Từ tòa án lên xe, dọc đường ánh mắt Trương Tĩnh Hân nhìn nàng đều đặc biệt thâm thúy đặc biệt có mưu đồ khác, khóe miệng còn mang theo nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc. Đến ngồi trên xe cảm giác này chỉ có tăng không giảm, nàng ngồi vào ghế lái vỗ tay lái nhưng cũng không khởi động xe, trong mắt tràn đầy mật ý, còn có một tia tình ý mềm mại từ đó xẹt qua.
"Tại sao lại nhìn ta như vậy." Trần Thiên Ngữ bị nàng nhìn đến không được tự nhiên.
"Không có gì, ta chỉ muốn nhìn xem bạn gái vừa trắng vừa mềm của ta bình thường đem khí phách bá vương vừa rồi giấu ở nơi nào?"
"Nhiều lời. Thế nào, ta vừa rồi rất dọa người sao?"
"Không thấy Chỉ Nhiên dáng vẻ như bị sét đánh sao? Ngươi sớm lợi hại như vậy nàng đâu còn có cơ hội vớt vát?"
Trần Thiên Ngữ nâng tay khoát lên sau lưng ghế của Trương Tĩnh Hân, ánh mắt dừng trên gương mặt sáng sủa của nàng tinh tế thưởng thức: "Ta hỏi ngươi, ngươi sợ thật sao? Không phải người bạn gái vừa trắng vừa mềm của ngươi thì không được phải không?"
Không thể lại bị Trương Tĩnh Hân hai ba câu dời đi chủ đề, phải trực tiếp hỏi! Phải hỏi hai lần ba lần rất nhiều lần! Nắm chủ đề tư tưởng hỏi đến nàng chính diện trả lời mới thôi! Nếu không với trình độ linh hoạt trốn tránh chủ đề của Trương Tĩnh Hân, có thể cả đời Trần Thiên Ngữ cũng không có được đáp án nàng muốn.
Đáng tiếc Trần Thiên Ngữ học được kỹ năng mới nhưng Trương Tĩnh Hân cũng không giẫm chân tại chỗ không cầu tiến tới. Sau khi nhận được nghi vấn của Trần Thiên Ngữ Trương Tĩnh Hân chủ động ôm lấy cổ nàng kéo nàng về phía mình, đôi môi mềm mại có chút ấm áp, thập phần hương vị ngọt ngào.
Thân thể đang bị ôn nhu áp chế, một khắc lúc Trương Tĩnh Hân hôn lên ý thức của Trần Thiên Ngữ còn chưa rời xa, vẫn có thể nhớ kỹ vấn đề bản thân muốn hỏi. Mà khi nụ hôn này càng thêm thâm nhập, kéo dài đến phút thứ ba, Trần Thiên Ngữ bị khiêu khích đến cả người phát nhiệt nhịn không được hôn đáp lại, đầu lưỡi như lửa nóng quấn quít cùng một chỗ, tay của Trương Tĩnh Hân từ thắt lưng nàng trượt lên, như hành vân lên núi xuống biển xuyên qua hang động. Từ trong đáy lòng nở rộ một đôi cánh lửa thiêu đốt đến nàng cả người nóng lên, nhiệt độ này khiến nàng khó nhịn vô cùng, quả thực không chút tinh thần để cân nhắc Trương Tĩnh Hân rốt cuộc thích bạn gái thế nào.
Chỉ Nhiên thua kiện phải bồi thường, tuyên truyền và tất cả hoạt động đều bị hủy bỏ. Nàng ngồi xổm ở nhà, không dám lên mạng không dám nhận điện thoại.
"Ta nhất định sẽ làm cho ngươi thân bại danh liệt sống không nổi khóc cầu xin ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Lời nói của Trần Thiên Ngữ mỗi ngày mỗi đêm quấn quít lấy nàng, khiến nàng ăn ngủ không yên, thường từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc. Trong mộng nàng bị một đám hắc y nhân truy sát nàng liều mạng bỏ chạy, chạy đến chân nhấc không nổi mang hy vọng sẽ gặp may mắn khiến nàng ngừng lại. Nàng luôn cảm thấy đám người áo đen kia cho dù bắt được nàng cũng không dám làm gì nàng, ai biết, bị nắm tóc kéo từ dưới lầu lên đến sân thượng.
Trần Thiên Ngữ một thân quấn áo đen đã sớm ở trên sân thượng chờ nàng.
Hắc y nhân đem nàng đẩy sát lan can sân thượng, dưới chân trống rỗng không trọng làm cho Chỉ Nhiên kinh hãi, một khắc lúc sắp rơi xuống thì cái cổ bị Trần Thiên Ngữ nắm lại.
"Nhận sai chưa?"
Trần Thiên Ngữ hỏi.
Rõ ràng là nàng mở miệng hỏi, lại không chờ Chỉ Nhiên trả lời liền buông tay ra, Chỉ Nhiên tê tâm liệt phế kêu to, thân thể ở giữa không trung giãy dụa nhưng không bắt được bất cứ gì!
Bất lực!
Trong nháy mắt đó lúc rơi xuống đất Chỉ Nhiên giật mình tỉnh giấc, tiếng hít thở nặng nề từ sâu trong thân thể nhất khởi nhất phục du đãng trong căn phòng lớn đen kịt.
Nàng mở to mắt, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy.
Là mơ, nàng không chết, đều là giả.
Nhưng thất nghiệp là thật, thua kiện danh dự mất hết là thật, tiền vay cũng là thật.
Bước tiếp theo Trần Thiên Ngữ sẽ làm như thế nào? Lẽ nào nàng ta sẽ thuê người giết nàng? Có người nói bên cạnh nàng nữ nhân họ Cao cùng họ Trương đều không dễ chọc.... Thế nhưng ta có lỗi gì! Lúc ban đầu đều là nhà xuất bản Thải Hồng để ta ra《Mỹ thực Tâm sự. 》, hết thảy đều lỗi của bọn họ, có liên quan gì đến ta! Ta là vô tội!
Chỉ Nhiên cả ngày lẫn đêm buồn bực ở trong nhà không dám ra cửa, dư luận trên mạng lại không yên tĩnh.
Sau khi tòa tuyên án trên Weibo nhà xuất bản của Cao Ấu Vi trước tiên ban bố tin tức Trần Thiên Ngữ thắng kiện, sau một tràng chúc mừng nhìn như chuyện này sẽ lắng xuống, nhưng Trần Thiên Ngữ đã chuẩn bị cho trận chiến kế tiếp.
Dư luận mạng đại thể chia làm ba phe phái! Loại thứ nhất là đứng về phía Chỉ Nhiên, nhận định cả sự việc này là âm mưu Trần Thiên Ngữ sắp đặt, nghi vấn nhân phẩm của Trần Thiên Ngữ, loại thứ hai công kích Chỉ Nhiên cùng nhà xuất bản Quả Duy, gặp qua không biết xấu hổ nhưng chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy, sao chép còn không biết xấu hổ đến chỉ trích người khác? Loại thứ ba chính là đại đa số mang thái độ người qua đường, được xem đặc sắc thật là vui vẻ, gây cấn hấp dẫn có thể nói là giống như phim truyền hình lúc tám giờ rồi. Vì sao Chỉ Nhiên không chửi đổng trên Weibo nữa? Ai đâm nàng một cái đi?
Đúng lúc này, loại thứ tư dưới đất chui lên: Hai người kia cũng thật biết đùa, trước là ngươi sao chép của ta bây giờ là ta chép của ngươi, rốt cuộc ai chép của ta? Nếu lần này Trần Thiên Ngữ thắng kiện như vậy lần trước thua kiện là chuyện gì xảy ra? Ai đến cho một đáp án xem?
Loại thứ tư từ dưới đất nảy mầm thì bỗng nhiên liền tạo thành cường đại dư luận, những người đi đường xem náo nhiệt phát hiện liền bắt lấy trọng điểm người trước ngã xuống, người sau tiến lên triển khai thảo luận.
Đúng vậy, như vậy《Mỹ thực Tâm sự》quyển sách này rốt cuộc là do ai viết?
Trần Thiên Ngữ cùng Cao Ấu Vi đang vì vòng chiến tiếp theo làm chuẩn bị, nhưng ngay lúc này Trần Thiên Ngữ nhận được điện thoại của ba nàng — mẹ nàng đột nhiên ngất đi phải nằm viện, hy vọng nàng có thể trở về nhà.
Trần Thiên Ngữ nghe được tin tức này liền bối rối, lúc đó nàng đang ở trong nhà Trương Tĩnh Hân giúp nàng canh chừng thịt khô cắt chỉ. Nàng nhìn thấy ba điện thoại còn cảm thấy rất kinh ngạc, ba chủ động gọi điện thoại cho nàng không được mấy lần, mỗi lần đều là mẹ gọi đến, dụ dỗ hắn hắn mới nói vài câu, đơn giản cũng chính là hỏi một chút công việc của Trần Thiên Ngữ.
Hôm nay cư nhiên chủ động gọi đến?
Sau khi ngọt ngào "uy" một tiếng thì không nói gì nữa, Trương Tĩnh Hân đem gạo cho vào nồi cơm điện có thể nấu ra tuyệt thế cơm trắng, sẽ chờ Trần Thiên Ngữđem thịt khô bỏ vào nồi nấu cùng cơm, làm một nồi thịt khô hấp cơm thơm ngào ngạt. Trần Thiên Ngữ vẫn đứng ở bên cạnh bàn không hề nhúc nhích.
Trương Tĩnh Hân đem nồi cơm điện để lên bàn, ánh mắt dừng trên người Trần Thiên Ngữ.
"Được....." Giọng nói của Trần Thiên Ngữ có hơi run: "Ngài đừng có gấp, ta trở về ngay."
Cúp điện thoại, Trương Tĩnh Hân bước đến: "Xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ ta bị ngất, ba ta muốn ta mau chóng về nhà một chuyến." Sắc mặt của Trần Thiên Ngữ trắng bệch, có thể nhìn ra nàng đang cực lực áp chế tâm tình.
"Tại sao lại ngất?"
"Nói là phương diện bạch cầu có vấn đề, kết quả kiểm tra cụ thể vẫn chưa có."
Trương Tĩnh Hân kéo tay nàng nói: "Ngươi đừng nóng lòng, tình huống gì cũng không biết thì nghìn vạn lần đừng dọa bản thân." Trương Tĩnh Hân lấy điện thoại trong túi ra tra xét chuyến bay gần nhất trở về quê hương của Trần Thiên Ngữ, là chuyến bay ba giờ ″ sau, vẫn còn chỗ.
Trương Tĩnh Hân hỏi: "Ngươi quay về thu dọn đồ đạc cần bao nhiêu thời gian?"
"Mười lăm phút!"
"Đi, ngươi về trước đi thu dọn, ta giúp ngươi mua vé máy bay, mười lăm phút sau gặp trước cổng nhà ngươi, ta tiễn ngươi đi sân bay."
Lúc ra khỏi nhà Trương Tĩnh Hân tuyết vẫn đang rơi.
Nhớ kỹ năm ngoái thành phố B tổng cộng chỉ rơi một trận tuyết, thái dương treo trên đỉnh đầu gió nóng thổi đến không chút dấu hiệu của tuyết rơi, thì ra tuyết đều tụ lại ở năm nay.
Từ lúc khối không khí lạnh đầu tiên từ Siberia thổi tới vẫn luôn có tuyết rơi, gió cũng không nhàn rỗi đem mũ của Trần Thiên Ngữ thổi rơi.
Mẹ nàng thân thể vẫn luôn tốt, làm sao sẽ đột nhiên sinh bệnh?
Nói không nóng nảy không lo lắng là giả, thế nhưng Trương Tĩnh Hân nói đúng, hiện tại không biết tình huống gì không thể nghĩ lung tung, càng nghĩ càng sợ. Trước tiên thu dọn đồ đạc về nhà quan trọng hơn!
Trần Thiên Ngữ vốn là không thích hợp thu xếp đồ đạc, hiện nay trong lòng đốt một cây đuốc, càng là một mạch nhét loạn vào, đem quần áo cùng đồ dùng cá nhân vứt vào vali, mười phút, Trương Tĩnh Hân đến gõ cửa.
"Ta không có thẻ căn cước của ngươi." Trương Tĩnh Hân xin lỗi: "Ngươi đến lấy giấy căn cước số, khai báo một chút là được." (mua vé máy bay qua điện thoại chắc cần số thẻ căn cước)
Trần Thiên Ngữ đưa điện thoại qua, quét số thẻ căn cước vào, đệ trình, mua vé khoang thương nhân. Quay đầu nhìn lại, vali vốn bừa bộn đã trở nên thật chỉnh tề, Trương Tĩnh Hân ngồi bên cạnh vali đem một bộ quần áo cuối cùng xếp lại, vuốt phẳng, đóng vali lại.
Trương Tĩnh Hân: "Những thứ cần mang đều có bên trong?"
Trần Thiên Ngữ gật đầu.
"Thẻ căn cước ví tiền và vân vân đều mang theo?"
Trần Thiên Ngữ: "Đều ở trong túi xách mang bên người."
"Đi, đi thôi."
Trương Tĩnh Hân để Trần Thiên Ngữ lên xe trước, giúp nàng đem rương hành lý kéo ra đặt ở trong cóp sau.
"Cài dây an toàn, thời gian cấp bách ta lái nhanh một chút." Trương Tĩnh Hân nói.
Lúc Trần Thiên Ngữ cài xong dây an toàn thì xe cũng đã chạy ra cửa tiểu khu Lộc Sơn, đêm tuyết khó đi, cần gạt nước liên tục qua lại trước mặt, Trương Tĩnh Hân hết sức chăm chú mắt nhìn phía trước nói: "Ngươi thấy lồng cơm trước mặt ngươi không, bên trong có cơm nắm cá ngừ. Buổi tối chưa ăn cơm ta cũng không thời gian làm, mười phút đè ép cơm tẻ dùng dấm chua trộn lẫn thịt khô tùy tiện làm xong, hình dạng có chút khó coi, cũng may có thể lót dạ. Ta thấy ngươi cũng không thích ăn cơm trên máy bay, cơm nắm bây giờ nhân lúc còn nóng thì ăn đi, để nguội tổn thương dạ dày."
Trần Thiên Ngữ cầm lồng cơm trước mặt đến, mở ra: Làm gì có cơm nắm khó coi? Cơm nắm tam giác trắng nõn bị một miếng rong biển bao lại, còn đang an tĩnh tản ra nhiệt khí.
"Đừng nhìn nữa, mau ăn đi. Ngươi về đến nhà thì đã nửa đêm."
Trần Thiên Ngữ cắn một cái, không nói chuyện.
"Làm sao vậy? Không ngon?"
"À không, rất ngon."
Trương Tĩnh Hân khóe miệng mỉm cười, không nói gì nữa, cũng không trêu chọc Trần Thiên Ngữ đang cúi đầu cực lực đè nén tiếng khóc thút thít.
Trương Tĩnh Hân giúp nàng đem hành lý kéo đến sân bay, thấy nàng tâm thần không yên để nàng đứng ở một bên, còn nàng thì đi đăng ký đem Trần Thiên Ngữ đưa đến cửa an kiểm: "Trên đường chú ý an toàn đừng quá lo lắng. Chuyện Chỉ Nhiên bên kia ta thay ngươi xử lý, ta sẽ thương lượng với Cao Ấu Vi. Trong quán còn có chút việc, ngày mai ta xử lý xong sẽ đến tìm ngươi."
Đoạn đường này Trần Thiên Ngữ đều không nói lời nào, chỉ nắm lấy tay Trương Tĩnh Hân, phát hiện ngón tay nàng lạnh lẽo còn có chút đỏ lên. Cổ họng nghẹn ngào khó có thể phát ra tiếng, lúc khó khăn lắm mới mở miệng được lại phát hiện giọng nói đã tắt đến không ra hình dáng: "Ân, ngươi trở lại lái xe cẩn thận."
Bởi vì đại tuyết chuyến bay bị hoãn hơn một giờ, may mắn là cuối cùng chuyến bay không bị hủy.
Ba Trần Thiên Ngữ lái xe tới đón nàng, đến bệnh viện.ngay trong đêm.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Trần Thiên Ngữ lo lắng hỏi ba.
"Bác sĩ nói là hạch bạch huyết của mẹ ngươi sưng to dẫn đến hôn mê may mắn là lành tính. Lúc ngươi trên máy bay thì đã có kết quả, ta xem như có chút an tâm. Lúc mẹ ngươi ngất xỉu thật là dọa người, mắt cũng trợn trắng... Mẹ ngươi đoạn thời gian trước vẫn nói nàng chóng mặt, ta còn không để trong lòng, kết quả.... Đều là lỗi của ta, luôn cho là người đã già nên có chút bệnh vặt không sao cả, thế nhưng thật sự đã xảy ra chuyện liền hối hận... Aiz...."
Trần Thiên Ngữ vội vàng an ủi ba: "Đây không phải là lỗi của ngươi a, ngươi đừng nói như vậy, nghe thấy trong lòng ta cũng khó chịu. Chúng ta bây giờ cần nghĩ là phải làm thế nào chữa khỏi cho mẹ. Hạch bạch huyết sưng to có trị được hay không? Bác sĩ nói như thế nào."
"Bác sĩ nói phải ở lại kiểm tra, tìm được nguyên nhân bệnh, chỉ cần tìm được nguyên nhân thì sẽ dễ xử lý, một ca tiểu phẫu thì có thể giải quyết, sau này chúý ăn uống nghỉ ngơi nhiều là tốt rồi."
Nghe nói như thế Trần Thiên Ngữ xem như nhẹ nhõm.
Còn có hơn mười phút đến bệnh viện, một đường khẩn trương Trần Thiên Ngữ bỗng nhiên thư giãn chỉ cảm thấy cả người đau nhức, giống như chạy xong ba nghìn mét, trong đầu ong ong não áp dần dần giảm xuống, huyệt Thái Dương vẫn mơ hồ đau nhức.
Nhìn ngoài cửa sổ một mảnh đen nghịt, nàng nhớ đến xúc cảm trên đầu ngón tay lúc Trương Tĩnh Hân xoa bóp xo nàng.
Một bên lo lắng cho mẹ một bên cảm thấy đã mất thứ quan trọng gì đó, bên cạnh vắng vẻ.