Chớp mắt trời đã tối, Bạch Lạc Nhân quay đầu nhìn Cố Hải.
"Chúng ta phải làm sao? Ngồi đây đợi cứu viện hay trời sáng thì quay về?"
"Quay về?" Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Nếu mà nhìn khu vực đầm lầy này mà nói, chúng ta có thể đi ra ư? Lúc tôi qua đây còn có cậu ở đối diện kéo, bây giờ tôi cũng sang bên này rồi, lấy ai kéo chúng ta?"
Bạch Lạc Nhân ho nhẹ một tiếng, "Trước đấy bao nhiêu đầm lầy như vậy cậu đều vượt qua, còn thiếu chỗ này sao?"
"Lúc ấy lo lắng thì có động lực, hiện tại không còn động lực nữa, chỉ muốn nằm."
Cố Hải nói ra thì nhẹ nhàng, thật ra trong lòng lo thắt lại, cậu một mình mạo hiểm còn được, tuyệt đối không kéo cả Bạch Lạc Nhân. Thật không dễ mới lấy được sự bình an cho Bạch Lạc Nhân, lại chỉ vì một phút nóng vội, đường quay lại xảy ra chuyện gì, thật không đáng!
Bạch Lạc Nhân thở dài, hai cánh tay kê dưới đầu, nằm ngửa trên mặt đất. Một chân co lên, một chân duỗi ra, bộ quần áo phi hành trên người, mắc nạn đều đến nỗi như vậy.
"Cậu nhìn tôi làm cái gì?" Bạch Lạc Nhân hướng ánh mắt kiêu ngạo nhìn qua.
Hai mắt Cố Hải nhìn đến nỗi sắp xuyên qua cả quần áo Bạch Lạc Nhân rồi, còn ra dáng bộ giả vờ, "Ai nhìn cậu? Đúng là tự cho mình là bảo ngọc rồi. Cậu cũng không tự nhìn xem cậu bây giờ ra dạng gì, mấy ngày không rửa mặt rồi."
Bạch Lạc Nhân lim dim mắt, nhỏ giọng hỏi: "Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi mấy ngày không rửa mặt? Cậu nhìn lớp bùn bọc quanh người cậu xem, tôi bây giờ có xiên cho cậu một nhát dao cũng không xiên được vào thịt!"
Bùn trên người Cố Hải đều khô rồi, nên kẻ tâm địa xấu xa là cậu lấy tay phủi phủi vài cái, xung quanh bụi mù mịt, làm Bạch Lạc Nhân tránh xa một mét. Kết quả đợi Bạch Lạc Nhân quay lại, Cố Hải đang đổ nước lên tay.
"Tôi nói, cậu đừng có lãng phí nước như thế được không? Bây giờ có nước mà uống cũng khó khăn, cậu còn dùng để rửa tay!!"
Không ngờ, Cố Hải duỗi tay về phía mặt Bạch Lạc Nhân, dùng lực xoa xoa kỳ kỳ, lại đổ thêm chút nước nữa, lại hướng về mặt Bạch Lạc Nhân lau lau.
Bạch Lạc Nhân mới hiểu ra, Cố Hải không phải lấy nước này để rửa tay, mà là lấy nước giúp cậu rửa mặt. Nhất thời ngại quá hóa giận, lập tức quát: "Mặt của tôi bẩn đến thế sao?"
"Sờ không nhẵn bóng như hồi trước." Cố Hải thốt ra một câu.
Bạch Lạc Nhân lúc đầu ngẩn ra, sau đó đặt mông ngồi xuống gốc cây, từ trong túi sờ được một bao thuốc, chậm rãi châm thuốc.
"Cậu quen nhìn mấy cô gái da mỏng ruột non ở công ty, nước da thô ráp của tôi đương nhiên cậu nhìn không thuận mắt rồi."
Cố Hải cũng châm một điếu thuốc, một cánh tay bám lên cành cây, lim dim mắt quan sát Bạch Lạc Nhân.
"Nhân Tử, cậu ở quân đội đã bao nhiêu năm, chịu không ít cực khổ nhỉ?"
Lòng Bạch Lạc Nhân xao động, cuối cùng cũng biết quan tâm một chút tình hình của tôi bao năm rồi qua rồi ?!
"Hai năm trước mệt một chút, đợi hỗn loạn qua đi thì tốt nhiều rồi."
Cố Hải phủi phủi tàn thuốc, lại hỏi: "Vậy cơ thể cậu luyện đến rất cường tráng rồi nhỉ?"
"Cũng tạm."Bạch Lạc Nhân rất khiêm tốn.
"Cơ bắp cũng rắn chắc hơn những năm trước nhiều rồi nhỉ?"
Tại sao càng nghe lại càng thấy có mùi đây ? Bạch Lạc Nhân hơi nhếch lông mày lên.
Cố Hại vỗ lên đùi Bạch Lạc Nhân vài cái, " Độ mềm dẻo của cơ thể chắc chắn là không tồi nhỉ?"
Ánh mắt âm u của Bạch Lạc Nhân quét lên mặt Cố Hải, "Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì ?"
Cố Hải kề sát bên tai Bạch Lạc Nhân, "Vậy cậu có phải so với tám năm trước càng cấm thao ?"
Bạch Lạc Nhân không vung chân lên, chỉ phả làn khói thuốc trong miệng thẳng vào mặt Cố Hải.
"Đúng, tôi thao cậu còn có dư."
Cố Hải cười nham hiểm, "Có dư? Đến, để tôi đo xem dư bao nhiêu..."
Nói rồi bàn tay đưa xuống dưới, lén sờ trộm một cái.
Bạch thủ trưởng bị xâm phạm, liền tung một sét đánh thần chưởng qua, cái bàn tay vụng trộm nào đó lập tức bị đánh bay sang một bên. Có điều chút cỏn con ấy không ảnh hưởng đến tâm trạng ai kia, ngược lại, còn có tác dụng thúc đẩy những năng lượng chất chứa trong cậu đã rất lâu.
Đêm tối bao phủ mọi thứ, Cố Hải rút trong túi chiếc dù vừa nhặt lại, dải trên mặt đất, một cái túi ngủ, hai người đồng loạt chui vào trong.
Gió bắt đầu thổi, Bạch Lạc Nhân chịu không được rụt cổ lại.
"Gì thế?" Cố Hải hỏi.
"Không sao,quần áo của tôi chống được lạnh." Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải một cái, "Ngược lại là cậu ấy, nhìn cậu mặc mỏng như vậy."
"Cái lớp bùn trên người tôi cũng là chống lạnh."
Bạch Lạc Nhân nhịn không được bật cười.
Cách xa đã nhiều năm, Cố Hải phát hiện, nụ cười của Bạch Lạc Nhân vẫn như vậy, làm xiêu lạc tâm hồn người khác.
Bạch Lạc Nhân chủ động đưa cánh tay vòng qua người Cố Hải.
Cố Hải đạt được tiện nghi lại còn khoe mẽ, "Đừng suốt ngày lôi kéo tôi, tôi đã là người có thân phận, mẹ vợ tôi mà nhìn thấy thì phải giải thích làm sao?"
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Mẹ vợ của cậu nhìn được đến đầm lầy này à ?"
Cố Hải ngậm miệng cười, "Mẹ vợi tôi có thông thiên nhãn."
Bạch Lạc Nhân không nói gì, yên lặng nhìn Cố Hải, đôi mắt sâu thẳm như nước hồ, sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy. Khi Cố Hải chạm đến ánh mắt cậu, có cảm giác một dòng điện cực đại truyền thẳng vào nội tạng, ánh mắt như thế, cậu trước đây chưa từng thấy qua, chợt nhìn có cảm giác xâm chiếm, nhìn kĩ một chút lại cảm thấy bên trong tràn ngập sự dịu dàng, khiến người ta muốn ngừng không được.
Yết hầu Cố Hải giật giật, Bạch Lạc Nhân nhắm hai mắt lại.
Đôi môi Cố Hải đã muốn dán lên đó rồi, đột nhiên lại dừng lại bên khóe miệng Bạch Lạc Nhân.
Đây rõ ràng là đang dụ dỗ !! Cố Hải cảm thấy không thỏa mãn cơn nghiền, cậu vẫn muốn đợi một chút, thế nên cứng rắn quyết không động đậy.
Không đến hai phút sau, một tiếng ngáy nhè nhẹ phát ra.
Cố Hải khẽ hít thở, cảm thấy một cục máu xông thẳng lên yết hầu.
Đệt, loạn cả nửa ngày hóa ra tự mình đa tình!!!!!
Đêm muộn rồi, Cố Hải vẫn không buồn ngủ, cậu để cánh tay Bạch Lạc Nhân khoác lên vai mình xuống, trở tay kéo Bạch Lạc Nhân vào trong lòng. Nhìn dáng vẻ ngon giấc của cậu ấy, cảm thấy rất đáng thương, cũng không biết đã ngủ ở nơi đồng không mông quạnh này bao nhiêu lần rồi, đến nơi vừa ướt vừa lạnh thế này mà còn ngủ say như vậy.
Cố Hải cuối cùng vẫn là hôn một cái lên gương mặt Bạch Lạc Nhân.
Nhân Tử, đợi tôi xử lí hết mấy chuyện lộn xộn trong nhà, nhất định sẽ chú tâm mà thương cậu.
Thật ra Bạch Lạc Nhân ngủ sau Cố Hải, mười hai giờ đã qua, hôm nay đã bước sang mùng một năm mới. Kiểu người suốt ngày đón tết trong quân đội như cậu còn nhớ hôm nay là ngày gì, nhưng Cố Hải lại quên rồi.
Bạch Lạc Nhân cũng hôn lên gương mặt lem nhem của Cố Hải một cái.
Đại Hải, tôi bây giờ cái gì cũng không sợ nữa, tôi có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà bảo vệ cậu, bảo vệ đoạn tình cảm đã mất rồi quay lại của chúng ta.
Cố Uy Đình không ngờ đến, sau tám năm, ông vẫn còn trải qua một cái tết không yên ổn như vậy.
Ban đầu nghe được thông tin Cố Hải đi tìm Bạch Lạc Nhân, trong lòng Cố Uy Đình vô cùng căm phẫn và không cam lòng, ông ta không thể hiểu được, tại sao xa cách đã tám năm, thứ tình cảm đó của chúng vẫn có thể mọc rễ nảy mầm. Nhưng theo những ngày tháng tìm kiếm kéo dài, nỗi uất ức trong lòng bị sự lo lắng thay thế, bởi vì không chỉ Bạch Lạc Nhân không có tin tức, Cố Hải cũng bặt vô âm tín.
Hôm nay là ngày mùng 6 tết, cách ngày Bạch Lạc Nhân mất tích đã được 8 ngày, cách ngày Cố Hải mất tích đã được 6 ngày.
Thông thường, sự cố mất tích từ bảy ngày trở lên, khả năng sống sót chỉ có vài phần trăm.
Tai nạn tám năm trước, đủ khiến Cố Uy Đình sợ hãi rồi, vì vậy khi Bạch Lạc Nhân chính mồm nói cậu sẽ nhập ngũ, Cố Uy Đình liền thôi ép Cố Hải đi con đường ấy, chính là vì sợ một ngày nào đó sẽ gặp nguy hiểm. Vốn cho rằng để Cố Hải kinh doanh, là có thể an an ổn ổn sống một đời, kết quả hiện tại lại phải đối diện cái chết.
Nếu như 10 năm trước, 20 năm trước, Cố Uy Đình vẫn dám dõng dạc mà nói: Chẳng phải chỉ là một đứa con trai sao? Xem như nuôi vô ích rồi!
Nhưng hiện tại, ông chẳng còn sự quả quyết ấy nữa, tai nạn của Cố Hải khiến ông từ bỏ ý niệm có đứa con thứ hai trong đầu, hiện tại ông chỉ còn có một dòng huyết thống ấy thôi.
Cho dù xuống tay với cả thiên quân vạn mã, dòng huyết thống ấy đứt rồi, ông cũng không còn gì cả.
"Thủ trưởng, đã phát hiện ra xe Cố Hải."
Cố Uy Đình vội vàng hỏi: "Người đâu?"
"Người....... không có trong xe."
Cố Uy Đình biến sắc, tay chống vào lưng ghế nổi gân xanh, khi ngồi xuống cả chiếc ghế đều loạng choạng.
Tôn cảnh vệ đi đến khuyên nhủ: "Thủ trưởng, trước tiên đừng hoảng hốt, tố chất cơ thể Tiểu Hải tốt như vậy, chính là ở một vùng hoang sơ nào đó, cũng không xảy ra chuyện lớn. Huống chi những năm gần đây Tiểu Hải hành sự rất thận trọng, trước khi xuống xe đã chuẩn bị kĩ càng. Nói không chừng bây giờ đã tìm thấy Tiểu Bạch rồi, hai đứa đang quay về nhà rồi!"
"Chững chạc cái gì? Nếu nó chững chạc nó đã không lái xe vào chỗ nguy hiểm như vậy?"
Tôn cảnh vệ trong lòng giữ một câu, Ông vẫn còn không hiểu tâm bệnh của con trai mình sao..........
Không khí cho phòng rất gấp gáp, đột nhiên có người tiến vào báo:
"Thủ trưởng, cậu hai nhà ngài đến rồi."
Câu nói vừa xong, Cố Dương sải bước vào phòng, bỏ kính râm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người trong phòng.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Uy Đình sầm mặt không nói, Tôn cảnh vệ kéo Cố Dương sang một bên, nói rõ tình hình cho cậu ta.
Sắc mặt Cố Dương thay đổi, vỗ vỗ vai Tôn cảnh vệ.
"Tôi đi tìm."
Không bao lâu, bóng dáng Cố Dương liền biết mất.
"Chúng ta phải làm sao? Ngồi đây đợi cứu viện hay trời sáng thì quay về?"
"Quay về?" Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Nếu mà nhìn khu vực đầm lầy này mà nói, chúng ta có thể đi ra ư? Lúc tôi qua đây còn có cậu ở đối diện kéo, bây giờ tôi cũng sang bên này rồi, lấy ai kéo chúng ta?"
Bạch Lạc Nhân ho nhẹ một tiếng, "Trước đấy bao nhiêu đầm lầy như vậy cậu đều vượt qua, còn thiếu chỗ này sao?"
"Lúc ấy lo lắng thì có động lực, hiện tại không còn động lực nữa, chỉ muốn nằm."
Cố Hải nói ra thì nhẹ nhàng, thật ra trong lòng lo thắt lại, cậu một mình mạo hiểm còn được, tuyệt đối không kéo cả Bạch Lạc Nhân. Thật không dễ mới lấy được sự bình an cho Bạch Lạc Nhân, lại chỉ vì một phút nóng vội, đường quay lại xảy ra chuyện gì, thật không đáng!
Bạch Lạc Nhân thở dài, hai cánh tay kê dưới đầu, nằm ngửa trên mặt đất. Một chân co lên, một chân duỗi ra, bộ quần áo phi hành trên người, mắc nạn đều đến nỗi như vậy.
"Cậu nhìn tôi làm cái gì?" Bạch Lạc Nhân hướng ánh mắt kiêu ngạo nhìn qua.
Hai mắt Cố Hải nhìn đến nỗi sắp xuyên qua cả quần áo Bạch Lạc Nhân rồi, còn ra dáng bộ giả vờ, "Ai nhìn cậu? Đúng là tự cho mình là bảo ngọc rồi. Cậu cũng không tự nhìn xem cậu bây giờ ra dạng gì, mấy ngày không rửa mặt rồi."
Bạch Lạc Nhân lim dim mắt, nhỏ giọng hỏi: "Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi mấy ngày không rửa mặt? Cậu nhìn lớp bùn bọc quanh người cậu xem, tôi bây giờ có xiên cho cậu một nhát dao cũng không xiên được vào thịt!"
Bùn trên người Cố Hải đều khô rồi, nên kẻ tâm địa xấu xa là cậu lấy tay phủi phủi vài cái, xung quanh bụi mù mịt, làm Bạch Lạc Nhân tránh xa một mét. Kết quả đợi Bạch Lạc Nhân quay lại, Cố Hải đang đổ nước lên tay.
"Tôi nói, cậu đừng có lãng phí nước như thế được không? Bây giờ có nước mà uống cũng khó khăn, cậu còn dùng để rửa tay!!"
Không ngờ, Cố Hải duỗi tay về phía mặt Bạch Lạc Nhân, dùng lực xoa xoa kỳ kỳ, lại đổ thêm chút nước nữa, lại hướng về mặt Bạch Lạc Nhân lau lau.
Bạch Lạc Nhân mới hiểu ra, Cố Hải không phải lấy nước này để rửa tay, mà là lấy nước giúp cậu rửa mặt. Nhất thời ngại quá hóa giận, lập tức quát: "Mặt của tôi bẩn đến thế sao?"
"Sờ không nhẵn bóng như hồi trước." Cố Hải thốt ra một câu.
Bạch Lạc Nhân lúc đầu ngẩn ra, sau đó đặt mông ngồi xuống gốc cây, từ trong túi sờ được một bao thuốc, chậm rãi châm thuốc.
"Cậu quen nhìn mấy cô gái da mỏng ruột non ở công ty, nước da thô ráp của tôi đương nhiên cậu nhìn không thuận mắt rồi."
Cố Hải cũng châm một điếu thuốc, một cánh tay bám lên cành cây, lim dim mắt quan sát Bạch Lạc Nhân.
"Nhân Tử, cậu ở quân đội đã bao nhiêu năm, chịu không ít cực khổ nhỉ?"
Lòng Bạch Lạc Nhân xao động, cuối cùng cũng biết quan tâm một chút tình hình của tôi bao năm rồi qua rồi ?!
"Hai năm trước mệt một chút, đợi hỗn loạn qua đi thì tốt nhiều rồi."
Cố Hải phủi phủi tàn thuốc, lại hỏi: "Vậy cơ thể cậu luyện đến rất cường tráng rồi nhỉ?"
"Cũng tạm."Bạch Lạc Nhân rất khiêm tốn.
"Cơ bắp cũng rắn chắc hơn những năm trước nhiều rồi nhỉ?"
Tại sao càng nghe lại càng thấy có mùi đây ? Bạch Lạc Nhân hơi nhếch lông mày lên.
Cố Hại vỗ lên đùi Bạch Lạc Nhân vài cái, " Độ mềm dẻo của cơ thể chắc chắn là không tồi nhỉ?"
Ánh mắt âm u của Bạch Lạc Nhân quét lên mặt Cố Hải, "Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì ?"
Cố Hải kề sát bên tai Bạch Lạc Nhân, "Vậy cậu có phải so với tám năm trước càng cấm thao ?"
Bạch Lạc Nhân không vung chân lên, chỉ phả làn khói thuốc trong miệng thẳng vào mặt Cố Hải.
"Đúng, tôi thao cậu còn có dư."
Cố Hải cười nham hiểm, "Có dư? Đến, để tôi đo xem dư bao nhiêu..."
Nói rồi bàn tay đưa xuống dưới, lén sờ trộm một cái.
Bạch thủ trưởng bị xâm phạm, liền tung một sét đánh thần chưởng qua, cái bàn tay vụng trộm nào đó lập tức bị đánh bay sang một bên. Có điều chút cỏn con ấy không ảnh hưởng đến tâm trạng ai kia, ngược lại, còn có tác dụng thúc đẩy những năng lượng chất chứa trong cậu đã rất lâu.
Đêm tối bao phủ mọi thứ, Cố Hải rút trong túi chiếc dù vừa nhặt lại, dải trên mặt đất, một cái túi ngủ, hai người đồng loạt chui vào trong.
Gió bắt đầu thổi, Bạch Lạc Nhân chịu không được rụt cổ lại.
"Gì thế?" Cố Hải hỏi.
"Không sao,quần áo của tôi chống được lạnh." Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải một cái, "Ngược lại là cậu ấy, nhìn cậu mặc mỏng như vậy."
"Cái lớp bùn trên người tôi cũng là chống lạnh."
Bạch Lạc Nhân nhịn không được bật cười.
Cách xa đã nhiều năm, Cố Hải phát hiện, nụ cười của Bạch Lạc Nhân vẫn như vậy, làm xiêu lạc tâm hồn người khác.
Bạch Lạc Nhân chủ động đưa cánh tay vòng qua người Cố Hải.
Cố Hải đạt được tiện nghi lại còn khoe mẽ, "Đừng suốt ngày lôi kéo tôi, tôi đã là người có thân phận, mẹ vợ tôi mà nhìn thấy thì phải giải thích làm sao?"
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Mẹ vợ của cậu nhìn được đến đầm lầy này à ?"
Cố Hải ngậm miệng cười, "Mẹ vợi tôi có thông thiên nhãn."
Bạch Lạc Nhân không nói gì, yên lặng nhìn Cố Hải, đôi mắt sâu thẳm như nước hồ, sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy. Khi Cố Hải chạm đến ánh mắt cậu, có cảm giác một dòng điện cực đại truyền thẳng vào nội tạng, ánh mắt như thế, cậu trước đây chưa từng thấy qua, chợt nhìn có cảm giác xâm chiếm, nhìn kĩ một chút lại cảm thấy bên trong tràn ngập sự dịu dàng, khiến người ta muốn ngừng không được.
Yết hầu Cố Hải giật giật, Bạch Lạc Nhân nhắm hai mắt lại.
Đôi môi Cố Hải đã muốn dán lên đó rồi, đột nhiên lại dừng lại bên khóe miệng Bạch Lạc Nhân.
Đây rõ ràng là đang dụ dỗ !! Cố Hải cảm thấy không thỏa mãn cơn nghiền, cậu vẫn muốn đợi một chút, thế nên cứng rắn quyết không động đậy.
Không đến hai phút sau, một tiếng ngáy nhè nhẹ phát ra.
Cố Hải khẽ hít thở, cảm thấy một cục máu xông thẳng lên yết hầu.
Đệt, loạn cả nửa ngày hóa ra tự mình đa tình!!!!!
Đêm muộn rồi, Cố Hải vẫn không buồn ngủ, cậu để cánh tay Bạch Lạc Nhân khoác lên vai mình xuống, trở tay kéo Bạch Lạc Nhân vào trong lòng. Nhìn dáng vẻ ngon giấc của cậu ấy, cảm thấy rất đáng thương, cũng không biết đã ngủ ở nơi đồng không mông quạnh này bao nhiêu lần rồi, đến nơi vừa ướt vừa lạnh thế này mà còn ngủ say như vậy.
Cố Hải cuối cùng vẫn là hôn một cái lên gương mặt Bạch Lạc Nhân.
Nhân Tử, đợi tôi xử lí hết mấy chuyện lộn xộn trong nhà, nhất định sẽ chú tâm mà thương cậu.
Thật ra Bạch Lạc Nhân ngủ sau Cố Hải, mười hai giờ đã qua, hôm nay đã bước sang mùng một năm mới. Kiểu người suốt ngày đón tết trong quân đội như cậu còn nhớ hôm nay là ngày gì, nhưng Cố Hải lại quên rồi.
Bạch Lạc Nhân cũng hôn lên gương mặt lem nhem của Cố Hải một cái.
Đại Hải, tôi bây giờ cái gì cũng không sợ nữa, tôi có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà bảo vệ cậu, bảo vệ đoạn tình cảm đã mất rồi quay lại của chúng ta.
Cố Uy Đình không ngờ đến, sau tám năm, ông vẫn còn trải qua một cái tết không yên ổn như vậy.
Ban đầu nghe được thông tin Cố Hải đi tìm Bạch Lạc Nhân, trong lòng Cố Uy Đình vô cùng căm phẫn và không cam lòng, ông ta không thể hiểu được, tại sao xa cách đã tám năm, thứ tình cảm đó của chúng vẫn có thể mọc rễ nảy mầm. Nhưng theo những ngày tháng tìm kiếm kéo dài, nỗi uất ức trong lòng bị sự lo lắng thay thế, bởi vì không chỉ Bạch Lạc Nhân không có tin tức, Cố Hải cũng bặt vô âm tín.
Hôm nay là ngày mùng 6 tết, cách ngày Bạch Lạc Nhân mất tích đã được 8 ngày, cách ngày Cố Hải mất tích đã được 6 ngày.
Thông thường, sự cố mất tích từ bảy ngày trở lên, khả năng sống sót chỉ có vài phần trăm.
Tai nạn tám năm trước, đủ khiến Cố Uy Đình sợ hãi rồi, vì vậy khi Bạch Lạc Nhân chính mồm nói cậu sẽ nhập ngũ, Cố Uy Đình liền thôi ép Cố Hải đi con đường ấy, chính là vì sợ một ngày nào đó sẽ gặp nguy hiểm. Vốn cho rằng để Cố Hải kinh doanh, là có thể an an ổn ổn sống một đời, kết quả hiện tại lại phải đối diện cái chết.
Nếu như 10 năm trước, 20 năm trước, Cố Uy Đình vẫn dám dõng dạc mà nói: Chẳng phải chỉ là một đứa con trai sao? Xem như nuôi vô ích rồi!
Nhưng hiện tại, ông chẳng còn sự quả quyết ấy nữa, tai nạn của Cố Hải khiến ông từ bỏ ý niệm có đứa con thứ hai trong đầu, hiện tại ông chỉ còn có một dòng huyết thống ấy thôi.
Cho dù xuống tay với cả thiên quân vạn mã, dòng huyết thống ấy đứt rồi, ông cũng không còn gì cả.
"Thủ trưởng, đã phát hiện ra xe Cố Hải."
Cố Uy Đình vội vàng hỏi: "Người đâu?"
"Người....... không có trong xe."
Cố Uy Đình biến sắc, tay chống vào lưng ghế nổi gân xanh, khi ngồi xuống cả chiếc ghế đều loạng choạng.
Tôn cảnh vệ đi đến khuyên nhủ: "Thủ trưởng, trước tiên đừng hoảng hốt, tố chất cơ thể Tiểu Hải tốt như vậy, chính là ở một vùng hoang sơ nào đó, cũng không xảy ra chuyện lớn. Huống chi những năm gần đây Tiểu Hải hành sự rất thận trọng, trước khi xuống xe đã chuẩn bị kĩ càng. Nói không chừng bây giờ đã tìm thấy Tiểu Bạch rồi, hai đứa đang quay về nhà rồi!"
"Chững chạc cái gì? Nếu nó chững chạc nó đã không lái xe vào chỗ nguy hiểm như vậy?"
Tôn cảnh vệ trong lòng giữ một câu, Ông vẫn còn không hiểu tâm bệnh của con trai mình sao..........
Không khí cho phòng rất gấp gáp, đột nhiên có người tiến vào báo:
"Thủ trưởng, cậu hai nhà ngài đến rồi."
Câu nói vừa xong, Cố Dương sải bước vào phòng, bỏ kính râm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người trong phòng.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Uy Đình sầm mặt không nói, Tôn cảnh vệ kéo Cố Dương sang một bên, nói rõ tình hình cho cậu ta.
Sắc mặt Cố Dương thay đổi, vỗ vỗ vai Tôn cảnh vệ.
"Tôi đi tìm."
Không bao lâu, bóng dáng Cố Dương liền biết mất.