Sau đó tình cảnh không cần nói cũng biết, thủ trưởng và tổng giám đốc ở trong phòng hoàn toàn vứt bỏ hình tượng mà đánh nhau, kết quả thủ trưởng thắng. Việc này đối với Cố Tổng mà nói quả thực vô cùng nhục nhã, đúng vậy, hắn thua, bình thường đây là lần đầu tiên đấu thể lực hắn thua vợ mình, cả người bị đè chặt trên sô pha không thể nhúc nhích.
Vốn có một lần có cơ hội đánh lén, lúc ấy tay đã hướng về phía đũng quần của Bạch thủ trưởng, chỉ cần lực phát ra đủ, Bạch thủ trưởng đương nhiên sẽ bị hạ gục. Đáng tiếc tay Cố tổng vừa trườn qua, còn chưa kịp chạm vào, xương cốt đã mềm nhũn.
Bạch Lạc Nhân hùng hổ khí phách hiên ngang cưỡi trên người Cố Hải, tay cầm đồng xu, hừ hừ nói:"Thế nào? Cố tổng, cậu vẫn không phục?"
Cố Hải híp mắt cười,"Cậu mà còn tiếp tục ngồi, tôi sẽ lập tức ăn cậu đó."
Bạch Lạc Nhân cúi đầu nhìn xuống, lúc này hai "chim" đã rúc vào nhau, nếu ngồi tiến về phía trước, "Chim" của hắn và "chim" mình chẳng phải sẽ ...... Từ con ngươi Bạch Lạc Nhân bay ra vô số thanh kiếm lạnh, chống lại con ngươi tràn ngập nhu tình của Cố Hải, bên nóng bên lạnh đối nhau kịch liệt, nháy mắt hóa thành sương mù dâm mĩ tràn ngập căn phòng.
Bạch Lạc Nhân nửa người trên chậm rãi cúi xuống, mang theo một loại khí chất mị hoặc đẹp đẽ cường đâị áp lên
Cố Hải tim đều tan chảy.
Tay hắn để sau gáy Bạch Lạc Nhân, hung hăng ép xuống, lúc khoảng cách giữa môi hai người chỉ còn một cm liền dừng lại, sau đó, phả một hơi thở nóng bỏng vào mặt Bạch Lạc Nhân.
"Tám năm nay đều muốn thao cậu."
Bạch Lạc Nhân u u đáp một câu,"Tôi cũng thế."
Một nguồn điện thế cực mạnh từ chỗ tiếp xúc của hai người chạy thẳng đến phía dưới bụng, hô hấp của Cố Hải đều trở nên nặng nề, tầm mắt nhìn Bạch Lạc Nhân mang theo cuồng dã thú tính. Tay đặt sau lưng Bạch Lạc Nhân nhẹ nhàng lại chậm chạp đi xuống, chờ đúng thời khắc này, đột nhiên ra tay, nháy mắt đem Bạch Lạc Nhân đẩy ngã dưới thân.
Đáng tiếc, Bạch Lạc Nhân thân thủ nhanh nhẹn từ trên Cố Hải lật thân, rõ ràng lưu loát đẩy tay ra, quay đầu cho Cố Hải một nụ cười lãnh mị.
Lòng Cố Hải bây giờ, giống như có vô số con kiến đang bò qua bò lại.
Dục vọng chinh phục của Cố Hải chưa bao giờ bốc lên mạnh mẽ như vậy, hắn phát hiện, Bạch Lạc Nhân so với tám năm trước, càng làm người ta khó có thể chống đỡ. Loại mầm độc này một khi đã nuốt vào, nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.
"Tôi đói bụng." Bạch Lạc Nhân rất nhanh thu hồi loại biểu cảm kia.
Cố Hải bình phục hô hấp, trầm giọng nói:"Thành thật ngồi chỗ này cho tôi."
Ý là, đừng có tiếp tục làm con thiêu thân, sự nhẫn nại của tôi lòng cậu hiểu rõ hơn ai hết.
Bạch Lạc Nhân ở bên ngoài đi qua đi lại hai vòng, cảm thấy có chút không thích hợp, liền đi đến cửa phòng bếp, vừa muốn đi vào, đột nhiên bị tình cảnh bên trong dọa một phát. Cố Hải đang dùng dao vui đùa chặt chém trên miếng thịt, ánh mắt híp lại, lộ ra vẻ giảo hoạt, Bạch Lạc Nhân trong lòng lưu luyến, không phải đem tôi biến thành miếng thịt kia rồi chứ?
Quá trình ăn cơm diễn ra xem như hài hòa.
Bạch Lạc Nhân nhìn đầy bàn đồ ăn, tâm tình rất tốt, liền trêu ghẹo nói: "Đều là món tôi thích ăn, đừng nói là bởi vì biết tôi đến nên cậu chuẩn bị tốt từ trước rồi đấy?"
Cố Hải hừ lạnh một tiếng,"Ai nói đây là chuẩn bị cho cậu? Cậu không đến tôi bình thường cũng ăn như vậy, cậu đến tôi còn không muốn cho cậu ăn đâu." Dứt lời đem mấy đĩa đồ ăn ngon xoay về phía mình.
Nảy ra một ý định, Bạch Lạc Nhân không cướp về, thành thành thật thật ăn mấy món chay trước mặt.
Trong lòng Cố Hải thật sự không nỡ, nghĩ đến việc Bạch Lạc Nhân trong quân đội chịu khổ, vất vả, còn phải ăn thứ không giống cơm. Thật vất vả mới đến chỗ mình, tưởng cải thiện được bữa ăn cho cậu, kết quả nói một câu không dễ nghe, lại phải ăn đồ không ngon .
"Được rồi, trông cậu thật đáng thương, hôm nay thưởng cho cậu vài món, đừng lại đi chỗ khác nói Cố tổng ngược đãi cậu." Dứt lời lại đem vài món ăn mặn đẩy đến tầm mắt Bạch Lạc Nhân.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân đẩy mấy món đó ra xa.
Cố Hải mặt tối sầm, đánh lên mu bàn tay Bạch Lạc Nhân hai cái.
"Cậu cứ nhất định gây khó dễ với bản thân sao?"
Bạch Lạc Nhân vẻ mặt không đổi liếc Cố Hải một cái, rồi sau đó liền giơ đũa gắp món mình thích bỏ vào miệng.
Lòng Cố Hải có chút không biết phải làm sao, hắn thanh thanh cổ họng, trịnh trọng nói:"Bạch Lạc Nhân, cậu đã biến thành xấu xa."
Bạch Lạc Nhân trong lòng hừ một tiếng, tôi thay đổi sao? Không phải là vì vạch trần cậu sao, tôi có thể vội vàng trúng kế của cậu sao? Tôi muốn nhìn một chút, cậu có thể làm bộ làm tịch tới khi nào !
"Tôi cảm thấy rất đồng tình với bạn gái cũ của cậu." Cố Hải thở dài.
Bạch Lạc Nhân cười lạnh,"Đồng tình với cô ấy? Cô ấy có gì đáng để cậu phải đồng tình?"
"Cậu từ nhìn mình hiện tại đi, mặt đầy lỗ mãng, chẳng còn chút kiên định nào của ngày trước! Nếu ai làm người yêu của cậu, họ phải có bao nhiêu phần không yên lòng !"
Dịch ra là, cậu có thể câu dẫn tôi nhưng mà đừng có đi nơi khác câu dẫn
Bạch Lạc Nhân không chút để ý trả lời,"Giữ không được tôi, chỉ có thể trách hắn vô dụng!"
Giờ khắc này, Cố Hải trong lòng sinh ra một ý niệm rất mĩ lệ, hắn muốn Bạch Lạc Nhân trực tiếp thao đến phát khóc ! !
Ăn cơm xong, Bạch Lạc Nhân lau miệng đứng dậy, "Tôi đi đây."
"Cứ vậy đi luôn?" Cố Hải nhịn không được hỏi.
Bạch Lạc Nhân nhíu mày,"Không thì sao?"
Cố Hải sắc mặt thay đổi, trong lòng yên lặng sắp xếp lại lời nói, làm sao để giữ tiểu tử này lại, sau đó danh chính ngôn thuận ăn sạch cậu, từ nay về sau cậu luôn phải cúi đầu xưng thần.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân hoàn toàn không cho Cố Hải cơ hội giữ lại.
"Tôi không thể lưu lại chỗ này, tôi phải nghiêm vu kiềm chế bản thân, để người yêu tôi sau này nhìn tôi thấy có bao nhiêu là ổn trọng, Cố tổng, cậu nói xem có phải không?"
Rút một điếu thuốc cho vào miệng, thủ trưởng khoác áo lên người, tiêu sái dị thường đi ra cửa.
Buổi tối, lúc Cố Hải tắm rửa liền giữ không nổi nữa, việc này so với nghiện ma túy còn khó chịu hơn, tràn ngập đầu óc đều là khuôn mắt Bạch Lạc Nhân. Đôi mắt lạnh lùng mị hoặc, cặp đùi thẳng tắp, khiến lòng người cứ bứt rứt khi cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, còn có quân trang bao lấy cặp mông căng đầy......
Tám năm qua, Cố Hải tích tụ quá nhiều năng lượng, lúc phát tiết có chút bất mãn.
Nếu để cậu ở lại đây thật tốt, đêm nay tinh tẫn mà chết cũng đáng giá ! !
Cố Hải tựa vào đầu giường, nôn nóng hút thuốc, trong lòng tự thôi miên, mày vững vàng, nhất định phải vững vàng. Nếu mày bây giờ thỏa hiệp, cậu ta khẳng định sẽ cho rằng loại thủ đoạn hiệu quả, cậu ta sẽ không ngừng thi triển trên người mày, cũng sẽ chạy đến chỗ người khác mà dương dương tự đắc. Nhất định phải loại bỏ tính tình độc ác này của cậu, làm cho cậu triệt để hiểu được, mị lực của mình cũng không có gì to tát, không nên đến chỗ khác để tự rước lấy nhục.
Cố Hải bắt mình phải ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hắn lại ôm "con trai" đến công ty .
Hai ngày tiếp, Bạch Lạc Nhân mỗi ngày đều lái xe đến, sau đó theo Cố Hải đến nhà ăn cơm. Cố Hải dưỡng thành một thói quen tốt, đó chính là mỗi ngày chờ lúc Bạch Lạc Nhân đến, đúng giờ canh giữ ở cửa sổ, rất hưng phấn thưởng thức Bạch Lạc Nhân đẹp trai ngời ngời đứng ở xa đợi hắn.
Đồng thời cũng hưởng thụ khoái cảm cực hạn là được người ta đến tìm!
Diêm Nhã Tĩnh giải quyết xong chuyện gia đình liền trở về công ty, cô phát hiện Cố Hải văn phòng có thêm một thứ, ban đầu tưởng có người nào đùa dai. Kết quả đến đó vài lầ mới biết con lật đật này là do Cố Hải mang đến , hơn nữa rất yêu chiều nó, nếu ai nói bậy gì nó, Cố Hải khẳng định sẽ trở mặt.
Hôm nay, tan tầm, Diêm Nhã Tĩnh theo thường lệ đến văn phòng Cố Hải.
Kết quả, phát hiện ánh mắt hắn đang để ngoài cửa sổ.
Loại chuyện này Diêm Nhã Tĩnh đã phát hiện lần thứ hai .
Cô rất ngạc nhiên không biết Cố Hải đang nhìn cái gì, loại ánh mắt này sao lại xa lạ đến thế.
"Cố tổng." Diêm Nhã Tĩnh gõ gõ cửa.
Cố Hải đem ánh mắt trở về, trong mắt vẫn còn nguyên độ ấm, thản nhiên nói,"Văn kiện cứ để ra kia đi !"
Diêm Nhã Tĩnh đem đồ để lại, quay đầu hướng về phía Cố Hải, phát hiện hắn ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Anh đang nhìn gì vậy?" Diêm Nhã Tĩnh nhịn không được hỏi câu.
Cố Hải u u cười, kéo Diêm Nhã Tĩnh qua, chỉ Bạch Lạc Nhân ở ngoài cửa sổ,"Cô nói xem có phải cậu ấy đứng đó vẻ mặt rất ngốc nghếch không?" Trong mắt không ngừng che dấu vẻ sủng nịch.
Diêm Nhã Tĩnh kinh ngạc nhìn chằm chằm Cố Hải, cô không thể hiểu được, Cố Hải sao có thể nhìn anh trai mình đầy hăng hái như vậy? Huống chi cô cũng không thấy Bạch Lạc Nhân có chỗ nào ngốc, ngược lại loại này hành vi của Cố Hải thì rất ngốc .
"Ồ, hai ngày nay tan tầm luôn thấy anh ấy đứng đó, cũng không biết đang đợi ai."
Cố Hải khóe môi cong lên một cách kiêu ngạo, giống như Diêm Nhã Tĩnh lời này là cố ý nói cho hắn nghe .
Diêm Nhã Tĩnh còn nói thêm:"Nhưng từ khi anh ấy đến, nhân viên công ty chúng ta chỉ toàn dính lấy cửa ra vào, hôm trước lúc em đi ra, vừa vặn nhìn thấy một nhân viên đang lại gần anh ấy, còn muốn xin số điện thoại."
Cố Hải ánh mắt đột nhiên căng thẳng,"Cậu ấy cho sao?"
"Cho chứ!" Diêm Nhã Tĩnh cười rộ,"Anh ấy thật có duyên với nữ nhân, em không chỉ thấy một lần có con gái đến chỗ anh ấy. Nói thật, anh trai anh thật biết gây tai họa, đứng ở đó thật phong cách làm người ta muốn không chú ý cũng không được."
Khi nói chuyện mặt cũng đỏ lên.
Cố Hải lúc này nghe thấy, tư vị trong lòng có chút thay đổi, lập tức liền đi xuống.
Vốn có một lần có cơ hội đánh lén, lúc ấy tay đã hướng về phía đũng quần của Bạch thủ trưởng, chỉ cần lực phát ra đủ, Bạch thủ trưởng đương nhiên sẽ bị hạ gục. Đáng tiếc tay Cố tổng vừa trườn qua, còn chưa kịp chạm vào, xương cốt đã mềm nhũn.
Bạch Lạc Nhân hùng hổ khí phách hiên ngang cưỡi trên người Cố Hải, tay cầm đồng xu, hừ hừ nói:"Thế nào? Cố tổng, cậu vẫn không phục?"
Cố Hải híp mắt cười,"Cậu mà còn tiếp tục ngồi, tôi sẽ lập tức ăn cậu đó."
Bạch Lạc Nhân cúi đầu nhìn xuống, lúc này hai "chim" đã rúc vào nhau, nếu ngồi tiến về phía trước, "Chim" của hắn và "chim" mình chẳng phải sẽ ...... Từ con ngươi Bạch Lạc Nhân bay ra vô số thanh kiếm lạnh, chống lại con ngươi tràn ngập nhu tình của Cố Hải, bên nóng bên lạnh đối nhau kịch liệt, nháy mắt hóa thành sương mù dâm mĩ tràn ngập căn phòng.
Bạch Lạc Nhân nửa người trên chậm rãi cúi xuống, mang theo một loại khí chất mị hoặc đẹp đẽ cường đâị áp lên
Cố Hải tim đều tan chảy.
Tay hắn để sau gáy Bạch Lạc Nhân, hung hăng ép xuống, lúc khoảng cách giữa môi hai người chỉ còn một cm liền dừng lại, sau đó, phả một hơi thở nóng bỏng vào mặt Bạch Lạc Nhân.
"Tám năm nay đều muốn thao cậu."
Bạch Lạc Nhân u u đáp một câu,"Tôi cũng thế."
Một nguồn điện thế cực mạnh từ chỗ tiếp xúc của hai người chạy thẳng đến phía dưới bụng, hô hấp của Cố Hải đều trở nên nặng nề, tầm mắt nhìn Bạch Lạc Nhân mang theo cuồng dã thú tính. Tay đặt sau lưng Bạch Lạc Nhân nhẹ nhàng lại chậm chạp đi xuống, chờ đúng thời khắc này, đột nhiên ra tay, nháy mắt đem Bạch Lạc Nhân đẩy ngã dưới thân.
Đáng tiếc, Bạch Lạc Nhân thân thủ nhanh nhẹn từ trên Cố Hải lật thân, rõ ràng lưu loát đẩy tay ra, quay đầu cho Cố Hải một nụ cười lãnh mị.
Lòng Cố Hải bây giờ, giống như có vô số con kiến đang bò qua bò lại.
Dục vọng chinh phục của Cố Hải chưa bao giờ bốc lên mạnh mẽ như vậy, hắn phát hiện, Bạch Lạc Nhân so với tám năm trước, càng làm người ta khó có thể chống đỡ. Loại mầm độc này một khi đã nuốt vào, nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.
"Tôi đói bụng." Bạch Lạc Nhân rất nhanh thu hồi loại biểu cảm kia.
Cố Hải bình phục hô hấp, trầm giọng nói:"Thành thật ngồi chỗ này cho tôi."
Ý là, đừng có tiếp tục làm con thiêu thân, sự nhẫn nại của tôi lòng cậu hiểu rõ hơn ai hết.
Bạch Lạc Nhân ở bên ngoài đi qua đi lại hai vòng, cảm thấy có chút không thích hợp, liền đi đến cửa phòng bếp, vừa muốn đi vào, đột nhiên bị tình cảnh bên trong dọa một phát. Cố Hải đang dùng dao vui đùa chặt chém trên miếng thịt, ánh mắt híp lại, lộ ra vẻ giảo hoạt, Bạch Lạc Nhân trong lòng lưu luyến, không phải đem tôi biến thành miếng thịt kia rồi chứ?
Quá trình ăn cơm diễn ra xem như hài hòa.
Bạch Lạc Nhân nhìn đầy bàn đồ ăn, tâm tình rất tốt, liền trêu ghẹo nói: "Đều là món tôi thích ăn, đừng nói là bởi vì biết tôi đến nên cậu chuẩn bị tốt từ trước rồi đấy?"
Cố Hải hừ lạnh một tiếng,"Ai nói đây là chuẩn bị cho cậu? Cậu không đến tôi bình thường cũng ăn như vậy, cậu đến tôi còn không muốn cho cậu ăn đâu." Dứt lời đem mấy đĩa đồ ăn ngon xoay về phía mình.
Nảy ra một ý định, Bạch Lạc Nhân không cướp về, thành thành thật thật ăn mấy món chay trước mặt.
Trong lòng Cố Hải thật sự không nỡ, nghĩ đến việc Bạch Lạc Nhân trong quân đội chịu khổ, vất vả, còn phải ăn thứ không giống cơm. Thật vất vả mới đến chỗ mình, tưởng cải thiện được bữa ăn cho cậu, kết quả nói một câu không dễ nghe, lại phải ăn đồ không ngon .
"Được rồi, trông cậu thật đáng thương, hôm nay thưởng cho cậu vài món, đừng lại đi chỗ khác nói Cố tổng ngược đãi cậu." Dứt lời lại đem vài món ăn mặn đẩy đến tầm mắt Bạch Lạc Nhân.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân đẩy mấy món đó ra xa.
Cố Hải mặt tối sầm, đánh lên mu bàn tay Bạch Lạc Nhân hai cái.
"Cậu cứ nhất định gây khó dễ với bản thân sao?"
Bạch Lạc Nhân vẻ mặt không đổi liếc Cố Hải một cái, rồi sau đó liền giơ đũa gắp món mình thích bỏ vào miệng.
Lòng Cố Hải có chút không biết phải làm sao, hắn thanh thanh cổ họng, trịnh trọng nói:"Bạch Lạc Nhân, cậu đã biến thành xấu xa."
Bạch Lạc Nhân trong lòng hừ một tiếng, tôi thay đổi sao? Không phải là vì vạch trần cậu sao, tôi có thể vội vàng trúng kế của cậu sao? Tôi muốn nhìn một chút, cậu có thể làm bộ làm tịch tới khi nào !
"Tôi cảm thấy rất đồng tình với bạn gái cũ của cậu." Cố Hải thở dài.
Bạch Lạc Nhân cười lạnh,"Đồng tình với cô ấy? Cô ấy có gì đáng để cậu phải đồng tình?"
"Cậu từ nhìn mình hiện tại đi, mặt đầy lỗ mãng, chẳng còn chút kiên định nào của ngày trước! Nếu ai làm người yêu của cậu, họ phải có bao nhiêu phần không yên lòng !"
Dịch ra là, cậu có thể câu dẫn tôi nhưng mà đừng có đi nơi khác câu dẫn
Bạch Lạc Nhân không chút để ý trả lời,"Giữ không được tôi, chỉ có thể trách hắn vô dụng!"
Giờ khắc này, Cố Hải trong lòng sinh ra một ý niệm rất mĩ lệ, hắn muốn Bạch Lạc Nhân trực tiếp thao đến phát khóc ! !
Ăn cơm xong, Bạch Lạc Nhân lau miệng đứng dậy, "Tôi đi đây."
"Cứ vậy đi luôn?" Cố Hải nhịn không được hỏi.
Bạch Lạc Nhân nhíu mày,"Không thì sao?"
Cố Hải sắc mặt thay đổi, trong lòng yên lặng sắp xếp lại lời nói, làm sao để giữ tiểu tử này lại, sau đó danh chính ngôn thuận ăn sạch cậu, từ nay về sau cậu luôn phải cúi đầu xưng thần.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân hoàn toàn không cho Cố Hải cơ hội giữ lại.
"Tôi không thể lưu lại chỗ này, tôi phải nghiêm vu kiềm chế bản thân, để người yêu tôi sau này nhìn tôi thấy có bao nhiêu là ổn trọng, Cố tổng, cậu nói xem có phải không?"
Rút một điếu thuốc cho vào miệng, thủ trưởng khoác áo lên người, tiêu sái dị thường đi ra cửa.
Buổi tối, lúc Cố Hải tắm rửa liền giữ không nổi nữa, việc này so với nghiện ma túy còn khó chịu hơn, tràn ngập đầu óc đều là khuôn mắt Bạch Lạc Nhân. Đôi mắt lạnh lùng mị hoặc, cặp đùi thẳng tắp, khiến lòng người cứ bứt rứt khi cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, còn có quân trang bao lấy cặp mông căng đầy......
Tám năm qua, Cố Hải tích tụ quá nhiều năng lượng, lúc phát tiết có chút bất mãn.
Nếu để cậu ở lại đây thật tốt, đêm nay tinh tẫn mà chết cũng đáng giá ! !
Cố Hải tựa vào đầu giường, nôn nóng hút thuốc, trong lòng tự thôi miên, mày vững vàng, nhất định phải vững vàng. Nếu mày bây giờ thỏa hiệp, cậu ta khẳng định sẽ cho rằng loại thủ đoạn hiệu quả, cậu ta sẽ không ngừng thi triển trên người mày, cũng sẽ chạy đến chỗ người khác mà dương dương tự đắc. Nhất định phải loại bỏ tính tình độc ác này của cậu, làm cho cậu triệt để hiểu được, mị lực của mình cũng không có gì to tát, không nên đến chỗ khác để tự rước lấy nhục.
Cố Hải bắt mình phải ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hắn lại ôm "con trai" đến công ty .
Hai ngày tiếp, Bạch Lạc Nhân mỗi ngày đều lái xe đến, sau đó theo Cố Hải đến nhà ăn cơm. Cố Hải dưỡng thành một thói quen tốt, đó chính là mỗi ngày chờ lúc Bạch Lạc Nhân đến, đúng giờ canh giữ ở cửa sổ, rất hưng phấn thưởng thức Bạch Lạc Nhân đẹp trai ngời ngời đứng ở xa đợi hắn.
Đồng thời cũng hưởng thụ khoái cảm cực hạn là được người ta đến tìm!
Diêm Nhã Tĩnh giải quyết xong chuyện gia đình liền trở về công ty, cô phát hiện Cố Hải văn phòng có thêm một thứ, ban đầu tưởng có người nào đùa dai. Kết quả đến đó vài lầ mới biết con lật đật này là do Cố Hải mang đến , hơn nữa rất yêu chiều nó, nếu ai nói bậy gì nó, Cố Hải khẳng định sẽ trở mặt.
Hôm nay, tan tầm, Diêm Nhã Tĩnh theo thường lệ đến văn phòng Cố Hải.
Kết quả, phát hiện ánh mắt hắn đang để ngoài cửa sổ.
Loại chuyện này Diêm Nhã Tĩnh đã phát hiện lần thứ hai .
Cô rất ngạc nhiên không biết Cố Hải đang nhìn cái gì, loại ánh mắt này sao lại xa lạ đến thế.
"Cố tổng." Diêm Nhã Tĩnh gõ gõ cửa.
Cố Hải đem ánh mắt trở về, trong mắt vẫn còn nguyên độ ấm, thản nhiên nói,"Văn kiện cứ để ra kia đi !"
Diêm Nhã Tĩnh đem đồ để lại, quay đầu hướng về phía Cố Hải, phát hiện hắn ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Anh đang nhìn gì vậy?" Diêm Nhã Tĩnh nhịn không được hỏi câu.
Cố Hải u u cười, kéo Diêm Nhã Tĩnh qua, chỉ Bạch Lạc Nhân ở ngoài cửa sổ,"Cô nói xem có phải cậu ấy đứng đó vẻ mặt rất ngốc nghếch không?" Trong mắt không ngừng che dấu vẻ sủng nịch.
Diêm Nhã Tĩnh kinh ngạc nhìn chằm chằm Cố Hải, cô không thể hiểu được, Cố Hải sao có thể nhìn anh trai mình đầy hăng hái như vậy? Huống chi cô cũng không thấy Bạch Lạc Nhân có chỗ nào ngốc, ngược lại loại này hành vi của Cố Hải thì rất ngốc .
"Ồ, hai ngày nay tan tầm luôn thấy anh ấy đứng đó, cũng không biết đang đợi ai."
Cố Hải khóe môi cong lên một cách kiêu ngạo, giống như Diêm Nhã Tĩnh lời này là cố ý nói cho hắn nghe .
Diêm Nhã Tĩnh còn nói thêm:"Nhưng từ khi anh ấy đến, nhân viên công ty chúng ta chỉ toàn dính lấy cửa ra vào, hôm trước lúc em đi ra, vừa vặn nhìn thấy một nhân viên đang lại gần anh ấy, còn muốn xin số điện thoại."
Cố Hải ánh mắt đột nhiên căng thẳng,"Cậu ấy cho sao?"
"Cho chứ!" Diêm Nhã Tĩnh cười rộ,"Anh ấy thật có duyên với nữ nhân, em không chỉ thấy một lần có con gái đến chỗ anh ấy. Nói thật, anh trai anh thật biết gây tai họa, đứng ở đó thật phong cách làm người ta muốn không chú ý cũng không được."
Khi nói chuyện mặt cũng đỏ lên.
Cố Hải lúc này nghe thấy, tư vị trong lòng có chút thay đổi, lập tức liền đi xuống.