Tống Quân vội vàng tắm rửa, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, rồi rời ký túc xá, không quên gọi theo Hạ Hoằng Thâm.
“Ừ ” Hạ Hoằng Thâm đứng ở cửa phòng, thái độ ôn hòa.
Tống Quân gãi gãi đầu, nói: “Em đây đi trước.”
Kỳ thật nghĩ đến Hạ Hoằng Thâm, Tống Quân luôn luôn có chút phiền não, hắn cảm thấy thái độ của Hạ Hoằng Thâm đối với hắn không chừng có chút mơ hồ, có đôi khi hắn cảm thấy Hạ Hoằng Thâm đối với hắn tốt lắm, chính là đôi khi, hắn lại cảm thấy Hạ Hoằng Thâm cố gắng lãnh đạm, đối với hắn cùng những người khác cũng không khác nhau.
Tống Quân một bên vừa nghĩ, một bên đưa tay sờ sờ phiến lá thạch anh trên điện thoại ở trong túi, đó là Hạ Hoằng Thâm tặng hắn, hắn không biết mình có phải là suy nghĩ miên man không, hắn cảm giác Hạ Hoằng Thâm sẽ không tùy tiện tặng các đàn em lớp dưới lễ vật nhỏ khác.
Ngay khi Tống Quân đụng tới phiến lá, Hạ Hoằng Thâm cảm giác sâu sắc linh quang tạc thiểm của một phiến lá khác ở trong phòng.
Phiến lá linh khí kia đã bị hắn phong ấn, làm thành một cái tay nhỏ bé bộ dáng liên cơ nằm ở trong ngăn kéo bàn học. Hạ Hoằng Thâm cầm nó ra, ngón tay nắm nhẹ nhàng quơ quơ, nghĩ thầm thứ này tuy là bảo vật Gia Tiên, nhưng còn kém cỏi không ít đồ đạc của hắn.
Tống Quân chạy tới phòng học, mọi người đang chuẩn bị xuất phát.
Đây là sau khi Tống Quân tới trường học trình diện, người tới phòng học đã đông đủ, có một nữ sinh vừa từ nhà tới, nhìn thấy Tống Quân, lại làm một lần tự giới thiệu.
Chủ nhiệm phòng học là một nam nhân trung niên, tính cách hòa khí, hắn nói địa phương dùng cơm đều tốt, ngay bên cạnh trường học, mọi người có thể cùng nhau đi qua.
Nhiều người, Tống Quân khó tránh khỏi có chút câu lệ, hơn nữa nữ sinh trong phòng học so với nam sinh nhiều hơn, hắn lại không biết xấu hổ đi trong một đám nữ sinh, nên chỉ có một mình yên lặng đi ở cuối cùng.
Khi ăn cơm chiều, không thể tránh né uống chút rượu.
Tống Quân là một học trò mới của Chu Hoa Phùng Xuân, những người khác trên đều có đàn anh, đàn chị mang theo, thế nhưng hắn lại chỉ có một mình. Mà yêu cầu của Chu Hoa Phùng Xuân đối với hắn hiển nhiên rất cao, phân phó hắn phải mời rượu các vị lão sư phòng dạy, một cái cũng không thể thiếu.
Kính lão sư, còn có các đàn anh, đàn chị, về sau, Tống Quân một chút ăn cũng không tiêu.
Ăn hết cơm chiều, một đám người cùng nhau tản bộ quay về trường học, bởi vì tất cả mọi người đã ăn không ít, có người đề nghị đi tản bộ dọc theo bờ sông bên ngoài trường học, mọi người vui vẻ đồng ý.
Con sông này là một con sông lớn chắn quán trung tâm chợ, khoảng cách không xa với trường học, bờ sông là đối diện với tường trường học. Hạ Thiên Hà nước trướng, đi ở bờ sông tự nhiên có một cỗ gió lạnh thổi tới, thích hợp nhất cho buổi tối tản bộ.
Đáng tiếc đi không được bao xa, Tống Quân bị Chu Hoa Phùng Xuân gọi qua, Chu Hoa Phùng Xuân nói mình để quên cái chén ở khách sạn, nhờ Tống Quân đi qua lấy giúp cô.
Tống Quân đương nhiên không có nửa điểm cự tuyệt, gật gật đầu một người quay lại tiệm cơm, gặp người phục vụ đã thu dọn xong cái bàn, giúp Chu Hoa Phùng Xuân lấy về cái chén.
Khi từ khách sạn đi ra, trời cũng đã tối đen hoàn toàn.
Tống Quân vẫn đi con đường dọc theo bờ sông kia, ít nhiều muốn một đường đuổi theo Chu Hoa Phùng Xuân mọi người, kết quả đi trên đường, Tống Quân gặp người hóa ngựa tiền vàng ở bờ sông.
Trong lúc giật mình, Tống Quân nhớ ra hôm nay là ngày mười lăm tháng bảy.
Trong truyền thuyết tết Trung Nguyên, hôm nay là ngày mở cửa quỷ*, cũng là ngày Tống Quân được bà nhặt được, cho rằng là ngày sinh nhật hắn.
* Ở Việt Nam còn được biết tới là ngày mở cửa Âm Phủ, cũng là ngày lễ Vu Lan
Ngày hôm nay, Tống Quân hai mươi hai tuổi.
Hắn có chút sững sờ rồi hồi phục tinh thần mới biết trong tay mình vẫn cầm cái chén của Chu Hoa Phùng Xuân, hắn đi tiếp một đoạn nhưng vẫn không gặp được đám người trong lớp học.
Tốn Quân đứng ở ven đường, thở phì phò, hắn nhìn xung quanh một chút, những vẫn không nhìn thấy tung tích của bạn học giảng viên, căn bản không có một bóng người.
Một trận gió lạnh thổi qua, y phục của hắn bị gió thổi lên, cách đó không xa chỉ có một đống bụi tiền giấy đốt đang bay lên, tán loạn đầy trời, lão phu nhân đốt tiền giấy lại mất đi tung tích.
Xung quanh phi thường im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi lay động trong âm thanh của những chiếc lá.
Tống Quân ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ở bên đường, bỗng nhiên nhìn thấy trên dòng sông đen có một ánh sáng đỏ sậm sáng lên, hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy trên bờ sông không biết từ khi nào nổi lên một tầng sương mù nồng đậm, trong sương mù dày đặc có hai ngọn đèn đỏ thẫm sắc đèn lồng treo trên không, nương theo ánh sáng đèn lồng mơ hồ có thể thấy từ trên mặt sông có rất nhiều người đi lên mặt trước.
Giống như một hồi ảo ảnh.
Tống Quân theo bản năng lui về phía sau vài bước, cảm giác mắt cá chân của mình bị người bắt.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy một đứa bé có sắc mặt tái nhợt đang ngửa đầu nhìn hắn, khi thấy hắn nhìn mình thì đứa nhỏ buông tay Tống Quân, vội vàng chạy đi.
Tống Quân giờ mới biết, ngã tư đường vốn trống rỗng nay không biết vì sao xuất hiện rất nhiều người, nhưng tất cả phần lớn đều có vẻ mặt lãnh đạm, không có mục đích đi, cũng không có thiếu người vây quanh chỗ đốt tiền giấy như muốn lấy thứ gì đó.
Những người này không ai có một cái bóng.
Ngày Rằm tháng bảy, mở cửa quỷ, bách quỷ hiện.
Sắc mặt Tống Quân có chút trắng bệch, hắn không biết những người đó có nhìn thấy hắn không, hắn cũng không biết mình nên chạy đi nơi nào hay là vẫn cứ đứng yên tại chỗ thì sẽ an toàn hơn.
Đúng lúc này, Tống Quân nhìn thấy từ trong đám quỷ có một người ngoại tộc, đó là người còn trẻ, hơn nữa là người mà Tống Quân quen biết, người kia là Phượng Tuấn Nguyên.
Phượng Tuấn Nguyên đi dọc theo con đường lên phía trước nhìn xung quanh.
Tống Quân ngay từ đầu không phải không biết hắn có thể nhìn thấy những thứ này, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Phượng Tuấn Nguyên dừng lại trên quần áo của một nữ nhân.
Nữ nhân kia mặc một chiếc áo lông mùa đông, nếu không phải vì dáng người có chỗ lồi chỗ lõm, Tống Quân chỉ sợ sẽ không biết người đó là nữ nhân, bởi vì nàng không có đầu.
Nàng cẩn thận sờ soạng mọi nơi, dường như muốn tìm đầu của nàng, chính là bên cạnh không có một người nào cũng không có một cái đầu nữ nhân nào cả.
Tống Quân nhìn Phượng Tuấn Nguyên đang nhìn người đàn bà kia, hắn xác định hắn có thể nhìn thấy những thứ này.
Thần sắc Phượng Tuấn Nguyên không có vẻ sợ hãi bối rối, hắn chỉ trầm mặc nhìn những người này, sau đó rút từ bên hông một phen đoản kiếm.
Đoản kiếm này được sở chế từ con đồi mồi, có năng lực trừ tà trừ quỷ, chính là Tống quân ngay từ đầu cũng không biết, hắn đứng nhìn Phượng Tuấn Nguyên giơ lên kiếm nhỏ hướng một nam nhân đứng bên cạnh đâm tới.
Nam nhân kêu một tiếng thét hoảng sợ chói tai, bị kiếm đâm nhưng không có bị chảy máu, thân thể trong suốt suy yếu dần, sau đó hóa thành một đoàn sương mù bay về hướng sông.
Đoàn quỷ đang đi trên con đường vì một thanh âm thét chói tai mà bị kinh động, tất cả đều nhìn lại hướng này nhưng cũng chưa nhìn thấy nữ quỷ.
Gió không biết khi nào đã dừng lại, Tống Quân cảm thấy cả con đường im lặng chỉ thấy tiếng thở của mình.
Tuy rằng xôn xao này là do Phượng Tuấn Nguyên gây ra nhưng đều là con người, Tống Quân hiển nhiên cùng Phượng Tuấn Nguyên đều bị đám quỷ cô lập.
Phượng Tuấn Nguyên lúc này cũng chú ý tới sự tồn tại của Tống Quân, hắn nhìn thoáng qua Tống Quân, chưa nói lời gì đã giơ tiểu kiếm đồi mồi trong tay lên hướng một nữ quỷ trung niên đâm tới.
Con đường lập tức hỗn loạn, bên tai Tống Quân là đủ loại tiếng thét đáng sợ chói tai, có người khóc thét, có người chạy băng băng, hắn nhìn thấy một nam nhân trung niên đang chạy phía trước bụng liệt mở ra, ruột lòi trên mặt đất, hắn lại chạy lại nhặt về.
Tống Quân cảm giác mình đang ở trên pháp trường địa ngục, xung quanh là cảnh tượng khủng bố loạn thất bát tao.
Người khiến trận này rối loạn là Phượng Tuấn Nguyên lại không hề có ý định dừng tay, Tống Quân nhìn hắn tay không bắt chân một tiểu quỷ. Tiểu quỷ kia run rẩy, khuôn mặt đã biến thành màu xanh.
Tống Quân chạy lại, ôm lấy Phượng Tuấn Nguyên, tiểu quỷ nhân cơ hội này chuồn mất từ trong tay Phượng Tuấn Nguyên.
Phượng Tuấn Nguyên đẩy Tống Quân ra: “Ngươi làm gì vậy?”
“Ngươi mới là đang làm gì?” Tống Quân thực sự không hiểu gì cả, hắn không còn quan tâm, ôm thật chặt Phượng Tuấn Nguyên sống chết cũng không chịu buông tay.
Phượng Tuấn Nguyên nói: “Không liên quan tới ngươi!”
Sức của Tống Quân không lớn bằng hắn, cắn chặt răng nâng lên rồi lại hạ xuống đụng phải hắn, nói: “Ngươi điên rồi sao?”
Hắn không rõ vì sao Phượng Tuấn Nguyên làm việc này, tuy hắn biết những thứ kia là quỷ, nhưng dù là quỷ thì hắn cũng không nhìn ra đó là ác quỷ. Nhân sinh đều có mạng, có lẽ ngắn ngủi hơn mười năm, giống như đứa nhỏ kia chưa lớn đã chết, mặc dù mất đi thân thể còn có linh hồn nhưng họ vẫn có cảm tình. Bọn họ từ Địa phủ mà tới là vì có thể còn quá nhiều quyến luyến với nhân thế phàm trần, có thể chỉ muốn gặp mặt thân nhân hoặc ái nhân, họ cũng không làm việc ác cũng vô lực làm điều ác, nhưng vì sao Phượng Tuấn Nguyên có thể tùy ý tàn sát họ.
Tống Quân cũng sợ hãi, cũng không muốn gặp quỷ, nhưng hắn cũng không hề oán hận bọn hắn.
Giống như bà nội hắn, ở trong gian phòng nhỏ chờ đợi hắn, chẳng qua chỉ vì muốn đem di sản cất giữ cả đời cho Tống Quân thôi.
Cho nên bất kể như thế nào, Tống Quân cũng không bằng lòng để Phượng Tuấn Nguyên tùy ý thương tổn những Quỷ Hồn này.
Ngay khi hai người đang giãy dụa, trên không trung có một tiếng hét lớn: “Người nào?!”
Tống Quân và Phượng Tuấn Nguyên ngừng tranh chấp, nhìn về nam nhân trước mặt hiện ra trên không trung, người nọ cầm một kiên xích nhỏ, mặc áo choàng màu đen, chân đi giày bó, chính là Thần dạ du Hào Tòa.
Thần dạ du chú ý tới dị tượng bên này, vội vàng đi tới, lập tức nhìn thấy tiểu kiếm đồi mồi trong tay Phượng Tuấn Nguyên, nhất thời phẫn nộ: “Hôm nay là ngày bách quỷ dạ hành, ngươi là người nào? Dám tùy ý quấy nhiễu trật tự âm phủ?”
Tống Quân có chút trố mắt, hắn nhìn người trước mặt này, không biết hắn rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì.
Phượng Tuấn Nguyên còn lại là gương mặt lạnh lùng không đáp lời.
Thần dạ du từ trước đến nay vốn nóng nảy, tay cầm Trường Đao trùng điệp đập xuống mặt đất, rồi lật lên để ngang trước ngực, quát: “Tiểu tử không biết trời cao đất rộng! Còn không nhận tội với Hào Tòa ta!”
Tống Quân cúi đầu sợ hãi kêu một tiếng, Phượng Tuấn Nguyên cũng bị âm khí của Trường đẩy lùi về phía sau hai bước.
Đột nhiên, Tống Quân nghe được một thanh âm truyền đến từ phía sau, “Bọn hắn phạm sai lầm đều có ta tới bảo đảm, không cần làm phiền Hào.”
Tống Quân cùng Phượng Tuấn Nguyên đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm đang đứng ở dưới đèn đường, chậm rãi bước về hướng này.
“Ừ ” Hạ Hoằng Thâm đứng ở cửa phòng, thái độ ôn hòa.
Tống Quân gãi gãi đầu, nói: “Em đây đi trước.”
Kỳ thật nghĩ đến Hạ Hoằng Thâm, Tống Quân luôn luôn có chút phiền não, hắn cảm thấy thái độ của Hạ Hoằng Thâm đối với hắn không chừng có chút mơ hồ, có đôi khi hắn cảm thấy Hạ Hoằng Thâm đối với hắn tốt lắm, chính là đôi khi, hắn lại cảm thấy Hạ Hoằng Thâm cố gắng lãnh đạm, đối với hắn cùng những người khác cũng không khác nhau.
Tống Quân một bên vừa nghĩ, một bên đưa tay sờ sờ phiến lá thạch anh trên điện thoại ở trong túi, đó là Hạ Hoằng Thâm tặng hắn, hắn không biết mình có phải là suy nghĩ miên man không, hắn cảm giác Hạ Hoằng Thâm sẽ không tùy tiện tặng các đàn em lớp dưới lễ vật nhỏ khác.
Ngay khi Tống Quân đụng tới phiến lá, Hạ Hoằng Thâm cảm giác sâu sắc linh quang tạc thiểm của một phiến lá khác ở trong phòng.
Phiến lá linh khí kia đã bị hắn phong ấn, làm thành một cái tay nhỏ bé bộ dáng liên cơ nằm ở trong ngăn kéo bàn học. Hạ Hoằng Thâm cầm nó ra, ngón tay nắm nhẹ nhàng quơ quơ, nghĩ thầm thứ này tuy là bảo vật Gia Tiên, nhưng còn kém cỏi không ít đồ đạc của hắn.
Tống Quân chạy tới phòng học, mọi người đang chuẩn bị xuất phát.
Đây là sau khi Tống Quân tới trường học trình diện, người tới phòng học đã đông đủ, có một nữ sinh vừa từ nhà tới, nhìn thấy Tống Quân, lại làm một lần tự giới thiệu.
Chủ nhiệm phòng học là một nam nhân trung niên, tính cách hòa khí, hắn nói địa phương dùng cơm đều tốt, ngay bên cạnh trường học, mọi người có thể cùng nhau đi qua.
Nhiều người, Tống Quân khó tránh khỏi có chút câu lệ, hơn nữa nữ sinh trong phòng học so với nam sinh nhiều hơn, hắn lại không biết xấu hổ đi trong một đám nữ sinh, nên chỉ có một mình yên lặng đi ở cuối cùng.
Khi ăn cơm chiều, không thể tránh né uống chút rượu.
Tống Quân là một học trò mới của Chu Hoa Phùng Xuân, những người khác trên đều có đàn anh, đàn chị mang theo, thế nhưng hắn lại chỉ có một mình. Mà yêu cầu của Chu Hoa Phùng Xuân đối với hắn hiển nhiên rất cao, phân phó hắn phải mời rượu các vị lão sư phòng dạy, một cái cũng không thể thiếu.
Kính lão sư, còn có các đàn anh, đàn chị, về sau, Tống Quân một chút ăn cũng không tiêu.
Ăn hết cơm chiều, một đám người cùng nhau tản bộ quay về trường học, bởi vì tất cả mọi người đã ăn không ít, có người đề nghị đi tản bộ dọc theo bờ sông bên ngoài trường học, mọi người vui vẻ đồng ý.
Con sông này là một con sông lớn chắn quán trung tâm chợ, khoảng cách không xa với trường học, bờ sông là đối diện với tường trường học. Hạ Thiên Hà nước trướng, đi ở bờ sông tự nhiên có một cỗ gió lạnh thổi tới, thích hợp nhất cho buổi tối tản bộ.
Đáng tiếc đi không được bao xa, Tống Quân bị Chu Hoa Phùng Xuân gọi qua, Chu Hoa Phùng Xuân nói mình để quên cái chén ở khách sạn, nhờ Tống Quân đi qua lấy giúp cô.
Tống Quân đương nhiên không có nửa điểm cự tuyệt, gật gật đầu một người quay lại tiệm cơm, gặp người phục vụ đã thu dọn xong cái bàn, giúp Chu Hoa Phùng Xuân lấy về cái chén.
Khi từ khách sạn đi ra, trời cũng đã tối đen hoàn toàn.
Tống Quân vẫn đi con đường dọc theo bờ sông kia, ít nhiều muốn một đường đuổi theo Chu Hoa Phùng Xuân mọi người, kết quả đi trên đường, Tống Quân gặp người hóa ngựa tiền vàng ở bờ sông.
Trong lúc giật mình, Tống Quân nhớ ra hôm nay là ngày mười lăm tháng bảy.
Trong truyền thuyết tết Trung Nguyên, hôm nay là ngày mở cửa quỷ*, cũng là ngày Tống Quân được bà nhặt được, cho rằng là ngày sinh nhật hắn.
* Ở Việt Nam còn được biết tới là ngày mở cửa Âm Phủ, cũng là ngày lễ Vu Lan
Ngày hôm nay, Tống Quân hai mươi hai tuổi.
Hắn có chút sững sờ rồi hồi phục tinh thần mới biết trong tay mình vẫn cầm cái chén của Chu Hoa Phùng Xuân, hắn đi tiếp một đoạn nhưng vẫn không gặp được đám người trong lớp học.
Tốn Quân đứng ở ven đường, thở phì phò, hắn nhìn xung quanh một chút, những vẫn không nhìn thấy tung tích của bạn học giảng viên, căn bản không có một bóng người.
Một trận gió lạnh thổi qua, y phục của hắn bị gió thổi lên, cách đó không xa chỉ có một đống bụi tiền giấy đốt đang bay lên, tán loạn đầy trời, lão phu nhân đốt tiền giấy lại mất đi tung tích.
Xung quanh phi thường im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi lay động trong âm thanh của những chiếc lá.
Tống Quân ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ở bên đường, bỗng nhiên nhìn thấy trên dòng sông đen có một ánh sáng đỏ sậm sáng lên, hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy trên bờ sông không biết từ khi nào nổi lên một tầng sương mù nồng đậm, trong sương mù dày đặc có hai ngọn đèn đỏ thẫm sắc đèn lồng treo trên không, nương theo ánh sáng đèn lồng mơ hồ có thể thấy từ trên mặt sông có rất nhiều người đi lên mặt trước.
Giống như một hồi ảo ảnh.
Tống Quân theo bản năng lui về phía sau vài bước, cảm giác mắt cá chân của mình bị người bắt.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy một đứa bé có sắc mặt tái nhợt đang ngửa đầu nhìn hắn, khi thấy hắn nhìn mình thì đứa nhỏ buông tay Tống Quân, vội vàng chạy đi.
Tống Quân giờ mới biết, ngã tư đường vốn trống rỗng nay không biết vì sao xuất hiện rất nhiều người, nhưng tất cả phần lớn đều có vẻ mặt lãnh đạm, không có mục đích đi, cũng không có thiếu người vây quanh chỗ đốt tiền giấy như muốn lấy thứ gì đó.
Những người này không ai có một cái bóng.
Ngày Rằm tháng bảy, mở cửa quỷ, bách quỷ hiện.
Sắc mặt Tống Quân có chút trắng bệch, hắn không biết những người đó có nhìn thấy hắn không, hắn cũng không biết mình nên chạy đi nơi nào hay là vẫn cứ đứng yên tại chỗ thì sẽ an toàn hơn.
Đúng lúc này, Tống Quân nhìn thấy từ trong đám quỷ có một người ngoại tộc, đó là người còn trẻ, hơn nữa là người mà Tống Quân quen biết, người kia là Phượng Tuấn Nguyên.
Phượng Tuấn Nguyên đi dọc theo con đường lên phía trước nhìn xung quanh.
Tống Quân ngay từ đầu không phải không biết hắn có thể nhìn thấy những thứ này, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Phượng Tuấn Nguyên dừng lại trên quần áo của một nữ nhân.
Nữ nhân kia mặc một chiếc áo lông mùa đông, nếu không phải vì dáng người có chỗ lồi chỗ lõm, Tống Quân chỉ sợ sẽ không biết người đó là nữ nhân, bởi vì nàng không có đầu.
Nàng cẩn thận sờ soạng mọi nơi, dường như muốn tìm đầu của nàng, chính là bên cạnh không có một người nào cũng không có một cái đầu nữ nhân nào cả.
Tống Quân nhìn Phượng Tuấn Nguyên đang nhìn người đàn bà kia, hắn xác định hắn có thể nhìn thấy những thứ này.
Thần sắc Phượng Tuấn Nguyên không có vẻ sợ hãi bối rối, hắn chỉ trầm mặc nhìn những người này, sau đó rút từ bên hông một phen đoản kiếm.
Đoản kiếm này được sở chế từ con đồi mồi, có năng lực trừ tà trừ quỷ, chính là Tống quân ngay từ đầu cũng không biết, hắn đứng nhìn Phượng Tuấn Nguyên giơ lên kiếm nhỏ hướng một nam nhân đứng bên cạnh đâm tới.
Nam nhân kêu một tiếng thét hoảng sợ chói tai, bị kiếm đâm nhưng không có bị chảy máu, thân thể trong suốt suy yếu dần, sau đó hóa thành một đoàn sương mù bay về hướng sông.
Đoàn quỷ đang đi trên con đường vì một thanh âm thét chói tai mà bị kinh động, tất cả đều nhìn lại hướng này nhưng cũng chưa nhìn thấy nữ quỷ.
Gió không biết khi nào đã dừng lại, Tống Quân cảm thấy cả con đường im lặng chỉ thấy tiếng thở của mình.
Tuy rằng xôn xao này là do Phượng Tuấn Nguyên gây ra nhưng đều là con người, Tống Quân hiển nhiên cùng Phượng Tuấn Nguyên đều bị đám quỷ cô lập.
Phượng Tuấn Nguyên lúc này cũng chú ý tới sự tồn tại của Tống Quân, hắn nhìn thoáng qua Tống Quân, chưa nói lời gì đã giơ tiểu kiếm đồi mồi trong tay lên hướng một nữ quỷ trung niên đâm tới.
Con đường lập tức hỗn loạn, bên tai Tống Quân là đủ loại tiếng thét đáng sợ chói tai, có người khóc thét, có người chạy băng băng, hắn nhìn thấy một nam nhân trung niên đang chạy phía trước bụng liệt mở ra, ruột lòi trên mặt đất, hắn lại chạy lại nhặt về.
Tống Quân cảm giác mình đang ở trên pháp trường địa ngục, xung quanh là cảnh tượng khủng bố loạn thất bát tao.
Người khiến trận này rối loạn là Phượng Tuấn Nguyên lại không hề có ý định dừng tay, Tống Quân nhìn hắn tay không bắt chân một tiểu quỷ. Tiểu quỷ kia run rẩy, khuôn mặt đã biến thành màu xanh.
Tống Quân chạy lại, ôm lấy Phượng Tuấn Nguyên, tiểu quỷ nhân cơ hội này chuồn mất từ trong tay Phượng Tuấn Nguyên.
Phượng Tuấn Nguyên đẩy Tống Quân ra: “Ngươi làm gì vậy?”
“Ngươi mới là đang làm gì?” Tống Quân thực sự không hiểu gì cả, hắn không còn quan tâm, ôm thật chặt Phượng Tuấn Nguyên sống chết cũng không chịu buông tay.
Phượng Tuấn Nguyên nói: “Không liên quan tới ngươi!”
Sức của Tống Quân không lớn bằng hắn, cắn chặt răng nâng lên rồi lại hạ xuống đụng phải hắn, nói: “Ngươi điên rồi sao?”
Hắn không rõ vì sao Phượng Tuấn Nguyên làm việc này, tuy hắn biết những thứ kia là quỷ, nhưng dù là quỷ thì hắn cũng không nhìn ra đó là ác quỷ. Nhân sinh đều có mạng, có lẽ ngắn ngủi hơn mười năm, giống như đứa nhỏ kia chưa lớn đã chết, mặc dù mất đi thân thể còn có linh hồn nhưng họ vẫn có cảm tình. Bọn họ từ Địa phủ mà tới là vì có thể còn quá nhiều quyến luyến với nhân thế phàm trần, có thể chỉ muốn gặp mặt thân nhân hoặc ái nhân, họ cũng không làm việc ác cũng vô lực làm điều ác, nhưng vì sao Phượng Tuấn Nguyên có thể tùy ý tàn sát họ.
Tống Quân cũng sợ hãi, cũng không muốn gặp quỷ, nhưng hắn cũng không hề oán hận bọn hắn.
Giống như bà nội hắn, ở trong gian phòng nhỏ chờ đợi hắn, chẳng qua chỉ vì muốn đem di sản cất giữ cả đời cho Tống Quân thôi.
Cho nên bất kể như thế nào, Tống Quân cũng không bằng lòng để Phượng Tuấn Nguyên tùy ý thương tổn những Quỷ Hồn này.
Ngay khi hai người đang giãy dụa, trên không trung có một tiếng hét lớn: “Người nào?!”
Tống Quân và Phượng Tuấn Nguyên ngừng tranh chấp, nhìn về nam nhân trước mặt hiện ra trên không trung, người nọ cầm một kiên xích nhỏ, mặc áo choàng màu đen, chân đi giày bó, chính là Thần dạ du Hào Tòa.
Thần dạ du chú ý tới dị tượng bên này, vội vàng đi tới, lập tức nhìn thấy tiểu kiếm đồi mồi trong tay Phượng Tuấn Nguyên, nhất thời phẫn nộ: “Hôm nay là ngày bách quỷ dạ hành, ngươi là người nào? Dám tùy ý quấy nhiễu trật tự âm phủ?”
Tống Quân có chút trố mắt, hắn nhìn người trước mặt này, không biết hắn rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì.
Phượng Tuấn Nguyên còn lại là gương mặt lạnh lùng không đáp lời.
Thần dạ du từ trước đến nay vốn nóng nảy, tay cầm Trường Đao trùng điệp đập xuống mặt đất, rồi lật lên để ngang trước ngực, quát: “Tiểu tử không biết trời cao đất rộng! Còn không nhận tội với Hào Tòa ta!”
Tống Quân cúi đầu sợ hãi kêu một tiếng, Phượng Tuấn Nguyên cũng bị âm khí của Trường đẩy lùi về phía sau hai bước.
Đột nhiên, Tống Quân nghe được một thanh âm truyền đến từ phía sau, “Bọn hắn phạm sai lầm đều có ta tới bảo đảm, không cần làm phiền Hào.”
Tống Quân cùng Phượng Tuấn Nguyên đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm đang đứng ở dưới đèn đường, chậm rãi bước về hướng này.