Edit: meomoon86
*************************************
Buổi tối, Tống Quân cứ theo lẽ thường tắm dội ở phòng nước, sau đó trở lại trong phòng dùng Computer xem phim trong chốc lát mới đi ngủ.
Đêm nay Tiểu Hắc miêu không có xuất hiện, túi thức ăn giành cho mèo đặt im lặng bên cạnh cửa sổ, giống như chẳng sợ thời gian Tống Quân đi vắng, Tiểu Hắc miêu vẫn tìm được thức ăn cho chính mình.
Thời tiết nóng bức của kỳ nghỉ hè không phải bình thường, mặc dù là vào đêm, toàn thân trên dưới như cũ đều như đặt mình vào trong lồng hấp thông thường, nhiệt độ căn bản không có xuống. Tuy rằng đã có màn, nhưng Tống Quân không có buông màn xuống, hắn nhịn nỗi thống khổ bị muỗi đốt, cũng muốn để quạt điện nhỏ ở bên giường thổi mát mình.
Ban đêm trong sân trường thật là im lặng, phần lớn ký túc xá đều có gác cổng, mà dù không có bị vây khu ký túc xá, đến mười một giờ tối, cửa lớn của trường học liền đóng cửa, bên trong học viện cơ bản không có người đi lại, cũng sẽ không có ô tô lái qua.
Tống Quân cảm thấy như vậy, nằm ở trên giường rất nhanh liền ngủ mất.
Nhưng giấc ngủ bình an đột nhiên bị gián đoạn vào nửa đêm, Tống Quân cũng không biết mình vì cái gì, thậm chí mộng cũng không có, nhưng trong giây lát mở to mắt, đại não trong nháy máy liền vô cùng thanh tỉnh.
Tống Quân nhìn thấy đỉnh đầu một màu trắng của màn, trong giây lát sững sờ sáng tỏ.
Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện ra tuy rằng quạt thổi, nhưng trên người là một tầng mồ hôi, trên trán, trên tóc đều là mồ hôi thấm ướt.
Một khi tỉnh lại, một chút cảm giác ngủ cũng không có, Tống Quân chuyển người lại, đem đá giường lạnh xa hơn chút nữa, không muốn dán tại trên người. Hắn nhắm mắt lại muốn cho mình an tĩnh lại, nhưng không biết tại sao, luôn cảm thấy trong lòng không thể bình tĩnh.
Tiếp theo, hắn nghe thấy đáy giường truyền tới một động tĩnh vô cùng nhẹ.
Thanh âm chỉ có hạ thấp, vang lên liền biến mất, Tống Quân tưởng mình nghe lầm, hắn nằm nghiêng trên giường không hề động, muốn tiếp tục cẩn thận nghe một ít, chính là sự trở lại của yên tĩnh, không nghe được thanh âm nào nữa.
Thần kinh Tống Quân cứng trong chốc lát, tiếp theo liền thấy mệt nhọc, trong lúc mơ mơ màng màng, hắn lại nghe được một tiếng vang, vẫn là từ dưới sàng vọng lên.
Tống Quân lập tức khẩn trương lên.
Lần này hắn xác định chính mình nghe được thanh âm, không thể nói rõ là dạng thanh âm gì, dưới giường của hắn là thùng hành lý, thanh âm vừa rồi hình như là thanh âm của hành lý tha động, hoặc là thanh âm ma sát của quần áo.
Tống Quân theo bản năng nuốt nước miếng một cái, hắn đang nghĩ có lẽ là dưới giường có con chuột? Cửa sổ của hắn luôn không đóng, lại là ở tầng hai, tựa như Tiểu Hắc miêu vậy, có lẽ có tiểu động vật khác xông vào đây cũng không chừng.
Nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy một trận sợ hãi, Tống Quân đứng dậy, đưa tay tới công tắc ở vách tường bên giường cách đó không xa. Ngay khi hắn đứng dậy, tiếng động dưới sàn bỗng nhiên tăng lớn, rõ ràng là tiếng quần áo ma xát, tiếp theo, hắn thấy một bàn tay dưới giường vươn ra, ngón tay để tại bên giường, móng tay rõ ràng là một màu đỏ tươi.
(Mèo: Tình hình là edit lúc 8h tối, đến đoạn này hơi bị kinh sợ, nhảy sang ôm đứa cháu đang ngồi xem chú cừu thông minh)
Cũng ngay lúc đó, Tống Quân cũng mở được đèn trong phòng đèn, ánh sáng nháy mắt bao phủ cả trong phòng, tiêu thất cánh tay ở bên giường, tiếng vang ở dưới sàng cũng không nghe thấy.
Nhưng toàn thân trên dưới của Tống Quân ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy tim của mình trong nháy mắt vừa rồi đột nhiên ngừng.
Hắn từ trên giường đứng lên, không có dũng khí nhìn một cái ở dưới sàn, mở cửa phòng lao ra đến trước cửa phòng đối diện, dùng sức gõ cửa.
Qua chừng ba mươi giây, Hạ Hoằng Thâm mở cửa phòng ra.
Vẻ mặt Tống Quân là biểu tình sắp khóc.
Hạ Hoằng Thâm nói một câu “Sao vậy” cũng không hỏi, thân thể tránh ra, nói: “Tiến vào.”
Tống Quân cả người thất hồn lạc phách, đi vào phòng của Hạ Hoằng Thâm, thật giống như từ địa ngục trở về nhân giang, thân thể bắt đầu chậm rãi ổn định trở lại.
Hắn cảm giác được Hạ Hoằng Thâm sờ soạng một chút đầu của hắn, giống như vuốt ve tiểu động vật, sau đó lôi kéo hắn ngồi xuống bên cạnh bàn học.
Tống Quân còn có chút ngai, đợi cho đến khi tinh thần hắn hồi phục, phát hiện Hạ Hoằng Thâm đang dùng khăn nóng giúp hắn lau ở trên mặt mồ hôi lạnh.
Hắn chẳng quan tâm ngượng ngùng, một phát bắt lấy tay Hạ Hoằng Thăm nói: “Dưới giường của em có cái gì đó.”
Hạ Hoằng Thâm cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt hơi hơi nheo lại.
Tống Quân nói: “Thật sự, em biết đó là nữ quỷ, móng tay màu đỏ, dép cao gót màu đỏ, cô ấy vừa mới xuất hiện.”
Hạ Hoằng Thâm bình tĩnh nói với hắn: “Bình tĩnh một ít.”
Tống Quân lắc đầu, “Em rất sợ hãi.”
Hạ Hoằng Thâm nhìn thoáng qua phòng bên cạnh,sau đó đóng cửa phòng lại, nói với Tống Quân: “Muốn uống nước không?”
Tống Quân nhìn Hạ Hoằng Thâm, lý trí dần dần trở lại, hắn nâng tay lau mồ hôi trên tóc của mình một chút, nói một câu: “Thực xin lỗi.”
Hạ Hoằng Thâm đứng ở bên cạnh, chờ hắn tỉnh táo lại.
Tống Quân thở còn hơi chút dồn dập, thanh âm đã bình tĩnh trở lại, hắn nói: “Em rõ ràng thấy rõ, em xác định không phải là ảo giác, Chị Thành cũng rất cổ quái, em cảm thấy chị ấy dường như là bị quỷ ám.”
Nói xong những lời này, Tống Quân không thấy Hạ Hoằng Thâm đáp lại, hắn cảm thấy có chút khó chịu, không biết có phải đối phương cảm thấy mình có bộ dạng thực buồn cười.
Nhưng Hạ Hoằng Thâm biểu tình thực sự bình tĩnh, hắn thậm chí dùng một bàn tay đặt ở đỉnh đầu Tống Quân, nói: “Ở đây nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”
“Ân?” Tống Quân sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, đứng lên nói, “Ngượng ngùng, đã trễ thế này còn quấy rầy anh nghỉ ngơi.”
“Không sao, ” Hạ Hoằng Thâm nói.
Tống Quân lúc này mới nhớ tới, hắn đây giống như là lần đầu tiên bước vào phòng của Hạ Hoằng Thâm, đây là một gian giống có cấu kết thoạt nhìn không khác gì gian phòng kia của hắn, đồ vật của Hạ Hoằng Thâm cũng không có nhiều, được sắp xếp chỉnh tề.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, Tống Quân ý thức được mình đã quấy rầy Hạ Hoằng Thâm ngủ, chính là hắn không dám một mình tiếp tục trở về gian phòng của mình ngủ.
Mà Hạ Hoằng Thâm cũng ý tứ lưu hắn lại cũng để cho hắn ngủ ở trên giường mình.
Tống Quân vội vàng cự tuyệt: “Vậy anh ngủ như thế nào a? Em…em chỉ cần ngồi trong chốc lát là tốt lắm rồi.”
“Không sao,” Hạ Hoằng Thâm ngồi xuống bên cạnh bàn học, đưa tay mở Computer, ” Ta tìm kiếm tư liệu.”
Tống Quân đứng trong gian phòng trong chốc lát, cảm giác mình có chút ngốc, không biết nên như thế nào mới tốt, cuối cùng vẫn nằm xuống giường của Hạ Hoằng Thâm.
Trong phòng Hạ Hoằng Thâm ngay cả quạt thậm chí đều không có, nhưng Tống Quân lại không có cảm thấy nhiệt độ cao.
Bên trong phòng chỉ cóánh sáng màn hình Laptop mỏng manh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng vang kích chuột của Hạ Hoằng Thâm, nhưng mà thanh âm này khiến Tống Quân cảm thấy thực an tâm, mệt mỏi rất nhanh đánh úp đến, hắn bất tri bất giác mà ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên từ bên ngoài truyện lại tiếng gõ cửa.
Hạ Hoằng Thâm nhìn thoáng qua thời gian hiện hữu ở góc dưới màn hình Computer, giờ đã quá ba giờ sáng. Ở tầng hai của tòa nhà ký túc xá cũ chỉ có ba người bọn họ ở, cửa vào tầng một đã đóng, chìa khóa trừ ba người bọn họ có ra, chỉ có một cái ở văn phòng nghiên cứu sinh học viên.
Lúc này, hắn và Tống Quân đang ở cùng một chỗ, Hành Huy từ lâu đã nằm, như thế nào lại có người ở bên ngoài gõ cửa đây?
Hạ Hoằng Thâm quay đầu lại nhìn Tống Quân, Tống Quân đã ngủ, tuy nhiên bởi vì đột nhiên có tiếng vang, cho nên có vẻ bất an, nhẹ nhàng chuyển người lại.
Tiếng đập cửa ngắn ngủi tạm dừng, sau đó lại một lần nữa vang lên.
Hạ Hoằng Thâm buông bút, đứng lên đến bên cửa, đưa tay mở cửa.
Cửa phòng mở ra một đường nhỏ, Hạ Hoằng Thâm khả năng thấy một mái tóc dài buông rơi, đó là một đầu người, từ khe cửa muốn chen chúc vào bên trong, tóc dài theo khe cửa trượt tiến vào.
Hạ Hoằng Thâm đột nhiên đưa tay, năm ngón tay mở ra chế trụ cái đầu người kia muốn chen vào, theo sau dùng sức buộc chặt.
Mặt người che dấu dưới tóc dài lộ ra vẻ mặt thống khổ, sau đó là ngũ quan vặn vẹo, ở giữa ngón tay Hạ Hoằng Thâm biến mất.
(khổ thân bé quỷ, gặp ai không gặp gặp anh Thâm, chia buồn cho bé)
Hạ Hoằng Thâm thu tay về, nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay đầu nhìn Tống Quân, nhìn hắn không có thức tỉnh, ngủ được coi như an ổn, vì thế trở lại bên cạnh bàn, tiếp tục dùng Computer tìm kiếm tư liệu.
Tống Quân lúc này có cảm giác ngủ sau, đợi cho chính hắn tỉnh lại, thế mà đã đến giữa trưa.
Hạ Hoằng Thâm sớm đã đi vắng, ánh sáng phía bên ngoài cửa sổ sáng ngời, có vẻ an tường mà nhu hòa. Tống Quân duỗi lưng một cái, sau đó có chút sững sờ, cảm thấy chuyện tối hôm qua hình như là một giấc mộng thông thường, ở bên ngoài ánh sáng ban ngày, trong giây lát hắn cũng có chút hốt hoảng, không biết rốt cuộc là thật hay giả.
Trở về gian phòng của mình, Tống Quân cố lấy dũng khí ngồi xổm xuống nhìn thoáng qua bên dưới mặt giường, trừ bỏ hai cái thùng được bày đặt chỉnh tề, mặt khác không có cái gì.
Hắn giơ tay lên lau mặt, thu lại tâm tình loạn thất bát tao.
Tay nắm lên bên trên giường, Tống Quân phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Chu Hoa Phùng Xuân gọi tới. Thì ra buổi sáng nay, Chu Hoa Phùng Xuân đi phòng thí nghiệm tìm hắn, nhưng mà không có gặp được người, vì thế gọi điện thoại cho hắn, gọi hắn buổi chiều đến phòng thí nghiệm.
Tống Quân vì để điện thoại trong phòng, cho nên buổi sáng không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại, hiện tại gọi điện trả lời Chu Hoa Phùng Xuân, liên tục giải thích.
Cúp điện thoại, Tống Quân cảm thấy đói bụng, hắn đến nhà ăn của trường ăn cơm.
Ở trên đường, Tống Quân gặp Thành Thụy Cảnh cùng Hành Huy. Ngày hôm nay Thành Thụy Cảnh không có tiếp tục mặc váy màu trắng cùng đi dép cao gót màu đỏ, hơn nữa xa xa nhìn thấy Tống Quân liền cười phất tay chào hỏi hắn, dường như cả người đã khôi phục lại bình thường.
Tống Quân nhiều ít có chút sợ nàng, sau khi chào hỏi liền cùng hai người tách ra, một mình đã đi nhà ăn.
Buổi chiều Tống Quân đến phòng thí nghiệm, vừa đi vào tòa nhà pháp y liền phát hiện phá lệ náo nhiệt, hắn đang trên hành lang, chứng kiến một phòng giải phẫu ở tầng một mở ra, có một ngọn đèn lộ ra, đoán chừng là có một vụ án đang được tiến hành giải phẫu thi thể.
Tống Quân khoa chính quy không phải học y, hắn kỳ thật còn không có gặp qua chân chính thi thể giải phẫu, nhất thời nhịn không được sợ hãi lại tò mò.
Đứng ở tại chỗ do dự một chút, Tống Quân quyết định đi qua xa xa xem một cái là tốt rồi. Hắn dọc theo hành lang đi đến cửa phòng giải phẫu, phát hiện bên trong thế nhưng dị thường náo nhiệt, không khí cũng không có đáng sợ.
Thì ra có cảnh sát đứng canh giữ ở phòng giải phẫu, còn có người thân của người chết, đồng thời có mấy người là thực tập sinh chưa tốt nghiệp.
Tống Quân không có đi vào, hắn chỉ là xa xa nhìn thấy đứng bên cạnh giải phẫu thai, người đang thao tác cầm trong tay dao giải phẫu lạnh như băng lạnh như băng là Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm đội kính mắt, mặt không chút thay đổi giải phẫu cắt mở thi thể người trước mặt.
Tống Quân thật không dám nhìn xuống, xoay đầu lại, đồng thời nghe được hai nữ sinh đứng ở phía trước cách đó không đang xì xào bàn tán, đại khái là đang nói Hạ sư huynh thật sự rất đẹp trai a, là đẹp trai nhất cả viện y học.
Tống Quân vì thế lại nhìn thoáng qua Hạ Hoằng Thâm, xoay người rời khỏi.
Tới phòng thí nghiệm, Chu Hoa Phùng Xuân nhìn thấy Tống Quân tựa hồ có chút mất hứng, cảm thấy được hắn có chút lãnh đạm thực nghiệm, nói một đống nếu không hảo hảo làm thí nghiệm, không ra kết quả thực nghiệm, sau khi tốt nghiệp sẽ có vấn đề.
Tống Quân bị nàng nói ý tứ thật không tốt, Chu Hoa Phùng Xuân lại tăng cho Tống Quân cả giá, muốn hắn ở tại nơi đây trong một tháng, nhất định phải cầm trong tay số liệu thực nghiệm bộ phận đi ra.
Cứ như vậy, tại đây một vòng thời gian một tháng, mỗi ngày Tống Quân đều có thể ngâm mình ở bên trong phòng thực nghiệm đến muộn.
Một buổi chiều ở phòng thí nghiệm, Tống Quân một người phờ phạc đi nhà ăn cơm nước. Hắn có chút không am hiểu ứng phó Chu Hoa Phùng Xuân, hắn cảm thấy đối phương cho hắn áp lực có chút quá lớn, thế nhưng hắn lại không biết nên như thế nào để cự tuyệt.
Hắn tìm một nơi hẻo lánh không ai ngồi để ngồi xuống ăn cơm.
Một lát sau, đột nhiên có người bưng chén đĩa ngồi xuống đối diện với hắn.
Tống Quân sửng sốt, ngẩng đầu nhận ra là người nam sinh tối hôm qua hắn thấy đứng bên ngoài tòa nhà lớn viện dược học, nếu nhớ không lầm thì hắn tên là Phượng Tuấn Nguyên.
Tống Quân dừng động tác ăn cơm, hơi có chút không biết làm sao nhìn đối phương, hắn cảm thấy hình như người này có lời gì đó muốn nói với hắn.
Phượng Tuấn Nguyên nhìn hắn.
Hai người mặt đối mặt trầm mặc một hồi, một lúc sau, đột nhiên Phượng Tuấn Nguyên nói: “Trên người ngươi có dấu hiệu dưới chăn.”
Tống Quân không hiểu ra sao cả. (Mèo cũng không hiểu gì cả???)
Phượng Tuấn Nguyên sau khi nói một câu liền bưng bàn ăn của mình lên, thay đổi một vị trí khác ngồi xuống.
Tống Quân giật mình nhìn hắn, hồi lâu chưa có lấy lại tinh thần.
Một lát sau, hắn mới bắt đầu nghĩ, dấu hiệu? Dấu hiệu gì? Không biết như thế nào, Tống Quân lập tức nhớ lại vết thương từng thấy ở trên mặt tối hôm đó. Lúc ấy thực kinh ngạc, bất quá sau đó bị thay đổi lực chú ý, vào ban đêm lúc trở về rửa mặt, trong gương không còn nhìn thấy dấu vết trên mặt nữa.
Hắn không khỏi đưa tay sờ một chút mặt, vẫn không đụng đến cái gì cả.
Mà lúc này đây, Phượng Tuấn Nguyên đã thay đổi một vị trí khác, ngồi xuống chuyên tâm ăn cơm.
Tống Quân không có đuổi theo để hỏi, cũng nhiều ít có chút để ý lời nói vừa rồi của Phượng Tuấn Nguyên.
Ăn hết cơm chiều, Tống Quân trở về phòng thí nghiệm của hắn để làm kết quả cuối cùng thực nghiệm, hiện tại đã qua, số liệu đại khái cũng đã ra rồi.
Đi đến mặt tiền tầng dưới tòa pháp y, bên trong đã trở nên yên tĩnh, giải phẫu buổi chiều cũng đã xong, cửa phòng giải phẫu tầng một đã đóng chặt.
Không biết Hạ Hoằng Thâm bây giờ còn ở trên tầng hay là đã trở về ký túc xá.
Tống Quân đi đến giữa thang máy chờ thang máy, bởi vì rất an tĩnh mà mơ hồ có chút bất an.
Phòng thí nghiệm ở tầng sáu, có lẽ bởi vì đang là chính giữa nghỉ hè, mọi người ở phòng thí nghiệm hai ngày này cũng không nhiều lắm. Bầu trời mùa hè tối đen như mực, bên trong phòng thực nghiệm vẫn còn sáng ngời, chính là không rõ nguyên nhân vì sao mà hành lang cùng thang máy ở giữa, cả ngày đều nhất định mở đèn.
Có lẽ là vì buổi tối ngày hôm qua ảnh hưởng, cho dù trời vẫn sáng, Tống Quân vẫn thường cảm thấy có chút hết hồn. Trong phòng thực nghiệm nhỏ chỉ có một mình hắn ở, phía trước còn có một gian phòng nghỉ, đến nỗi ở bên trong có người ở hay không, hắn cũng không rõ ràng.
Tống Quân ngồi trước mặt máy vi tính, nhìn một chút thời gian, đại khái là mười lăm phút sau có kết quả. Hắn ít nhiều có chút khẩn trương, sợ hãi kết quả làm người không vừa lòng, cứ như vậy, đêm nay lại phải làm lại.
Im lặng chờ đợi trong phút chốc, Tống Quân đứng lên, muốn đi buồng vệ sinh.
Buồng vệ sinh ở mỗi tầng đều có, trải qua phòng nghỉ phía trước, ngay khi hắn đi qua, hắn đặc biệt gõ cửa phòng nghỉ một chút, phát hiện bên trong một người đều không có.
Ở buồng vệ sinh giải quyết tiểu tiện, ngay khi Tống Quân trở lại đường, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân.
Đó là tiếng dép cao gót dẫm nát trên mặt đất, phát ra đát đát tiếng bước chân, từ đầu kia hàng lanh truyền tới phương hướng nơi này, hình như là ngừng lại ở cửa buồng vệ sinh.
Tống Quân cảm thấy da đầu một trận run lên.
Cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra, nhưng mà bên ngoài không có cái gì, thật giống như cửa chính là bị gió thổi mở ra.
Tống Quân vội vàng rửa tay thì đi ra khỏi phòng vệ sinh, hắn nghe thấy tiếng bước chân lại vang lên trên hành lang, lần này là từ hành lang bên khác quay về, giống như là vây quanh hắn vậy.
Đầu óc hắn có chút loạn, cái gì đều không dậy nổi, theo bản năng liền lập tức rời khỏi tầng này, đi tới giữa cửa thang máy, trong nháy mắt lôi kéo cửa, hắn phát hiện một chút ánh sáng bên trong thang máy đều không có, mà thang bộ lại phải đi qua thang máy mới có thể tới được, vốn luôn luôn có đèn, không biết khi nào thì bị tắt.
Tống Quân lui ra phía sau hai bước, bởi vì ngay khi mở cửa, nhìn xuyên qua ánh sáng chiếu xạ vào hành lang, hắn nhìn thấy một nữ nhân tóc dài mặc quần trắng đang đứng quay mắt về phía cửa thang máy, giống như là đang đợi thang máy.
Cửa đóng lại, mà tiếng bước chân ở hành lang càng ngày càng gần, hiện nay trước mắt thấy sắp hiện ra trước mắt Tống Quân ở góc phía trước.
Tống Quân xoay người chạy vào bên trong phòng thí nghiệm, đưa tay đem cửa phòng thí nghiệm khóa trái.
*************************************
Buổi tối, Tống Quân cứ theo lẽ thường tắm dội ở phòng nước, sau đó trở lại trong phòng dùng Computer xem phim trong chốc lát mới đi ngủ.
Đêm nay Tiểu Hắc miêu không có xuất hiện, túi thức ăn giành cho mèo đặt im lặng bên cạnh cửa sổ, giống như chẳng sợ thời gian Tống Quân đi vắng, Tiểu Hắc miêu vẫn tìm được thức ăn cho chính mình.
Thời tiết nóng bức của kỳ nghỉ hè không phải bình thường, mặc dù là vào đêm, toàn thân trên dưới như cũ đều như đặt mình vào trong lồng hấp thông thường, nhiệt độ căn bản không có xuống. Tuy rằng đã có màn, nhưng Tống Quân không có buông màn xuống, hắn nhịn nỗi thống khổ bị muỗi đốt, cũng muốn để quạt điện nhỏ ở bên giường thổi mát mình.
Ban đêm trong sân trường thật là im lặng, phần lớn ký túc xá đều có gác cổng, mà dù không có bị vây khu ký túc xá, đến mười một giờ tối, cửa lớn của trường học liền đóng cửa, bên trong học viện cơ bản không có người đi lại, cũng sẽ không có ô tô lái qua.
Tống Quân cảm thấy như vậy, nằm ở trên giường rất nhanh liền ngủ mất.
Nhưng giấc ngủ bình an đột nhiên bị gián đoạn vào nửa đêm, Tống Quân cũng không biết mình vì cái gì, thậm chí mộng cũng không có, nhưng trong giây lát mở to mắt, đại não trong nháy máy liền vô cùng thanh tỉnh.
Tống Quân nhìn thấy đỉnh đầu một màu trắng của màn, trong giây lát sững sờ sáng tỏ.
Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện ra tuy rằng quạt thổi, nhưng trên người là một tầng mồ hôi, trên trán, trên tóc đều là mồ hôi thấm ướt.
Một khi tỉnh lại, một chút cảm giác ngủ cũng không có, Tống Quân chuyển người lại, đem đá giường lạnh xa hơn chút nữa, không muốn dán tại trên người. Hắn nhắm mắt lại muốn cho mình an tĩnh lại, nhưng không biết tại sao, luôn cảm thấy trong lòng không thể bình tĩnh.
Tiếp theo, hắn nghe thấy đáy giường truyền tới một động tĩnh vô cùng nhẹ.
Thanh âm chỉ có hạ thấp, vang lên liền biến mất, Tống Quân tưởng mình nghe lầm, hắn nằm nghiêng trên giường không hề động, muốn tiếp tục cẩn thận nghe một ít, chính là sự trở lại của yên tĩnh, không nghe được thanh âm nào nữa.
Thần kinh Tống Quân cứng trong chốc lát, tiếp theo liền thấy mệt nhọc, trong lúc mơ mơ màng màng, hắn lại nghe được một tiếng vang, vẫn là từ dưới sàng vọng lên.
Tống Quân lập tức khẩn trương lên.
Lần này hắn xác định chính mình nghe được thanh âm, không thể nói rõ là dạng thanh âm gì, dưới giường của hắn là thùng hành lý, thanh âm vừa rồi hình như là thanh âm của hành lý tha động, hoặc là thanh âm ma sát của quần áo.
Tống Quân theo bản năng nuốt nước miếng một cái, hắn đang nghĩ có lẽ là dưới giường có con chuột? Cửa sổ của hắn luôn không đóng, lại là ở tầng hai, tựa như Tiểu Hắc miêu vậy, có lẽ có tiểu động vật khác xông vào đây cũng không chừng.
Nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy một trận sợ hãi, Tống Quân đứng dậy, đưa tay tới công tắc ở vách tường bên giường cách đó không xa. Ngay khi hắn đứng dậy, tiếng động dưới sàn bỗng nhiên tăng lớn, rõ ràng là tiếng quần áo ma xát, tiếp theo, hắn thấy một bàn tay dưới giường vươn ra, ngón tay để tại bên giường, móng tay rõ ràng là một màu đỏ tươi.
(Mèo: Tình hình là edit lúc 8h tối, đến đoạn này hơi bị kinh sợ, nhảy sang ôm đứa cháu đang ngồi xem chú cừu thông minh)
Cũng ngay lúc đó, Tống Quân cũng mở được đèn trong phòng đèn, ánh sáng nháy mắt bao phủ cả trong phòng, tiêu thất cánh tay ở bên giường, tiếng vang ở dưới sàng cũng không nghe thấy.
Nhưng toàn thân trên dưới của Tống Quân ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy tim của mình trong nháy mắt vừa rồi đột nhiên ngừng.
Hắn từ trên giường đứng lên, không có dũng khí nhìn một cái ở dưới sàn, mở cửa phòng lao ra đến trước cửa phòng đối diện, dùng sức gõ cửa.
Qua chừng ba mươi giây, Hạ Hoằng Thâm mở cửa phòng ra.
Vẻ mặt Tống Quân là biểu tình sắp khóc.
Hạ Hoằng Thâm nói một câu “Sao vậy” cũng không hỏi, thân thể tránh ra, nói: “Tiến vào.”
Tống Quân cả người thất hồn lạc phách, đi vào phòng của Hạ Hoằng Thâm, thật giống như từ địa ngục trở về nhân giang, thân thể bắt đầu chậm rãi ổn định trở lại.
Hắn cảm giác được Hạ Hoằng Thâm sờ soạng một chút đầu của hắn, giống như vuốt ve tiểu động vật, sau đó lôi kéo hắn ngồi xuống bên cạnh bàn học.
Tống Quân còn có chút ngai, đợi cho đến khi tinh thần hắn hồi phục, phát hiện Hạ Hoằng Thâm đang dùng khăn nóng giúp hắn lau ở trên mặt mồ hôi lạnh.
Hắn chẳng quan tâm ngượng ngùng, một phát bắt lấy tay Hạ Hoằng Thăm nói: “Dưới giường của em có cái gì đó.”
Hạ Hoằng Thâm cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt hơi hơi nheo lại.
Tống Quân nói: “Thật sự, em biết đó là nữ quỷ, móng tay màu đỏ, dép cao gót màu đỏ, cô ấy vừa mới xuất hiện.”
Hạ Hoằng Thâm bình tĩnh nói với hắn: “Bình tĩnh một ít.”
Tống Quân lắc đầu, “Em rất sợ hãi.”
Hạ Hoằng Thâm nhìn thoáng qua phòng bên cạnh,sau đó đóng cửa phòng lại, nói với Tống Quân: “Muốn uống nước không?”
Tống Quân nhìn Hạ Hoằng Thâm, lý trí dần dần trở lại, hắn nâng tay lau mồ hôi trên tóc của mình một chút, nói một câu: “Thực xin lỗi.”
Hạ Hoằng Thâm đứng ở bên cạnh, chờ hắn tỉnh táo lại.
Tống Quân thở còn hơi chút dồn dập, thanh âm đã bình tĩnh trở lại, hắn nói: “Em rõ ràng thấy rõ, em xác định không phải là ảo giác, Chị Thành cũng rất cổ quái, em cảm thấy chị ấy dường như là bị quỷ ám.”
Nói xong những lời này, Tống Quân không thấy Hạ Hoằng Thâm đáp lại, hắn cảm thấy có chút khó chịu, không biết có phải đối phương cảm thấy mình có bộ dạng thực buồn cười.
Nhưng Hạ Hoằng Thâm biểu tình thực sự bình tĩnh, hắn thậm chí dùng một bàn tay đặt ở đỉnh đầu Tống Quân, nói: “Ở đây nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”
“Ân?” Tống Quân sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, đứng lên nói, “Ngượng ngùng, đã trễ thế này còn quấy rầy anh nghỉ ngơi.”
“Không sao, ” Hạ Hoằng Thâm nói.
Tống Quân lúc này mới nhớ tới, hắn đây giống như là lần đầu tiên bước vào phòng của Hạ Hoằng Thâm, đây là một gian giống có cấu kết thoạt nhìn không khác gì gian phòng kia của hắn, đồ vật của Hạ Hoằng Thâm cũng không có nhiều, được sắp xếp chỉnh tề.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, Tống Quân ý thức được mình đã quấy rầy Hạ Hoằng Thâm ngủ, chính là hắn không dám một mình tiếp tục trở về gian phòng của mình ngủ.
Mà Hạ Hoằng Thâm cũng ý tứ lưu hắn lại cũng để cho hắn ngủ ở trên giường mình.
Tống Quân vội vàng cự tuyệt: “Vậy anh ngủ như thế nào a? Em…em chỉ cần ngồi trong chốc lát là tốt lắm rồi.”
“Không sao,” Hạ Hoằng Thâm ngồi xuống bên cạnh bàn học, đưa tay mở Computer, ” Ta tìm kiếm tư liệu.”
Tống Quân đứng trong gian phòng trong chốc lát, cảm giác mình có chút ngốc, không biết nên như thế nào mới tốt, cuối cùng vẫn nằm xuống giường của Hạ Hoằng Thâm.
Trong phòng Hạ Hoằng Thâm ngay cả quạt thậm chí đều không có, nhưng Tống Quân lại không có cảm thấy nhiệt độ cao.
Bên trong phòng chỉ cóánh sáng màn hình Laptop mỏng manh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng vang kích chuột của Hạ Hoằng Thâm, nhưng mà thanh âm này khiến Tống Quân cảm thấy thực an tâm, mệt mỏi rất nhanh đánh úp đến, hắn bất tri bất giác mà ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên từ bên ngoài truyện lại tiếng gõ cửa.
Hạ Hoằng Thâm nhìn thoáng qua thời gian hiện hữu ở góc dưới màn hình Computer, giờ đã quá ba giờ sáng. Ở tầng hai của tòa nhà ký túc xá cũ chỉ có ba người bọn họ ở, cửa vào tầng một đã đóng, chìa khóa trừ ba người bọn họ có ra, chỉ có một cái ở văn phòng nghiên cứu sinh học viên.
Lúc này, hắn và Tống Quân đang ở cùng một chỗ, Hành Huy từ lâu đã nằm, như thế nào lại có người ở bên ngoài gõ cửa đây?
Hạ Hoằng Thâm quay đầu lại nhìn Tống Quân, Tống Quân đã ngủ, tuy nhiên bởi vì đột nhiên có tiếng vang, cho nên có vẻ bất an, nhẹ nhàng chuyển người lại.
Tiếng đập cửa ngắn ngủi tạm dừng, sau đó lại một lần nữa vang lên.
Hạ Hoằng Thâm buông bút, đứng lên đến bên cửa, đưa tay mở cửa.
Cửa phòng mở ra một đường nhỏ, Hạ Hoằng Thâm khả năng thấy một mái tóc dài buông rơi, đó là một đầu người, từ khe cửa muốn chen chúc vào bên trong, tóc dài theo khe cửa trượt tiến vào.
Hạ Hoằng Thâm đột nhiên đưa tay, năm ngón tay mở ra chế trụ cái đầu người kia muốn chen vào, theo sau dùng sức buộc chặt.
Mặt người che dấu dưới tóc dài lộ ra vẻ mặt thống khổ, sau đó là ngũ quan vặn vẹo, ở giữa ngón tay Hạ Hoằng Thâm biến mất.
(khổ thân bé quỷ, gặp ai không gặp gặp anh Thâm, chia buồn cho bé)
Hạ Hoằng Thâm thu tay về, nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay đầu nhìn Tống Quân, nhìn hắn không có thức tỉnh, ngủ được coi như an ổn, vì thế trở lại bên cạnh bàn, tiếp tục dùng Computer tìm kiếm tư liệu.
Tống Quân lúc này có cảm giác ngủ sau, đợi cho chính hắn tỉnh lại, thế mà đã đến giữa trưa.
Hạ Hoằng Thâm sớm đã đi vắng, ánh sáng phía bên ngoài cửa sổ sáng ngời, có vẻ an tường mà nhu hòa. Tống Quân duỗi lưng một cái, sau đó có chút sững sờ, cảm thấy chuyện tối hôm qua hình như là một giấc mộng thông thường, ở bên ngoài ánh sáng ban ngày, trong giây lát hắn cũng có chút hốt hoảng, không biết rốt cuộc là thật hay giả.
Trở về gian phòng của mình, Tống Quân cố lấy dũng khí ngồi xổm xuống nhìn thoáng qua bên dưới mặt giường, trừ bỏ hai cái thùng được bày đặt chỉnh tề, mặt khác không có cái gì.
Hắn giơ tay lên lau mặt, thu lại tâm tình loạn thất bát tao.
Tay nắm lên bên trên giường, Tống Quân phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Chu Hoa Phùng Xuân gọi tới. Thì ra buổi sáng nay, Chu Hoa Phùng Xuân đi phòng thí nghiệm tìm hắn, nhưng mà không có gặp được người, vì thế gọi điện thoại cho hắn, gọi hắn buổi chiều đến phòng thí nghiệm.
Tống Quân vì để điện thoại trong phòng, cho nên buổi sáng không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại, hiện tại gọi điện trả lời Chu Hoa Phùng Xuân, liên tục giải thích.
Cúp điện thoại, Tống Quân cảm thấy đói bụng, hắn đến nhà ăn của trường ăn cơm.
Ở trên đường, Tống Quân gặp Thành Thụy Cảnh cùng Hành Huy. Ngày hôm nay Thành Thụy Cảnh không có tiếp tục mặc váy màu trắng cùng đi dép cao gót màu đỏ, hơn nữa xa xa nhìn thấy Tống Quân liền cười phất tay chào hỏi hắn, dường như cả người đã khôi phục lại bình thường.
Tống Quân nhiều ít có chút sợ nàng, sau khi chào hỏi liền cùng hai người tách ra, một mình đã đi nhà ăn.
Buổi chiều Tống Quân đến phòng thí nghiệm, vừa đi vào tòa nhà pháp y liền phát hiện phá lệ náo nhiệt, hắn đang trên hành lang, chứng kiến một phòng giải phẫu ở tầng một mở ra, có một ngọn đèn lộ ra, đoán chừng là có một vụ án đang được tiến hành giải phẫu thi thể.
Tống Quân khoa chính quy không phải học y, hắn kỳ thật còn không có gặp qua chân chính thi thể giải phẫu, nhất thời nhịn không được sợ hãi lại tò mò.
Đứng ở tại chỗ do dự một chút, Tống Quân quyết định đi qua xa xa xem một cái là tốt rồi. Hắn dọc theo hành lang đi đến cửa phòng giải phẫu, phát hiện bên trong thế nhưng dị thường náo nhiệt, không khí cũng không có đáng sợ.
Thì ra có cảnh sát đứng canh giữ ở phòng giải phẫu, còn có người thân của người chết, đồng thời có mấy người là thực tập sinh chưa tốt nghiệp.
Tống Quân không có đi vào, hắn chỉ là xa xa nhìn thấy đứng bên cạnh giải phẫu thai, người đang thao tác cầm trong tay dao giải phẫu lạnh như băng lạnh như băng là Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm đội kính mắt, mặt không chút thay đổi giải phẫu cắt mở thi thể người trước mặt.
Tống Quân thật không dám nhìn xuống, xoay đầu lại, đồng thời nghe được hai nữ sinh đứng ở phía trước cách đó không đang xì xào bàn tán, đại khái là đang nói Hạ sư huynh thật sự rất đẹp trai a, là đẹp trai nhất cả viện y học.
Tống Quân vì thế lại nhìn thoáng qua Hạ Hoằng Thâm, xoay người rời khỏi.
Tới phòng thí nghiệm, Chu Hoa Phùng Xuân nhìn thấy Tống Quân tựa hồ có chút mất hứng, cảm thấy được hắn có chút lãnh đạm thực nghiệm, nói một đống nếu không hảo hảo làm thí nghiệm, không ra kết quả thực nghiệm, sau khi tốt nghiệp sẽ có vấn đề.
Tống Quân bị nàng nói ý tứ thật không tốt, Chu Hoa Phùng Xuân lại tăng cho Tống Quân cả giá, muốn hắn ở tại nơi đây trong một tháng, nhất định phải cầm trong tay số liệu thực nghiệm bộ phận đi ra.
Cứ như vậy, tại đây một vòng thời gian một tháng, mỗi ngày Tống Quân đều có thể ngâm mình ở bên trong phòng thực nghiệm đến muộn.
Một buổi chiều ở phòng thí nghiệm, Tống Quân một người phờ phạc đi nhà ăn cơm nước. Hắn có chút không am hiểu ứng phó Chu Hoa Phùng Xuân, hắn cảm thấy đối phương cho hắn áp lực có chút quá lớn, thế nhưng hắn lại không biết nên như thế nào để cự tuyệt.
Hắn tìm một nơi hẻo lánh không ai ngồi để ngồi xuống ăn cơm.
Một lát sau, đột nhiên có người bưng chén đĩa ngồi xuống đối diện với hắn.
Tống Quân sửng sốt, ngẩng đầu nhận ra là người nam sinh tối hôm qua hắn thấy đứng bên ngoài tòa nhà lớn viện dược học, nếu nhớ không lầm thì hắn tên là Phượng Tuấn Nguyên.
Tống Quân dừng động tác ăn cơm, hơi có chút không biết làm sao nhìn đối phương, hắn cảm thấy hình như người này có lời gì đó muốn nói với hắn.
Phượng Tuấn Nguyên nhìn hắn.
Hai người mặt đối mặt trầm mặc một hồi, một lúc sau, đột nhiên Phượng Tuấn Nguyên nói: “Trên người ngươi có dấu hiệu dưới chăn.”
Tống Quân không hiểu ra sao cả. (Mèo cũng không hiểu gì cả???)
Phượng Tuấn Nguyên sau khi nói một câu liền bưng bàn ăn của mình lên, thay đổi một vị trí khác ngồi xuống.
Tống Quân giật mình nhìn hắn, hồi lâu chưa có lấy lại tinh thần.
Một lát sau, hắn mới bắt đầu nghĩ, dấu hiệu? Dấu hiệu gì? Không biết như thế nào, Tống Quân lập tức nhớ lại vết thương từng thấy ở trên mặt tối hôm đó. Lúc ấy thực kinh ngạc, bất quá sau đó bị thay đổi lực chú ý, vào ban đêm lúc trở về rửa mặt, trong gương không còn nhìn thấy dấu vết trên mặt nữa.
Hắn không khỏi đưa tay sờ một chút mặt, vẫn không đụng đến cái gì cả.
Mà lúc này đây, Phượng Tuấn Nguyên đã thay đổi một vị trí khác, ngồi xuống chuyên tâm ăn cơm.
Tống Quân không có đuổi theo để hỏi, cũng nhiều ít có chút để ý lời nói vừa rồi của Phượng Tuấn Nguyên.
Ăn hết cơm chiều, Tống Quân trở về phòng thí nghiệm của hắn để làm kết quả cuối cùng thực nghiệm, hiện tại đã qua, số liệu đại khái cũng đã ra rồi.
Đi đến mặt tiền tầng dưới tòa pháp y, bên trong đã trở nên yên tĩnh, giải phẫu buổi chiều cũng đã xong, cửa phòng giải phẫu tầng một đã đóng chặt.
Không biết Hạ Hoằng Thâm bây giờ còn ở trên tầng hay là đã trở về ký túc xá.
Tống Quân đi đến giữa thang máy chờ thang máy, bởi vì rất an tĩnh mà mơ hồ có chút bất an.
Phòng thí nghiệm ở tầng sáu, có lẽ bởi vì đang là chính giữa nghỉ hè, mọi người ở phòng thí nghiệm hai ngày này cũng không nhiều lắm. Bầu trời mùa hè tối đen như mực, bên trong phòng thực nghiệm vẫn còn sáng ngời, chính là không rõ nguyên nhân vì sao mà hành lang cùng thang máy ở giữa, cả ngày đều nhất định mở đèn.
Có lẽ là vì buổi tối ngày hôm qua ảnh hưởng, cho dù trời vẫn sáng, Tống Quân vẫn thường cảm thấy có chút hết hồn. Trong phòng thực nghiệm nhỏ chỉ có một mình hắn ở, phía trước còn có một gian phòng nghỉ, đến nỗi ở bên trong có người ở hay không, hắn cũng không rõ ràng.
Tống Quân ngồi trước mặt máy vi tính, nhìn một chút thời gian, đại khái là mười lăm phút sau có kết quả. Hắn ít nhiều có chút khẩn trương, sợ hãi kết quả làm người không vừa lòng, cứ như vậy, đêm nay lại phải làm lại.
Im lặng chờ đợi trong phút chốc, Tống Quân đứng lên, muốn đi buồng vệ sinh.
Buồng vệ sinh ở mỗi tầng đều có, trải qua phòng nghỉ phía trước, ngay khi hắn đi qua, hắn đặc biệt gõ cửa phòng nghỉ một chút, phát hiện bên trong một người đều không có.
Ở buồng vệ sinh giải quyết tiểu tiện, ngay khi Tống Quân trở lại đường, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân.
Đó là tiếng dép cao gót dẫm nát trên mặt đất, phát ra đát đát tiếng bước chân, từ đầu kia hàng lanh truyền tới phương hướng nơi này, hình như là ngừng lại ở cửa buồng vệ sinh.
Tống Quân cảm thấy da đầu một trận run lên.
Cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra, nhưng mà bên ngoài không có cái gì, thật giống như cửa chính là bị gió thổi mở ra.
Tống Quân vội vàng rửa tay thì đi ra khỏi phòng vệ sinh, hắn nghe thấy tiếng bước chân lại vang lên trên hành lang, lần này là từ hành lang bên khác quay về, giống như là vây quanh hắn vậy.
Đầu óc hắn có chút loạn, cái gì đều không dậy nổi, theo bản năng liền lập tức rời khỏi tầng này, đi tới giữa cửa thang máy, trong nháy mắt lôi kéo cửa, hắn phát hiện một chút ánh sáng bên trong thang máy đều không có, mà thang bộ lại phải đi qua thang máy mới có thể tới được, vốn luôn luôn có đèn, không biết khi nào thì bị tắt.
Tống Quân lui ra phía sau hai bước, bởi vì ngay khi mở cửa, nhìn xuyên qua ánh sáng chiếu xạ vào hành lang, hắn nhìn thấy một nữ nhân tóc dài mặc quần trắng đang đứng quay mắt về phía cửa thang máy, giống như là đang đợi thang máy.
Cửa đóng lại, mà tiếng bước chân ở hành lang càng ngày càng gần, hiện nay trước mắt thấy sắp hiện ra trước mắt Tống Quân ở góc phía trước.
Tống Quân xoay người chạy vào bên trong phòng thí nghiệm, đưa tay đem cửa phòng thí nghiệm khóa trái.