Nghe nó hỏi, quản gia Tâm gật đầu tỏ ý không sao xong lo lắng nhìn nó :
-Tiểu thư rốt cục cũng nói chuyện nhưng sao lại ra đây, rất nguy hiểm, tiểu thư biết đấy !
Nó nở một nụ cười như có như không đáp :
- Bác đừng lo, chỉ là con chán bị làm phiền rồi...
Mãi bấy giờ mấy tên du côn mới hoàn hồn, tên cầm đầu quay qua nó cười giả lả rồi cất giọng bỡn cợt :
- Cô bé có phúc lắm mới lọt vào mắt xanh của anh, ngoan ngoãn đi theo anh đi bé !
Nó chẳng thèm đặt hắn vào mắt, mặt vẫn không chút động, đỡ những người khác vào nhà, tên cầm đầu vẫn không biết điều cản đường nó, lại còn cả gan kéo tay nó lại, bình sinh nó chúa ghét kẻ nào chạm vào mình, nhanh chóng hất tay hắn ra xong giáng nguyên cho hắn một bạt tai mạnh đến độ khóe môi bật máu. Chẳng nói chẳng rằng, nó phất nhẹ tay, một mùi hương dìu dịu bay ra nhưng bất cứ ai hít phải đều sẽ lăn ra chết bất đắc kì tử, những người trong nhà biết điều đều đã chuẩn bị, chỉ có mấy kẻ vô phước động đến nữ chủ nhân của căn biệt thự là bỏ mạng đi chu du tiên giới mà thôi. Ông Tâm lắc đầu, tiểu thư đã muốn tha cho một con đường sống mà không biết nắm lấy, thật ngu ngốc.