Đêm đêm ngày ngày, quẩn quanh mãi chốn trời mây.
Đêm đêm ngày ngày…
Dương tàn nguyệt tận…
“Ngươi là ai vậy?” Bên tai hắn vang lên một giọng nói.
Hắn kinh ngạc vô cùng, quay người nhìn lại.
Dưới ánh trăng kỳ ảo, vải sa đen nhánh cuốn vào trong tầm mắt.
Một người y phục đen tuyền, đương phi hành giữa không trung.
Thần tình y hết sức hiếu kỳ.
“Nhìn ngươi quen lắm.” Người đó bay lượn bên cạnh hắn, cười hỏi: “Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi thì phải.”
“Ta không quen ngươi.” Hắn nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi: “Làm sao chúng ta gặp nhau được?”
“Ừm…ta cũng đâu có quen con quỷ nào…” Người kia cũng cẩn thận suy nghĩ: “Không lẽ là do ta giết ngươi? Vớ vẩn, không thể nào! Gần đây ta có giết ai đâu! Nhìn bộ dạng của ngươi, có vẻ là ma mới…”
“Ta là quỷ sao?” Tâm trí hắn mơ hồ: “Ta không rõ nữa…”
“Nhìn ngươi rất giống quỷ…” Y đưa tay lại gần, đâm xuyên qua thân thể hắn: “Chính xác là quỷ…nhưng mùi vị hơi bất thường…Lạ thật.”
Hắn cúi đầu, ánh mắt kinh ngạc chăm chăm nhìn vào bàn tay người đó nằm trong cơ thể nửa trong suốt của mình, lòng có chút hoang mang.
“Này, tên ngươi là gì?” Người kia hỏi hắn.
“Tên…” Hắn ngẫm nghĩ, nghĩ mãi: “Hình như ta tên là…Thương…Thương…”
“Thương Thương?” Y liếc hắn bằng nửa con mắt: “Danh tính chẳng ra làm sao cả!”
“Không phải…ta không nhớ rõ…” Hắn miễn cưỡng thanh minh: “Là Thương gì đó…ta nghĩ không ra…”
“Nghĩ không ra? Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.” Người kia vỗ vai hắn, tất nhiên chỉ vỗ cho có lệ tượng trưng mà thôi: “Cũng không sao, đặt đại một cái tên là được.”
“Đặt?” Gần đây đầu óc hắn luôn mơ màng, nhưng chí ít cũng nhận ra người này thật kỳ quái: “Ngươi là ai? Ngươi bảo ta là quỷ, vậy ngươi cũng là quỷ sao?”
“Dù là ma mới cũng đừng có đem ta vơ thành cá mè một lứa với ngươi chứ!” Y vừa bay bay vừa day thái dương mình, nhưng không giấu nổi vẻ đắc ý dạt dào: “Ta là yêu quái, một yêu quái đạo hạnh cao thâm, so với cô hồn dã quỷ vô dụng như ngươi kiểu gì cũng mạnh hơn gấp trăm ngàn lần!”
Yêu?
Là yêu?
Ai là yêu?
Ngươi chính là yêu quái ư?
Không sai! Ta chính là yêu quái.
Vì sao?
Vì sao ngươi lại là yêu?
Ngươi thực sự là yêu sao?
Cho dù ngươi là yêu, ta cũng sẽ ở bên ngươi.
“Yêu…” Hắn ngoảnh lại nhìn y, nghiêng đầu hỏi: “Yêu quái là gì?”
“Yêu quái là yêu quái chứ là gì!” Người kia vò đầu bứt tóc: “Nội trong vài ba câu làm sao mà giải thích rõ ràng cho được.”
Thấy ánh mắt nghi hoặc của hắn, y cúi đầu nhìn xuống dưới chân, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Không sao! Ta không giải thích được cho ngươi, nhưng sẽ tìm cho ngươi một người có thể thay ta làm điều đó!” Y chỉ xuống phía dưới: “Tới nhà của ta rồi, này ma mới, ngươi muốn xuống ngồi nghỉ chút không?”
Hắn nhìn xuống, chỉ thấy một khoảng rừng rậm âm u.
“Nhà của ngươi…”
Y vung tay giữ hắn, hắn dừng lại, không bị gió thổi tạt đi nữa.
Y nháy mắt với hắn.
Hắn nhận ra, người này có đôi mắt xinh đẹp biết bao.
Đôi mắt sáng đến long lanh…
Nhìn quen lắm…nhưng đã gặp ở đâu…thì không sao nhớ được…
“Ngươi có thể gọi ta là Tích Dạ.” Sau đó, hắn nghe người kia nói: “Chào mừng đến với Phiền Não hải!”
Khi hạ xuống, hắn lại thấy một người.
Y trang một màu trắng tinh, mái tóc cũng trắng tinh, đứng chờ đợi trước cánh cửa ấm áp…
Giống như tuyết đầu mùa rơi xuống trần gian, không một chút hơi lạnh. Là thứ tuyết trắng dịu dàng.
Người đó thấy hắn đến, không hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ nói: “Ngươi mệt rồi phải không? Nếu mệt thì đi nghỉ một lát đi.”
Người này, giống như chạm đến phần mềm yếu nhất trong lòng người…
Khi y cười, thực ôn nhu, rất ôn nhu…Ôn nhu đến mức làm tim ta đau nhói…
Nếu hắn còn có tâm…Nhất định sẽ đau…
Người đó bảo, tên y là Vô Danh.
Không có tên…
Là một người không tên, giống y như hắn vậy…
“Gọi ngươi là Thương nhé!” Vô Danh nói với hắn: “Ta có cảm giác ngươi giống cầu vồng bảy sắc nơi chân trời, nhưng thôi, cứ gọi là Thương đi.” (1)
“Vì sao?” Hắn mơ hồ hỏi.
“Vì đây là thứ ngươi nhớ rõ nhất, cho dù đó không phải là tên ngươi nhưng chắc chắn cũng rất quan trọng đối với ngươi.” Vô Danh viết một chữ “Thương” lên giấy: “Ngươi có thể quên mọi thứ, nhưng tốt nhất nên lưu giữ kỹ chữ này trong tâm trí. Chúng ta luôn phải nhớ vài điều cho rõ, kể cả chuyện không tốt cũng phải nhớ, mới tránh phạm phải sai lầm như xưa.”
Thương…
Hắn tiêu tốn mất một thời gian dài, cuối cùng cũng nhớ chữ này. Nhớ rất kỹ.
Mãi cho đến sau này, hắn vẫn thường xuyên quên mất người mặc y phục màu đen tên là gì, là “Tiểu Hắc” hay cái gì đó Tây(2)…thế nhưng chữ này lại không thể quên.
Thương…Đây là tên của hắn…
Hắn là Thương, cùng người tóc trắng dịu dàng vô cùng tên Vô Danh, và kẻ tối ngày khoác y phục đen tuyền là Tích Dạ, cùng nhau sống ở Phiền Não hải…
Thương là quỷ, Vô Danh là người, Tích Dạ là yêu…
Phiền Não hải…
Ba nghìn chúng sinh trên đời, vật lộn trong Phiền Não hải…
Phiền Não hải ngập muộn phiền…
-Hoàn-
_________
Chú thích:
(1) Thương (苍) trong tên Vân Thương có nghĩa là sắc xanh, nên Vô Danh mới đề cập đến cầu vồng bảy sắc ở thế đối nhau với chữ Thương ở đây.
(2) Chữ Tích (惜) trong tên Tích Dạ và chữ Tây (西) nghĩa là hướng Tây cùng cách phát âm là “xī” nên Thương nhầm lẫn.
“Sơ Ảnh, nghe nói ngươi muốn gặp ta?” Y quăng khối ngọc linh lung rơi trên tòa bạch ngọc trong đại điện: “Sao giờ không nói gì?”
Mai Sơ Ảnh đứng yên, không quỳ xuống hành lễ với y.
“Mai yêu, ngươi thật to gan!” Một kẻ lớn tiếng: “Trước mặt Sơn chủ sao không mau quỳ xuống?!”
“Ta còn chưa nói đến, ngươi ồn ào cái gì?!” Y nhíu chặt mày: “Cút ra ngoài!”
Người vừa lên giọng lập tức bị một bóng đen thình lình xuất hiện lôi ra khỏi đại điện.
Trên dưới một trăm kẻ đứng trong đại điện, lúc này lại càng chìm vào im lặng.
“Sơn chủ, Mai Sơ Anh đến để cáo từ.” Sơ Ảnh khom người với y, thanh âm đầy biết ơn: “Tạ ơn che chở bao năm nay của Sơn chủ, Mai Sơ Ảnh vô cùng cảm kích. Giờ ta muốn đầu thai làm người, không tu tiên nữa.”
“Ngươi đến đại điện giữa lúc ta đang hội họp chỉ để nói chuyện đó sao?” Y nóng nảy phất tay: “Ngươi thích làm người thì làm người, muốn tu tiên thì tu tiên, những thứ vặt vãnh đừng có tìm ta. Ngươi đi xuống đi!”
“Thực ra hôm nay ta tới đây, chủ yếu là do có người nhờ mang thứ này trao cho Sơn chủ.”
“Thứ gì…”
Quang mang lấp lánh bảy sắc đột ngột xạ ra từ trong tay Mai Sơ Ảnh, tất cả đại điện đều phải vội vã che mắt, sợ bị pháp khí trấn yêu kia đả thương.
“Lớn mật!” Cả mấy kẻ đồng loạt phóng xuất ra đủ chiêu pháp lực, thầm thề phải cho hoa yêu nhỏ nhoi mà dám làm loạn cả đại điện kia phải tan xương nát thịt.
Nhưng pháp lực đánh trúng mai yêu như đánh lên một mặt gương, tất thảy đều phản ngược trở lại.
Đám người kia khổ sở chống đỡ với pháp lực của chính mình, mồ hôi toát ra như tắm.
Tưởng rằng pháp khí kia lợi hại thế nào, đến khi định thần nhìn kỹ, hóa ra Sơn chủ đã đứng chắn trước mai yêu kia từ lúc nào, thay nàng tạo khiên ngăn cản công kích.
“Đây…là của hắn…” Y chăm chú nhìn viên ngọc lưu ly dần tối lại trong tay Mai Sơ Ảnh.
“Vâng.” Mai Sơ Ảnh cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng vết thương ngọc lưu ly đang khắc vào tay nàng.
“Hắn đã chết?” Y hỏi, nét mặt đều đều vô cảm: “Nhanh như thế sao…”
“Sơn chủ, thân thể hắn đã đến cực hạn rồi…Huống chi, một khi tâm đã chết, hắn sống được cũng là điều hết sức viển vông.” Mai Sơ Ảnh cười nhạt một tiếng: “Dù sớm hay muộn, kết cục vẫn là kết cục. Không lẽ Sơn chủ nghĩ rằng, chắc chắn hắn sẽ đến cầu xin người hay sao?”
Y nhìn vẻ mỉa mai châm chọc của Mai Sơ Ảnh, khóe miệng khẽ giật.
“Thi thể hắn đâu?” Y cố kiềm chế lửa giận trong lòng.
“Thi thể? Làm sao còn nữa?” Mai Sơ Ảnh bật cười: “Sơn chủ, ngươi nhanh quên quá. Ngàn quỷ vạn yêu nuốt sạch không còn một miếng…ngươi nói xương thịt hắn không thể tồn tại, ngay cả hồn phách cũng tiêu tán. Vậy nên trên Bạch Mai lĩnh, ta đã tận mắt chứng kiến thi thể hồn phách đó đều đã bị yêu quỷ vô hình thu hết…Ta rất muốn hắn được toàn thây, nhưng Sơn chủ đã có lệnh, ta nào dám trái!”
“Ngươi…!” Y nắm chặt tay, ngọc linh lung xinh đẹp tan ra thành phấn vụn.
“Sơn chủ, người hối hận?” Mai Sơ Ảnh kiên cường hỏi y: “Người đã hối hận rồi phải không?”
“Hối hận?” Y nghe những lời này, đột nhiên bật cười: “Trên đời có thứ gì đáng để ta hối hận? Sơ Ảnh, ngươi dựa vào đâu mà dám khẳng định ta đang hối hận, nói thử ta nghe xem?”
“Nếu Sơn chủ đã nói không có tức là không có, không đáng tức là không đáng.” Mai Sơ Ảnh cung kính trả lời.
“Được lắm! Hay cho ngươi, Mai Sơ Ảnh!” Y nắm lấy cằm Mai Sơ Ảnh, ngọt ngào nói với nàng: “Hôm nay ta không truy cứu, có điều nếu ngươi muốn làm người phàm thì nên cẩn thận kè kè bên những thứ quan trọng của bản thân.”
Mai Sơ Ảnh không chút tránh né, nhìn thẳng vào mắt y: “Sơn chủ, trong lòng người rõ hơn ai hết, với tính cách của hắn sẽ không bao giờ vì chuyện sống chết mà đến cầu xin người. Người đã sớm biết sẽ có kết cục này đúng không?”
“Điều này không sai. Từ trước đến giờ, ta chưa từng gặp bất cứ kẻ nào quật cường như hắn.” Y buông Sơ Ảnh ra: “Ngươi nói đúng, ta nên hối hận…Trò chơi thú vị, tiếc là kết thúc quá sớm.”
“Sơn chủ, hắn nói hắn hận người…” Mai Sơ Ảnh đang nói bỗng ngập ngừng: “Hắn nói, hắn chết đi rồi, người rốt cuộc cũng thắng hoàn toàn. Hắn còn nhờ ta nói, người là kẻ hắn hận nhất trong suốt cả cuộc đời.”
“Hận?” Y khẽ chớp mắt: “Hắn chắc chắn là hận ta…Hắn ắt sẽ hận ta…Còn gì nữa?”
“Hắn nói, thực lòng tương tư chỉ vô ích, chẳng ngại phiền muộn đến điên cuồng…Tương tư quả tình vừa vô ích, lại chỉ rước thêm sầu khổ, không vướng vào vẫn là tốt nhất …”
“Không vướng vào? Đến giờ khắc này còn có thể nói thế…” Y bật cười: “Thật thú vị!”
“Sơn chủ…phút lâm chung, hắn có hỏi…liệu có ai nguyện nắm ánh trăng mà tặng hắn…Hắn gọi tên người…”
Không biết tới khi nào mới có người nguyện nắm lấy ánh trăng mà tặng ta…?
Nụ cười vụt tắt, y lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn!”
Thanh Lân…
Đôi mắt y chạm phải viên ngọc lưu ly Mai Sơ Ảnh đang cầm trên tay.
Nhìn một hồi, y vươn tay nắm lấy. Trong nháy mắt khi da thịt y vừa tiếp xúc, quang mang bảy sắc đột nhiên bùng cháy, xuyên thấu vào mu bàn tay.
“A!” Không hề lường trước vật này có thể đả thương mình, y bị đau, lập tức vung tay quăng khối ngọc đi.
Một tiếng vang trong veo mà xa vời.
Trên tay rành rành một vết bỏng. Y trừng mắt căm tức.
Còn đang nổi giận, y bỗng nhìn thấy ngọc lưu ly vỡ tan trên sàn bạch ngọc.
Y thoáng giật mình.
Vỡ rồi…
“Vỡ rồi…”
Ở một nơi rất xa, một khoảng rừng cây cao không thấy ngọn, một thân ảnh mờ ảo đứng trên ngọn cây cao nhất, nhìn về phía chân trời đến mức xuất thần.
“Vỡ? Cái gì vỡ?” Bên cạnh hắn, một người toàn thân vận trang phục đen tuyền cuống quýt nói: “Ngươi định đi tố cáo ta sao? Nhưng ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi cứ một mực bảo lọ đường là do ta đánh vỡ, ta có chết cũng vẫn không thừa nhận đâu!”
Bóng dáng kia, thoạt nhìn hệt như một thân ảnh hư ảo bỗng nâng tay đặt lên ngực mình.
“Ngươi xong chưa?” Hắc y nhân ngáp dài một cái: “Ngươi không ngủ nhưng ta thì cần ngủ! Cả đêm đứng đờ ra ở đây, ngươi không thấy chán sao?”
“Ta nghe thấy…có gì đó vỡ tan…” Thân ảnh kia lặp lại không ngừng: “Vỡ…”
“Được rồi được rồi! Ta nhận! Lọ đường là do ta làm vỡ!” Hắc y nhân giơ tay đầu hàng: “Kệ xác ngươi đấy! Nhưng ta xin ngươi, không nói cũng có chết ai đâu? Chỉ là một lọ đường mà ngươi làm như ta đánh vỡ tim ngươi vậy!”
“Tâm…tan vỡ…” Thân ảnh kia lại thì thầm.
“Nếu ngươi mà có tâm thật, ta thề sẽ cho nát vụn ngay!” Hắc y nhân oán thán: “Đêm hôm khuya khoắt không được ngủ…”
“Tiểu Hắc…”
Hắc y nhân thiếu chút nữa ngã lộn từ trên cây xuống.
“Ta đã cảnh cáo ngươi bao nhiêu lần rồi, cấm không được gọi ta là Tiểu Hắc!” Hắn vung quyền, cánh tay xuyên thấu qua thân ảnh nhợt nhạt kia một cách quỷ dị.
“Tiểu Hắc…tâm…làm sao vỡ được…” Thân ảnh kia như hoàn toàn không chú ý tới sự bất mãn đùng đùng của hắc y nhân, chỉ lẩm nhẩm tự nhủ: “Lấy tâm của ngươi ra cho ta xem thử xem…”
“Ngươi là con quỷ ngu ngốc!” Hắc y nhân gào lên chói tai, co chân muốn đạp chết người kia: “Ngươi càng ngày càng điên kinh khủng! Ta đá ngươi, ta nhất định phải đá ngươi xuống dưới!”
“Vỡ…” Thân ảnh kia vẫn lặng nhìn chân trời, khẽ lặp lại.
Lưu ly…vỡ mất rồi…
-Lưu Ly Toái – Hoàn-