Editor: Anh Cung
Beta: Zizi
===============================
Từ sau khi Tùng Dung cùng Kiều Úc rời đi, chẳng mấy chốc đã qua ba năm, trong tổ trọng án điều đến một pháp y trẻ tuổi, mắt nhỏ dài, nói chuyện lúc nào cũng lộ ra hai chiếc răng khểnh, không chỉ tính tình hoạt bát cởi mở, làm việc cũng rất chăm chỉ, điều này khiến cho đội trưởng tổ trọng án Hạ Quân Chi cũng bớt lo lắng.
Ba năm là khoảng thời gian không quá dài, nhưng cũng đủ để thay đổi rất nhiều thứ, cái chết của Tùng Dung và Kiều Úc là cú shock lớn đối với tổ trọng án, thế nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, bà cô già Âu Dương cuối cùng cũng đã xuất giá, hiện giờ đã là mẹ của hai đứa trẻ, Thư Tình cũng vì chuyện gia đình, từ chức rồi di dân tới Canada, cả tổ trọng án chỉ còn lại Hạ Quân Chi cùng Tề Tích ở lại.
Hạ Quân Chi ngồi ở vị trí mà Tùng Dung đã từng ngồi, trong lòng đột nhiên cảm thấy một chút phiền muộn, cũng bởi vậy mà cảm thấy cảnh còn người mất, thực ra nếu không phải trong tổ trọng án còn có người anh muốn bảo vệ, anh đã sớm từ chức mặc kệ mọi thứ rồi, so với việc mỗi ngày ngồi ở địa vị cao xử lý bao nhiêu vụ án rườm rà rắc rối, anh tình nguyện làm một người dân bình thường, mở một nhà sách nhỏ trên đường sống một cuộc sống thoải mái.
Nhưng mỗi lần thấy vẻ mặt tươi cười của người kia cùng bộ dạng sau khi phá xong vụ án phức tạp, anh lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nếu muốn cuộc sống an nhàn có nghĩa là chặt đức mối liên hệ với người này, anh không muốn như vậy.
Mười bốn năm rồi… anh thở dài cười gượng một tiếng, “Mình thế mà có thể kiên trì lâu đến vậy…”
Một hồi tiếng đập cửa cắt đứt dòng miên man suy nghĩ của Hạ Quân Chi, anh ho nhẹ một tiếng, khôi phục lại bình thường nhẹ giọng nói: “Vào đi”
Cửa phòng mở ra, Tề Tích dáng người cao ráo bước vào, khuôn mặt vui vẻ giơ giơ tập tài liệu đưa cho Quân Chi: “Tài liệu vụ án thảm sát giết chết cả nhà đã tập hợp xong rồi, hung thủ quả nhiên là do người quen của nạn nhân gây ra, người này tên là Trương Đại Hải, anh em kết nghĩa với nạn nhân, bởi vì ba vạn đồng liền giết sạch toàn bộ một nhà ba mạng người, thật con mẹ nó không có nhân tính.”
Cuối cùng Quân Chi cong môi, cười cười nói: “Uầy, hiệu suất vẫn rất cao, nhanh như vậy đã tìm được hung thủ rồi?”
“Đương nhiên, cũng không xem Tề Tích tôi là ai, thằng cha họ Trương kia vốn đang mạnh miệng không khai, bị tôi hù cho một trận thiếu chút nữa tè cả ra quần, mở miệng khai báo hết.” Tề Tích bắt chéo chân ngồi trên ghế so pha cạnh bàn làm việc, cầm lấy quả cam trên bàn bóc ăn, cũng không thèm nhìn xem Quân Chi có đồng ý hay không.
Quân Chi sớm đã quen với bộ dạng cà lơ phất phơ này của cậu ta, cầm chiếc bút trên bàn phi qua: “Tên nhóc cậu mới chỉ có chút bản lĩnh này, mồm mép đã như xe lửa không chút đứng đắn, tính tình cậu như vậy sao có thể xứng với tiếng đàn anh mà những người bên ngoài kia gọi cậu chứ.”
“Hì hì, bọn hò mà biết rõ chân tướng chắc là lệ rơi đầy mặt nha~.” Tề Tích ngâm nga một bản nhạc nổi tiếng, cười vô cùng thiếu đánh.
Quân Chi bất đắc dĩ nhún nhún vai, khép tài liệu trong tay lại, hất cằm hỏi: “Nói đi, cậu đến tìm tôi có việc gì? Cậu cũng không phải chỉ để đưa tài liệu mà xông vào văn phòng tôi chứ.”
Tề Tích nhét nốt múi quýt cuối cùng vào miệng, vui vẻ chạy đến trước mặt Quân Chi, cười hắc hắc, lộ ra hai chiếc răng khểnh nho nhỏ, đôi mắt giảo hoạt cong lên cười nói, “Có việc…. Quân Chi à, hôm nay chúng ta không phải tăng ca đêm đâu nhỉ?”
Quân Chi nhướn mày, tỉnh rụi nói: “Cậu hỏi cái này để làm gì? Nói cho cậu biết, vụ án này còn chưa giải quyết xong, cậu muốn lén lút trốn việc cũng không có cửa đâu.”
“Thằng nhóc họ Trương kia đều đã khai ra hết rồi, chúng ta còn phải điều tra cái quái gì nữa? Mấy đứa ngoài kia đã hai ngày không chợp mắt, Quân Chi anh không thể vô nhân tính như vậy đâu!”
“Ư hừ.” Quân Chi gật đầu, cầm tập tài liệu trong tay nhét vào ngực Tề Tích nói: Cậu đã thương đàn em như vậy thì hôm nay ở lại một mình tăng ca đi, tôi nghĩ đám nhóc ngoài kia nhất định sẽ cảm động ôm đùi cậu khóc ròng đó.”
“Anh, anh… Anh đây là lạm dụng quyền hạn, có tin tôi đến chỗ cục trưởng tố cáo anh hay không!” Tề Tích bối rối hoa chân múa tay, khuôn mặt thanh tú nhăn nhó lại.
Quân Chi liếc mắt nhìn cậu ta, giơ tay xem một chút, mười tám giờ Bắc Kinh, tốt, đúng giờ tan tầm.
“Tùy cậu, thời gian không còn sớm nữa, tôi tan tầm rồi, hôm nay cậu nhớ phải viết xong báo cáo, cuộc họp sáng mai cần dùng, chúc cậu may mắn.” Nói xong Quân Chi vỗ vỗ vai Tề Tích, cầm áo khoác đi ra ngoài.
“Chờ một chút! Tôi… tôi có chuyện muốn nói.” Tề Tích gấp đến độ từ phía sau vọt lên kéo tay Quân Chi, không chú ý tới việc hành động này người bên ngoài nhìn vào mờ ám thế nào.
Quân Chi lộ ra nụ cười thực hiện được âm mưu, cá tính Tề Tích vẫn luôn như vậy, nếu anh dùng thái độ nhã nhặn nói chuyện với cậu ta, một lúc nữa anh sẽ bị cậu ta vuốt mặt chẳng nể mũi, nhìn bộ dạng hiện tại của cậu ta thì rõ ràng là đang đè nén một bụng lời muốn nói, bây giờ giết chết nhuệ khí của cậu ta, chốc nữa mới không nhẹ dạ bị cậu ta cầm mũi dắt đi.
Cố kìm nén không cười, lạnh lùng quay đầu lại nhìn cậu, “Nói đi, cậu có chuyện gì?”
Tề Tích thấy bộ dạng cái gì cũng không quản của Quân Chi, trong lòng nhất thời chùng xuống, lời tới miệng rồi lại nuốt lại, cậu vô thức vặn vặn ngón tay, ấp úng cúi đầu không nói lời nào.
Quân Chi cố ý tỏ vẻ không nhẫn nại, xem qua đồng hồ đeo tay nói: “Thời gian không còn sớm nữa, nếu cậu không nói thì tôi đi trước đây.”
“Đừng, đừng mà, việc này.. thực ra tôi muốn xin nghỉ phép, cũng muốn hỏi hỏi một chút tối nay anh có thể đi cùng tôi hay không, tôi muốn anh đi cùng với tôi đến chỗ này.” Tề Tích luôn luôn thần kinh thô, thế nhưng lúc này lại lộ ra vẻ ngượng ngùng, tóc xõa ở trên trán được ánh nắng chiếu phủ lên một màu vàng nhạt, dường như không thật khiến cho người ta cảm thấy lanh lợi đáng yêu.
Quân Chi sửng sốt một chút, nhìn Tề Tích đăm đăm, thiếu chút nữa là nhìn đến ngây ngốc luôn, anh vội vàng thu hồi tầm mắt ho nhẹ một tiếng, trêu chọc nói: “Ý của cậu là muốn hẹn với tôi sao?”
“Ừ… chỉ là tôi cảm thấy hơi buồn một chút, muốn tìm người nào đó nói chuyện, nghĩ tới nghĩ lui bên cạnh cũng chỉ có một mình anh, cho nên… Anh có thể đừng ghét tôi mà bắt tôi tăng ca không?”
Tề Tích mở to hai mắt tràn đầy chờ mong nhìn Quân Chi, có phần hơi giống đứa nhỏ chờ được tặng quà Giáng Sinh, tuy rằng câu nói phía sau của cậu ta có hơi sát phong cảnh một chút nhưng những lời, ‘Bên cạnh chỉ có một mình anh’ vẫn làm Quân
Chi cực kỳ hài lòng.
Anh muốn chạm tay lên khuôn mặt Tề Tích, thậm chí muốn cứ như vậy ôm cậu ta vào lòng mình, nhưng anh rất nhanh lấy lại lý trí, trên mặt vẫn là biểu cảm không quan tâm như trước, “OK, tôi đành hi sinh một mạng này làm thùng rác của cậu, có điều tám giờ sáng mai tôi muốn nhìn thấy báo cáo của cậu đặt trên bàn tôi.”
“Ừ, không thành vấn đề.” Tề Tích gật mạnh, một phen chặn tay Quân Chi lại, cười hì hì nói: “Biết anh là người trọng nghĩa khí mà, hôm nay anh trai mời cậu uống rượu!”
Nói xong vậy mà dám giơ tay vỗ vỗ mông Quân Chi, cười bỉ, không mảy may nhìn thấy người đàn ông bên cạnh trong phút chốc đôi mắt trầm xuống. (chơi dại có ngày không xuống được giường đâu nhóc =)))))
***
Quán bar ồn ào, xa hoa trụy lạc nhốn nháo, cả nam lẫn nữ hưng phân lắc lư theo nhạc, ánh đèn đủ mọi sắc màu treo ở giữa sàn nhảy, âm nhạc làm bốc lên bầu không khí, mà phía sau ánh đèn chập chờn ở một góc nhỏ sáng sủa trong phòng có hai người đang ngồi suy tư.
Tề Tích cầm cốc Martini lên uống vài ngụm, rượu tràn qua khóe miệng, cậu ta tiện tay lau đi, tiếp theo cười hì hì vẫy tay: “Phục vụ, rót thêm đi!”
“Được rồi, hôm nay cậu uống nhiều rồi đấy.” Quân Chi cau mày, ngăn cản cậu ta uống tiếp.
Tề Tích chớp chớp mắt, nheo lại nhìn chằm chằm Quân Chi, “Tôi… Tôi không say! Anh đừng cản tôi! Hôm nay anh đã đồng ý đi uống rượu với tôi rồi, không thể nuốt lời, anh cũng phải uống!” Nói xong cậu ta bật một chai bia nhét vào tay Quân Chi.
Quân Chi mặt xanh mét, nắm tay thành nắm đấm tức giận nhìn cậu ta. Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì vậy? Sớm biết cậu ta muốn tới chỗ này mình nên túm cổ cậu ta đi mà không phải để cậu ngồi đây uống rượu như điên, không phải nói trong lòng không thoải mái muốn dốc bầu tâm sự sao, làm cái gì mà chạy đến những chỗ như thế này chứ.
“Tề Tích cậu dừng lại cho tôi, cậu xem bộ dạng của mình còn ra thể thống gì nữa, đi ra ngoài đừng bảo mình là cảnh sát của tổ trọng án, tôi không dung nổi.” Quân Chi nghiêm mặt đoạt lấy cốc rượu trong tay Tề Tích, không chút khách khí ném xuống đất.
Tề Tích uống say bí tỉ, hơn nửa ngày mới ý thức được rượu của mình không còn nữa, cậu ta nức nở vài tiếng, sau đó chẳng quản gì bổ nhào lên người Quân Chi ồn ào: “Đưa, đưa rượu cho tôi…ợ… sao anh, sao lại như thế hả… Đồ khốn kiếp… Các người đều là đồ khốn kiếp…”
Cậu ta bám nửa người lên người Quân Chi, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lúc nào cũng mang theo ý cười, lúc này bởi vì tác dụng của cồn mà trở nên mịt mờ, ánh sáng mơ hồ nhảy nhót. Rượu hoàn toàn khiến cậu ta mất đi phòng bị, như đứa nhỏ túm cổ áo Quân Chi, viền mắt có chút ửng hồng, môi bởi vì bất mãn mà chu lên, đôi môi đỏ mọng giống như quả anh đào chín, dụ dỗ người ta không tự chủ đến hái nó.
Ánh mắt Quân Chi thâm trì như bóng đêm, anh ôm Tề Tích, để cho cậu ta tìm được tư thế thoải mái nhất trong lòng mình, đưa tay lên muốn chạm vào bờ môi của cậu ta, đầu ngón tay vì xúc động mà hơi run lên, cuối cùng cũng dừng lại không chạm vào đó, không dám tiến thêm một chút nào.
Hơi thở mang theo mùi rượu phả lên trên cổ anh, nóng bỏng mà ngưa ngứa, anh hít sâu một hơi ổn định tâm tình của chính mình, dùng ngữ khí dịu dàng mà chính bản thân cũng không cảm nhận được hỏi: “Được được, tôi là khốn kiếp, ngoan nào, nói cho tôi biết ai đã chọc giận thiếu gia của chúng ta?”
Tề Tích say khướt hé hé miệng, xấu xa cọ cọ lên ngực Quân Chi, ngửi thấy hương vị quen thuộc trên người anh dần dần trở nên yên tĩnh lại, có lẽ cậu ta cùng Quân Chi quen biết nhiều năm như vậy đã tạo thành sự ăn ý giữa hai người, chỉ cần có người kia ở bên thì tâm sẽ bình an lạ kỳ.
“Hạ Quân Chi… Tôi không muốn kết hôn… không muốn một chút nào.”
Quân Chi mở trừng mắt, cánh tay ôm cậu chợt siết chặt, “Cậu nói cái gì… kết hôn? Kết hôn với ai?”
Tề Tích không trả lời câu hỏi của Quân Chi, tiếp tục nói lảm nhảm một mình, “Tôi mới ba mươi tuổi… thực ra không già chút nào đâu, vì sao bọn họ đều ép tôi kết hôn? Tôi…ợ… sẽ không lấy cô gái mà tôi không yêu một chút nào đâu.”
“Ba mẹ cậu ép cậu kết hôn sao?” Cả người Quân Chi đều căng thẳng, gần như dùng hết khí lực của bản thân mới thốt ra được những lời này.
Tề Tích mơ màng gật đầu, vò vò tóc mình, thì thào tự nói: “Ông già đó cho tới bây giờ đều như vậy, tự tiện quyết định mọi việc của tôi, năm đó ông buộc tôi đi học quản trị kinh doanh, tôi đối nghịch với ông ấy thi vào trường cảnh sát, bây giờ ông ta lại nói chuyện này, ép tôi kết hôn sẽ trao quyền thừa kế cho tôi… Nhưng mà tôi không muốn rời khỏi cục cảnh sát… tuyệt đối không…”
Lời cuối cùng gần như tiếng rì rầm không thể nghe rõ, nhưng Quân Chi lại nghe thấy không sót một từ, Tề Tích đối mặt với áp lực như thế nào anh so với ai cũng đều hiểu rõ hơn cả, nhưng anh lại chỉ có thể giả bộ bản thân mình không biết ngồi chỗ này, ôm cậu ta không để lộ một chút tâm tư.
Tề gia là một thế gia kinh doanh lâu đời, ông Tề chinh chiến cả đời cũng chỉ có đứa con trai bảo bối là Tề Tích, lúc đầu vốn một lòng một dạ hy vọng cậu có thể kế thừa sản nghiệp của gia tộc, kết quả người này lại ma xui quỷ khiến trở thành cảnh sát, khoanh tay ngồi nhìn gia sản to lớn không người kế thưa, ông không thể kiềm chế được, định bụng mau mau ôm cháu trai, đào tạo thành người thừa kế.
Tề Tích là con một, cuối cùng cũng nhất định phải kết hôn, nhưng vừa nghĩ đến cậu ta cùng cô gái khác hứa hẹn suốt đời, hứa hẹn không rời khỏi nhau, trong ngực Quân Chi liền khó chịu đến không thở nổi. Anh đợi mười bốn năm, không quản có phải đợi dài hơn nữa, nhưng sự chờ đợi lại đổi lấy kết cục như thế này, anh sao có thể cam chịu kết quả như vậy.
“Vì sao không muốn kết hôn? Gia đình nhất định tìm cho cậu cô gái không tôi, cậu… không nghĩ tới việc thử xem sao?” Quân Chi phải dùng sức lực rất lớn mới khống chế được tâm trạng của mình, cố gắng cười lên dò hỏi.
Tề Tích bất mãn nhíu mày, mơ mơ màng màng trừng mắt, “Tôi không thích cô ta vì sao phải kết hôn? Huống chi, nếu kết hôn như vậy về sau chúng tôi không thể đồng cam cộng khổ, nghĩ lại thấy phiền muốn chết.”
Quân Chi cong môi cười nhẹ, “Cậu đó, sao còn như trẻ con vậy, chưa có vợ mà đã lo mấy chuyện này.”
“Ai nói vậy! Tôi chính là muốn ở bện cạnh cậu! Anh em như tay chân, vợ như quần áo, ai có thể quản được tôi!” Tề Tích cáu kỉnh túm tóc, do ngà ngà say mà khuôn mặt ửng hồng dưới ánh đèn mờ mờ trở nên vô cùng mịn màng.
Quân Chi nhìn cậu ta không nói gì cười gượng một tiếng, đúng vậy, bọn họ là anh em… chì có thể làm anh em mà thôi. Là anh em sẽ không rời bỏ không tức giận, là anh em sẽ đối xử chân thành với nhau, cũng vì là anh em nên sẽ cười chúc phúc cậu kết hôn với người khác, đem mọi đau đớn nuốt vào trong tim cả đời này sẽ không nói ra…
Quân Chi chợt cảm thấy tuyệt vọng, trong phút chốc anh cũng hoài nghi sự kiên trì trong mười bốn năm qua của mình có đáng hay không, lặng lẽ canh giữ ở bên Tề Tích cuối cùng chỉ có thể đổi lấy thân phận anh em, thế nhưng anh không muốn chỉ là anh em!
“Quân Chi, anh nói chúng ta quen biết nhau bao lâu rồi?” Tề Tích lại lần nữa cầm cốc rượu, nâng lên lắc lắc hỏi.
“… Tám năm đi, sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Hạ Quân Chi nắm chặt nắm tay, trên mặt mang theo ý cười nhưng trong lòng lại chua sót, anh tuyệt đối sẽ không nói cho Tề Tích, lần đầu tiên bọn họ quen nhau là năm mười sáu tuổi ở trường cấp ba, mà không phải ở trong phòng tổ trọng án.
Tề Tích uống ừng ừng hết chai bia, đĩnh đạc dựa lên trên ghế, chìa hai ngón tay nói: “Cậu là người thứ hai… Có thể cũng là người cuối cùng.”
“Người thứ hai là sao?” Hạ Quân Chi nghi hoặc ngẩng đầu, cảm thấy cậu thực sự là uống quá nhiều, bây giờ lại bắt đầu nói linh tinh rồi.
“Cả đời Tề Tích tôi từng có hai người bạn, một trong đó chính là anh, trừ anh và cậu ta ra sẽ chẳng còn người nào đối xử với tôi tốt như vậy nữa”
Quân Chi kinh ngạc nhướn mày, anh quen biết Tề Tích lâu như vậy chưa bao giờ biết trừ mình ra cậu ta còn có người bạn như vậy, thận chí ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện ra, người kia rốt cuộc là thần thành phương nào, vậy mà có thể khiến Tề Tích nhớ lâu tới như vậy?
“Sao cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe cậu nhắc tới người này, cậu ta là người như thế nào?”
“Cậu ta hả… Là một con mọt sách quái gở bảo thủ, lúc học cấp ba thích mang một cặp kính thật to, cả người vừa đen vừa gầy, toàn thân bẩn thỉu như một tên ăn mày, nhưng mà thành tích lại vô cùng tốt, chơi tới bây giờ đều là đứng đầu bảng xếp hạng, lúc đó thành tích của tôi vô cùng kém đứng thứ ba từ dưới lên, thảm nhất lại còn ngồi cùng bàn với cậu ta, thầy cô ngại mặt mũi của ba tôi mà không dám phê bình tôi, để cậu ta phụ đạo cho tôi, khoảng thời gian đó bây giờ nghĩ lại thực sự là vừa đắng vừa ngọt.”
Quân Chi không biết khi nghe xong những lời này trên mặt mình có biểu cảm gì, anh cảm thấy tất cả sức lực của mình đều bị rút hết đi, cả người thấp thỏm như ngồi ở một nơi nào đó, ngón tay cũng bởi vì xúc động mà run run.
Beta: Zizi
===============================
Từ sau khi Tùng Dung cùng Kiều Úc rời đi, chẳng mấy chốc đã qua ba năm, trong tổ trọng án điều đến một pháp y trẻ tuổi, mắt nhỏ dài, nói chuyện lúc nào cũng lộ ra hai chiếc răng khểnh, không chỉ tính tình hoạt bát cởi mở, làm việc cũng rất chăm chỉ, điều này khiến cho đội trưởng tổ trọng án Hạ Quân Chi cũng bớt lo lắng.
Ba năm là khoảng thời gian không quá dài, nhưng cũng đủ để thay đổi rất nhiều thứ, cái chết của Tùng Dung và Kiều Úc là cú shock lớn đối với tổ trọng án, thế nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, bà cô già Âu Dương cuối cùng cũng đã xuất giá, hiện giờ đã là mẹ của hai đứa trẻ, Thư Tình cũng vì chuyện gia đình, từ chức rồi di dân tới Canada, cả tổ trọng án chỉ còn lại Hạ Quân Chi cùng Tề Tích ở lại.
Hạ Quân Chi ngồi ở vị trí mà Tùng Dung đã từng ngồi, trong lòng đột nhiên cảm thấy một chút phiền muộn, cũng bởi vậy mà cảm thấy cảnh còn người mất, thực ra nếu không phải trong tổ trọng án còn có người anh muốn bảo vệ, anh đã sớm từ chức mặc kệ mọi thứ rồi, so với việc mỗi ngày ngồi ở địa vị cao xử lý bao nhiêu vụ án rườm rà rắc rối, anh tình nguyện làm một người dân bình thường, mở một nhà sách nhỏ trên đường sống một cuộc sống thoải mái.
Nhưng mỗi lần thấy vẻ mặt tươi cười của người kia cùng bộ dạng sau khi phá xong vụ án phức tạp, anh lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nếu muốn cuộc sống an nhàn có nghĩa là chặt đức mối liên hệ với người này, anh không muốn như vậy.
Mười bốn năm rồi… anh thở dài cười gượng một tiếng, “Mình thế mà có thể kiên trì lâu đến vậy…”
Một hồi tiếng đập cửa cắt đứt dòng miên man suy nghĩ của Hạ Quân Chi, anh ho nhẹ một tiếng, khôi phục lại bình thường nhẹ giọng nói: “Vào đi”
Cửa phòng mở ra, Tề Tích dáng người cao ráo bước vào, khuôn mặt vui vẻ giơ giơ tập tài liệu đưa cho Quân Chi: “Tài liệu vụ án thảm sát giết chết cả nhà đã tập hợp xong rồi, hung thủ quả nhiên là do người quen của nạn nhân gây ra, người này tên là Trương Đại Hải, anh em kết nghĩa với nạn nhân, bởi vì ba vạn đồng liền giết sạch toàn bộ một nhà ba mạng người, thật con mẹ nó không có nhân tính.”
Cuối cùng Quân Chi cong môi, cười cười nói: “Uầy, hiệu suất vẫn rất cao, nhanh như vậy đã tìm được hung thủ rồi?”
“Đương nhiên, cũng không xem Tề Tích tôi là ai, thằng cha họ Trương kia vốn đang mạnh miệng không khai, bị tôi hù cho một trận thiếu chút nữa tè cả ra quần, mở miệng khai báo hết.” Tề Tích bắt chéo chân ngồi trên ghế so pha cạnh bàn làm việc, cầm lấy quả cam trên bàn bóc ăn, cũng không thèm nhìn xem Quân Chi có đồng ý hay không.
Quân Chi sớm đã quen với bộ dạng cà lơ phất phơ này của cậu ta, cầm chiếc bút trên bàn phi qua: “Tên nhóc cậu mới chỉ có chút bản lĩnh này, mồm mép đã như xe lửa không chút đứng đắn, tính tình cậu như vậy sao có thể xứng với tiếng đàn anh mà những người bên ngoài kia gọi cậu chứ.”
“Hì hì, bọn hò mà biết rõ chân tướng chắc là lệ rơi đầy mặt nha~.” Tề Tích ngâm nga một bản nhạc nổi tiếng, cười vô cùng thiếu đánh.
Quân Chi bất đắc dĩ nhún nhún vai, khép tài liệu trong tay lại, hất cằm hỏi: “Nói đi, cậu đến tìm tôi có việc gì? Cậu cũng không phải chỉ để đưa tài liệu mà xông vào văn phòng tôi chứ.”
Tề Tích nhét nốt múi quýt cuối cùng vào miệng, vui vẻ chạy đến trước mặt Quân Chi, cười hắc hắc, lộ ra hai chiếc răng khểnh nho nhỏ, đôi mắt giảo hoạt cong lên cười nói, “Có việc…. Quân Chi à, hôm nay chúng ta không phải tăng ca đêm đâu nhỉ?”
Quân Chi nhướn mày, tỉnh rụi nói: “Cậu hỏi cái này để làm gì? Nói cho cậu biết, vụ án này còn chưa giải quyết xong, cậu muốn lén lút trốn việc cũng không có cửa đâu.”
“Thằng nhóc họ Trương kia đều đã khai ra hết rồi, chúng ta còn phải điều tra cái quái gì nữa? Mấy đứa ngoài kia đã hai ngày không chợp mắt, Quân Chi anh không thể vô nhân tính như vậy đâu!”
“Ư hừ.” Quân Chi gật đầu, cầm tập tài liệu trong tay nhét vào ngực Tề Tích nói: Cậu đã thương đàn em như vậy thì hôm nay ở lại một mình tăng ca đi, tôi nghĩ đám nhóc ngoài kia nhất định sẽ cảm động ôm đùi cậu khóc ròng đó.”
“Anh, anh… Anh đây là lạm dụng quyền hạn, có tin tôi đến chỗ cục trưởng tố cáo anh hay không!” Tề Tích bối rối hoa chân múa tay, khuôn mặt thanh tú nhăn nhó lại.
Quân Chi liếc mắt nhìn cậu ta, giơ tay xem một chút, mười tám giờ Bắc Kinh, tốt, đúng giờ tan tầm.
“Tùy cậu, thời gian không còn sớm nữa, tôi tan tầm rồi, hôm nay cậu nhớ phải viết xong báo cáo, cuộc họp sáng mai cần dùng, chúc cậu may mắn.” Nói xong Quân Chi vỗ vỗ vai Tề Tích, cầm áo khoác đi ra ngoài.
“Chờ một chút! Tôi… tôi có chuyện muốn nói.” Tề Tích gấp đến độ từ phía sau vọt lên kéo tay Quân Chi, không chú ý tới việc hành động này người bên ngoài nhìn vào mờ ám thế nào.
Quân Chi lộ ra nụ cười thực hiện được âm mưu, cá tính Tề Tích vẫn luôn như vậy, nếu anh dùng thái độ nhã nhặn nói chuyện với cậu ta, một lúc nữa anh sẽ bị cậu ta vuốt mặt chẳng nể mũi, nhìn bộ dạng hiện tại của cậu ta thì rõ ràng là đang đè nén một bụng lời muốn nói, bây giờ giết chết nhuệ khí của cậu ta, chốc nữa mới không nhẹ dạ bị cậu ta cầm mũi dắt đi.
Cố kìm nén không cười, lạnh lùng quay đầu lại nhìn cậu, “Nói đi, cậu có chuyện gì?”
Tề Tích thấy bộ dạng cái gì cũng không quản của Quân Chi, trong lòng nhất thời chùng xuống, lời tới miệng rồi lại nuốt lại, cậu vô thức vặn vặn ngón tay, ấp úng cúi đầu không nói lời nào.
Quân Chi cố ý tỏ vẻ không nhẫn nại, xem qua đồng hồ đeo tay nói: “Thời gian không còn sớm nữa, nếu cậu không nói thì tôi đi trước đây.”
“Đừng, đừng mà, việc này.. thực ra tôi muốn xin nghỉ phép, cũng muốn hỏi hỏi một chút tối nay anh có thể đi cùng tôi hay không, tôi muốn anh đi cùng với tôi đến chỗ này.” Tề Tích luôn luôn thần kinh thô, thế nhưng lúc này lại lộ ra vẻ ngượng ngùng, tóc xõa ở trên trán được ánh nắng chiếu phủ lên một màu vàng nhạt, dường như không thật khiến cho người ta cảm thấy lanh lợi đáng yêu.
Quân Chi sửng sốt một chút, nhìn Tề Tích đăm đăm, thiếu chút nữa là nhìn đến ngây ngốc luôn, anh vội vàng thu hồi tầm mắt ho nhẹ một tiếng, trêu chọc nói: “Ý của cậu là muốn hẹn với tôi sao?”
“Ừ… chỉ là tôi cảm thấy hơi buồn một chút, muốn tìm người nào đó nói chuyện, nghĩ tới nghĩ lui bên cạnh cũng chỉ có một mình anh, cho nên… Anh có thể đừng ghét tôi mà bắt tôi tăng ca không?”
Tề Tích mở to hai mắt tràn đầy chờ mong nhìn Quân Chi, có phần hơi giống đứa nhỏ chờ được tặng quà Giáng Sinh, tuy rằng câu nói phía sau của cậu ta có hơi sát phong cảnh một chút nhưng những lời, ‘Bên cạnh chỉ có một mình anh’ vẫn làm Quân
Chi cực kỳ hài lòng.
Anh muốn chạm tay lên khuôn mặt Tề Tích, thậm chí muốn cứ như vậy ôm cậu ta vào lòng mình, nhưng anh rất nhanh lấy lại lý trí, trên mặt vẫn là biểu cảm không quan tâm như trước, “OK, tôi đành hi sinh một mạng này làm thùng rác của cậu, có điều tám giờ sáng mai tôi muốn nhìn thấy báo cáo của cậu đặt trên bàn tôi.”
“Ừ, không thành vấn đề.” Tề Tích gật mạnh, một phen chặn tay Quân Chi lại, cười hì hì nói: “Biết anh là người trọng nghĩa khí mà, hôm nay anh trai mời cậu uống rượu!”
Nói xong vậy mà dám giơ tay vỗ vỗ mông Quân Chi, cười bỉ, không mảy may nhìn thấy người đàn ông bên cạnh trong phút chốc đôi mắt trầm xuống. (chơi dại có ngày không xuống được giường đâu nhóc =)))))
***
Quán bar ồn ào, xa hoa trụy lạc nhốn nháo, cả nam lẫn nữ hưng phân lắc lư theo nhạc, ánh đèn đủ mọi sắc màu treo ở giữa sàn nhảy, âm nhạc làm bốc lên bầu không khí, mà phía sau ánh đèn chập chờn ở một góc nhỏ sáng sủa trong phòng có hai người đang ngồi suy tư.
Tề Tích cầm cốc Martini lên uống vài ngụm, rượu tràn qua khóe miệng, cậu ta tiện tay lau đi, tiếp theo cười hì hì vẫy tay: “Phục vụ, rót thêm đi!”
“Được rồi, hôm nay cậu uống nhiều rồi đấy.” Quân Chi cau mày, ngăn cản cậu ta uống tiếp.
Tề Tích chớp chớp mắt, nheo lại nhìn chằm chằm Quân Chi, “Tôi… Tôi không say! Anh đừng cản tôi! Hôm nay anh đã đồng ý đi uống rượu với tôi rồi, không thể nuốt lời, anh cũng phải uống!” Nói xong cậu ta bật một chai bia nhét vào tay Quân Chi.
Quân Chi mặt xanh mét, nắm tay thành nắm đấm tức giận nhìn cậu ta. Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì vậy? Sớm biết cậu ta muốn tới chỗ này mình nên túm cổ cậu ta đi mà không phải để cậu ngồi đây uống rượu như điên, không phải nói trong lòng không thoải mái muốn dốc bầu tâm sự sao, làm cái gì mà chạy đến những chỗ như thế này chứ.
“Tề Tích cậu dừng lại cho tôi, cậu xem bộ dạng của mình còn ra thể thống gì nữa, đi ra ngoài đừng bảo mình là cảnh sát của tổ trọng án, tôi không dung nổi.” Quân Chi nghiêm mặt đoạt lấy cốc rượu trong tay Tề Tích, không chút khách khí ném xuống đất.
Tề Tích uống say bí tỉ, hơn nửa ngày mới ý thức được rượu của mình không còn nữa, cậu ta nức nở vài tiếng, sau đó chẳng quản gì bổ nhào lên người Quân Chi ồn ào: “Đưa, đưa rượu cho tôi…ợ… sao anh, sao lại như thế hả… Đồ khốn kiếp… Các người đều là đồ khốn kiếp…”
Cậu ta bám nửa người lên người Quân Chi, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lúc nào cũng mang theo ý cười, lúc này bởi vì tác dụng của cồn mà trở nên mịt mờ, ánh sáng mơ hồ nhảy nhót. Rượu hoàn toàn khiến cậu ta mất đi phòng bị, như đứa nhỏ túm cổ áo Quân Chi, viền mắt có chút ửng hồng, môi bởi vì bất mãn mà chu lên, đôi môi đỏ mọng giống như quả anh đào chín, dụ dỗ người ta không tự chủ đến hái nó.
Ánh mắt Quân Chi thâm trì như bóng đêm, anh ôm Tề Tích, để cho cậu ta tìm được tư thế thoải mái nhất trong lòng mình, đưa tay lên muốn chạm vào bờ môi của cậu ta, đầu ngón tay vì xúc động mà hơi run lên, cuối cùng cũng dừng lại không chạm vào đó, không dám tiến thêm một chút nào.
Hơi thở mang theo mùi rượu phả lên trên cổ anh, nóng bỏng mà ngưa ngứa, anh hít sâu một hơi ổn định tâm tình của chính mình, dùng ngữ khí dịu dàng mà chính bản thân cũng không cảm nhận được hỏi: “Được được, tôi là khốn kiếp, ngoan nào, nói cho tôi biết ai đã chọc giận thiếu gia của chúng ta?”
Tề Tích say khướt hé hé miệng, xấu xa cọ cọ lên ngực Quân Chi, ngửi thấy hương vị quen thuộc trên người anh dần dần trở nên yên tĩnh lại, có lẽ cậu ta cùng Quân Chi quen biết nhiều năm như vậy đã tạo thành sự ăn ý giữa hai người, chỉ cần có người kia ở bên thì tâm sẽ bình an lạ kỳ.
“Hạ Quân Chi… Tôi không muốn kết hôn… không muốn một chút nào.”
Quân Chi mở trừng mắt, cánh tay ôm cậu chợt siết chặt, “Cậu nói cái gì… kết hôn? Kết hôn với ai?”
Tề Tích không trả lời câu hỏi của Quân Chi, tiếp tục nói lảm nhảm một mình, “Tôi mới ba mươi tuổi… thực ra không già chút nào đâu, vì sao bọn họ đều ép tôi kết hôn? Tôi…ợ… sẽ không lấy cô gái mà tôi không yêu một chút nào đâu.”
“Ba mẹ cậu ép cậu kết hôn sao?” Cả người Quân Chi đều căng thẳng, gần như dùng hết khí lực của bản thân mới thốt ra được những lời này.
Tề Tích mơ màng gật đầu, vò vò tóc mình, thì thào tự nói: “Ông già đó cho tới bây giờ đều như vậy, tự tiện quyết định mọi việc của tôi, năm đó ông buộc tôi đi học quản trị kinh doanh, tôi đối nghịch với ông ấy thi vào trường cảnh sát, bây giờ ông ta lại nói chuyện này, ép tôi kết hôn sẽ trao quyền thừa kế cho tôi… Nhưng mà tôi không muốn rời khỏi cục cảnh sát… tuyệt đối không…”
Lời cuối cùng gần như tiếng rì rầm không thể nghe rõ, nhưng Quân Chi lại nghe thấy không sót một từ, Tề Tích đối mặt với áp lực như thế nào anh so với ai cũng đều hiểu rõ hơn cả, nhưng anh lại chỉ có thể giả bộ bản thân mình không biết ngồi chỗ này, ôm cậu ta không để lộ một chút tâm tư.
Tề gia là một thế gia kinh doanh lâu đời, ông Tề chinh chiến cả đời cũng chỉ có đứa con trai bảo bối là Tề Tích, lúc đầu vốn một lòng một dạ hy vọng cậu có thể kế thừa sản nghiệp của gia tộc, kết quả người này lại ma xui quỷ khiến trở thành cảnh sát, khoanh tay ngồi nhìn gia sản to lớn không người kế thưa, ông không thể kiềm chế được, định bụng mau mau ôm cháu trai, đào tạo thành người thừa kế.
Tề Tích là con một, cuối cùng cũng nhất định phải kết hôn, nhưng vừa nghĩ đến cậu ta cùng cô gái khác hứa hẹn suốt đời, hứa hẹn không rời khỏi nhau, trong ngực Quân Chi liền khó chịu đến không thở nổi. Anh đợi mười bốn năm, không quản có phải đợi dài hơn nữa, nhưng sự chờ đợi lại đổi lấy kết cục như thế này, anh sao có thể cam chịu kết quả như vậy.
“Vì sao không muốn kết hôn? Gia đình nhất định tìm cho cậu cô gái không tôi, cậu… không nghĩ tới việc thử xem sao?” Quân Chi phải dùng sức lực rất lớn mới khống chế được tâm trạng của mình, cố gắng cười lên dò hỏi.
Tề Tích bất mãn nhíu mày, mơ mơ màng màng trừng mắt, “Tôi không thích cô ta vì sao phải kết hôn? Huống chi, nếu kết hôn như vậy về sau chúng tôi không thể đồng cam cộng khổ, nghĩ lại thấy phiền muốn chết.”
Quân Chi cong môi cười nhẹ, “Cậu đó, sao còn như trẻ con vậy, chưa có vợ mà đã lo mấy chuyện này.”
“Ai nói vậy! Tôi chính là muốn ở bện cạnh cậu! Anh em như tay chân, vợ như quần áo, ai có thể quản được tôi!” Tề Tích cáu kỉnh túm tóc, do ngà ngà say mà khuôn mặt ửng hồng dưới ánh đèn mờ mờ trở nên vô cùng mịn màng.
Quân Chi nhìn cậu ta không nói gì cười gượng một tiếng, đúng vậy, bọn họ là anh em… chì có thể làm anh em mà thôi. Là anh em sẽ không rời bỏ không tức giận, là anh em sẽ đối xử chân thành với nhau, cũng vì là anh em nên sẽ cười chúc phúc cậu kết hôn với người khác, đem mọi đau đớn nuốt vào trong tim cả đời này sẽ không nói ra…
Quân Chi chợt cảm thấy tuyệt vọng, trong phút chốc anh cũng hoài nghi sự kiên trì trong mười bốn năm qua của mình có đáng hay không, lặng lẽ canh giữ ở bên Tề Tích cuối cùng chỉ có thể đổi lấy thân phận anh em, thế nhưng anh không muốn chỉ là anh em!
“Quân Chi, anh nói chúng ta quen biết nhau bao lâu rồi?” Tề Tích lại lần nữa cầm cốc rượu, nâng lên lắc lắc hỏi.
“… Tám năm đi, sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Hạ Quân Chi nắm chặt nắm tay, trên mặt mang theo ý cười nhưng trong lòng lại chua sót, anh tuyệt đối sẽ không nói cho Tề Tích, lần đầu tiên bọn họ quen nhau là năm mười sáu tuổi ở trường cấp ba, mà không phải ở trong phòng tổ trọng án.
Tề Tích uống ừng ừng hết chai bia, đĩnh đạc dựa lên trên ghế, chìa hai ngón tay nói: “Cậu là người thứ hai… Có thể cũng là người cuối cùng.”
“Người thứ hai là sao?” Hạ Quân Chi nghi hoặc ngẩng đầu, cảm thấy cậu thực sự là uống quá nhiều, bây giờ lại bắt đầu nói linh tinh rồi.
“Cả đời Tề Tích tôi từng có hai người bạn, một trong đó chính là anh, trừ anh và cậu ta ra sẽ chẳng còn người nào đối xử với tôi tốt như vậy nữa”
Quân Chi kinh ngạc nhướn mày, anh quen biết Tề Tích lâu như vậy chưa bao giờ biết trừ mình ra cậu ta còn có người bạn như vậy, thận chí ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện ra, người kia rốt cuộc là thần thành phương nào, vậy mà có thể khiến Tề Tích nhớ lâu tới như vậy?
“Sao cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe cậu nhắc tới người này, cậu ta là người như thế nào?”
“Cậu ta hả… Là một con mọt sách quái gở bảo thủ, lúc học cấp ba thích mang một cặp kính thật to, cả người vừa đen vừa gầy, toàn thân bẩn thỉu như một tên ăn mày, nhưng mà thành tích lại vô cùng tốt, chơi tới bây giờ đều là đứng đầu bảng xếp hạng, lúc đó thành tích của tôi vô cùng kém đứng thứ ba từ dưới lên, thảm nhất lại còn ngồi cùng bàn với cậu ta, thầy cô ngại mặt mũi của ba tôi mà không dám phê bình tôi, để cậu ta phụ đạo cho tôi, khoảng thời gian đó bây giờ nghĩ lại thực sự là vừa đắng vừa ngọt.”
Quân Chi không biết khi nghe xong những lời này trên mặt mình có biểu cảm gì, anh cảm thấy tất cả sức lực của mình đều bị rút hết đi, cả người thấp thỏm như ngồi ở một nơi nào đó, ngón tay cũng bởi vì xúc động mà run run.