Để không bị chú ý, khi đến sân bay nó cũng cải trang nhưng thay vì là con gái, nó lại cải trang thành con trai, mái tóc dài tím mượt bị thay thế bằng mái tóc ngắn kiểu Hàn Quốc ánh tím, nó vẫn mặc đồng phục học sinh nhưng của nam, đội thêm cái mũ Hiphop màu đen và kính giả cận , nó ung dung nghe nhạc mặc kệ mấy cô con gái cứ nhìn nó xuýt xoa. Lúc đi qua cửa soát vé, nó có đụng phải một cô nàng khiến người ta chao đảo suýt ngã, nó nhanh tay đỡ lấy cô bạn sau đó lẩn ngay vào đám đông vây xung quanh. Quản gia Tâm đón nó ở sân bay, sau khi nó chuyển sang Anh, lão Tâm cắt cử người trông coi ngôi nhà bên Nhật rồi qua Việt Nam coi sóc nhà cũ của gia đình nó cùng mộ của ba mẹ và anh hai. Vừa nhìn thấy nó, quản gia Tâm đã xúc động đến mức mắt đỏ hoe (đừng thắc mắc vì sao lão Tâm nhận ra nó bởi nó vẫn hay gửi ảnh và nói chuyện với quản gia Tâm qua 'Webcome' với lại lúc trước nó đã thông báo với ông về việc nó giả trai nên lão Tâm nhận ra nó là đương nhiên) -Tiểu...À nhầm ! Cậu chủ, chào mừng trở về !
-Đã lâu vậy rồi,... bác cũng không khác là bao.
Nó ôm nhẹ bác quản gia vào lòng, môi khẽ nở nụ cười tươi.
-Con mới bay chắc còn mệt, mau về biệt thự còn nghỉ ngơi.
-Vâng !
Nói rồi lão Tâm nhanh chóng mở cửa xe cho nó xong cũng lên ghế lái để nó nghỉ ở đằng sau. Ngó đầu ra ngoài cửa sổ, nó thở dài : "Ba, mẹ, anh hai, Sa Sa đã về"
Cánh cổng lớn từ từ mở ra, nó xuống xe còn bác quản gia lái chiếc limo vào garage. Nó nhìn lướt qua ngôi biệt thự, nơi này vẫn như ngày nào, chỉ có những con người ấy là không bao giờ trở lại.
"Bộp"-ai đó đập tay lên vai nó, mùi hoa oải hương dịu dàng thoang thoảng, nó cười.
- Chị Ngân !
Nó xoay người lại ôm chị Ngân một cái thật chặt, vùi sâu khuôn mặt vào mái tóc chị, cảm nhận mùi hương và sự ấm áp quen thuộc, chị vuốt nhẹ tóc nó:
-Con bé này, lớn rồi mà vẫn nít ranh !
-Xì...
Nó chu môi một cách đáng yêu xong giả vờ phụng phịu :
-Thì người ta nhớ chị chứ bộ !
Chị Ngân phì cười, xong kí đầu nó một cái rõ đau, nó ngay lập tức phồng má trợn mắt tay xoa xoa chỗ vừa bị cốc.
- Tiểu thư vào nhà thôi, đồ đạc đã được mang hết lên phòng tiểu thư rồi.
Lão Tâm từ đâu đi đến, nhắc nhở nó vì nó đứng ở ngoài dưới cái nắng trưa gay gắt đã lâu, nó liền xoay người bước đi, hất mặt lên trời tỏ vẻ không chấp khiến hai người còn lại vừa lắc đầu vừa cười.
*** Hoàng Thu Ngân hơn nó ba tuổi, là con người phụ việc của gia đình nó, coi nó và anh hai như em ruột , hiện vừa giúp việc ở nhà nó vừa đi học, cực kì giỏi võ vì được tham gia khóa huấn luyện của PaMa nó từ nhỏ (tất cả mọi người ở biệt thự nhà nó đều được huấn luyện võ cực kì nghiêm ngặt)
Để không bị chú ý, khi đến sân bay nó cũng cải trang nhưng thay vì là con gái, nó lại cải trang thành con trai, mái tóc dài tím mượt bị thay thế bằng mái tóc ngắn kiểu Hàn Quốc ánh tím, nó vẫn mặc đồng phục học sinh nhưng của nam, đội thêm cái mũ Hiphop màu đen và kính giả cận , nó ung dung nghe nhạc mặc kệ mấy cô con gái cứ nhìn nó xuýt xoa. Lúc đi qua cửa soát vé, nó có đụng phải một cô nàng khiến người ta chao đảo suýt ngã, nó nhanh tay đỡ lấy cô bạn sau đó lẩn ngay vào đám đông vây xung quanh. Quản gia Tâm đón nó ở sân bay, sau khi nó chuyển sang Anh, lão Tâm cắt cử người trông coi ngôi nhà bên Nhật rồi qua Việt Nam coi sóc nhà cũ của gia đình nó cùng mộ của ba mẹ và anh hai. Vừa nhìn thấy nó, quản gia Tâm đã xúc động đến mức mắt đỏ hoe (đừng thắc mắc vì sao lão Tâm nhận ra nó bởi nó vẫn hay gửi ảnh và nói chuyện với quản gia Tâm qua 'Webcome' với lại lúc trước nó đã thông báo với ông về việc nó giả trai nên lão Tâm nhận ra nó là đương nhiên) -Tiểu...À nhầm ! Cậu chủ, chào mừng trở về !
-Đã lâu vậy rồi,... bác cũng không khác là bao.
Nó ôm nhẹ bác quản gia vào lòng, môi khẽ nở nụ cười tươi.
-Con mới bay chắc còn mệt, mau về biệt thự còn nghỉ ngơi.
-Vâng !
Nói rồi lão Tâm nhanh chóng mở cửa xe cho nó xong cũng lên ghế lái để nó nghỉ ở đằng sau. Ngó đầu ra ngoài cửa sổ, nó thở dài : "Ba, mẹ, anh hai, Sa Sa đã về"
Cánh cổng lớn từ từ mở ra, nó xuống xe còn bác quản gia lái chiếc limo vào garage. Nó nhìn lướt qua ngôi biệt thự, nơi này vẫn như ngày nào, chỉ có những con người ấy là không bao giờ trở lại.
"Bộp"-ai đó đập tay lên vai nó, mùi hoa oải hương dịu dàng thoang thoảng, nó cười.
- Chị Ngân !
Nó xoay người lại ôm chị Ngân một cái thật chặt, vùi sâu khuôn mặt vào mái tóc chị, cảm nhận mùi hương và sự ấm áp quen thuộc, chị vuốt nhẹ tóc nó:
-Con bé này, lớn rồi mà vẫn nít ranh !
-Xì...
Nó chu môi một cách đáng yêu xong giả vờ phụng phịu :
-Thì người ta nhớ chị chứ bộ !
Chị Ngân phì cười, xong kí đầu nó một cái rõ đau, nó ngay lập tức phồng má trợn mắt tay xoa xoa chỗ vừa bị cốc.
- Tiểu thư vào nhà thôi, đồ đạc đã được mang hết lên phòng tiểu thư rồi.
Lão Tâm từ đâu đi đến, nhắc nhở nó vì nó đứng ở ngoài dưới cái nắng trưa gay gắt đã lâu, nó liền xoay người bước đi, hất mặt lên trời tỏ vẻ không chấp khiến hai người còn lại vừa lắc đầu vừa cười.
Hoàng Thu Ngân hơn nó ba tuổi, là con người phụ việc của gia đình nó, coi nó và anh hai như em ruột , hiện vừa giúp việc ở nhà nó vừa đi học, cực kì giỏi võ vì được tham gia khóa huấn luyện của PaMa nó từ nhỏ (tất cả mọi người ở biệt thự nhà nó đều được huấn luyện võ cực kì nghiêm ngặt)