Editor: Dương Dương
Beta: tiểu Hồ
=========================
“Làm sao cũng không cắt đuôi được, thật là dai như đỉa mà.” Kiều Úc khó chịu đạp ga, Tùng Dung lắc lắc khẩu súng trong tay mình, “Xem ra không muốn làm người khác bị thương cũng không được rồi.”
Vừa nói, y không chút do dự giơ súng nã hai phát vào chân hai tên kia, chúng trúng đạn lần lượt ngã xuống, một trong hai tên mở miệng chửi thề, sau đó ném ra vật có hình dạng như lựu đạn.
“Dạ Tinh nằm sấp xuống!” Tùng Dung bị dọa sợ rồi, bất chấp hết ôm chặt Kiều Úc vào lòng bảo vệ.
Kiều Úc mở to mắt, nhịn không được có chút hoảng sợ, không lẽ lần này thực sự không tránh được? Lần đầu bị bom nổ chết, không lẽ còn lần hai?
Thế nhưng vụ nổ lại không xảy ra như tưởng tượng, vật trông như lựu đạn cầm tay kia ở giữa không trung đột nhiên phân tán ra thành vô số mảnh dao sắc bén, như những chiếc lá soạt soạt bay về phía bọn họ, mỗi lưỡi dao đều như được tẩm độc, lóe sáng lấp lánh.
Kiều Úc kêu lên kinh ngạc: “Sao lại thế!”
Tùng Dung không hiểu ý Kiều Úc, vừa muốn nói lại bị Kiều Úc đẩy ngã, vô số lưỡi dao bén nhọn tạo cho người ta cảm giác chém sắt như chém bùn đồng loạt bay tới, như là cảm ứng len qua mảnh vỡ kính xe bay vào trong. Kiều Úc đạp mạnh ga, phóng thẳng một đường như hoàn toàn mất khống chế, hai tên áo đen đằng sau cũng không đuổi theo.
Từng mảnh dao ghim vào kính chắn gió mới chịu ngừng lại, Kiều Úc kinh hồn khiếp đản ngã ra ghế, cánh tay bị dao xẹt qua toàn là vết máu, nhưng may là không thương tổn nghiêm trọng, Tùng Dung thấy vết thương của Kiều Úc muốn điên lên rồi, y đau lòng ôm vai Kiều Úc lắc.
“Cậu không thể tự thương bản thân mình sao! Một đại nam nhân như tôi cần cậu bảo vệ à!”
Ánh mắt Kiều Úc dại ra không có phản ứng, Tùng Dung hoảng sợ nắm lấy tay cậu giúp cậu xử lý vết thương, nhưng máu tươi vẫn không ngừng tuôn ra.
“Dạ Tinh, không sao rồi, đừng sợ, tôi ở đây.”
Sắc mặt Kiều Úc trở nên trắng nhợt, đôi tay run rẩy rút từ trên ghế ngồi ra một con dao nắm chặt trong tay, toàn thân bắt đầu vô thức run lên.
Đó là con dao màu bạc, trên thân dao dính máu tươi của Kiều Úc, lưỡi dao sắc bén không gì sánh bằng, tại nơi không nổi bật mấy trên cán dao khắc hình sư tử vô cùng sống động.
Ký hiệu này có ý nghĩa gì Kiều Úc vô cùng rõ, đây là ký hiệu của lão yêu quái Tây Sâm. Không lẽ lão đã biết mình là Kiều Úc nên phái người đến giết người diệt khẩu?
Nỗi kinh hoàng to lớn khiến Kiều Úc toàn thân run rẩy, không thể nào, việc mình trọng sinh trừ bản thân ra thì không thể có người thứ hai biết, lão Tây Sâm làm sao phát hiện ra được? Nếu lão biết Lê Dạ Tinh chính là Kiều Úc, đồng nghĩa với việc Tùng Dung và tổ trọng án sẽ gặp nguy hiểm!
Làm sao đây!
Trái tim Kiều Úc như lạnh đi, đầu óc nặng nề như bị đổ đầy chì, cậu biết thuốc mê tẩm trên dao bắt đầu có tác dụng rồi. Loại vũ khí này được chế tạo ra để đối phó với đối thủ mạnh hơn mình, mỗi khi công kích sẽ có tác dụng trên diện tích lớn, nếu lưỡi dao không làm đối phương bị thương thì sẽ có lớp thuốc mê hạ gục người đó.
Ý thức bắt đầu mê mang, một giây trước khi bất tỉnh Kiều Úc kéo Tùng Dung lại nói: “Đừng đưa tôi đi bệnh viện, tôi buồn ngủ, chúng ta về nhà được không.”
Nói xong Kiều Úc chìm vào một mảng tối đen.
Tùng Dung ôm chặt Kiều Úc vào lòng, nhẹ giọng: “Ừ, không đi bệnh viện, chúng ta về nhà.”
Toàn thân cảm giác sắp rụng rời, nghĩ đến Kiều Úc không màng mạng sống lao đến ôm chặt mình, trong lòng Tùng Dung như mới làm đổ lọ ngũ vị. Lê Dạ Tinh cậu thật là ngốc mà, người ta thấy nguy hiểm chạy còn không kịp, cậu lại mù quáng đâm đầu vào.
Cậu có biết tôi suýt bị cậu dọa chết không, cậu có mệnh hệ gì thì tôi biết làm sao đây…
Hít sâu một hơi, Tùng Dung xé áo sơ mi của Kiều Úc băng lên vết thương cho cậu, đạp ga phóng xe chạy vội về nhà.
Cả người nặng như chì, lỗ tai ong ong, mở mắt ra kinh ngạc phát hiện mình đang bị treo trong một căn hầm âm u, bốn bề một mảng đen tối, nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn pin treo trên đầu.
Nơi này… Kiều Úc nhíu mày cố gắng thích ứng với ánh sáng kịch liệt trước mắt, sau đó vô cùng kinh sợ, đây chẳng phải là tầng hầm nhà lão Tây Sâm sao! Thế nào lại ở đây!?
Nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra bản thân đang bị treo trên giá chữ thập, toàn thân trên dưới không có tấc thịt nào nguyên vẹn, máu không ngừng chảy ra từ các vết thương, hình ảnh lọt vào mắt khiến toàn thân càng thêm đau đớn, đau đến tận xương tủy.
“Shhhhhh…”
Giãy giụa kịch liệt làm vết thương càng thêm đau, thần tình Kiều Úc lại bắt đầu mơ hồ, tại sao hắn lại ở đây, Tây Sâm bắt đến ư? Tùng Dung giờ đang ở đâu, tại sao không nhớ được gì vậy? Từng câu hỏi xoay vòng vòng trong đầu hắn, làm cho trí óc vốn nặng nề càng thêm hỗn loạn.
Nhắm mắt cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra trước khi mình ngất đi, thế nhưng trí nhớ chỉ dừng lại ở cảnh những con dao phóng đến và ký hiệu sư tử trên cán dao, cậu vẫn nhớ trước khi ngất rõ ràng mình đang nằm trong lòng Tùng Dung, sao giờ lại thành thế này?
Lúc này cửa căn hầm được mở ra, K mang theo chiếc roi da thật dài đi vào, nở nụ cười quỷ dị đi đến bên Kiều Úc, “A Úc, mạng cậu cũng lớn ghê ha, bị nổ thành thịt vụng mà còn sống được, chậc chậc, có lẽ lần trước tôi xuống tay nhẹ quá nhỉ.”
Vừa nói, người tên K vung roi quất vào người Kiều Úc.
“A!” Toàn thân Kiều Úc căng cứng, da trên lồng ngực xuất hiện một vết thương rớm máu, hắn hung hăng liếc K, cười lớn: “Lâu rồi không gặp, mày vẫn ngu như xưa! Vì lão già Tây Sâm mà bán mạng, cảm giác tuyệt lắm sao?”
“Câm miệng!” Lại thêm một roi, K nắm cổ áo Kiều Úc âm lãnh nói: “Mày còn hơi mà nói móc tao, xem ra mày thực sự muốn chết!”
K cầm cây sắt nung, không chút do dự dúi vào vết thương của Kiều Úc.
“A–! K..K m.. mày thật là k..hông biết hối cải mà! Ha..ha.. lão biến thái kia có thể giết tao t..thì đồng dạn..g có thể g..giết mày th..thôi, ha.a.. mày bán mạng vì lão đán…đáng sao?”
Kiều Úc đau đến co giật, thân thể không ngừng giãy giụa muốn co lại, nhưng tứ chi bị trói chặt không thể cử động, mùi thịt bị nướng khét bốc lên, Kiều Úc chỉ có thể cứng rắn cắn chặt môi mình, mồ hôi lạnh túa ra thấm lên những vết thương làm nỗi đau lại tăng thêm một bậc.
K âm trầm cười, ngón tay quệt máu trên người Kiều Úc đưa lên miệng mình liếm [biến thái aaaa], “Tao ghét nhất vẻ mặt này của mày! Mày so với tao không tốt đẹp gì hơn, vậy mà tối ngày trưng ra vẻ mặt thánh mẫu, giả bộ cho ai xem? Nói cho cùng tao với mày cùng một giuộc, đều là chó cả thôi!”
Hắn nhịn đau đớn ngẩng đầu lên, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, K giơ chân đá vào bụng Kiều Úc, “Ngô –!” Kiều Úc lập tức phun ra một búng máu tươi.
K nhướn mày, dùng roi da phác họa từng đường nét khuôn mặt của Kiều Úc, tiếp tục nói: “Mày muốn lung lạc tim tao, thà mày cầu khẩn tiểu tình nhân của mày bình an vô sự đi, mày cũng rõ Cha nuôi rất có hứng thú với loại cơ thịt rắn chắc mà, không chừng giờ nó đã bị chặt thành tám khối ngâm trong formalin rồi, ha ha ha……”
“Mày câm mồm!” Kiều Úc thật sự không dám tưởng tượng nếu Tùng Dung bị bắt sẽ bị đối đãi như thế nào, Tây Sâm lão không thiếu biện pháp giày vò y sống không bằng chết.
“Sao, biết sợ rồi? Thôi thì coi như nể mặt mày, tao không ngại cho mày biết X chính là người của tổ chức, hắn ta làm việc theo lệnh của Cha nuôi, mày và tiểu tình nhân của mày cản trở như vậy, cho dù mày không phải Kiều Úc thì Ngài vẫn sẽ thủ tiêu mày thôi!”
“Ý mày là gì. X là người của tổ chức? Vậy Tiêu Quốc Chấn chính là X?!”
K thiếu kiên nhẫn nhăn mày, hung tợn quất một roi vào Kiều Úc, “Chết đến nơi mà còn nhiều lời! Tiểu tình nhân của mày chắc cũng bị giết rồi, mày cũng đi theo nó đi!”
Vừa nói hắn ta vừa lấy ra một khẩu súng, Kiều Úc nhắm mắt khẽ nhếch khóe miệng, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được run rẩy: Tùng Dung, xin anh đừng xảy ra chuyện gì!
Đoàng! Một tiếng súng vang lên, Kiều Úc từ trong ác mộng tỉnh dậy, cả người thấm đẫm mồ hôi, khóe mắt còn vương lại vài giọt nước mắt kinh hoàng.
“Tùng Dung!” – Kinh hô một tiếng.
“Tôi ở đây, Dạ Tinh, cậu bình tĩnh.” Tùng Dung không yên tâm Kiều Úc, sợ vết thương của cậu bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao nên luôn ngồi bên giường, ai mà biết được vật nhỏ này cư nhiên gặp ác mộng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tùng Dung, tâm Kiều Úc mới an tĩnh lại đôi chút, nhắm mắt hít sâu một hơi, nhìn quanh bốn phía mới phát hiện bản thân đang ở nhà Tùng Dung, trên người còn đang đắp một chiếc chăn bông dày mềm mại. Thì ra tất cả đều là giả, nhưng mà nỗi đau lan khắp toàn thân vẫn rất thật.
Lau mồ hôi trên trán, Kiều Úc chầm chậm lên tiếng hỏi: “Tại sao tôi lại ở đây?”
Tùng Dung đêm nay bị Kiều Úc liên tiếp làm kinh sợ đến muốn suy nhược thần kinh luôn rồi, y thở hắt ra một hơi xoa xoa tóc Kiều Úc nói: “Chúng ta bị hai tên áo đen truy sát, cậu thụ thương ngất đi, cậu quên hết rồi sao?”
Kiều Úc vỗ vỗ đầu mình, chuyện xảy ra trước đó dần dần tái hiện ra trong não, cậu bây giờ mê mê mang mang không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mơ nữa, nhưng cũng may những chuyện xảy ra lúc nãy chỉ là mơ, nếu Tùng Dung thật sự vì mình mà bị Tây Sâm bắt, cậu thật sự không biết phải làm sao.
Tùng Dung giúp Kiều Úc chỉnh lại góc chăn, “Lại gặp ác mộng à?”
Kiều Úc lắc đầu, không dám ngẩng lên nhìn vào mắt Tùng Dung, “Tôi mơ thấy mình bị người ta treo lên mà đánh, còn mơ thấy Tiêu Quốc Chấn chính là X.”
Tùng Dung cúi đầu, khẽ cười nhẹ vài tiếng, “Dạ Tinh, tôi nhớ Tề Tích từng nói nhảm một câu, cậu rất hợp đi viết tiểu thuyết nha.”
Kiều Úc cũng biết Tùng Dung sẽ không tin, thật sự chính bản thân cậu cũng không thể thuyết phục được mình, mộng chính là mộng, cho dù nỗi đau roi da quất vào người có chân thật thế nào cũng không thể thành thật được, nhưng mà bọn áo đen truy sát họ thật sự là người của Tây Sâm, mặc dù không rõ tại sao bọn chúng phải làm thế, nhưng với bản tính của Tây Sâm, đã xảy ra một lần thì chắc chắn sẽ còn lần thứ hai…
Nếu mình và Tùng Dung sau này ngày nào cũng phải đối diện những chuyện này biết phải làm sao đây…
Kiều Úc khoát tay, nhẹ nhàng thở hắt ra, “Anh coi như tôi điên đi, tôi mệt rồi, muốn ngủ một chút, anh ra ngoài đi.”
Tùng Dung hết cách nhún vai, xoa tóc Kiều Úc nói: “Chỉ là áp lực quá lớn làm cho hệ thần kinh căng thẳng nên mới gặp ác mộng thôi. Cậu cảm thấy có người treo cậu lên đánh là do cậu đang bị thương nên trong mơ mới thấy đau, còn về Tiêu Quốc Chấn và X, chắc là do cậu ngày nào cũng nghĩ về vụ án, ngày nghĩ đêm mơ nên mới mơ thấy vậy thôi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Kiều Úc gật đầu, “Có lẽ vậy.” Không chừng chỉ là bản thân quá khẩn trương khi thấy kí hiệu sư tử kia thôi, Tây Sâm cho dù có ý muốn hại cậu thì cũng không thể xuyên vào cơ thể xem xem linh hồn trong cái xác này rốt cuộc là Kiều Úc hay Lê Dạ Tinh được.
Chẳng qua chỉ là một giác mơ thôi, nghĩ thoáng một chút là ổn rồi. Kiều Úc cứ như thế tự an ủi bản thân, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Tùng Dung nắm lấy tay cậu, ngồi trên ghế không nhúc nhích, đợi đến khi hô hấp của Kiều Úc trở nên đều đặn mới nhẹ nhàng đứng lên, dùng tay nhẹ nhàng giúp cậu vén lại những lọn tóc lòa xòa, từng sợi tóc mềm mại lướt qua kẽ tay để lại một xúc cảm khô nóng.
Nhìn chằm chằm vẻ mặt an ổn không chút đề phòng khi ngủ của ai kia, Tùng Dung cảm thấy trong lòng mình hình như có một con vật rất nhiều vòi đang bò qua lại, dùng những chiếc vòi của mình nhẹ nhàng gãi gãi từng ngóc ngách trong tim y, trong sự bất an ngoài ý muốn cảm thấy một tia ấm áp. Y biết mình thật sự bại rồi, bại trên tay của một thằng nhóc miệng còn hôi sữa tên Lê Dạ Tinh.
Nói đến thì tên này cũng chẳng có gì tốt lành, tính khí cứ như con lừa đã cứng đầu còn luôn thích thể hiện, trong thân thể ốm yếu này phảng phất ẩn chứa một linh hồn vĩnh viễn không biết mệt mỏi, thật nghĩ không ra rốt cuộc mình bị hấp dẫn bởi cái gì, nhưng cứ hễ nhắm mắt lại hiện lên hình ảnh của cậu ta.
Ngón tay khẩn trương đến muốn xoắn cả vào nhau, Tùng Dung suy tư nửa ngày cuối cùng vươn người tới, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi thiếu chút nữa là chạm đến chóp mũi đối phương, Tùng Dung nín thở sợ rằng hơi nóng mình thở ra sẽ làm Kiều Úc tỉnh giấc, trong đầu như có tiếng ong ong kêu lên.
Kiều Úc như cảm giác đươc gì đó, không thoải mái trở mình, chiếc áo sơ mi quá khổ trở nên xộc xệch, lộ ra một mảng ngực, điểm nhỏ sẫm màu trên ngực như ẩn như hiện, cổ họng Tùng Dung khô đến sắp bốc cháy rồi, nhắm mắt lại, nghĩ đến xúc cảm lúc cắn cổ Kiều Úc trên xe, cả người lại trở nên nóng bừng.
Như bị mê hoặc, Tùng Dung liếm môi cúi đầu hôn lên môi Kiều Úc, hai cánh môi dán vào nhau, cảm giác mềm mại từ trên môi truyền thẳng đến tim, y nhẫn nhịn cảm giác muốn cậy mở miệng Kiều Úc công thành đoạt đất, dùng lưỡi nhẹ nhàng phác họa hình dáng môi Kiều Úc, lại như liếm không đủ mà nhấm vào môi dưới cậu ái muội chà sát.
Tùng Dung biết bản thân nhất định là điên rồi, đối với Kiều Úc đang ngủ mê làm ra cái chuyện lưu manh như thế thật là quá đáng, nhưng trong lòng nghĩ thế mà cơ thể không nghe theo, giơ tay luồn vào trong áo sơ mi của Kiều Úc, im lặng nhè nhẹ sờ lên làn da mịn màng kia.
“Um…” Kiều Úc khó chịu hừ nhẹ một tiếng, Tùng Dung nghe xong cảm giác toàn thân như muốn bùng lên một đoàn lửa, một tiếng rên nhẹ giống như là thuốc kích dục đối với Tùng Dùng, máu nóng toàn cơ thể đổ dồn vào một nơi [nơi mà ai cũng biết ấy:3] kêu gào dục vọng.
Thật muốn không do dự mà xé mở chiếc áo sơ mi kia ra, đem dấu ấn của mình lưu lại trên khắp mọi ngóc ngách của cơ thể này, đem cái miệng suốt ngày không nói được câu nào hay ngậm vào mặc sức gặm cắn.
Kiều Úc lại bất an trở mình, lông mày khẽ nhíu lại, trông dáng vẻ như lại gặp ác mộng, cánh tay Tùng Dung đang vươn đến cổ áo của Kiều Úc không tiến tiếp nữa mà dừng lại nhẹ nhàng vuốt ve bên cổ.
“Ai… mình đang làm cái mọe gì thế này!” Tùng Dung bực bội gãi đầu, cam chịu ngồi lại lên ghế. Tùng Dung mày đừng có tự mình đa tình nữa, mày thích người ta nhưng người ta thì thà không gặp mày kìa, mày có ý gì, muốn bá vương ngạnh thượng cung sao?!
Nghĩ đến ánh mắt Kiều Úc sẽ nhìn mình khi tỉnh lại, tim Tùng Dung lạnh đi một nửa, so với gấp rút nhất thời thì tốt hơn hết là nên lẳng lặng ở bên cậu ta, như thế ít nhất cũng có thể ở bên cạnh người ta với tư cách bạn bè.
Tùng Dung suy sụp đứng dậy, thâm tình nhìn Kiều Úc một cái, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, “Ngủ ngon.” Nói xong hoảng loạn chạy ra khỏi phòng.
Gió đêm thổi qua, lay động rèm cửa màu trắng bên cửa sổ, hơi nóng còn vương trong không khí bị bóng đêm như nước cuốn trôi đi hết.
Kiều Úc cuộn tròn trên giường, đột nhiên mở to mắt, vết tích Tùng Dung để lại trên môi vẫn còn nóng hổi, tim cũng muốn nhảy lên đến cổ họng, sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh.
Beta: tiểu Hồ
=========================
“Làm sao cũng không cắt đuôi được, thật là dai như đỉa mà.” Kiều Úc khó chịu đạp ga, Tùng Dung lắc lắc khẩu súng trong tay mình, “Xem ra không muốn làm người khác bị thương cũng không được rồi.”
Vừa nói, y không chút do dự giơ súng nã hai phát vào chân hai tên kia, chúng trúng đạn lần lượt ngã xuống, một trong hai tên mở miệng chửi thề, sau đó ném ra vật có hình dạng như lựu đạn.
“Dạ Tinh nằm sấp xuống!” Tùng Dung bị dọa sợ rồi, bất chấp hết ôm chặt Kiều Úc vào lòng bảo vệ.
Kiều Úc mở to mắt, nhịn không được có chút hoảng sợ, không lẽ lần này thực sự không tránh được? Lần đầu bị bom nổ chết, không lẽ còn lần hai?
Thế nhưng vụ nổ lại không xảy ra như tưởng tượng, vật trông như lựu đạn cầm tay kia ở giữa không trung đột nhiên phân tán ra thành vô số mảnh dao sắc bén, như những chiếc lá soạt soạt bay về phía bọn họ, mỗi lưỡi dao đều như được tẩm độc, lóe sáng lấp lánh.
Kiều Úc kêu lên kinh ngạc: “Sao lại thế!”
Tùng Dung không hiểu ý Kiều Úc, vừa muốn nói lại bị Kiều Úc đẩy ngã, vô số lưỡi dao bén nhọn tạo cho người ta cảm giác chém sắt như chém bùn đồng loạt bay tới, như là cảm ứng len qua mảnh vỡ kính xe bay vào trong. Kiều Úc đạp mạnh ga, phóng thẳng một đường như hoàn toàn mất khống chế, hai tên áo đen đằng sau cũng không đuổi theo.
Từng mảnh dao ghim vào kính chắn gió mới chịu ngừng lại, Kiều Úc kinh hồn khiếp đản ngã ra ghế, cánh tay bị dao xẹt qua toàn là vết máu, nhưng may là không thương tổn nghiêm trọng, Tùng Dung thấy vết thương của Kiều Úc muốn điên lên rồi, y đau lòng ôm vai Kiều Úc lắc.
“Cậu không thể tự thương bản thân mình sao! Một đại nam nhân như tôi cần cậu bảo vệ à!”
Ánh mắt Kiều Úc dại ra không có phản ứng, Tùng Dung hoảng sợ nắm lấy tay cậu giúp cậu xử lý vết thương, nhưng máu tươi vẫn không ngừng tuôn ra.
“Dạ Tinh, không sao rồi, đừng sợ, tôi ở đây.”
Sắc mặt Kiều Úc trở nên trắng nhợt, đôi tay run rẩy rút từ trên ghế ngồi ra một con dao nắm chặt trong tay, toàn thân bắt đầu vô thức run lên.
Đó là con dao màu bạc, trên thân dao dính máu tươi của Kiều Úc, lưỡi dao sắc bén không gì sánh bằng, tại nơi không nổi bật mấy trên cán dao khắc hình sư tử vô cùng sống động.
Ký hiệu này có ý nghĩa gì Kiều Úc vô cùng rõ, đây là ký hiệu của lão yêu quái Tây Sâm. Không lẽ lão đã biết mình là Kiều Úc nên phái người đến giết người diệt khẩu?
Nỗi kinh hoàng to lớn khiến Kiều Úc toàn thân run rẩy, không thể nào, việc mình trọng sinh trừ bản thân ra thì không thể có người thứ hai biết, lão Tây Sâm làm sao phát hiện ra được? Nếu lão biết Lê Dạ Tinh chính là Kiều Úc, đồng nghĩa với việc Tùng Dung và tổ trọng án sẽ gặp nguy hiểm!
Làm sao đây!
Trái tim Kiều Úc như lạnh đi, đầu óc nặng nề như bị đổ đầy chì, cậu biết thuốc mê tẩm trên dao bắt đầu có tác dụng rồi. Loại vũ khí này được chế tạo ra để đối phó với đối thủ mạnh hơn mình, mỗi khi công kích sẽ có tác dụng trên diện tích lớn, nếu lưỡi dao không làm đối phương bị thương thì sẽ có lớp thuốc mê hạ gục người đó.
Ý thức bắt đầu mê mang, một giây trước khi bất tỉnh Kiều Úc kéo Tùng Dung lại nói: “Đừng đưa tôi đi bệnh viện, tôi buồn ngủ, chúng ta về nhà được không.”
Nói xong Kiều Úc chìm vào một mảng tối đen.
Tùng Dung ôm chặt Kiều Úc vào lòng, nhẹ giọng: “Ừ, không đi bệnh viện, chúng ta về nhà.”
Toàn thân cảm giác sắp rụng rời, nghĩ đến Kiều Úc không màng mạng sống lao đến ôm chặt mình, trong lòng Tùng Dung như mới làm đổ lọ ngũ vị. Lê Dạ Tinh cậu thật là ngốc mà, người ta thấy nguy hiểm chạy còn không kịp, cậu lại mù quáng đâm đầu vào.
Cậu có biết tôi suýt bị cậu dọa chết không, cậu có mệnh hệ gì thì tôi biết làm sao đây…
Hít sâu một hơi, Tùng Dung xé áo sơ mi của Kiều Úc băng lên vết thương cho cậu, đạp ga phóng xe chạy vội về nhà.
Cả người nặng như chì, lỗ tai ong ong, mở mắt ra kinh ngạc phát hiện mình đang bị treo trong một căn hầm âm u, bốn bề một mảng đen tối, nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn pin treo trên đầu.
Nơi này… Kiều Úc nhíu mày cố gắng thích ứng với ánh sáng kịch liệt trước mắt, sau đó vô cùng kinh sợ, đây chẳng phải là tầng hầm nhà lão Tây Sâm sao! Thế nào lại ở đây!?
Nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra bản thân đang bị treo trên giá chữ thập, toàn thân trên dưới không có tấc thịt nào nguyên vẹn, máu không ngừng chảy ra từ các vết thương, hình ảnh lọt vào mắt khiến toàn thân càng thêm đau đớn, đau đến tận xương tủy.
“Shhhhhh…”
Giãy giụa kịch liệt làm vết thương càng thêm đau, thần tình Kiều Úc lại bắt đầu mơ hồ, tại sao hắn lại ở đây, Tây Sâm bắt đến ư? Tùng Dung giờ đang ở đâu, tại sao không nhớ được gì vậy? Từng câu hỏi xoay vòng vòng trong đầu hắn, làm cho trí óc vốn nặng nề càng thêm hỗn loạn.
Nhắm mắt cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra trước khi mình ngất đi, thế nhưng trí nhớ chỉ dừng lại ở cảnh những con dao phóng đến và ký hiệu sư tử trên cán dao, cậu vẫn nhớ trước khi ngất rõ ràng mình đang nằm trong lòng Tùng Dung, sao giờ lại thành thế này?
Lúc này cửa căn hầm được mở ra, K mang theo chiếc roi da thật dài đi vào, nở nụ cười quỷ dị đi đến bên Kiều Úc, “A Úc, mạng cậu cũng lớn ghê ha, bị nổ thành thịt vụng mà còn sống được, chậc chậc, có lẽ lần trước tôi xuống tay nhẹ quá nhỉ.”
Vừa nói, người tên K vung roi quất vào người Kiều Úc.
“A!” Toàn thân Kiều Úc căng cứng, da trên lồng ngực xuất hiện một vết thương rớm máu, hắn hung hăng liếc K, cười lớn: “Lâu rồi không gặp, mày vẫn ngu như xưa! Vì lão già Tây Sâm mà bán mạng, cảm giác tuyệt lắm sao?”
“Câm miệng!” Lại thêm một roi, K nắm cổ áo Kiều Úc âm lãnh nói: “Mày còn hơi mà nói móc tao, xem ra mày thực sự muốn chết!”
K cầm cây sắt nung, không chút do dự dúi vào vết thương của Kiều Úc.
“A–! K..K m.. mày thật là k..hông biết hối cải mà! Ha..ha.. lão biến thái kia có thể giết tao t..thì đồng dạn..g có thể g..giết mày th..thôi, ha.a.. mày bán mạng vì lão đán…đáng sao?”
Kiều Úc đau đến co giật, thân thể không ngừng giãy giụa muốn co lại, nhưng tứ chi bị trói chặt không thể cử động, mùi thịt bị nướng khét bốc lên, Kiều Úc chỉ có thể cứng rắn cắn chặt môi mình, mồ hôi lạnh túa ra thấm lên những vết thương làm nỗi đau lại tăng thêm một bậc.
K âm trầm cười, ngón tay quệt máu trên người Kiều Úc đưa lên miệng mình liếm [biến thái aaaa], “Tao ghét nhất vẻ mặt này của mày! Mày so với tao không tốt đẹp gì hơn, vậy mà tối ngày trưng ra vẻ mặt thánh mẫu, giả bộ cho ai xem? Nói cho cùng tao với mày cùng một giuộc, đều là chó cả thôi!”
Hắn nhịn đau đớn ngẩng đầu lên, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, K giơ chân đá vào bụng Kiều Úc, “Ngô –!” Kiều Úc lập tức phun ra một búng máu tươi.
K nhướn mày, dùng roi da phác họa từng đường nét khuôn mặt của Kiều Úc, tiếp tục nói: “Mày muốn lung lạc tim tao, thà mày cầu khẩn tiểu tình nhân của mày bình an vô sự đi, mày cũng rõ Cha nuôi rất có hứng thú với loại cơ thịt rắn chắc mà, không chừng giờ nó đã bị chặt thành tám khối ngâm trong formalin rồi, ha ha ha……”
“Mày câm mồm!” Kiều Úc thật sự không dám tưởng tượng nếu Tùng Dung bị bắt sẽ bị đối đãi như thế nào, Tây Sâm lão không thiếu biện pháp giày vò y sống không bằng chết.
“Sao, biết sợ rồi? Thôi thì coi như nể mặt mày, tao không ngại cho mày biết X chính là người của tổ chức, hắn ta làm việc theo lệnh của Cha nuôi, mày và tiểu tình nhân của mày cản trở như vậy, cho dù mày không phải Kiều Úc thì Ngài vẫn sẽ thủ tiêu mày thôi!”
“Ý mày là gì. X là người của tổ chức? Vậy Tiêu Quốc Chấn chính là X?!”
K thiếu kiên nhẫn nhăn mày, hung tợn quất một roi vào Kiều Úc, “Chết đến nơi mà còn nhiều lời! Tiểu tình nhân của mày chắc cũng bị giết rồi, mày cũng đi theo nó đi!”
Vừa nói hắn ta vừa lấy ra một khẩu súng, Kiều Úc nhắm mắt khẽ nhếch khóe miệng, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được run rẩy: Tùng Dung, xin anh đừng xảy ra chuyện gì!
Đoàng! Một tiếng súng vang lên, Kiều Úc từ trong ác mộng tỉnh dậy, cả người thấm đẫm mồ hôi, khóe mắt còn vương lại vài giọt nước mắt kinh hoàng.
“Tùng Dung!” – Kinh hô một tiếng.
“Tôi ở đây, Dạ Tinh, cậu bình tĩnh.” Tùng Dung không yên tâm Kiều Úc, sợ vết thương của cậu bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao nên luôn ngồi bên giường, ai mà biết được vật nhỏ này cư nhiên gặp ác mộng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tùng Dung, tâm Kiều Úc mới an tĩnh lại đôi chút, nhắm mắt hít sâu một hơi, nhìn quanh bốn phía mới phát hiện bản thân đang ở nhà Tùng Dung, trên người còn đang đắp một chiếc chăn bông dày mềm mại. Thì ra tất cả đều là giả, nhưng mà nỗi đau lan khắp toàn thân vẫn rất thật.
Lau mồ hôi trên trán, Kiều Úc chầm chậm lên tiếng hỏi: “Tại sao tôi lại ở đây?”
Tùng Dung đêm nay bị Kiều Úc liên tiếp làm kinh sợ đến muốn suy nhược thần kinh luôn rồi, y thở hắt ra một hơi xoa xoa tóc Kiều Úc nói: “Chúng ta bị hai tên áo đen truy sát, cậu thụ thương ngất đi, cậu quên hết rồi sao?”
Kiều Úc vỗ vỗ đầu mình, chuyện xảy ra trước đó dần dần tái hiện ra trong não, cậu bây giờ mê mê mang mang không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mơ nữa, nhưng cũng may những chuyện xảy ra lúc nãy chỉ là mơ, nếu Tùng Dung thật sự vì mình mà bị Tây Sâm bắt, cậu thật sự không biết phải làm sao.
Tùng Dung giúp Kiều Úc chỉnh lại góc chăn, “Lại gặp ác mộng à?”
Kiều Úc lắc đầu, không dám ngẩng lên nhìn vào mắt Tùng Dung, “Tôi mơ thấy mình bị người ta treo lên mà đánh, còn mơ thấy Tiêu Quốc Chấn chính là X.”
Tùng Dung cúi đầu, khẽ cười nhẹ vài tiếng, “Dạ Tinh, tôi nhớ Tề Tích từng nói nhảm một câu, cậu rất hợp đi viết tiểu thuyết nha.”
Kiều Úc cũng biết Tùng Dung sẽ không tin, thật sự chính bản thân cậu cũng không thể thuyết phục được mình, mộng chính là mộng, cho dù nỗi đau roi da quất vào người có chân thật thế nào cũng không thể thành thật được, nhưng mà bọn áo đen truy sát họ thật sự là người của Tây Sâm, mặc dù không rõ tại sao bọn chúng phải làm thế, nhưng với bản tính của Tây Sâm, đã xảy ra một lần thì chắc chắn sẽ còn lần thứ hai…
Nếu mình và Tùng Dung sau này ngày nào cũng phải đối diện những chuyện này biết phải làm sao đây…
Kiều Úc khoát tay, nhẹ nhàng thở hắt ra, “Anh coi như tôi điên đi, tôi mệt rồi, muốn ngủ một chút, anh ra ngoài đi.”
Tùng Dung hết cách nhún vai, xoa tóc Kiều Úc nói: “Chỉ là áp lực quá lớn làm cho hệ thần kinh căng thẳng nên mới gặp ác mộng thôi. Cậu cảm thấy có người treo cậu lên đánh là do cậu đang bị thương nên trong mơ mới thấy đau, còn về Tiêu Quốc Chấn và X, chắc là do cậu ngày nào cũng nghĩ về vụ án, ngày nghĩ đêm mơ nên mới mơ thấy vậy thôi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Kiều Úc gật đầu, “Có lẽ vậy.” Không chừng chỉ là bản thân quá khẩn trương khi thấy kí hiệu sư tử kia thôi, Tây Sâm cho dù có ý muốn hại cậu thì cũng không thể xuyên vào cơ thể xem xem linh hồn trong cái xác này rốt cuộc là Kiều Úc hay Lê Dạ Tinh được.
Chẳng qua chỉ là một giác mơ thôi, nghĩ thoáng một chút là ổn rồi. Kiều Úc cứ như thế tự an ủi bản thân, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Tùng Dung nắm lấy tay cậu, ngồi trên ghế không nhúc nhích, đợi đến khi hô hấp của Kiều Úc trở nên đều đặn mới nhẹ nhàng đứng lên, dùng tay nhẹ nhàng giúp cậu vén lại những lọn tóc lòa xòa, từng sợi tóc mềm mại lướt qua kẽ tay để lại một xúc cảm khô nóng.
Nhìn chằm chằm vẻ mặt an ổn không chút đề phòng khi ngủ của ai kia, Tùng Dung cảm thấy trong lòng mình hình như có một con vật rất nhiều vòi đang bò qua lại, dùng những chiếc vòi của mình nhẹ nhàng gãi gãi từng ngóc ngách trong tim y, trong sự bất an ngoài ý muốn cảm thấy một tia ấm áp. Y biết mình thật sự bại rồi, bại trên tay của một thằng nhóc miệng còn hôi sữa tên Lê Dạ Tinh.
Nói đến thì tên này cũng chẳng có gì tốt lành, tính khí cứ như con lừa đã cứng đầu còn luôn thích thể hiện, trong thân thể ốm yếu này phảng phất ẩn chứa một linh hồn vĩnh viễn không biết mệt mỏi, thật nghĩ không ra rốt cuộc mình bị hấp dẫn bởi cái gì, nhưng cứ hễ nhắm mắt lại hiện lên hình ảnh của cậu ta.
Ngón tay khẩn trương đến muốn xoắn cả vào nhau, Tùng Dung suy tư nửa ngày cuối cùng vươn người tới, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi thiếu chút nữa là chạm đến chóp mũi đối phương, Tùng Dung nín thở sợ rằng hơi nóng mình thở ra sẽ làm Kiều Úc tỉnh giấc, trong đầu như có tiếng ong ong kêu lên.
Kiều Úc như cảm giác đươc gì đó, không thoải mái trở mình, chiếc áo sơ mi quá khổ trở nên xộc xệch, lộ ra một mảng ngực, điểm nhỏ sẫm màu trên ngực như ẩn như hiện, cổ họng Tùng Dung khô đến sắp bốc cháy rồi, nhắm mắt lại, nghĩ đến xúc cảm lúc cắn cổ Kiều Úc trên xe, cả người lại trở nên nóng bừng.
Như bị mê hoặc, Tùng Dung liếm môi cúi đầu hôn lên môi Kiều Úc, hai cánh môi dán vào nhau, cảm giác mềm mại từ trên môi truyền thẳng đến tim, y nhẫn nhịn cảm giác muốn cậy mở miệng Kiều Úc công thành đoạt đất, dùng lưỡi nhẹ nhàng phác họa hình dáng môi Kiều Úc, lại như liếm không đủ mà nhấm vào môi dưới cậu ái muội chà sát.
Tùng Dung biết bản thân nhất định là điên rồi, đối với Kiều Úc đang ngủ mê làm ra cái chuyện lưu manh như thế thật là quá đáng, nhưng trong lòng nghĩ thế mà cơ thể không nghe theo, giơ tay luồn vào trong áo sơ mi của Kiều Úc, im lặng nhè nhẹ sờ lên làn da mịn màng kia.
“Um…” Kiều Úc khó chịu hừ nhẹ một tiếng, Tùng Dung nghe xong cảm giác toàn thân như muốn bùng lên một đoàn lửa, một tiếng rên nhẹ giống như là thuốc kích dục đối với Tùng Dùng, máu nóng toàn cơ thể đổ dồn vào một nơi [nơi mà ai cũng biết ấy:3] kêu gào dục vọng.
Thật muốn không do dự mà xé mở chiếc áo sơ mi kia ra, đem dấu ấn của mình lưu lại trên khắp mọi ngóc ngách của cơ thể này, đem cái miệng suốt ngày không nói được câu nào hay ngậm vào mặc sức gặm cắn.
Kiều Úc lại bất an trở mình, lông mày khẽ nhíu lại, trông dáng vẻ như lại gặp ác mộng, cánh tay Tùng Dung đang vươn đến cổ áo của Kiều Úc không tiến tiếp nữa mà dừng lại nhẹ nhàng vuốt ve bên cổ.
“Ai… mình đang làm cái mọe gì thế này!” Tùng Dung bực bội gãi đầu, cam chịu ngồi lại lên ghế. Tùng Dung mày đừng có tự mình đa tình nữa, mày thích người ta nhưng người ta thì thà không gặp mày kìa, mày có ý gì, muốn bá vương ngạnh thượng cung sao?!
Nghĩ đến ánh mắt Kiều Úc sẽ nhìn mình khi tỉnh lại, tim Tùng Dung lạnh đi một nửa, so với gấp rút nhất thời thì tốt hơn hết là nên lẳng lặng ở bên cậu ta, như thế ít nhất cũng có thể ở bên cạnh người ta với tư cách bạn bè.
Tùng Dung suy sụp đứng dậy, thâm tình nhìn Kiều Úc một cái, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, “Ngủ ngon.” Nói xong hoảng loạn chạy ra khỏi phòng.
Gió đêm thổi qua, lay động rèm cửa màu trắng bên cửa sổ, hơi nóng còn vương trong không khí bị bóng đêm như nước cuốn trôi đi hết.
Kiều Úc cuộn tròn trên giường, đột nhiên mở to mắt, vết tích Tùng Dung để lại trên môi vẫn còn nóng hổi, tim cũng muốn nhảy lên đến cổ họng, sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh.