Thấy Hạ Hoằng Thâm xuất hiện, Tống Quân theo bản năng đi tới đứng bên Hạ Hoằng Thâm. Phượng Tuấn Nguyên vẫn có phần đề phòng Hạ Hoằng Thâm, hắn trở lại bên bàn giải phẫu, nhìn Viện Viện dần suy yếu.
Tới bây giờ, bất kể là Tống Quân hay Phượng Tuấn Nguyên đều nhận thấy hồn ma đứa bé gái này dường như không muốn làm thương tổn bọn họ, ngược lại đang bảo vệ bọn hắn.
Có lẽ mục đích của nàng là ngăn bọn họ lại, tránh để Phó Văn Thạch tìm được bọn hắn.
Mà Phó Văn Thạch rốt cuộc là loại người gì, có mục đích gì, Tống Quân hắn không biết. Hắn dám khẳng định một điều, hắn tin tưởng Hạ Hoằng Thâm.
Thanh âm Hạ Hoằng Thâm rất lạnh, hắn nói với Phó Văn Thạch: “Ngươi là ai mà dám ngấp nghé người của ta.”
Phó Văn Thạch khẽ nhíu mày: “Người của ngươi? Ngươi nói Tống Quân hay Phượng Tuấn Nguyên?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Đều là của ta!”
Tống Quân nghe vậy, ngạc nhiên nhìn sang Hạ Hoằng Thâm. Phượng Tuấn Nguyên cũng phản bác nói: “Ngươi là ai!”
Phó Văn Thạch cười lạnh hai tiếng: “Ngươi không khỏi quá tham!”
Hạ Hoằng Thâm hừ nhẹ một tiếng.
Phó Văn Thạch nói: “Nếu ngươi cần Tống Quân, vậy đem Phượng Tuấn Nguyên tặng cho ta đi.”
Hạ Hoằng Thâm đưa tay chỉ cổ họng hắn nói: “Si tâm vọng tưởng!”
Phó Văn Thạch vội vàng lui về phía sau, nâng tay ngăn cản, ngón tay của hai bàn tay hắn để dọc trước ngực, sau đó hướng hai bên vung tay, ở trước mặt dựng thẳng lên một cái chắn.
Hạ Hoằng Thâm bàn tay thành phong, dùng linh lực bổ ra cái chắn của hắn. Phó Văn Thạch một bên lui về phía sau, một bên liên tiếp ở bên người dựng thẳng lên cái chắn.
Hạ Hoằng Thâm vì thế giương tay lên, nói: “Phượng lưu!”
Phượng Tuấn Nguyên căn bản không cự tuyệt, kim quang lóe ra hóa thành phượng sí lưu kim rơi thẳng vào tay Hạ Hoằng Thâm. Hạ Hoằng Thâm quơ phượng sí lưu kim, bổ thẳng toàn bộ cái chắn của Phó Văn Thạch dựng.
Phó Văn Thạch lui ra phía sau rồi đột nhiên than hình biến chuyển, trước mặt mọi người biến thành hình một con hồ ly màu đỏ thật lớn. Thân hình Hồ ly linh hoạt, cấp tốc chạy trốn mũi nhọn do Hạ Hoằng Thâm vung trảm xuống, sau đó lủi nhanh tới bên người Tống Quân.
Tống Quân tránh không kịp bị Phó Văn Thạch dùng đuôi quấn lấy người, sau đó chạy tới bên ngoài hành lang.
Hạ Hoằng Thâm lập tức đuổi theo, nhưng không dám đem phượng sí lưu kim chém xuống, sợ hãi làm thương Tống Quân.
Tống Quân muốn giãy dụa, nhưng cái đuôi của hồ ly quấn chặt lấy hắn. Căn bản không có cách nào thoát khỏi Phó Văn Thạch.
Phó Văn Thạch chạy rất nhanh ra khỏi phòng phẫu thuật, sau đó một đường chạy theo dọc theo hành lang tới cuối, không ngờ lập tức lao ra cửa lớn bệnh viện.
Song ngay khi hắn đụng tới cửa lại bị một lực cường đại cản lại.
Hạ Hoằng Thâm không nhanh không chậm đi tới, nói: “Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát?”
Phó Văn Thạch nháy mắt hóa hình người. Hắn một tay tóm cổ Tống Quân, một tay đặt trên cổ Tống Quân, nói với Hạ Hoằng Thâm: “Ngươi không sợ ta giết hắn?”
“Không sợ! ” Hạ Hoằng Thâm một bên trả lời, một bên nâng phượng sí lưu kim trong tay đâm tới Phó Văn Thạch, nhưng vẫn cố ý tránh Tống Quân.
Phó Văn Thạch đột nhiên dùng ngón tay bóp chặt cổ Tống Quân.
Tống Quân kịch liệt cảm thấy thống khổ, hắn nhìn Hạ Hoằng Thâm không nói ra lời.
Hạ Hoằng Thâm thu hồi vũ khí.
Phó Văn Thạch cười một tiếng, “Hắn có lẽ sẽ không chết, nhưng ta vẫn sẽ để hắn nhận hết đau khổ.”
“Yêu hồ!” Hạ Hoằng Thâm nói, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Phó Văn Thạch nói: “Đem Tống Quân cho ta, để ta rời đi!”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Ta đã nói rồi, si tâm vọng tưởng.”
Phó Văn Thạch cười lạnh một tiếng: “Đồng liêu, ngươi cũng là chỉ yêu thú thôi, bất quá có thân tiên nhân. Dựa vào cái gì nói ta si tâm vọng tưởng?”
Hạ Hoằng Thâm bình thản nói: “Với tu vi của ngươi, căn bản không khống chế được hắn. Cho dù cho ngươi có được hắn, ngươi cũng không cần vọng tưởng cướp lấy linh lực của hắn, sợ là ngược lại sẽ bị lệ khí của hắn cắn lại.”
“Ta không tin!” Phó Văn Thạch nói.
Tống Quân hoa mắt chóng mặt, căn bản không có nghe được bọn hắn đang nói cái gì, cổ của hắn rất đau. Hắn cảm thấy móng tay của Phó Văn Thạch sắp chọc thủng yết hầu của hắn. Hắn có chút khó thở, bởi vì Hạ Hoằng Thâm đứng ở đối diện với hắn, nhưng không có ý định cứu hắn.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Kỳ thật căn bản ta không cần hắn. Ngươi nếu đã muốn biết, ta đem Phượng lưu giao cho ngươi, tự ngươi thử một lần sẽ biết.”
Phó Văn Thạch nhìn phượng sí lưu kim kim quang ở trong tay Hạ Hoằng Thâm, nhất thời có chút do dự.
(Mèo: Á. sao anh đem phượng ca cho hắn, Phượng ca của Lạc Phi cơ mà)
Hạ Hoằng Thâm nâng tay, ngón tay ở giữa lưỡi dao sắc bén của phượng sí lưu kim cắt qua, lập tức nói với Phó Văn Thạch: “Ta đã phong trụ nguyên mẫu của nó, ngươi cứ việc cầm thử đi.”
Nói xong, Hạ Hoằng Thâm trực tiếp nâng tay vứt phượng sí lưu kim qua cho Phó Văn Thạch.
Phó Văn Thạch đưa tay đón phượng sí lưu kim, nhưng cũng không có buông cổ Tống Quân ra. Song khi hắn cầm phượng sí lưu kim trong nháy mắt, nhất thời cảm giác một cơn gió lạnh đánh úp lại.
Đây căn bản không phải gió lạnh, mà là linh khí của phượng sí lưu Kim tụ tập thành một mũi nhọn, bổ tới thân thể Phó Văn Thạch.
Phó Văn Thạch thậm chí không có cảm giác đau đớn. Một lúc sau hắn mới cảm thấy lạnh cả người, đã bị phượng sí lưu kim chém thân thể thành hai nửa.
Trong nháy mắt chết biến trở về nguyên dạng là thân hình thật lớn của hồ ly suy sụp ngã xuống đất, máu tươi chảy lênh láng.
Tống Quân đã hôn mê bất tỉnh, lúc này thân người không có Phó Văn Thạch chống đỡ, nhất thời ngã nhào xuống đất.
Hạ Hoằng Thâm giãn thân thể ra, hóa thành hình thú thât lớn, dùng người của mình làm đệm cho Tống Quân ngã xuống, sau đó xoay đầu lại, dùng cái trán mềm mại nhẹ nhàng cọ xát trên người Tống Quân.
Tống Quân khi…tỉnh lại, đã nằm ở trong phòng trực ban ngoại khoa ngực. Hắn ngồi dậy vốn có chút mờ mịt, sau lại không biết chuyện đã xảy ra rốt cuộc là thực hay mộng.
Một lát sau, Phượng Tuấn Nguyên đẩy cửa đi vào.
Tống Quân vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn. Phượng Tuấn Nguyên ngồi xuống bên giường, nói: “Phó Văn Thạch đã chết.”
Tống Quân ngạc nhiên mở to mắt.
Phó Văn Thạch bị Hạ Hoằng Thâm dùng phượng sí lưu kim chém thành hai nửa, yêu thân cũng bị Hạ Hoằng Thâm mang đi. Hiện giờ mọi người ở trong bệnh viện không biết vì sao lại đột nhiên không thấy bác sĩ Phó. Vốn buổi chiều còn một ca phẫu thuật nhưng hiện tại tìm không thấy hắn, chỉ có thể an bài một bác sĩ khác.
Tống Quân biết đây không phải là mộng, một chút cũng là chân thật phát sinh.
Hắn tự tay sờ cổ của mình, bên ngoài bọc một vòng băng gạc.
Phượng Tuấn Nguyên hỏi hắn: “Không có sao chứ?”
Tống Quân không trả lời, mà là hỏi: “Đứa bé gái kia đâu?”
Phượng Tuấn Nguyên cúi đầu, “Viện Viện vốn đã chết, còn có điều lưu luyến cho nên không chịu rời đi. Hạ Hoằng Thâm nói hắn sẽ tìm người đến siêu độ Viện Viện.”
Vừa dứt lời, có một hộ sĩ chạy tới gõ cửa, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Bác sĩ Phượng, bên ngoài có một hòa thượng tìm anh.”
Hòa thượng?
Không hiểu tại sao Tống Quân lập tức nhớ lại một người.
Hắn từ trên giường đi xuống dưới, theo Phượng Tuấn Nguyên ra ngoài thì thấy một hòa thượng mặc áo xanh đứng ở phía trước hộ sĩ. Quả nhiên là người hắn đã gặp qua, hòa thượng Vân Phách. Tống Quân lúc đó còn cầm một cái danh thiếp của Vân Phách, cùng một củ ấu, hắn luôn luôn mang ở trên người.
Nhưng củ ấu kia tựa hồ cũng không có tác dụng gì, Tống Quân cho tới nay, vẫn đụng phải đủ loại kỳ quái.
Vân Phách nhìn thấy Tống Quân cùng Phượng Tuấn Nguyên liền lập tức bu lại, chào hỏi Tống Quân: “Tiểu thí chủ có mạnh khỏe không?”
Tống Quân nhất thời có chút sợ hãi, vội vàng đáp một câu: “Hoàn hảo, đa tạ đại sư quan tâm.”
Vân Phách cười hì hì nhìn hắn trong chốc lát, sau đó nói với Phượng Tuấn Nguyên: “Đứa bé gái qua đời ở nơi nào? Đưa ta đi nhìn xem.”
Phượng Tuấn Nguyên sửng sốt, nói: “Ở phòng phẫu thuật, hiện tại không thể đi vào.”
Vân Phách nói với hắn: “Không sao, ở bên ngoài cũng được, dẫn ta đi đi, thời gian của ta rất quý giá, để mất nhiều sẽ phải lấy thêm tiền.”
Phượng Tuấn Nguyên nhìn Tống Quân một cái, cảm thấy Vân Phách có chút không đáng tin. Nhưng là do Hạ Hoằng Thâm gọi người này tới… Phượng Tuấn Nguyên chần chờ một chút, nói với hắn: “Đi theo ta!”
Vân Phách theo sau Phượng Tuấn Nguyên đi tới thang máy. Tống Quân đưa tay sờ cổ, không đi theo bọn họ. Hắn vẫn nhớ ngày hôm nay rốt cuộc tới bệnh viện đi khoa kiểm tra cầm máu. Trước tiên trở về phòng thí nghiệm, sau đó trực tiếp quay về ký túc xá nghỉ ngơi.
Cơm trưa còn chưa ăn, cả người lại cảm thấy không ăn không uống được.
Trở lại ký túc xá, hắn tới phòng nước rửa mặt. Vừa mới đem nước trong chậu rửa qua, liền nghe thấy tiếng bước chân người lên cầu thang.
Tống Quân nhìn lại hành lang bên ngoài, không ngờ người tới là hòa thượng Vân Phách. Vân Phách tới tầng hai nhìn thấy Tống Quân, cười phất tay với hắn, sau đó tới gõ cửa phòng Hạ Hoằng Thâm.
Cửa phòng rất nhanh mở ra. Vân Phách đi vào, sau đó cửa phòng lập tức được đóng lại từ phía trong. Tống Quân không khỏi có chút bực mình, mang nước trong chậu đổ đi, trở về gian phòng của mình.(Mèo: Anh ghen)
Vân Phách vừa thấy Hạ Hoằng Thâm, nâng tay xoa xoa mồ hôi trên trán, nói: “Ở trong bệnh viện thiếu chút nữa bị bảo vệ trị an đuổi chạy ra ngoài.”
Hạ Hoằng Thâm liếc hắn một cái, “Ngươi làm gì thế?
Vân Phách nói: “Ta làm phép siêu độ đứa bé gái kia, đưa nàng đi đầu thai. Đứa bé này ở trong bệnh viện đã lâu lắm, vẫn luyến tiếc khi rời đi, hao phí một phen tinh lực của ta. Tiểu bằng hữu kia của ngươi không đáng yêu, nhìn thấy bảo vệ trị an đi đến, lại có thể bỏ chạy một mình, khiến ta bị một người bảo vệ đuổi tới tận tầng hai.”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Đó là tính khí của phượng lưu.”
Vân Phách đứng lên, tiến gần đến bên người Hạ Hoằng Thâm, “Hồ yêu kia tu vi cao, chết trên tay phượng lưu cũng coi như đáng giá, bất quá nội đan của hắn có phải bị ngươi thu hay không?”
“Ngươi muốn nội đan của hắn?” Hạ Hoằng Thâm nói, “Chỉ sợ không thể cho ngươi, nội đan hắn đã bị Đăng Thiên Nhân hấp thu.” (Mèo: Là anh cho anh ấy hấp thụ thì có)
Vân Phách nghe vậy sửng sốt.
Hạ Hoằng Thâm đưa tay lấy từ trong túi quần ra một mảnh nhỏ Lưu Ly. Phía trước hắn lấy ra hai mảnh nhỏ thoạt nhìn giống nhau như đú. Trong đó một mảnh hắn đã đưa cho Tống Quân để vào thành di động liên.
“Tấm tắc! ” Vân Phách đưa tay muốn lấy xem từ trong tay Hạ Hoằng Thâm. Kết quả Hạ Hoằng Thâm rụt tay lại.
Vân Phách nói: “Không hổ là đồ cưới của công chúa Mai Linh, linh khí của Đăng Thiên Nhân quả nhiên không phải bảo vật tiên khí bình thường có thể so sánh.”
Bất quá lập tức còn nói thêm: “Phó Văn Thạch nếu không có được mảnh nhỏ, tu vi cũng sẽ không đột nhiên tăng mạnh, lại càng không đến nỗi dám đánh với Tống Quân. Kỳ thật như vậy xem ra Đăng Thiên Nhân giống như là một vật mang điềm xấu.”
Hạ Hoằng Thâm đem mảnh nhỏ thu về, nói: “Đăng Thiên Nhân là cây đèn đông đủ.”
“Tam chữ phiến?” Vân Phách hỏi.
Hạ Hoằng Thâm gật đầu một cái: “Đuôi đèn cùng bấc đèn còn rơi ở nhân gian.”
Vân Phách đánh giá hắn một lát, nói: “Ngươi căn bản không vội tìm Đăng Thiên Nhân về? Kể ra thời gian ở nhân gian dài như vậy, thiệt tình sao tìm như thế nào bây giờ còn chưa ra?”
Hạ Hoằng Thâm nghe vậy, liếc mắt nhìn Vân Phách một cái, nói: “Ta vốn nghĩ cái cần tìm cũng không phải là Đăng Thiên Nhân.”
Vân Phách nhăn mi lại, lập tức giật mình, nói: “À —— ”
Hắn lời còn chưa dứt, ngoài cửa phòng của Hạ Hoằng Thâm vang lên tiếng đập cửa.
++++
Mèo:Haha. Mọi người đoán xem là ai sẽ đứng ở trước cửa nào?
Tới bây giờ, bất kể là Tống Quân hay Phượng Tuấn Nguyên đều nhận thấy hồn ma đứa bé gái này dường như không muốn làm thương tổn bọn họ, ngược lại đang bảo vệ bọn hắn.
Có lẽ mục đích của nàng là ngăn bọn họ lại, tránh để Phó Văn Thạch tìm được bọn hắn.
Mà Phó Văn Thạch rốt cuộc là loại người gì, có mục đích gì, Tống Quân hắn không biết. Hắn dám khẳng định một điều, hắn tin tưởng Hạ Hoằng Thâm.
Thanh âm Hạ Hoằng Thâm rất lạnh, hắn nói với Phó Văn Thạch: “Ngươi là ai mà dám ngấp nghé người của ta.”
Phó Văn Thạch khẽ nhíu mày: “Người của ngươi? Ngươi nói Tống Quân hay Phượng Tuấn Nguyên?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Đều là của ta!”
Tống Quân nghe vậy, ngạc nhiên nhìn sang Hạ Hoằng Thâm. Phượng Tuấn Nguyên cũng phản bác nói: “Ngươi là ai!”
Phó Văn Thạch cười lạnh hai tiếng: “Ngươi không khỏi quá tham!”
Hạ Hoằng Thâm hừ nhẹ một tiếng.
Phó Văn Thạch nói: “Nếu ngươi cần Tống Quân, vậy đem Phượng Tuấn Nguyên tặng cho ta đi.”
Hạ Hoằng Thâm đưa tay chỉ cổ họng hắn nói: “Si tâm vọng tưởng!”
Phó Văn Thạch vội vàng lui về phía sau, nâng tay ngăn cản, ngón tay của hai bàn tay hắn để dọc trước ngực, sau đó hướng hai bên vung tay, ở trước mặt dựng thẳng lên một cái chắn.
Hạ Hoằng Thâm bàn tay thành phong, dùng linh lực bổ ra cái chắn của hắn. Phó Văn Thạch một bên lui về phía sau, một bên liên tiếp ở bên người dựng thẳng lên cái chắn.
Hạ Hoằng Thâm vì thế giương tay lên, nói: “Phượng lưu!”
Phượng Tuấn Nguyên căn bản không cự tuyệt, kim quang lóe ra hóa thành phượng sí lưu kim rơi thẳng vào tay Hạ Hoằng Thâm. Hạ Hoằng Thâm quơ phượng sí lưu kim, bổ thẳng toàn bộ cái chắn của Phó Văn Thạch dựng.
Phó Văn Thạch lui ra phía sau rồi đột nhiên than hình biến chuyển, trước mặt mọi người biến thành hình một con hồ ly màu đỏ thật lớn. Thân hình Hồ ly linh hoạt, cấp tốc chạy trốn mũi nhọn do Hạ Hoằng Thâm vung trảm xuống, sau đó lủi nhanh tới bên người Tống Quân.
Tống Quân tránh không kịp bị Phó Văn Thạch dùng đuôi quấn lấy người, sau đó chạy tới bên ngoài hành lang.
Hạ Hoằng Thâm lập tức đuổi theo, nhưng không dám đem phượng sí lưu kim chém xuống, sợ hãi làm thương Tống Quân.
Tống Quân muốn giãy dụa, nhưng cái đuôi của hồ ly quấn chặt lấy hắn. Căn bản không có cách nào thoát khỏi Phó Văn Thạch.
Phó Văn Thạch chạy rất nhanh ra khỏi phòng phẫu thuật, sau đó một đường chạy theo dọc theo hành lang tới cuối, không ngờ lập tức lao ra cửa lớn bệnh viện.
Song ngay khi hắn đụng tới cửa lại bị một lực cường đại cản lại.
Hạ Hoằng Thâm không nhanh không chậm đi tới, nói: “Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát?”
Phó Văn Thạch nháy mắt hóa hình người. Hắn một tay tóm cổ Tống Quân, một tay đặt trên cổ Tống Quân, nói với Hạ Hoằng Thâm: “Ngươi không sợ ta giết hắn?”
“Không sợ! ” Hạ Hoằng Thâm một bên trả lời, một bên nâng phượng sí lưu kim trong tay đâm tới Phó Văn Thạch, nhưng vẫn cố ý tránh Tống Quân.
Phó Văn Thạch đột nhiên dùng ngón tay bóp chặt cổ Tống Quân.
Tống Quân kịch liệt cảm thấy thống khổ, hắn nhìn Hạ Hoằng Thâm không nói ra lời.
Hạ Hoằng Thâm thu hồi vũ khí.
Phó Văn Thạch cười một tiếng, “Hắn có lẽ sẽ không chết, nhưng ta vẫn sẽ để hắn nhận hết đau khổ.”
“Yêu hồ!” Hạ Hoằng Thâm nói, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Phó Văn Thạch nói: “Đem Tống Quân cho ta, để ta rời đi!”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Ta đã nói rồi, si tâm vọng tưởng.”
Phó Văn Thạch cười lạnh một tiếng: “Đồng liêu, ngươi cũng là chỉ yêu thú thôi, bất quá có thân tiên nhân. Dựa vào cái gì nói ta si tâm vọng tưởng?”
Hạ Hoằng Thâm bình thản nói: “Với tu vi của ngươi, căn bản không khống chế được hắn. Cho dù cho ngươi có được hắn, ngươi cũng không cần vọng tưởng cướp lấy linh lực của hắn, sợ là ngược lại sẽ bị lệ khí của hắn cắn lại.”
“Ta không tin!” Phó Văn Thạch nói.
Tống Quân hoa mắt chóng mặt, căn bản không có nghe được bọn hắn đang nói cái gì, cổ của hắn rất đau. Hắn cảm thấy móng tay của Phó Văn Thạch sắp chọc thủng yết hầu của hắn. Hắn có chút khó thở, bởi vì Hạ Hoằng Thâm đứng ở đối diện với hắn, nhưng không có ý định cứu hắn.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Kỳ thật căn bản ta không cần hắn. Ngươi nếu đã muốn biết, ta đem Phượng lưu giao cho ngươi, tự ngươi thử một lần sẽ biết.”
Phó Văn Thạch nhìn phượng sí lưu kim kim quang ở trong tay Hạ Hoằng Thâm, nhất thời có chút do dự.
(Mèo: Á. sao anh đem phượng ca cho hắn, Phượng ca của Lạc Phi cơ mà)
Hạ Hoằng Thâm nâng tay, ngón tay ở giữa lưỡi dao sắc bén của phượng sí lưu kim cắt qua, lập tức nói với Phó Văn Thạch: “Ta đã phong trụ nguyên mẫu của nó, ngươi cứ việc cầm thử đi.”
Nói xong, Hạ Hoằng Thâm trực tiếp nâng tay vứt phượng sí lưu kim qua cho Phó Văn Thạch.
Phó Văn Thạch đưa tay đón phượng sí lưu kim, nhưng cũng không có buông cổ Tống Quân ra. Song khi hắn cầm phượng sí lưu kim trong nháy mắt, nhất thời cảm giác một cơn gió lạnh đánh úp lại.
Đây căn bản không phải gió lạnh, mà là linh khí của phượng sí lưu Kim tụ tập thành một mũi nhọn, bổ tới thân thể Phó Văn Thạch.
Phó Văn Thạch thậm chí không có cảm giác đau đớn. Một lúc sau hắn mới cảm thấy lạnh cả người, đã bị phượng sí lưu kim chém thân thể thành hai nửa.
Trong nháy mắt chết biến trở về nguyên dạng là thân hình thật lớn của hồ ly suy sụp ngã xuống đất, máu tươi chảy lênh láng.
Tống Quân đã hôn mê bất tỉnh, lúc này thân người không có Phó Văn Thạch chống đỡ, nhất thời ngã nhào xuống đất.
Hạ Hoằng Thâm giãn thân thể ra, hóa thành hình thú thât lớn, dùng người của mình làm đệm cho Tống Quân ngã xuống, sau đó xoay đầu lại, dùng cái trán mềm mại nhẹ nhàng cọ xát trên người Tống Quân.
Tống Quân khi…tỉnh lại, đã nằm ở trong phòng trực ban ngoại khoa ngực. Hắn ngồi dậy vốn có chút mờ mịt, sau lại không biết chuyện đã xảy ra rốt cuộc là thực hay mộng.
Một lát sau, Phượng Tuấn Nguyên đẩy cửa đi vào.
Tống Quân vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn. Phượng Tuấn Nguyên ngồi xuống bên giường, nói: “Phó Văn Thạch đã chết.”
Tống Quân ngạc nhiên mở to mắt.
Phó Văn Thạch bị Hạ Hoằng Thâm dùng phượng sí lưu kim chém thành hai nửa, yêu thân cũng bị Hạ Hoằng Thâm mang đi. Hiện giờ mọi người ở trong bệnh viện không biết vì sao lại đột nhiên không thấy bác sĩ Phó. Vốn buổi chiều còn một ca phẫu thuật nhưng hiện tại tìm không thấy hắn, chỉ có thể an bài một bác sĩ khác.
Tống Quân biết đây không phải là mộng, một chút cũng là chân thật phát sinh.
Hắn tự tay sờ cổ của mình, bên ngoài bọc một vòng băng gạc.
Phượng Tuấn Nguyên hỏi hắn: “Không có sao chứ?”
Tống Quân không trả lời, mà là hỏi: “Đứa bé gái kia đâu?”
Phượng Tuấn Nguyên cúi đầu, “Viện Viện vốn đã chết, còn có điều lưu luyến cho nên không chịu rời đi. Hạ Hoằng Thâm nói hắn sẽ tìm người đến siêu độ Viện Viện.”
Vừa dứt lời, có một hộ sĩ chạy tới gõ cửa, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Bác sĩ Phượng, bên ngoài có một hòa thượng tìm anh.”
Hòa thượng?
Không hiểu tại sao Tống Quân lập tức nhớ lại một người.
Hắn từ trên giường đi xuống dưới, theo Phượng Tuấn Nguyên ra ngoài thì thấy một hòa thượng mặc áo xanh đứng ở phía trước hộ sĩ. Quả nhiên là người hắn đã gặp qua, hòa thượng Vân Phách. Tống Quân lúc đó còn cầm một cái danh thiếp của Vân Phách, cùng một củ ấu, hắn luôn luôn mang ở trên người.
Nhưng củ ấu kia tựa hồ cũng không có tác dụng gì, Tống Quân cho tới nay, vẫn đụng phải đủ loại kỳ quái.
Vân Phách nhìn thấy Tống Quân cùng Phượng Tuấn Nguyên liền lập tức bu lại, chào hỏi Tống Quân: “Tiểu thí chủ có mạnh khỏe không?”
Tống Quân nhất thời có chút sợ hãi, vội vàng đáp một câu: “Hoàn hảo, đa tạ đại sư quan tâm.”
Vân Phách cười hì hì nhìn hắn trong chốc lát, sau đó nói với Phượng Tuấn Nguyên: “Đứa bé gái qua đời ở nơi nào? Đưa ta đi nhìn xem.”
Phượng Tuấn Nguyên sửng sốt, nói: “Ở phòng phẫu thuật, hiện tại không thể đi vào.”
Vân Phách nói với hắn: “Không sao, ở bên ngoài cũng được, dẫn ta đi đi, thời gian của ta rất quý giá, để mất nhiều sẽ phải lấy thêm tiền.”
Phượng Tuấn Nguyên nhìn Tống Quân một cái, cảm thấy Vân Phách có chút không đáng tin. Nhưng là do Hạ Hoằng Thâm gọi người này tới… Phượng Tuấn Nguyên chần chờ một chút, nói với hắn: “Đi theo ta!”
Vân Phách theo sau Phượng Tuấn Nguyên đi tới thang máy. Tống Quân đưa tay sờ cổ, không đi theo bọn họ. Hắn vẫn nhớ ngày hôm nay rốt cuộc tới bệnh viện đi khoa kiểm tra cầm máu. Trước tiên trở về phòng thí nghiệm, sau đó trực tiếp quay về ký túc xá nghỉ ngơi.
Cơm trưa còn chưa ăn, cả người lại cảm thấy không ăn không uống được.
Trở lại ký túc xá, hắn tới phòng nước rửa mặt. Vừa mới đem nước trong chậu rửa qua, liền nghe thấy tiếng bước chân người lên cầu thang.
Tống Quân nhìn lại hành lang bên ngoài, không ngờ người tới là hòa thượng Vân Phách. Vân Phách tới tầng hai nhìn thấy Tống Quân, cười phất tay với hắn, sau đó tới gõ cửa phòng Hạ Hoằng Thâm.
Cửa phòng rất nhanh mở ra. Vân Phách đi vào, sau đó cửa phòng lập tức được đóng lại từ phía trong. Tống Quân không khỏi có chút bực mình, mang nước trong chậu đổ đi, trở về gian phòng của mình.(Mèo: Anh ghen)
Vân Phách vừa thấy Hạ Hoằng Thâm, nâng tay xoa xoa mồ hôi trên trán, nói: “Ở trong bệnh viện thiếu chút nữa bị bảo vệ trị an đuổi chạy ra ngoài.”
Hạ Hoằng Thâm liếc hắn một cái, “Ngươi làm gì thế?
Vân Phách nói: “Ta làm phép siêu độ đứa bé gái kia, đưa nàng đi đầu thai. Đứa bé này ở trong bệnh viện đã lâu lắm, vẫn luyến tiếc khi rời đi, hao phí một phen tinh lực của ta. Tiểu bằng hữu kia của ngươi không đáng yêu, nhìn thấy bảo vệ trị an đi đến, lại có thể bỏ chạy một mình, khiến ta bị một người bảo vệ đuổi tới tận tầng hai.”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Đó là tính khí của phượng lưu.”
Vân Phách đứng lên, tiến gần đến bên người Hạ Hoằng Thâm, “Hồ yêu kia tu vi cao, chết trên tay phượng lưu cũng coi như đáng giá, bất quá nội đan của hắn có phải bị ngươi thu hay không?”
“Ngươi muốn nội đan của hắn?” Hạ Hoằng Thâm nói, “Chỉ sợ không thể cho ngươi, nội đan hắn đã bị Đăng Thiên Nhân hấp thu.” (Mèo: Là anh cho anh ấy hấp thụ thì có)
Vân Phách nghe vậy sửng sốt.
Hạ Hoằng Thâm đưa tay lấy từ trong túi quần ra một mảnh nhỏ Lưu Ly. Phía trước hắn lấy ra hai mảnh nhỏ thoạt nhìn giống nhau như đú. Trong đó một mảnh hắn đã đưa cho Tống Quân để vào thành di động liên.
“Tấm tắc! ” Vân Phách đưa tay muốn lấy xem từ trong tay Hạ Hoằng Thâm. Kết quả Hạ Hoằng Thâm rụt tay lại.
Vân Phách nói: “Không hổ là đồ cưới của công chúa Mai Linh, linh khí của Đăng Thiên Nhân quả nhiên không phải bảo vật tiên khí bình thường có thể so sánh.”
Bất quá lập tức còn nói thêm: “Phó Văn Thạch nếu không có được mảnh nhỏ, tu vi cũng sẽ không đột nhiên tăng mạnh, lại càng không đến nỗi dám đánh với Tống Quân. Kỳ thật như vậy xem ra Đăng Thiên Nhân giống như là một vật mang điềm xấu.”
Hạ Hoằng Thâm đem mảnh nhỏ thu về, nói: “Đăng Thiên Nhân là cây đèn đông đủ.”
“Tam chữ phiến?” Vân Phách hỏi.
Hạ Hoằng Thâm gật đầu một cái: “Đuôi đèn cùng bấc đèn còn rơi ở nhân gian.”
Vân Phách đánh giá hắn một lát, nói: “Ngươi căn bản không vội tìm Đăng Thiên Nhân về? Kể ra thời gian ở nhân gian dài như vậy, thiệt tình sao tìm như thế nào bây giờ còn chưa ra?”
Hạ Hoằng Thâm nghe vậy, liếc mắt nhìn Vân Phách một cái, nói: “Ta vốn nghĩ cái cần tìm cũng không phải là Đăng Thiên Nhân.”
Vân Phách nhăn mi lại, lập tức giật mình, nói: “À —— ”
Hắn lời còn chưa dứt, ngoài cửa phòng của Hạ Hoằng Thâm vang lên tiếng đập cửa.
++++
Mèo:Haha. Mọi người đoán xem là ai sẽ đứng ở trước cửa nào?