nhà!” Tiêu Viễn Chinh hung hăng đạp một phát lên bàn.
“Ai có thể chứng minh?”
“Tôi một mình ở nhà, tìm cái P chứng minh!”
Tùng Dung ngước mắt nhìn hắn một lúc thật lâu không nói lời nào, cuối cùng Tiêu Viễn Chinh bình tĩnh lại túm tóc mình nói: “Sếp Tùng, các vị nói tôi giết người thì phải có chứng cớ, bỗng dưng vô cớ bắt tôi vào đây, ít nhất cũng cho tôi một lời giải thích chứ?”
“Cậu và Lý Hiểu Mẫn chia tay như thế nào?” Tùng Dung không trả lời câu hỏi của Tiêu Viễn Chinh, mà lại cố ý chuyển sang vấn đề khác.
“Cô ta là người đề nghị chia tay trước, huống chi tôi đã sớm chán ghét cô ta! Cô ta là một con thần kinh, mọe nó, chạm tay một chút cũng không chịu, mọe, tôi yêu đương bao nhiêu lần còn không bị nghẹn khuất như vậy, nếu muốn giết cô ta tôi đã sớm ra tay, còn phải đợi đến ngày hôm nay?”
“Vậy tại sao cậu không chủ động đưa ra lời chia tay?”
Tiêu Viễn Chinh phiền muộn vỗ xuống bàn “Ngài cho là tôi không muốn sao! Nhưng cmn đúng là biến thái, tôi trước kia cũng có đề cập qua với cô ta, nhưng cô ta lại nói cái gì cũng không đáp ứng, tôi mới không so đo với người cổ hủ như ả, cái gì mà chia tay liền phá hủy thanh danh của cô ta, rồi nếu tôi có dũng khí dám chia tay thì cô ta sẽ bóp chết tôi rồi tự sát, ngài nói như vậy thì ai dám.”
Tiêu Viễn Chinh tức giận kéo tóc tiếp tục nói: “Ba tôi nói như thế nào cũng là người có tiếng tăm, tôi sợ mọi việc rùm beng lên liền chịu đựng, dù sao cô ta cũng không quản tôi, mặc kệ tôi lên giường với phụ nữ khác, miễn là không chia tay với cô ta thì mọi chuyện ra sao đều được.”
Ngồi trong phòng theo dõi bên cạnh, Âu Dương nghe xong liền ném thẳng chiếc cốc xuống đất, mắng to một tiếng: “Đậu má! Loại tiện nhân này sao có thể để cho hắn tiếp tục sống! Lý Hiểu Mẫn nghĩ sao vậy, loại đàn ông này còn giữ lại làm gì! Tôi nói đàn ông khắp thiên hạ đều không phải là thứ tốt!”
Tề Tích và Hạ Quân Chi liếc nhau, thật không biết phải làm sao, nhún vai cùng nghĩ: Âu Dương tỷ tỷ, tỷ đừng vơ đũa cả nắm gom tất cả đàn ông lại được không? Hắn ta là ngựa giống, chúng tôi không phải nha.
Bởi vì Kiều Úc và Tùng Dung đang giận dỗi nhau nên không cùng vào phòng thẩm vấn, cậu không nghe thấy lời vừa rồi Âu Dương nói, tất cả tâm tư đều đặt trên lời khai của Tiêu Viễn Chinh.
Chỉ cần thật lòng yêu một người thì không có khả năng hào phóng như vậy, đem người yêu của mình tặng cho người khác, huống chi nghe ý tứ trong lời nói của Tiêu Viễn Chinh thì Lý Hiểu Mẫn căn bản không phải là người rộng lượng, mà là không quan tâm tới Tiêu Viễn Chinh ở với ai. Nếu Lý Hiểu Mẫn yêu Tiêu Viễn Chinh, thà rằng tự sát cũng không muốn chia tay, vậy tuyệt đối không có lý nào lại không quan tâm việc hắn ta một chân đạp N thuyền.
Trừ khi…. cô ta căn bản không yêu Tiêu Viễn Chinh.
Như vậy, ngày xảy ra vụ án Lý Hiểu Mẫn nói đi gặp người cô ta yêu nhất, người này rất có khả năng không phải là Tiêu Viễn Chinh…
Chẳng lẽ ngay từ đầu mạch suy nghĩ của mọi người đã sai lầm?
Nghĩ tới đây Kiều Úc cúi đầu nói thầm chuyện gì đó với Hạ Quân Chi và Tề Tích, chỉ thấy Hạ Quân Chi vỗ vỗ vai cậu, cười nói: “Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho chúng tôi đi.”
Tề Tích cười hì hì lôi kéo Hạ Quân Chi rời đi, Kiều Úc nheo mắt lại không nói nữa.
Hiển nhiên Kiều Úc cũng muốn đi tới chỗ Tùng Dung, y nhìn Tiêu Viễn Chinh hỏi: “Đúng là cô ấy chủ động nói chia tay với cậu?”
“Đúng vậy, lúc đó tôi nghe xong lỗ tai còn muốn nổ tung, cmn đã có thể thoát khỏi con tiện nhân này, về sau không bao giờ phải nghẹn khuất như vậy nữa!” Tiêu Viễn Chinh nói xong cao hứng vỗ tay, mặt mày hớn hở, ngay cả Tùng Dung cũng muốn giơ tay đánh hắn.
Phắc, đây là thái độ của con người sao, cho dù là đã chia tay nhưng nghe tin bạn gái cũ đã chết chí ít cũng phải chảy một giọt nước mắt chứ.
“Sau khi cô ấy cùng cậu chia tay có nói qua sắp đi gặp người nào không?”
“Đệch, tôi biết làm sao được. Cô ta muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, tôi không rảnh nói chuyện tào lao với cô ta.”
Đôi mắt Tùng Dung nheo vào, môi mím lại trầm mặc, chỉ vào cổ tay Lý Hiểu Mẫn trong bức ảnh nói: “Chiếc vòng tay này cậu có từng thấy không?”
Tiêu Viễn chinh ghé sát lại nhìn trong chốc lát nói: “Tôi đâu chỉ là gặp qua, cô ta thường xuyên đeo chiếc vòng này, chạm cũng không cho người khác chạm một chút, tôi không hiểu sao cô ta cứ nhất định phải dùng nói, cô ta nói với tôi một câu tôi mua cho mấy chục cái cũng không thành vấn đề.”
Trong phòng bên cạnh Âu Dương nghe xong liền xắn tay áo muốn xông ra ngoài, bị Thư Tình ngăn cản: “Âu Dương tỷ, tỷ bình tĩnh, bình tĩnh, đừng ‘tri pháp phạm pháp’ gây ra án mạng.”
“Em đừng quản! Tỷ hôm nay nhất định phải thu thập tên tiện nhân này, cho hắn ta biết phụ nữ không phải dễ ức hiếp như vậy! Mọe nó!”
Lúc này Kiều Úc hoàn toàn thản nhiên mở miệng nói: “Nhà Lý Hiểu Mẫn nghèo như vậy, chắc chắn luyến tiếc mua loại trang sức này, nếu không phải Tiêu Viễn Chinh mua cho cô ấy, vậy là ai?”
Thư Tình, Âu Dương đều sửng sốt một chút, đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên chuyện này.
Thư Tình cúi đầu một chút rồi nói: “Cô ấy có thể giống như những cô gái thích hàng hiệu không, có thể bỏ toàn bộ tiền ra mua chiếc vòng tay này?”
Kiều Úc mím môi lắc đầu: “Tôi nghĩ không phải, người thích hàng hiệu bao giờ cũng không thể thỏa mãn với hiện tại, mua một cái lại muốn mua cái thứ hai, nhìn cách ăn mặc thường ngày của Lý Hiểu Mẫn không giống người thích ăn diện, muốn cô ấy mua mấy thứ như vậy căn bản là không có khả năng.”
Âu Dương khoanh tay, cười lạnh một tiếng: “Thiết, theo tôi thấy Lý Hiểu Mẫn này cũng không phải thứ tốt đẹp, nói không muốn cùng Tiêu Viễn Chinh chia tay không chừng chỉ là ngụy trang, cô ta thích người khác, nhưng sợ mất thể diện nên không muốn công khai mà thôi.”
Kiều Úc gật đầu, điều Âu Dương nghĩ đến cũng giống cậu, chỉ sợ Lý Hiểu Mẫn yêu người khác, Tiêu Viễn Chinh chẳng qua chỉ là vật hi sinh.
Tùng Dung thản nhiên nhìn Tiêu Viễn Chinh đang vô cùng đắc ý, hỏi: “Sau khi Lý Hiểu Mẫn chết thì không thấy chiếc vòng này, ngày hôm đó cậu có thấy cô ấy mang chiếc vòng tay này không?”
Tiêu Viễn Chinh sửng sốt một chút lập tức hiểu được, hắn ta bật dậy chỉ vào Tùng Dung mắng: “A, tôi hiểu rồi! Các vị sẽ không bởi vì chiếc vòng tay của cô ta biến mất mà tưởng tôi cầm đi chứ? Các vị đầu dài óc ngắn à, vòng tay của cô ta biến mất thì nhất định là tôi lấy sao? Không chừng cô ta đánh rơi dọc đường hoặc là đưa cho người khác, chỉ vì vậy mà các người nghi ngờ tôi, còn làm tôi bị thương nữa?! Các người chờ đó, tôi nhất định sẽ khiến các người thân bại danh liệt, chờ chết đi!”
Tùng Dung cười nhẹ: “Cậu thực sự nghĩ trong nhà có tiền thì có thể vô pháp vô thiên, tiểu tử cậu quá non rồi, tôi chỉ hỏi những câu hỏi thông thường, không có nói cậu lấy chiếc vòng tay, cậu muốn tố cáo chúng tôi thì cứ việc, Tùng Dung tôi không sợ nhất là hạng người như cậu. Cậu tốt nhất ngoan ngoãn một chút nói thật đi, nếu không tôi khó có thể bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì, phải biết rằng…”
Nói xong Tùng Dung cúi người lại gần Tiêu Viễn Chinh, nói thầm vào tai hắn: “Trên địa bàn của tôi không tới phiên cậu chỉ tay năm ngón, tra hỏi bức cung, đánh cho nhận tội, loại sự tình này đừng tưởng tôi không làm được… Ở đây cho dù tôi giết chết cậu cũng không ai biết, cậu có tin hay không?”
Tiêu Viễn Chinh dù sao cũng chỉ là sinh viên, nghe Tùng Dung nói vậy khuôn mặt ngay tức khắc bị dọa sợ trắng không còn giọt máu, khí tức áp bức mạnh mẽ chỉ hắc đạo có, bộ dạng Tùng Dung ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ biết lời y nói tuyệt đối không phải là nói dối, ngày hôm qua một dao chí mạng đến giờ còn đau, loại tư vị này hắn ta không muốn thử lại lần nữa.
Hắn ngã người trên ghế, run rẩy nói: “Ngài, ngài, rốt cuộc muốn thế nào? Tôi thực sự không giết người…”
Tùng Dung nhìn hắn ta sợ tới mức muốn khóc trong lòng nhịn không được muốn cười, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bị gia đình làm hư, nhìn khuôn mặt không che giấu được cảm xúc, tất cả đều bị lộ ra, nói hắn ta trăm phương ngàn kế giết Lý Hiểu Mẫn là không có khả năng đi.
“Ngày hôm đó cậu rốt cuộc có nhìn thấy chiếc vòng tay này không?”
“…Có, có, nhưng tôi cùng cô ta chia tay sau đó rời đi, đến tạm biệt cũng không có, nói gì đến vòng tay… Sir, tôi thực sự vô tội mà, ngài không tin cứ việc lục soát nhà tôi, vòng tay này tôi thực sự không biết ở chỗ nào!”
Tùng Dung xoa cái trán phát đau, sự việc quanh quẩn giậm chân tại chỗ, có lẽ ngay từ đầu mọi người đã nhìn sai trọng điểm rồi, tám mươi phần trăm người trong nhật ký Lý Hiểu Mẫn nhắc tới không phải là Tiêu Viễn Chinh.
Hiện tại trong tay không đủ chứng cứ có thể khởi tố Tiêu Viễn Chinh, sẽ phải trơ mắt thả người, cả ngày bận rộn, kết quả là công dã tràng.
Lúc này luật sư của Tiêu Viễn Chinh cũng đã tới, khuôn mặt hắn giống quả cật heo, mang một khí thế vô cùng ngưu X, tự cao tự đại làm người khác cảm thấy tên này nhìn đời bằng lỗ mũi.
(ngưu X là gì ta chưa tra ra được, ai biết giải thích giúp ta với nha, cảm tạ)
“Đương sự của tôi ở chỗ các vị bị đối xử bất công, hiện tại đã qua mười hai tiếng tạm giam, phiền các vị ngay lập tức thả người, nếu không đừng trách tôi đi tố cáo các người!”
Tùng Dung ngẩng đầu liếc luật sư một cái, không nhanh không chậm sửa sang tốt khẩu cung của Tiêu Viễn Chinh mới chậm rì rì ngẩng đầu: “Người, ông có thể mang đi, nhưng cơm có thể ăn bậy nói không thể nói bậy, chúng tôi đã đánh hắn hay là mắng hắn, không có chứng cớ thì đừng nói lung tung, tránh cho truyền ra ngoài làm dơ bẩn danh hiệu luật sư của ông.”
“Cậu, tôi biết Cục trưởng của các người, để cho hắn tới gặp tôi!”
Tùng Dung cười lạnh: “Thực xin lỗi, mặt tôi nhỏ không mời được Cục trưởng đại nhân tôn đại Phật này.”
“Cậu tên gì? Tôi muốn khởi tố cậu! Làm bị thương đương sự của tôi các người có trách nhiệm hay không! Các người chờ đó, tôi tuyệt đối sẽ khởi kiện!” Mặt mày tức giận chuyển sang màu cật heo, làm khuôn mặt càng thêm tím đến lợi hại.
Âu Dương và Thư Tình đứng bên cạnh gắt gao cắn môi, nín cười đau cả bụng.
Lão đại có tiếng là lời nói ác độc, đừng thấy y bình thường một bộ mặt than, kỳ thực miệng lưỡi rất lợi hại, ngay cả Tề Tích ba hoa như vậy đứng trước mặt lão đại cũng cam bái hạ phong, luật sư cật heo ông hãy bảo trọng….
Đang lúc luật sư mặt cật heo dẫn Tiêu Viễn Chinh đi làm thủ tục nộp tiền bảo lãnh, chuông điện thoại của Tùng Dung đột nhiên vang lên.
“Tề Tích, làm sao vậy?”
“Lão đại, anh thẩm vấn Tiêu Viễn Chinh xong chưa? Có đầu mối không?”
Tùng Dung nhìn thoáng qua luật sư, đi tới góc phòng nhẹ giọng hỏi: “Đang bận rộn, cậu hẳn là biết rồi đi. Cậu và Hạ Quân Chi không đợi ở cảnh cục, lại chạy đi đâu?”
“Đừng nha lão đại, anh ngàn vạn lần không thể thả người! Tôi và Hạ Quân Chi đã tìm được vòng tay của Lý Hiểu Mẫn ở Tiêu gia, tiểu tử Tiêu Viễn Chinh kia nói gì thiên tài mới tin.”
“Cái gì!” Tùng Dung đứng bật dậy, ghế dựa kêu chi dát một tiếng.
“Tiểu Tinh bảo chúng tôi trở lại Tiêu gia một lần nữa, kết quả chúng tôi đã tìm thấy. Tiêu Quốc Chân vốn tưởng rằng đó là dây sắt, sau đó ông ta nhìn chiếc vòng tay mặt cũng tái luôn! Hahaha…”
Tùng Dung gập di động lại, thản nhiên liếc Kiều Úc một cái, phát hiện ánh mắt cậu vẫn luôn đặt trên người mình.
Cặp mắt hoa đào sáng ngời không gợn chút sợ hãi, như là biển khơi sâu lắng, ngực Tùng Dung bỗng nhiên cứng lại, vậy mà nói không ra lời.
Kiều Úc dời tầm mắt, cúi đầu bĩu môi cảm thấy chính mính nhiều chuyện, Tùng Dung đã nói không cho mình nhúng tay vào án tử, bản thân tại sao lại vô duyên như vậy, nhìn thấy y vội đến sứt đầu mẻ trán nhịn không được lại muốn giúp y.