Tống Quân cả đêm đều đắm chìm bên trong cảm xúc không tốt, thẳng đến khi sắp ngủ thì tiểu hắc miêu đột nhiên xông vào.
Từ sau khi gặp ở chỗ bà nội, Tống Quân chưa từng nhìn thấy tiểu hắc miêu, hắn cảm thấy hắc miêu đi lạc bên ngoài nên không có trở về trường học, lại không nghĩ rằng đêm nay gặp được nó.
Tống Quân lấy thức ăn giành cho mèo còn đặt ở trong phòng giả bộ cho vào một cái chén nhỏ, đưa tới trước mặt tiểu hắc miêu.
Hắc Miêu gục đầu xuống, liếm lấy thức ăn giành cho mèo, nó dường như thực thích hương vị thức ăn giành cho mèo này, còn hơn chân giò hun khói tràng linh tinh nhiều lắm.
Tống Quân cảm xúc không quá tốt, nhìn thấy nó ăn hết thức ăn giành cho mèo, liền cho rằng nó sắp phải đi.
Nhưng hôm nay không biết lý do vì sao, Tiểu hắc miêu ăn xong thức ăn giành cho mèo, thế nhưng gục xuống liếm móng vuốt của mình, không có ý tứ sẽ rời đi.
Đã đến giờ Tống Quân đi ngủ, hắn nghĩ dù sao cửa sổ cũng đang mở, tiểu miêu khi nào muốn đi thì đi, vì thế hắn mở quạt nhỏ ở đầu giường định đi ngủ.
Không ngờ chú mèo kia động tác rất nhanh, lập tức nhảy lên giường hắn chạy trốn.
Tống Quân vội vàng lấy tay bắt lấy nó, kinh hãi nói: “Ngươi không thể trèo lên giường.”
Dù sao chú mèo này cũng chỉ là mèo hoang, tuy nhìn rất sạch sẽ, da lông bóng loãng, nhưng Tống Quân cũng không thể để nó nhảy lên giường mình, vạn nhất nó có bọ chó thì sao?
Tiểu hắc miêu bị hắn nắm sau gáy, xoay đầu lại, hướng về phía mặt của hắn “Meo meo ~” một tiếng.
Tống Quân nhất thời cũng có chút mềm lòng, hắn đem Tiểu hắc miêu để trên mặt đất, còn chưa kịp nói không được, con mèo kia lại một lần nhảy lên giường của hắn.
Một lần nữa tóm được con mèo, Tống Quân không còn biện pháp, cũng không đành lòng ném nó ra ngoài cửa sổ, do dự một chút, Tống Quân tính toán tắm rửa cho nó một cái.
Quyết định xong, Tống Quân một tay nhấc con mèo, một tay nhấc một ấm nước đi tới phòng nước.
Mặc dù là mùa hè, Tống Quân vẫn pha nước ấm, sau đó mới đưa con mèo ném vào chạu.
Tiểu hắc miêu bị ném vào chậu nước, lập tức muốn bò ra, Tống Quân bắt lấy nó đè cả người nó xuống.
Bị nước thấm ướt da lông, chú mèo nhìn có vẻ nhỏ đi, hai mắt vừa sáng vừa tròn, trông thật đáng thương. Nhưng Tống Quân lại nhịn không được cười, hắn đem nước dội từ trên đỉnh đầu tiểu hắc miêu, nhìn nó dùng sức lắc lắc đầu, cảm thấy rất có ý tứ, tâm tình buồn bực của buổi tối liền tốt hơn một chút.
Sau khi giúp con mèo tắm sảng khoái, Tống Quân lấy khăn mặt lau khô nước trên người nó.
Mùa hè trời nóng bức, dùng khăn lau qua một lúc, lông của Tiểu hắc miêu coi như có chút khô, Tống Quân nghĩ giường mình có chiếu, cứ kệ nó nhảy lên giường.
Lúc ngủ, Tiểu hắc miêu nằm bên cạnh Tống Quân.
Vừa mới bắt đầu Tống Quân ngủ nghiêng, nó sẽ đem đầu gối lên cánh tay của Tống Quân, sau khi Tống Quân chuyển người lại nằm ngửa, nó tựu ngực Tống Quân nằm úp sấp Tống Quân.
Tống Quân cảm thấy bị nó ép tới thở không thoải mái, đưa tay bắt nó từ trên ngực mình xuống.
Lúc sau, Tống Quân lại cảm giác được nó trở lại bên mình tìm một tư thế thoải mái khác. Cái đuôi của tiểu hắc miêu đảo qua đảo lại trên bụng Tống Quân, Tống Quân bị quấy ngủ, liền đem tay ôm nó vào bên cạnh người.
Tiểu hắc miêu dường như rốt cục cảm thấy thư thái, đem cằm gối lên cánh tay không động đậy của Tống Quân.
Tống Quân bất tri bất giác ngủ.
Chính là Tiểu miêu ghé vào bên cạnh hắn nhưng vẫn không nhắm mắt, trong bóng đêm mở to hai mắt nhìn thấy mặt hắn ngủ.
Tống Quân tỉnh lại khi hừng sáng đã không thấy Tiểu hắc miêu. Hắn đã có thói quen Tiểu Miêu tự do như vậy, cũng không để ý.
Chỉ là khi mở cửa phòng nhìn thấy cánh cửa phòng đối diện của Hạ Hoằng Thâm đang đóng thì cảm thấy trong lòng mình có chút không thoải mái.
Mặc kệ Hạ Hoằng Thâm là người hay là yêu, Tống Quân cũng dám nói hắn không sợ hãi, hắn chú ý tới vẫn là thái độ của Hạ Hoằng Thâm, hắn không thể nói rõ vì sao mình lại như vậy, chỉ là nghĩ tới chuyện của Hạ Hoằng Thâm thì cảm thấy rất phiền não.
Vì thế liên tiếp vài ngày, Tống Quân đều cố ý tránh mặt Hạ Hoằng Thâm.
Lúc hắn ra khỏi cửa sẽ nhìn cửa đối diện một cái rồi mới đi ra ngoài. Hơn nữa lúc ở ký túc xá, hắn đều tận lực giảm bớt số lần đi ran ngoài, tránh gặp mặt Hạ Hoằng Thâm.
Một tuần qua đi, vào một buổi tối, lúc cánh cửa phòng Hạ Hoằng Thâm còn đóng thì Tống Quân ra ngoài, hôm nay hắn vừa ra ngoài, Hạ Hoằng Thâm liền mở cửa nhìn hắn.
“Hạ sư huynh, ” Tống Quân nhìn Hạ Hoằng Thâm, không tự giác khẩn trương lên, rõ ràng cũng không phải mình làm việc trái với lương tâm.
Hạ Hoằng Thâm hỏi kỹ hắn: “Ngươi muốn đi đâu?”
Tống Quân nhỏ giọng nói: ” Em tính lát nữa đi phòng thí nghiệm.” Phòng thí nghiệm có điều hòa, so với ký túc xá còn mát mẻ hơn.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Đừng đi.”
Hắn nói bình thản, nhất thời khiến trong lòng Tống Quân nổi lên một ngọn lửa không tên, hắn muốn rống một câu “Dựa vào cái gì”, chợt nghe Hạ Hoằng Thâm còn nói một câu: “Đi với ta tới nơi này.”
“Dạ?” Cơn tức của Tống Quân lập tức bay đến tận ngoài chín tầng mây, “Đi nơi nào?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Đi theo ta.”
Tống Quân đi theo Hạ Hoằng Thâm ra ngoài ký túc xá, đi ở bên trong đại học, Tống Quân đột nhiên sinh ra một ý nghĩa hai người bọn họ có cùng một cái hẹn.
Mùa hè khô nóng, đi tới ở vườn trường, cùng Hạ Hoằng Thâm chậm rãi bước đi, mặc dù không có nói chuyện, nhưng tâm tĩnh cũng dần dần tốt lên.
Hạ Hoằng Thâm chưa nói cho Tống Quân muốn đi đâu, một đường thẳng ra ngoài cổng trường học đi về bờ sông bên ngoài cửa bắc.
Tống Quân nghĩ Hạ Hoằng Thâm Đại chắc là muốn rủ hắn đi tản bộ mà thôi.
Từ buổi tối ngày rằm tháng bảy hôm đó, bên bờ sông nhìn cũng không có sự khác nhau, thật ra mỗi ngày mùa hè vào choạng vạng đều có người đi tản bộ bên bờ sông, nhất là người già và trẻ nhỏ.
Bọn hắn đi tới trời tối, người tản bọ cũng không có giảm bớt.
Hạ Hoằng Thâm đi trên đường không nhanh không chậm, tới bờ sông, hắn mang theo Tống Quân đi dọc theo đường mòn ven sông. Trên đường mòn có đủ loại cây liễu, Tống Quân thỉnh thoảng phải đưa tay gạt cành liễu rũ xuống ngăn trở đường đi.
Đi được một khoảng cách, có một cầu thang ở bên cạnh đường mòn, có thể đi theo cầu thang xuống dưới bờ sông.
Đúng lúc này, Tống Quân thấy bên bờ sông có một chiếc thuyền ngừng lại.
Hắn lặng đi một chút. Đây là con sông ngang qua thành phố, vị trí địa lý đều là chợ trung tâm vây quanh, bình thường ngẫu nhiên có vài chiếc thuyền chở vật liệu xây dựng sẽ không có thuyền khác, ngay cả du thuyền du lịch cũng không có.
Chiếc thuyền ô bùng này nhìn rất nhỏ, lại còn cũ nát, không thể nào là thuyền hiện nay.
Tống Quân theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy cũng không có thiếu người dọc theo đường mòn bờ sông tản bộ, lại dường như không có ai chú ý tới nơi này nhiều ra một cái thuyền.
Mà lúc này, Hạ Hoằng Thâm chạy tới bờ sông, hắn hơi hạ thân mình, gõ trên thân thuyền.
Chỉ thấy từ mui thuyền phía dưới nhô ra một cái đầu mặt đầy nếp nhăn nhìn bọn hắn, sau đó giương tay lên, ý bảo bọn lên thuyền.
Hạ Hoằng Thâm lên thuyền đầu tiên, sau đó chìa một bàn tay ra đón Tống Quân.
Tống Quân hơi chút chần chờ, sau đó cũng nắm tay Hạ Hoằng Thâm nhảy lên thuyền.
Người chèo thuyền từ mui thuyền chui ra, ngồi vào sau thuyền bắt đầu mái chèo.
Tống Quân nắm chặt cánh tay của Hạ Hoằng Thâm, Hạ Hoằng Thâm giúp hắn ngồi xuống, nói: “Cẩn thận.”
Tống Quân “Vâng” một tiếng, không buông tay của Hạ Hoằng Thâm.
Thuyền nhỏ xuôi dòng xuống, tốc độ cũng không quá nhanh.
Tống Quân hỏi Hạ Hoằng Thâm bọn họ sẽ đi đâu, Hạ Hoằng Thâm lại nói đến sẽ biết.
Một lát sau, Tống Quân nhìn thấy trên mặt sông phía trước nổi lên một tầng hơi nước rất nặng, thuyền nhỏ đi vào trong sương mù, nhất thời cảnh sắc quanh thân đều bắt đầu mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy ngọn đèn xa xa ở bờ biển như cũ sáng ngời.
Nhưng chỉ một lúc sau, thuyền nhỏ lại từ trong sương mù đi ra ngoài, tầm mắt Tống Quân đã khôi phục rõ ràng, hắn tiếp tục ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hướng bờ biển phía bên phải xuất hiện một tòa đại miếu xanh vàng rực rỡ hùng vĩ.
Nếu Tống Quân không có nhớ lầm, nơi đó vốn hẳn là quản trường lớn của trung tâm chợ.
Vẻ mặt Tống Quân mờ mịt, hắn nghĩ chỗ đại miếu này không ở nhân thế, hoặc là nó luôn luôn đứng lặng ở nơi này, không có một người có thể nhìn thấy nó.
Thuyền nhỏ lắc lư tiến gần vào bờ.
Sau khi Hạ Hoằng Thâm rời khỏi thuyền cũng kéo Tống Quân xuống thuyền, sau đó đi về phía trước dọc theo một đường mòn lên đê, mà ở phía trước đê chính là quảng trường tòa đại miếu phía trước, ở giữa đặt một cái lư hương đỉnh, bên trong còn đốt nén hương.
Tốn Quân nghe thấy từ trong miếu truyền tới tiếng chuông, chung quanh thì tràn ngập hương nhang đốt, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trên cửa miếu có một tấm biển đề ba chữ “Miếu thành hoàng”
Hắn ngạc nhiên quay đầu trở lại, nhìn thấy đại miếu này ở lân cận bờ sông, cả quảng trường hoàn toàn vắng vẻ, một người đều không có.
Nơi này làm sao có thể có người, Tống Quân từ khi vào thành phố học đại học, đã nhiều năm hắn chưa từng nhìn thấy nơi này có một miếu thành hoàng được bảo tồn đầy đủ như thế này. Chỗ miếu này không còn ở nhân thế đi.
Cửa miếu mở rộng ra, hai bên có tượng thần hung thần ác sát dựng thẳng.
Khi bọn hắn đến trước cửa miếu, Tống Quân thấy hai tôn tượng kia biến hóa thành hình người, tay cầm trường thương ngăn họ ở ngoài cửa, quát lớn: “Người nào?”
Tống Quân dừng bước, nhìn về Hạ Hoằng Thâm, chỉ thấy Hạ Hoằng Thâm giơ tay lên, cũng không biết từ chỗ nào lấy ra giấy ký tên giao cho thuộc cấp thủ vệ.
Giấy trên thẻ tre viết cái gì Tống Quân không rõ ràng lắm, chỉ thấy sau khi thủ vệ kia nhìn thấy sắc mặt hòa hoãn lại, hắn nói với Hạ Hoằng Thâm: “Hào gia hiện giờ đi vắng, quản sự bên trong miếu là Âm Dương Tư Công.”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Có thể gặp không?”
Hai gã tướng thủ thành liếc nhau, một người trong đó nói: “Mời đi theo ta”
Từ sau khi gặp ở chỗ bà nội, Tống Quân chưa từng nhìn thấy tiểu hắc miêu, hắn cảm thấy hắc miêu đi lạc bên ngoài nên không có trở về trường học, lại không nghĩ rằng đêm nay gặp được nó.
Tống Quân lấy thức ăn giành cho mèo còn đặt ở trong phòng giả bộ cho vào một cái chén nhỏ, đưa tới trước mặt tiểu hắc miêu.
Hắc Miêu gục đầu xuống, liếm lấy thức ăn giành cho mèo, nó dường như thực thích hương vị thức ăn giành cho mèo này, còn hơn chân giò hun khói tràng linh tinh nhiều lắm.
Tống Quân cảm xúc không quá tốt, nhìn thấy nó ăn hết thức ăn giành cho mèo, liền cho rằng nó sắp phải đi.
Nhưng hôm nay không biết lý do vì sao, Tiểu hắc miêu ăn xong thức ăn giành cho mèo, thế nhưng gục xuống liếm móng vuốt của mình, không có ý tứ sẽ rời đi.
Đã đến giờ Tống Quân đi ngủ, hắn nghĩ dù sao cửa sổ cũng đang mở, tiểu miêu khi nào muốn đi thì đi, vì thế hắn mở quạt nhỏ ở đầu giường định đi ngủ.
Không ngờ chú mèo kia động tác rất nhanh, lập tức nhảy lên giường hắn chạy trốn.
Tống Quân vội vàng lấy tay bắt lấy nó, kinh hãi nói: “Ngươi không thể trèo lên giường.”
Dù sao chú mèo này cũng chỉ là mèo hoang, tuy nhìn rất sạch sẽ, da lông bóng loãng, nhưng Tống Quân cũng không thể để nó nhảy lên giường mình, vạn nhất nó có bọ chó thì sao?
Tiểu hắc miêu bị hắn nắm sau gáy, xoay đầu lại, hướng về phía mặt của hắn “Meo meo ~” một tiếng.
Tống Quân nhất thời cũng có chút mềm lòng, hắn đem Tiểu hắc miêu để trên mặt đất, còn chưa kịp nói không được, con mèo kia lại một lần nhảy lên giường của hắn.
Một lần nữa tóm được con mèo, Tống Quân không còn biện pháp, cũng không đành lòng ném nó ra ngoài cửa sổ, do dự một chút, Tống Quân tính toán tắm rửa cho nó một cái.
Quyết định xong, Tống Quân một tay nhấc con mèo, một tay nhấc một ấm nước đi tới phòng nước.
Mặc dù là mùa hè, Tống Quân vẫn pha nước ấm, sau đó mới đưa con mèo ném vào chạu.
Tiểu hắc miêu bị ném vào chậu nước, lập tức muốn bò ra, Tống Quân bắt lấy nó đè cả người nó xuống.
Bị nước thấm ướt da lông, chú mèo nhìn có vẻ nhỏ đi, hai mắt vừa sáng vừa tròn, trông thật đáng thương. Nhưng Tống Quân lại nhịn không được cười, hắn đem nước dội từ trên đỉnh đầu tiểu hắc miêu, nhìn nó dùng sức lắc lắc đầu, cảm thấy rất có ý tứ, tâm tình buồn bực của buổi tối liền tốt hơn một chút.
Sau khi giúp con mèo tắm sảng khoái, Tống Quân lấy khăn mặt lau khô nước trên người nó.
Mùa hè trời nóng bức, dùng khăn lau qua một lúc, lông của Tiểu hắc miêu coi như có chút khô, Tống Quân nghĩ giường mình có chiếu, cứ kệ nó nhảy lên giường.
Lúc ngủ, Tiểu hắc miêu nằm bên cạnh Tống Quân.
Vừa mới bắt đầu Tống Quân ngủ nghiêng, nó sẽ đem đầu gối lên cánh tay của Tống Quân, sau khi Tống Quân chuyển người lại nằm ngửa, nó tựu ngực Tống Quân nằm úp sấp Tống Quân.
Tống Quân cảm thấy bị nó ép tới thở không thoải mái, đưa tay bắt nó từ trên ngực mình xuống.
Lúc sau, Tống Quân lại cảm giác được nó trở lại bên mình tìm một tư thế thoải mái khác. Cái đuôi của tiểu hắc miêu đảo qua đảo lại trên bụng Tống Quân, Tống Quân bị quấy ngủ, liền đem tay ôm nó vào bên cạnh người.
Tiểu hắc miêu dường như rốt cục cảm thấy thư thái, đem cằm gối lên cánh tay không động đậy của Tống Quân.
Tống Quân bất tri bất giác ngủ.
Chính là Tiểu miêu ghé vào bên cạnh hắn nhưng vẫn không nhắm mắt, trong bóng đêm mở to hai mắt nhìn thấy mặt hắn ngủ.
Tống Quân tỉnh lại khi hừng sáng đã không thấy Tiểu hắc miêu. Hắn đã có thói quen Tiểu Miêu tự do như vậy, cũng không để ý.
Chỉ là khi mở cửa phòng nhìn thấy cánh cửa phòng đối diện của Hạ Hoằng Thâm đang đóng thì cảm thấy trong lòng mình có chút không thoải mái.
Mặc kệ Hạ Hoằng Thâm là người hay là yêu, Tống Quân cũng dám nói hắn không sợ hãi, hắn chú ý tới vẫn là thái độ của Hạ Hoằng Thâm, hắn không thể nói rõ vì sao mình lại như vậy, chỉ là nghĩ tới chuyện của Hạ Hoằng Thâm thì cảm thấy rất phiền não.
Vì thế liên tiếp vài ngày, Tống Quân đều cố ý tránh mặt Hạ Hoằng Thâm.
Lúc hắn ra khỏi cửa sẽ nhìn cửa đối diện một cái rồi mới đi ra ngoài. Hơn nữa lúc ở ký túc xá, hắn đều tận lực giảm bớt số lần đi ran ngoài, tránh gặp mặt Hạ Hoằng Thâm.
Một tuần qua đi, vào một buổi tối, lúc cánh cửa phòng Hạ Hoằng Thâm còn đóng thì Tống Quân ra ngoài, hôm nay hắn vừa ra ngoài, Hạ Hoằng Thâm liền mở cửa nhìn hắn.
“Hạ sư huynh, ” Tống Quân nhìn Hạ Hoằng Thâm, không tự giác khẩn trương lên, rõ ràng cũng không phải mình làm việc trái với lương tâm.
Hạ Hoằng Thâm hỏi kỹ hắn: “Ngươi muốn đi đâu?”
Tống Quân nhỏ giọng nói: ” Em tính lát nữa đi phòng thí nghiệm.” Phòng thí nghiệm có điều hòa, so với ký túc xá còn mát mẻ hơn.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Đừng đi.”
Hắn nói bình thản, nhất thời khiến trong lòng Tống Quân nổi lên một ngọn lửa không tên, hắn muốn rống một câu “Dựa vào cái gì”, chợt nghe Hạ Hoằng Thâm còn nói một câu: “Đi với ta tới nơi này.”
“Dạ?” Cơn tức của Tống Quân lập tức bay đến tận ngoài chín tầng mây, “Đi nơi nào?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Đi theo ta.”
Tống Quân đi theo Hạ Hoằng Thâm ra ngoài ký túc xá, đi ở bên trong đại học, Tống Quân đột nhiên sinh ra một ý nghĩa hai người bọn họ có cùng một cái hẹn.
Mùa hè khô nóng, đi tới ở vườn trường, cùng Hạ Hoằng Thâm chậm rãi bước đi, mặc dù không có nói chuyện, nhưng tâm tĩnh cũng dần dần tốt lên.
Hạ Hoằng Thâm chưa nói cho Tống Quân muốn đi đâu, một đường thẳng ra ngoài cổng trường học đi về bờ sông bên ngoài cửa bắc.
Tống Quân nghĩ Hạ Hoằng Thâm Đại chắc là muốn rủ hắn đi tản bộ mà thôi.
Từ buổi tối ngày rằm tháng bảy hôm đó, bên bờ sông nhìn cũng không có sự khác nhau, thật ra mỗi ngày mùa hè vào choạng vạng đều có người đi tản bộ bên bờ sông, nhất là người già và trẻ nhỏ.
Bọn hắn đi tới trời tối, người tản bọ cũng không có giảm bớt.
Hạ Hoằng Thâm đi trên đường không nhanh không chậm, tới bờ sông, hắn mang theo Tống Quân đi dọc theo đường mòn ven sông. Trên đường mòn có đủ loại cây liễu, Tống Quân thỉnh thoảng phải đưa tay gạt cành liễu rũ xuống ngăn trở đường đi.
Đi được một khoảng cách, có một cầu thang ở bên cạnh đường mòn, có thể đi theo cầu thang xuống dưới bờ sông.
Đúng lúc này, Tống Quân thấy bên bờ sông có một chiếc thuyền ngừng lại.
Hắn lặng đi một chút. Đây là con sông ngang qua thành phố, vị trí địa lý đều là chợ trung tâm vây quanh, bình thường ngẫu nhiên có vài chiếc thuyền chở vật liệu xây dựng sẽ không có thuyền khác, ngay cả du thuyền du lịch cũng không có.
Chiếc thuyền ô bùng này nhìn rất nhỏ, lại còn cũ nát, không thể nào là thuyền hiện nay.
Tống Quân theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy cũng không có thiếu người dọc theo đường mòn bờ sông tản bộ, lại dường như không có ai chú ý tới nơi này nhiều ra một cái thuyền.
Mà lúc này, Hạ Hoằng Thâm chạy tới bờ sông, hắn hơi hạ thân mình, gõ trên thân thuyền.
Chỉ thấy từ mui thuyền phía dưới nhô ra một cái đầu mặt đầy nếp nhăn nhìn bọn hắn, sau đó giương tay lên, ý bảo bọn lên thuyền.
Hạ Hoằng Thâm lên thuyền đầu tiên, sau đó chìa một bàn tay ra đón Tống Quân.
Tống Quân hơi chút chần chờ, sau đó cũng nắm tay Hạ Hoằng Thâm nhảy lên thuyền.
Người chèo thuyền từ mui thuyền chui ra, ngồi vào sau thuyền bắt đầu mái chèo.
Tống Quân nắm chặt cánh tay của Hạ Hoằng Thâm, Hạ Hoằng Thâm giúp hắn ngồi xuống, nói: “Cẩn thận.”
Tống Quân “Vâng” một tiếng, không buông tay của Hạ Hoằng Thâm.
Thuyền nhỏ xuôi dòng xuống, tốc độ cũng không quá nhanh.
Tống Quân hỏi Hạ Hoằng Thâm bọn họ sẽ đi đâu, Hạ Hoằng Thâm lại nói đến sẽ biết.
Một lát sau, Tống Quân nhìn thấy trên mặt sông phía trước nổi lên một tầng hơi nước rất nặng, thuyền nhỏ đi vào trong sương mù, nhất thời cảnh sắc quanh thân đều bắt đầu mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy ngọn đèn xa xa ở bờ biển như cũ sáng ngời.
Nhưng chỉ một lúc sau, thuyền nhỏ lại từ trong sương mù đi ra ngoài, tầm mắt Tống Quân đã khôi phục rõ ràng, hắn tiếp tục ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hướng bờ biển phía bên phải xuất hiện một tòa đại miếu xanh vàng rực rỡ hùng vĩ.
Nếu Tống Quân không có nhớ lầm, nơi đó vốn hẳn là quản trường lớn của trung tâm chợ.
Vẻ mặt Tống Quân mờ mịt, hắn nghĩ chỗ đại miếu này không ở nhân thế, hoặc là nó luôn luôn đứng lặng ở nơi này, không có một người có thể nhìn thấy nó.
Thuyền nhỏ lắc lư tiến gần vào bờ.
Sau khi Hạ Hoằng Thâm rời khỏi thuyền cũng kéo Tống Quân xuống thuyền, sau đó đi về phía trước dọc theo một đường mòn lên đê, mà ở phía trước đê chính là quảng trường tòa đại miếu phía trước, ở giữa đặt một cái lư hương đỉnh, bên trong còn đốt nén hương.
Tốn Quân nghe thấy từ trong miếu truyền tới tiếng chuông, chung quanh thì tràn ngập hương nhang đốt, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trên cửa miếu có một tấm biển đề ba chữ “Miếu thành hoàng”
Hắn ngạc nhiên quay đầu trở lại, nhìn thấy đại miếu này ở lân cận bờ sông, cả quảng trường hoàn toàn vắng vẻ, một người đều không có.
Nơi này làm sao có thể có người, Tống Quân từ khi vào thành phố học đại học, đã nhiều năm hắn chưa từng nhìn thấy nơi này có một miếu thành hoàng được bảo tồn đầy đủ như thế này. Chỗ miếu này không còn ở nhân thế đi.
Cửa miếu mở rộng ra, hai bên có tượng thần hung thần ác sát dựng thẳng.
Khi bọn hắn đến trước cửa miếu, Tống Quân thấy hai tôn tượng kia biến hóa thành hình người, tay cầm trường thương ngăn họ ở ngoài cửa, quát lớn: “Người nào?”
Tống Quân dừng bước, nhìn về Hạ Hoằng Thâm, chỉ thấy Hạ Hoằng Thâm giơ tay lên, cũng không biết từ chỗ nào lấy ra giấy ký tên giao cho thuộc cấp thủ vệ.
Giấy trên thẻ tre viết cái gì Tống Quân không rõ ràng lắm, chỉ thấy sau khi thủ vệ kia nhìn thấy sắc mặt hòa hoãn lại, hắn nói với Hạ Hoằng Thâm: “Hào gia hiện giờ đi vắng, quản sự bên trong miếu là Âm Dương Tư Công.”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Có thể gặp không?”
Hai gã tướng thủ thành liếc nhau, một người trong đó nói: “Mời đi theo ta”