Từ sau khi《Mỹ Thực Tâm sự》của Chỉ Nhiên nổi tiếng, có rất nhiều thân thích đến lôi kéo quan hệ, bạn bè đều chạy đến trước mặt nàng, điện thoại, tin nhắn không ngừng, bát quái muốn nàng mời ăn cơm, còn có muốn đến thành phố B chữa bệnh, cháu ngoại trai của em gái của Tam Hổ Tử trước cửa thôn lúc làm thẻ ngân hàng có thời gian thì làm một tấm.... Toàn bộ đều tìm nàng, đương nhiên cũng bao gồm những bạn bè quen từ nhỏ, thế nhưng lăn lộn trong giới xuất bản duy nhất chỉ có Như Phong. Nàng thắng kiện được tiền bồi thường của Trần Thiên Ngữ không vui vẻ được bao lâu đã bị những chuyện đáng ghét này che mất, không có biện pháp, đổi số điện thoại.
Sau khi đổi số điện thoại nàng liền đem dãy số cho số này cho những người thuộc tầng lớp nhân thượng nhân hy vọng được quen với lão bản, sau một tuần ba mẹ tìm nàng không được trực tiếp bay đến thành phố B.
Chỉ Nhiên thật vất vả đem chủ biên Hải Uy nóng nhất trẻ tuổi nhất nhà xuất bản mời về nhà, lúc kéo cánh tay đối phương chú ý tới tây trang này là cửa hàng cao cấp A định chế, vui sướng trong lòng càng sâu. Bối cảnh hoa mỹ, nhạc đều vang lên, đột nhiên cảm giác được có chút không đúng, nhìn lại, trong tay ba mẹ cầm gà sống vịt sồng cùng đống lớn hành lý mặc vải quần áo vải thô, nghiêm mặt đứng trước cửa nhà nàng dùng giọng nói quê hương thâm tình gọi nàng: "Nhị Hoàn! Ngươi không có việc gì thì quá tốt rồi!"
Chủ biên ngẩn người nói: "Đây là ba mẹ ngươi?"
Chỉ Nhiên cũng phải cũng không được nói không phải cũng không xong, tả hữu đẽo gọt nửa ngày cư nhiên không trả lời vấn đề này.
Nhị lão mặc dù rất ít lên thành phố nhưng cũng là qua hơn nửa đời người, nhìn vẻ mặt bất thiện của con gái thì biết bọn họ đến thật là không đúng lúc rồi, liếc nhìn nhau muốn đi, bị chủ biên kéo lại.
"Các ngươi là ba mẹ của Chỉ Nhiên đi? Những thứ này rất nặng, ta giúp các ngươi mang vào nhà."
Ba mẹ của Chỉ Nhiên nhìn thấy một chàng trai tuấn tú ngăn nắp cư nhiên bắt đầu giúp bọn hắn xách hành lý, lập tức luống cuống tay chân, Chỉ Nhiên nhìn phát ngốc, mau đến mở cửa.
Chủ biên đem túi đệm nặng nhất đặt vào trong phòng, đúng dịp thấy sách của Chỉ Nhiên bị trả về bám đầy bụi bặm.
Trong tiếng cảm ơn của ba mẹ Chỉ Nhiên, chủ biên gọi Chỉ Nhiên đến, đóng cửa lại nói: "Không phải ngươi nói ngươi sinh ra ở Mỹ, ba mẹ ngươi cũng ở nơi đó sao?"
Chỉ Nhiên ấp úng nửa ngày gấp đến độ mặt đỏ rần, đối mặt chất vấn của chủ biên nàng vô pháp trả lời! Chẳng lẽ muốn nói đây hết thảy đều là nàng bịa đặt, chính là vì không muốn người khác biết mình xuất thân từ nông thôn ba mẹ đều là nông dân còn đặt cho nàng một cái tên cả đời nàng cũng không muốn đối mặt: "Vương Nhị Hoàn" sao!
Không cần nàng nói chủ biên cũng biết là chuyện gì xảy ra. Hắn đem tro bụi trên tây trang nhẹ nhàng phủi đi, cuối cùng nhìn nàng một cái nói: "Một người giỏi nói dối ta không cách nào hợp tác. Chỉ Nhiên tiểu thư, chuyện ký hợp đồng coi như xong đi, ngày mai trợ lý của ta sẽ liên lạc với ngươi."
Chủ biên không để ý Chỉ Nhiên cực lực vãn hồi sải bước mà rời khỏi, Chỉ Nhiên thịnh nộ, xoay người về đến nhà đem hành lý ba mẹ nàng vừa sửa sang lại toàn bộ đều ném xuống đất: "Đều là lỗi của các ngươi! Các ngươi tại sao muốn đến! Các ngươi biết ta nỗ lực bao lâu mất bao nhiêu tâm tư mới có cơ hội này không! Các ngươi cút đi! Đều cút cho ta!"
Đuổi ba mẹ đáng ghét đi, cuối cùng là rơi xuống một mảnh thanh tịnh.
Chỉ Nhiên cầm bình xịt phòng ở trong phòng phun tới phun lui, đem vị mùi khó ngửi xua tan hết sau đó trong lòng thấp thỏm không thôi.
Nhà xuất bản Thải Hồng nơi đó là không dựa vào được, ba quyển sách theo như hợp đồng đã hết hạn, tuy rằng bên kia tiếp tục mời nàng ký hợp đồng tiếp, nhưng xưởng nhỏ chính là xưởng nhỏ, quan hệ, tiêu thụ đều không được. Dê béo đến tay còn chạy mất, tuy rằng bên phim truyền hình tiến triển không tệ nhưng cư nhiên không có bất kỳ người nào mời nàng viết một bộ phim nào khác!
Nàng vừa mua nhà, mỗi tháng tiền trả góp đến tệ, lúc trước tiền kiếm được bị nàng tiêu xài phần lớn, rất nhanh thì sẽ dùng hết... Làm sao bây giờ!
Nàng rốt cục nhớ đến Như Phong mấy ngày trước cùng nàng liên lạc qua thảo luận về bản thảo của nàng,.
Như Phong là bạn học của nàng, hai người đều thi đậu đại học của thành phố B, thường xuyên liên lạc.
Sau khi tốt nghiệp đại học Như Phong một mực làm biên tập, Chỉ Nhiên viết sách, nhưng hai người chưa từng làm ra thành tích gì.
Lúc trước Chỉ Nhiên viết một quyển ngôn tình gửi cho nhà xuất bản Quả Duy của Như Phong, kết quả sơ thẩm cũng không qua. Làm bạn bè nhiều năm như vậy Như Phong cũng không tiện phất thể diện của nàng, đem quyển sách đầu tay của nàng chuyển cho nhà xuất bản Thải Hồng.
Nhà xuất bản Thải Hồng cực kỳ lâu cũng chưa từng hồi âm cho nàng, lúc các nàng cũng muốn quên quyển sách này thì đột nhiên nhận được điện thoại của Úc tổng.
"Ta có một số việc thương lượng với ngươi, chỉ cần ngươi dựa theo ta nói mà làm, túi ngươi sẽ đầy."
Quyển sách kia của Chỉ Nhiên một lần là nổi tiếng, Như Phong cũng vui vẻ mà tìm đến bản thảo của nàng, ai biết lại mặt nóng dán cái mông lạnh, không lên tiếng nữa.
Hôm nay Chỉ Nhiên lại nghĩ đến nàng.
Tuy rằng nhà xuất bản Quả Duy cũng không xem là gì trong giới xuất bản, nhưng chí ít sách xuất bản ra đều dễ bán, đối với tác giả xem nhưđể tâm, không bằng...
Như Phong biết chân tướng quyển《Mỹ thực Tâm sự》, lúc trước nàng cũng chia một ít phí che miệng.
Tiền, thứ này vĩnh viễn kiếm không xong, nàng cũng có lưu ý động thái gần đây của Chỉ Nhiên, biết sách của Chỉ Nhiên bán không được, phim truyền hình bên kia cũng không khả quan, đang cấp bách cần một số tiền.
Vừa lúc đó, Như Phong phát hiện tung tích của kẻ ngu ngốc Trần Thiên Ngữ trên một diễn đàn nàng thường lên tìm bản thảo.
"Cái gì nàng đem toàn bộ bản thảo gửi cho ngươi?" Chỉ Nhiên cùng Như Phong gặp mặt trong một quán cà phê, nghe được tin tức này Chỉ Nhiên lập tức phấn chấn, nhìn bốn phía một chút, quán cà phê rất lớn, cửa phòng có hoa liêm, nàng gọi nhân viên thêm nước, sau đó kéo màn lại.
"Chuyện gì xảy ra?" Chỉ Nhiên hạ thấp giọng hỏi.
Như Phong liền đem chuyện Trần Thiên Ngữ gửi bản theo cho nàng nói ra.
Chỉ Nhiên cười to: "Tại sao có thể có người ngu xuẩn như vậy? Lần trước ta vẫn chưa hảo hảo cảm ơn nàng, lần này lại đến làm phiền nàng một lần. Ai u không được, cười chết ta rồi, ngươi nói nàng không có đầu óc sao? Xem ra nói nàng cùng họ Cao kia có mờ ám không phải là giả rồi, trước đây nàng có thể nổi tiếng còn không phải phải dựa vào sự nâng đỡ của họ Cao kia cho nàng sao? Thật sự cho là mình tài hoa hơn người, ngươi không thấy lúc đó nàng tới tìm ta tính sổ khí thế hung hăng đâu, kết quả thế nào? Không phải là bồi thường cho ta sao? Ngu ngốc! Vừa lúc, ta đang lo không có tiền tiêu, chuyện này hai chúng ta cùng nhau làm, xuất bản tại Quả Duy."
Như Phong hỏi: "Không phải ngươi có hợp đồng với nhà xuất bản Thải Hồng sao?"
"Không có, ta không gia hạn hợp đồng, may là ta nhạy bén, nếu không bây giờ còn không phải bị thua thiệt hắn. Ta xem a lần này Trần Thiên Ngữ còn phải náo loạn, tốt nhất là giống như lần trước khiến cho dư luận xôn xao, nháo càng lớn sách bán càng chạy!"
Như Phong gật đầu, cười hắc hắc: "Tết nguyên đáng năm nay có thể trôi qua tốt một chút rồi."
Chỉ Nhiên không phải là không biết Trần Thiên Ngữ gần đây lại bắt đầu lộ diện, nghĩ đến có người nói kẻ ngu ngốc đó có thể xoay người nàng còn tức giận, hiện tại xem ra nhược trí chính là nhược trí, vĩnh viễn cũng không thể trở thành thông minh.
Như Phong đem toàn bộ bản thảo của Trần Thiên Ngữ đưa cho Chỉ Nhiên, để nàng đọc lướt qua, tốt nhất là có thể xây dựng lại, đến lúc đó đối đầu hoặc kiện ra tòa tới cũng dễ đối phó.
"Đề cương cùng ba vạn chữ nàng đăng trên diễn đàn không ảnh hưởng gì, ta và nhân viên quản trị diễn đàn kia rất quen thuộc, ta bảo hắn gỡ xuống. Để ngừa vạn nhất, ngươi đem đầu mối chính của nhân vật chính thay đổi, viết lại lần nữa, đem tình tiết phía sau kéo lên đầu, đây không phải là giải quyết được vấn đề lớn nhất rồi sao? Thiên hạ văn chương nhất đại sao chép, rất nhiều lời nói tương tự, không thể nói ngươi chính là sao chép văn của nàng."
"Ta đương nhiên biết, không cần ngươi dạy."
".... Tốt lắm, ta về trước, có chuyện gì điện thoại cùng QQ liên lạc."
Như Phong đi rồi, Chỉ Nhiên lập tức trang điểm, buổi tối nàng còn phải dự buổi họp của đoàn phim. Nàng chọn xong váy dài cổ trễ sáng màu, đồ trang sức cũng mượn đến - cơ hội lần này tuyệt đối không thể lãng phí, nàng đi theo tổ sản xuất đã lâu mới chờ đến cơ hội ra sân khấu, nàng nhất định phải thu hút được ánh mắt!
Món ăn mới trong quý một của Hoa Tiền Nguyệt Thiện được mọi người khen ngợi, gần đây khách hàng trong quán rất nhiều khiến đầu óc Tiểu Diệp có chút choáng váng.
Trương Tĩnh Hân thông báo tuyển dụng thêm mấy nhân viên cùng đầu bếp, trọng trách trên vai Tiểu Diệp cùng Thu Quỳ, Tây Cần mới nhẹ một chút.
Vốn dĩ là mười giờ tối đóng cửa, nhưng trước khi đóng cửa lại có người tới dùng cơm, nói với bọn họ là phải đóng cửa nhưng bọn họ cũng không đi, chết sống đều phải ăn hoàng qua bảo bảo, món ăn chiêu bài của Hoa Tiền Nguyệt Thiện cùng canh chua bò béo.
"Để cho bọn họ vào đi." Cuối cùng vẫn là bà chủ từ tâm lên tiếng, thực khách vui mừng mà vào quán.
Trương Tĩnh Hân tự mình đến phòng bếp, nhìn thấy Thu Quỳ cùng Tây Cần đều mệt đến khuôn mặt gầy đi, hai nam đầu bếp mới đến cũng mệt đến nón cũng nghiêng lệch, nhìn thấy bà chủ đến thì rất nhanh chỉnh lại ngay ngắn.
"Các ngươi vất vả rồi." Trương Tĩnh Hân nói: "Kiên trì một chút, chỉ còn một nhóm cuối cùng. Năm mới cho các ngươi một bao lì xì."
Bà chủ nói cho bao lì xì, tuyệt đối là một liều thuốc kích thích, khiến phòng bếp héo rũ lập tức dâng lên ý chí chiến đấu thiêu đốt!
Sau khi thực khách ăn uống no nê ra về thì đã qua mười một giờ, quán ăn đóng cửa, lau bàn lau sàn, quét dọn xong là có thể về nhà.
Thu Quỳ lau sàn mà đôi mắt đều nhắm lại, đột nhiên nghe Tây Cần ghét bỏ hô một tiếng: "Cô gái này cũng thật là ghê tởm đi."
Thu Quỳ biết nàng lại vừa lau bàn vừa xem ti vi, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Chỉ Nhiên ăn mặc mỹ lệ ở trên ti vi nhận phỏng vấn: "... Nga? Trần Thiên Ngữ lão sư nha ta biết, nàng gần đây lại xuất hiện trở lại. Ha hả, kỳ thực ta rất cao hứng, Trần lão sư không bởi vì chuyện sao chép lần trước mà nổi giận, một lần nữa phấn chấn trở lại, đây cũng là đều ta muốn thấy! Nói đi cũng phải nói lại nếu không phải nàng, ta hiện tại cũng sẽ không được nhiều người quan tâm như vậy, từ phương diện nào đó mà nói nàng thực sự là ngọn đèn sáng cho cuộc sống của ta." Chỉ Nhiên nhìn phía ống kính, vươn nắm đắm: "Trần lão sư, đứng lên! Cố lên nga, nghìn vạn lần đừng suy sụp, cố lên, cố lên!"
Thu Quỳ xem đến choáng váng: "... Nàng vẫn luôn nói như vậy sao? Nàng là Lâm Chí Linh sao?"
Tây Cần cũng bối rối: "Thật sự muốn đánh nàng!"
Trương Tĩnh Hân đi ngang qua nghe đối thoại của thấy các nàng, nở nụ cười.
Tây Cần nhịn không được: "Sư phụ! Ngươi thế nào còn cười được! Nàng lại lôi chuyện Trần lão sư sao chép ra nói! Các nàng này đi đến chỗ nào đều cũng không quên kéo Trần lão sư xuống nước, buồn nôn muốn chết."
Trương Tĩnh Hân nói: "Bình tĩnh, mau lau bàn sạch sẽ rồi đi về nghỉ ngơi, ngày mai ba giờ chiều đã phải buôn bán ngươi đừng chơi quá trễ."
Tây Cần bị sư phụ nói thẳng như vậy, có chút không nhịn được: "Ta... Ta chơi thế nào, ta là mệt nhọc mới dậy trễ."
Trương Tĩnh Hân "Ân" một tiếng: "Tối hôm qua ta thấy Thu Quỳ lên xe của ngươi, hai người các ngươi tối hôm qua....Rất mệt đi?"
Thu Quỳ ném cây lau nhà bỏ chạy hoàn toàn không dám nhìn thẳng Trương Tĩnh Hân, Tây Cần cũng có chút nói năng lộn xộn: "Đó..... Đó là, ta đưa nàng về mà thôi...."
"Không sao, ta là một vị sư phụ thông tình đạt lý, chỉ cần các ngươi làm tốt công việc ban ngày, hàng đêm sênh ca ta cũng không có quyền can thiệp."
"Thật không phải là như vậy....."
Trương Tĩnh Hân trêu ghẹo tiểu đồ đệ xong mới rời khỏi quán ăn, ngồi vào trong xe gọi điện thoại cho Trần Thiên Ngữ.
Điện thoại của Trần Thiên Ngữ đang bận.
Nàng nhận điện thoại của Cao Ấu Vi.
Mười phút trước, Cao Ấu Vi gửi tin nhắn cho nàng, nói nàng muốn gặp Trần Thiên Ngữ.
"Hôm đó ở nhà hàng Blackburn ta nhìn thấy ngươi cùng với Trương Tĩnh Hân.... Rất xin lỗi, ta không phải cố ý, chỉ là các ngươi động tĩnh lớn như vậy ta sợ ngươi gặp chuyện không may, nên mới đi xem.
Trong khoảng thời gian này ta đã suy nghĩ rất nhiều, cũng hiểu được, ngươi không thích ta, cho dù ta mạnh mẽ ép buộc cũng chỉ có thể khiến ngươi phản cảm. Mà lúc ngươi cùng với Trương Tĩnh Hân có thể cười đến rất hạnh phúc.
Có thể cho ta một cơ hội nữa hay không? Ta chỉ muốn làm bạn tốt của ngươi, dù sao cũng quen biết nhiều năm như vậy, ta vẫn không muốn mất đi ngươi.
Ta muốn gặp mặt ngươi."
Thì ra tiếng đóng cửa hôm đó ở lối thoát hiểm là.... Cao Ấu Vi?
Lời nói của Cao Ấu Vi quả thực thành khẩn, hồi tưởng qua lại tùng chút một, nàng cũng không phải rất có thể tín nhiệm đối với Cao Ấu Vi, nhưng....Chỉ một lần cuối cùng. Nếu như các nàng không thể thuần thuần khiết khiết mà làm bạn bè, như vậy đây chính là một lần cuối cùng các nàng gặp mặt.