Chủ nhân? Tống Quân cảm thấy mình giống như đang ở trong một giấc mộng, mọi thứ đều cách một tầng sương mù mông lung không chân thật.
Người nam nhân kia bước tới trước mặt hắn, dung mạo kiên nghị mà anh tuấn, trên mặt hắn mang theo ý cười ôn hòa, đưa tay gảy chút tóc của Tống Quân.
Tống Quân chưa kịp thích ứng từng bước lui ra phía sau.
Nam nhân cũng không tức giận, hắn nói: “Ngươi không nhớ rõ ta?”
Tống Quân nói: “Ta không biết ngươi.”
Nam nhân nói với hắn: “Ngươi còn nhớ rõ người vừa nhìn thấy người kia không? Đó là một đoạn trí nhớ nhưng thật ra là kiếp trước của ngươi.”
Tống Quân kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, nam nhân cười cười nói: “Kỳ thật phải nói hắn chính là ngươi, ngươi chỉ là quên đi đoạn trí nhớ kia thôi.”
“Người kia… chính là kiếm linh Tinh Quân?” Tống Quân chần chờ mới hỏi.
Nam nhân gật gật đầu.
Tống Quân lại không dám tin hỏi: “Hắn chính là ta?”
“Đúng!” Nam nhân nói cho hắn biết.
Tống Quân lắc đầu, hắn đang phủ nhận, “Không phải, ta không chỉ không có đoạn trí nhớ kia, thậm chí hình ảnh này cũng không khiến ta xúc động, trong mắt của ta, đây hoàn toàn một chuyện xưa của người khác.”
Nam nhân nói: “Vậy ngươi muốn xem kết thúc của chuyện xưa này không?”
Tống Quân trầm mặc nhìn hắn.
Nam nhân nói với hắn: “Ngươi không cần hoài nghi ta, vừa rồi ở trong chuyện xưa của ngươi, ngươi đã từng thấy qua ta.”
Tống Quân lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Nam nhân nói: “Ta nói ta là chủ nhân Tinh Quân, ngươi không nhớ sao?”
Tống Quân nghe vậy, nhất thời giật mình, “Ngươi là vị tướng quân đem Tinh Quân phong ấn kia?”
Nam nhân mỉm cười, “Dưới trướng Câu Tiễn có một đại tướng, tên khai sinh là Sầm Hỷ.”
Tống Quân lập tức nghi hoặc nói: “Ngươi đã qua đời nhiều năm như vậy, vì sao không đi đầu thai chuyển kiếp?”
Sầm Hỷ nói: “Bởi vì khi làm người ta làm tướng, sau khi chết đi ở Địa phủ làm quan chức vẫn chưa đầu thai.”
Tống Quân nghe vậy, vừa kinh ngạc vừa rõ ràng.
Sầm Hỷ chìa một bàn tay, “Ngươi đi theo ta, ta mang ngươi đi tìm đoạn nhớ đã bị đánh mất kia.”
Tống Quân nhìn hắn, chần chừ hồi lâu cũng không đưa tay cầm tay hắn, nhưng vẫn nói: “Ta đi với ngươi.”
Sầm Hỷ không giận, xoay người đi ở phía trước Tống Quân để dẫn hắn đi tới một hướng.
Hai người một trước một sau đi được một khoảng thời gian, Tống Quân đột nhiên nhìn thấy xa xa có một tòa bảo tháp đứng lặng. Tòa tháp này hắn đã từng nhìn thấy qua, Hạ Hoằng Thâm nói cho hắn biết tên tháp này là Tháp Trấn hồn tọa lạc ở trong Miếu Thành Hoàng.
Tống Quân tiếp tục quay đầu nhìn xung quanh, hắn phát hiện mình đã đứng ở trong Miếu Thành Hoàng. Hắn vội vàng bước chân đuổi tới bên người Sầm Hỷ hỏi: “Nơi này là Miếu Thành Hoàng?”
Sầm Hỷ nói: “Đúng vậy, nơi này là Miếu Thành Hoàng.”
“Ngươi đến tột cùng là…” Tống Quân truy vấn.
Sầm Hỷ nói: “Ta chính là Nhất Phương Hào.”
Tống Quân nhìn hắn, thật sự là mười phần kinh ngạc, tên Hào này hắn đã từng nghe qua, Miếu Hoàng Thành này hắn cũng từng đi tới nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vị Hào Gia này.
Đi về trước vài bước, Tống Quân đột nhiên ngừng lại.
Sầm Hỷ quay lại nhìn hắn.
Tống Quân hỏi hắn: “Ngươi có biết chủ nhân Yêu Thị là ai không?”
Tống Quân chưa quên lý do ban đầu bọn hắn tới công viên trò chơi kia.
Sầm Hỷ đứng ở đối diện hắn, khí độ thản nhiên, nói: “Ta chính là chủ nhân Yêu Thị.”
Tống Quân ngạc nhiên nhìn hắn.
Sầm Hỷ nói: “Ta vốn là người gìn giữ trật tự thành phố này, ai nói chủ nhân Yêu Thị nhất định phải là yêu? Ta chỉ là có chút lợi dụng sự tồn tại của Yêu Thị chế ước sự cân bằng của yêu vật trong thành phố này, không cho chúng tùy ý làm bậy.”
Tống Quân hỏi: “Vậy ma khí rải rác kia là chuyện gì đã xảy ra?”
Sầm Hỷ ảm đạm cười, “Đây ta là oan uổng ta. Chuyện này ta cũng muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân vì sao. Quấy nhiễu trật tự thành phố này, há có thể dễ dàng khoan dung!”
Nhìn thấy nụ cười của Sầm Hỷ, Tống Quân trong lúc nhất thời không biết mình có nên tin hắn hay không.
Lúc này, xa xa có một tiếng chuông từ từ truyền đến, không trung cũng phiêu đãng mùi nhang đốt.
Sầm Hỷ nói với hắn: “Ngươi đi theo ta đi!”
Tống Quân do dự một chút nhưng vẫn đi theo hắn.
Sầm Hỷ mang hắn đi vào trong Miếu Thành Hoàng. Trên đoạn đường này Tống Quân không nhìn thấy những người khác. Đến khi bọn hắn đi đến bên cạnh một mặt hồ, hồ kia có hình dáng giống như hình bát quái ở giữa bị phân thành hai, một bên sắc thẫm một bên nhạt.
Sầm Hỷ đứng ở bên hồ, hỏi hắn: “Ngươi còn muốn biết điều gì?”
Tống Quân nói: “Chuyện sau khi Tinh Quân bị phong ấn.”
Sầm Hỷ nói: “Được, mặt hồ này có khả năng chiếu rọi trí nhớ ở kiếp trước của ngươ. Ngươi muốn biết cái gì, tự mình nhìn đi.”
Tống Quân nghe vậy, chậm rãi tiến lên hai bước, cúi đầu nhìn trong mặt hồ.
Sau hai trăm năm Tinh Quân bị phong ấn, vật đổi sao dời, một nam tử áo trắng xuất hiện ở nơi phong ấn. Dung mạo nam tử kia cho dù trăm ngàn năm trôi qua cũng chưa từng thay đổi, Tống Quân nhận ra đúng là Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm dùng một bàn tay cầm Tinh Quân được cắm ở bên trong tảng đá. Lòng bàn tay phát ra ánh sáng nhạt, sau đó phá giải phong ấn đem Tinh Quân từ trong đá rút ra.
Khi đó Tinh Quân còn chưa có tiên thân, không thể hóa hình được gọi là Kiếm Linh, ở trên bảo kiếm có linh thể.
Hạ Hoằng Thâm cảm giác bảo kiếm ở trong tay rục rịch. Kiếm Linh ở trên không trung huyễn hóa ra hư ảnh. Tống Quân nhìn kỹ hư ảnh kia nhìn thấy người đó chính là ác đồ Thuần Quân lúc trước bị bắt lấy thân tế kiếm, khi đó Tống Quân vẫn chưa phát hiện, hiện tại nhìn kỹ mới thấy khuôn mặt Thuần Quân và mình giống nhau như đúc. Nhưng nếu không khác ở điểm người đó có nhiều hung khí lệ khí thì dường như hai người giống hệt nhau.
Lúc này Tinh Quân vẫn còn là một hung kiếm ẩn chứa vô tận lệ khí giết người.
Nhưng Hạ Hoằng Thâm cũng không thèm để ý, hắn đem Tinh Quân thu lại, sau đó mang bên người, bắt đầu những ngày tháng dài buồn chán ngao du. Yêu thú Trậm Liêu yêu thích thu thập thần binh lợi khí trong thiên hạ, phàm là nghe nói trong tay ai có binh khí lợi hại, hắn đều sẽ tự mình đi nhìn cho trúng.
Tại đây những năm tháng buồn chán này, Tinh Quân luôn luôn làm bạn ở bên cạnh hắn.
Trậm Liêu không giết người chỉ ăn quỷ. Thuần Quân thân kiếm lắng đọng qua thời gian bị lây dính máu tươi lại chậm rãi bị tẩy sạch, một thân sát khí cũng dần dần thu liễm.
Tống Quân nhìn thấy trong ban đêm mưa to, Hạ Hoằng Thâm ôm Tinh Quân ngồi ở dưới đại thụ tránh mưa. Mưa rơi quá lớn, hắn một thân quần áo màu trắng bị ướt đẫm nên không kiên nhẫn hóa thú hình nhưng vẫn bị mưa xối da lông dán tại trên người, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Thuần Quân kiếm được hắn đặt ở dưới thân. Kiếm Linh hóa ra hư ảnh, ngồi ở bên cạnh hắn, vẻ mặt trống rỗng mờ mịt, hắn đã lâu chưa từng ra khỏi vỏ, thậm chí sắp quên chính mình tột cùng là người nào.
Trậm Liêu thường xuyên vẫy vẫy đầu, nhưng rất phiền lòng mưa mãi không tạnh, hắn nhìn Tinh Quân, lần đầu tiên thử nói chuyện cùng hắn.
Tại đây trong những năm tháng đó, Trậm Liêu tuy rằng lấy thân phận nhân loại của Hạ Hoằng Thâm đi ngao du. Hắn vẫn như cũ vẫn duy trì tập tính dã thú của mình, cũng không cùng người quen thân, bình thường cũng rất ít khi nói chuyện cùng người.
Hắn cũng không am hiểu biểu đạt, nói với Tinh Quân: “Ngươi có thể thử tu luyện.”
Tinh Quân có chút chậm chạp, hồi lâu sau quay đầu nhìn về phía đại miêu đang nằm úp sấp.
Trậm Liêu nói với hắn: “Vốn là linh tính chi khí, có lẽ có thể thử đem thân kiếm tu luyện ra hình người.”
Tinh Quân giật mình sững sờ một lát, mở miệng hỏi: “Có thể sao?” Lúc hắn nói chuyện, thanh âm khàn khàn, ngữ điệu quái dị.
Trậm Liêu cúi đầu nhìn thanh bảo kiếm bị mình đặt ở dưới thân, lại ngẩng đầu nhìn hạt mưa to đang trút xuống, nói: “Có thể giúp ta che mưa.”
Đây là một cái lý do rất kỳ quái, nhưng Tinh Quân không biết vì sao tiếp nhận lý do này.
Hắn tiếp tục đi cùng Hạ Hoằng Thâm, nhìn hắn tìm kiếm và thu thập Long sao tiên, sau đó là Nguyệt Nha linh, cuối cùng là Phượng sí lưu kim. Nhưng đột nhiên có một ngày, hắn phát hiện mình có thể thoát khỏi tay Hạ Hoằng Thâm huyễn hóa thành hình người ra ngoài.
Có những hôm trời mưa nhỏ, hắn giúp Hạ Hoằng Thâm xòe ô che mưa.
Hạ Hoằng Thâm ngồi ở trên nhánh cây, vì không gặp mưa mà cảm thấy vui vẻ.
Trời hết mưa, Tinh Quân thu ô ngồi xuống bên người Hạ Hoằng Thâm, liền thấy Hạ Hoằng Thâm nằm vật xuống dưới, gối đầu lên trên đùi của hắn.
Tinh Quân đưa tay, đem tóc mai trên gương mặt của Hạ Hoằng Thâm mai nhẹ nhàng vén lên.
Sau này, Hạ Hoằng Thâm bắt đầu khăng khăng tìm kiếm sinh mệnh thích hợp vì hắn để rót vào sinh linh vũ khí. Hắn đi đâu, Tinh Quân cùng đi nơi đó, không biết hỉ bi, trong mắt chỉ có duy nhất chủ nhân này thôi.
Mà cho dù có Long sao, Nguyệt Nha, Phượng lưu mỗi khi Hạ Hoằng Thâm cảm thấy mệt mỏi, vẫn là thích nằm vật xuống ở trên đùi Tinh Quân ngủ. Lúc trời mưa, Tinh Quân nhất định sẽ vì hắn mà bung dù. Thật giống như đối với bọn họ mà nói, đều không thể thay thế.
Ngày qua ngày, một năm lại qua một năm nữa, Trậm Liêu đem sinh mệnh buồn chán dùng cho tu luyện, chung quy phi thăng thành tiên. Tinh Quân tứ binh cũng tự nhiên hộ tống Trậm Liêu phi thăng thượng giới, đứng hàng tiên binh. Bọn họ sống rất lâu ở bên trong Thiên Cung, có Nguyệt Nha hoạt bát và Long sao vui vẻ làm bạn, cũng không hề tịch mịch.
Trậm Liêu thích nhất vẫn là biến về nguyên hình mỗi ngày nằm ở trên đùi Tinh Quân để hắn chải chuốt bộ lông cho mình trong những ngày nhàn nhã ở Tiên Cung.
Cứ nghĩ rằng bọn họ sẽ có những năm tháng nhàn nhã cho đến cuối đời, ai ngờ rằng thình lình một biến cố lại đảo loạn những ngày tốt đẹp của bọn họ.
Thiên Đế đột nhiên gả con gái của Thiên Đế là công chúa Mai Linh cho Trậm Liêu. Cuộc hôn nhân này vốn là Thiên Đế không tán thành bởi hắn thấy Trậm Liêu ngỗ ngược nên không hy vọng sẽ gả con gái cho Trậm Liêu.
Nhưng công chúa Mai Linh với tâm hồn thiếu nữ toàn bộ chỉ quan tâm Trậm Liêu. Bất luận Thiên Đế có khuyên can như thế nào cũng nói không phải quân không lấy chồng.
Thiên Đế bất đắc dĩ, đành phải cho phép cửa hôn nhân này, cũng đem thần khí Đăng Thiên Nhân làm đồ cưới cho công chúa Mai Linh mà ban cho Trậm Liêu.
Đối với việc này, Trậm Liêu còn chưa có bất kỳ phản ứng nào, Nguyệt Nha đã mạnh mẽ phản đối, thậm chí còn đến nói trước mặt Thiên Đế khiến cho Thiên Đế tức giận đuổi ra ngoài.
Nguyệt Nha căm giận không thôi, lén giựt dây Tinh Quân đi phản đối Trậm Liêu cưới công chúa Mai Linh.
Tinh Quân mới đầu cũng không đồng ý, nhưng sau đó lại bị Nguyệt Nha lừa gạt nên không cẩn thận làm vỡ Đăng Thiên Nhân thành những mảnh nhỏ rơi xuống nhân gian.
Thiên Đế giận dữ, đem Tinh Quân và Nguyệt Nha biếm thành phàm nhân, không cho bất luận kẻ nào cầu tình. Trậm Liêu cầu xin Thiên Đế tha mạng cho bọn họ, hắn xin tự nguyện hạ phàm tìm kiếm Đăng Thiên Nhân để chuộc tội, Long sao, Phượng lưu cũng khăng khăng đi theo.
Dưới sự phẫn nộ, hơn nữa không muốn Mai Linh tiếp tục theo đuổi Trậm Liêu. Thiên Đế đồng ý với lời xin tha mạng của Trậm Liêu, tính cả Long sao, Phượng lưu cùng nhau đuổi xuống trần, khi bọn hắn tìm đủ Đăng Thiên Nhân sẽ là lúc có thể trở về Thiên Đình.
Người nam nhân kia bước tới trước mặt hắn, dung mạo kiên nghị mà anh tuấn, trên mặt hắn mang theo ý cười ôn hòa, đưa tay gảy chút tóc của Tống Quân.
Tống Quân chưa kịp thích ứng từng bước lui ra phía sau.
Nam nhân cũng không tức giận, hắn nói: “Ngươi không nhớ rõ ta?”
Tống Quân nói: “Ta không biết ngươi.”
Nam nhân nói với hắn: “Ngươi còn nhớ rõ người vừa nhìn thấy người kia không? Đó là một đoạn trí nhớ nhưng thật ra là kiếp trước của ngươi.”
Tống Quân kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, nam nhân cười cười nói: “Kỳ thật phải nói hắn chính là ngươi, ngươi chỉ là quên đi đoạn trí nhớ kia thôi.”
“Người kia… chính là kiếm linh Tinh Quân?” Tống Quân chần chờ mới hỏi.
Nam nhân gật gật đầu.
Tống Quân lại không dám tin hỏi: “Hắn chính là ta?”
“Đúng!” Nam nhân nói cho hắn biết.
Tống Quân lắc đầu, hắn đang phủ nhận, “Không phải, ta không chỉ không có đoạn trí nhớ kia, thậm chí hình ảnh này cũng không khiến ta xúc động, trong mắt của ta, đây hoàn toàn một chuyện xưa của người khác.”
Nam nhân nói: “Vậy ngươi muốn xem kết thúc của chuyện xưa này không?”
Tống Quân trầm mặc nhìn hắn.
Nam nhân nói với hắn: “Ngươi không cần hoài nghi ta, vừa rồi ở trong chuyện xưa của ngươi, ngươi đã từng thấy qua ta.”
Tống Quân lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Nam nhân nói: “Ta nói ta là chủ nhân Tinh Quân, ngươi không nhớ sao?”
Tống Quân nghe vậy, nhất thời giật mình, “Ngươi là vị tướng quân đem Tinh Quân phong ấn kia?”
Nam nhân mỉm cười, “Dưới trướng Câu Tiễn có một đại tướng, tên khai sinh là Sầm Hỷ.”
Tống Quân lập tức nghi hoặc nói: “Ngươi đã qua đời nhiều năm như vậy, vì sao không đi đầu thai chuyển kiếp?”
Sầm Hỷ nói: “Bởi vì khi làm người ta làm tướng, sau khi chết đi ở Địa phủ làm quan chức vẫn chưa đầu thai.”
Tống Quân nghe vậy, vừa kinh ngạc vừa rõ ràng.
Sầm Hỷ chìa một bàn tay, “Ngươi đi theo ta, ta mang ngươi đi tìm đoạn nhớ đã bị đánh mất kia.”
Tống Quân nhìn hắn, chần chừ hồi lâu cũng không đưa tay cầm tay hắn, nhưng vẫn nói: “Ta đi với ngươi.”
Sầm Hỷ không giận, xoay người đi ở phía trước Tống Quân để dẫn hắn đi tới một hướng.
Hai người một trước một sau đi được một khoảng thời gian, Tống Quân đột nhiên nhìn thấy xa xa có một tòa bảo tháp đứng lặng. Tòa tháp này hắn đã từng nhìn thấy qua, Hạ Hoằng Thâm nói cho hắn biết tên tháp này là Tháp Trấn hồn tọa lạc ở trong Miếu Thành Hoàng.
Tống Quân tiếp tục quay đầu nhìn xung quanh, hắn phát hiện mình đã đứng ở trong Miếu Thành Hoàng. Hắn vội vàng bước chân đuổi tới bên người Sầm Hỷ hỏi: “Nơi này là Miếu Thành Hoàng?”
Sầm Hỷ nói: “Đúng vậy, nơi này là Miếu Thành Hoàng.”
“Ngươi đến tột cùng là…” Tống Quân truy vấn.
Sầm Hỷ nói: “Ta chính là Nhất Phương Hào.”
Tống Quân nhìn hắn, thật sự là mười phần kinh ngạc, tên Hào này hắn đã từng nghe qua, Miếu Hoàng Thành này hắn cũng từng đi tới nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vị Hào Gia này.
Đi về trước vài bước, Tống Quân đột nhiên ngừng lại.
Sầm Hỷ quay lại nhìn hắn.
Tống Quân hỏi hắn: “Ngươi có biết chủ nhân Yêu Thị là ai không?”
Tống Quân chưa quên lý do ban đầu bọn hắn tới công viên trò chơi kia.
Sầm Hỷ đứng ở đối diện hắn, khí độ thản nhiên, nói: “Ta chính là chủ nhân Yêu Thị.”
Tống Quân ngạc nhiên nhìn hắn.
Sầm Hỷ nói: “Ta vốn là người gìn giữ trật tự thành phố này, ai nói chủ nhân Yêu Thị nhất định phải là yêu? Ta chỉ là có chút lợi dụng sự tồn tại của Yêu Thị chế ước sự cân bằng của yêu vật trong thành phố này, không cho chúng tùy ý làm bậy.”
Tống Quân hỏi: “Vậy ma khí rải rác kia là chuyện gì đã xảy ra?”
Sầm Hỷ ảm đạm cười, “Đây ta là oan uổng ta. Chuyện này ta cũng muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân vì sao. Quấy nhiễu trật tự thành phố này, há có thể dễ dàng khoan dung!”
Nhìn thấy nụ cười của Sầm Hỷ, Tống Quân trong lúc nhất thời không biết mình có nên tin hắn hay không.
Lúc này, xa xa có một tiếng chuông từ từ truyền đến, không trung cũng phiêu đãng mùi nhang đốt.
Sầm Hỷ nói với hắn: “Ngươi đi theo ta đi!”
Tống Quân do dự một chút nhưng vẫn đi theo hắn.
Sầm Hỷ mang hắn đi vào trong Miếu Thành Hoàng. Trên đoạn đường này Tống Quân không nhìn thấy những người khác. Đến khi bọn hắn đi đến bên cạnh một mặt hồ, hồ kia có hình dáng giống như hình bát quái ở giữa bị phân thành hai, một bên sắc thẫm một bên nhạt.
Sầm Hỷ đứng ở bên hồ, hỏi hắn: “Ngươi còn muốn biết điều gì?”
Tống Quân nói: “Chuyện sau khi Tinh Quân bị phong ấn.”
Sầm Hỷ nói: “Được, mặt hồ này có khả năng chiếu rọi trí nhớ ở kiếp trước của ngươ. Ngươi muốn biết cái gì, tự mình nhìn đi.”
Tống Quân nghe vậy, chậm rãi tiến lên hai bước, cúi đầu nhìn trong mặt hồ.
Sau hai trăm năm Tinh Quân bị phong ấn, vật đổi sao dời, một nam tử áo trắng xuất hiện ở nơi phong ấn. Dung mạo nam tử kia cho dù trăm ngàn năm trôi qua cũng chưa từng thay đổi, Tống Quân nhận ra đúng là Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm dùng một bàn tay cầm Tinh Quân được cắm ở bên trong tảng đá. Lòng bàn tay phát ra ánh sáng nhạt, sau đó phá giải phong ấn đem Tinh Quân từ trong đá rút ra.
Khi đó Tinh Quân còn chưa có tiên thân, không thể hóa hình được gọi là Kiếm Linh, ở trên bảo kiếm có linh thể.
Hạ Hoằng Thâm cảm giác bảo kiếm ở trong tay rục rịch. Kiếm Linh ở trên không trung huyễn hóa ra hư ảnh. Tống Quân nhìn kỹ hư ảnh kia nhìn thấy người đó chính là ác đồ Thuần Quân lúc trước bị bắt lấy thân tế kiếm, khi đó Tống Quân vẫn chưa phát hiện, hiện tại nhìn kỹ mới thấy khuôn mặt Thuần Quân và mình giống nhau như đúc. Nhưng nếu không khác ở điểm người đó có nhiều hung khí lệ khí thì dường như hai người giống hệt nhau.
Lúc này Tinh Quân vẫn còn là một hung kiếm ẩn chứa vô tận lệ khí giết người.
Nhưng Hạ Hoằng Thâm cũng không thèm để ý, hắn đem Tinh Quân thu lại, sau đó mang bên người, bắt đầu những ngày tháng dài buồn chán ngao du. Yêu thú Trậm Liêu yêu thích thu thập thần binh lợi khí trong thiên hạ, phàm là nghe nói trong tay ai có binh khí lợi hại, hắn đều sẽ tự mình đi nhìn cho trúng.
Tại đây những năm tháng buồn chán này, Tinh Quân luôn luôn làm bạn ở bên cạnh hắn.
Trậm Liêu không giết người chỉ ăn quỷ. Thuần Quân thân kiếm lắng đọng qua thời gian bị lây dính máu tươi lại chậm rãi bị tẩy sạch, một thân sát khí cũng dần dần thu liễm.
Tống Quân nhìn thấy trong ban đêm mưa to, Hạ Hoằng Thâm ôm Tinh Quân ngồi ở dưới đại thụ tránh mưa. Mưa rơi quá lớn, hắn một thân quần áo màu trắng bị ướt đẫm nên không kiên nhẫn hóa thú hình nhưng vẫn bị mưa xối da lông dán tại trên người, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Thuần Quân kiếm được hắn đặt ở dưới thân. Kiếm Linh hóa ra hư ảnh, ngồi ở bên cạnh hắn, vẻ mặt trống rỗng mờ mịt, hắn đã lâu chưa từng ra khỏi vỏ, thậm chí sắp quên chính mình tột cùng là người nào.
Trậm Liêu thường xuyên vẫy vẫy đầu, nhưng rất phiền lòng mưa mãi không tạnh, hắn nhìn Tinh Quân, lần đầu tiên thử nói chuyện cùng hắn.
Tại đây trong những năm tháng đó, Trậm Liêu tuy rằng lấy thân phận nhân loại của Hạ Hoằng Thâm đi ngao du. Hắn vẫn như cũ vẫn duy trì tập tính dã thú của mình, cũng không cùng người quen thân, bình thường cũng rất ít khi nói chuyện cùng người.
Hắn cũng không am hiểu biểu đạt, nói với Tinh Quân: “Ngươi có thể thử tu luyện.”
Tinh Quân có chút chậm chạp, hồi lâu sau quay đầu nhìn về phía đại miêu đang nằm úp sấp.
Trậm Liêu nói với hắn: “Vốn là linh tính chi khí, có lẽ có thể thử đem thân kiếm tu luyện ra hình người.”
Tinh Quân giật mình sững sờ một lát, mở miệng hỏi: “Có thể sao?” Lúc hắn nói chuyện, thanh âm khàn khàn, ngữ điệu quái dị.
Trậm Liêu cúi đầu nhìn thanh bảo kiếm bị mình đặt ở dưới thân, lại ngẩng đầu nhìn hạt mưa to đang trút xuống, nói: “Có thể giúp ta che mưa.”
Đây là một cái lý do rất kỳ quái, nhưng Tinh Quân không biết vì sao tiếp nhận lý do này.
Hắn tiếp tục đi cùng Hạ Hoằng Thâm, nhìn hắn tìm kiếm và thu thập Long sao tiên, sau đó là Nguyệt Nha linh, cuối cùng là Phượng sí lưu kim. Nhưng đột nhiên có một ngày, hắn phát hiện mình có thể thoát khỏi tay Hạ Hoằng Thâm huyễn hóa thành hình người ra ngoài.
Có những hôm trời mưa nhỏ, hắn giúp Hạ Hoằng Thâm xòe ô che mưa.
Hạ Hoằng Thâm ngồi ở trên nhánh cây, vì không gặp mưa mà cảm thấy vui vẻ.
Trời hết mưa, Tinh Quân thu ô ngồi xuống bên người Hạ Hoằng Thâm, liền thấy Hạ Hoằng Thâm nằm vật xuống dưới, gối đầu lên trên đùi của hắn.
Tinh Quân đưa tay, đem tóc mai trên gương mặt của Hạ Hoằng Thâm mai nhẹ nhàng vén lên.
Sau này, Hạ Hoằng Thâm bắt đầu khăng khăng tìm kiếm sinh mệnh thích hợp vì hắn để rót vào sinh linh vũ khí. Hắn đi đâu, Tinh Quân cùng đi nơi đó, không biết hỉ bi, trong mắt chỉ có duy nhất chủ nhân này thôi.
Mà cho dù có Long sao, Nguyệt Nha, Phượng lưu mỗi khi Hạ Hoằng Thâm cảm thấy mệt mỏi, vẫn là thích nằm vật xuống ở trên đùi Tinh Quân ngủ. Lúc trời mưa, Tinh Quân nhất định sẽ vì hắn mà bung dù. Thật giống như đối với bọn họ mà nói, đều không thể thay thế.
Ngày qua ngày, một năm lại qua một năm nữa, Trậm Liêu đem sinh mệnh buồn chán dùng cho tu luyện, chung quy phi thăng thành tiên. Tinh Quân tứ binh cũng tự nhiên hộ tống Trậm Liêu phi thăng thượng giới, đứng hàng tiên binh. Bọn họ sống rất lâu ở bên trong Thiên Cung, có Nguyệt Nha hoạt bát và Long sao vui vẻ làm bạn, cũng không hề tịch mịch.
Trậm Liêu thích nhất vẫn là biến về nguyên hình mỗi ngày nằm ở trên đùi Tinh Quân để hắn chải chuốt bộ lông cho mình trong những ngày nhàn nhã ở Tiên Cung.
Cứ nghĩ rằng bọn họ sẽ có những năm tháng nhàn nhã cho đến cuối đời, ai ngờ rằng thình lình một biến cố lại đảo loạn những ngày tốt đẹp của bọn họ.
Thiên Đế đột nhiên gả con gái của Thiên Đế là công chúa Mai Linh cho Trậm Liêu. Cuộc hôn nhân này vốn là Thiên Đế không tán thành bởi hắn thấy Trậm Liêu ngỗ ngược nên không hy vọng sẽ gả con gái cho Trậm Liêu.
Nhưng công chúa Mai Linh với tâm hồn thiếu nữ toàn bộ chỉ quan tâm Trậm Liêu. Bất luận Thiên Đế có khuyên can như thế nào cũng nói không phải quân không lấy chồng.
Thiên Đế bất đắc dĩ, đành phải cho phép cửa hôn nhân này, cũng đem thần khí Đăng Thiên Nhân làm đồ cưới cho công chúa Mai Linh mà ban cho Trậm Liêu.
Đối với việc này, Trậm Liêu còn chưa có bất kỳ phản ứng nào, Nguyệt Nha đã mạnh mẽ phản đối, thậm chí còn đến nói trước mặt Thiên Đế khiến cho Thiên Đế tức giận đuổi ra ngoài.
Nguyệt Nha căm giận không thôi, lén giựt dây Tinh Quân đi phản đối Trậm Liêu cưới công chúa Mai Linh.
Tinh Quân mới đầu cũng không đồng ý, nhưng sau đó lại bị Nguyệt Nha lừa gạt nên không cẩn thận làm vỡ Đăng Thiên Nhân thành những mảnh nhỏ rơi xuống nhân gian.
Thiên Đế giận dữ, đem Tinh Quân và Nguyệt Nha biếm thành phàm nhân, không cho bất luận kẻ nào cầu tình. Trậm Liêu cầu xin Thiên Đế tha mạng cho bọn họ, hắn xin tự nguyện hạ phàm tìm kiếm Đăng Thiên Nhân để chuộc tội, Long sao, Phượng lưu cũng khăng khăng đi theo.
Dưới sự phẫn nộ, hơn nữa không muốn Mai Linh tiếp tục theo đuổi Trậm Liêu. Thiên Đế đồng ý với lời xin tha mạng của Trậm Liêu, tính cả Long sao, Phượng lưu cùng nhau đuổi xuống trần, khi bọn hắn tìm đủ Đăng Thiên Nhân sẽ là lúc có thể trở về Thiên Đình.