Trần Thiên Ngữ cầm điện thoại của Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân trái lại một chút cũng không ngại, còn đang cùng chủ thuyền nói chuyện phiếm.
Dáng vẻ thản nhiên của Trương Tĩnh Hân khiến Trần Thiên Ngữ càng thêm không cách nào hạ thủ, tuy rằng rất muốn biết Trương Tĩnh Hân có phải Dùng Bồn Ăn Cơm hay không, nhưng một mình xem điện thoại của người khác là không tốt... Nếu là đối phương sốt ruột muốn muốn đoạt lại nàng còn có thể mượn đó làm càn, như bây giờ làm sao có thể không biết xấu hổ?
Trần Thiên Ngữ hung hăng liếc mắt nhìn Trương Tĩnh Hân — tuyệt đối là cố ý!
Ngay cả ảnh chụp cũng không xem, Trần Thiên Ngữ trả điện thoại về tay chủ nhân của nó.
"Thế nào không thấy ngươi xem mặt ngươi là như thế nào ngăn cản hai phần ba ống kính của ta?" Trương Tĩnh Hân cười nói.
"Mặt ngươi mới lớn!"
"Không xem ta cất đi a!"
"Cất đi cất đi."
Chèo thuyền trên kênh đào cũng không phải là có thể đi một vòng hoàn chỉnh, đến dưới vòm cầu thì không đi nữa, chủ thuyền quay thuyền chèo ngược trở lại.
Chủ thuyền xung phong muốn hát một khúc ngữ ca, nói hắn hát chỉ ở mức độ chấp nhận được các ngươi cũng chấp nhận nghe một chút đi, hy vọng sau khi hát xong có thể cho chút ít phí khích lệ.
Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân còn đang vui đùa ầm ĩ, vừa nghe chủ thuyền nói vậy bận rộn muốn ngăn cản, không ngờ chủ thuyền nói gió chính là mưa, cơ hồ là ngay sau hai chữ khích lệ thì đã lập tức chuyển âm bắt đầu hát vang, chấn động đến hai người trợn mắt há miệng.
Trần Thiên Ngữ bất đắc dĩ nói: "Quả nhiên là chỉ được một chút."
Trương Tĩnh Hân cười nói: "Chủ thuyền thật đúng là một người thành thật, một chút cũng không khiêm tốn."
Chủ thuyền hát đến hăng hái bừng bừng, Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân càng nghe càng lạnh. Mặt nước bị gió thổi đến gợn sóng lăn tăng, mái tóc của Trần Thiên Ngữ bị thổi tung, quả thực có chút lạnh rồi, không hoàn toàn là lỗi của chủ thuyền.
Tuy là phía nam nhưng là vùng sông nước Giang Nam tháng , ngồi ở trên mặt nước bị gió lạnh thổi đến cả người cũng bắt đầu run.
So với cái lạnh khô của phương bắc thì cách lạnh của phía nam chính là lạnh ẩm chui vào tận xương tủy, lạnh từ trong lòng lạnh ra. Chỉ là lạnh ẩm cũng đã đủ lạnh, cộng thêm gió mang hơi nước, Trần Thiên Ngữ cảm giác được Trương Tĩnh Hân đang lặng lẽ phát run.
Trần Thiên Ngữ đem chiếc mũ hình thỏ đội lên đầu Trương Tĩnh Hân.
Trương Tĩnh Hân kinh ngạc: "Trần lão sư ngươi làm gì vậy."
Trương Tĩnh Hân muốn tháo xuống, Trần Thiên Ngữ không cho: "Chớ lộn xộn, nếu như bị gió thổi lại phát sốt thì phải làm sao?"
"Thế nhưng...." Trương Tĩnh Hân khiều lỗ tai thỏ một cái: "Chiếc mũ đáng yêu thế này chỉ thích hợp với Trần lão sư, với ta mà nói là quá tinh nghịch rồi. Hơn nữa ngươi chưa nghe nói qua sao? Người mới vừa sinh bệnh xong sức đề kháng rất mạnh, rất khó sinh bệnh tiếp. Ta tốt lắm, hiện tại ngươi mới là đối tượng trọng điểm bảo hộ. Đến đây, con thỏ nhỏ trả lại cho ngươi, hảo hảo giữ ấm."
Mí mắt rũ xuống của Trần Thiên Ngữ biến thành ánh mắt bén nhọn, phun ra từng chữ: "Ngươi, đội, lên."
Trương Tĩnh Hân: "...."
Tường trắng mặt trời chiều, thúy liễu bên bờ, gió mát trên cầu nhỏ.
Chủ thuyền hát đến khàn giọng, ho khan hai tiếng. Một trong hai cô gái trẻ tuổi ngồi đối diện hắn mặt không biểu tình một thân chính trang đỉnh đầu đội nón thỏ, một vị khác cực độ muốn cười nhưng nhịn đến đỏ mặt.
"Xấu hổ hát hỏng rồi." Chủ thuyền xin lỗi mỉm cười.
Trần Thiên Ngữ "phốc" một tiếng bật cười, thực sự nhịn không được. Từ trên mặt nước nhìn thấy Trương Tĩnh Hân tìm không được cách phản kích, vẻ mặt khó chịu thực sự buồn cười quá.
"Không có chuyện gì đâu, ngài hát tiếp đi, hát rất hay." Trần Thiên Ngữ sung sướng vỗ tay.
Trương Tĩnh Hân chậm rãi quay đầu, phóng một ánh mắt sắc như dao về phía Trần Thiên Ngữ.
Chủ thuyền được Trần Thiên Ngữ cổ vũ thật sự uống một hớp nước tiếp tục to rõ cất cao giọng hát, càng hát càng hăng hái, hát đến cuối cùng hát đến phá âm cũng không ngừng... Trần Thiên Ngữ có chút hối hận lúc trước đã cổ vũ hắn.
Cuối cùng đã đến bờ, Trần Thiên Ngữ muốn trả tiền, mới vừa móc ví ra thì liền phát hiện trong tay chủ thuyền đã cầm tiền mặt cười với nàng.
"Ngươi làm gì vậy nha." Nàng hỏi Trương Tĩnh Hân: "Đã nói là ta trả tiền."
"Ai đồng ý với ngươi?" Trương Tĩnh Hân đem mũ lấy xuống đắp lên đầu Trần Thiên Ngữ, tả hữu quan sát một phen, vỗ vỗ giữa hai lỗ tai thỏ: "Ân, mũ này vẫn tương đối thích hợp chủ nhân của nó, đội vào trẻ ra mấy tuổi."
"... Ngươi là lại muốn nói nhìn qua bất quá mới hơn ba mươi sao hỗn đản?"
"Trần lão sư năng lực học tập thật mạnh mẽ."
"Cút đi!"
Nàng kéo mũ xuống cất vào túi xách, Trương Tĩnh Hân nhanh nhẹn ngăn cản: "Nghìn vạn lần đừng tháo xuống."
"Để làm gì? Muốn trả đũa sao?"
"Không phải." Trương Tĩnh Hân đem mũ một lần nữa đội lên đầu Trần Thiên Ngữ, nghiêm túc nói: "Không phải nói đùa, cái mũ này thật sự thích hợp với ngươi." Bàn tay dán trên mao nhung vuốt một cái: "Khả ái."
"....."
Nhất định, nhất định lại là cố ý!
Trong lòng Trần Thiên Ngữ bị câu khích lệ của Trương Tĩnh Hân bóp thành mềm mại, nhìn bóng lưng của người vừa khen nàng đều có vẻ thanh mãnh mỹ lệ không gì sánh được, quả thực chính là dáng chuẩn!
Người như Trương Tĩnh Hân, trong mười câu thì có chín câu là mỉa mai tổn hại người, nhưng hết lần này tới lần khác lại có một câu khích lệ sẽ làm cho lòng người nở hoa.
"Làm sao vậy Trần lão sư?" Trương Tĩnh Hân nói: "Đừng sững sờ ở đó, tiếp tục tìm một quán trà nghỉ một lát đi? Uống chút trà nóng ấm người."
Mái tóc của Trương Tĩnh Hân bị gió thổi tung vài sợi, phấn lót thiên màu trắng rất thích hợp màu da của nàng. Khuôn mặt chữ V tiêu chuẩn một khi cười chiếc cằm phá lệ xinh đẹp, mi dày môi mỏng, mắt sáng mũi cao, còn có lông mi cong dày mà nàng đã sớm phát hiện, cấu thành dáng vẻ nếu nói xinh đẹp không bằng nên nói là anh tuấn. Ngũ quan của Trương Tĩnh Hân đoan chính, kỹ thật trang điểm cũng rất tốt, nếu không chú ý nhìn sơ qua sẽ nhìn không ra nàng có trang điểm.
"Đội mũ thỏ nên ngay cả não bộ cũng không thu được tín hiệu sao?" Trương Tĩnh Hân hướng Trần Thiên Ngữ đi ngược lại mấy bước: "Phát ngốc cái gì?"
Trần Thiên Ngữ mím môi, nụ cười bắt đầu nở rộ, tương đối không có hảo ý.
"Chỉ là hồi tưởng lại dáng vẻ Trương lão bản vừa rồi xoa đầu ta, rất tuấn tú."
Trương Tĩnh Hân: "....."
Trên đường ra quán trà hai người đều không nói, Trần Thiên Ngữ nhìn lén Trương Tĩnh Hân nhiều lần phát hiện nàng đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cho nên thực tiễn chứng minh, Trương lão bản luôn luôn bình tĩnh cũng không phải đao thương bất nhập, được thật lòng ca ngợi nàng cũng sẽ xấu hổ.
Lỗ tai Trương lão bản lặng lẽ đỏ ửng.... Thật đúng là có chút động tâm.
Uống xong trà thì trời đã tối rồi, đi một ngày đêm rất mệt nhọc, buổi tối nhiệt độ thấp hơn, các nàng mua thức ăn khuya quay về khách sạn, vừa xem ti vi vừa ăn, ăn xong Trương Tĩnh Hân để Trần Thiên Ngữ đi tắm trước, đợi Trần Thiên Ngữ đi ra phát hiện Trương Tĩnh Hân cầm điều khiển từ xa ngồi trên sô pha không có việc gì mà tùy ý chuyển kênh, thức ăn tàn dư trên bàn trà đã được nàng thu dọn sạch sẽ.
"Này? Ngươi thế nào không đợi ta tắm rửa xong đến thu dọn?"
Trương Tĩnh Hân buông điều khiển từ xa nói: "Ngươi đã tắm rửa rồi cũng đừng động vào nữa, chuyện này chỉ mất vài phút nên ta thuận tiện thu dọn hết. Ngươi đến xem muốn xem tiết mục gì, ta đi tắm."
Trần Thiên Ngữ có chút hoảng thần, sau khi đến thành phố B nàng đều ở một mình, thỉnh thoảng để nhân viên vệ sinh theo giờ đến quét dọn một chút, đại đa số thời gian gia vụ cũng đều là tự nàng làm, trong lòng đương nhiên cảm thấy rác mình tạo ra thì phải tự mình vứt. Ngoại trừ mẹ nàng, không ai chủ động giúp nàng thu dọn những thứ này một cách đương nhiên như vậy.
Trương Tĩnh Hân tắm rửa xong bước ra lau tóc, phát hiện áo khoác và quần nàng cởi ra đã không thấy.
"Quần áo của ta đâu?"
Trần Thiên Ngữ còn đang ăn cao hoàng kim đã mua về: "Ta mang giặt rồi, hẹn xong sáng mai đưa đến, không làm lỡ thời gian chúng ta đi thành phố Y. Cao hoàng kim này còn nóng ăn mới ngon, lạnh rồi thiếu cảm giác mềm mại, còn dính răng..."
"Hành trình gắt gao như vậy? Ngày mai sẽ đến thành phố Y?"
"Tuy rằng lão bản giúp ta chi trả tất cả phí dụng nhưng lão bản đối với ta có lương tâm ta cũng phải lương tâm với hắn, lịch trình chặt một chút thì có thể hoàn thành công việc sớm một chút."
Trương Tĩnh Hân gật đầu tán thành: "Cũng tốt. Trần lão sư vô luận trải qua phong sương thế nào thì vẫn là người tốt. Nếu đã quyết định ngày mai đi vậy ta sẽ trực tiếp dùng điện thoại đặt vé xe, để tránh ngày mai đi trễ lại giống như hôm nay thiếu chút nữa không có vé."
"Ta cũng chưa mua vé, ta mua một lượt. Mua vé tối nay. Cũng có thể ngủ trễ một chút."
Thành phố Y cũng là thành phố ẩm thực nổi tiếng, Trần Thiên Ngữ đề nghị chỉ ăn ở một nhà hàng là được rồi, những thứ khác đều đến đầu đường cuối ngõ mà tìm.
Hai người đến Sư Tử Lâu nổi danh, gọi ba món, mang về một phần cơm chiên, ăn đến bụng no căn.
Ăn cơm xong đến thành Tây Hồ, ngồi trên tàu nhìn nhị thập tứ kiều, du hồ. ( cây cầu nổi tiếng ở Tây Hồ.)
Trần Thiên Ngữ nói ở thành phố SZ đều là ngồi thuyền, ngồi nữa không có ý nghĩa, ăn no như vậy nên đi bộ một chút cho tiêu cơm.
Hình như Trần Thiên Ngữ nói cái gì Trương Tĩnh Hân cũng sẽ đồng ý, nói chuyện với nhân viên lái tàu, nhân viên đồng ý ở bên sau sẽ cho các nàng lên bờ.
Tựa hồ càng gần lúc các nàng lên xe lửa rời khỏi thành phố Y thì trời càng muốn mưa, khiến thành Tây Hồ ở trong mưa bụi có vẻ nhu nhược, tinh tế
Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân đi dọc theo bờ hồ, vừa đi vừa nói những chuyện lý thí lúc nhỏ.
Nếu không phải trong lời nói của Trương Tĩnh Hân để lộ ra kiến thức uyên bác của nàng thì Trần Thiên Ngữ thực sự có chút không dám tin tưởng cuộc đời của nàng lại đi qua nhiều nơi xa xôi sơn sơn thủy thủy như vậy, sinh sống ở nhiều thành thị như vậy.
"Đừng dùng loại ánh mắt đồng tình này nhìn ta." Trương Tĩnh Hân điểm nhẹ lên mi tâm của Trần Thiên Ngữ: "Ta ngược lại là phi thường quý trọng đoạn thời gian đã trải qua, nếu như không phải ở qua nhiều thành thị như vậy thì thật sự không có cách nào để ta tiếp xúc nhiều món ăn khác nhau, quen biết các đầu bếp lớn, ta hiện tại cũng có thể sẽ không cách nào mở được một quán ăn mình yêu thích."
"Ta không đồng tình ngươi a, ngươi bây giờ lợi hại như vậy đâu cần ta đồng tình. Chẳng qua là cảm thấy...." Trần Thiên Ngữ suy nghĩ một chút lời này nên nói như thế nào: "Nhân sinh có mất mới có được. Rất công bằng."
"Lúc này đến phiên Trần lão sư hầm canh gà tâm linh sao?"
"Uống ngon không?"
"Ân, mỹ vị."
Vốn định tùy ý đi một chút tiêu hóa thức ăn trong dạ dày chuẩn bị màn ăn kế tiếp, nhưng đi đến chân đều mỏi vẫn không phát hiện cửa ra ở đâu.
Cách bờ hồ khá xa, khắp nơi trên đất tìm không được một chiếc xe tham quan, hai người trận này tiêu thực có hơi quá độ rồi, sau khi tìm được cửa bắc cuối cùng là gặp may tìm được chỗ nghỉ ngơi, ngồi ở trên ghế nửa ngày không nhúc nhích được.
Trần Thiên Ngữ vẻ mặt mờ mịt: "Lần trước ở Tây Hồ đi từng đi đến gãy chân một lần, lúc này là ở thành Tây Hồ. Xem ra ta và "Tây Hồ" bát tự không hợp, đời này không thể gần nhau."
"Nga? Một mình du lịch Tây Hồ? Thật là có hăng hái."
"Dĩ nhiên không phải một...." Trần Thiên Ngữ lập tức sẽ thốt ra, bỗng nhiên ngậm miệng.
Trương Tĩnh Hân muốn nàng nói ra nửa câu còn lại, nói một đống nói mát đến khích nàng phản bác.
Nàng mới không bị mắc lừa.
"Nữ thanh niên văn nhã giống như ta luôn luôn thích một thân một mình đi du lịch, tìm một nơi yên tĩnh gãy một chân, tuổi già rồi chính là như vậy."
Trương Tĩnh Hân ha ha cười, Trần Thiên Ngữ gõ vào ót nàng một cái: "Đáng ghét!"
Nghỉ ngơi thật lâu hai chân vẫn còn mỏi, bất quá ngăn cản không được nhiệt tình ăn khuya của hai người.
Trần Thiên Ngữ nghĩ đến cuối mùa thu chính là mùa ngỗng muối (lẽ nào là khô ngỗng -_-) ở thành phố Y. Vừa nghĩ tới ngỗng muối tươi rói không nát không ngán liền không nhịn được liên tục nuốt nước miếng.
"Muốn ăn ngỗng muối sao không nói sớm, ta dẫn ngươi đi ăn. Thành phố Y ta có một một người bạn cũ, tổ tiên là đầu bếp chính trong Thương Gia Yến, bí phương của Gia Yến vẫn lưu truyền tới nay. Cũng là tổ sư gia truyền lại, tay nghề cũng không tệ lắm, mình mở quán ăn đặc biệt. Quán ăn này thế nhưng rất có cá tính, có tiền cũng không nhất định ăn được, mỗi ngày chỉ bán mười bàn, không có thực đơn, có định ra vài mức giá, mùa nào thì cho ngươi món ăn của mùa đó. Đương nhiên, nếu như chúng ta đến có thể mở cửa sau ăn ngỗng muối chính tông."
Nghe xong lời nói của Trương Tĩnh Hân Trần Thiên Ngữ vô cùng hưng phấn, hô to muôn năm muốn lập tức đi bái phỏng. Trương Tĩnh Hân gọi điện thoại xác định đối phương có thời gian, gọi xe xuất phát.
Đến Nghiễm Lăng Thực Quán, vị "bạn cũ" kia của Trương Tĩnh Hân ra ngoài nghênh tiếp,, Trần Thiên Ngữ mới hiểu mình là đơn thuần cỡ nào.
"Tĩnh Tĩnh, đã lâu không gặp, ngươi có thể nhớ đến gặp ta thật là tốt." Mảnh mai xinh đẹp có khí chất văn sĩ hơn Trần Thiên Ngữ rất nhiều, lão hữu Giang Nam khoác áo choàng lam sắc ra chào đón, cho Trương Tĩnh Hân một cái ôm nồng nhiệt.