Editor: Anh Cung
Beta: zizi
=================================
Sau khi buổi diễn thuyết của Tiêu Quốc Chấn kết thúc, tất cả mọi người đều muốn ở lại xin chữ ký, Tùng Dung và Kiều Úc nghe xong buồn ngủ muốn chết, thật vất vả đợi đến khi kết thúc diễn thuyết liền ba chân bốn cẳng chạy thẳng về cảnh cục.
Còn chưa tới cửa, nữ sinh trước đó nói chuyện với Kiều Úc vội vã đuổi theo: “Đợi đã… này, các anh chờ một chút.”
Kiều Úc dừng bước, quay đầu lại phát hiện cô gái ấy, mở miệng cười nói: “Mỹ nữ, có việc gì sao?”
Khuôn mặt nữ sinh liền đỏ bừng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân, không dám ngẩng đầu đối mặt với hai người, Kiều Úc hỏi lại lần nữa, cuối cùng cô gái quanh co nửa ngày mới khẽ giọng nói: “Việc này… em muốn… anh có thể cho em số di động của anh không? Em, em muốn làm bạn với anh.”
Tùng Dung vừa nghe thấy lời này trong nháy mắt mặt đen xì, nhíu chặt lông mày, nhịn xuống xúc động muốn ôm lấy Kiều Úc, tuyên bố quyền sở hữu của mình với cả thế giới, lắc đầu thật mạnh để xua ý tưởng đó đi.
Kiều Úc cười lên, sống hơn nửa đời người đây là lần đầu tiên cậu gặp nữ sinh dũng cảm bắt chuyện với cậu, loại cảm giác này thật mới mẻ, cũng thật hay nha, nhìn cô gái trước mặt mới hai mươi tuổi khiến bản thân cảm thấy mình cũng trẻ lại không ít: “Mỹ nữ, bạn ngay cả tên cũng chưa nói cho tôi biết lại hỏi tôi số di động, như vậy không hay lắm nha!” [cái này, ở chương trước bạn gái tự xưng mình 22t á, giờ còn 20 T^T tác giả thật là….]
Nữ sinh kia vừa nghe thấy thế, cả lỗ tai cũng đỏ lên: “Cái này… Ách, tên em là Trương Nguyên, rất hân hạnh được biết anh.”
Kiều Úc cảm thấy trêu chọc cô gái trẻ một chút thật vui, liền lấy giấy và bút trong túi ra viết số điện thoại của mình, sau đó cười nói: “Tôi tên Lê Dạ Tinh, không phải là sinh viên, tôi làm việc ở sở cảnh sát thành phố T, bạn nếu cần tới sự giúp đỡ thì có thể tới tìm tôi.”
Trương Nguyên lấy được số điện thoại của Kiều Úc, hưng phấn đến nỗi mắt đều muốn hiện lên màu hồng nhạt, cô gật mạnh đầu một cái: “Cảm ơn anh, vậy… em đi trước.” Nói xong chạy trốn thật xa.
Kiều Úc khẽ cười rộ lên, vẫy tay với Tùng Dung: “Uây, cô gái này thú vị đúng không, kiểu con gái gặp người liền đỏ mặt thật đúng là hiếm thấy a.”
Tùng Dung hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi không thèm liếc Kiều Úc, từ xa nhìn bóng lưng của y có chút cứng ngắc, hẳn là bị chọc tức. Kiều Úc khó hiểu, khẽ lầu bầu: “Cái khỉ gì vậy, quỷ hẹp hòi, chẳng lẽ ăn dấm chua với cả một cô bé? Xí, chua chết anh đi.”
=====================================
Ngồi trong xe gương mặt Tùng Dung vẫn đen như cũ, cũng không để ý tới người bên cạnh, lái xe như bay, lúc này nếu gặp cảnh sát giao thông có thể sẽ có náo nhiệt a, vậy thì thật là ‘bản thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp.’ (nghĩa là vốn sinh từ một gốc, sao nỡ thiêu đốt nhau – trích trong Thất bộ thi của Tào Thực)
Kiều Úc thấy Tùng Dung không để ý tới mình cũng không tức giận, bày ra biểu cảm bình tĩnh, nhàn nhã ôm ‘Từ hồn’ tiếp tục nghiên cứu, tỏ vẻ hoàn toàn không sao cả. Nhưng việc này lại khiến Tùng Dung đau khổ, trong lòng y khó chịu muốn chết lại không thể giải tỏa nỗi tức giận này, Lê Dạ Tinh mới vừa cùng nữ sinh kia cười đùa vui vẻ, bây giờ ngồi trong xe lại nghiêm mặt không nói câu nào, bản thân mình so với một quyển sách cũng không bằng.
Càng nghĩ càng cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc, Tùng Dung nhịn không được kéo lỏng cà vạt, tiếp tục lái xe, Kiều Úc lặng yên không tiếng động nghiêng người đến sát y: “Này, lão đại, tôi phát hiện anh có tóc bạc rồi.”
Tùng Dung không kiên nhẫn phất tay một cái: “Tôi đúng là già rồi, hơn nữa còn mập ra, không như Trương Nguyên hay Vương Nguyên gì đó trẻ tuổi được chưa?”
Kiều Úc phụt ra tiếng cười lớn, lời nói của Tùng Dung so với nỗi oán hận của tiểu tức phụ còn nặng nề hơn: “Ha ha ha, lão đại anh thêm động tác Lan Hoa Chỉ nữa, có thể gọi anh là tỷ tỷ được rồi.”
“Tiểu tử cậu muốn chết hả!” Lửa giận của Tùng Dung bị chọc cho bốc lên, y thừa dịp chờ đèn đỏ, tóm cổ tay Kiều Úc nói: “Bây giờ lớn rồi, cánh cứng rồi nghĩ muốn bay đi đúng không? Ngay trước mặt tôi lại cùng với nữ sinh mắt đi mày lại, cậu thật giỏi a.”
Tùng Dung bị dấm chua xông lên não trong đầu chỉ còn lại khung cảnh ban nãy, y căn bản quên mất mình và Kiều Úc một mảnh giấy nhỏ chứng nhận quan hệ cũng không có, cho dù Kiều Úc có mắt đi mày lại với nữ sinh kia thật thì đó cũng là việc thiên kinh địa nghĩa (chỉ việc theo đạo thường như trời đất không thể di dịch được), trai chưa vợ gái chưa chồng, mắc mớ gì tới y.
Thế nhưng hiện tại chỉ số IQ của Tùng Dung hạ xuống số không, bất chấp tất cả rống một trận với Kiều Úc, kết quả Kiều Úc nghe xong thì cười gập cả người.
“Ha ha ha… Tùng Dung anh năm nay bao nhiêu tuổi, có cần anh trai đây mua cho cậu viên đường không? Tôi đúng là rất thích cô gái Trương Nguyên kia, anh không phục?” Nói xong Kiều Úc giơ tay lên, không ngại phiền tiếp tục trêu ghẹo Tùng Dung, cậu chợt phát hiện khiến Tùng Dung xù lông cũng là một chuyện rất vui vẻ, đặc biệt là chứng kiến bộ mặt đông cứng đột nhiên biến thành sư tử hống, cảm xúc thật sự quá sung sướng.
Tùng Dung không nói thêm lời vô nghĩa nào nữa, trực tiếp kéo cổ áo Kiều Úc thấp giọng nói: “Lê Dạ tinh, cậu nghĩ mình cánh cứng rồi muốn bay đi cũng phải nhớ kỹ cho tôi, cậu là của tôi… là người của tổ trọng án, đừng đem tâm địa gian xảo đùa giỡn với tôi.”
Tùng Dung rất muốn phách lối tuyên bố khắp mọi nơi: Cậu, Lê Dạ Tinh là của tôi. Nhưng làm thế nào y cũng không thể hạ quyết tâm, một đứa bé tốt như vậy, y không thể kéo cậu đi lệch khỏi quỹ đạo được.
Đương nhiên y không biết Kiều Úc vốn không trong sáng gì, chỉ nói “Được.” một câu không liên quan lắm, nhưng mà cậu từ đầu đến cuối là đồ tồi, giết người phóng hỏa đều đã từng làm, đương nhiên cái gọi là nhân tâm cũng đã nhìn thấu.
Kiều Úc nhún vai, đẩy tay Tùng Dung ra, thắt chặt lại cà vạt của y, nhẹ giọng như thủ thỉ: “Anh yên tâm, chỉ cần tôi còn sống một ngày, tôi sẽ không rời đi một bước.”
Những lời này thật thật hư hư, rốt cuộc không rời khỏi Tùng Dung hay là không rời khỏi tổ trọng án, Kiều Úc cũng không nói rõ ràng, thế nhưng nó lại giống như lời thề, thành công khiến sắc mặt Tùng Dung chuyển biến, trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày cũng đỏ ửng lên.
Gương mặt băng lãnh trong nháy mắt trở nên dịu dàng, phần bất an trong ngực cũng biến mất như kỳ tích.
Tùng Dung vừa định thừa thắng xông lên, nhân cơ hội nói chút gì đó với Kiều Úc, kết quả Kiều Úc buông cà vạt của y, cúi đầu tiếp tục đọc sách như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dũng khí tràn đầy trong chốc lát biến mất không còn dấu vết, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng, muốn vật nhỏ Lê Dạ Tinh này không lẩn tránh tình cảm của mình phỏng chừng phải đợi dài dài a….
Chiếc xe màu đen vững vàng chạy trên đường, rẽ sang một đoạn đường khác lại gặp một vụ tắc đường.
Tùng Dung nhô đầu ra khỏi xe, nhìn hồi lâu cũng không biết chuyện gì xảy ra. Các xe xung quanh đều không kiên nhẫn ấn còi, dòng xe phía sau còn không ngừng rẽ sang hướng này, trong lúc nhất thời vỉa hè trở nên hỗn loạn.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Không lẽ đằng trước xảy ra tai nạn xe?” Kiều Úc đặt sách xuống, đi ra ngoài nhìn một chút.
Tùng Dung bất đắc dĩ thở dài, phía sau đã bị vài chiếc xe chặn lại không còn đường lùi: “Có lẽ vậy, bây giờ đang là giờ tan tầm, lượng xe đã nhiều lại gặp chút sự cố nhất định sẽ ùn tắc giao thông. Chúng ta chờ một chút đi, bây giờ chuyển sang hướng khác chắc chắn là không thể được rồi.”
Kiều Úc thở dài, ném cuốn ‘Từ hồn’ qua một bên duỗi người, kết quả động đến vết thương: “Au, đau quá đi.”
“Vết thương có bị nứt ra không? Để tôi xem một chút.” Tùng Dung lo lắng vươn qua, vén tay áo Kiều Úc: “Băng vải đều sẫm máu cả rồi, sao cậu lại không cẩn thận như vậy, chân tay đều không phải là của cậu nên bị thương cũng không đau lòng đúng không. Xế chiều hôm nay cậu về nghỉ cho tôi, đừng ở lại cục nữa.”
“Vậy không được, tôi có vài tư liệu chưa tra xong, a đau quá… Anh nhẹ tay một chút, vết thương nhỏ này không đáng ngại, au..”
Tùng Dung tức giận vỗ đầu cậu một cái: “Thôi đi! Đám người ngày hôm qua vừa nhìn đã biết là chuyên nghiệp, cậu đối mặt với bọn chúng khác gì lấy trứng chọi đá, không phải muốn chết sao. May mà chỉ bị thương ngoài da, nếu như bị súng bắn trúng không chừng đã vào nhà xác rồi.”
“Trong lòng tôi biết rõ, không có việc gì.”
“Cậu biết lai lịch của đám người kia? Hiện tại chúng ta ngay cả họ là ai đều không biết, tại sao muốn truy sát chúng ta còn chưa điều tra rõ ràng, cậu nghĩ có thể làm gì hả?” Tùng Dung lấy thuốc bột màu trắng của Vân Nam trong xe ra xoa lên cánh tay Kiều Úc, thận trọng dùng băng gạc quấn lại.
Kiều Úc mím môi không lên tiếng, cậu đâu chỉ biết đám người kia là ai, thậm chí ngay cả việc tại sao chúng muốn ra tay với mình và Tùng Dung đều có thể đoán được. Loại bỏ khả năng chúng đoán được mình là Kiều Úc, hiện tại chỉ còn một khả năng, nhất định là Tiêu Quốc Chấn và Tây Sâm có quan hệ, bọn họ lần này tự mình ra tay rất có thể do cảm thấy cảnh sát bắt đầu hoài nghi Tiêu Quốc Chấn, bắt buộc phải tiên hạ thủ vi cường.
Băng bó kỹ vết thương, xe vẫn còn bị kẹt, ngay cả động đậy cũng không được. Lúc này một đám cảnh sát đi tới, nhìn y phục không phải là cảnh sát giao thông.
Kiều Úc huých tay Tùng Dung nói: “Uây, chyện gì xảy ra với nhóm cảnh sát kia vậy? Không phải cảnh sát giao thông đến phân luồng a.”
Tung Dung ngẩng đầu nhìn lên: “Đó không phải là lão Lý ở đại đội phân cục hình cảnh sao, ông ta thế nào lại chạy tới đây?”
Mở cửa xe, Tùng Dung hướng về phía người có vóc dáng cao trước mặt kêu: “Hey, lão Lý, bên này!”
Người đàn ông khôi ngô quay đầu lại, thấy Tùng Dung mắt liền sáng lên, hắn chạy tới vỗ vai Tùng Dung: “Cậu vừa gọi tôi hả, tôi còn tưởng mình hoa mắt, hóa ra thật là cậu sao Tùng Dung! Sao cậu không ở cảnh cục thành phố, lại chạy tới đây đi dạo?”
Tùng Dung giơ tay lên cho hắn một quyền: “Người anh em, đây chính là vu oan cho tôi nha, tôi bây giờ đang có một vụ án khó giải quyết, bận đến sứt đầu mẻ trán, nào có thời gian rảnh rỗi a. Được rồi, anh cắm chốt ở đây làm gì vậy?”
Lão Lý nhíu mày, sắc mặt bỗng chốc trở lên ngưng trọng: “Trong tiểu khu Sâm Nguyên phía trước xảy ra một vụ án mạng, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, đó là lí do vì sao bị tắc đường, tôi đang định tới đây phân luồng dòng xe, kết quả gặp được cậu.”
Kiều Úc vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng hỏi: “Là án mạng kiểu gì?”
Lão Lý trên dưới đánh giá Kiều Úc một lượt, không nghĩ ra, hỏi: “Đây là…?”
“À, đây là pháp y của cảnh cục chúng tôi Lê Dạ Tinh, đi theo tôi cùng điều tra vụ án.”
“Ha ha ha, thế hả, còn trẻ như vậy đã là pháp y của cục cảnh sát thành phố, thật không tầm thường a.” Lão Lý nhiệt tình vỗ vai Kiều Úc nói tiếp: “Tôi không tới tận hiện trường xem xét, nhưng nghe các anh em bên trong nói người chết là một cô gái, thật đáng thương, mới chỉ có mười sáu tuổi đã bị cưỡng bức.”
Kiều Úc nhạy bén cảm giác được bất thường, vội vàng truy hỏi: “Cưỡng bức? Cô bé bị người ta… ưm ưm?”
Lão Lý ngưng trọng gật đầu: “Thủ đoạn vô cùng độc ác, tiền dâm hậu sát, lại bị lấy đi lá lách, rất đáng thương, hiện trường phi thường đẫm máu, người làm trong nghề nhiều năm cũng nhìn không nổi.”
Tùng Dung và Kiều Úc kinh ngạc nhìn nhau, trong đầu có chung một dự cảm xấu… Vụ án này e rằng có liên quan đến vụ án Lý Hiểu Mẫn, không chừng là do cùng một người làm.
Beta: zizi
=================================
Sau khi buổi diễn thuyết của Tiêu Quốc Chấn kết thúc, tất cả mọi người đều muốn ở lại xin chữ ký, Tùng Dung và Kiều Úc nghe xong buồn ngủ muốn chết, thật vất vả đợi đến khi kết thúc diễn thuyết liền ba chân bốn cẳng chạy thẳng về cảnh cục.
Còn chưa tới cửa, nữ sinh trước đó nói chuyện với Kiều Úc vội vã đuổi theo: “Đợi đã… này, các anh chờ một chút.”
Kiều Úc dừng bước, quay đầu lại phát hiện cô gái ấy, mở miệng cười nói: “Mỹ nữ, có việc gì sao?”
Khuôn mặt nữ sinh liền đỏ bừng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân, không dám ngẩng đầu đối mặt với hai người, Kiều Úc hỏi lại lần nữa, cuối cùng cô gái quanh co nửa ngày mới khẽ giọng nói: “Việc này… em muốn… anh có thể cho em số di động của anh không? Em, em muốn làm bạn với anh.”
Tùng Dung vừa nghe thấy lời này trong nháy mắt mặt đen xì, nhíu chặt lông mày, nhịn xuống xúc động muốn ôm lấy Kiều Úc, tuyên bố quyền sở hữu của mình với cả thế giới, lắc đầu thật mạnh để xua ý tưởng đó đi.
Kiều Úc cười lên, sống hơn nửa đời người đây là lần đầu tiên cậu gặp nữ sinh dũng cảm bắt chuyện với cậu, loại cảm giác này thật mới mẻ, cũng thật hay nha, nhìn cô gái trước mặt mới hai mươi tuổi khiến bản thân cảm thấy mình cũng trẻ lại không ít: “Mỹ nữ, bạn ngay cả tên cũng chưa nói cho tôi biết lại hỏi tôi số di động, như vậy không hay lắm nha!” [cái này, ở chương trước bạn gái tự xưng mình 22t á, giờ còn 20 T^T tác giả thật là….]
Nữ sinh kia vừa nghe thấy thế, cả lỗ tai cũng đỏ lên: “Cái này… Ách, tên em là Trương Nguyên, rất hân hạnh được biết anh.”
Kiều Úc cảm thấy trêu chọc cô gái trẻ một chút thật vui, liền lấy giấy và bút trong túi ra viết số điện thoại của mình, sau đó cười nói: “Tôi tên Lê Dạ Tinh, không phải là sinh viên, tôi làm việc ở sở cảnh sát thành phố T, bạn nếu cần tới sự giúp đỡ thì có thể tới tìm tôi.”
Trương Nguyên lấy được số điện thoại của Kiều Úc, hưng phấn đến nỗi mắt đều muốn hiện lên màu hồng nhạt, cô gật mạnh đầu một cái: “Cảm ơn anh, vậy… em đi trước.” Nói xong chạy trốn thật xa.
Kiều Úc khẽ cười rộ lên, vẫy tay với Tùng Dung: “Uây, cô gái này thú vị đúng không, kiểu con gái gặp người liền đỏ mặt thật đúng là hiếm thấy a.”
Tùng Dung hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi không thèm liếc Kiều Úc, từ xa nhìn bóng lưng của y có chút cứng ngắc, hẳn là bị chọc tức. Kiều Úc khó hiểu, khẽ lầu bầu: “Cái khỉ gì vậy, quỷ hẹp hòi, chẳng lẽ ăn dấm chua với cả một cô bé? Xí, chua chết anh đi.”
=====================================
Ngồi trong xe gương mặt Tùng Dung vẫn đen như cũ, cũng không để ý tới người bên cạnh, lái xe như bay, lúc này nếu gặp cảnh sát giao thông có thể sẽ có náo nhiệt a, vậy thì thật là ‘bản thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp.’ (nghĩa là vốn sinh từ một gốc, sao nỡ thiêu đốt nhau – trích trong Thất bộ thi của Tào Thực)
Kiều Úc thấy Tùng Dung không để ý tới mình cũng không tức giận, bày ra biểu cảm bình tĩnh, nhàn nhã ôm ‘Từ hồn’ tiếp tục nghiên cứu, tỏ vẻ hoàn toàn không sao cả. Nhưng việc này lại khiến Tùng Dung đau khổ, trong lòng y khó chịu muốn chết lại không thể giải tỏa nỗi tức giận này, Lê Dạ Tinh mới vừa cùng nữ sinh kia cười đùa vui vẻ, bây giờ ngồi trong xe lại nghiêm mặt không nói câu nào, bản thân mình so với một quyển sách cũng không bằng.
Càng nghĩ càng cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc, Tùng Dung nhịn không được kéo lỏng cà vạt, tiếp tục lái xe, Kiều Úc lặng yên không tiếng động nghiêng người đến sát y: “Này, lão đại, tôi phát hiện anh có tóc bạc rồi.”
Tùng Dung không kiên nhẫn phất tay một cái: “Tôi đúng là già rồi, hơn nữa còn mập ra, không như Trương Nguyên hay Vương Nguyên gì đó trẻ tuổi được chưa?”
Kiều Úc phụt ra tiếng cười lớn, lời nói của Tùng Dung so với nỗi oán hận của tiểu tức phụ còn nặng nề hơn: “Ha ha ha, lão đại anh thêm động tác Lan Hoa Chỉ nữa, có thể gọi anh là tỷ tỷ được rồi.”
“Tiểu tử cậu muốn chết hả!” Lửa giận của Tùng Dung bị chọc cho bốc lên, y thừa dịp chờ đèn đỏ, tóm cổ tay Kiều Úc nói: “Bây giờ lớn rồi, cánh cứng rồi nghĩ muốn bay đi đúng không? Ngay trước mặt tôi lại cùng với nữ sinh mắt đi mày lại, cậu thật giỏi a.”
Tùng Dung bị dấm chua xông lên não trong đầu chỉ còn lại khung cảnh ban nãy, y căn bản quên mất mình và Kiều Úc một mảnh giấy nhỏ chứng nhận quan hệ cũng không có, cho dù Kiều Úc có mắt đi mày lại với nữ sinh kia thật thì đó cũng là việc thiên kinh địa nghĩa (chỉ việc theo đạo thường như trời đất không thể di dịch được), trai chưa vợ gái chưa chồng, mắc mớ gì tới y.
Thế nhưng hiện tại chỉ số IQ của Tùng Dung hạ xuống số không, bất chấp tất cả rống một trận với Kiều Úc, kết quả Kiều Úc nghe xong thì cười gập cả người.
“Ha ha ha… Tùng Dung anh năm nay bao nhiêu tuổi, có cần anh trai đây mua cho cậu viên đường không? Tôi đúng là rất thích cô gái Trương Nguyên kia, anh không phục?” Nói xong Kiều Úc giơ tay lên, không ngại phiền tiếp tục trêu ghẹo Tùng Dung, cậu chợt phát hiện khiến Tùng Dung xù lông cũng là một chuyện rất vui vẻ, đặc biệt là chứng kiến bộ mặt đông cứng đột nhiên biến thành sư tử hống, cảm xúc thật sự quá sung sướng.
Tùng Dung không nói thêm lời vô nghĩa nào nữa, trực tiếp kéo cổ áo Kiều Úc thấp giọng nói: “Lê Dạ tinh, cậu nghĩ mình cánh cứng rồi muốn bay đi cũng phải nhớ kỹ cho tôi, cậu là của tôi… là người của tổ trọng án, đừng đem tâm địa gian xảo đùa giỡn với tôi.”
Tùng Dung rất muốn phách lối tuyên bố khắp mọi nơi: Cậu, Lê Dạ Tinh là của tôi. Nhưng làm thế nào y cũng không thể hạ quyết tâm, một đứa bé tốt như vậy, y không thể kéo cậu đi lệch khỏi quỹ đạo được.
Đương nhiên y không biết Kiều Úc vốn không trong sáng gì, chỉ nói “Được.” một câu không liên quan lắm, nhưng mà cậu từ đầu đến cuối là đồ tồi, giết người phóng hỏa đều đã từng làm, đương nhiên cái gọi là nhân tâm cũng đã nhìn thấu.
Kiều Úc nhún vai, đẩy tay Tùng Dung ra, thắt chặt lại cà vạt của y, nhẹ giọng như thủ thỉ: “Anh yên tâm, chỉ cần tôi còn sống một ngày, tôi sẽ không rời đi một bước.”
Những lời này thật thật hư hư, rốt cuộc không rời khỏi Tùng Dung hay là không rời khỏi tổ trọng án, Kiều Úc cũng không nói rõ ràng, thế nhưng nó lại giống như lời thề, thành công khiến sắc mặt Tùng Dung chuyển biến, trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày cũng đỏ ửng lên.
Gương mặt băng lãnh trong nháy mắt trở nên dịu dàng, phần bất an trong ngực cũng biến mất như kỳ tích.
Tùng Dung vừa định thừa thắng xông lên, nhân cơ hội nói chút gì đó với Kiều Úc, kết quả Kiều Úc buông cà vạt của y, cúi đầu tiếp tục đọc sách như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dũng khí tràn đầy trong chốc lát biến mất không còn dấu vết, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng, muốn vật nhỏ Lê Dạ Tinh này không lẩn tránh tình cảm của mình phỏng chừng phải đợi dài dài a….
Chiếc xe màu đen vững vàng chạy trên đường, rẽ sang một đoạn đường khác lại gặp một vụ tắc đường.
Tùng Dung nhô đầu ra khỏi xe, nhìn hồi lâu cũng không biết chuyện gì xảy ra. Các xe xung quanh đều không kiên nhẫn ấn còi, dòng xe phía sau còn không ngừng rẽ sang hướng này, trong lúc nhất thời vỉa hè trở nên hỗn loạn.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Không lẽ đằng trước xảy ra tai nạn xe?” Kiều Úc đặt sách xuống, đi ra ngoài nhìn một chút.
Tùng Dung bất đắc dĩ thở dài, phía sau đã bị vài chiếc xe chặn lại không còn đường lùi: “Có lẽ vậy, bây giờ đang là giờ tan tầm, lượng xe đã nhiều lại gặp chút sự cố nhất định sẽ ùn tắc giao thông. Chúng ta chờ một chút đi, bây giờ chuyển sang hướng khác chắc chắn là không thể được rồi.”
Kiều Úc thở dài, ném cuốn ‘Từ hồn’ qua một bên duỗi người, kết quả động đến vết thương: “Au, đau quá đi.”
“Vết thương có bị nứt ra không? Để tôi xem một chút.” Tùng Dung lo lắng vươn qua, vén tay áo Kiều Úc: “Băng vải đều sẫm máu cả rồi, sao cậu lại không cẩn thận như vậy, chân tay đều không phải là của cậu nên bị thương cũng không đau lòng đúng không. Xế chiều hôm nay cậu về nghỉ cho tôi, đừng ở lại cục nữa.”
“Vậy không được, tôi có vài tư liệu chưa tra xong, a đau quá… Anh nhẹ tay một chút, vết thương nhỏ này không đáng ngại, au..”
Tùng Dung tức giận vỗ đầu cậu một cái: “Thôi đi! Đám người ngày hôm qua vừa nhìn đã biết là chuyên nghiệp, cậu đối mặt với bọn chúng khác gì lấy trứng chọi đá, không phải muốn chết sao. May mà chỉ bị thương ngoài da, nếu như bị súng bắn trúng không chừng đã vào nhà xác rồi.”
“Trong lòng tôi biết rõ, không có việc gì.”
“Cậu biết lai lịch của đám người kia? Hiện tại chúng ta ngay cả họ là ai đều không biết, tại sao muốn truy sát chúng ta còn chưa điều tra rõ ràng, cậu nghĩ có thể làm gì hả?” Tùng Dung lấy thuốc bột màu trắng của Vân Nam trong xe ra xoa lên cánh tay Kiều Úc, thận trọng dùng băng gạc quấn lại.
Kiều Úc mím môi không lên tiếng, cậu đâu chỉ biết đám người kia là ai, thậm chí ngay cả việc tại sao chúng muốn ra tay với mình và Tùng Dung đều có thể đoán được. Loại bỏ khả năng chúng đoán được mình là Kiều Úc, hiện tại chỉ còn một khả năng, nhất định là Tiêu Quốc Chấn và Tây Sâm có quan hệ, bọn họ lần này tự mình ra tay rất có thể do cảm thấy cảnh sát bắt đầu hoài nghi Tiêu Quốc Chấn, bắt buộc phải tiên hạ thủ vi cường.
Băng bó kỹ vết thương, xe vẫn còn bị kẹt, ngay cả động đậy cũng không được. Lúc này một đám cảnh sát đi tới, nhìn y phục không phải là cảnh sát giao thông.
Kiều Úc huých tay Tùng Dung nói: “Uây, chyện gì xảy ra với nhóm cảnh sát kia vậy? Không phải cảnh sát giao thông đến phân luồng a.”
Tung Dung ngẩng đầu nhìn lên: “Đó không phải là lão Lý ở đại đội phân cục hình cảnh sao, ông ta thế nào lại chạy tới đây?”
Mở cửa xe, Tùng Dung hướng về phía người có vóc dáng cao trước mặt kêu: “Hey, lão Lý, bên này!”
Người đàn ông khôi ngô quay đầu lại, thấy Tùng Dung mắt liền sáng lên, hắn chạy tới vỗ vai Tùng Dung: “Cậu vừa gọi tôi hả, tôi còn tưởng mình hoa mắt, hóa ra thật là cậu sao Tùng Dung! Sao cậu không ở cảnh cục thành phố, lại chạy tới đây đi dạo?”
Tùng Dung giơ tay lên cho hắn một quyền: “Người anh em, đây chính là vu oan cho tôi nha, tôi bây giờ đang có một vụ án khó giải quyết, bận đến sứt đầu mẻ trán, nào có thời gian rảnh rỗi a. Được rồi, anh cắm chốt ở đây làm gì vậy?”
Lão Lý nhíu mày, sắc mặt bỗng chốc trở lên ngưng trọng: “Trong tiểu khu Sâm Nguyên phía trước xảy ra một vụ án mạng, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, đó là lí do vì sao bị tắc đường, tôi đang định tới đây phân luồng dòng xe, kết quả gặp được cậu.”
Kiều Úc vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng hỏi: “Là án mạng kiểu gì?”
Lão Lý trên dưới đánh giá Kiều Úc một lượt, không nghĩ ra, hỏi: “Đây là…?”
“À, đây là pháp y của cảnh cục chúng tôi Lê Dạ Tinh, đi theo tôi cùng điều tra vụ án.”
“Ha ha ha, thế hả, còn trẻ như vậy đã là pháp y của cục cảnh sát thành phố, thật không tầm thường a.” Lão Lý nhiệt tình vỗ vai Kiều Úc nói tiếp: “Tôi không tới tận hiện trường xem xét, nhưng nghe các anh em bên trong nói người chết là một cô gái, thật đáng thương, mới chỉ có mười sáu tuổi đã bị cưỡng bức.”
Kiều Úc nhạy bén cảm giác được bất thường, vội vàng truy hỏi: “Cưỡng bức? Cô bé bị người ta… ưm ưm?”
Lão Lý ngưng trọng gật đầu: “Thủ đoạn vô cùng độc ác, tiền dâm hậu sát, lại bị lấy đi lá lách, rất đáng thương, hiện trường phi thường đẫm máu, người làm trong nghề nhiều năm cũng nhìn không nổi.”
Tùng Dung và Kiều Úc kinh ngạc nhìn nhau, trong đầu có chung một dự cảm xấu… Vụ án này e rằng có liên quan đến vụ án Lý Hiểu Mẫn, không chừng là do cùng một người làm.