Xâm nhập vào không phận nước ta là một chiếc máy bay trinh sát không rõ lai lịch, sau khi Bạch Lạc Nhân điều khiển phi cơ hướng lên không trung, cấp tốc tìm kiếm vị trí của chiếc máy bay trinh sát, nhưng do chiếc này thể tích nhỏ, tín hiệu bức xạ hồng ngoại ít, rada khó có thể dõ xét và theo dõi. Bạch Lạc Nhân chỉ có thể dùng mắt thường mà tìm kiếm, lợi dụng tính năng tăng tốc tốt, nhanh chóng tiếp cận mục tiêu.
Cuối cùng, Bạch Lạc Nhân cũng phát hiện ra mục tiêu, nhanh chóng bắn ra một quả hỏa tiễn, không ngờ máy bay địch lập tức thả ra đạn hỏa mù, trốn được khỏi sự công kích của Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân thừa cơ truy kích, băng qua cả Trung Quốc, cứ thế đuổi đến vùng phía Tây.Lúc đầu máy bay địch luôn áp dụng chiến thuật né tránh, không ngờ Bạch Lạc Nhân ở phía sau truy bắt đến cùng, máy bay địch không chịu nổi cũng bắt đầu tấn công lại, hai chiếc giao tranh một trận quyết liệt giữa không trung.
Máy bay địch luôn bay ở vận tấp thốc đột nhiên tăng tốc, vừa tiến vào tầm bắn liền lập tức đánh ra một quả hỏa tiễn, Bạch Lạc Nhân nhanh chóng tránh né, máy bay địch trong chớp mắt linh hoạt quay một vòng lớn. Hơn nưa Bạch Lạc Nhân cũng phải thừa nhận đã sắp tiến đến gần với giới hạn cực điểm của cơ thể, máu huyết đều dồn xuống dưới chân, đại não không có đủ máu cung cấp, mắt bắt đầu mơ hồ lẫn lộn.
Trong lòng tuyệt nhiên không có chút sợ hãi, coi trời bằng vung.
Bỗng nhiên, Bạch Lạc Nhân nhận được báo động khẩn cấp máy bay quá tải, hai chiếc ngay lập tức phải giáp mặt giao tranh, cậu ý thức được mình đã làm cho đông cơ vượt quá trọng tải, mặc cho máy bay địch ngay ở phía trước, mưu đồ đánh lén của máy bay địch cơ bản không kịp vọt tới chiếc phi cơ của Bạch Lạc Nhân, thoáng chốc rơi vào tình thế không thuận lợi.
Bạch Lạc Nhân thừa cơ xuất kích, quả hỏa tiễn đầu tiên bắn ra, cánh trái máy bay định bốc lên một ngọn lửa lớn, quả thứ hai bắn ra, "Đoàng" một tiếng, máy bay địch nổ tung giữa không trung, các mảnh nhỏ văng tứ phía, biến thành một làn khói dày đặc trước mắt Bạch Lạc Nhân.
Khi Bạch Lạc Nhân chuẩn bị trở về, thân máy bay đột nhiên rung lên bất thường.
Bạch Lạc Nhân cố gắng xử lí sự cố, đáng tiếc các phím điều khiển trên vô lăng đều mất tác dụng, máy bay tiến vào trạng thái bay ngược. Giờ khắc này, Bạch Lạc Nhân đã gục đầu xuống, não đọng máu nghiêm trọng, hai chân lơ lửng không đạp được phanh chân, muốn điều khiển được máy bay rất khó khăn.
Rất nhanh, Bạch Lạc Nhân cảm thấy được thân máy bay sa xuống, cậu cũng có thể nhìn rõ bên dưới là một đầm lầy.
Vào khoảnh khắc nhảy dù để thoát ra, một ánh lửa nổ tung trước mắt Bạch Lạc Nhân.
Cậu đột nhiên nhớ lại tai nạn vào tám năm trước.
Nỗi sợ hãi chôn dấu trong lòng bao nhiêu năm trong giây phút này cuối cùng cũng vỡ tan.
Thì ra chuyện chết đi bất quá cũng chỉ như vậy.
Người chủ trì phục trang lộng lẫy đi đến trước mặt Cố Hải, nhỏ giọng nói: "Thời gian sắp tới rồi, có thể bắt đầu chưa?"
Cố Hải nhìn đồng hồ, lại nhìn khách khứa khắp sảnh đường, duy chỉ thiếu một bóng dáng ấy.
"Đợi chút nữa đi."
Nhã Tĩnh vẫn luôn ở bên mẹ, mẹ Nhã Tĩnh xem ra còn hồi hộp hơn cô, cứ luôn truy hỏi: "Tại sao vẫn chưa bắt đầu? Tại sao vẫn chưa bắt đầu?"
Nhã Tĩnh bị hỏi đến nỗi mất hết nhẫn nại, đi đến bên Cố Hải.
"Vẫn còn có người chưa đến sao?"
Ánh mắt sâu thẳm của Cố Hải quét nhìn Nhã Tĩnh, lẳng lặng thốt ra ba chữ, "Bạch Lạc Nhân"
"Ừm....." Sắc mặt Nhã Tĩnh thay đổi, "đợi thêm chút nữa đi."
Tất cả khách mời đều đã ngồi xuống, trừ nhân viên và lễ tân, chỉ còn Cố Hải vẫn đang ở ngoài đại sảnh. Cậu đứng trước cổng, đáy mắt tràn ra một vẻ lo lắng, trong ngực vô cớ mà rất bức bách.
Cố Uy Đình đứng dậy đi về phía Cố Hải.
"Con còn ngơ ngác cái gì?" Cố Uy Đình hỏi.
Cố Hải liếc nhìn ông, nhàn nhạt nói: "Bạch Lạc Nhẫn vẫn chưa tới"
Nghe cái tên này từ miệng Cố Hải phát ra, trong lòng Cố Uy Đình vẫn có chút không thoải mái, ngữ khí cũng theo đó mà cứng rắn: "Không thể chỉ vì đợi một người, mà để bố mẹ Tiểu Diêm cũng phải đợi cùng chứ?"
Cố Hải đi về phía mẹ Nhã Tĩnh, mặt của bà cũng gần như không dễ coi, có thể do sức khỏe không tốt, lại phải ở môi trường ồn ã một thơi gian dài.
"Được rồi............."
Cố Hải đang đinh rời bước đi , đột nhiên thấy ở cửa ra vào xuất hiện một bóng người, có điều không phải là người cậu luôn đợi, mà là một sĩ quan mặc trên người bộ quân phục xa lạ.
Sĩ quan đi tới trước mặt Cố Uy Đình, ghé vào tai ông nói nhỏ điều gì đó, sắc mặt Cố Uy Đình đột nhiên thay đổi.
Liền hướng ánh mắt về phía Cố Hải, có điều rất nhanh liền rời đi.
Ánh mắt ấy khiến tâm can Cố Hải bị kích động mãnh liệt.
Cậu sải bước đến trước mặt hai người, trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc của con." Cố Uy Đình sắc mặt u ám, "Con nên làm gì cứ làm, bộ đội bên này có chút chuyện, bố qua xem một chút, nghi lễ cứ tiến hành như bình thường, bố..........."
"Là Nhân Tử xảy ra chuyện đúng không?" Cố Hải ngắt lời Cố Uy Đình.
Sắc mặt Cố Uy Đình lại thay đổi, phẫn nộ nói" Đây là việc nội bộ của quân đội, không liên quan tới con."
Cố Hải đột nhiên hét lên :"Có phải là Nhân Tử không ?!!!!"
Cố Uy Đình cứng mặt không nói gì.
Bữa tiệc đang huyên náo bỗng nhiên chết lặng, tất cả quan khách đều hướng ánh mắt về chỗ này, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nhã Tĩnh đứng cách đó không xa nhìn Cố Hải, trong lòng thắt từng cơn, mơ hồ cảm thấy sẽ phát sinh chuyện bất thường.
Cố Hải lách qua Cố Uy Đình, sải bước về phía cổng.
"Con quay lại cho ta!!" Cố Uy Đình quát lên.
Cố Hải đi qua trước ánh mắt ngạc nhiên của hai người bảo vệ.
"Ngăn nó lại cho tôi!!"
Một âm thanh ra lệnh, ba bốn bảo vệ thêm vài nhân viên, cùng nhau đuổi theo Cố Hải. Cố Hải sải bước xuyên qua hội trường, trước ánh mắt bao nhiêu người, trực tiếp từ tầng ba nhảy thẳng xuống.
Cố Uy Đình chạy theo sau, nhìn thấy bảy tám người ở cửa thang máy, tất cả đều vẻ mặt ngạc nhiên.
"Người đâu ?"
Một người bảo vệ trong đó mở miệng, "Nhảy.....nhảy lầu rồi."
Cố Uy Đinh sắc mặt xanh lét đi đến bên cửa sổ, cúi đầu xuống xem, con trai ông lái xe nghênh ngang rời đi.
Nhã Tĩnh cũng đi ra, hồn bay phách lạc nhìn Cố Uy Đình.
"Chú,rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?"
Cố Uy Đình định thần lại, thấp giọng nói: "Trong nhà có chút chuyện, Tiểu Hải nóng lòng sự an nguy của anh trai nó, nên chạy đến quân khu rồi. Chú cũng phải đi xem sao, phiền con nói với bố mẹ một tiếng, hôm nay xảy ra chuyện này chúng tôi rất hổ thẹn, sau khi xử lí xong mọi chuyện, nhất định đến nhà tạ lỗi."
Nhã Tĩnh ngược lại rất độ lượng, "Chú, chú đừng nói như vậy, chú mau đi đi, mạng người là quan trọng nhất."
Cố Uy Đình gật gật đầu, liền cùng một vị quân nhân khác rời đi.
Nhã Tĩnh thở dài, quả nhiên lừa người sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Cố Hải chạy tới nơi xảy ra chuyện, trời cũng đã tối.
Ngoài mấy quân binh giám sát điều tra thực địa, chỉ còn nhìn thấy một xác máy bay.
Gió lạnh đang gào thét, Cố Hải cảm giác bản thân quay cuồng không vững, cậu nhìn thấy một quân nhân đang đi về phía mình, trên mặt mang một vẻ đau xót, cậu kích động tới nỗi chỉ muốn xé nát gương mặt đó.
"Bạch Lạc Nhân điều khiển phi cơ phát sinh giằng co với máy bay địch, theo tín hiệu quan sát của bên ta, máy bay của ta hạ được máy bay địch xong mới phát sinh sự cố......"
"Tôi không cần chi tiết." Ánh mắt Cố Hải trống rỗng, "Cậu nói cho tôi kết quả được rồi."
Người quan nhân nuốt nước bọt,trầm giọng nói: "Phi cơ rơi tan, phi công mất tích."
Mất tích ? Chọn từ ngữ thật đầy nhân tính..........
Từ xưa đến nay, có bao nhiêu dũng sĩ mất tích trong các sự cố, đến tận bây giờ đều bặt vô âm tín.
Vị quân nhân thận trọng bổ sung: "Trước khi phi cơ phát nổ, Bạch Lạc Nhân lựa chọn nhảy dù, hơn nữa độ cao nằm trong phạm vi an toàn, khả năng sống sót rất cao."
"Cậu ấy nhảy xuống đâu?" Cố Hải lẳng lặng hỏi.
Vị quân nhân kia cúi đầu xuống, nhỏ giọng" "Hiện tại vẫn chưa xác định được."
"Cậu ấy nhảy xuống đâu ???!" Ớn lạnh trong ánh mắt Cố Hải đủ để làm cuồng phong bốn bề phải lùi bước.
Âm thanh của vị quân nhân như suy sụp, "Vùng đầm lầy."
Cố Hải bị chấn động cực mạnh, trong lồng ngực dường như có một luồng máu xông thẳng lên đại não, cậu nắm chặt lấy tóc hét lên đầy bi thương.
"Tại sao lại để cậu ấy thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm như vậy? Mẹ nó các người đều làm gì để ăn? Nhiều bộ đội phòng không như vậy, tại sao chỉ riêng cậu ấy phải vào chỗ chết?"
Cố Hải khoảnh khắc này như một con sư tử hoang dã không còn khống chế được, tóm lấy người khác điên cuồng cắn xé.
Vị sĩ quan vội vàng không ngừng giải thích: "Tôi không biết, chuyện này không phải do tôi phụ trách, tôi chỉ phụ trách tìm kiếm cứu nạn, không có tình hình phát sinh, tôi........ căn bản không phải chuyện của tôi.........."
Hai con mắt đỏ vằn tia máu của Cố Hải giận giữ nhìn chằm chằm gương mặt vô tội phía trước, cậu hận thấu lũ người hời hợt vô thưởng vô phạt.
"Quân đội phái người tìm kiếm trên diện tích lớn, chúng tôi đảm bảo trong hai ngày sẽ tìm ra....."
Cố Hải ngược lại hướng gió lớn bước rời đi.
Dù cậu có rơi vào đầm lầy, tôi cũng vớt được cậu ra!!!
.............
Bạch Lạc Nhân một giây trước khi rơi xuống đất, vẫn còn nghĩ thân thể mình sẽ bị vùi lấp bao sâu, nếu như dưới ngực, thì vẫn còn cơ hội sống sót; nếu như trên ngực trên cổ, thì phải xem vận may, nếu như cả đầu đều lún xuống, vậy thì trực tiếp đợi chết rồi!
Kết quả, một giây sau, cậu cảm thấy một lực va chạm đau đớn, làm cả người cậu tê dại. Bạch Lạc Nhân hit vào một ngụm khí, cảm giác đau đớn từ từ giảm bớt, cậu mới phát hiện ra có gì đó không hợp lý.
Sao lại thế này, không phải đầm lầy sao?
Bạch Lạc Nhân ngồi trên đất, dùng tay ấn xuống, phát hiện vô cùng cứng.
Cuối cùng, Bạch Lạc Nhân cũng phát hiện ra mục tiêu, nhanh chóng bắn ra một quả hỏa tiễn, không ngờ máy bay địch lập tức thả ra đạn hỏa mù, trốn được khỏi sự công kích của Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân thừa cơ truy kích, băng qua cả Trung Quốc, cứ thế đuổi đến vùng phía Tây.Lúc đầu máy bay địch luôn áp dụng chiến thuật né tránh, không ngờ Bạch Lạc Nhân ở phía sau truy bắt đến cùng, máy bay địch không chịu nổi cũng bắt đầu tấn công lại, hai chiếc giao tranh một trận quyết liệt giữa không trung.
Máy bay địch luôn bay ở vận tấp thốc đột nhiên tăng tốc, vừa tiến vào tầm bắn liền lập tức đánh ra một quả hỏa tiễn, Bạch Lạc Nhân nhanh chóng tránh né, máy bay địch trong chớp mắt linh hoạt quay một vòng lớn. Hơn nưa Bạch Lạc Nhân cũng phải thừa nhận đã sắp tiến đến gần với giới hạn cực điểm của cơ thể, máu huyết đều dồn xuống dưới chân, đại não không có đủ máu cung cấp, mắt bắt đầu mơ hồ lẫn lộn.
Trong lòng tuyệt nhiên không có chút sợ hãi, coi trời bằng vung.
Bỗng nhiên, Bạch Lạc Nhân nhận được báo động khẩn cấp máy bay quá tải, hai chiếc ngay lập tức phải giáp mặt giao tranh, cậu ý thức được mình đã làm cho đông cơ vượt quá trọng tải, mặc cho máy bay địch ngay ở phía trước, mưu đồ đánh lén của máy bay địch cơ bản không kịp vọt tới chiếc phi cơ của Bạch Lạc Nhân, thoáng chốc rơi vào tình thế không thuận lợi.
Bạch Lạc Nhân thừa cơ xuất kích, quả hỏa tiễn đầu tiên bắn ra, cánh trái máy bay định bốc lên một ngọn lửa lớn, quả thứ hai bắn ra, "Đoàng" một tiếng, máy bay địch nổ tung giữa không trung, các mảnh nhỏ văng tứ phía, biến thành một làn khói dày đặc trước mắt Bạch Lạc Nhân.
Khi Bạch Lạc Nhân chuẩn bị trở về, thân máy bay đột nhiên rung lên bất thường.
Bạch Lạc Nhân cố gắng xử lí sự cố, đáng tiếc các phím điều khiển trên vô lăng đều mất tác dụng, máy bay tiến vào trạng thái bay ngược. Giờ khắc này, Bạch Lạc Nhân đã gục đầu xuống, não đọng máu nghiêm trọng, hai chân lơ lửng không đạp được phanh chân, muốn điều khiển được máy bay rất khó khăn.
Rất nhanh, Bạch Lạc Nhân cảm thấy được thân máy bay sa xuống, cậu cũng có thể nhìn rõ bên dưới là một đầm lầy.
Vào khoảnh khắc nhảy dù để thoát ra, một ánh lửa nổ tung trước mắt Bạch Lạc Nhân.
Cậu đột nhiên nhớ lại tai nạn vào tám năm trước.
Nỗi sợ hãi chôn dấu trong lòng bao nhiêu năm trong giây phút này cuối cùng cũng vỡ tan.
Thì ra chuyện chết đi bất quá cũng chỉ như vậy.
Người chủ trì phục trang lộng lẫy đi đến trước mặt Cố Hải, nhỏ giọng nói: "Thời gian sắp tới rồi, có thể bắt đầu chưa?"
Cố Hải nhìn đồng hồ, lại nhìn khách khứa khắp sảnh đường, duy chỉ thiếu một bóng dáng ấy.
"Đợi chút nữa đi."
Nhã Tĩnh vẫn luôn ở bên mẹ, mẹ Nhã Tĩnh xem ra còn hồi hộp hơn cô, cứ luôn truy hỏi: "Tại sao vẫn chưa bắt đầu? Tại sao vẫn chưa bắt đầu?"
Nhã Tĩnh bị hỏi đến nỗi mất hết nhẫn nại, đi đến bên Cố Hải.
"Vẫn còn có người chưa đến sao?"
Ánh mắt sâu thẳm của Cố Hải quét nhìn Nhã Tĩnh, lẳng lặng thốt ra ba chữ, "Bạch Lạc Nhân"
"Ừm....." Sắc mặt Nhã Tĩnh thay đổi, "đợi thêm chút nữa đi."
Tất cả khách mời đều đã ngồi xuống, trừ nhân viên và lễ tân, chỉ còn Cố Hải vẫn đang ở ngoài đại sảnh. Cậu đứng trước cổng, đáy mắt tràn ra một vẻ lo lắng, trong ngực vô cớ mà rất bức bách.
Cố Uy Đình đứng dậy đi về phía Cố Hải.
"Con còn ngơ ngác cái gì?" Cố Uy Đình hỏi.
Cố Hải liếc nhìn ông, nhàn nhạt nói: "Bạch Lạc Nhẫn vẫn chưa tới"
Nghe cái tên này từ miệng Cố Hải phát ra, trong lòng Cố Uy Đình vẫn có chút không thoải mái, ngữ khí cũng theo đó mà cứng rắn: "Không thể chỉ vì đợi một người, mà để bố mẹ Tiểu Diêm cũng phải đợi cùng chứ?"
Cố Hải đi về phía mẹ Nhã Tĩnh, mặt của bà cũng gần như không dễ coi, có thể do sức khỏe không tốt, lại phải ở môi trường ồn ã một thơi gian dài.
"Được rồi............."
Cố Hải đang đinh rời bước đi , đột nhiên thấy ở cửa ra vào xuất hiện một bóng người, có điều không phải là người cậu luôn đợi, mà là một sĩ quan mặc trên người bộ quân phục xa lạ.
Sĩ quan đi tới trước mặt Cố Uy Đình, ghé vào tai ông nói nhỏ điều gì đó, sắc mặt Cố Uy Đình đột nhiên thay đổi.
Liền hướng ánh mắt về phía Cố Hải, có điều rất nhanh liền rời đi.
Ánh mắt ấy khiến tâm can Cố Hải bị kích động mãnh liệt.
Cậu sải bước đến trước mặt hai người, trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc của con." Cố Uy Đình sắc mặt u ám, "Con nên làm gì cứ làm, bộ đội bên này có chút chuyện, bố qua xem một chút, nghi lễ cứ tiến hành như bình thường, bố..........."
"Là Nhân Tử xảy ra chuyện đúng không?" Cố Hải ngắt lời Cố Uy Đình.
Sắc mặt Cố Uy Đình lại thay đổi, phẫn nộ nói" Đây là việc nội bộ của quân đội, không liên quan tới con."
Cố Hải đột nhiên hét lên :"Có phải là Nhân Tử không ?!!!!"
Cố Uy Đình cứng mặt không nói gì.
Bữa tiệc đang huyên náo bỗng nhiên chết lặng, tất cả quan khách đều hướng ánh mắt về chỗ này, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nhã Tĩnh đứng cách đó không xa nhìn Cố Hải, trong lòng thắt từng cơn, mơ hồ cảm thấy sẽ phát sinh chuyện bất thường.
Cố Hải lách qua Cố Uy Đình, sải bước về phía cổng.
"Con quay lại cho ta!!" Cố Uy Đình quát lên.
Cố Hải đi qua trước ánh mắt ngạc nhiên của hai người bảo vệ.
"Ngăn nó lại cho tôi!!"
Một âm thanh ra lệnh, ba bốn bảo vệ thêm vài nhân viên, cùng nhau đuổi theo Cố Hải. Cố Hải sải bước xuyên qua hội trường, trước ánh mắt bao nhiêu người, trực tiếp từ tầng ba nhảy thẳng xuống.
Cố Uy Đình chạy theo sau, nhìn thấy bảy tám người ở cửa thang máy, tất cả đều vẻ mặt ngạc nhiên.
"Người đâu ?"
Một người bảo vệ trong đó mở miệng, "Nhảy.....nhảy lầu rồi."
Cố Uy Đinh sắc mặt xanh lét đi đến bên cửa sổ, cúi đầu xuống xem, con trai ông lái xe nghênh ngang rời đi.
Nhã Tĩnh cũng đi ra, hồn bay phách lạc nhìn Cố Uy Đình.
"Chú,rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?"
Cố Uy Đình định thần lại, thấp giọng nói: "Trong nhà có chút chuyện, Tiểu Hải nóng lòng sự an nguy của anh trai nó, nên chạy đến quân khu rồi. Chú cũng phải đi xem sao, phiền con nói với bố mẹ một tiếng, hôm nay xảy ra chuyện này chúng tôi rất hổ thẹn, sau khi xử lí xong mọi chuyện, nhất định đến nhà tạ lỗi."
Nhã Tĩnh ngược lại rất độ lượng, "Chú, chú đừng nói như vậy, chú mau đi đi, mạng người là quan trọng nhất."
Cố Uy Đình gật gật đầu, liền cùng một vị quân nhân khác rời đi.
Nhã Tĩnh thở dài, quả nhiên lừa người sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Cố Hải chạy tới nơi xảy ra chuyện, trời cũng đã tối.
Ngoài mấy quân binh giám sát điều tra thực địa, chỉ còn nhìn thấy một xác máy bay.
Gió lạnh đang gào thét, Cố Hải cảm giác bản thân quay cuồng không vững, cậu nhìn thấy một quân nhân đang đi về phía mình, trên mặt mang một vẻ đau xót, cậu kích động tới nỗi chỉ muốn xé nát gương mặt đó.
"Bạch Lạc Nhân điều khiển phi cơ phát sinh giằng co với máy bay địch, theo tín hiệu quan sát của bên ta, máy bay của ta hạ được máy bay địch xong mới phát sinh sự cố......"
"Tôi không cần chi tiết." Ánh mắt Cố Hải trống rỗng, "Cậu nói cho tôi kết quả được rồi."
Người quan nhân nuốt nước bọt,trầm giọng nói: "Phi cơ rơi tan, phi công mất tích."
Mất tích ? Chọn từ ngữ thật đầy nhân tính..........
Từ xưa đến nay, có bao nhiêu dũng sĩ mất tích trong các sự cố, đến tận bây giờ đều bặt vô âm tín.
Vị quân nhân thận trọng bổ sung: "Trước khi phi cơ phát nổ, Bạch Lạc Nhân lựa chọn nhảy dù, hơn nữa độ cao nằm trong phạm vi an toàn, khả năng sống sót rất cao."
"Cậu ấy nhảy xuống đâu?" Cố Hải lẳng lặng hỏi.
Vị quân nhân kia cúi đầu xuống, nhỏ giọng" "Hiện tại vẫn chưa xác định được."
"Cậu ấy nhảy xuống đâu ???!" Ớn lạnh trong ánh mắt Cố Hải đủ để làm cuồng phong bốn bề phải lùi bước.
Âm thanh của vị quân nhân như suy sụp, "Vùng đầm lầy."
Cố Hải bị chấn động cực mạnh, trong lồng ngực dường như có một luồng máu xông thẳng lên đại não, cậu nắm chặt lấy tóc hét lên đầy bi thương.
"Tại sao lại để cậu ấy thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm như vậy? Mẹ nó các người đều làm gì để ăn? Nhiều bộ đội phòng không như vậy, tại sao chỉ riêng cậu ấy phải vào chỗ chết?"
Cố Hải khoảnh khắc này như một con sư tử hoang dã không còn khống chế được, tóm lấy người khác điên cuồng cắn xé.
Vị sĩ quan vội vàng không ngừng giải thích: "Tôi không biết, chuyện này không phải do tôi phụ trách, tôi chỉ phụ trách tìm kiếm cứu nạn, không có tình hình phát sinh, tôi........ căn bản không phải chuyện của tôi.........."
Hai con mắt đỏ vằn tia máu của Cố Hải giận giữ nhìn chằm chằm gương mặt vô tội phía trước, cậu hận thấu lũ người hời hợt vô thưởng vô phạt.
"Quân đội phái người tìm kiếm trên diện tích lớn, chúng tôi đảm bảo trong hai ngày sẽ tìm ra....."
Cố Hải ngược lại hướng gió lớn bước rời đi.
Dù cậu có rơi vào đầm lầy, tôi cũng vớt được cậu ra!!!
.............
Bạch Lạc Nhân một giây trước khi rơi xuống đất, vẫn còn nghĩ thân thể mình sẽ bị vùi lấp bao sâu, nếu như dưới ngực, thì vẫn còn cơ hội sống sót; nếu như trên ngực trên cổ, thì phải xem vận may, nếu như cả đầu đều lún xuống, vậy thì trực tiếp đợi chết rồi!
Kết quả, một giây sau, cậu cảm thấy một lực va chạm đau đớn, làm cả người cậu tê dại. Bạch Lạc Nhân hit vào một ngụm khí, cảm giác đau đớn từ từ giảm bớt, cậu mới phát hiện ra có gì đó không hợp lý.
Sao lại thế này, không phải đầm lầy sao?
Bạch Lạc Nhân ngồi trên đất, dùng tay ấn xuống, phát hiện vô cùng cứng.