Editor: Dương Dương
Beta 1: tiểu Hồ
Beta 2: Anh Cung
======================
Rừng núi ban đêm im lặng không một tiếng động, giơ tay không thấy ngón, đã thế ngẫu nhiên còn vang lên vài tiếng chim kêu, tất cả cộng lại khiến cho biệt thự Tiêu gia trở nên vô cùng âm trầm đáng sợ.
Tùng Dung đạp thắng, chiếc xe dừng lại trên lưng chừng eo núi.
“Lão hồ ly này làm Âu Dương và Quân Chi tưởng hắn không ở nhà, lại tìm cả đồng phạm dụ chúng ta đi chỗ khác, thực tế hắn không rời khỏi chỗ này, một chiêu trúng kế rất hay.”
Kiều Úc gật đầu, “Trương Nguyên vẫn còn trong tay hắn, không thể chậm trễ, chúng ta nên lập tức tìm người thôi.” Nói xong mở cửa chuẩn bị xuống xe.
Tùng Dung kéo cậu lại, “Em không được đi.”
Kiều Úc nhướn mày, “Tại sao? Không lẽ anh tính một mình giải quyết tên Tiêu Quốc Chấn đó à?”
Tùng Dung cười vươn tay xoa tóc cậu, lần này Kiều Úc không né, “Nếu chờ đội viện trợ đến, chỉ sợ thi thể Trương Nguyên cũng lạnh luôn rồi.”
Kiều Úc căng thẳng kéo tay y, “Tôi có thể đi với anh, một mình anh quá nguy hiểm!”
Tùng Dung kinh ngạc, tiếp đó cười đến sáng lạn, “Em lo lắng cho tôi?” Kiều Úc mím môi quay sang hướng khác.
Y cười cười nói: “Nếu tôi mang em đi, vừa phải đối phó Tiêu Quốc Chấn vừa phải chăm sóc em, như vậy không phải càng nguy hiểm sao?”
“Ai cần anh chăm sóc? Tôi tự mình biết lo cho mình! Tùng Dung tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám một mình chạy vào đó, tôi cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho anh!” Kiều Úc gấp rồi, không biết tên Tiêu Quốc Chấn này có lai lịch thế nào, nếu Tùng Dung đơn thân độc mã đi vào chưa chắc có thể toàn vẹn đi ra, nghĩ đến đây tim Kiều Úc cũng muốn treo ngược lên.
Tùng Dung khẽ chấn động, không nói lời nào đỡ gáy Kiều Úc kéo sang hôn xuống, “Nếu có quang vinh hy sinh cũng tốt, chí ít em sẽ phải nhớ đến tôi suốt đời.”
Nói xong y trở tay đánh vào gáy Kiều Úc, Kiều Úc không kịp né cứ thế ngất trong vòng tay Tùng Dung, tay còn nắm chặt lấy áo y.
“Đừng trách anh, Dạ Tinh, em ngoan ngoãn ngủ một giấc, tỉnh lại anh sẽ quay về ngay.”
Tùng Dung khổ sở nhếch môi, bế Kiều Úc sang ghế lái, mở cửa khóa chốt sau đó nhanh nhẹn chạy đi, thân hình cao to cứ thế nháy mắt biến mất giữa màn đêm u tối.
Cuối dãy hành lang đá âm u là một dãy giá làm bằng đồng xanh, trong gian phòng thoáng đãng có bốn ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng yếu ớt, bốn thanh đồng lớn tọa bốn góc, trên mặt đất tích lại một vũng máu, đậm đậm nhạt nhạt, không to hơn bàn chân.
Một cô gái thanh tú bị xích sắt khóa lại treo trên giá, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt, có lẽ đã rơi vào hôn mê, đôi chân bị cưỡng chế tách ra cố định tại hai bên tường, cả cơ thể vặn vẹo thành một tư thế quái dị.
Người đàn ông mặc đồ trắng, thần tình si mê thò tay vào chiếc hộp vàng lấy ra một khối đất màu nâu đỏ, vô cùng cẩn thận bỏ vào vật chứa bằng sứ, lại dùng tay vóc từ trong chiếc tỉnh màu xanh bên cạnh một một chút máu loãng tưới lên.
Từng khe nứt khô cằn trên khối đất bị máu loãng đỏ thấm nhuận, phát ra vài tia sáng quỷ dị. Người đàn ông cười trầm thấp, cúi đầu hôn lên, thần thái ôn nhu như đang đối xử với người yêu vậy.
“Á—!”
Một màn này bị Trương Nguyên vừa mới tỉnh lại nhìn thấy, cô kinh sợ thét lên, âm thanh vang trong thạch thất trống trải càng trở nên chói tai kinh khủng.
Người đàn ông không tự giác là nhíu mày, kéo áo choàng đứng dậy, từng bước bước về phía cô, ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh.
“Bé cưng, tỉnh rồi à, tôi làm em sợ?”
“Ông, ông! Sao tôi lại ở đây?” Bây giờ Trương Nguyên mới cảm thấy không đúng, cô bị người ta buộc phải bày ra tư thế khuất nhục thế này, quần áo trên người còn lành lặn, nhưng ở nơi tĩnh lặng như trong hầm mộ thế này, cô bị dọa đến run rẩy từng cơn.
“Nga, em đừng sợ, con người ai cũng phải trải qua chút đau đớn mới đạt được thứ mình muốn, tôi chỉ thực hiện tâm nguyện của em thôi.”
“Ông là đồ lừa gạt! Mau thả tôi ra!… ô… thả tôi ra! Ông muốn gì chứ? Tôi xin ông tha cho tôi, xin ông…” Trương Nguyên phát hiện mình đã sập bẫy, gã đàn ông lịch sự trước mặt đây căn bản chính là ác ma.
Gã cười trầm thấp, dùng bàn tay dính máu xoa mặt cô nói: “Đừng khẩn trương, tôi chọn em làm vật tế em nên thấy vinh hạnh mới phải? Hôm nay tôi hoàn thành tâm nguyện cho em, em còn không hài lòng?”
Nói xong hắn lấy một chiếc khăn tay trắng bên cạnh ra lau tay, xoay người bưng khay vàng đặt trên bàn đá đến, trên đó có một cây ngọc thế màu xanh và một thanh chủy thủ khắc hoa.
(ngọc thế = miếng ngọc hình chym nhỏ:v)
Trương Nguyên sợ phát khóc, cố hết sức lui về sau nhưng lại bị xích sắt gắt gao khóa chặt không thể nhúc nhích, “Ông… ông muốn giết… giết tôi?”
“A, đây là cần thiết cho lễ tế. Tôi bảo chứng với em là chỉ đau một chút thôi, sau đó em sẽ quên hết mọi đau khổ, an tâm chìm vào giấc ngủ say.” Vừa nói gã vừa cầm chủy thủ lên, ngón tay lướt qua lưỡi dao sắc bén.
“Shhh… em xem, con dao này rất sắc, chỉ cần cứa nhẹ một cái là em được giải thoát rồi.”
“Không, không cần! Đừng mà!” Trương Nguyên lắc đầu như điên, toàn thân run rẩy kịch liệt, khuôn mặt đẫm nước mắt. “Tôi trước giờ không hại ai, tại sao ông phải giết tôi?”
Gã cười bất thiện, dùng mũi dao câu khuôn mặt cô lên mà nói: “Tôi không muốn giết em, chỉ muốn lấy chút đồ trên người em thôi, như là phổi và… máu xử nữ chẳng hạn.”
(cháu nó hơi bị bức xúc vs tác giả na:-< mấy chương trc viết là thiếu tim mà giờ giết người lấy phổi?? khó hiểu ý bả ghê)
Trương Nguyên sợ đến mặt mày trắng bệch, toàn thân co rút run rẩy, đôi chân thon dài bị gã banh ra càng lúc càng rộng, xương chậu phảng phất có cảm giác như sắp nứt ra đến nơi.
“A! Xin ông… tôi cầu xin ông… tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!!!”
Khóe miệng hắn câu lên, banh chân cô ra hết cỡ, một phát xé quần cô xuống.
“Đừng mà!!”
“Kì thật em là người cuối cùng rồi, cho em sống thêm vài phút cũng được. Chúng ta đổi cách chơi đi, với người khác tôi sẽ lấy nội tạng ra trước rồi mới dùng thứ này, nhưng với em, tôi cảm thấy đổi ngược lại chắc cũng vui.” Gã điên cuồng cười lớn sau đó lấy cây ngọc thế, tại nơi tư mật của cô dạo quanh một vòng.
Trương Nguyên khóc không ra tiếng, muốn khép đùi lại nhưng lại bị cưỡng chế banh rộng ra.
“Em yêu tâm, tôi đối với thân thể của em không có hứng thú, nhìn mặt em tôi đã không muốn ăn rồi, nếu không phải ngày sinh của em vừa chuẩn thì em nghĩ tôi muốn đụng đến em sao?”
Gã vuốt ve cây ngọc thế, đặt chiếc bình gốm thanh hoa cổ cao bên cạnh, “Tôi chỉ cần nhẹ nhàng đâm vào đây thì máu sẽ chảy ra, em xem tôi không tham lam, chỉ lấy em chút xíu máu thôi.”
Nói xong gã kéo quần Trương Nguyên xuống đem ngọc thế đâm thẳng vào.
“A!!!”
Ngọc thế rớt xuống đất lăn vào góc, bàn tay bị đạn xuyên thủng, máu tươi tràn ra, bắn lên mặt gã đàn ông và người Trương Nguyên. Trương Nguyên bị dọa sợ, nhắm chặt mắt ngất đi.
“Tiêu Quốc Chấn, đã lâu không gặp.”
Tùng Dung ngồi trên bờ tường, đạm đạm nhếch môi lên, khẩu súng ngắn màu bạc trên tay vẫn còn bốc khói.
Tiêu Quốc Chấn nắm chặt bàn tay đang chảy máu, híp mắt đầy nguy hiểm, “Thì ra là ngươi!”
“Đúng vậy, là tôi. Lâu không gặp mà giáo sư Tiêu vẫn bận thế, giết nhiều người rồi cũng nên nghỉ ngơi thôi.” Nói xong Tùng Dung lại giơ súng lên bắn về phía Tiêu Quốc Chấn, gã lách người né đi, lăn một vòng trên đất, đạn cứ thế bắn thẳng xuống đất xẹt ra tia lửa chói mắt.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Tiêu Quốc Chấn trở tay lôi ra một cây súng lục, pằng pằng hai tiếng, Tùng Dung chạy xẹt qua, đụng đổ một cái vò, vụt một cái né ra sau cái tỉnh thanh đồng.
“Ngươi nghĩ có thể ngăn trở được ta sao!?” Tiêu Quốc Chấn điên cuồng cười lớn, dùng tay không bị thương bắn ra một loạt đạn.
Đạn bắn vào mặt thanh đồng khiến tia lửa bắn ra tứ phía, Tùng Dung thừa cơ ló người ra, níu lấy cái đế đèn trên tường, đu lên nhảy ra sau lưng Tiêu Quốc Chấn, đạp lên tường bắn.
Tiêu Quốc Chấn linh hoạt ngửa người ra sau, chộp lấy cái vò bên cạnh ném về phía Tùng Dung, huyết tương bên trong đổ ra đầy đất phát ra mùi vị khó ngửi, vai Tùng Dung cũng dính một chút, nhưng y ngay cả mày cũng không nhíu một cái, xông đến bồi thêm hai phát súng.
“Pằng! Pằng!” Giá thanh đồng cao cao cứ thế mà đổ thẳng xuống, Tiêu Quốc Chấn nhanh nhẹn né ra, núp sau một cây thạch trụ bắn ngược về.
Đạn bay đan xen nhau trong mật thất tạo thành một cái lưới, tia lửa tán loạn khói bụi mịt mù, Tùng Dung không hề hấn gì tiếp tục nổ súng tảo xạ, cuối cùng nghe được một tiếng rên khẽ, Tiêu Quốc Chấn trúng đạn ở bả vai trái, máu tươi trào ra đồng thời thân người cũng đổ xuống, đụng đổ một loạt gốm sứ, máu đen và nội tạng đang phân hủy đổ ra đầy đất hôi thối khó ngửi.
Tùng Dung cầm chặt súng, đè lên cổ Tiêu Quốc Chấn, lạnh giọng: “Tội của ông rất lớn!”
Tiêu Quốc Chấn cười to, “Ngươi giết ta đi, giết ta thì cô ta cũng đừng hòng sống.”
Tùng Dung híp mắt, dùng súng thúc mạnh vào lưng Tiêu Quốc Chấn, “Ông làm gì cô ấy?”
“Chỉ là hai viên thuốc có thể giúp cô ta không bao giờ tỉnh lại thôi, thứ này một khi có tác dụng thì ngay cả thần tiên cũng đừng hòng cứu được về, ha ha ha ha ha……”
“Câm miệng!” Tùng Dung đạp một cước vào Tiêu Quốc Chấn, “Giơ hai tay ra sau, theo tôi về cảnh cục, cái loại cầm thú như ông đáng phải xuống địa ngục!”
Tiêu Quốc Chấn cười đầy quỷ dị, ngoan ngoãn giơ tay ra sau lưng, thoắt cái bắn ra một viên đạn.
“Tùng Dung coi chừng!”
Một con dao phẫu thuật màu bạc đánh bay súng của Tiêu Quốc Chấn, viên đạn lệch hướng bắn thẳng vào chiếc đèn dầu bên cạnh.
Tùng Dung té trên đất, kinh sợ lưng thấm đẫm mồ hôi, Kiều Úc chạy đến rống thẳng vào mặt y: “Tên ngốc nhà anh! Còn không biết lấy súng của gã trước sao!”
Tùng Dung mở to mắt không dám tin nhìn người trước mặt: “Tại sao em lại ở đây? Không phải đã bảo em ở yên trong xe sao, nơi này nguy hiểm lắm mau chạy đi!”
Kiều Úc tức giận muốn cãi lại nhưng thấy Tiêu Quốc Chấn đang muốn trốn đi, cậu không thèm lắm lời với Tùng Dung nữa, một chân đạp lên vai Tiêu Quốc Chấn, “Ông còn muốn chạy đi đâu nữa?”
Tiêu Quốc Chấn nằm trên đất, âm thanh khàn đặc cười thấp, đột nhiên gã vùng dậy, sức mạnh hất Kiều Úc ngã phịch xuống đất, gã bò dậy lao nhanh về phía Trương Nguyên.
Kiều Úc chửi thầm một tiếng, móc dao ra ném đi, Tiêu Quốc Chấn né con dao, lao đến bên Trương Nguyên, dùng súng chĩa vào đầu cô cười lớn:
“Ngươi dám nổ súng, nếu cô ta chết ta xem các ngươi làm sao mà đền đây! Há há há há há…..”
“Đê tiện!” Kiều Úc vươn người ra muốn chạy tới nhưng bị Tùng Dung kéo lại, “Chuyện của em tính sổ sau, bây giờ Tiêu Quốc Chấn điên rồi, chúng ta lỗ mãng ra tay có thể sẽ làm hại đến Trương Nguyên, không bằng cứ nhân cơ hội mà giải đáp hết nghi vấn trước đó.”
Kiều Úc nhìn Trương Nguyên như vậy cả người đều choáng váng, trên người dính đầy máu cảm thấy gấp không chịu nổi, nhưng nghe Tùng Dung nói cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, “Ý anh là… dùng phép khích tướng?”
Tùng Dung lãnh đạm gật đầu, nhìn Tiêu Quốc Chấn nói: “Tiêu Quốc Chấn, ông bó tay chịu trói đi, sắp có đội chi viện tới đây, ông có mọc cánh cũng không thoát được.”
Tiêu Quốc Chấn híp mắt, tà ác cười: “Vậy các ngươi cứ nổ súng đi, hahaha, chỉ thiếu người cuối cùng này thôi, các ngươi nghĩ ta sẽ dừng tay sao?”
Kiều Úc trầm mặc một lúc, mở miệng: “Như vậy ông thừa nhận Lý Hiểu Mẫn, Vương Nguyệt Lâm và hai cô gái bị lấy mất nội tạng mười một năm trước là do ông giết?”
“Đúng vậy! Ta đợi nhiều năm như thế cũng vì muốn để dành đủ xử nữ mang ngũ hành mệnh cách, tổ tông phù hộ! Hôm nay ta cuối cùng cũng hoàn thành nguyện vọng!” Tiêu Quốc Chấn nhắc đến chuyện này, tâm trạng đặc biệt hưng phấn, trực tiếp khoa tay múa chân quên luôn cả nguy hiểm trước mắt.
“Ông chà đạp nhiều cô gái như thế chỉ vì đống đồ sứ rách nát thôi sao!? Ông đúng là không bằng cầm thú!” Tùng Dung cố ý nâng cao thanh điệu giả bộ rất tức giận, y biết những tên tâm lý biến thái rất thích nhìn người ta phát điên vì mình.
“Ngươi nói lại lần nữa xem! Ngươi dám vũ nhục gốm sứ của ta!” Tiêu Quốc Chấn cầm súng hướng về Tùng Dung, điên cuồng nói: “Lũ nhân loại ngu xuẩn các ngươi thì biết gì chứ? Dùng máu xử nữ cùng với nội tạng mang ngũ hành mệnh cách hiến tế cho gốm sứ có thế bảo hộ chủ nhân của nó trường sinh bất lão! Ta sẽ trở thành vị thần bất tử! Ha ha ha ha…”
Kiều Úc bóp chặt nắm đấm, hận không thể đập vỡ đầu tên Tiêu Quốc Chấn này, xã hội văn minh mà còn có kẻ tin vào thuật trường sinh bất lão, càng nực cười hơn là dùng một thứ đồ gốm để để bảo hộ mình trường sinh bất lão, nếu vậy hoàng đế ngày xưa cần gì luyện tiên đan.
Tùng Dung cảnh cáo Kiều Úc không nên lên tiếng, giả bộ nghi hoặc hỏi: “Vậy mười một năm trước ông giết nhiều người vậy làm gì? Ông là hung thủ, tại sao giá họa cho con mình?!”
“Con? Ha ha ha… con à? Tiêu Quốc Chấn ta là người thế nào chứ? Ta là hậu nhân duy nhất của Tiêu gia, được tổ tông và thần linh phù hộ, người tầm thường không thể sinh con cho ta! Tiêu Viễn Chinh là sủng vật ta đem về từ cô nhi viện, chủ yếu là để che giấu thôi, ta nuôi nó nhiều năm như vậy, ta lấy mạng của nó có gì là không phải? Đám phụ nữ chết mười một năm trước chẳng qua là vật thí nghiệm, ta cứ nghĩ rằng chỉ cần máu phụ nữ là được, ai ngờ không phải, bọn chúng chết cũng đáng kiếp, cũng là bọn cảnh sát các ngươi, nơi nơi đối đầu với ta, các ngươi cũng phải chết!”
Nói xong hắn hướng Tùng Dung và Kiều Úc nổ vài phát súng, Tùng Dung ôm chặt Kiều Úc lăn xuống đất né đạn, không hề hoảng loạn tiếp tục kích thích Tiêu Quốc Chấn: “Vậy ông dùng gì để dụ Lý Hiểu Mẫn và Vương Nguyệt Lâm, đừng nói là dùng sắc nha?! Tôi thấy con của ông còn tốt hơn ông đó!”
“Ngươi câm miệng!” Tiêu Quốc Chấn lại muốn nổ súng, Kiều Úc liền mở miệng: “Sao, thẹn quá hóa giận à? Nếu không phải con ông, ông nghĩ họ sẽ thích ông sao?”
Tiêu Quốc Chấn cười lớn, hai tay múa loạn giữa không trung, “Cảnh sát nhỏ, ngươi cũng không ngu nha. Đúng vậy, nếu không phải phế vật kia ngẫu nhiên nói sinh nhật và sở thích của cô ta cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ không ra tay với loại đàn bà ngu ngốc đó.”
Gã dương dương tự đắc sờ lên khuôn mặt Trương Nguyên, hàm hồ nói: “Vừa đúng lúc Lý Hiểu Mẫn kể chuyện Hiệp hội thánh nữ cho ta biết, cho nên ta mới có nhiều mục tiêu như vậy, tiện nhân kia đến lúc chết vẫn nghĩ ta yêu nó, thật nực cười!”
Kiều Úc híp mắt, nhỏ giọng nói: “Nói vậy Vương Nguyệt Lâm là Lý Hiểu Mẫn nói cho ông biết?”
“Loại đàn bà không có kinh nghiệm yêu đương này thật dễ lừa, đặc biệt là loại đầy não đều là tư tưởng xử nữ hơn người lại càng ngu ngốc, Lý Hiểu Mẫn, Vương Nguyệt Lâm cũng vậy.” Tiêu Quốc Chấn lại cười điên cuồng, chĩa súng vào thái dương của Trương Nguyên, tùy lúc đều có thể bóp cò.
Lúc này sắc mặt gã đột nhiên biến đổi, ngũ quan co rút lại, rống lên như bị quỷ ám: “Biết nhiều vậy các ngươi chết cũng nhắm mắt rồi chứ! Xuống địa ngục đi!”
Nói xong gã huýt sáo, một bầy lớn quạ đen bay về phía Tùng Dung và Kiều Úc.
Beta 1: tiểu Hồ
Beta 2: Anh Cung
======================
Rừng núi ban đêm im lặng không một tiếng động, giơ tay không thấy ngón, đã thế ngẫu nhiên còn vang lên vài tiếng chim kêu, tất cả cộng lại khiến cho biệt thự Tiêu gia trở nên vô cùng âm trầm đáng sợ.
Tùng Dung đạp thắng, chiếc xe dừng lại trên lưng chừng eo núi.
“Lão hồ ly này làm Âu Dương và Quân Chi tưởng hắn không ở nhà, lại tìm cả đồng phạm dụ chúng ta đi chỗ khác, thực tế hắn không rời khỏi chỗ này, một chiêu trúng kế rất hay.”
Kiều Úc gật đầu, “Trương Nguyên vẫn còn trong tay hắn, không thể chậm trễ, chúng ta nên lập tức tìm người thôi.” Nói xong mở cửa chuẩn bị xuống xe.
Tùng Dung kéo cậu lại, “Em không được đi.”
Kiều Úc nhướn mày, “Tại sao? Không lẽ anh tính một mình giải quyết tên Tiêu Quốc Chấn đó à?”
Tùng Dung cười vươn tay xoa tóc cậu, lần này Kiều Úc không né, “Nếu chờ đội viện trợ đến, chỉ sợ thi thể Trương Nguyên cũng lạnh luôn rồi.”
Kiều Úc căng thẳng kéo tay y, “Tôi có thể đi với anh, một mình anh quá nguy hiểm!”
Tùng Dung kinh ngạc, tiếp đó cười đến sáng lạn, “Em lo lắng cho tôi?” Kiều Úc mím môi quay sang hướng khác.
Y cười cười nói: “Nếu tôi mang em đi, vừa phải đối phó Tiêu Quốc Chấn vừa phải chăm sóc em, như vậy không phải càng nguy hiểm sao?”
“Ai cần anh chăm sóc? Tôi tự mình biết lo cho mình! Tùng Dung tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám một mình chạy vào đó, tôi cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho anh!” Kiều Úc gấp rồi, không biết tên Tiêu Quốc Chấn này có lai lịch thế nào, nếu Tùng Dung đơn thân độc mã đi vào chưa chắc có thể toàn vẹn đi ra, nghĩ đến đây tim Kiều Úc cũng muốn treo ngược lên.
Tùng Dung khẽ chấn động, không nói lời nào đỡ gáy Kiều Úc kéo sang hôn xuống, “Nếu có quang vinh hy sinh cũng tốt, chí ít em sẽ phải nhớ đến tôi suốt đời.”
Nói xong y trở tay đánh vào gáy Kiều Úc, Kiều Úc không kịp né cứ thế ngất trong vòng tay Tùng Dung, tay còn nắm chặt lấy áo y.
“Đừng trách anh, Dạ Tinh, em ngoan ngoãn ngủ một giấc, tỉnh lại anh sẽ quay về ngay.”
Tùng Dung khổ sở nhếch môi, bế Kiều Úc sang ghế lái, mở cửa khóa chốt sau đó nhanh nhẹn chạy đi, thân hình cao to cứ thế nháy mắt biến mất giữa màn đêm u tối.
Cuối dãy hành lang đá âm u là một dãy giá làm bằng đồng xanh, trong gian phòng thoáng đãng có bốn ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng yếu ớt, bốn thanh đồng lớn tọa bốn góc, trên mặt đất tích lại một vũng máu, đậm đậm nhạt nhạt, không to hơn bàn chân.
Một cô gái thanh tú bị xích sắt khóa lại treo trên giá, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt, có lẽ đã rơi vào hôn mê, đôi chân bị cưỡng chế tách ra cố định tại hai bên tường, cả cơ thể vặn vẹo thành một tư thế quái dị.
Người đàn ông mặc đồ trắng, thần tình si mê thò tay vào chiếc hộp vàng lấy ra một khối đất màu nâu đỏ, vô cùng cẩn thận bỏ vào vật chứa bằng sứ, lại dùng tay vóc từ trong chiếc tỉnh màu xanh bên cạnh một một chút máu loãng tưới lên.
Từng khe nứt khô cằn trên khối đất bị máu loãng đỏ thấm nhuận, phát ra vài tia sáng quỷ dị. Người đàn ông cười trầm thấp, cúi đầu hôn lên, thần thái ôn nhu như đang đối xử với người yêu vậy.
“Á—!”
Một màn này bị Trương Nguyên vừa mới tỉnh lại nhìn thấy, cô kinh sợ thét lên, âm thanh vang trong thạch thất trống trải càng trở nên chói tai kinh khủng.
Người đàn ông không tự giác là nhíu mày, kéo áo choàng đứng dậy, từng bước bước về phía cô, ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh.
“Bé cưng, tỉnh rồi à, tôi làm em sợ?”
“Ông, ông! Sao tôi lại ở đây?” Bây giờ Trương Nguyên mới cảm thấy không đúng, cô bị người ta buộc phải bày ra tư thế khuất nhục thế này, quần áo trên người còn lành lặn, nhưng ở nơi tĩnh lặng như trong hầm mộ thế này, cô bị dọa đến run rẩy từng cơn.
“Nga, em đừng sợ, con người ai cũng phải trải qua chút đau đớn mới đạt được thứ mình muốn, tôi chỉ thực hiện tâm nguyện của em thôi.”
“Ông là đồ lừa gạt! Mau thả tôi ra!… ô… thả tôi ra! Ông muốn gì chứ? Tôi xin ông tha cho tôi, xin ông…” Trương Nguyên phát hiện mình đã sập bẫy, gã đàn ông lịch sự trước mặt đây căn bản chính là ác ma.
Gã cười trầm thấp, dùng bàn tay dính máu xoa mặt cô nói: “Đừng khẩn trương, tôi chọn em làm vật tế em nên thấy vinh hạnh mới phải? Hôm nay tôi hoàn thành tâm nguyện cho em, em còn không hài lòng?”
Nói xong hắn lấy một chiếc khăn tay trắng bên cạnh ra lau tay, xoay người bưng khay vàng đặt trên bàn đá đến, trên đó có một cây ngọc thế màu xanh và một thanh chủy thủ khắc hoa.
(ngọc thế = miếng ngọc hình chym nhỏ:v)
Trương Nguyên sợ phát khóc, cố hết sức lui về sau nhưng lại bị xích sắt gắt gao khóa chặt không thể nhúc nhích, “Ông… ông muốn giết… giết tôi?”
“A, đây là cần thiết cho lễ tế. Tôi bảo chứng với em là chỉ đau một chút thôi, sau đó em sẽ quên hết mọi đau khổ, an tâm chìm vào giấc ngủ say.” Vừa nói gã vừa cầm chủy thủ lên, ngón tay lướt qua lưỡi dao sắc bén.
“Shhh… em xem, con dao này rất sắc, chỉ cần cứa nhẹ một cái là em được giải thoát rồi.”
“Không, không cần! Đừng mà!” Trương Nguyên lắc đầu như điên, toàn thân run rẩy kịch liệt, khuôn mặt đẫm nước mắt. “Tôi trước giờ không hại ai, tại sao ông phải giết tôi?”
Gã cười bất thiện, dùng mũi dao câu khuôn mặt cô lên mà nói: “Tôi không muốn giết em, chỉ muốn lấy chút đồ trên người em thôi, như là phổi và… máu xử nữ chẳng hạn.”
(cháu nó hơi bị bức xúc vs tác giả na:-< mấy chương trc viết là thiếu tim mà giờ giết người lấy phổi?? khó hiểu ý bả ghê)
Trương Nguyên sợ đến mặt mày trắng bệch, toàn thân co rút run rẩy, đôi chân thon dài bị gã banh ra càng lúc càng rộng, xương chậu phảng phất có cảm giác như sắp nứt ra đến nơi.
“A! Xin ông… tôi cầu xin ông… tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!!!”
Khóe miệng hắn câu lên, banh chân cô ra hết cỡ, một phát xé quần cô xuống.
“Đừng mà!!”
“Kì thật em là người cuối cùng rồi, cho em sống thêm vài phút cũng được. Chúng ta đổi cách chơi đi, với người khác tôi sẽ lấy nội tạng ra trước rồi mới dùng thứ này, nhưng với em, tôi cảm thấy đổi ngược lại chắc cũng vui.” Gã điên cuồng cười lớn sau đó lấy cây ngọc thế, tại nơi tư mật của cô dạo quanh một vòng.
Trương Nguyên khóc không ra tiếng, muốn khép đùi lại nhưng lại bị cưỡng chế banh rộng ra.
“Em yêu tâm, tôi đối với thân thể của em không có hứng thú, nhìn mặt em tôi đã không muốn ăn rồi, nếu không phải ngày sinh của em vừa chuẩn thì em nghĩ tôi muốn đụng đến em sao?”
Gã vuốt ve cây ngọc thế, đặt chiếc bình gốm thanh hoa cổ cao bên cạnh, “Tôi chỉ cần nhẹ nhàng đâm vào đây thì máu sẽ chảy ra, em xem tôi không tham lam, chỉ lấy em chút xíu máu thôi.”
Nói xong gã kéo quần Trương Nguyên xuống đem ngọc thế đâm thẳng vào.
“A!!!”
Ngọc thế rớt xuống đất lăn vào góc, bàn tay bị đạn xuyên thủng, máu tươi tràn ra, bắn lên mặt gã đàn ông và người Trương Nguyên. Trương Nguyên bị dọa sợ, nhắm chặt mắt ngất đi.
“Tiêu Quốc Chấn, đã lâu không gặp.”
Tùng Dung ngồi trên bờ tường, đạm đạm nhếch môi lên, khẩu súng ngắn màu bạc trên tay vẫn còn bốc khói.
Tiêu Quốc Chấn nắm chặt bàn tay đang chảy máu, híp mắt đầy nguy hiểm, “Thì ra là ngươi!”
“Đúng vậy, là tôi. Lâu không gặp mà giáo sư Tiêu vẫn bận thế, giết nhiều người rồi cũng nên nghỉ ngơi thôi.” Nói xong Tùng Dung lại giơ súng lên bắn về phía Tiêu Quốc Chấn, gã lách người né đi, lăn một vòng trên đất, đạn cứ thế bắn thẳng xuống đất xẹt ra tia lửa chói mắt.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Tiêu Quốc Chấn trở tay lôi ra một cây súng lục, pằng pằng hai tiếng, Tùng Dung chạy xẹt qua, đụng đổ một cái vò, vụt một cái né ra sau cái tỉnh thanh đồng.
“Ngươi nghĩ có thể ngăn trở được ta sao!?” Tiêu Quốc Chấn điên cuồng cười lớn, dùng tay không bị thương bắn ra một loạt đạn.
Đạn bắn vào mặt thanh đồng khiến tia lửa bắn ra tứ phía, Tùng Dung thừa cơ ló người ra, níu lấy cái đế đèn trên tường, đu lên nhảy ra sau lưng Tiêu Quốc Chấn, đạp lên tường bắn.
Tiêu Quốc Chấn linh hoạt ngửa người ra sau, chộp lấy cái vò bên cạnh ném về phía Tùng Dung, huyết tương bên trong đổ ra đầy đất phát ra mùi vị khó ngửi, vai Tùng Dung cũng dính một chút, nhưng y ngay cả mày cũng không nhíu một cái, xông đến bồi thêm hai phát súng.
“Pằng! Pằng!” Giá thanh đồng cao cao cứ thế mà đổ thẳng xuống, Tiêu Quốc Chấn nhanh nhẹn né ra, núp sau một cây thạch trụ bắn ngược về.
Đạn bay đan xen nhau trong mật thất tạo thành một cái lưới, tia lửa tán loạn khói bụi mịt mù, Tùng Dung không hề hấn gì tiếp tục nổ súng tảo xạ, cuối cùng nghe được một tiếng rên khẽ, Tiêu Quốc Chấn trúng đạn ở bả vai trái, máu tươi trào ra đồng thời thân người cũng đổ xuống, đụng đổ một loạt gốm sứ, máu đen và nội tạng đang phân hủy đổ ra đầy đất hôi thối khó ngửi.
Tùng Dung cầm chặt súng, đè lên cổ Tiêu Quốc Chấn, lạnh giọng: “Tội của ông rất lớn!”
Tiêu Quốc Chấn cười to, “Ngươi giết ta đi, giết ta thì cô ta cũng đừng hòng sống.”
Tùng Dung híp mắt, dùng súng thúc mạnh vào lưng Tiêu Quốc Chấn, “Ông làm gì cô ấy?”
“Chỉ là hai viên thuốc có thể giúp cô ta không bao giờ tỉnh lại thôi, thứ này một khi có tác dụng thì ngay cả thần tiên cũng đừng hòng cứu được về, ha ha ha ha ha……”
“Câm miệng!” Tùng Dung đạp một cước vào Tiêu Quốc Chấn, “Giơ hai tay ra sau, theo tôi về cảnh cục, cái loại cầm thú như ông đáng phải xuống địa ngục!”
Tiêu Quốc Chấn cười đầy quỷ dị, ngoan ngoãn giơ tay ra sau lưng, thoắt cái bắn ra một viên đạn.
“Tùng Dung coi chừng!”
Một con dao phẫu thuật màu bạc đánh bay súng của Tiêu Quốc Chấn, viên đạn lệch hướng bắn thẳng vào chiếc đèn dầu bên cạnh.
Tùng Dung té trên đất, kinh sợ lưng thấm đẫm mồ hôi, Kiều Úc chạy đến rống thẳng vào mặt y: “Tên ngốc nhà anh! Còn không biết lấy súng của gã trước sao!”
Tùng Dung mở to mắt không dám tin nhìn người trước mặt: “Tại sao em lại ở đây? Không phải đã bảo em ở yên trong xe sao, nơi này nguy hiểm lắm mau chạy đi!”
Kiều Úc tức giận muốn cãi lại nhưng thấy Tiêu Quốc Chấn đang muốn trốn đi, cậu không thèm lắm lời với Tùng Dung nữa, một chân đạp lên vai Tiêu Quốc Chấn, “Ông còn muốn chạy đi đâu nữa?”
Tiêu Quốc Chấn nằm trên đất, âm thanh khàn đặc cười thấp, đột nhiên gã vùng dậy, sức mạnh hất Kiều Úc ngã phịch xuống đất, gã bò dậy lao nhanh về phía Trương Nguyên.
Kiều Úc chửi thầm một tiếng, móc dao ra ném đi, Tiêu Quốc Chấn né con dao, lao đến bên Trương Nguyên, dùng súng chĩa vào đầu cô cười lớn:
“Ngươi dám nổ súng, nếu cô ta chết ta xem các ngươi làm sao mà đền đây! Há há há há há…..”
“Đê tiện!” Kiều Úc vươn người ra muốn chạy tới nhưng bị Tùng Dung kéo lại, “Chuyện của em tính sổ sau, bây giờ Tiêu Quốc Chấn điên rồi, chúng ta lỗ mãng ra tay có thể sẽ làm hại đến Trương Nguyên, không bằng cứ nhân cơ hội mà giải đáp hết nghi vấn trước đó.”
Kiều Úc nhìn Trương Nguyên như vậy cả người đều choáng váng, trên người dính đầy máu cảm thấy gấp không chịu nổi, nhưng nghe Tùng Dung nói cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, “Ý anh là… dùng phép khích tướng?”
Tùng Dung lãnh đạm gật đầu, nhìn Tiêu Quốc Chấn nói: “Tiêu Quốc Chấn, ông bó tay chịu trói đi, sắp có đội chi viện tới đây, ông có mọc cánh cũng không thoát được.”
Tiêu Quốc Chấn híp mắt, tà ác cười: “Vậy các ngươi cứ nổ súng đi, hahaha, chỉ thiếu người cuối cùng này thôi, các ngươi nghĩ ta sẽ dừng tay sao?”
Kiều Úc trầm mặc một lúc, mở miệng: “Như vậy ông thừa nhận Lý Hiểu Mẫn, Vương Nguyệt Lâm và hai cô gái bị lấy mất nội tạng mười một năm trước là do ông giết?”
“Đúng vậy! Ta đợi nhiều năm như thế cũng vì muốn để dành đủ xử nữ mang ngũ hành mệnh cách, tổ tông phù hộ! Hôm nay ta cuối cùng cũng hoàn thành nguyện vọng!” Tiêu Quốc Chấn nhắc đến chuyện này, tâm trạng đặc biệt hưng phấn, trực tiếp khoa tay múa chân quên luôn cả nguy hiểm trước mắt.
“Ông chà đạp nhiều cô gái như thế chỉ vì đống đồ sứ rách nát thôi sao!? Ông đúng là không bằng cầm thú!” Tùng Dung cố ý nâng cao thanh điệu giả bộ rất tức giận, y biết những tên tâm lý biến thái rất thích nhìn người ta phát điên vì mình.
“Ngươi nói lại lần nữa xem! Ngươi dám vũ nhục gốm sứ của ta!” Tiêu Quốc Chấn cầm súng hướng về Tùng Dung, điên cuồng nói: “Lũ nhân loại ngu xuẩn các ngươi thì biết gì chứ? Dùng máu xử nữ cùng với nội tạng mang ngũ hành mệnh cách hiến tế cho gốm sứ có thế bảo hộ chủ nhân của nó trường sinh bất lão! Ta sẽ trở thành vị thần bất tử! Ha ha ha ha…”
Kiều Úc bóp chặt nắm đấm, hận không thể đập vỡ đầu tên Tiêu Quốc Chấn này, xã hội văn minh mà còn có kẻ tin vào thuật trường sinh bất lão, càng nực cười hơn là dùng một thứ đồ gốm để để bảo hộ mình trường sinh bất lão, nếu vậy hoàng đế ngày xưa cần gì luyện tiên đan.
Tùng Dung cảnh cáo Kiều Úc không nên lên tiếng, giả bộ nghi hoặc hỏi: “Vậy mười một năm trước ông giết nhiều người vậy làm gì? Ông là hung thủ, tại sao giá họa cho con mình?!”
“Con? Ha ha ha… con à? Tiêu Quốc Chấn ta là người thế nào chứ? Ta là hậu nhân duy nhất của Tiêu gia, được tổ tông và thần linh phù hộ, người tầm thường không thể sinh con cho ta! Tiêu Viễn Chinh là sủng vật ta đem về từ cô nhi viện, chủ yếu là để che giấu thôi, ta nuôi nó nhiều năm như vậy, ta lấy mạng của nó có gì là không phải? Đám phụ nữ chết mười một năm trước chẳng qua là vật thí nghiệm, ta cứ nghĩ rằng chỉ cần máu phụ nữ là được, ai ngờ không phải, bọn chúng chết cũng đáng kiếp, cũng là bọn cảnh sát các ngươi, nơi nơi đối đầu với ta, các ngươi cũng phải chết!”
Nói xong hắn hướng Tùng Dung và Kiều Úc nổ vài phát súng, Tùng Dung ôm chặt Kiều Úc lăn xuống đất né đạn, không hề hoảng loạn tiếp tục kích thích Tiêu Quốc Chấn: “Vậy ông dùng gì để dụ Lý Hiểu Mẫn và Vương Nguyệt Lâm, đừng nói là dùng sắc nha?! Tôi thấy con của ông còn tốt hơn ông đó!”
“Ngươi câm miệng!” Tiêu Quốc Chấn lại muốn nổ súng, Kiều Úc liền mở miệng: “Sao, thẹn quá hóa giận à? Nếu không phải con ông, ông nghĩ họ sẽ thích ông sao?”
Tiêu Quốc Chấn cười lớn, hai tay múa loạn giữa không trung, “Cảnh sát nhỏ, ngươi cũng không ngu nha. Đúng vậy, nếu không phải phế vật kia ngẫu nhiên nói sinh nhật và sở thích của cô ta cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ không ra tay với loại đàn bà ngu ngốc đó.”
Gã dương dương tự đắc sờ lên khuôn mặt Trương Nguyên, hàm hồ nói: “Vừa đúng lúc Lý Hiểu Mẫn kể chuyện Hiệp hội thánh nữ cho ta biết, cho nên ta mới có nhiều mục tiêu như vậy, tiện nhân kia đến lúc chết vẫn nghĩ ta yêu nó, thật nực cười!”
Kiều Úc híp mắt, nhỏ giọng nói: “Nói vậy Vương Nguyệt Lâm là Lý Hiểu Mẫn nói cho ông biết?”
“Loại đàn bà không có kinh nghiệm yêu đương này thật dễ lừa, đặc biệt là loại đầy não đều là tư tưởng xử nữ hơn người lại càng ngu ngốc, Lý Hiểu Mẫn, Vương Nguyệt Lâm cũng vậy.” Tiêu Quốc Chấn lại cười điên cuồng, chĩa súng vào thái dương của Trương Nguyên, tùy lúc đều có thể bóp cò.
Lúc này sắc mặt gã đột nhiên biến đổi, ngũ quan co rút lại, rống lên như bị quỷ ám: “Biết nhiều vậy các ngươi chết cũng nhắm mắt rồi chứ! Xuống địa ngục đi!”
Nói xong gã huýt sáo, một bầy lớn quạ đen bay về phía Tùng Dung và Kiều Úc.