Editor: phuongchuchoe
Dương Mãnh mở tủ lạnh, ngăn trên là các loại hoa quả rau dưa đủ màu sắc, ngăn dưới là ngăn đá lạnh lẽo và trống rỗng. Quay đầu hỏi Vưu Kỳ. "Tối nay ăn gì?"
Vưu Kỳ nghĩ ngợi một chút rồi đáp,"Salad hoa quả và cháo*"
Dương Mãnh lại hỏi, "Vậy còn món chính?"
"Đó là món chính."
Dương Mãnh liếm liếm đôi môi khô khốc, khổ sở nuốt nước bọt.
"Có chút cơm vậy thôi đó hả?"
Vưu Kỳ đứng lên vào bếp lấy hoa quả, vừa đi vừa nói, " Tôi mỗi ngày đều ăn như vậy, đã ăn được 3 năm rồi, không có cách nào khác, thể chất tôi mập, chỉ cần ăn thịt nhiều một chút sẽ mập lên không ăn ảnh, ảnh hưởng đến công việc của tôi. Nếu cậu ăn không đủ no, ngăn kéo trong phòng bếp có bánh bích quy, đó chính là cứu tinh khi tôi đói đến bất tỉnh đấy!"
(...vậy còn kêu Mãnh tử ăn theo ổng = =||)
Dương Mãnh nhịn không được cảm thán,"Cậu kiếm nhiều tiền như vậy có ích lợi gì chứ? Ăn còn không đủ no."
"Cậu đừng xem thường mấy loại hoa quả này....calo không hề thấp, trái táo cậu mới cầm lên kia, chính là cống phẩm hoàng gia, trồng ở nơi thiên nhiên trong lành, dinh dưỡng bổ sung trong loại táo đó cao hơn bình thường rất nhiều lần."
"Cho dù là cống phẩm của Tây Vương Mẫu tôi cũng không ăn, tôi tình nguyện ăn gà quay trong chợ."
Nói xong liền đi ra.
"Cậu muốn đi đâu?" Vưu Kỳ hỏi.
Dương Mãnh một bên vừa thay giầy vừa nói,"Đi mua một chút thức ăn,mấy loại này...tôi ăn không đủ."
Không ngờ Vưu Kỳ dùng điều khiển từ xa khoá cửa lại, "Không được, cậu phải ăn cùng tôi, tôi ăn gì cậu ăn đó, cả quả táo kia!"
"Hừ!" Dương Mãnh giận dữ, "Tôi tuyệt đối không sợ mập"
"Cậu là vệ sỹ kiêm trợ lý của tôi, hình tượng của cậu cũng là hình tượng của tôi."
Dương Mãnh hùng hồn nói năng lý lẽ "Nếu là vệ sỹ của cậu càng phải ăn nhiều. Hơn nữa thể chất tôi không mập, có khi tôi còn phát rầu làm thế nào ăn hoài mà không mập lên nổi!"
"Cậu đừng có đắc ý!" Vưu Kỳ phụng phịu "Hôm nay không thể đi ra ngoài ăn, ở nhà ăn cùng tôi !"
Dương Mãnh kéo cửa nhiều lần vẫn không mở được, sau đó giận dỗi đi vào phòng.
"Có phải giao vịt quay tận nhà phải không? Cho tôi một phần! Lựa một con mập mạp một chút, và còn...Chờ chút, đổi tương ngọt thành đậu phụ, nhớ đem đến nhanh một chút nha!"
Vưu Kỳ bưng hai dĩa salad đi vào phòng khách, vừa đặt xuống thì nghe thấy tiếng chuông cửa, trong lòng nghi hoặc mở cửa, vừa mở ra thì ngửi thấy mùi thơm trí mạng.
"Giao đồ ăn đây!"
Vưu Kỳ ngừng lại, "Tôi không có đặt đồ ăn."
"Tôi đặt đấy."
Từ cửa phòng ló ra một cái đầu nhỏ, gương mặt cười cười gian tà.
Vưu Kỳ trong nháy mắt lạnh như băng.
Năm phút đồng hồ sau, Vưu Kỳ một bên vừa ê ẩm ăn salad ngọt ngào nhiều dinh dưỡng, một bên dùng ánh mắt u oán nhìn con sói đói nào đó đang ăn ngon lành. Vịt quay vừa phải, bánh đa giòn rụm chấm nước sốt trong thịt, cùng với động tác nhai nuốt nhanh chóng, lộ ra biểu tình vô cùng say mê, sau đó liếc mắt nhìn Vưu Kỳ.
" Muốn ăn một chút không?"
Vưu Kỳ giả vờ không nghe thấy.
Dương Mãnh cuộn bánh lại, đưa đến bên mép Vưu Kỳ.
"Thật sự không ăn thử?"
Vưu Kỳ dứt khoát quay đầu qua bên kia, "Cút*!"
(*cổn: lăn qua, tránh ra,...)
"Chẳng phải cậu thèm lắm sao?" Dương Mãnh bỏ vào miệng, cố ý nhai thật lớn, vừa nhai chóp chép vừa không ngừng khen ngon, nỗ lực khiến Vưu Kỳ chú ý.
Vưu Kỳ nghiêng đầu qua, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, có lẽ Vưu Kỳ không để ý Dương Mãnh đang há miệng bỏ vào, liền tiến tới cướp bánh tráng.
Vưu Kỳ đúng lúc bỏ miếng bánh và nước miếng (của ai đó) vào miệng, Dương Mãnh còn không kịp phản ứng, vịt quay liền nằm trong miệng Vưu Kỳ, kinh ngạc một lúc, sau đó mới ý thức được mình bị mất nụ hôn đầu tiên còn có cả mùi đậu phụ thối và hành tây. Không thể nào!
Sau đó Vưu Kỳ nhai hai cái, liền chạy vào phòng vệ sinh.
Dương Mãnh run sợ một hồi lâu, tận lực tách nụ hôn đầu khỏi đề tài nhạy cảm này, không chút kiêng kỵ cười to, "Biết cậu nhịn không nổi mà, còn muốn đánh lén? Đáng đời!"
Vưu Kỳ bước ra, phân biệt rõ một chút, nếp nhăn giữa hai chân mày giãn ra.
"Cậu khoan hãy nói, ngồi lại chỗ cũ đi, rất thơm..."
Dương Mãnh đang cười thì ngẩn ra, bật người giành lại dĩa thịt, đáng tiếc chậm một bước.
"Cậu thật không biết xấu hổ, khi nãy ai nói không ăn đó?"
"Đệt! Muốn ăn thì tự đi mà đặt!"
"Cứ ăn đi, rồi béo phì cho xem!"
"Bà nó! Chừa tôi một chút..."
"Hai cái...một miếng...., a a a a!!!"
"Hết rồi!"
Sau khi ăn xong, Vưu Kỳ vẻ mặt thoả mãn ôm Dương Mãnh, động tình nói :" Mãnh tử, cảm ơn cậu, đã lâu không được thoải mái như vậy, chỉ có lúc cậu ở cùng tôi mới được như thế. Tôi nghe người ta nói, nếu bạn trước mặt một người mà phóng túng hưởng thụ, thì sẽ trở thành phu thê, làm bạn thân cả đời."
"Vậy họ có nói ăn đậu phụ thối và hành tây còn dám trò chuyện không?"
Vưu Kỳ "....."
"Con mẹ nó cách xa tôi một chút!"
Buổi tối, Vưu Kỳ mặc đồ ngủ, anh khí bức người mà đứng trước mặt Dương Mãnh.
"Ngủ chung đi!"
"Đa tạ!" Dương Mãnh không khách khí nói "Buổi tối tôi bị mộng du, không khống chế được việc tiểu tiện!"
Dương Mãnh mở tủ lạnh, ngăn trên là các loại hoa quả rau dưa đủ màu sắc, ngăn dưới là ngăn đá lạnh lẽo và trống rỗng. Quay đầu hỏi Vưu Kỳ. "Tối nay ăn gì?"
Vưu Kỳ nghĩ ngợi một chút rồi đáp,"Salad hoa quả và cháo*"
Dương Mãnh lại hỏi, "Vậy còn món chính?"
"Đó là món chính."
Dương Mãnh liếm liếm đôi môi khô khốc, khổ sở nuốt nước bọt.
"Có chút cơm vậy thôi đó hả?"
Vưu Kỳ đứng lên vào bếp lấy hoa quả, vừa đi vừa nói, " Tôi mỗi ngày đều ăn như vậy, đã ăn được 3 năm rồi, không có cách nào khác, thể chất tôi mập, chỉ cần ăn thịt nhiều một chút sẽ mập lên không ăn ảnh, ảnh hưởng đến công việc của tôi. Nếu cậu ăn không đủ no, ngăn kéo trong phòng bếp có bánh bích quy, đó chính là cứu tinh khi tôi đói đến bất tỉnh đấy!"
(...vậy còn kêu Mãnh tử ăn theo ổng = =||)
Dương Mãnh nhịn không được cảm thán,"Cậu kiếm nhiều tiền như vậy có ích lợi gì chứ? Ăn còn không đủ no."
"Cậu đừng xem thường mấy loại hoa quả này....calo không hề thấp, trái táo cậu mới cầm lên kia, chính là cống phẩm hoàng gia, trồng ở nơi thiên nhiên trong lành, dinh dưỡng bổ sung trong loại táo đó cao hơn bình thường rất nhiều lần."
"Cho dù là cống phẩm của Tây Vương Mẫu tôi cũng không ăn, tôi tình nguyện ăn gà quay trong chợ."
Nói xong liền đi ra.
"Cậu muốn đi đâu?" Vưu Kỳ hỏi.
Dương Mãnh một bên vừa thay giầy vừa nói,"Đi mua một chút thức ăn,mấy loại này...tôi ăn không đủ."
Không ngờ Vưu Kỳ dùng điều khiển từ xa khoá cửa lại, "Không được, cậu phải ăn cùng tôi, tôi ăn gì cậu ăn đó, cả quả táo kia!"
"Hừ!" Dương Mãnh giận dữ, "Tôi tuyệt đối không sợ mập"
"Cậu là vệ sỹ kiêm trợ lý của tôi, hình tượng của cậu cũng là hình tượng của tôi."
Dương Mãnh hùng hồn nói năng lý lẽ "Nếu là vệ sỹ của cậu càng phải ăn nhiều. Hơn nữa thể chất tôi không mập, có khi tôi còn phát rầu làm thế nào ăn hoài mà không mập lên nổi!"
"Cậu đừng có đắc ý!" Vưu Kỳ phụng phịu "Hôm nay không thể đi ra ngoài ăn, ở nhà ăn cùng tôi !"
Dương Mãnh kéo cửa nhiều lần vẫn không mở được, sau đó giận dỗi đi vào phòng.
"Có phải giao vịt quay tận nhà phải không? Cho tôi một phần! Lựa một con mập mạp một chút, và còn...Chờ chút, đổi tương ngọt thành đậu phụ, nhớ đem đến nhanh một chút nha!"
Vưu Kỳ bưng hai dĩa salad đi vào phòng khách, vừa đặt xuống thì nghe thấy tiếng chuông cửa, trong lòng nghi hoặc mở cửa, vừa mở ra thì ngửi thấy mùi thơm trí mạng.
"Giao đồ ăn đây!"
Vưu Kỳ ngừng lại, "Tôi không có đặt đồ ăn."
"Tôi đặt đấy."
Từ cửa phòng ló ra một cái đầu nhỏ, gương mặt cười cười gian tà.
Vưu Kỳ trong nháy mắt lạnh như băng.
Năm phút đồng hồ sau, Vưu Kỳ một bên vừa ê ẩm ăn salad ngọt ngào nhiều dinh dưỡng, một bên dùng ánh mắt u oán nhìn con sói đói nào đó đang ăn ngon lành. Vịt quay vừa phải, bánh đa giòn rụm chấm nước sốt trong thịt, cùng với động tác nhai nuốt nhanh chóng, lộ ra biểu tình vô cùng say mê, sau đó liếc mắt nhìn Vưu Kỳ.
" Muốn ăn một chút không?"
Vưu Kỳ giả vờ không nghe thấy.
Dương Mãnh cuộn bánh lại, đưa đến bên mép Vưu Kỳ.
"Thật sự không ăn thử?"
Vưu Kỳ dứt khoát quay đầu qua bên kia, "Cút*!"
(*cổn: lăn qua, tránh ra,...)
"Chẳng phải cậu thèm lắm sao?" Dương Mãnh bỏ vào miệng, cố ý nhai thật lớn, vừa nhai chóp chép vừa không ngừng khen ngon, nỗ lực khiến Vưu Kỳ chú ý.
Vưu Kỳ nghiêng đầu qua, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, có lẽ Vưu Kỳ không để ý Dương Mãnh đang há miệng bỏ vào, liền tiến tới cướp bánh tráng.
Vưu Kỳ đúng lúc bỏ miếng bánh và nước miếng (của ai đó) vào miệng, Dương Mãnh còn không kịp phản ứng, vịt quay liền nằm trong miệng Vưu Kỳ, kinh ngạc một lúc, sau đó mới ý thức được mình bị mất nụ hôn đầu tiên còn có cả mùi đậu phụ thối và hành tây. Không thể nào!
Sau đó Vưu Kỳ nhai hai cái, liền chạy vào phòng vệ sinh.
Dương Mãnh run sợ một hồi lâu, tận lực tách nụ hôn đầu khỏi đề tài nhạy cảm này, không chút kiêng kỵ cười to, "Biết cậu nhịn không nổi mà, còn muốn đánh lén? Đáng đời!"
Vưu Kỳ bước ra, phân biệt rõ một chút, nếp nhăn giữa hai chân mày giãn ra.
"Cậu khoan hãy nói, ngồi lại chỗ cũ đi, rất thơm..."
Dương Mãnh đang cười thì ngẩn ra, bật người giành lại dĩa thịt, đáng tiếc chậm một bước.
"Cậu thật không biết xấu hổ, khi nãy ai nói không ăn đó?"
"Đệt! Muốn ăn thì tự đi mà đặt!"
"Cứ ăn đi, rồi béo phì cho xem!"
"Bà nó! Chừa tôi một chút..."
"Hai cái...một miếng...., a a a a!!!"
"Hết rồi!"
Sau khi ăn xong, Vưu Kỳ vẻ mặt thoả mãn ôm Dương Mãnh, động tình nói :" Mãnh tử, cảm ơn cậu, đã lâu không được thoải mái như vậy, chỉ có lúc cậu ở cùng tôi mới được như thế. Tôi nghe người ta nói, nếu bạn trước mặt một người mà phóng túng hưởng thụ, thì sẽ trở thành phu thê, làm bạn thân cả đời."
"Vậy họ có nói ăn đậu phụ thối và hành tây còn dám trò chuyện không?"
Vưu Kỳ "....."
"Con mẹ nó cách xa tôi một chút!"
Buổi tối, Vưu Kỳ mặc đồ ngủ, anh khí bức người mà đứng trước mặt Dương Mãnh.
"Ngủ chung đi!"
"Đa tạ!" Dương Mãnh không khách khí nói "Buổi tối tôi bị mộng du, không khống chế được việc tiểu tiện!"