Edit: Anh Cung
Beta: Hồ ly muội ( Tiểu miêu)
Nam nhân cùng hai người kia hàn huyên vài câu, cuối cùng mới nhìn đến Kiều Úc, vừa mở miệng nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ, giọng điệu so với lúc nói chuyện cùng hai người kia hoàn toàn khác biệt.
“Cậu có thể ngồi dậy bình thường được rồi, ngày mai có thể đi làm chứ?”
Kiều Úc cảm thấy trong giọng nói nam nhân có phần lạnh nhạt, hắn mỉm cười nói “Ân, kỳ thật cũng không có việc gì lớn, nếu sếp đồng ý tôi hôm nay có thể đi làm.”
Ánh mắt nam nhân phút chốc chợt lóe, lông mày nhướn lên, Dạ Tinh này so với trước kia… tựa hồ không giống nhau.
Tề Tích không để ý thần sắc nam nhân thoáng hiện thâm ý, chỉ nghe thấy hắn muốn Kiều Úc đi làm ngay liền vội vội vàng vàng nói: “Lão đại, Tiểu Tinh cậu ấy bị bom tạc làm đầu bị thương hiện tại ngay cả chính mình là ai cũng không nhớ rõ, anh cho cậu ấy nghỉ ngơi thêm vài ngày đi.”
Lông mày người đàn ông nhăn lại, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Mất trí nhớ?”
Hạ Quân Chi nói: “Ân, bác sĩ nói là ngày hôm qua trong lúc nổ mạnh đầu phải chịu kích thích quá lớn, hiện tại tạm thời bị mất trí nhớ.”
Nam nhân gật đầu, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Kiều Úc một lúc lâu rồi bước đến gần.
“Vậy cậu có nhớ tôi là ai không?”
Kiều Úc mỉm cười, “Không phải nói là đội trưởng đội chúng ta sao? Lão đại, tuy rằng hiện tại đầu tôi không tốt lắm nhưng thân thể đã không có vấn đề gì lớn, nếu đội có việc khẩn cấp cần tôi, tôi có thể xuất viện.”
Tề Tích vừa nghe nói thế có chút sốt ruột muốn tiến lên khuyên can Kiều Úc, Hạ Quân Chi kéo hắn lại lắc lắc đầu, ý bảo hắn nhìn lão đại. Ánh mắt nam nhân bình tĩnh như nước không chút gợn sóng nói: “Tôi hỏi cậu tên của tôi.”
Kiều Úc cười gượng, [Đã nói mình mất trí nhớ chẳng lẽ hắn còn không tin. Người anh hỏi là Lê Dạ Tinh cũng không phải tôi, có trời mới biết anh tên gì.]
“Có thể nào gọi anh là Bao Công?”
Nam nhân sắc mặt tối sầm không phản ứng, ngược lại Hạ Quân Chi không nhịn được cười hỏi: “Cái này cùng việc hóa thành Bao Công có quan hệ gì?”
Kiều Úc như có như không liếc nam nhân: “Đại khái sắc mặt cũng đủ đen đi?”
Tề Tích cùng Hạ Quân Chi nhéo đùi nhịn cười, sắc mặt nam nhân đen thêm vài phần.
“Tôi tên là Tùng Dung.”
“Thong dong? Bình tĩnh thong dong?” Kiều Úc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ ‘thong dong’ một từ hào hoa phong nhã đặt cho nam nhân trước mặt này thật không phù hợp.
“Không phải, là vứt bút tòng quân, Tùng Dung.”
Vứt bút tòng quân? Vậy thực đúng là hết sức phù hợp với nam nhân toát ra khí chất cương nghị quả cảm trước mắt, quả là cái tên hay.
Tùng Dung không thấy được sự tán thưởng trong mắt Kiều Úc, vẫn như cũ trưng ra biểu cảm cứng ngắc nói: “Thân thể đã không còn trở ngại vậy là tốt nhất, phải biết rằng cậu trước kia kéo chân cả đội, hiện tại nên hồi báo.”
“Lão đại, bây giờ cậu ấy còn yếu lắm! Huống chi____” Tề Tích nhịn không được chạy đến, câu nói tiếp theo bị nam nhân đánh gãy.
“Mất trí nhớ không phải là cái cớ, vụ nổ hôm qua đã hại chết rất nhiều anh em, hiện tại bọn họ đều nằm trong nhà xác bệnh viện không thể an táng, cũng bởi vì cần chờ pháp y đi khám nghiệm tử thi, hiện tại cậu tùy tiện nói một câu ‘mất trí nhớ’ thì quên đi chức trách của cậu ta, không phải là phụ lòng các anh em đã chết sao?”
Giọng nói Tùng Dung vô cùng nghiêm khắc, ánh mắt thâm thúy như đêm, toàn thân từ trong ra ngoài tản mát một cỗ lệ khí, giống như đứng trước sự nổi giận của con báo làm người ta không dám tới gần.
Tề Tích nghe xong lời này lập tức trở nên ỉu xìu, những việc này làm sao hắn không biết, chỉ là có vài lúc khó tránh khỏi việc vì tình tư bỏ qua chuyện công.
Kiều Úc không lên tiếng nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng có chút cảm động. Con người đều là động vật có máu thịt, chứng kiến bộ dạng nam nhân vì các anh em đã chết mà hết lòng hết sức, không khỏi có chút tự giễu. Chính mình vì quá để ý đến tình cảm huynh đệ mà nhượng bộ A K hết lần này đến lần khác, cuối cùng rơi vào tình cảnh xương cốt chẳng còn.
Hạ Quân Chi sắc mặt ngưng trọng nói: “Tề Tích cậu đừng trách lão đại, dù sao cả sở cảnh sát chỉ còn mỗi Dạ Tinh là bác sĩ pháp y.”
Tùng Dung cũng biết vừa rồi tình thế cấp bách giọng nói có chút nghiêm trọng, thế nhưng cho tới nay hắn không có ấn tượng tốt với người tên Dạ Tinh này, ỷ vào chút quan hệ với cấp trên chui vào cục cảnh sát, nói là tốt nghiệp chuyên ngành pháp y, vậy mà trông thấy một thi thể lại ngất đi, bình thường lúc nói chuyện bình yếu đuối, làm việc sợ hãi rụt rè, có tinh thần cãi nhau ầm ỹ cùng đồng nghiệp hơn người khác, nhưng gặp vụ án lớn thì so với người khác lại càng chạy nhanh hơn, đàn ông như vậy thật sự quá hèn nhát.
Nghĩ vậy lông mày hắn liền nhíu lại “Tôi cũng không trông cậy vào việc cậu có thể phát hiện ra cái gì đó, chỉ cần cậu không đến nỗi ngay cả kiến thức chuyên môn cũng quên, phải đứng lên cho tôi, hiểu chưa?”
Kiều Úc mang theo ý cười vui vẻ gật đầu, hắn càng lúc càng cảm thấy vị đội trưởng này có chút thú vị. Rõ ràng lúc trước cùng bọn Tề Tích nói chuyện còn rất ôn hòa, như thế nào đến trước mặt mình lại trở thành mặt than, hắn rốt cuộc có bao nhiêu phần không muốn gặp Lê Dạ Tinh này.
“Ân, tôi biết. Cho dù tôi cái gì cũng quên nhưng mà kỹ thuật để kiếm cơm không dám vứt đi, bằng không tôi cũng không sống nổi nữa.” Kiều Úc cảm thấy vô cùng may mắn vì nghề nghiệp của Lê Dạ Tinh là pháp y, lại còn là pháp y xoàng xĩnh, như vậy bản thân có thể không để lộ sơ hở.
Lời hắn nói có chút lưu manh không giống lời của một cảnh sát nói ra, ngược lại có phần giống kiểu giang hồ xã hội đen. Thế nhưng hắn lại cố tình bày ra khuôn mặt ôn hòa vô hại, đôi mắt đào hoa xảo quyệt chớp chớp trái lại lộ ra chút dí dỏm, làm cho người ta không có cảm giác vô lại mà có một chút như là tiểu quỷ thích chí.
Tùng Nhung không nghĩ cậu ta còn có thể cười được, một người bình thường sợ hãi rụt rè, đừng nói là trưng ra khuôn mặt tươi cười, không bị bộ dạng hung thần ác sát của hắn dọa cho khóc đã là không tệ, hiện tại khẩu khí của hắn ác liệt như thế, người này như thế nào còn có thể… cười sáng lạn đến vậy?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay có chút tái nhợt, nhưng môi lại đỏ mọng trơn bóng, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu lên bờ vai mảnh khảnh của Lê Dạ Tinh, ánh mắt vô cùng rạng rỡ.
Chung quy vẫn cảm thấy người ngồi trước mắt cùng với Lê Dạ Tinh nhát gan trước đây chỉ có bộ dáng bên ngoài giống nhau, còn cụ thể khác nhau chỗ nào Tùng Dung không nói lên lời, chỉ cảm thấy cặp mắt hoa đào kia cong lên toát ra cỗ tinh thần phấn chấn, bộ dạng lúc âm trầm bình tĩnh khác một trời một vực.
Rõ ràng cùng một hình dáng, hắn lại cảm thấy Lê Dạ Tinh bây giờ so với trước kia có năng lực cùng dũng cảm hơn, sáng chói làm người ta có phần không dám nhìn thẳng.
Ho nhẹ một tiếng phục hồi lại tinh thần, sắc mặt lại khó coi hơn một chút, hôm nay hắn làm sao vậy, như thế nào lại cảm thấy phế vật Lê Dạ Tinh kia có năng lực cùng dũng cảm, nhất định là vì tối qua điều tra vụ án một đêm ko ngủ hiện tại mới xuất hiện ảo giác.
Hắn mặt không biểu tình hừ lạnh một tiếng, quay qua nói với Kiều Úc: “Một ngày ko gặp cậu mở miệng nói chuyện lợi hại hơn, nhưng mà cho dù chưa quên sạch, dựa vào trình độ giải phẫu mèo cào kia của cậu để kiếm cơm ăn, ngày mai nhất định sẽ chết đói.”
Tùng Dung từ trước đến nay là một người ít nói, bình thường nếu có thể sử dụng một câu nói rõ ràng thì tuyệt đối ko nói hai câu, hơn nữa cá tính người này lại cương quyết rắn rỏi, người trong cục đều lén lút gọi hắn là sư tử mặt lạnh, thế nhưng hôm nay hắn lại phá lệ cùng Kiều Úc đối đáp, quả thực làm Tề Tích cùng Hạ Quân Chi chấn động.
Trùng hợp Kiều Úc cũng là một người lãnh đạm, tuy là hiện tại hắn đang giả bộ tươi cười, thế nhưng nội tâm lại kiêu ngạo quật cường so với tảng đá còn cứng hơn, mặc dù hắn biết rõ những lời này Tùng Dung nhắm vào Lê Dạ Tinh không phải Kiều Úc hắn, nhưng trong lòng vẫn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có chút khó coi.
Đối với một sát thủ có kỹ thuật dùng dao như hắn mà nói, không có gì nhục nhã hơn chuyện bị nghi ngờ năng lực sử dụng dao.
Nếu là bình thường, Kiều Úc đã sớm hướng Tùng Dung bay qua, nhưng hiện tại hắn là Lê Dạ Tinh, một pháp y trẻ ngày hôm qua bị thương trước mắt vẫn còn suy yếu, không phải Kiều Úc, cho nên hắn chỉ có thể nhẫn nhịn không phát tiết ra.
Trong lòng xem thưòng cười lạnh một tiếng, “Yên tâm, về sau anh sẽ hiểu, có đói bụng đến chết hay không là thứ yếu, mấu chốt là dao giải phẫu có đủ nhanh hay không, lão đại anh nói thử xem.”
Tùng Dung có chút kinh ngạc nhìn Kiều Úc, đột nhiên cảm thấy người trước mắt này thật lạ lẫm, loại khí phách liều lĩnh không ai bì kịp hiện lên trong con ngươi xinh đẹp chớp động, biểu cảm hay khuôn mặt, thân thể gầy yếu như vậy, chính là loại kiêu ngạo phát ra từ bên trong lại làm cho hắn chấn động.
Là cái gì đã thay đổi cậu thiếu nên này? Khiến cậu ta thay da đổi thịt, dường như sống lại như phá kén thành bướm, con người trở nên xinh đẹp lạ thường khiến kẻ khác phải đui mù.
Có chút thất thần, Tùng Dung ho nhẹ một tiếng khôi phục biểu tình lạnh nhạt “Cậu tốt nhất nên làm tôi thay đổi quan điểm.”
Kiều Úc từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai, không trả lời.
Tùng Dung nhìn hắn một cái, quay qua dặn dò với Hạ Quân Chi và Tề Tích đứng bên cạnh vài câu rồi xoay người rời đi, lúc đi tới cửa hắn đột nhiên dừng bước giống như nghĩ tới cái gì, sắc mặt có chút cổ quái liếc Kiều Úc một cái, không mặn không nhạt nói: “Tôi không muốn chứng kiến có người trong lúc làm việc lại đột nhiên ngất xỉu, cho nên khuyên cậu nhanh chóng dưỡng thương cho tốt, đừng kéo theo cả đội thụt lùi, để cho người khác cho rằng tổ trọng án chúng ta tất cả mọi người đều là kẻ nhuyễn chân tôm.”
Nói xong hắn lại trưng biểu cảm cứng nhắc tiêu sái bước đi cũng không quay đầu lại, trong phút chốc trước khi hắn đóng cửa Kiều Úc lại sinh ra ảo giác, nhìn thấy lỗ tai Tùng Dung nhiễm 1 tầng hồng nhạt.
Nhất định là di chứng bị thương lưu lại, ảo giác, ảo giác.
Kiều Úc có chút bất đắc dĩ quay đầu, lại nhìn thấy Hạ Quân Chi và Tề Tích đứng bên cạnh thần sắc cổ quái nhìn nhau cười, như là đã biết một bí mật nào đó.
“Các anh nhìn tôi làm gì?”
Hạ Quân Chi lắc đầu cảm thán một tiếng: “Hiếm thấy lão đại biểu đạt cảm tình một hồi, có người lại không cảm kích.”
Tề Tích vội vàng tiếp lời: “Không phải có câu ‘hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’, lão đại mặt than lâu lắm rồi, thế mà hôm nay lại thẹn thùng.”
Kiều Úc không rõ hai tên kẻ xướng người họa rốt cuộc muốn nói cái gì “Hai anh định chuẩn bị mở buổi diễn tấu thanh à?”
“Đồ ngốc, chẳng lẽ cậu nhìn không ra câu cuối cùng của lão đại là quan tâm cậu sao?” Tề Tích giơ tay cảm thán.
“Cáp?”
“Tiểu Tinh cậu quả nhiên là kẻ ngốc bẩm sinh.” Hạ Quân Chi không nói gì nâng cằm nên, một bộ giọng điệu chuyên gia.
“Này này, anh ta nhìn tôi giống tôi thiếu nợ anh ta tám trăm xâu tiền, như thế nào cũng nhìn không ra là quan tâm đi?!”
Kiều Úc rúc xuống gối đầu an ủi, nội tâm thầm than một hồi: chẳng lẽ hiện tại cảnh sát đều giống như hai người bọn họ không biết điều sao?
====================================
Đứng trước gương trong toilet, Kiều Úc có chút thất thần nhìn ‘chính mình’ trong gương.
Đây là khuôn mặt hết sức nhỏ nhắn xinh xắn, làn da tái nhợt, thậm chí ngay tại huyệt thái dương cũng có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên. Đôi mắt hoa đào sáng long lanh cong lên, lông mi thật dày phủ trên mi mắt, làm cho người ta có cảm giác mọi lúc đều đang mỉm cười, bộ dạng lơ đãng kiêu ngạo lộ ra chút mị ý. Chiếc mũi nho nhỏ đặt trên khuôn mặt tinh tế, dưới mũi là cặp môi rất mỏng, nhẹ nhàng toát ra màu hồng nhạt, nhưng bởi vì bệnh nặng mới khỏi mà có chút tái nhợt.
Kiều Úc xòe tay ra, nhìn thân thể mảnh khảnh trong gương, không khỏi có chút buồn bực, Lê Dạ Tinh này thực sự là quá gầy yếuđi, xương cốt nhỏ yếu giống như lúc nào cũng có thể bị người ta bẻ làm mấy đoạn, rõ ràng thân cao mét tám lại bởi vì gầy yếu mà thoạt nhìn chỉ có hơn mét sáu.
Lê Dạ Tinh hơn hai mươi tuổi bộ dáng yếu đuối, giống như búp bê thủy tinh tinh xảo, tướng mạo đơn thuần vô hại, dung mạo nhát gan xinh đẹp, nhìn thế nào cũng giống con nhà quý tộc mười đời, tiểu thiếu gia mười ngón tay không dính hạt nước, một chút hình tượng cảnh sát giỏi giang cùng kiên nghị đều không có, chỉ bằng cái tướng mạo này của hắn cho dù cầm dao giải phẫu cũng làm cho người ta thấy ảo giác đang cầm kim thêu, khó trách Tùng Dung coi thường hắn như vậy.
Thực ra thì bản thân Kiều Úc cũng không có hảo cảm với loại diện mạo nhu thuận mảnh mai không xương này, khuôn mặt như thế đối với nam nhân không phải là may mắn, mà là tai họa.
Thở dài một hơi, Kiều Úc tháo băng quấn trên đầu xuống, buồn bực day đầu lông mày đang phát đau, hắn sống lại ở trên thân thể này đã ba ngày, nhưng những chuyện về Lê Dạ Tinh hắn không mảy may biết gì cả.
Rốt cuộc cậu thanh niên yếu đuối này tại sao lại tử vong, mà chính mình tại sao lại trùng hợp như vậy sống lại ở trong thân thể cậu ta, tất cả đều không thể giải thích, thậm chí ba ngày qua hắn không chỉ một lần hoài nghi đây là giấc mộng hoang đường, chờ khi tỉnh mộng hắn vẫn là sát thủ đi tìm kiếm mục tiêu cho nghĩa phụ, mà ở chỗ mình không thấy thực sự tồn tại cậu con trai tên Lê Dạ Tinh, cùng tồn tại ở một thế giới giống nhau, hít thở cùng một bầu không khí.
Mỗi khi nghĩ vậy, Kiều Úc lại đột nhiên hoảng sợ, những chuyện bày ra trước mắt làm cho hắn cảm thấy mình trở thành kẻ cướp đoạt của người khác, không chỉ cướp đoạt đi những thứ vốn thuộc về Lê Dạ Tinh, còn chiếm lấy thân thể hắn, điều này so với chính tay giết chết một người còn khó chịu hơn.
Giết một người, một dao mất mạng đau đớn còn kém xa so với việc bị một người cướp đi sinh mệnh, nghĩ như vậy trong nháy mắt Kiều Úc cảm thấy Lê Dạ Tinh đáng thương làm cho người ta có chút đau lòng.
Kiều Úc sắc mặt tái nhợt, nhưng ngay sau đó trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, trong gương phản chiếu một thiếu niên khuôn mặt sáng sủa cùng với nụ cười tàn nhẫn.
[Dựa vào cái gì ta phải giống như chuột chạy qua đường trốn ở nơi không thấy ánh mặt trời, vì lão già biến thái giết người bán mạng, mà kẻ tên Lê Dạ Tinh yếu ớt vô năng này lại may mắn có được cuộc đời tươi sáng yên bình, những thứ ban đầu muốn có mà không thể giờ lại có được một cách dễ dàng, ta sao phải vì một sinh mạng không quan trọng mà trách trời thương dân.]
Nếu từ nay về sau phải sống trong thân thể này, thì hắn phải thay Lê Dạ Tinh sống cho thật tốt, bất kể xảy ra chuyện gì cũng sẽ không buông tay, đây là cuộc đời thiếu nợ hắn, vốn nên hoàn trả lại.
Phải biết rằng Kiều Úc cho tới nay cũng chưa bao giờ là một người tốt.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, ngay sau đó tiếng Tề Tích truyền vào:
“Tiểu Tinh, cậu có khỏe không? Không phải bị táo bón chứ, hội nghị sắp bắt đầu rồi, chúng ta nếu không nhanh lão đại sẽ phát hỏa đấy.”
Kiều Úc phục hồi lại tinh thần, vốc nước lên mặt lấy lại bình tĩnh rồi mới mở miệng nói: “Tôi tới ngay đây.”
Lần cuối cùng nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương cùng bộ cảnh phục màu lam thẳng thớm, Kiều úc cười nhẹ một tiếng “Xem ra lần này thực sự phải đóng vai một cảnh sát, ta muốn nhìn xem vận mệnh có thể làm gì được ta”.
Beta: Hồ ly muội ( Tiểu miêu)
Nam nhân cùng hai người kia hàn huyên vài câu, cuối cùng mới nhìn đến Kiều Úc, vừa mở miệng nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ, giọng điệu so với lúc nói chuyện cùng hai người kia hoàn toàn khác biệt.
“Cậu có thể ngồi dậy bình thường được rồi, ngày mai có thể đi làm chứ?”
Kiều Úc cảm thấy trong giọng nói nam nhân có phần lạnh nhạt, hắn mỉm cười nói “Ân, kỳ thật cũng không có việc gì lớn, nếu sếp đồng ý tôi hôm nay có thể đi làm.”
Ánh mắt nam nhân phút chốc chợt lóe, lông mày nhướn lên, Dạ Tinh này so với trước kia… tựa hồ không giống nhau.
Tề Tích không để ý thần sắc nam nhân thoáng hiện thâm ý, chỉ nghe thấy hắn muốn Kiều Úc đi làm ngay liền vội vội vàng vàng nói: “Lão đại, Tiểu Tinh cậu ấy bị bom tạc làm đầu bị thương hiện tại ngay cả chính mình là ai cũng không nhớ rõ, anh cho cậu ấy nghỉ ngơi thêm vài ngày đi.”
Lông mày người đàn ông nhăn lại, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Mất trí nhớ?”
Hạ Quân Chi nói: “Ân, bác sĩ nói là ngày hôm qua trong lúc nổ mạnh đầu phải chịu kích thích quá lớn, hiện tại tạm thời bị mất trí nhớ.”
Nam nhân gật đầu, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Kiều Úc một lúc lâu rồi bước đến gần.
“Vậy cậu có nhớ tôi là ai không?”
Kiều Úc mỉm cười, “Không phải nói là đội trưởng đội chúng ta sao? Lão đại, tuy rằng hiện tại đầu tôi không tốt lắm nhưng thân thể đã không có vấn đề gì lớn, nếu đội có việc khẩn cấp cần tôi, tôi có thể xuất viện.”
Tề Tích vừa nghe nói thế có chút sốt ruột muốn tiến lên khuyên can Kiều Úc, Hạ Quân Chi kéo hắn lại lắc lắc đầu, ý bảo hắn nhìn lão đại. Ánh mắt nam nhân bình tĩnh như nước không chút gợn sóng nói: “Tôi hỏi cậu tên của tôi.”
Kiều Úc cười gượng, [Đã nói mình mất trí nhớ chẳng lẽ hắn còn không tin. Người anh hỏi là Lê Dạ Tinh cũng không phải tôi, có trời mới biết anh tên gì.]
“Có thể nào gọi anh là Bao Công?”
Nam nhân sắc mặt tối sầm không phản ứng, ngược lại Hạ Quân Chi không nhịn được cười hỏi: “Cái này cùng việc hóa thành Bao Công có quan hệ gì?”
Kiều Úc như có như không liếc nam nhân: “Đại khái sắc mặt cũng đủ đen đi?”
Tề Tích cùng Hạ Quân Chi nhéo đùi nhịn cười, sắc mặt nam nhân đen thêm vài phần.
“Tôi tên là Tùng Dung.”
“Thong dong? Bình tĩnh thong dong?” Kiều Úc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ ‘thong dong’ một từ hào hoa phong nhã đặt cho nam nhân trước mặt này thật không phù hợp.
“Không phải, là vứt bút tòng quân, Tùng Dung.”
Vứt bút tòng quân? Vậy thực đúng là hết sức phù hợp với nam nhân toát ra khí chất cương nghị quả cảm trước mắt, quả là cái tên hay.
Tùng Dung không thấy được sự tán thưởng trong mắt Kiều Úc, vẫn như cũ trưng ra biểu cảm cứng ngắc nói: “Thân thể đã không còn trở ngại vậy là tốt nhất, phải biết rằng cậu trước kia kéo chân cả đội, hiện tại nên hồi báo.”
“Lão đại, bây giờ cậu ấy còn yếu lắm! Huống chi____” Tề Tích nhịn không được chạy đến, câu nói tiếp theo bị nam nhân đánh gãy.
“Mất trí nhớ không phải là cái cớ, vụ nổ hôm qua đã hại chết rất nhiều anh em, hiện tại bọn họ đều nằm trong nhà xác bệnh viện không thể an táng, cũng bởi vì cần chờ pháp y đi khám nghiệm tử thi, hiện tại cậu tùy tiện nói một câu ‘mất trí nhớ’ thì quên đi chức trách của cậu ta, không phải là phụ lòng các anh em đã chết sao?”
Giọng nói Tùng Dung vô cùng nghiêm khắc, ánh mắt thâm thúy như đêm, toàn thân từ trong ra ngoài tản mát một cỗ lệ khí, giống như đứng trước sự nổi giận của con báo làm người ta không dám tới gần.
Tề Tích nghe xong lời này lập tức trở nên ỉu xìu, những việc này làm sao hắn không biết, chỉ là có vài lúc khó tránh khỏi việc vì tình tư bỏ qua chuyện công.
Kiều Úc không lên tiếng nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng có chút cảm động. Con người đều là động vật có máu thịt, chứng kiến bộ dạng nam nhân vì các anh em đã chết mà hết lòng hết sức, không khỏi có chút tự giễu. Chính mình vì quá để ý đến tình cảm huynh đệ mà nhượng bộ A K hết lần này đến lần khác, cuối cùng rơi vào tình cảnh xương cốt chẳng còn.
Hạ Quân Chi sắc mặt ngưng trọng nói: “Tề Tích cậu đừng trách lão đại, dù sao cả sở cảnh sát chỉ còn mỗi Dạ Tinh là bác sĩ pháp y.”
Tùng Dung cũng biết vừa rồi tình thế cấp bách giọng nói có chút nghiêm trọng, thế nhưng cho tới nay hắn không có ấn tượng tốt với người tên Dạ Tinh này, ỷ vào chút quan hệ với cấp trên chui vào cục cảnh sát, nói là tốt nghiệp chuyên ngành pháp y, vậy mà trông thấy một thi thể lại ngất đi, bình thường lúc nói chuyện bình yếu đuối, làm việc sợ hãi rụt rè, có tinh thần cãi nhau ầm ỹ cùng đồng nghiệp hơn người khác, nhưng gặp vụ án lớn thì so với người khác lại càng chạy nhanh hơn, đàn ông như vậy thật sự quá hèn nhát.
Nghĩ vậy lông mày hắn liền nhíu lại “Tôi cũng không trông cậy vào việc cậu có thể phát hiện ra cái gì đó, chỉ cần cậu không đến nỗi ngay cả kiến thức chuyên môn cũng quên, phải đứng lên cho tôi, hiểu chưa?”
Kiều Úc mang theo ý cười vui vẻ gật đầu, hắn càng lúc càng cảm thấy vị đội trưởng này có chút thú vị. Rõ ràng lúc trước cùng bọn Tề Tích nói chuyện còn rất ôn hòa, như thế nào đến trước mặt mình lại trở thành mặt than, hắn rốt cuộc có bao nhiêu phần không muốn gặp Lê Dạ Tinh này.
“Ân, tôi biết. Cho dù tôi cái gì cũng quên nhưng mà kỹ thuật để kiếm cơm không dám vứt đi, bằng không tôi cũng không sống nổi nữa.” Kiều Úc cảm thấy vô cùng may mắn vì nghề nghiệp của Lê Dạ Tinh là pháp y, lại còn là pháp y xoàng xĩnh, như vậy bản thân có thể không để lộ sơ hở.
Lời hắn nói có chút lưu manh không giống lời của một cảnh sát nói ra, ngược lại có phần giống kiểu giang hồ xã hội đen. Thế nhưng hắn lại cố tình bày ra khuôn mặt ôn hòa vô hại, đôi mắt đào hoa xảo quyệt chớp chớp trái lại lộ ra chút dí dỏm, làm cho người ta không có cảm giác vô lại mà có một chút như là tiểu quỷ thích chí.
Tùng Nhung không nghĩ cậu ta còn có thể cười được, một người bình thường sợ hãi rụt rè, đừng nói là trưng ra khuôn mặt tươi cười, không bị bộ dạng hung thần ác sát của hắn dọa cho khóc đã là không tệ, hiện tại khẩu khí của hắn ác liệt như thế, người này như thế nào còn có thể… cười sáng lạn đến vậy?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay có chút tái nhợt, nhưng môi lại đỏ mọng trơn bóng, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu lên bờ vai mảnh khảnh của Lê Dạ Tinh, ánh mắt vô cùng rạng rỡ.
Chung quy vẫn cảm thấy người ngồi trước mắt cùng với Lê Dạ Tinh nhát gan trước đây chỉ có bộ dáng bên ngoài giống nhau, còn cụ thể khác nhau chỗ nào Tùng Dung không nói lên lời, chỉ cảm thấy cặp mắt hoa đào kia cong lên toát ra cỗ tinh thần phấn chấn, bộ dạng lúc âm trầm bình tĩnh khác một trời một vực.
Rõ ràng cùng một hình dáng, hắn lại cảm thấy Lê Dạ Tinh bây giờ so với trước kia có năng lực cùng dũng cảm hơn, sáng chói làm người ta có phần không dám nhìn thẳng.
Ho nhẹ một tiếng phục hồi lại tinh thần, sắc mặt lại khó coi hơn một chút, hôm nay hắn làm sao vậy, như thế nào lại cảm thấy phế vật Lê Dạ Tinh kia có năng lực cùng dũng cảm, nhất định là vì tối qua điều tra vụ án một đêm ko ngủ hiện tại mới xuất hiện ảo giác.
Hắn mặt không biểu tình hừ lạnh một tiếng, quay qua nói với Kiều Úc: “Một ngày ko gặp cậu mở miệng nói chuyện lợi hại hơn, nhưng mà cho dù chưa quên sạch, dựa vào trình độ giải phẫu mèo cào kia của cậu để kiếm cơm ăn, ngày mai nhất định sẽ chết đói.”
Tùng Dung từ trước đến nay là một người ít nói, bình thường nếu có thể sử dụng một câu nói rõ ràng thì tuyệt đối ko nói hai câu, hơn nữa cá tính người này lại cương quyết rắn rỏi, người trong cục đều lén lút gọi hắn là sư tử mặt lạnh, thế nhưng hôm nay hắn lại phá lệ cùng Kiều Úc đối đáp, quả thực làm Tề Tích cùng Hạ Quân Chi chấn động.
Trùng hợp Kiều Úc cũng là một người lãnh đạm, tuy là hiện tại hắn đang giả bộ tươi cười, thế nhưng nội tâm lại kiêu ngạo quật cường so với tảng đá còn cứng hơn, mặc dù hắn biết rõ những lời này Tùng Dung nhắm vào Lê Dạ Tinh không phải Kiều Úc hắn, nhưng trong lòng vẫn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có chút khó coi.
Đối với một sát thủ có kỹ thuật dùng dao như hắn mà nói, không có gì nhục nhã hơn chuyện bị nghi ngờ năng lực sử dụng dao.
Nếu là bình thường, Kiều Úc đã sớm hướng Tùng Dung bay qua, nhưng hiện tại hắn là Lê Dạ Tinh, một pháp y trẻ ngày hôm qua bị thương trước mắt vẫn còn suy yếu, không phải Kiều Úc, cho nên hắn chỉ có thể nhẫn nhịn không phát tiết ra.
Trong lòng xem thưòng cười lạnh một tiếng, “Yên tâm, về sau anh sẽ hiểu, có đói bụng đến chết hay không là thứ yếu, mấu chốt là dao giải phẫu có đủ nhanh hay không, lão đại anh nói thử xem.”
Tùng Dung có chút kinh ngạc nhìn Kiều Úc, đột nhiên cảm thấy người trước mắt này thật lạ lẫm, loại khí phách liều lĩnh không ai bì kịp hiện lên trong con ngươi xinh đẹp chớp động, biểu cảm hay khuôn mặt, thân thể gầy yếu như vậy, chính là loại kiêu ngạo phát ra từ bên trong lại làm cho hắn chấn động.
Là cái gì đã thay đổi cậu thiếu nên này? Khiến cậu ta thay da đổi thịt, dường như sống lại như phá kén thành bướm, con người trở nên xinh đẹp lạ thường khiến kẻ khác phải đui mù.
Có chút thất thần, Tùng Dung ho nhẹ một tiếng khôi phục biểu tình lạnh nhạt “Cậu tốt nhất nên làm tôi thay đổi quan điểm.”
Kiều Úc từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai, không trả lời.
Tùng Dung nhìn hắn một cái, quay qua dặn dò với Hạ Quân Chi và Tề Tích đứng bên cạnh vài câu rồi xoay người rời đi, lúc đi tới cửa hắn đột nhiên dừng bước giống như nghĩ tới cái gì, sắc mặt có chút cổ quái liếc Kiều Úc một cái, không mặn không nhạt nói: “Tôi không muốn chứng kiến có người trong lúc làm việc lại đột nhiên ngất xỉu, cho nên khuyên cậu nhanh chóng dưỡng thương cho tốt, đừng kéo theo cả đội thụt lùi, để cho người khác cho rằng tổ trọng án chúng ta tất cả mọi người đều là kẻ nhuyễn chân tôm.”
Nói xong hắn lại trưng biểu cảm cứng nhắc tiêu sái bước đi cũng không quay đầu lại, trong phút chốc trước khi hắn đóng cửa Kiều Úc lại sinh ra ảo giác, nhìn thấy lỗ tai Tùng Dung nhiễm 1 tầng hồng nhạt.
Nhất định là di chứng bị thương lưu lại, ảo giác, ảo giác.
Kiều Úc có chút bất đắc dĩ quay đầu, lại nhìn thấy Hạ Quân Chi và Tề Tích đứng bên cạnh thần sắc cổ quái nhìn nhau cười, như là đã biết một bí mật nào đó.
“Các anh nhìn tôi làm gì?”
Hạ Quân Chi lắc đầu cảm thán một tiếng: “Hiếm thấy lão đại biểu đạt cảm tình một hồi, có người lại không cảm kích.”
Tề Tích vội vàng tiếp lời: “Không phải có câu ‘hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’, lão đại mặt than lâu lắm rồi, thế mà hôm nay lại thẹn thùng.”
Kiều Úc không rõ hai tên kẻ xướng người họa rốt cuộc muốn nói cái gì “Hai anh định chuẩn bị mở buổi diễn tấu thanh à?”
“Đồ ngốc, chẳng lẽ cậu nhìn không ra câu cuối cùng của lão đại là quan tâm cậu sao?” Tề Tích giơ tay cảm thán.
“Cáp?”
“Tiểu Tinh cậu quả nhiên là kẻ ngốc bẩm sinh.” Hạ Quân Chi không nói gì nâng cằm nên, một bộ giọng điệu chuyên gia.
“Này này, anh ta nhìn tôi giống tôi thiếu nợ anh ta tám trăm xâu tiền, như thế nào cũng nhìn không ra là quan tâm đi?!”
Kiều Úc rúc xuống gối đầu an ủi, nội tâm thầm than một hồi: chẳng lẽ hiện tại cảnh sát đều giống như hai người bọn họ không biết điều sao?
====================================
Đứng trước gương trong toilet, Kiều Úc có chút thất thần nhìn ‘chính mình’ trong gương.
Đây là khuôn mặt hết sức nhỏ nhắn xinh xắn, làn da tái nhợt, thậm chí ngay tại huyệt thái dương cũng có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên. Đôi mắt hoa đào sáng long lanh cong lên, lông mi thật dày phủ trên mi mắt, làm cho người ta có cảm giác mọi lúc đều đang mỉm cười, bộ dạng lơ đãng kiêu ngạo lộ ra chút mị ý. Chiếc mũi nho nhỏ đặt trên khuôn mặt tinh tế, dưới mũi là cặp môi rất mỏng, nhẹ nhàng toát ra màu hồng nhạt, nhưng bởi vì bệnh nặng mới khỏi mà có chút tái nhợt.
Kiều Úc xòe tay ra, nhìn thân thể mảnh khảnh trong gương, không khỏi có chút buồn bực, Lê Dạ Tinh này thực sự là quá gầy yếuđi, xương cốt nhỏ yếu giống như lúc nào cũng có thể bị người ta bẻ làm mấy đoạn, rõ ràng thân cao mét tám lại bởi vì gầy yếu mà thoạt nhìn chỉ có hơn mét sáu.
Lê Dạ Tinh hơn hai mươi tuổi bộ dáng yếu đuối, giống như búp bê thủy tinh tinh xảo, tướng mạo đơn thuần vô hại, dung mạo nhát gan xinh đẹp, nhìn thế nào cũng giống con nhà quý tộc mười đời, tiểu thiếu gia mười ngón tay không dính hạt nước, một chút hình tượng cảnh sát giỏi giang cùng kiên nghị đều không có, chỉ bằng cái tướng mạo này của hắn cho dù cầm dao giải phẫu cũng làm cho người ta thấy ảo giác đang cầm kim thêu, khó trách Tùng Dung coi thường hắn như vậy.
Thực ra thì bản thân Kiều Úc cũng không có hảo cảm với loại diện mạo nhu thuận mảnh mai không xương này, khuôn mặt như thế đối với nam nhân không phải là may mắn, mà là tai họa.
Thở dài một hơi, Kiều Úc tháo băng quấn trên đầu xuống, buồn bực day đầu lông mày đang phát đau, hắn sống lại ở trên thân thể này đã ba ngày, nhưng những chuyện về Lê Dạ Tinh hắn không mảy may biết gì cả.
Rốt cuộc cậu thanh niên yếu đuối này tại sao lại tử vong, mà chính mình tại sao lại trùng hợp như vậy sống lại ở trong thân thể cậu ta, tất cả đều không thể giải thích, thậm chí ba ngày qua hắn không chỉ một lần hoài nghi đây là giấc mộng hoang đường, chờ khi tỉnh mộng hắn vẫn là sát thủ đi tìm kiếm mục tiêu cho nghĩa phụ, mà ở chỗ mình không thấy thực sự tồn tại cậu con trai tên Lê Dạ Tinh, cùng tồn tại ở một thế giới giống nhau, hít thở cùng một bầu không khí.
Mỗi khi nghĩ vậy, Kiều Úc lại đột nhiên hoảng sợ, những chuyện bày ra trước mắt làm cho hắn cảm thấy mình trở thành kẻ cướp đoạt của người khác, không chỉ cướp đoạt đi những thứ vốn thuộc về Lê Dạ Tinh, còn chiếm lấy thân thể hắn, điều này so với chính tay giết chết một người còn khó chịu hơn.
Giết một người, một dao mất mạng đau đớn còn kém xa so với việc bị một người cướp đi sinh mệnh, nghĩ như vậy trong nháy mắt Kiều Úc cảm thấy Lê Dạ Tinh đáng thương làm cho người ta có chút đau lòng.
Kiều Úc sắc mặt tái nhợt, nhưng ngay sau đó trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, trong gương phản chiếu một thiếu niên khuôn mặt sáng sủa cùng với nụ cười tàn nhẫn.
[Dựa vào cái gì ta phải giống như chuột chạy qua đường trốn ở nơi không thấy ánh mặt trời, vì lão già biến thái giết người bán mạng, mà kẻ tên Lê Dạ Tinh yếu ớt vô năng này lại may mắn có được cuộc đời tươi sáng yên bình, những thứ ban đầu muốn có mà không thể giờ lại có được một cách dễ dàng, ta sao phải vì một sinh mạng không quan trọng mà trách trời thương dân.]
Nếu từ nay về sau phải sống trong thân thể này, thì hắn phải thay Lê Dạ Tinh sống cho thật tốt, bất kể xảy ra chuyện gì cũng sẽ không buông tay, đây là cuộc đời thiếu nợ hắn, vốn nên hoàn trả lại.
Phải biết rằng Kiều Úc cho tới nay cũng chưa bao giờ là một người tốt.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, ngay sau đó tiếng Tề Tích truyền vào:
“Tiểu Tinh, cậu có khỏe không? Không phải bị táo bón chứ, hội nghị sắp bắt đầu rồi, chúng ta nếu không nhanh lão đại sẽ phát hỏa đấy.”
Kiều Úc phục hồi lại tinh thần, vốc nước lên mặt lấy lại bình tĩnh rồi mới mở miệng nói: “Tôi tới ngay đây.”
Lần cuối cùng nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương cùng bộ cảnh phục màu lam thẳng thớm, Kiều úc cười nhẹ một tiếng “Xem ra lần này thực sự phải đóng vai một cảnh sát, ta muốn nhìn xem vận mệnh có thể làm gì được ta”.