Thời gian ngày trôi qua ngày,Vu Thiểu Đình và Lâm Cẩm Quyền cố gắng chống đở Ngạo Thông,bọn họ muốn biểu hiện giống như bình thường không để cho Tô Lực Hằng phát hiện ý đồ của bọn họ.
Mà bọn họ căn bản không biết đối phương đã giăng một cái lưới lớn chỉ đợi bọn họ nhảy vào.
Buổi tối trước một ngày tổ chức hôn lễ.
Bởi vì trước ngày kết hôn chú rễ cùng cô dâu không thể gặp mặt,cho nên Vu Thiểu Đình đã sớm đến khách sạn hai ngày trước.
Liễu Uyển Nhi nằm chết dí trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi,ngày mai sẽ cử hành hôn lễ hi vọng tất cả thuận lợi.
Đưa tay tắt đèn đầu giường,bên trong phòng lập tức trở tối đen.
Mới vừa nằm xuống Liễu Uyển Nhi giật mình bỗng nhiên nhìn thấy rèm cửa sổ lung lay .
Chẳng lẽ cửa sổ chưa đóng kỹ,chuẩn bị đứng dậy đóng cửa sổ,bỗng nhiên từ rèm sau có một bóng đen đi ra.
Thét chói tai còn chưa ra khỏi miệng,bóng đen đã nhanh chóng nhảy đến trước mặt cô,đưa tay bụm miệng cô lại.
Mượn ánh sáng yếu ớt rốt cục thấy rõ người,là Tô Lực Hằng!
Hắn làm sao xuất hiện trong phòng cô? Liễu Uyển Nhi mở to hai mắt,kinh ngạc nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn vèo chui vào chăn của cô,sau đó nói: “Em nghĩ kỹ chưa,có thể lựa chọn thét chói tai để cho người khác đi vào nhìn cô dâu nằm trên giường với một người đàn ông khác,cũng có thể lựa chọn không thét chói tai,chúng ta nói chuyện.”
Hắn đã thiết kế tốt đáp án còn giả mù sa mưa cho cô chọn,Liễu Uyển Nhi trong lòng rất bất mãn,ở trước mặt hắn mình vĩnh viễn không có quyền lựa chọn.
Tô Lực Hằng buông tay ra,đắc ý nhìn cô trầm mặc.
Không lâu sau bỗng nhiên mặt vừa sầm xuống: “Em thật muốn lấy hắn?”
Chỉ cần hôn lễ còn chưa cử hành,hắn vẫn hy vọng một tia mong đợi,mong đợi cô đi tìm hắn,nói cho hắn biết cô không muốn lấy Vu Thiểu Đình.
Nhưng cho đến khuya hôm nay,chuyện trong chờ mong vẫn không xảy ra, hắn ngồi không yên.
Cho nên hắn đi tới Lâm gia,trèo vào trong phòng cô.
Liễu Uyển Nhi dứt khoát gật gật đầu,đặc biệt dùng sức,đặc biệt kiên định,mang theo một chút cố ý,giữa bọn họ mỗi lần đều hắn thắng,lúc này cô muốn đánh lén chống cự hắn.
Tốt,rất tốt,cô càng ngày càng có cá tính,Tô Lực Hằng trong lòng thầm mắng.
“Em thấy anh sẽ để em lấy hắn sao?”
“Anh ~ anh muốn làm gì?” Lời hắn có ý gì? Tối nay tới không phải muốn bắt cô đi chứ?
Liễu Uyển Nhi phòng bị di động thân thể về phía sau.
Nhìn dáng vẻ cô cảnh giác mình,Tô Lực Hằng thoải mái liếc mắt nhìn cô.
Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng Lâm Cẩm Quyền: “Tiểu Tiểu,cháu đã ngủ chưa?”
Liễu Uyển Nhi trong lòng lộp bộp rơi xuống,nếu để ông ngoại biết Tô Lực Hằng đang ngồi trên giường mình thì sẽ phiền toái thế nào? Trời ạ,ngàn vạn không thể bị phát hiện.
Phản ứng của cô Tô Lực Hằng đều nhìn thấy trong mắt,thật thú vị,hắn quyết định để cho trò chơi thêm thích thú.
Thuận tiện trừng phạt nhóc con không ngoan này.
Liễu Uyển Nhi phát hiện người đàn ông trước mắt lộ ra một tia tà ác.
Còn chưa kịp phản ứng người đã bị hắn đẩy ngã trên giường.
“Anh đừng làm loạn.” Liễu Uyển Nhi hạ giọng cảm giác hắn cố ý thổi hơi vào cổ mình,cảm giác tê dại ngứa ngáy làm cô nén không được run rẩy.
Cố gắng muốn đẩy hắn ra,lại căn bản không chống lại được trọng lượng của hắn.
“Tiểu Tiểu,cháu đã ngủ chưa?”Giọng Lâm Cẩm Quyền lần nữa truyền đến.
Liễu Uyển Nhi thật khẩn trương,rất sợ để ông thấy tình trạng trong phòng.
“Ông ~” Mới nói ra một chữ,người đàn ông tà ác trên người bỗng nhiên ngậm vành tai cô còn nhẹ nhàng cắn.
Cố gắng đè nén phản ứng của mình,cố gắng để cho giọng của mình không khác gì bình thường.
“Ông ngoại,cháu…cháu ngủ.” Một câu nói phải dùng hết sức.
Mà Tô Lực Hằng thì đắc ý nhìn phản ứng của cô,thân thể của cô còn thành thật hơn miệng cô nhiều.
Càng thêm càn rỡ tiến vào đồ ngủ của cô,nhẹ gặm nụ hoa trước ngực cô.
“A ~” Liễu Uyển Nhi không nhịn được A lên tiếng.
Lâm Cẩm Quyền vừa muốn rời đi lại nghe được tiếng thét của cô,vội quay trở lại: “Tiểu Tiểu,cháu làm sao vậy?”
“Không có,không có gì ông ngoại.” Liễu Uyển Nhi vội vàng trả lời hắn,hai tay thì cố gắng đẩy người đàn ông đang chui vào trong áo ngủ cô ra.
“Cháu thật không có chuyện gì sao?” giọng nói của cháu ông có chút kỳ quái.
“Không có,không có chuyện gì,đã muộn lắm rồi ông hãy nghỉ ngơi sớm.” Liễu Uyển Nhi cắn răng cố nén rên rỉ muốn bật khỏi miệng,mà hai tay cô đã bị người đàn ông trên người khống chế được,chỉ có thể để mặt hắn làm xằng làm bậy với mình.
Nhóc con này lại có chuyện gì? Lâm Cẩm Quyền hết sức nghi ngờ.
Có phải ngày mai lập gia đình cho nên tối nay tương đối khẩn trương,nghĩ tới đây ông cười xoay người rời đi.
Tiếng động ngoài cửa rốt cục biến mất,Liễu Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ mới nghĩ một chút lập tức co rút.
Người đàn ông phía trên đột nhiên tiến vào khiến cô cảm thấy đau đớn.
Cô biểu hiện khác thường làm Tô Lực Hằng ngừng lại.
Cô đang làm gì,còn giả bộ trúc trắc với hắn sao? Hay năm năm qua Vu Thiểu Đình chưa chạm qua cô? Nghĩ đến đây Tô Lực Hằng không khỏi dùng sức động eo.
“Đau ~” Liễu Uyển Nhi rốt cục không nhịn được đau đớn hô thành tiếng.
Tô Lực Hằng căn bản không để ý tới phản ứng của cô động tác càng thêm thô lỗ,nghĩ đến cô năm năm qua cùng người đàn ông khác mây mưa,trong lòng hắn liền dấm hải sôi trào.
Đau đớn cùng ủy khuất khiến Liễu Uyển Nhi không nhịn được rớt nước mắt.
“Bị anh chạm vào em ghét vậy sao? !” Nước mắt cô nhìn vào trong mắt Tô Lực Hằng hoàn toàn thay đổi thành ý khác, “Vậy thì em đã quen Vu Thiểu Đình rồi?”
Liễu Uyển Nhi nước mắt rơi nhiều hơn,anh Thiểu Đình căn bản không có chạm qua cô,mỗi lần hắn muốn xâm nhập cô đều không tự chủ tránh ra,cô cũng không biết tại sao.
Cô rơi nước mắt càng nhiều càng khẳng định suy đoán của Tô Lực Hằng,toàn bộ không có yêu thương chỉ còn lại máy móc phát tiết.
Rạng sáng,Liễu Uyển Nhi nằm trên giường ngủ rất sâu.
Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Tiểu thư,dậy trang điểm.” Tiếng gọi ngoài cửa vang vọng Liễu Uyển Nhi mơ mơ màng màng mở mắt,toàn thân đau rát,tại sao như vậy?
Đúng rồi,hôm nay cô phải kết hôn,còn gấp đôi công việc phải làm đây.
Đang muốn đứng dậy một bàn tay lớn đặt trước ngực làm cơn buồn ngủ của cô hoàn toàn tiên tan,liếc mắt nhìn sang Tô Lực Hằng đang ngủ say bên mình,mà lúc này bọn họ đều lõa lồ.
Trí nhớ tối hôm qua từng chút xông lên đầu,trời ạ,cô là cô gái sắp lập gia đình lại cùng người không phải chú rễ lăn lộn cả đêm,nếu để người giúp việc phát hiện thì hoàn toàn xòng đời.
“Tiểu thư,cô mau tỉnh,phải trang điểm đấy.” Tiếng thúc giục ngoài cửa khiến Liễu Uyển Nhi bối rối.
“Anh dậy mau.” Hạ giọng,lắc lắc người đàn ông bên cạnh.
Tối hôm qua tại sao hắn không đi !
“Làm gì.” Một tiếng lẩm bẩm,Tô Lực Hằng trở mình tiếp tục ngủ.
“Tiểu thư,cô dậy chưa?” giọng người giúp việc lần nữa truyền đến.
Liễu Uyển Nhi gấp đến rơi mồ hôi xuống: “Anh dậy mau.”
Động tác trên tay mạnh hơn,bị cô dùng sức lay động Tô Lực Hằng rốt cục mở mắt.
“Em làm gì? Còn sớm. . . . . .” Miệng bị bàn tay Liễu Uyển Nhi phủ lên,giọng toàn bộ ngậm trong miệng.
“Nhỏ giọng một chút,không là người bên ngoài nghe được.”
Cô khẩn trương khiến Tô Lực Hằng bất mãn,kéo tay cô xuống: “Nghe được thì nghe.”
Cô vốn là người phụ nữ của hắn,có chuyện gì cần tránh né.
“Tiểu thư,cô đang nói chuyện sao?” Người giúp việc cảm thấy kỳ quái,trong phòng tiểu thư hình như có giọng nói của đàn ông.
“Là ta,ơ,các ngươi chờ một chút,ta đổi lại quần áo một chút.” Liễu Uyển Nhi vội vàng nói,sợ các cô phát hiện điều khác thường.
Nhanh chóng nhặt quần áo trên mặt đất đưa cho hắn.
“Nhanh mặc xong rời đi.” Liễu Uyển Nhi giọng bình tĩnh thúc giục hắn.
Tô Lực Hằng liếc cô một cái,hắn không phải gian phu không cần thiết chạy trốn.
Thấy hắn bất động,Liễu Uyển Nhi chỉ có thể cầm lấy quần áo mặc giúp hắn,mà Tô Lực Hằng rất thích được phục vụ như vậy,để mặc Uyển Nhi bận việc trên người hắn.
“Tiểu thư,cô nhanh lên thời gian không còn sớm,chúng tôi còn rất nhiều chuyện phải chuẩn bị.” Người giúp việc cảm thấy kỳ quái,tiểu thư của các cô bình thường không biết kéo dài thời gian.
“Nhanh, nhanh,các cô đợi thêm một chút.”
Rốt cục giúp đại phiền toái mặc xong quần áo tử tế,Liễu Uyển Nhi dùng sức kéo hắn ra khỏi giường,đẩy tới bên cửa sổ.
“Anh đến thế nào thì đi như thế,nhanh một chút.”
Tô Lực Hằng chậm rãi leo lên cửa sổ,quay đầu nhìn Liễu Uyển Nhi lộ ra nụ cười hàm ý sâu sa: “Vậy chúng ta gặp lại tại hôn lễ.”
“Đừng nói nữa,anh đi nhanh.” Liễu Uyển Nhi căn bản không chú ý lời của hắn,dùng sức đẩy hắn,đóng lại cửa sổ,sau đó nhanh chóng chạy đi mở cửa.
Người giúp việc nhìn trên người cô là đồ ngủ đơn giản,không khỏi kỳ quái,tiểu thư không phải nói thay quần áo sao? Tại sao một khoảng thời gian dài vẫn mặc đồ ngủ,kỳ quái thật kỳ quái,nhưng cô là tiểu thư,các cô cũng không dám hỏi nhiều.
Liễu Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm mới nhớ tới Tô Lực Hằng vừa bị cô đẩy ra cửa sổ,len lén liếc về phía ngoài cửa sổ,hắn sẽ không sao chứ?
Hai tay vịn lên cửa sổ Tô Lực Hằng thật vất vả tìm được điểm dừng chân,sau khi đứng vững lại tung người nhảy từ lầu hai Liễu Uyển Nhi xuống,nghĩ thầm nhóc con này thật tàn nhẫn,đẩy hắn xuống đây,chẳng lẽ không lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện sao?
Đợi xong việc sẽ dạy dỗ cô một trận ra trò.
Trong phòng bị người giúp việc ba chân bốn cẳng bới tóc Liễu Uyển Nhi chợt nhớ hắn vừa rồi có nói gì với cô,hình như nói gặp lại ở đâu,thôi đi,không rãnh quản mọi việc,còn có rất nhiều chuyện chờ cô đây.
Tô Lực Hằng vừa về nhà lập tức gọi Khinh Vân cùng Tử Quyên.
“Lập tức theo an bài mấy ngày trước chuẩn bị hành động.”
Ra lệnh một tiếng,hai người lập tức chia nhau thi hành.
Sau ngày hôm nay người phụ nữ của hắn vĩnh viễn trở lại bên cạnh hắn,Tô Lực Hằng đứng trước cửa sổ bỗng nhiên hết sức mong đợi hôn lễ sắp tới.
Sửa lại trang phục,một đống lễ nghi,Liễu Uyển Nhi bị lộng thất điên bát đảo rốt cục ngồi vào xe đi đến giáo đường.
Trong hành khúc hôn lễ,cô khoác tay Lâm Cẩm Quyền cùng phù dâu và đám trẻ con rắc hoa chậm rãi đi đến một chỗ khác trong giáo đường,mà nơi đó chú rễ cũng là người đàn ông ở bên cô nữa đời còn lại—— Vu Thiểu Đình đang dùng ánh mắt tha thiết nhìn cô.
Đây là hôn lễ của cô,bỗng nhiên cảm giác có chút hốt hoảng,ngay sau đó một trận mãnh liệt không yên tĩnh đánh tới.
Liếc sơ đám người đến dự hôn lễ,không có bóng dáng người đàn ông kia,hắn không có tới,Liễu Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm đồng thời chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút mất mác.
Rốt cục đi đến thảm đỏ thật dài,Vu Thiểu Đình đi tới bên cạnh.
Một khắc buông tay khỏi Lâm Cẩm Quyền,Liễu Uyển Nhi phát hiện trong mắt ông ngấn nước.
Ông ngoại,đừng khóc,ông như vậy làm cháu rất muốn khóc theo,nồng đậm tình thân làm Liễu Uyển Nhi không muốn buông tay khỏi ông.
Lúc này một bàn tay lớn khác cầm lấy cô,là Vu Thiểu Đình, ánh mắt của hắn vĩnh viễn dịu dàng tràn đầy khích lệ.
So với người đàn ông kia thiếu một phần lửa nóng,thiếu một phần cướp đoạt,làm cho người ta rất thư thái,rất an toàn.Nhưng không thể cuộn trào mãnh liệt.
Trời ạ,cô sắp kết hôn,tại sao luôn nhớ người đàn ông kia,nguyên nhân chẳng lẽ bởi vì tối hôm qua.
Liễu Uyển Nhi nhanh đuổi đi ma quỷ trong lòng,mi phải lập tức khôi phục bình thường,không thể suy nghĩ lung tung lửa,trong lòng reo hò cố gắng tập trung tinh thần.
Người giám chứng nhìn một đôi trước mắt,chú rễ rất tập trung nhưng cô dâu hình như có chút thất thần,cô đang suy nghĩ gì đấy,nắm chặc thời gian đi tiểu thư,sớm chút kết thúc hắn còn phải về nhà ăn cơm đây.
“Ưm.” Người giám chứng hắng giọng,cũng làm cho người trước mặt đem lực chú ý tập trung đến trên người hắn.
Nghề nghiệp ngàn đời không thay đổi đang muốn ra khỏi miệng,bỗng nhiên có một đám người áo đen từ cửa vọt vào,trong tay còn cầm súng.
Thời gian ngày trôi qua ngày,Vu Thiểu Đình và Lâm Cẩm Quyền cố gắng chống đở Ngạo Thông,bọn họ muốn biểu hiện giống như bình thường không để cho Tô Lực Hằng phát hiện ý đồ của bọn họ.
Mà bọn họ căn bản không biết đối phương đã giăng một cái lưới lớn chỉ đợi bọn họ nhảy vào.
Buổi tối trước một ngày tổ chức hôn lễ.
Bởi vì trước ngày kết hôn chú rễ cùng cô dâu không thể gặp mặt,cho nên Vu Thiểu Đình đã sớm đến khách sạn hai ngày trước.
Liễu Uyển Nhi nằm chết dí trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi,ngày mai sẽ cử hành hôn lễ hi vọng tất cả thuận lợi.
Đưa tay tắt đèn đầu giường,bên trong phòng lập tức trở tối đen.
Mới vừa nằm xuống Liễu Uyển Nhi giật mình bỗng nhiên nhìn thấy rèm cửa sổ lung lay .
Chẳng lẽ cửa sổ chưa đóng kỹ,chuẩn bị đứng dậy đóng cửa sổ,bỗng nhiên từ rèm sau có một bóng đen đi ra.
Thét chói tai còn chưa ra khỏi miệng,bóng đen đã nhanh chóng nhảy đến trước mặt cô,đưa tay bụm miệng cô lại.
Mượn ánh sáng yếu ớt rốt cục thấy rõ người,là Tô Lực Hằng!
Hắn làm sao xuất hiện trong phòng cô? Liễu Uyển Nhi mở to hai mắt,kinh ngạc nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn vèo chui vào chăn của cô,sau đó nói: “Em nghĩ kỹ chưa,có thể lựa chọn thét chói tai để cho người khác đi vào nhìn cô dâu nằm trên giường với một người đàn ông khác,cũng có thể lựa chọn không thét chói tai,chúng ta nói chuyện.”
Hắn đã thiết kế tốt đáp án còn giả mù sa mưa cho cô chọn,Liễu Uyển Nhi trong lòng rất bất mãn,ở trước mặt hắn mình vĩnh viễn không có quyền lựa chọn.
Tô Lực Hằng buông tay ra,đắc ý nhìn cô trầm mặc.
Không lâu sau bỗng nhiên mặt vừa sầm xuống: “Em thật muốn lấy hắn?”
Chỉ cần hôn lễ còn chưa cử hành,hắn vẫn hy vọng một tia mong đợi,mong đợi cô đi tìm hắn,nói cho hắn biết cô không muốn lấy Vu Thiểu Đình.
Nhưng cho đến khuya hôm nay,chuyện trong chờ mong vẫn không xảy ra, hắn ngồi không yên.
Cho nên hắn đi tới Lâm gia,trèo vào trong phòng cô.
Liễu Uyển Nhi dứt khoát gật gật đầu,đặc biệt dùng sức,đặc biệt kiên định,mang theo một chút cố ý,giữa bọn họ mỗi lần đều hắn thắng,lúc này cô muốn đánh lén chống cự hắn.
Tốt,rất tốt,cô càng ngày càng có cá tính,Tô Lực Hằng trong lòng thầm mắng.
“Em thấy anh sẽ để em lấy hắn sao?”
“Anh ~ anh muốn làm gì?” Lời hắn có ý gì? Tối nay tới không phải muốn bắt cô đi chứ?
Liễu Uyển Nhi phòng bị di động thân thể về phía sau.
Nhìn dáng vẻ cô cảnh giác mình,Tô Lực Hằng thoải mái liếc mắt nhìn cô.
Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng Lâm Cẩm Quyền: “Tiểu Tiểu,cháu đã ngủ chưa?”
Liễu Uyển Nhi trong lòng lộp bộp rơi xuống,nếu để ông ngoại biết Tô Lực Hằng đang ngồi trên giường mình thì sẽ phiền toái thế nào? Trời ạ,ngàn vạn không thể bị phát hiện.
Phản ứng của cô Tô Lực Hằng đều nhìn thấy trong mắt,thật thú vị,hắn quyết định để cho trò chơi thêm thích thú.
Thuận tiện trừng phạt nhóc con không ngoan này.
Liễu Uyển Nhi phát hiện người đàn ông trước mắt lộ ra một tia tà ác.
Còn chưa kịp phản ứng người đã bị hắn đẩy ngã trên giường.
“Anh đừng làm loạn.” Liễu Uyển Nhi hạ giọng cảm giác hắn cố ý thổi hơi vào cổ mình,cảm giác tê dại ngứa ngáy làm cô nén không được run rẩy.
Cố gắng muốn đẩy hắn ra,lại căn bản không chống lại được trọng lượng của hắn.
“Tiểu Tiểu,cháu đã ngủ chưa?”Giọng Lâm Cẩm Quyền lần nữa truyền đến.
Liễu Uyển Nhi thật khẩn trương,rất sợ để ông thấy tình trạng trong phòng.
“Ông ~” Mới nói ra một chữ,người đàn ông tà ác trên người bỗng nhiên ngậm vành tai cô còn nhẹ nhàng cắn.
Cố gắng đè nén phản ứng của mình,cố gắng để cho giọng của mình không khác gì bình thường.
“Ông ngoại,cháu…cháu ngủ.” Một câu nói phải dùng hết sức.
Mà Tô Lực Hằng thì đắc ý nhìn phản ứng của cô,thân thể của cô còn thành thật hơn miệng cô nhiều.
Càng thêm càn rỡ tiến vào đồ ngủ của cô,nhẹ gặm nụ hoa trước ngực cô.
“A ~” Liễu Uyển Nhi không nhịn được A lên tiếng.
Lâm Cẩm Quyền vừa muốn rời đi lại nghe được tiếng thét của cô,vội quay trở lại: “Tiểu Tiểu,cháu làm sao vậy?”
“Không có,không có gì ông ngoại.” Liễu Uyển Nhi vội vàng trả lời hắn,hai tay thì cố gắng đẩy người đàn ông đang chui vào trong áo ngủ cô ra.
“Cháu thật không có chuyện gì sao?” giọng nói của cháu ông có chút kỳ quái.
“Không có,không có chuyện gì,đã muộn lắm rồi ông hãy nghỉ ngơi sớm.” Liễu Uyển Nhi cắn răng cố nén rên rỉ muốn bật khỏi miệng,mà hai tay cô đã bị người đàn ông trên người khống chế được,chỉ có thể để mặt hắn làm xằng làm bậy với mình.
Nhóc con này lại có chuyện gì? Lâm Cẩm Quyền hết sức nghi ngờ.
Có phải ngày mai lập gia đình cho nên tối nay tương đối khẩn trương,nghĩ tới đây ông cười xoay người rời đi.
Tiếng động ngoài cửa rốt cục biến mất,Liễu Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ mới nghĩ một chút lập tức co rút.
Người đàn ông phía trên đột nhiên tiến vào khiến cô cảm thấy đau đớn.
Cô biểu hiện khác thường làm Tô Lực Hằng ngừng lại.
Cô đang làm gì,còn giả bộ trúc trắc với hắn sao? Hay năm năm qua Vu Thiểu Đình chưa chạm qua cô? Nghĩ đến đây Tô Lực Hằng không khỏi dùng sức động eo.
“Đau ~” Liễu Uyển Nhi rốt cục không nhịn được đau đớn hô thành tiếng.
Tô Lực Hằng căn bản không để ý tới phản ứng của cô động tác càng thêm thô lỗ,nghĩ đến cô năm năm qua cùng người đàn ông khác mây mưa,trong lòng hắn liền dấm hải sôi trào.
Đau đớn cùng ủy khuất khiến Liễu Uyển Nhi không nhịn được rớt nước mắt.
“Bị anh chạm vào em ghét vậy sao? !” Nước mắt cô nhìn vào trong mắt Tô Lực Hằng hoàn toàn thay đổi thành ý khác, “Vậy thì em đã quen Vu Thiểu Đình rồi?”
Liễu Uyển Nhi nước mắt rơi nhiều hơn,anh Thiểu Đình căn bản không có chạm qua cô,mỗi lần hắn muốn xâm nhập cô đều không tự chủ tránh ra,cô cũng không biết tại sao.
Cô rơi nước mắt càng nhiều càng khẳng định suy đoán của Tô Lực Hằng,toàn bộ không có yêu thương chỉ còn lại máy móc phát tiết.
Rạng sáng,Liễu Uyển Nhi nằm trên giường ngủ rất sâu.
Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Tiểu thư,dậy trang điểm.” Tiếng gọi ngoài cửa vang vọng Liễu Uyển Nhi mơ mơ màng màng mở mắt,toàn thân đau rát,tại sao như vậy?
Đúng rồi,hôm nay cô phải kết hôn,còn gấp đôi công việc phải làm đây.
Đang muốn đứng dậy một bàn tay lớn đặt trước ngực làm cơn buồn ngủ của cô hoàn toàn tiên tan,liếc mắt nhìn sang Tô Lực Hằng đang ngủ say bên mình,mà lúc này bọn họ đều lõa lồ.
Trí nhớ tối hôm qua từng chút xông lên đầu,trời ạ,cô là cô gái sắp lập gia đình lại cùng người không phải chú rễ lăn lộn cả đêm,nếu để người giúp việc phát hiện thì hoàn toàn xòng đời.
“Tiểu thư,cô mau tỉnh,phải trang điểm đấy.” Tiếng thúc giục ngoài cửa khiến Liễu Uyển Nhi bối rối.
“Anh dậy mau.” Hạ giọng,lắc lắc người đàn ông bên cạnh.
Tối hôm qua tại sao hắn không đi !
“Làm gì.” Một tiếng lẩm bẩm,Tô Lực Hằng trở mình tiếp tục ngủ.
“Tiểu thư,cô dậy chưa?” giọng người giúp việc lần nữa truyền đến.
Liễu Uyển Nhi gấp đến rơi mồ hôi xuống: “Anh dậy mau.”
Động tác trên tay mạnh hơn,bị cô dùng sức lay động Tô Lực Hằng rốt cục mở mắt.
“Em làm gì? Còn sớm. . . . . .” Miệng bị bàn tay Liễu Uyển Nhi phủ lên,giọng toàn bộ ngậm trong miệng.
“Nhỏ giọng một chút,không là người bên ngoài nghe được.”
Cô khẩn trương khiến Tô Lực Hằng bất mãn,kéo tay cô xuống: “Nghe được thì nghe.”
Cô vốn là người phụ nữ của hắn,có chuyện gì cần tránh né.
“Tiểu thư,cô đang nói chuyện sao?” Người giúp việc cảm thấy kỳ quái,trong phòng tiểu thư hình như có giọng nói của đàn ông.
“Là ta,ơ,các ngươi chờ một chút,ta đổi lại quần áo một chút.” Liễu Uyển Nhi vội vàng nói,sợ các cô phát hiện điều khác thường.
Nhanh chóng nhặt quần áo trên mặt đất đưa cho hắn.
“Nhanh mặc xong rời đi.” Liễu Uyển Nhi giọng bình tĩnh thúc giục hắn.
Tô Lực Hằng liếc cô một cái,hắn không phải gian phu không cần thiết chạy trốn.
Thấy hắn bất động,Liễu Uyển Nhi chỉ có thể cầm lấy quần áo mặc giúp hắn,mà Tô Lực Hằng rất thích được phục vụ như vậy,để mặc Uyển Nhi bận việc trên người hắn.
“Tiểu thư,cô nhanh lên thời gian không còn sớm,chúng tôi còn rất nhiều chuyện phải chuẩn bị.” Người giúp việc cảm thấy kỳ quái,tiểu thư của các cô bình thường không biết kéo dài thời gian.
“Nhanh, nhanh,các cô đợi thêm một chút.”
Rốt cục giúp đại phiền toái mặc xong quần áo tử tế,Liễu Uyển Nhi dùng sức kéo hắn ra khỏi giường,đẩy tới bên cửa sổ.
“Anh đến thế nào thì đi như thế,nhanh một chút.”
Tô Lực Hằng chậm rãi leo lên cửa sổ,quay đầu nhìn Liễu Uyển Nhi lộ ra nụ cười hàm ý sâu sa: “Vậy chúng ta gặp lại tại hôn lễ.”
“Đừng nói nữa,anh đi nhanh.” Liễu Uyển Nhi căn bản không chú ý lời của hắn,dùng sức đẩy hắn,đóng lại cửa sổ,sau đó nhanh chóng chạy đi mở cửa.
Người giúp việc nhìn trên người cô là đồ ngủ đơn giản,không khỏi kỳ quái,tiểu thư không phải nói thay quần áo sao? Tại sao một khoảng thời gian dài vẫn mặc đồ ngủ,kỳ quái thật kỳ quái,nhưng cô là tiểu thư,các cô cũng không dám hỏi nhiều.
Liễu Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm mới nhớ tới Tô Lực Hằng vừa bị cô đẩy ra cửa sổ,len lén liếc về phía ngoài cửa sổ,hắn sẽ không sao chứ?
Hai tay vịn lên cửa sổ Tô Lực Hằng thật vất vả tìm được điểm dừng chân,sau khi đứng vững lại tung người nhảy từ lầu hai Liễu Uyển Nhi xuống,nghĩ thầm nhóc con này thật tàn nhẫn,đẩy hắn xuống đây,chẳng lẽ không lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện sao?
Đợi xong việc sẽ dạy dỗ cô một trận ra trò.
Trong phòng bị người giúp việc ba chân bốn cẳng bới tóc Liễu Uyển Nhi chợt nhớ hắn vừa rồi có nói gì với cô,hình như nói gặp lại ở đâu,thôi đi,không rãnh quản mọi việc,còn có rất nhiều chuyện chờ cô đây.
Tô Lực Hằng vừa về nhà lập tức gọi Khinh Vân cùng Tử Quyên.
“Lập tức theo an bài mấy ngày trước chuẩn bị hành động.”
Ra lệnh một tiếng,hai người lập tức chia nhau thi hành.
Sau ngày hôm nay người phụ nữ của hắn vĩnh viễn trở lại bên cạnh hắn,Tô Lực Hằng đứng trước cửa sổ bỗng nhiên hết sức mong đợi hôn lễ sắp tới.
Sửa lại trang phục,một đống lễ nghi,Liễu Uyển Nhi bị lộng thất điên bát đảo rốt cục ngồi vào xe đi đến giáo đường.
Trong hành khúc hôn lễ,cô khoác tay Lâm Cẩm Quyền cùng phù dâu và đám trẻ con rắc hoa chậm rãi đi đến một chỗ khác trong giáo đường,mà nơi đó chú rễ cũng là người đàn ông ở bên cô nữa đời còn lại—— Vu Thiểu Đình đang dùng ánh mắt tha thiết nhìn cô.
Đây là hôn lễ của cô,bỗng nhiên cảm giác có chút hốt hoảng,ngay sau đó một trận mãnh liệt không yên tĩnh đánh tới.
Liếc sơ đám người đến dự hôn lễ,không có bóng dáng người đàn ông kia,hắn không có tới,Liễu Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm đồng thời chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút mất mác.
Rốt cục đi đến thảm đỏ thật dài,Vu Thiểu Đình đi tới bên cạnh.
Một khắc buông tay khỏi Lâm Cẩm Quyền,Liễu Uyển Nhi phát hiện trong mắt ông ngấn nước.
Ông ngoại,đừng khóc,ông như vậy làm cháu rất muốn khóc theo,nồng đậm tình thân làm Liễu Uyển Nhi không muốn buông tay khỏi ông.
Lúc này một bàn tay lớn khác cầm lấy cô,là Vu Thiểu Đình, ánh mắt của hắn vĩnh viễn dịu dàng tràn đầy khích lệ.
So với người đàn ông kia thiếu một phần lửa nóng,thiếu một phần cướp đoạt,làm cho người ta rất thư thái,rất an toàn.Nhưng không thể cuộn trào mãnh liệt.
Trời ạ,cô sắp kết hôn,tại sao luôn nhớ người đàn ông kia,nguyên nhân chẳng lẽ bởi vì tối hôm qua.
Liễu Uyển Nhi nhanh đuổi đi ma quỷ trong lòng,mi phải lập tức khôi phục bình thường,không thể suy nghĩ lung tung lửa,trong lòng reo hò cố gắng tập trung tinh thần.
Người giám chứng nhìn một đôi trước mắt,chú rễ rất tập trung nhưng cô dâu hình như có chút thất thần,cô đang suy nghĩ gì đấy,nắm chặc thời gian đi tiểu thư,sớm chút kết thúc hắn còn phải về nhà ăn cơm đây.
“Ưm.” Người giám chứng hắng giọng,cũng làm cho người trước mặt đem lực chú ý tập trung đến trên người hắn.
Nghề nghiệp ngàn đời không thay đổi đang muốn ra khỏi miệng,bỗng nhiên có một đám người áo đen từ cửa vọt vào,trong tay còn cầm súng.