Vu Thiểu Đình cùng Khinh Vân mang theo mắt kiếng đặc chế,trên cửa bảo vệ laser lập tức hiện ra,nếu như người không biết muốn đẩy cửa vào tay đụng phải laser phía trên lập tức lột da gãy xương.
Đi tới hồ nuôi cá phong thủy cạnh cửa,Khinh Vân đưa tay vào trong nước đè xuống một hòn đá màu đỏ sậm trong hồ cá,chỉ thấy mật mã bàn phím lập tức hiện ra trên tường.
“Thiểu Đình,cậu xem.”
Vu Thiểu Đình từ trong túi móc ra một tiền xu màu đen cứng bằng đồng,rồi từ bên trong rút ra một sợi tơ cảm ứng,sau đó nhẹ nhàng đặt trên mật mã bàn phím.
Tay phải móc ra máy kiểm soát loại nhỏ.
“Một, hai, ba.” Tiếng nói vừa dứt,ngón tay đè xuống,‘ Rầm! ’vật cứng ngắc màu đen trong nháy mắt nổ tung,mà tiếng nổ kia cực kỳ nhỏ,đoán chừng cách năm thước không nghe thấy.
Mật mã biến mất,laser trên cửa bảo vệ cũng biến mất theo.
Khinh Vân lập tức đẩy cửa vào,Vu Thiểu Đình theo sát phía sau.
Trong mật thất giống như mê cung,sau bảy chuyển tám quẹo bọn họ rốt cục đi tới một … cánh cửa khác.
Đẩy ra cánh cửa đơn sơ thậm chí có chút sức mẻ,cửa gỗ khép từ bên trong truyền ra trận trận tiếng quát tháo.
Hai người liếc mắt nhìn nhau,Khinh Vân nhẹ nhàng đẩy ra một kẻ nhỏ,chỉ thấy bên trong có bốn người đàn ông đang đánh bài, trên mặt đất tất cả đều là tàn thuốc cùng vỏ chai rượu,bên trong phòng sương khói phản phất như sắp mưa.
“Người nào?” Người đàn ông cầm đầu tương đối cảnh giác,tiếng đẩy cửa rất nhỏ cũng làm hắn chú ý.
Thấy bại lộ dấu vết Khinh Vân lập tức đưa súng bắn về phía bốn người đó,trong đó hai người lên tiếng té xuống,tên cầm đầu phản ứng nhanh chóng,nhấc bàn lên ngăn đạn may mắn tránh thoát một kiếp.
“Mẹ kiếp !” Tránh thoát một kiếp hai người lập tức lấy súng bắn trả.Trong lúc nhất thời bên trong phòng tiếng súng nổi lên bốn phía,mùi thuốc súng tràn ngập trong mũi.
Một trận chiến đấu kịch liệt đạn hai bên đều nhanh dùng hết,mạnh ai núp vào nơi có thể trốn,không dám lãng phí đạn.
Lúc này tên đàn ông cầm đầu chợt phát hiện,chỗ Khinh Vân núp phía trên có một chùm đèn to,khóe miệng lộ ra một tia âm tàn ,người đàn ông giơ súng lên nhắm ngay đèn treo.
“Khinh Vân!” Vu Thiểu Đình phát hiện cử động của hắn,lên tiếng hét lớn.
Có thể giọng hắn kinh động đến người đàn ông kia,người đàn ông dừng lại,Vu Thiểu Đình bắt được cơ hội cổ tay thoáng chuyển động,một cái phi tiêu phóng vào mi tâm người đàn ông.
“Đại ca!” Một người khác thấy thế điên cuồng vọt ra, bắn loạn xạ về phía Vu Thiểu Đình cùng Khinh Vân.
Hoàn toàn bại lộ chổ của hắn.
Giải quyết xong bốn gã đàn ông,Vu Thiểu Đình cùng Khinh Vân lập tức xông vào mật thất,đây kho súng ống đạn dược bí mật của nhà họ Thích.
Nhanh cầm lấy tài liệu cùng mấy bao thuốc nổ,súng ống được đặt bốn góc,sau khi cài đặt đúng vị trí Vu Thiểu Đình cùng Khinh Vân lập tức rút lui.
Khi bọn họ đi qua cánh cửa đơn sơVu Thiểu Đình bỗng nhiên cảm giác sau ót đau đớn,giống như bị cái gì đánh trúng,chậm rãi xoay người chỉ thấy người đàn ông vừa rồi trúng phi tiêu của hắn lúc này đã không thấy.
Vu Thiểu Đình nhìn thấy người đàn ông đánh trúng mình rốt cục nhắm hai mắt lại.
“Thiểu Đình!” Lúc này Khinh Vân mới phát hiện hắn khác thường.
Mà khi hắn la lên Vu Thiểu Đình đã nghe không thấy.
Trước mắt của hắn xuất hiện nụ cười ngọt ngào của Liễu Uyển Nhi,dịu dàng gọi hắn anh Thiểu Đình.
“Tiểu Tiểu.” Gọi xong câu đó Vu Thiểu Đình thẳng tắp ngã xuống trên mặt đất.
Khinh Vân khó có thể tin tình cảnh trước mắt,mới vừa rồi Vu Thiểu Đình vẫn cùng mình kề vai chiến đấu,rõ ràng bọn họ đã thành công,nhưng bây giờ. . . . . .
“Thiểu Đình! Thiểu Đình!” Vô luận hắn gọi thế nào, Vu Thiểu Đình cũng không mở mắt ra được.
Mắt thấy sắp đến giờ Khinh Vân cõng Vu Thiểu Đình,cho dù không cứu được hắn y cũng phải cõng hắn trở về, bởi vì bọn họ là anh em cùng vào sinh ra tử.
“Tiểu Tiểu.”
Bị một tiếng kêu gọi thức tỉnh,Liễu Uyển Nhi giống như nghe được Vu Thiểu Đình đang gọi cô.
Anh ấy đã về sao?Vui vẻ làm cô lập tức chạy xuống giường căn bản không còn kịp mang theo giày,liền nhào tới bệ cửa sổ nhìn vườn hoa trong đêm tối,chỉ có bóng lá cây đung đưa theo gió dưới ánh trăng.
Cửa vẫn đóng mà con đường ngoài cửa cũng không thấy bất kỳ chiếc xe nào đậu.
Nồng đậm thất vọng ùa vào trong lòng.
“Anh Thiểu Đình,anh bao giờ mới trở lại?” Trong sân vườn trống trãi nghe không được câu trả lời.
Trong thư phòng
“Cái gì?Thiểu Đình bị thương nặng.” Tô Lực Hằng trong lòng trầm xuống,lập tức căn dặn Tử Quyên”Lập tức báo người cho trực thăng đón Thiểu Đình trở về,để cho Đao Nhân tùy cơ ứng biến,nhất định phải cứu Thiểu Đình.”
“Dạ”Sau khi Tử Quyên rời đi,Tô Lực Hằng lòng chìm xuống đáy cốc,dù sao đều là anh em đồng sinh cộng tử,hắn biết mỗi lần làm nhiệm vụ bọn họ đều bị nguy hiểm tánh mạng nhưng hắn cho tới bây giờ vẫn tin họ có năng lực chiến thắng tất cả,nên khi nghe nói có người sắp rời khỏi mình,trong lòng nói không sợ đó là gạt người.
Lúc rạng sáng,một chiếc trực thăng đáp xuống tầng cao nhất của nhà họ Tô.
Vu Thiểu Đình được đưa ra ngoài mang vào căn phòng bí mật đã sớm chuẩn bị kỹ,trong phòng sắp xếp đầy đủ các dụng cụ chữa trị.
“Đao Nhân,Thiểu Đình thế nào?” Tô Lực Hằng nhìn bình dưỡng khí,trên mặt không có chút ức giận Vu Thiểu Đình,ngược lại trong lòng có loại lo lắng nói không nên lời.
“Ở trên trực thăng ta đã xử lý vết thương của hắn,nếu như có thể bình an vượt qua 72 giờ giai đoạn nguy hiểm mạng hắn có thể giữ lại,nhưng phi tiêu đã tổn thương đến đầu cho dù bảo vệ được tánh mạng,có thể tỉnh lại hay không phải xem số mạng của hắn.”
Ngay cả bác sĩ đứng đầu Lưu Xuyên Đường,người ta gọi là Quỷ Kiến Sầu _Đao Nhân cũng nói mặc cho số phận,chẳng lẽ Vu Thiểu Đình thực sự thoát không khỏi nạn này, không,Tô Lực Hằng muốn mạng hắn ông trời đừng mong lấy đi.
“Bất luận dùng phương pháp gì nhất định phải làm cho hắn tỉnh lại.”
“Ta đành hết sức mà thôi.” Đao Nhân cũng không muốn nhìn Vu Thiểu Đình chết,kể từ ngày vào Lưu Xuyên Đường,bọn họ đã thân như anh em.
Rạng sáng mỗi ngày Đao Nhân vẫn canh giữ bên cạnh Vu Thiểu Đình,giúp hắn giảm sốt kéo Vu Thiểu Đình đến bờ tử vong trở lại,hiện tại hắn có thể làm chỉ chăm sóc cho hắn.
Sáng sớm,Liễu Uyển Nhi không thấy đám người Tô Lực Hằng xuất hiện trong phòng khách như thường,chỉ có Tử Quyên vẫn chờ chực cô.
“Tử Quyên tỷ,chú đâu?”
“Ừ ~” Tử Quyên không biết phải trả lời thế nào,cô không thể nói cho cô biết đám người Tô Lực Hằng đang trong phòng bí mật ,như vậy cô ấy sẽ biết Vu Thiểu Đình đang gặp nguy hiểm tánh mạng,cô ấy có thể chấp nhận tin dữ này sao?
Nhìn Tử Quyên thất thần nhìn mình,hơn nữa trong mắt tràn đầy lo lắng,Liễu Uyển Nhi có chút nghi ngờ: “Tử Quyên tỷ,đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Phục hồi tinh thần Tử Quyên vội vàng tìm đại một lý do, “Đám người đó đã đi ra ngoài.”
Nói xong liền không dám nhìn Liễu Uyển Nhi,rất sợ hai mắt mình tiết lộ quá nhiều bí mật.
Không tại sao,Liễu Uyển Nhi cảm giác Tử Quyên hôm nay là lạ,giống như có chuyện giấu cô,có một loại dự cảm bất tường quanh quẩn trong lòng cô.
Cơm tối .
Khinh Vân xuất hiện làm cho Liễu Uyển Nhi vui vẻ chạy đến hỏi: “Anh Khinh Vân,anh Thiểu Đình trở về chưa? Hắn ở nơi nào?”
Cô biết Tô Lực Hằng phái Khinh Vân đi tiếp ứng Thiểu Đình,hiện tại Khinh Vân trở lại vậy Vu Thiểu Đình nhất định cũng trở lại.
Giống như Tử Quyên,bị cô hỏi Khinh Vân cũng không biết trả lời thế nào,hắn có ngốc cũng nhìn ra được quan hệ giữa Tiểu Tiểu cùng Thiểu Đình hệ không tầm thường,nếu nói cho cô biết Thiểu Đình hiện tại đang gặp nguy hiểm,cô nhất định sẽ rất đau đớn , với lại hắn em cô như em gái,dĩ nhiên không muốn nhìn thấy tình huống như vậy.
Hắn không trả lời,làm Liễu Uyển Nhi cảm giác lo lắng trong lòng thăng hoa đến đỉnh: “Anh Thiểu Đình có phải đã xảy ra chuyện?”
“Này ~” Làm sao bây giờ, cô ấy đoán được.
Nét khẩn trương trên mặt Khinh Vân chứng thật suy đoán của Liễu Uyển Nhi,giống như bị sét đánh trúng,thân thể mềm nhũn, Liễu Uyển Nhi ngã vào trong ngực một người.
Ôm lấy cô bé đã ngất,Tô Lực Hằng trừng mắt liếc Khinh Vân sửng sốt: “Chút nữa tìm cậu tính sổ.”
Khi Liễu Uyển Nhi lần nữa mở mắt phát hiện mình đã nằm trên giường,mà Tô Lực Hằng đang ngồi bên giường chăm sóc cô.
“Chú,nói cho cháu biết anh Thiểu Đình có phải đã xảy ra chuyện?” Nắm chặt tay hắn Liễu Uyển Nhi rất gấp gáp.
“Ai nói Thiểu Đình đã xảy ra chuyện,hắn chẳng qua chưa xử lý xong việc,nhất thời không về được.” Mặc dù không thích cô lo lắng cho Vu Thiểu Đình nhưng càng không nhẫn tâm thấy cô đau buồn.
“Chú,chú gạt cháu,cháu nhìn thấy Khinh Vân trở lại,mà anh Thiểu Đình không cùng trở về,nói cho cháu biết anh ấy đã xảy ra chuyện gì?” Vừa hỏi nước mắt đã không nhịn được rớt xuống.
Đau lòng lau nước mắt cho cô, Tô Lực Hằng nói: “Ai nói Khinh Vân trở lại,cháu nhìn lầm rồi.”
“Cháu rõ ràng nhìn thấy anh ấy hơn nữa còn nói chuyện cùng.”
“Cháu đang nằm mơ sao,nếu không ta hiện tại đưa cháu đến phòng Khinh Vân xem thử,nhìn xem có phải hắn trở về hay không.”
Liễu Uyển Nhi không tin lời Tô Lực Hằng,nhưng khi cô tới phòng Khinh Vân,bên trong còn sót lại mấy bộ quần áo,chứng minh chủ nhân bọn chúng chưa trở về,chẳng lẽ vừa rồi cô thật nằm mơ,Liễu Uyển Nhi hồ đồ.
Thấy cô dần dần tin tưởng lời mình,Tô Lực Hằng rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Mà lúc này,ngồi trên máy bay chuyến đêm trở về Singapore.
Khinh Vân nhớ lại câu nói của Tô Lực Hằng:Có bao xa thì đi bao xa,chờ Thiểu Đình tỉnh rồi trở về .
Cảm xúc bất mãn lần nữa dâng trào,đại ca quá mức thiên vị,trong lòng chỉ có Tiểu Tiểu,còn hắn mệt mỏi nhiều ngày chỉ mới dùng xong cơm tối,không cho hắn nghỉ ngơi còn bảo hắn cút.
Còn nữa,hắn thật lo lắng cho Thiểu Đình,hi vọng khi trở về có thể nhìn thấy hắn.
Anh em,cậu nhất định phải khỏe đấy,Khinh Vân trong lòng hét lớn.
“Rất tốt,tiếp tục đem thế lực còn sót lại thanh sạch sẻ.”
Thế lực thích gia tại Singapore rốt cục được dọn dẹp nhưng nghĩ đến Vu Thiểu Đình còn nằm trên giường,lòng Tô Lực Hằng vẫn bất an,hôm nay là ngày thứ ba không biết hắn có thể thuận lợi thoát khỏi nguy hiểm hay không,hắn phải đi xem một chút.
Đi tới cửa thang lầu thông với tầng cao nhất,Tô Lực Hằng thấy dì Trương đang đứng trước cửa sắt bị khóa lại.
“Dì Trương.” Lập tức lên tiếng cắt đứt tò mò của bà.
“Lực Hằng cậu đến vừa lúc,khóa cửa sắt này tại sao bị đổi rồi?” Dì Trương cảm thấy rất kỳ quái,vốn muốn đến tầng cao nhất quét dọn lại phát hiện chìa khóa của mình mở không ra.
Tô Lực Hằng lập tức tìm lý do: “Dì Trương,ta đã đem sổ sách quan trọng đem về đặt tại tầng cao nhất,cho nên đổi chìa khóa.”
“Sao.” Dì Trương giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì,lại hỏi, “Lực Hằng,tối hai ngày trước dì hình như nghe thấy tiếng động máy bay trực thăng trên lầu.”
Tô Lực Hằng nghe vậy trong lòng toát ra sự nghi ngờ,dì Trương là một người bình thường tại sao có thể phán đoán chính xác ra đó tiếng động của trực thăng: “Dì Trương,tại sao dì biết đó là tiếng động trực thăng?”
Trong mắt dì Trương lóe lên bị Tô Lực Hằng nhìn thấy,chỉ nghe bà nói: “Chồng dì khi còn sống làm tài xế cho một gia đình giàu có,nhà đó có trực thăng,dì thường xuyên đến đó nên nghe liền biết.”
“Sao,thật không?” Tô Lực Hằng không nghi ngờ đó là lời nói dối nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng,bởi vì đối phương là dì Trương,cho dù bà có bối cảnh khác thường,Tô Lực Hằng tin bà sẽ không làm hại nhà họ Tô.
“Dì có việc đi trước.” Tìm đạ lý do dì Trương vội vã đi,lúc rời đi bà còn nhìn thoáng qua cánh cửa sắt bị khóa kín,bà có thể xác định bên trong cánh cửa kia nhất định giấu bí mật,bởi vì sẽ không có người nào dùng máy bay trực thăng để vận chuyển sổ sách,lần đầu tiên bà hoài nghi Tô Lực Hằng,có lẽ hắn không phải là một người đơn giản.
Sau khi dì Trương rời đi,Tô Lực Hằng lấy ra chìa khóa mở cửa sắt.
Liễu Uyển Nhi ngồi trên ghế trong vườn,nghĩ tới ngày đó rõ ràng nói với Khinh Vân nào biết nó lại là một giấc mộng?
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,anh Thiểu Đình,anh chừng nào mới trở lại?
Bỗng nhiên Liễu Uyển Nhi nhìn cửa sổ tầng cao nhất có một bóng người lóe lên rồi biến mất,bên trong đèn sáng,cô có thể xác định!
Chẳng lẽ bên trong có người? Không phải là kẻ trộm chứ? Liễu Uyển Nhi lập tức chạy đến phòng Tô Lực Hằng,muốn nói cho hắn biết chuyện này,lại phát hiện phòng của hắn trống không,người không có ở thư phòng,lại chạy tìm Tử Quyên ai ngời phát cô cũng không có trong phòng,cuối cùng ngay cả dì Trương cũng không có trong phòng, tất cả mọi người đi đâu?
Không thể đợi,lỡ như kẻ trộm vào nhà thì sao?Cô quyết định tự mình đi tìm.
Cố nén khẩn trương trong lòng,Liễu Uyển Nhi rón rén đi đến tầng cao nhất.
Đi tới cửa thang lầu,bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân làm Liễu Uyển Nhi sợ hãi trốn vào trong góc.
“Thiểu Đình rốt cục thoát khỏi nguy hiểm,hi vọng hắn có thể sớm tỉnh lại.”
Là giọng của Tô Lực Hằng,mà lời trong miệng hắn khiến Liễu Uyển Nhi trừng lớn hai mắt.
Anh Thiểu Đình trở lại!Nhưng lời chú nói là có ý gì? Hi vọng hắn có thể sớm tỉnh lại,chẳng lẽ anh Thiểu Đình bị thương? Cô muốn lập tức xông vào hỏi rõ nhưng nghĩ đến chuyện Khinh Vân,Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên ý thức được Tô Lực Hằng không muốn cho cô biết chuyện này,cô thu lại nữa bước chân vừa đưa ra.
“Đại ca,anh yên tâm,em tin Thiểu Đình sẽ không có chuyện gì.” Tử Quyên.
Nhìn bóng người Tô Lực Hằng cùng Tử Quyên dần dần biến mất,Liễu Uyển Nhi từ trong bóng tối đi ra,mặt cô lúc này đã ràn rụa nước mắt,nhìn cửa sắt khóa chặc,cô có một chủ ý.