Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi gửi tin nhắn cho Hứa Đinh, Trình Khác liền nằm ngủ tiếp, hai ngày nay tâm trạng của hắn vẫn cứ lên lên xuống xuống, trong đầu đều là chuyện này, hiện giờ như thể đã làm xong được việc gì quan trọng lắm, vượt qua cửa ải gì gian nan lắm, cả người đều được thả lỏng xuống.
Dù cho trên người Giang Dư Đoạt vẫn có loại tâm thần không yên mà hắn không thể nào lảng tránh nổi, hắn vẫn cứ nhắm mắt lại là đã ngủ được.
Có lẽ là vì dù còn bao nhiêu vấn đề phức tạp hơn nữa, thì Giang Dư Đoạt hiện giờ cũng đang ở trước mặt hắn, bên cạnh hắn, mang trên mình danh hiệu “bạn trai” này, nghĩ tới những điều này, hắn liền bình tĩnh lại.
Cũng không biết làm sao, sống đến từng ấy năm, chưa từng khẩn cấp muốn có quan hệ với ai như vậy, cũng không vì một mối quan hệ nào mà thỏa mãn đến thế.
Ngủ một giấc này thật say, lúc tỉnh lại, ánh nắng xuyên qua rèm cửa đến chói mắt, Trình Khác liếc nhìn đồng hồ, đã ba giờ rồi.
Hắn giơ cánh tay đang bó bột từ từ ngồi dậy, bỗng nhớ tới Giang Dư Đoạt lúc sáng sớm đứng ở sau rèm cửa sổ, hắn đột nhiên có hơi sốt sắng, gọi to một tiếng: “Giang Dư Đoạt!”
“Ở đây.” Tiếng Giang Dư Đoạt từ bên ngoài cửa sổ phòng ngủ vọng vào: “Tôi ở ngoài sân.”
Trình Khác xuống giường, đi tới, xốc rèm cửa sổ lên, nhìn thấy cái đèn vốn treo trên dây phơi quần áo lại đang bị đặt trên mặt đất, Giang Dư Đoạt cầm chổi sơn đang quét phía trên.
“Màu gốc không phải đẹp lắm rồi à, sao lại phải sơn thêm?” Trình Khác đẩy cửa sổ ra.
“Dầu bóng, không có màu.” Giang Dư Đoạt nói, “Có thể bảo vệ gỗ một chút, không biết có tác dụng không.”
“À.” Trình Khác nhìn y, “Cậu ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Giang Dư Đoạt thả chổi sơn xuống, đi tới bên cạnh cửa sổ.
“Mịe,” Trình Khác ngẩn người, “Cậu không chờ tôi ăn cùng, còn không thèm gọi tôi dậy ăn?”
“Anh ngủ như ngất,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi lại đói bụng, nên ăn cơm thịt bò khoai tây rồi.”
“…Tôi thì sao!” Trình Khác vốn không cảm thấy đói, nhưng vừa nghe thấy bốn chữ thịt bò khoai tây, đột nhiên lại đói bụng đến hoa mắt.
“Trong hộp giữ nhiệt,” Giang Dư Đoạt đi vào trong phòng, “Không biết đã nguội chưa, để tôi hâm lại cho anh ăn.”
“À.” Trình Khác đáp một tiếng.
Giang Dư Đoạt nhìn không có gì bất thường, tâm trạng cũng không tệ, lúc hắn rửa mặt, Giang Dư Đoạt vẫn luôn đứng bên cạnh nói chuyện cùng hắn.
“Chốc nữa Trần Khánh đến đón tôi, tôi cùng nó đi lòng vòng rồi ăn cơm.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ừ,” Trình Khác gật đầu, “Tôi với Hứa Đinh có lẽ bốn giờ là đi.”
“Các anh…đi đâu?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Anh ta sang khu bên này.” Trình Khác cảm thấy bản thân có lẽ hơi nhạy cảm, lúc Giang Dư Đoạt hỏi ra câu này, hắn hơi căng thẳng, trong mắt thoáng qua cảnh tượng trong quán bar hôm đó, ly rượu vỡ nát đè lên cổ Lâm Húc, “Còn chưa biết định đi đâu, quyết định xong rồi tôi nói với cậu?”
“Không cần,” Giang Dư Đoạt cười, “Trên địa bàn của tôi, các anh đi đâu tôi tìm người hỏi cái là biết.”
“Ừ.” Trình Khác cũng cười.
Lúc Trình Khác đang ăn cơm, xe Trần Khánh tới, từ bên ngoài phòng bóp còi, không vào gõ cửa như bình thường.
Trần Khánh cực kỳ tri kỷ, cũng hiểu chuyện lắm cơ, làm cho Trình Khác cái gì cũng chưa làm lại hơi lúng túng, như thể hắn và Giang Dư Đoạt hiện giờ đang làm gì đó.
Giang Dư Đoạt có lẽ cũng không khác hắn lắm, giống như để chứng minh trước mắt hai bọn họ cái gì cũng chưa làm, nghe thấy tiếng còi liền lập tức nhảy lên, lấy áo khoác rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Tôi với Trần Khánh chỉ ở khu này, anh có việc gì thì gọi cho tôi.”
“Được.” Trình Khác gật đầu.
Giang Dư Đoạt lao ra ngoài cửa như bay.
Trình Khác ngồi xuống, cùng Miu mặt đối mặt, trước ánh mắt chằm chằm của Miu mà ăn cơm xong.
“Cho mày chút đồ hộp nhờ,” Trình Khác múc hai muỗng đồ hộp đổ vào bát ăn của Miu, “Đừng có nói với Tam ca của mày đó, cậu ấy nói mày gần đây miệng kén chọn lắm, ăn đồ hộp rồi không chịu ăn thức ăn cho mèo.”
Miu không thèm để ý đến hắn, chỉ chôn đầu trong bát ăn.
Trên điện thoại có tin nhắn Hứa Đinh trả lời.
– Gửi cho tôi số đi, chỉ điều tra lịch sử cuộc gọi thôi đúng không?
Trình Khác lấy điện thoại đi động, hơi chần chừ, rồi gửi lại tin nhắn cho Hứa Đinh.
– Giờ ra ngoài đi, tôi dậy rồi, rảnh rỗi chẳng có việc gì.
Hẹn Hứa Đinh bốn giờ xong, Trình Khác ngồi xuống ghế sofa, mở TV lên.
Chuyện điều tra lịch sử cuộc gọi của Giang Dư Đoạt làm cho hắn có hơi lo lắng chột dạ, hắn chưa từng làm chuyện như vậy, còn luôn luôn xem thường chuyện này.
Nhưng bây giờ hắn lại xoắn xuýt gấp rút muốn tìm được vị bác sĩ tâm lý kia của Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt có lẽ sẽ không nói gì với hắn nữa, hắn nếu muốn biết, chỉ có thể tự nghĩ cách, hắn không có bản lĩnh cao như Trình Dịch đi điều tra Giang Dư Đoạt, nếu như không tìm được bác sĩ La, hắn cũng chẳng thể đi hỏi Trình Dịch được.
Trình Dịch tra được bao nhiêu chuyện liên quan đến Giang Dư Đoạt, không ai biết, Trình Khác chỉ mong gã mới chỉ điều tra được vấn đề về tinh thần này, những gì Giang Dư Đoạt trải qua thời ấu thơ, cho dù bị ai biết, dù chỉ là nghe đồn, hắn cũng sẽ cảm thấy là một loại thương tổn.
Mà chuyện mình muốn làm bây giờ, Trình Khác không dám nghĩ xem, Giang Dư Đoạt biết được sẽ có phản ứng gì.
Hứa Đinh vốn là muốn gọi hắn đến một nhà hàng mới mở, thuận tiện nhìn xem có gì tham khảo được không, nhưng Trình Khác không đồng ý, vẫn chọn một tiệm cơm tây trên địa bàn của Giang Dư Đoạt.
Sau khi ngồi xuống Hứa Đinh cũng không vòng vèo, trực tiếp cười rồi hỏi một câu: “Tiền chuyển vào tài khoản chưa?”
“Đưa luôn thẻ,” Trình Khác cười, “Chuyện này nó không nói với đám người kia à?”
“Chắc là nói với bọn Lưu Thiên Thành đi,” Hứa Đinh nhấp một hớp cà phê, “Không nói với tôi.”
“Không nói với anh?” Trình Khác có hơi bất ngờ, tuy nói Hứa Đinh và bọn Lưu Thiên thành đi lại cũng không quá gần, nhưng chuyện lúc trước, gã cũng biết được ít nhiều.
“Có lẽ cảm thấy tôi không nể tình,” Hứa Đinh nói, “Có điều chuyện anh mang người đại náo công ty còn đánh cậu ta vào viện…ai cũng biết rồi.”
“Có ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của anh với Lưu Thiên Thành không?” Trình Khác hỏi.
“Sẽ không, anh ta là người thực tế,” Hứa Đinh nói, “Lại nói hiện giờ cũng không hợp tác gì nhiều.”
“Thật ra tôi vẫn muốn hỏi,” Trình Khác suy nghĩ một lúc, “Anh tại sao…”
“Giúp anh như thế?” Hứa Đinh nở nụ cười.
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Tôi cũng là người thực tế,” Hứa Đinh nói, “Tôi và Tiểu Dịch cũng không có cơ hội gì để hợp tác, nhưng nếu có ngày anh về nhà rồi, tôi hợp tác với anh sẽ dễ hơn nhiều, cơ hội cũng lớn hơn nhiều.”
“Tôi…” Trình Khác cười cười, Hứa Đinh thẳng thắn như vậy làm hắn thả lỏng không ít, mà lại cảm thấy Hứa Đinh có lẽ hiểu sai rồi, “Cũng không về lại được nữa, đừng nói là tham gia chuyện làm ăn, anh vậy có phải thiệt rồi không?”
“Không thiệt, coi như là kết thêm một người bạn,” Hứa Đinh nói, “Anh cũng mạnh hơn Tiểu Dịch nhiều.”
Trình Khác cười, nhấp một hớp cà phê.
“Anh muốn điều tra lịch sử cuộc gọi à?” Hứa Đinh hỏi.
Trình Khác dừng một chút, nhìn chằm chằm cốc một lúc rồi mới gật đầu: “Tôi chỉ có số căn cước và số điện thoại di động thôi, có thể tra được không?”
“Thời gian khoảng bao lâu?” Hứa Đinh hỏi.
“Trong vòng hai tháng.” Trình Khác nói.
“Vậy chắc là được, có điều chỉ có thể tra được gọi đến gọi đi,” Hứa Đinh nói, “Cái khác chưa chắc đã tra được, tôi không có nhiều quan hệ như Tiểu Dịch.”
Trình Khác liếc nhìn gã: “Chuyện này nó cũng kể.”
“Sao có thể không kể.” Hứa Đinh nhíu mày, nhìn ra được gã cũng phản cảm với chuyện Trình Dịch làm.
Trình Khác thở dài khe khẽ.
“Đã ổn rồi phải không?” Hứa Đinh hỏi, “Bình thường không nhìn ra được lão Tam có gì không đúng.”
“Tôi không biết,” Trình Khác nhíu mày, “Thật ra tôi đang nghĩ…”
“Anh điều tra lịch sử cuộc gọi của lão Tam phải không?” Hứa Đinh nhìn hắn.
“Ừ,” Trình Khác nhìn gã, “Thế nhưng chuyện này không thể cho cậu ấy biết.”
“Cậu ta sẽ không biết được từ chỗ tôi,” Hứa Đinh nói, “Anh đưa số cho tôi đi, tôi mau chóng giúp anh điều tra.”
“Được.” Trình Khác lấy điện thoại, mở album ra, trước đây hắn từng chụp căn cước của Giang Dư Đoạt trên hợp đồng.
Hứa Đinh vẫn rất đúng mực, không hỏi hắn định tra lịch sử cuộc gọi của Giang Dư Đoạt với ai.
“Gửi cho anh à?” Trình Khác hỏi.
“Tôi ghi lại là được,” Hứa Đinh ghi lại số căn cước của Giang Dư Đoạt trên điện thoại, “Số điện thoại là số cậu ấy cho tôi à?”
“Không biết, chắc vậy, anh so xem.” Trình Khác mở điện thoại, đưa số điện thoại của Giang Dư Đoạt đến.
Từ lúc lưu số Giang Dư Đoạt, hắn chưa từng đổi tên, hiện giờ vẫn là “Giang – đầu óc không bình thường”, lúc Hứa Đinh nhìn thấy liền cười, “Đúng là cái này.”
Trình Khác nhìn cái tên này, do dự không biết có nên đổi không.
Lúc trước hắn lưu tên Giang Dư Đoạt như vậy, không nghĩ tới một ngày, cái tên này lại biến thành sự thật.
Ngón tay cứ đặt trên màn hình hồi lâu, hắn vẫn quyết định không thay đổi, thả lại điện thoại vào túi.
“Giờ tôi nhờ bạn điều tra, cái này dễ điều tra,” Hứa Đinh nói, “Có lẽ ăn xong là có rồi cũng nên.”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Anh vừa mới bảo… anh không biết lão Tam ổn không à?” Hứa Đinh hỏi.
“Ừ, không biết.” Trình Khác nói.
“Cậu ta có uống thuốc không?” Hứa Đinh lại hỏi.
Trình Khác suy nghĩ: “Không thấy cậu ấy uống thuốc.”
“Kiểu này…bình thường không phải cũng cần uống thuốc khống chế à?” Hứa Đinh hơi do dự, thấp giọng hỏi.
“Chắc thế,” Trình Khác nhíu mày, “Nhưng tôi đúng là chưa thấy cậu ấy uống thuốc, có điều hai bọn tôi cũng không ở cùng nhau, có khi uống mà tôi cũng không biết.”
“À,” Hứa Đinh ngừng một lúc, “Tôi có lẽ không nên hỏi, nhưng không hỏi lại không yên tâm lắm.”
“Hỏi đi.” Trình Khác cười.
“Tình huống của cậu ta bây giờ, anh cùng cậu ta…” Hứa Đinh thả nhẹ giọng, “Sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Trình Khác trong nháy mắt liền nghĩ tới tình cảnh tối hôm qua Giang Dư Đoạt đè tay hắn ấn lên chỗ tựa lưng ghế sofa, còn có ánh mắt lảng tránh của y.
“Trước mắt không có.” Trình Khác nói.
“À,” Hứa Đinh gật đầu, “Thôi, nói chuyện khai trương đi? Ông chủ Trình?”
“Đó cũng không phải tiệm của tôi.” Trình Khác cười.
“Bình thường lúc quản lý anh chắc chắn phải tốn công,” Hứa Đinh nói, “Gọi là ông chủ cũng được.”
“Đến bây giờ, hầu như toàn là anh làm,” Trình Khác nói, “Tôi cũng chỉ là giúp một tay.”
“Sau khi khai trương sẽ đều là anh,” Hứa Đinh nói, “Tôi năm nay đã chuẩn bị cho bản thân không ít việc rồi, bên này có lẽ tôi cũng không có nhiều thời gian, anh cứ xem đó rồi làm thôi.”
“Tam ca,” Trần Khánh vừa lột vỏ tôm hùm đất nhanh thoăn thoắt, vừa cau mày nói, “Thật sự, con mẹ nó, mày cũng quá không coi tao là bạn rồi.”
“Tao sao lại không coi mày làm bạn? Tao nếu không coi mày là bạn,” Giang Dư Đoạt cầm lấy một con tôm hùm đất bỏ vào miệng cắn rôm rốp, “Đầu óc như mày mà tao còn chịu được nhiều năm như thế.”
“Chuyện mày với Tích gia, nếu không phải tên Trình Dịch kia bức nói ra, mày định đến bao giờ mới nói cho tao?” Trần Khánh nhìn y.
Giang Dư Đoạt không nói gì.
“Không phản bác được đúng không!” Trần Khánh rất bực bội mà ném tôm hùm đất đã bóc xong vào bát, dừng một lúc rồi ngẩng đầu lên, “Đệch, không phải là giả chứ? Hai người bọn mày giả vờ là một đôi, tức chết Trình Dịch?”
“Hai bọn tao giả làm một đôi sau đó tức chết Trình Dịch có logic gì?” Giang Dư Đoạt nhìn gã.
“…Vậy thì là thật?” Trần Khánh thở dài, lại tiếp tục bóc vỏ tôm hùm đất.
Trần Khánh lột vỏ tôm hùm đất có thể nhận xét một câu “xuất thần nhập hóa”, tốc độ và chất lượng đều đứng hàng đầu, chỉ nói một lúc này, gã đã lột đến bảy tám con.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt tay mắt lanh lẹ, một cái tóm lấy bát gã, bỏ tôm hùm đất trong bát vào miệng ăn hết.
Lúc cầm bát trả lại trước mặt Trần Khánh, gã vẫn còn đang cầm một con tôm hùm đất, mặt kinh ngạc sững sờ.
“Vẫn là nhà này làm ngon.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tao…” Trần Khánh nhìn y chằm chằm, nửa buổi mới nói một câu, “Tao cũng thật coi mày là bạn, nếu không một nồi dầu ớt này, mẹ nó tao đã ụp lên đầu mày luôn.”
“Chưa từng thấy mày ăn miệt mài như thế, thôi thôi đừng giận, để tao bóc cho mày,” Giang Dư Đoạt cầm lấy một con từ từ bóc, “Còn dám ụp một nồi dầu ớt lên đầu tao, mày cũng tự nghĩ mình hơi cao đấy.”
“Cũng chưa chắc,” Trần Khánh không phục, “Tao không đánh nhau được, nhưng đầu óc tao vẫn dùng tốt.”
Giang Dư Đoạt ném tôm hùm đất bóc xong vào bát gã: “Câu này mày lấy đâu ra da mặt nói đấy?”
“Cho mày xem cái này,” Trần Khánh hơi dựa về phía sau, “Mày liền biết tao dùng da mặt nào, loại mỏng nhất kia.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, tay vẫn bận rộn, liếc nhìn gã.
Trần Khánh từ đâu đó lấy ra một cái USB, để lên bàn: “Biết trong này có gì không?”
“Phim heo.” Giang Dư Đoạt nói.
“Phim heo thì tao lưu trong điện thoại luôn, bỏ vào USB làm đách gì.” Trần Khánh vừa ăn vừa nói, “Lại nói, mày bây giờ cùng với Tịch gia một chỗ rồi, tao thấy phim heo cũng không hợp với mày nữa.”
Giang Dư Đoạt vừa nghe câu này, nhất thời có loại cảm xúc khó nói rõ,
Lúng túng, không ổn, mất tự nhiên, mơ hồ còn có chút cảm giác gì khác.
“Câm miệng.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cho mày nghe một ít, bên trong điện thoại di động tao cũng có,” Trần Khánh lấy tai nghe cắm vào điện thoại, tự mình đeo một tai, một cái khác đưa cho Giang Dư Đoạt, “Mày nghe là biết.”
Giang Dư Đoạt thở dài, nhận cái tai nghe kia, nhét vào tai: “Mở đi.”
Trần Khánh gõ gõ điện thoại, sau đó ngước mắt nhìn y.
Hai giây sau, bên trong tai nghe bỗng truyền đến giọng một người gào thét: “Tôi không muốn tiếp tục nghe thấy tên của anh nữa! Tôi không muốn nhìn thấy dấu vết của anh trong cái nhà này nữa!”
Giang Dư Đoạt bỗng nhiên ngẩng đầu lên, có hơi giật mình nhìn Trần Khánh: “Mày ghi âm à?”
“Ghi ba đoạn.” Trần Khánh lấy tai nghe xuống, “Hầu như ghi hết lại toàn bộ.”
“Đệch,” Giang Dư Đoạt nghe xong đoạn này, kéo tai nghe xuống, “Mày ghi âm cái này làm gì?”
“Ngộ nhỡ cần dùng thì sao, tên khốn kiếp này bình thường ngụy trang như người tinh anh,” Trần Khánh nói, “Sau lưng lại chẳng làm chuyện nào giống người, tao không biết thứ này có ích gì, dù sao cũng ghi âm lại, mày cầm đi, sau này nếu hắn ta còn gây phiền phức gì nữa, đem thứ này vứt trước mắt ba hắn ta, mày nói xem có thể hại chết hắn ta không?”
Giang Dư Đoạt nhìn Trần Khánh: “Tao có phải vẫn luôn coi thường mày rồi không?”
“Thế nào!” Trần Khánh đắc ý vỗ bàn một cái, “Tam ca, mày nói xem tao làm chuyện này thế nào.”
“Trâu bò.” Giang Dư Đoạt cầm USB lên nhìn rồi bỏ vào trong túi,
“Có điều tao phải nói cái này trước, chuyện này tao làm không phải vì Tích gia,” Trần Khánh nói, “Bây giờ tao nhìn thấy anh ta là khó chịu. Muốn mắng anh ta, lại cảm thấy người ta thật ra rất tốt, không mắng anh ta, tao vừa nghĩ hai người bọn mày… Ôi tao liền ta…”
“Con mẹ nó, mày chú ý dùng từ chút.” Giang Dư Đoạt chỉ vào gã.
“Tao chưa nói xong,” Trần Khánh phất tay, “Dù sao tao làm chuyện này cũng vì mày, vừa nghĩ tới hắn ta hôm đó nói mấy câu chó má kia, tao lại thấy tức.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, rót đầy rượu trong ly Trần Khánh, cùng gã cụng chén, uống một hớp rượu.
Người bệnh tâm thần.
Câu nói này hiện giờ vẫn cắm trong lòng y như thể kim châm, không đau lắm, nhưng sẽ khiến tim đập thình thịch.
Cùng Trần Khánh ăn cơm xong trở lại trên đường, Trần Khánh kéo y đi trung tâm thương mại, gần đây mẹ Trần Khánh thích đan áo len, bảo gã tiện đường đi trung tâm thương mại mua thêm ít len.
Lúc đi về phía trung tâm thương mại, Giang Dư Đoạt một đường đều không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm đường trước mặt.
Nhưng y biết, chỉ cần quay đầu lại, y có thể nhìn thấy người phía sau.
Lúc tiến vào quán cơm là một người, đứng phía sau một chiếc xe đậu bên kia đường, lúc đi ra khỏi quán cơm, đã biến thành hai người, vẫn là phía sau chiếc xe kia.
Trong trung tâm thương mại, Trần Khánh nói chuyên với y, y đều chẳng thể nghe rõ ra làm sao, không có cách nào tập trung nghe Trần Khánh nói gì, bên tai đều là âm thanh, trong mắt đều là người.
Y muốn quên, thế nhưng có lẽ càng ngày càng cảm giác rõ ràng có người bám theo y.
“Đến nhà tao ngồi một lúc không?” Trần Khánh nói,
“Tao về đi ngủ.” Giang Dư Đoạt nói.
“Được rồi,” Trần Khánh nói, “Đợi tao hai ngày nữa tiêu hóa được chuyện mày với Tích gia, tao lại mời hai người bọn mày ăn một bữa.”
“Tao mời mày.” Giang Dư Đoạt nói.
Không đợi Trần Khánh nói gì tiếp, y vỗ vai Trần Khánh, rồi quay người bước nhanh đi.
Đến giao lộ, y không rẽ vào hướng về nhà, mà chuyển sang một hướng khác.
Y muốn cắt đuôi người phía sau, y không thể dẫn bọn họ về nhà được, Trình Khác đang ở nhà y, y không thể để Trình Khác phát hiện ra……bọn họ vẫn ở đó.
____________________________________________________________________________________________
cơm thịt bò khoai tây:
tôm hùm đất: