edit: phuongchuchoe (
Dương Mãnh lăn qua lộn lại giằng co cả một đêm, cuối cùng cũng không được toại nguyện, không cam tâm ngủ say.
Chín giờ sáng, Vưu Kỳ đã thức dậy trước, quay đầu nhìn lại, Dương Mãnh dang chân dang tay ở bên cạnh, da dẻ mịn màng như đậu hủ, cứ như vậy mà hiện lên trước mắt hắn. Vưu Kỳ không kìm được mà đưa tay qua, đặt lên đùi Dương Mãnh mà chà xát, động tác rất nhẹ nhàng chỉ sợ đánh thức Dương Mãnh.
Qua nửa tiếng sau, Dương Mãnh tỉnh dậy.
Vưu Kỳ chống tay nhìn Dương Mãnh, trong đôi mắt mang theo cảm xúc khác thường.
Dương Mãnh đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng dần dần tỉnh táo, ánh mắt mang tính ám chỉ dừng lại trên mặt Vưu Kỳ, thấy hắn không có phản ứng gì, trong lòng thấy phiền, vươn người kiếm vận may.
Vưu Kỳ lại gần, cố ý hỏi,"Mãnh tử, cậu làm sao vậy?"
Dương Mãnh chậm chạp cảm thán một tiếng, "Thật ngốc..."
"Cậu nói ai ngốc?" Vưu Kỳ hỏi.
"Cậu còn hỏi sao? Cậu đó!"
Vưu Kỳ nhịn cười, "Tôi làm sao lại ngốc?"
"Thật hết thuốc chữa..." Dương Mãnh vô tình nói.
Vưu Kỳ tận lực trầm mặc hồi lâu không trả lời, quả nhiên, Dương Mãnh không nhịn được nữa, vươn người qua nhìn Vưu Kỳ.
"Cậu biết vì sao tôi lại đến đây ngủ không?"
Hỏi xong vấn đề này, Vưu Kỳ trông vẻ không biết, Dương Mãnh ngược lại không thoải mái, chỉ hận không thể đem da mình lột ra mà giấu dưới chăn.
Vưu Kỳ giả vờ hồ đồ lắc đầu
Dương Mãnh tức giận, "Cậu quá ngu!"
Vưu Kỳ phì cười một tiếng, hai hàm răng trắng bóc, đôi mắt sáng hẹp dài, giống như từ trong tranh vậy.
Đáng tiếc Dương Mãnh không để tâm mà quan sát, bệnh trên người tôi còn chưa hết, ai cho phép cậu đùa giỡn hả? Lúc này mặc quần áo đi ra.
Vưu Kỳ vừa nhìn thấy Dương Mãnh đi, vội vàng vươn tay, kéo Dương Mãnh trở về. Này có thể để cậu đi vậy sao? Lỡ như cậu không từ bỏ, chạy vào trong phòng xoa một hồi, phát hiện bệnh lại không trị mà khỏi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
"Đừng túm lấy tôi, tôi phải xuống giường."
Dương Mãnh một bên la hét, một bên cúi đầu chớp mắt nhìn vào chăn.
Vưu Kỳ buồn cười, ôm Dương Mãnh vào trong ngực.
Bản thân Dương Mãnh thấy rõ ràng quần lót sát bên nhô lên một khối, ngay sau đó khối bên này cũng chậm rãi dời xuống, cuối cùng đến cấm địa, giống như chạm phải điện, làm Dương Mãnh thở càng gấp gáp.Vì sao mỗi lần hắn chạm vào, đều có cảm giác mãnh liệt đến vậy?
"Mãnh tử...." Âm thanh ôn nhu của Vưu Kỳ vang đến bên tai.
Toàn thân Dương Mãnh nổi da gà, phần thân dưới lại giật giật bắt đầu thức tỉnh.
Đột nhiên cảm giác cần cổ ướt át, thân thể Dương Mãnh cứng đờ, trong nháy mắt muốn dùng tay đẩy Vưu Kỳ ra, nhưng đáng tiếc Vưu Kỳ siết quá chặt, vận mệnh đang nằm trong tay hắn, Dương Mãnh không có bất kỳ chống cự quyết liệt nào.
"Cậu muốn làm gì? Vưu Kỳ, tôi nói cho cậu, chữa trị...về chữa trị, ta cũng không thể... A.."
Vưu Kỳ chặn môi Dương Mãnh, mặc dù không phải lần đầu tiên, mấy lần trước đều nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua, mang theo chút đùa giỡn. Nhưng lần này lại khác, hơi thở Vưu Kỳ tràn vào hô hấp, Dương Mãnh nếm trải nghiêm túc cùng với thô bạo, môi của hắn từng lớp từng lớp mà bôi ướt át, khe giữa này càng lúc càng không bền, giống như chỉ cần thất thần trong nháy mắt, thì bị một mùi vị không rõ ràng xông vào.
Đầu lưỡi giằng co, Dương Mãnh đột nhiên run lên, vật trong tay Vưu Kỳ càng bành trướng hơn.
"Mãnh tử, từ lúc cậu tức giận bỏ đi, tôi phát hiện mình không thể rời xa cậu. Lời nói từ trong đáy lòng không có chỗ giải bày, những việc làm xấu hổ hay mất mặt cũng không biết làm cùng ai, ngay cả ăn xong đậu phụ thối, cũng không biết mùi vị như thế nào... Mấy năm trước tôi sống rất ngột ngạt, trước mặt ai cũng phải giả vờ, ăn một bữa ăn kiêng này kiêng nọ, bị người khác sỉ nhục vẫn phải tươi cười trước ống kính, cũng không biết mình bản thân đã sống sót như thế nào. Nếu không có cậu bên cạnh, tôi cũng không biết mình là ai."
Khoé môi Dương Mãnh giật giật, không nói nên lời.
Vưu Kỳ tiếp tục hôn lên mặt Dương Mãnh, đầu tiên là mắt, Dương Mãnh vội vã nhắm mắt lại, sau đó lại trượt xuống cổ, hạ thẳng xuống ngực, ở điểm non nớt mẫn cảm kia khẽ liếm một chút.
Dương Mãnh kích động, cả giận nói, "Mau — đi — xuống!"
"Đi liếm chỗ khác huh?"
Vì vậy đầu lưỡi của Vưu Kỳ bắt đầu liếm khắp nơi.
Dương Mãnh vung tay muốn đánh xuống, nhưng sức lực bất đắc dĩ không đủ, rầm rì, đột nhiên có loại cảm giác muốn khóc, niềm tin của cả đời là gì? Trong giấc mơ của tôi đều là hoàng hoa đại khuê nữ*! Sống đến từng tuổi này, đến tay của em bé gái còn chưa nắm qua đấy!
(*cô gái nhà lành xinh đẹp)
"Cậu phải tin vào cơ thể mình, nó là thành thật nhất!"
Vưu Kỳ dùng đầu ngón tay cà cà tinh dịch ở bụng Dương Mãnh, nhìn mép lông phủ trên da thịt của Dương Mãnh, ánh mắt Dương Mãnh chậm rãi hạ xuống, nhìn thấy đủng quần của Vưu Kỳ nhô lên khối thịt, lúc này hừ lạnh nói,"Cậu không có bệnh, tự mà giải quyết đi."
"Vậy cũng tốt."
Nói xong, kéo tay Dương Mãnh qua, đặt lên thứ trong quần, nắm tay cậu siết nó một cái.
Sau đó hàng ngày, Vưu Kỳ đều lấy chiêu này lừa Dương Mãnh, vậy mà Dương Mãnh lại không chút nghi ngờ Vưu Kỳ. Ban đầu Vưu Kỳ thường bỏ thuốc Dương Mãnh, làm Dương Mãnh cảm thấy cái kia của mình không ổn, chỉ có thể tìm đến Vưu Kỳ. Sau đó Vưu Kỳ không hạ thuốc nữa, Dương Mãnh cũng không vui để tay làm hàm nhai nữa, theo thói quen chạy đến phòng của Vưu Kỳ.
Loáng một cái, mùa đông đã đến.
Vưu Kỳ nhận vai diễn mới, ngày đầu tiên chính thức quay phim, chính là diễn cảnh hôn nhau giữa tuyết rơi.
Dương Mãnh trong chiếc áo bông dày, đứng bên cạnh nhìn Vưu Kỳ theo lệnh đạo diễn, lập lại đoạn đối thoại, vì không được vào diễn, đôi môi của nữ diên viên chính bên cạnh lạnh đến đông cứng.
"Cậu có cảm thấy cô ta rất quen mắt không?" Nhân viên mới làm cùng với Dương Mãnh nói chuyện phiếm.
Dương Mãnh lười biếng mở mắt ra, nhìn lướt qua nữ chính, nhìn đến cảm thấy quen mắt, nhưng lại không nhớ là đã từng gặp ở đâu. Lúc trước cậu hay cùng Vưu Kỳ chạy đông chạy tây, nóng lòng nhất chính là nhìn thấy mỹ nữ, nhất định là gặp một lần không quên được. Mấy ngày nay lại không biết làm sao, nhìn thấy ai cũng đều giống hệt nhau.
"Chính là bạn gái scandal của Vưu Kỳ đó, này nhé, mới vừa tốt nghiệp đại học Bắc Ảnh* không lâu, cũng xem như là sư muội của Vưu Kỳ, nghe nói hai người lúc đi thư viện thì quen nhau, cậu không biết à?"
(*Đại học Bắc Kinh Điện ảnh)
"Thì ra là cô ấy..." Dương Mãnh liếc mắt, "Trong hình rất xinh đẹp, vậy mà ở ngoài trời ạ, vô cùng khó coi! Khó trách là không nhận ra được.."
"Nào nào nào... Hai người lại đây." Đạo diễn vẫy tay ra hiệu, "Như vậy cũng không được!"
Nữ diễn viên giậm chân không ngừng, dùng miệng hà hơi vào tay, tố khổ với đạo diễn, "Đạo diễn, lạnh quá, mặt đông cứng cả rồi."
Đạo diễn dương dương tự đắc nâng cằm, ra hiệu Vưu Kỳ làm ấm tay nữ diễn viên.
Vưu Kỳ nhận bao tay, tiến đến cầm tay nữ diễn viên mặc vào.
Trong lòng Dương Mãnh như bị kim châm, làm tổ ngủ quên lâu quá, có phải là của tôi hay không cũng phải trở thành của tôi. Hơn nữa Tiểu Mãnh tử cứ thế quyết định, cậu không nên vì vậy mà tự cân nhắc, cũng không thể để mặc vận mệnh sống chết ra sao nha!
"Nếu không được thì tìm diễn viên đóng thế đi!" Dương Mãnh đột nhiên nhảy vào giữa hai người.
Ánh mắt trầm tĩnh của Vưu Kỳ cũng dậy sóng, khi Dương Mãnh đi đến, hắn liền thấy tâm mình cũng ấm áp, trực tiếp đưa bao tay cho nữ diễn viên, bên này lấy tay hướng vào ống tay áo bông dày rộng kia, nắm lấy cổ tay của người kia.
"Cũng không có sẵn diễn viên đóng thế mà!" Vưu Kỳ cố ý nhìn xung quanh một chút.
Hừ! Trong lòng Dương Mãnh oán trách một câu, không phải đang ở trước mặt cậu sao?
Nữ diễn viên lên tiếng, "Phiền toái lắm, vẫn để em tự làm đi, em vừa mới tốt nghiệp, cơ hội này hiếm có lắm. Cho dù có khó khăn gì, em sẽ học cách khắc phục."
Trong lòng Dương Mãnh căng thẳng, mới trả lời, "Sư muội, nghe anh trai nói, cho dù Vưu Kỳ không đau lòng, thì anh đây đau lòng. Việc này vừa bẩn lại vừa mệt, vẫn để anh trai giúp em đi, có khó khăn gì cũng không sợ, anh trai giúp em khắc phục!"
Nói xong, dùng dáng vẻ anh hùng cứu mỹ nhân túm Vưu Kỳ đi.
Dương Mãnh lăn qua lộn lại giằng co cả một đêm, cuối cùng cũng không được toại nguyện, không cam tâm ngủ say.
Chín giờ sáng, Vưu Kỳ đã thức dậy trước, quay đầu nhìn lại, Dương Mãnh dang chân dang tay ở bên cạnh, da dẻ mịn màng như đậu hủ, cứ như vậy mà hiện lên trước mắt hắn. Vưu Kỳ không kìm được mà đưa tay qua, đặt lên đùi Dương Mãnh mà chà xát, động tác rất nhẹ nhàng chỉ sợ đánh thức Dương Mãnh.
Qua nửa tiếng sau, Dương Mãnh tỉnh dậy.
Vưu Kỳ chống tay nhìn Dương Mãnh, trong đôi mắt mang theo cảm xúc khác thường.
Dương Mãnh đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng dần dần tỉnh táo, ánh mắt mang tính ám chỉ dừng lại trên mặt Vưu Kỳ, thấy hắn không có phản ứng gì, trong lòng thấy phiền, vươn người kiếm vận may.
Vưu Kỳ lại gần, cố ý hỏi,"Mãnh tử, cậu làm sao vậy?"
Dương Mãnh chậm chạp cảm thán một tiếng, "Thật ngốc..."
"Cậu nói ai ngốc?" Vưu Kỳ hỏi.
"Cậu còn hỏi sao? Cậu đó!"
Vưu Kỳ nhịn cười, "Tôi làm sao lại ngốc?"
"Thật hết thuốc chữa..." Dương Mãnh vô tình nói.
Vưu Kỳ tận lực trầm mặc hồi lâu không trả lời, quả nhiên, Dương Mãnh không nhịn được nữa, vươn người qua nhìn Vưu Kỳ.
"Cậu biết vì sao tôi lại đến đây ngủ không?"
Hỏi xong vấn đề này, Vưu Kỳ trông vẻ không biết, Dương Mãnh ngược lại không thoải mái, chỉ hận không thể đem da mình lột ra mà giấu dưới chăn.
Vưu Kỳ giả vờ hồ đồ lắc đầu
Dương Mãnh tức giận, "Cậu quá ngu!"
Vưu Kỳ phì cười một tiếng, hai hàm răng trắng bóc, đôi mắt sáng hẹp dài, giống như từ trong tranh vậy.
Đáng tiếc Dương Mãnh không để tâm mà quan sát, bệnh trên người tôi còn chưa hết, ai cho phép cậu đùa giỡn hả? Lúc này mặc quần áo đi ra.
Vưu Kỳ vừa nhìn thấy Dương Mãnh đi, vội vàng vươn tay, kéo Dương Mãnh trở về. Này có thể để cậu đi vậy sao? Lỡ như cậu không từ bỏ, chạy vào trong phòng xoa một hồi, phát hiện bệnh lại không trị mà khỏi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
"Đừng túm lấy tôi, tôi phải xuống giường."
Dương Mãnh một bên la hét, một bên cúi đầu chớp mắt nhìn vào chăn.
Vưu Kỳ buồn cười, ôm Dương Mãnh vào trong ngực.
Bản thân Dương Mãnh thấy rõ ràng quần lót sát bên nhô lên một khối, ngay sau đó khối bên này cũng chậm rãi dời xuống, cuối cùng đến cấm địa, giống như chạm phải điện, làm Dương Mãnh thở càng gấp gáp.Vì sao mỗi lần hắn chạm vào, đều có cảm giác mãnh liệt đến vậy?
"Mãnh tử...." Âm thanh ôn nhu của Vưu Kỳ vang đến bên tai.
Toàn thân Dương Mãnh nổi da gà, phần thân dưới lại giật giật bắt đầu thức tỉnh.
Đột nhiên cảm giác cần cổ ướt át, thân thể Dương Mãnh cứng đờ, trong nháy mắt muốn dùng tay đẩy Vưu Kỳ ra, nhưng đáng tiếc Vưu Kỳ siết quá chặt, vận mệnh đang nằm trong tay hắn, Dương Mãnh không có bất kỳ chống cự quyết liệt nào.
"Cậu muốn làm gì? Vưu Kỳ, tôi nói cho cậu, chữa trị...về chữa trị, ta cũng không thể... A.."
Vưu Kỳ chặn môi Dương Mãnh, mặc dù không phải lần đầu tiên, mấy lần trước đều nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua, mang theo chút đùa giỡn. Nhưng lần này lại khác, hơi thở Vưu Kỳ tràn vào hô hấp, Dương Mãnh nếm trải nghiêm túc cùng với thô bạo, môi của hắn từng lớp từng lớp mà bôi ướt át, khe giữa này càng lúc càng không bền, giống như chỉ cần thất thần trong nháy mắt, thì bị một mùi vị không rõ ràng xông vào.
Đầu lưỡi giằng co, Dương Mãnh đột nhiên run lên, vật trong tay Vưu Kỳ càng bành trướng hơn.
"Mãnh tử, từ lúc cậu tức giận bỏ đi, tôi phát hiện mình không thể rời xa cậu. Lời nói từ trong đáy lòng không có chỗ giải bày, những việc làm xấu hổ hay mất mặt cũng không biết làm cùng ai, ngay cả ăn xong đậu phụ thối, cũng không biết mùi vị như thế nào... Mấy năm trước tôi sống rất ngột ngạt, trước mặt ai cũng phải giả vờ, ăn một bữa ăn kiêng này kiêng nọ, bị người khác sỉ nhục vẫn phải tươi cười trước ống kính, cũng không biết mình bản thân đã sống sót như thế nào. Nếu không có cậu bên cạnh, tôi cũng không biết mình là ai."
Khoé môi Dương Mãnh giật giật, không nói nên lời.
Vưu Kỳ tiếp tục hôn lên mặt Dương Mãnh, đầu tiên là mắt, Dương Mãnh vội vã nhắm mắt lại, sau đó lại trượt xuống cổ, hạ thẳng xuống ngực, ở điểm non nớt mẫn cảm kia khẽ liếm một chút.
Dương Mãnh kích động, cả giận nói, "Mau — đi — xuống!"
"Đi liếm chỗ khác huh?"
Vì vậy đầu lưỡi của Vưu Kỳ bắt đầu liếm khắp nơi.
Dương Mãnh vung tay muốn đánh xuống, nhưng sức lực bất đắc dĩ không đủ, rầm rì, đột nhiên có loại cảm giác muốn khóc, niềm tin của cả đời là gì? Trong giấc mơ của tôi đều là hoàng hoa đại khuê nữ*! Sống đến từng tuổi này, đến tay của em bé gái còn chưa nắm qua đấy!
(*cô gái nhà lành xinh đẹp)
"Cậu phải tin vào cơ thể mình, nó là thành thật nhất!"
Vưu Kỳ dùng đầu ngón tay cà cà tinh dịch ở bụng Dương Mãnh, nhìn mép lông phủ trên da thịt của Dương Mãnh, ánh mắt Dương Mãnh chậm rãi hạ xuống, nhìn thấy đủng quần của Vưu Kỳ nhô lên khối thịt, lúc này hừ lạnh nói,"Cậu không có bệnh, tự mà giải quyết đi."
"Vậy cũng tốt."
Nói xong, kéo tay Dương Mãnh qua, đặt lên thứ trong quần, nắm tay cậu siết nó một cái.
Sau đó hàng ngày, Vưu Kỳ đều lấy chiêu này lừa Dương Mãnh, vậy mà Dương Mãnh lại không chút nghi ngờ Vưu Kỳ. Ban đầu Vưu Kỳ thường bỏ thuốc Dương Mãnh, làm Dương Mãnh cảm thấy cái kia của mình không ổn, chỉ có thể tìm đến Vưu Kỳ. Sau đó Vưu Kỳ không hạ thuốc nữa, Dương Mãnh cũng không vui để tay làm hàm nhai nữa, theo thói quen chạy đến phòng của Vưu Kỳ.
Loáng một cái, mùa đông đã đến.
Vưu Kỳ nhận vai diễn mới, ngày đầu tiên chính thức quay phim, chính là diễn cảnh hôn nhau giữa tuyết rơi.
Dương Mãnh trong chiếc áo bông dày, đứng bên cạnh nhìn Vưu Kỳ theo lệnh đạo diễn, lập lại đoạn đối thoại, vì không được vào diễn, đôi môi của nữ diên viên chính bên cạnh lạnh đến đông cứng.
"Cậu có cảm thấy cô ta rất quen mắt không?" Nhân viên mới làm cùng với Dương Mãnh nói chuyện phiếm.
Dương Mãnh lười biếng mở mắt ra, nhìn lướt qua nữ chính, nhìn đến cảm thấy quen mắt, nhưng lại không nhớ là đã từng gặp ở đâu. Lúc trước cậu hay cùng Vưu Kỳ chạy đông chạy tây, nóng lòng nhất chính là nhìn thấy mỹ nữ, nhất định là gặp một lần không quên được. Mấy ngày nay lại không biết làm sao, nhìn thấy ai cũng đều giống hệt nhau.
"Chính là bạn gái scandal của Vưu Kỳ đó, này nhé, mới vừa tốt nghiệp đại học Bắc Ảnh* không lâu, cũng xem như là sư muội của Vưu Kỳ, nghe nói hai người lúc đi thư viện thì quen nhau, cậu không biết à?"
(*Đại học Bắc Kinh Điện ảnh)
"Thì ra là cô ấy..." Dương Mãnh liếc mắt, "Trong hình rất xinh đẹp, vậy mà ở ngoài trời ạ, vô cùng khó coi! Khó trách là không nhận ra được.."
"Nào nào nào... Hai người lại đây." Đạo diễn vẫy tay ra hiệu, "Như vậy cũng không được!"
Nữ diễn viên giậm chân không ngừng, dùng miệng hà hơi vào tay, tố khổ với đạo diễn, "Đạo diễn, lạnh quá, mặt đông cứng cả rồi."
Đạo diễn dương dương tự đắc nâng cằm, ra hiệu Vưu Kỳ làm ấm tay nữ diễn viên.
Vưu Kỳ nhận bao tay, tiến đến cầm tay nữ diễn viên mặc vào.
Trong lòng Dương Mãnh như bị kim châm, làm tổ ngủ quên lâu quá, có phải là của tôi hay không cũng phải trở thành của tôi. Hơn nữa Tiểu Mãnh tử cứ thế quyết định, cậu không nên vì vậy mà tự cân nhắc, cũng không thể để mặc vận mệnh sống chết ra sao nha!
"Nếu không được thì tìm diễn viên đóng thế đi!" Dương Mãnh đột nhiên nhảy vào giữa hai người.
Ánh mắt trầm tĩnh của Vưu Kỳ cũng dậy sóng, khi Dương Mãnh đi đến, hắn liền thấy tâm mình cũng ấm áp, trực tiếp đưa bao tay cho nữ diễn viên, bên này lấy tay hướng vào ống tay áo bông dày rộng kia, nắm lấy cổ tay của người kia.
"Cũng không có sẵn diễn viên đóng thế mà!" Vưu Kỳ cố ý nhìn xung quanh một chút.
Hừ! Trong lòng Dương Mãnh oán trách một câu, không phải đang ở trước mặt cậu sao?
Nữ diễn viên lên tiếng, "Phiền toái lắm, vẫn để em tự làm đi, em vừa mới tốt nghiệp, cơ hội này hiếm có lắm. Cho dù có khó khăn gì, em sẽ học cách khắc phục."
Trong lòng Dương Mãnh căng thẳng, mới trả lời, "Sư muội, nghe anh trai nói, cho dù Vưu Kỳ không đau lòng, thì anh đây đau lòng. Việc này vừa bẩn lại vừa mệt, vẫn để anh trai giúp em đi, có khó khăn gì cũng không sợ, anh trai giúp em khắc phục!"
Nói xong, dùng dáng vẻ anh hùng cứu mỹ nhân túm Vưu Kỳ đi.