“Trác Bắc Dương, ngươi vì sao mỗi lần đều không tuân lệnh?”
Nam tử tôn quý tuấn mỹ ngồi ngay ngắn trên thủ tọa, xoa cái trán nổi đầy gân xanh, cố gắng khống chế tính tình của mình.
“Ai nha, ngươi không nhìn thấy đám tàn binh bại tướng đó có bao nhiêu đáng giận sao.” Nghĩ đến đây Trác Bắc Dương vẫn là tức giận một quyền mạnh mẽ đấm xuống mặt bàn,“Thua thì thua, là bọn hắn vô dụng, đáng lẽ nên chết từ lâu, cư nhiên còn dám vụng trộm chạy đến ngoại thành giết người cướp của, ngươi không biết ngày hôm qua khi ta nhìn thấy, tức giận muốn ọc máu!”
“Cho nên ngươi suốt đêm một người cưỡi ngựa chạy đến hang ổ của bọn chúng, đem 55 mạng người, đem bọn họ giết sạch không chừa ai?” Nam tử trầm thấp tiếng nói mang theo chán nản.
Đáng tiếc người nào đó 1 chút cũng nghe không hiểu,“Ha ha, ngươi cũng đừng khích lệ ta, chỉ cần là người chính trực nhìn thấy bọn họ làm ác cũng sẽ ra tay, ta cũng chỉ là tùy tiện mà thôi.”
“Ngươi một mình xông lên phía trước, thậm chí không có hỏi ta một câu, đối với đám giặc cỏ kia có tính toán gì không?” Ngữ điệu rất nhẹ, rất chậm.
“Mặc kệ ngươi có tính toán gì, hiện tại đều biến thành không cần phải tính, ha ha! Ta nói, biện pháp giải quyết như vậy là thống khoái nhất, các ngươi là người đọc sách hay thích quanh co, chuyển biến tùm lum, không có ý nghĩa? Chờ các ngươi nghĩ ra biện pháp, nói không chừng người ta đã sớm chạy đến chân trời rồi, đến lúc đó giết cái rắm hả?”
“Tốt lắm.” Nam tử ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt 1 vật xanh biếc lật qua lật lại.
Trác Bắc Dương vừa nhìn thấy động tác này của hắn, đột nhiên cứng đờ, sau đó rất nhanh lui về phía sau vài bước; “Ta nghĩ ta còn có việc, phải đi……”
“Sửa cửa thành.”
“Kháo!”
Lại sửa cửa thành, lại sửa cửa thành!
Trác Bắc Dương cắn răng trong lòng loạn mắng, hắn hận nhất làm cái loại việc nhàm chán đơn điệu này, lần trước hắn trong lúc vô ý nói lão bà người nào đó nói mấy câu, đã bị phạt đi khuân đá hết 7 ngày, lần này cư nhiên lại……
“Nửa tháng.”
“Cái gì?”
“Mười lăm ngày, thiếu nửa canh giờ, cũng phải làm cho xong mới được trở về, nghe rõ chưa?”
“Lão Tử không phục!”
“Nga, ngươi có cái gì không phục?”
“Ta lần này rõ ràng là vì dân trừ hại, vì sao còn phạt ta?”
Nam tử bên môi cười yếu ớt,“Ta nói cho ngươi biết vì sao. Sở dĩ ta không hề động đến đám giặc cỏ này, là vì bọn họ ngoài mặt nhìn thì đơn giản nhưng thật sự không phải như vậy, bọn họ lén lút đi theo, chúng ta động bọn họ cũng động, sẽ có loại tàn binh bại tướng ngu ngốc như vậy? Sau lưng bọn họ hẳn là có người sai sử, ta vốn dĩ định lợi dụng những người này tìm ra cái người ở phía sau, vốn đã có manh mối, nhưng là ngươi tối hôm qua làm [ chuyện tốt ], hiện tại hết thảy phải bắt đầu lại từ đầu.” Hắn dừng một chút nhìn nam tử kia,“Xin hỏi Trác tham tướng, ngươi có muốn đi sửa cửa thành không, hử?”
Trác Bắc Dương trầm mặc một lúc lâu, sau đó trực tiếp xoay người ra khỏi lều của chủ soái.
“Đi đâu?”
“Khuân đá.” Bước đi đến bên ngoài lều trại, dừng lại, sau đó quay đầu hướng nam tử rống to:“Con mẹ nó, có chuyện như vậy ngươi cũng nên nói trước cho ta biết một tiếng, bằng không bảo ta trơ mắt nhìn cái đám khốn khiếp kia giết người, cướp bóc không làm gì sao?” Thống khoái rống xong, vén mành đi ra ngoài.
Nam tử im lặng ngồi ở trên ghề chủ soái, trầm mặc sau một lúc lâu, bên môi mang theo một tia cười khổ,“Ta làm sao có thể nói cho ngươi, người phía sau kia, có khả năng chính là anh ruột của ta.”
Nơi này là phương bắc xa xôi mà rét lạnh, thành trì tận cùng của Tử húc quốc, Lệnh Dương thành, hiện nay đã là mùa xuân, nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất thấp, hơi thở thành sương, nước đóng thành băng; Binh lính thủ ở cửa thành mặc xiêm y thật dày, nhìn cánh tay trần của nam tử cách đó không xa, trợn mắt há mồm ngây ngốc.
Ở giữa một đám binh lính mạc áo xám, Trác Bắc Dương thân hình cao lớn phi thường bắt mắt, nhưng càng làm cho người bắt mắt hơn là, trời lạnh như thế, hắn cư nhiên ở trần khuân đá, từng khối cơ bắp rắn chắc vì dùng sức mà phồng lên, toàn thân cao thấp đều là đá chồng chất khắp cơ thể, thân thể cường tráng làm cho người ta líu lưỡi!
“Ta nói A Dương, ngươi cả ngày ở trong này làm người khuân vác, tham tướng này làm được cũng thật là quá cực nhọc đi.” Kim Bằng Phi nhàn nhàn ngồi ở bên tường thành, một bên thưởng thức bạn tốt ở nơi nào đó ra sức làm cu li, lại thuận tiện nói mát vài câu, hắn thực rất vui vẻ.
“Ngươi hôm nay nhàm chán quá phải không, không có việc làm nên không vui chứ gì, phải không?” Trác Bắc Dương nắm lại nắm đấm,“Khanh khách” tiếng khớp xương nghe qua cũng rất dọa người.
“Xem như ta chưa nói.” Kim Bằng Phi lập tức thông minh chuyển chủ đề:“Chúng ta khi nào thì mới có thể khải hoàn hồi hương?”
“Chuyện này đừng hỏi ta, ngươi đi hỏi chủ soái.”
“Làm ơn, ngươi với hắn quen thân như vậy, khẳng định biết.”
“Như thế nào, nhớ lão bà ngươi, chờ không kịp phải về sao?” Trác Bắc Dương nhếch môi cười tà ác.
Nói đến lão bà, Kim Bằng Phi lập tức cực lực rùng mình,“Làm ơn, đừng nhắc tới nữ nhân kia trước mặt ta.” Năm đó nếu không phải vì nàng, hắn cũng sẽ không nghĩ quẩn như vậy, trốn trong quân đội nha! Ngẫm lại, trên đời này cũng chỉ có nơi toàn nam nhân này, mới có thể thoát được con mụ la sát kia.
“Ân hừ, cho nên nói, báo ứng đến thật là nhanh.” Trác Bắc Dương một phen khiêng lên hai khối đá, bưng đến nơi xây tường mới.
Lúc trước Kim Bằng Phi ở An Dương thành thanh danh phong lưu nổi tiếng toàn thành, trước kia mỗi ngày đều lôi kéo hắn đến kỹ viện, khi đó hắn đang lúc rảnh cảm thấy dù sao cũng nhàm chán, liền đi theo, dù sao hắn cũng chỉ đi uống rượu, về phần Kim Bằng Phi làm cái gì cùng hắn không quan hệ. (anchan: anh của ta gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn là ‘rau sạch’ 100%)
Nhưng tên Kim Bằng Phi kia tri kỷ hồng phấn khắp thiên hạ, trong nhà tiểu thiếp vô số, như thế nào cũng không nghĩ đến ba năm trước đây sau khi dời nhà đến kinh thành, trong nhà lại cưới cho hắn một thê tử hung ác như vậy, tính tình ngoài táo bạo ra còn có chút võ công, vì thế ngày ngày khoái hoạt của Kim Bằng Phi phải kết thúc, mỗi ngày bị đánh, ngày ngày bị mắng, cuối cùng không thể nhịn được nữa vừa vặn Bắc Việt quốc tạo phản, xuất thân danh y thế gia hắn chạy nhanh hưởng ứng lệnh triệu tập làm quân y.
Nhưng mà bọn họ không ai lại nghĩ đến, ở trong quân đội lại mặt được bạn cũ.
“Nói đến lão bà……” Chờ Trác Bắc Dương trở về đến, Kim Bằng Phi lập tức nháy mắt cười nói với hắn:“Ngươi đi một lúc chính là bốn năm, ngươi lại không nhớ lão bà của ngươi?”
Trác Bắc Dương lập tức trừng mắt quát:“Đó là chuyện chỉ có nữ nhân mới làm, ta đường đường là nam tử hán!”
“Được được được, ngươi là nam tử hán.” Kim Bằng Phi cười đến càng ngày càng sáng lạn,“Năm đó lúc nhà của ta chuyển ra khỏi An Dương thành, lão bà ngươi cũng đã mang thai rồi, là mời ta cha đến xem hỉ mạch.”
Nói đến chuyện này, Trác Bắc Dương lập tức cười ngây ngô,“Hắc hắc……”
“Hiện tại chắc là cũng đã ba tuổi.” Kim Bằng Phi cảm thán:“Nhớ đến lúc ta phong lưu khoái hoạt, tiểu tử ngươi ngay cả tư vị của nữ nhân là cái gì cũng không biết, ai lại nghĩ đến, ngươi lại còn làm cha sớm hơn ta.”
Ngây ngô cười lập tức ngừng, Trác Bắc Dương sắc mặt lập tức âm trầm xuống,“Kim Bằng Phi, ngươi còn dám nói đến sự kiện thử kia thử xem!”
“Được được được, không đề cập tới, không đề cập tới!” Lời tuy nói như vậy, nhưng chỉ nhớ đến năm đó người nào đó trong đêm tân hôn, chạy đến nhà hắn, đem xuân cung đồ của hắn đoạt đi để học hỏi, Kim Bằng Phi liền nhịn không được muốn cười to, tuy rằng bản xuân cung đồ năm đó là hắn muốn đưa trước cho A Dương làm lễ vật tân hôn.
Ai biết nam tử kia trừng to mắt,“Cái loại sách thối này ai thèm xem? Việc này chỉ cần là nam nhân sẽ biết, ta còn cần học tập? Muốn chết!” Còn tặng cho hắn một quyền làm quà tạ lễ.
Ai biết được sau lại sẽ như vậy……
“Ha ha ha……” Tiếng cười từ miệng Kim Bằng Phi tuôn ra,“Thật không nghĩ tới, ngươi cư nhiên lại là xử nam!”
“Ta hiện tại đã không phải, được chưa!” Trác Bắc Dương nghiến răng nghiến lợi, chuyện này xú tiểu tử này đem ra giễu cợt nhiều như vậy năm, trở thành sỉ nhục lớn nhất trong đời của Trác Bắc Dương hắn!
“Ngươi lúc trước không phải thường xuyên đi theo đám tiêu sư sao? Làm sao có thể vẫn là…… Ha ha ha……” Cười đến không thở nổi, ai cũng nói trong lúc tiêu sư áp tải ăn uống đánh bạc chơi gái, chậc chậc chậc……
“Ta cũng không phải ngươi!” Trác Bắc Dương dùng sức trừng, hắn cũng không phải cầm thú, chỉ cần nữ nhân là có thể.
Trước kia khi chưa gặp Hạ Nhược Tịnh, cuộc sống của hắn trừ bỏ luyện võ không có thứ khác, đối với nữ nhân một chút hứng thú đều không có! Hắn cũng không giống ai đó tùy thời đều ở trong trạng thái động dục.
“Ai, đồng tử…… Nha……”
Nói chưa hết đã bị Trác Bắc Dương một cước ngăn lại.
Thật giận! Hắn nhấc chân hung hăng đạp nam tử đang cười đến tắt thở kia, sau đó khiêng vật liệu gỗ bỏ đi.
Chờ khi hắn lại trở về, người nào đó đang xoa chân rất thức thời lại lần nữa quay lại đề tài chính:“Tiểu tử ngươi thật là có phúc, có thể lấy được một lão bà tốt như; Nhưng ngươi cũng thật sự là đồ vô tâm không phế, năm đó nói đi là đi, ngay cả 1 câu từ biệt cũng không nói với nàng, thật là nhẫn tâm!”
“Nói rất nhiều lần rồi, sự tình phát sinh đột ngột không kịp, hơn nữa ta cũng không phải không nói với nàng, ta để Tuyền Nhi về nhà nói rõ ràng.” Trác Bắc Dương gầm nhẹ.
Hắn từ nhỏ đến lớn tâm nguyện lớn nhất chính là hy vọng có thể tham gia quân ngũ, ở trên sa trường vung đao, thống khoái giết địch, bảo vệ quốc gia, hắn vẫn cho rằng đó là quang vinh lớn nhất của người tập võ; Nhưng nhiều năm qua, Tử húc quốc vẫn không có chiến sự, đương nhiên, không có chiến sự là chuyện tốt, cho nên hắn chỉ có thể đi theo Hồng Uy tiêu cục làm người áp tải, như vậy miễn cưỡng cũng có thể đã nghiền.
Ngày đó bốn năm trước, bởi vì phía tây nổi lên tai họa, cho nên Thương Tế thành cách tây nam gần nhất chiêu binh, tìm người ra chiến trường.
Thời gian áp sát cơ hội khó có được, hắn không nói hai lời liền sải bước lên lưng ngựa thẳng đến Thương Tế thành, chỉ bảo Tuyền Nhi về nhà thông báo một tiếng, vì không muốn người nhà can thiệp không cho hắn nhập ngũ, hắn cũng không nói rõ cho Tuyền Nhi biết là hắn đi đâu.
Dù sao, chờ hắn đánh thắng trận trở về, bọn họ tự nhiên sẽ biết được, tuy rằng hắn thừa nhận vụng trộm rời đi, trong lòng có một chút, chỉ có một chút luyến tiếc lão bà của hắn, nhưng nam nhi sinh hậu thế thượng(có thể hĩu như đàn ông làm việc lớn phải hướng về phía trước đi tới), đương nhiên không thể cả đời dựa vào sự che chở phù hộ của tổ tiên, chỉ biết ăn rồi chờ chết, Trác Bắc Dương hắn muốn tự mình xông xáo tạo nên sự nghiệp.
Lên chiến trường, bắt đầu từ một binh lính nhỏ nhoi, từng bước một, đổ máu chảy mồ hôi, bởi vì tính cách quá mức thẳng thắn, hắn đã trải qua lớn nhỏ hai mươi mấy trận chiến dịch, lập hạ vô số công lao, nhưng cũng chỉ là một tiểu đội trưởng mà thôi(tiểu đội trưởng là đúng nguyên văn đó nha); Nhưng mà, hắn cũng không để ý đến danh hiệu, hắn thích chính là cảm giác đổ máu trên chiến trường, nơi đó khoái ý ân cừu, nơi đó chỉ có sống hay chết, không có thứ khác.
Sau đó, Bắc Việt quốc phản loạn, hắn đắc tội cấp trên, bị giáng xuống làm binh lính, lại lần nữa bị đưa đến tiền tuyến; Cái tên khốn khiếp kia kỳ thật là muốn hắn chết, nhưng hắn không biết kỳ thật Trác Bắc Dương ước gì có thể lại thống khoái mà đánh.
Trác Bắc Dương cũng không nghĩ đến, bên này kỳ thật không phải vậy, hắn biểu hiện vượt trội, thích đánh tập kích, chiến công vô số, lại được thăng chức, sau lại cơ duyên xảo hợp quen biết Phụ Chính Vương gia, cũng chính là chủ soái Long Đình Đạm bình loạn lần này, vài lần cộng sinh ra tử bọn họ trở thành bạn tốt, Long Đình Đạm bởi vì thưởng thức năng lực của hắn, mà đặc biệt thăng cấp cho hắn, lên vị trí gần với chủ soái cùng phó soái, cai quản vạn tinh binh.
Tháng trước khi cùng đại vương Bắc Việt quốc Hô Khả Đa quyết chiến, Trác Bắc Dương mang theo tiểu đội nhân mã dưới trướng tập kích bất ngờ phía sau địch nhân, làm cho chiến tranh chấm dứt, tuy rằng lập hạ công lao, nhưng quá mức liều lĩnh bị Long Đình Đạm giáng xuống làm tham tướng, còn phạt hắn sửa cửa thành suốt bảy ngày ai ngờ đến lần này, cư nhiên lại……
Tức giận nhất là, còn bị Kim Bằng Phi cái tên thư sinh vô dụng này cười nhạo, thật sự là đáng giận!
“Ngươi không biết năm đó ngươi đột nhiên biến mất, khiến tổ phụ nhà ngươi tức giận đến đấm ngực dậm chân, tổ mẫu ngươi khóc đến mắt đều sưng lên, nếu không phải sau thê tử ngươi truyền ra tin vui, chỉ sợ nhà ngươi cũng không yên đâu!”
Nói đến người nhà, Trác Bắc Dương vẫn là thực áy náy, nhưng nam nhi chí tại tứ phương, dù sao cũng không thể cả đời đều ở trong nhà, đần độn suốt đời đi? Hắn hiện tại không phải tốt lắm sao? Hơn nữa còn lập được công lớn.
Hắn hiện tại tự mình một quyền một cước cố gắng đạt thành tựu, không cần dựa vào trong nhà, cũng có thể nuôi vợ, cuộc sống như vậy mới là thứ Trác Bắc Dương hắn muốn.
“Chờ ta hồi kinh, liền đem bọn họ đưa đến kinh thành.” Hắn mở miệng cười đến càng vui vẻ,“Lần này ta không cần dựa vào trong nhà, tự mình ra ngoài tiếp xúc với đời, hắc hắc, chắc là khiến lão cha của ta tức giận đến giậm chân.”
“Nghe nói phụ thân ngươi năm trước đã bị điều nhiệm đến Giang Nam làm Tổng đốc, năm trước đã nhậm chức rồi.” Nói cách khác, phụ thân đại nhân của hắn chức quan càng làm càng lớn, trước mắt đã không còn ở trong kinh.
“Ông ấy ở nơi nào, với ta mà nói không quan hệ?” Trác Bắc Dương lại đem một đám gạch đá bưng đi qua, nâng mắt trừng bạn tốt,“Ngươi nhàn rỗi nhàm chán thì theo ta chúng ta cùng nhau sửa tường thành, không cần ở đây quấy rầy ta.”
“A! Ta bỗng nhiên nhớ ra, trong hiệu thuốc còn đang nấu thuốc, phải đi coi lửa, đi trước một bước.” Kim Bằng Phi lập tức chuồn mất.
“Hừ! Cuối cùng cũng đi.” Trác Bắc Dương hừ lạnh một tiếng, thuận tay giúp đỡ binh lính đẩy xe, người kia mỗi ngày rỗi việc, nhàm chán sẽ tìm hắn tán gẫu, nhìn cho kỹ đi, Trác Bắc Dương hắn là người bề bộn nhiều việc, có được hay không!
Trận ác chiến của Tử Húc quốc và Bắc Việt quốc này, đánh từ mùa thu năm trước đánh tới giữa hè năm nay mới xem như hoàn toàn kết thúc, Trác Bắc Dương lần này tác chiến có công, được cấp trên đề bạt, theo Phụ Chính Vương gia đồng loạt hồi kinh, có thể đoán được, chuyện kế tiếp chờ hắn, chính là ngự bút thân phong của Hoàng Thượng, tiền đồ xán lạn.
Tướng sĩ Tử Húc quốc khải hoàn trở về, kinh thành vạn người cùng nhau chúc mừng, hai bên ngã tư đường đều là dân chúng hoan nghênh, phi thường náo nhiệt! Mấy vạn tinh binh tinh thần chấn hưng, quân dung(tác phong quân đội) chỉnh tề đi trên đường cái, còn các tướng lĩnh thì cưỡi ngựa cao to, khí vũ hiên ngang!
Trác Bắc Dương đi ở ngoài cùng, hắn mặc áo giáp oai phong, cưỡi con ngựa quý toàn thân lông đen nhánh tỏa sáng, tư thế oai hùng bừng bừng ở trong đội ngũ. Nhìn dân chúng hai bên ngã tư đường nhiệt liệt hoan hô, trong lòng hắn thật sự là vui đến cực điểm!
Đương nhiên, kỳ thật làm cho hắn vui vẻ lại là chuyện khác, một tháng trước, Hoàng Thượng đã ban thưởng cho hắn tòa tướng quân phủ ở kinh thành, hắn phái thủ hạ của mình nhanh chóng ra roi thúc ngựa trở về An Dương, đem người đến kinh thành.
Nghĩ đến lập tức là có thể nhìn thấy thê tử ôn nhu động lòng người của hắn, tâm tình của hắn lại vô cùng tốt, hận không thể trực tiếp nhanh chóng chạy về nhà.
“A Dương, ngươi lập tức là có thể nhìn thấy lão bà của ngươi, có vui hay không?” Cái tên Kim Bằng Phi thích trêu chọc hắn lại đến đây.
“Cút! Lão Tử hôm nay tâm tình tốt, không muốn nói chuyện phiếm với ngươi.” Ai, dân chúng này không có việc gì thì trở về nhà của mình tự chơi đi, làm sao lại ồ ạt chạy ra đường cái khiến cho đội ngũ của bọn họ đi chậm như vậy? Hắn tức giận đến muốn mắng người.
“Ai ai ai, tiểu tử ngươi như thế nào càng ngày càng thô lỗ ? Nương tử nhà ngươi gả cho cái tên thối như ngươi, hoàn toàn là một đóa hoa tươi cắm ở…… Cắm trong đất.” Nắm đấm đột nhiên duỗi đến trước mặt hắn Kim Bằng Phi lập tức sửa miệng.
“Hừ!” Xem như hắn thức thời.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nương tử nhà ngươi sinh cho ngươi đứa nhỏ nếu giống ngươi, cũng thật sự là thảm.” Nguy cơ giải trừ, Kim Bằng Phi lập tức lại ngứa miệng,“Sinh nhi tử giống ngươi còn đỡ, nếu là nữ nhi……”
“Thúi lắm!” Trác Bắc Dương cao giọng mắng:“Lão bà của ta sinh, đương nhiên là nhi tử, làm sao có thể là nữ nhi.” Thanh âm của hắn hùng hậu, tuy rằng trên đường náo nhiệt, nhưng người gần đó vẫn có thể nghe rõ mồn một. (anchan: anh thế này là trọng nam khinh nữ nhá, chém chết anh bi h)
Nhìn, một đám binh lính dưới trướng của hắn đang cố gắng nhịn cười.
“Chậc chậc chậc, đã nói ngươi không đọc sách không hiểu đạo lý, nào có đạo lý nhất định phải sinh nhi tử? Ngươi xem vợ chồng trong thiên hạ, có sinh nhi tử, tự nhiên cũng có sinh nữ nhi……”
“Ta mặc kệ người khác như thế nào? Con của ta, nhất định đương nhiên phải là nhi tử!” Trác Bắc Dương trung khí mười phần quát:“Tuyệt đối không có khả năng là nữ nhi, ta lại không cần nữ nhi!” Hắn muốn nhi tử, từ nhỏ có thể huấn luyện hắn thật tốt, tương lai đem hắn đến chiến trường cẩn thận tôi luyện, để hắn ngày sau cũng làm tướng quân, nghĩ đến liền cảm thấy hạnh phúc, khóe miệng lại mở ra. (anchan: anh vào rừng mơ bắt con tưởng bở à)
Nếu sinh nữ nhi hắn làm sao có thể? “Ai, làm lão bà của ngươi thực thảm, chẳng những phải chịu được tính xấu của ngươi, còn phải lo sinh con……” Lời nói chưa hết, thì bị 1 quyền đánh trở về, lần này Kim Bằng Phi không đề phòng, bị đánh trúng, đau đến giục ngựa chạy đi, miễn cho lại chịu tội.
Cho dù đi chậm, đội ngũ cũng đi qua, ngã tư đường huyên náo chậm rãi khôi phục yên tĩnh.
Vừa mới đi ngang qua một căn tửu lâu, trong nhã gian ở lầu hai một nữ tử xinh đẹp đứng ở trước cửa sổ, nhẹ nhàng cúi đầu,“Tiểu thư……”
“Chúng ta trở về đi.” Thanh âm thực bình thực đạm, nghe không ra là giận dữ hay vui vẻ.
“Nhưng là……”
“Đi thôi, Thuỵ Hương.”
“Dạ……” Một tiếng trả lời nhẹ nhàng, hai bóng dáng tinh xảo biến mất khỏi sương phòng, không để lại dấu vết.
Trác Bắc Dương vừa ra khỏi hoàng cung, liền lập tức giục ngựa chạy như điên, cũng không quản các tùy tùng phía sau có đuổi kịp hay không, vốn là lộ trình ít nhất cũng phải hai nén nhang(30 phút), hắn lại chạy không đến một nén nhang thì đến nơi, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cũng không có tâm tình thưởng thức phủ tướng quân to lớn, trực tiếp chạy vào cửa lớn, người gác cổng vội vàng nghênh đón, thiếu chút nữa bị hắn đụng ngã.
“Tướng, tướng quân……”
“Phu nhân ở nơi nào?”
“Ách?”
“Phu nhân ở nơi nào?”
Mắt hung hăng trừng, người gác cổng lập tức sợ tới mức đưa tay chỉ về hướng đông, hắn lập tức chạy về hướng đó.
Tiền viện, hậu đường, hoa viên, dọc theo đường đi gặp được, mọi người sợ tới mức không kịp hành lễ, đã bị hắn bắt lấy tra hỏi.
Rốt cục, thuận lợi một đường đi tới Tinh Thần viện nơi ở của nàng.
Vừa sải bước đi vào trong sân, đập vào mắt, liền thấy được nữ tử thân hình nhỏ bé mềm mại như nước.
Nàng lẳng lặng đứng ở trong đình viện, hoa đẹp như gấm, lá xanh nồng đậm, nàng đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn thấy hắn, vui vẻ cười, ôn nhu mở miệng:“Phu quân, hoan nghênh trở về.”
Mãi cho đến khi lại nhìn thấy nụ cười như vậy, hắn mới biết được, thì ra bốn năm này, suốt trong bốn năm này, hắn nhớ nàng như vậy! (anchan: anh rất ngoan nhá lun cất cái yếm của chị bên người. hắc hắc)
Nhớ đến điên rồ!
Mỗi đêm nhắm mắt lại, bên tai vang lên đều là thanh âm nàng điềm nhiên gọi hắn phu quân, trong đầu hiện lên luôn là dung nhan mỉm cười của nàng. Lúc đổ máu bị thương, hắn tưởng niệm đến nàng; Lúc thắng trận, hắn cỡ nào hy vọng nàng có thể đứng ở bên cạnh cùng nhau chia sẻ; Mà hiện tại hắn nhìn nàng như vậy, rốt cục mới phát hiện, Thì ra tốt nhất không phải công danh phú quý, cũng không phải lời chúc tụng của mọi người, mà là có nàng bên cạnh, cùng ôm nhau ngủ.
Hắn trong miệng trào lên vị chát, há miệng thở dốc, lần đầu phát hiện bản thân không thể phát ra tiếng, chỉ là ngây ngốc đứng ở nơi đó nhìn nàng, không thể động, không thể chớp mắt, nhưng hắn có thật nhiều, thật nhiều lời nói muốn với nàng, vì sao ngay cả một câu cũng nói không được? (anchan: em bít, cái này gọi là xúc động ko nói thành lời anh ạ)
Nàng mỉm cười chậm rãi đi tới chổ hắn, váy áo màu xanh lại càng tôn lên vẽ đẹp thanh lịch tinh thuần của nàng, dung mạo như nước, môi như xuân hoa, bốn năm không gặp Hạ Nhược Tịnh, vẫn là thanh lệ vô song, khí chất tinh khiết càng hơn năm đó.
Nàng đi đến trước mặt hắn, chậm rãi khom người hành lễ với hắn,“Chúc mừng phu quân chiến thắng trở về, một đường vất vả.”
Qua thật lâu, thật lâu, hắn mới có thể thở ra 1 hơi thật dài, rốt cục có thể nói, lại không biết nên nói cái gì mới tốt,“Nàng……”
“Phu quân mời đi theo ta, ta có kinh hỉ cho phu quân.”
Kinh hỉ? Có phải là đứa nhỏ của bọn họ hay không? Trác Bắc Dương ánh mắt lập tức lóe sáng, bước nhanh hướng đại sảnh đi đến. (anchan: vâng cái kinh hỉ này rất kinh khủng, tất cả là tại miệng của anh hết)
Đi vào, đứng bên trong là bốn nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, đều cười với hắn, hắn vội vàng liếc mắt một cái, không nhìn thấy bóng dáng của tiểu hài tử, quay đầu nhìn phía Hạ Nhược Tịnh,“Ở nơi nào?”
“Ngay tại nơi này nha.” Nàng mỉm cười.
Trác Bắc Dương lại nhìn qua đại sảnh, ngay cả cái bàn, phía dưới ghế dựa đều không buông tha, nhưng căn bản là không nhìn thấy bóng dáng của tiểu hài tử.
“Đâu? Ta như thế nào không có thấy.”
Hạ Nhược Tịnh cười càng ngọt, nghiêng đầu nói:“Các ngươi còn không qua đây bái kiến tướng quân.” (anchan: theo kinh nghiệm đúc kết ra từ các chap trước của ta, thì chị cười càng ngọt chính là càng nguy hiểm)
“Dạ.” Bốn nữ tử xinh đẹp chầm chậm tiến lên, đồng thời hành lễ với hắn,“Tham kiến tướng quân.”
“Ân.” Hắn tùy ý gật đầu, căn bản ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn các nàng một cái,“Kinh hỉ của ta đâu?”
“Chính là các nàng nha.” Hạ Nhược Tịnh cười đến càng xán lạn,“Các nàng chính là kinh hỉ ta muốn cho phu quân.”
Cái gì?!
“Các nàng đều là người ta từng bước tỉ mỉ chọn lựa, chẳng những chỉ có tướng mạo còn đa tài, hơn nữa mỗi một người đều tài nghệ song toàn; Đúng rồi, Khánh Nhi còn biết một ít quyền cước công phu, nói vậy phu quân sẽ càng vừa lòng.” Hạ Nhược Tịnh nắm tay một nữ tử trong đó, cười với hắn nói.
“Ta muốn các nàng làm gì?” Hắn há hốc mồm,“Ta không thích có nha hoàn đi theo bên người hầu hạ.”
“Không phải nha hoàn.” Nàng lắc đầu,“Này đều là thiếp thất ta vì phu quân chọn lựa.” (anchan: chết anh chưa, dám trọng nam khinh nữ nhá, mún con trai đi mà bảo các nàng ý sinh cho, tỷ ta giận rồi)
Bốn năm sau, Lệnh Dương thành.
“Trác Bắc Dương, ngươi vì sao mỗi lần đều không tuân lệnh?”
Nam tử tôn quý tuấn mỹ ngồi ngay ngắn trên thủ tọa, xoa cái trán nổi đầy gân xanh, cố gắng khống chế tính tình của mình.
“Ai nha, ngươi không nhìn thấy đám tàn binh bại tướng đó có bao nhiêu đáng giận sao.” Nghĩ đến đây Trác Bắc Dương vẫn là tức giận một quyền mạnh mẽ đấm xuống mặt bàn,“Thua thì thua, là bọn hắn vô dụng, đáng lẽ nên chết từ lâu, cư nhiên còn dám vụng trộm chạy đến ngoại thành giết người cướp của, ngươi không biết ngày hôm qua khi ta nhìn thấy, tức giận muốn ọc máu!”
“Cho nên ngươi suốt đêm một người cưỡi ngựa chạy đến hang ổ của bọn chúng, đem mạng người, đem bọn họ giết sạch không chừa ai?” Nam tử trầm thấp tiếng nói mang theo chán nản.
Đáng tiếc người nào đó chút cũng nghe không hiểu,“Ha ha, ngươi cũng đừng khích lệ ta, chỉ cần là người chính trực nhìn thấy bọn họ làm ác cũng sẽ ra tay, ta cũng chỉ là tùy tiện mà thôi.”
“Ngươi một mình xông lên phía trước, thậm chí không có hỏi ta một câu, đối với đám giặc cỏ kia có tính toán gì không?” Ngữ điệu rất nhẹ, rất chậm.
“Mặc kệ ngươi có tính toán gì, hiện tại đều biến thành không cần phải tính, ha ha! Ta nói, biện pháp giải quyết như vậy là thống khoái nhất, các ngươi là người đọc sách hay thích quanh co, chuyển biến tùm lum, không có ý nghĩa? Chờ các ngươi nghĩ ra biện pháp, nói không chừng người ta đã sớm chạy đến chân trời rồi, đến lúc đó giết cái rắm hả?”
“Tốt lắm.” Nam tử ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt vật xanh biếc lật qua lật lại.
Trác Bắc Dương vừa nhìn thấy động tác này của hắn, đột nhiên cứng đờ, sau đó rất nhanh lui về phía sau vài bước; “Ta nghĩ ta còn có việc, phải đi……”
“Sửa cửa thành.”
“Kháo!”
Lại sửa cửa thành, lại sửa cửa thành!
Trác Bắc Dương cắn răng trong lòng loạn mắng, hắn hận nhất làm cái loại việc nhàm chán đơn điệu này, lần trước hắn trong lúc vô ý nói lão bà người nào đó nói mấy câu, đã bị phạt đi khuân đá hết ngày, lần này cư nhiên lại……
“Nửa tháng.”
“Cái gì?”
“Mười lăm ngày, thiếu nửa canh giờ, cũng phải làm cho xong mới được trở về, nghe rõ chưa?”
“Lão Tử không phục!”
“Nga, ngươi có cái gì không phục?”
“Ta lần này rõ ràng là vì dân trừ hại, vì sao còn phạt ta?”
Nam tử bên môi cười yếu ớt,“Ta nói cho ngươi biết vì sao. Sở dĩ ta không hề động đến đám giặc cỏ này, là vì bọn họ ngoài mặt nhìn thì đơn giản nhưng thật sự không phải như vậy, bọn họ lén lút đi theo, chúng ta động bọn họ cũng động, sẽ có loại tàn binh bại tướng ngu ngốc như vậy? Sau lưng bọn họ hẳn là có người sai sử, ta vốn dĩ định lợi dụng những người này tìm ra cái người ở phía sau, vốn đã có manh mối, nhưng là ngươi tối hôm qua làm [ chuyện tốt ], hiện tại hết thảy phải bắt đầu lại từ đầu.” Hắn dừng một chút nhìn nam tử kia,“Xin hỏi Trác tham tướng, ngươi có muốn đi sửa cửa thành không, hử?”
Trác Bắc Dương trầm mặc một lúc lâu, sau đó trực tiếp xoay người ra khỏi lều của chủ soái.
“Đi đâu?”
“Khuân đá.” Bước đi đến bên ngoài lều trại, dừng lại, sau đó quay đầu hướng nam tử rống to:“Con mẹ nó, có chuyện như vậy ngươi cũng nên nói trước cho ta biết một tiếng, bằng không bảo ta trơ mắt nhìn cái đám khốn khiếp kia giết người, cướp bóc không làm gì sao?” Thống khoái rống xong, vén mành đi ra ngoài.
Nam tử im lặng ngồi ở trên ghề chủ soái, trầm mặc sau một lúc lâu, bên môi mang theo một tia cười khổ,“Ta làm sao có thể nói cho ngươi, người phía sau kia, có khả năng chính là anh ruột của ta.”
Nơi này là phương bắc xa xôi mà rét lạnh, thành trì tận cùng của Tử húc quốc, Lệnh Dương thành, hiện nay đã là mùa xuân, nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất thấp, hơi thở thành sương, nước đóng thành băng; Binh lính thủ ở cửa thành mặc xiêm y thật dày, nhìn cánh tay trần của nam tử cách đó không xa, trợn mắt há mồm ngây ngốc.
Ở giữa một đám binh lính mạc áo xám, Trác Bắc Dương thân hình cao lớn phi thường bắt mắt, nhưng càng làm cho người bắt mắt hơn là, trời lạnh như thế, hắn cư nhiên ở trần khuân đá, từng khối cơ bắp rắn chắc vì dùng sức mà phồng lên, toàn thân cao thấp đều là đá chồng chất khắp cơ thể, thân thể cường tráng làm cho người ta líu lưỡi!
“Ta nói A Dương, ngươi cả ngày ở trong này làm người khuân vác, tham tướng này làm được cũng thật là quá cực nhọc đi.” Kim Bằng Phi nhàn nhàn ngồi ở bên tường thành, một bên thưởng thức bạn tốt ở nơi nào đó ra sức làm cu li, lại thuận tiện nói mát vài câu, hắn thực rất vui vẻ.
“Ngươi hôm nay nhàm chán quá phải không, không có việc làm nên không vui chứ gì, phải không?” Trác Bắc Dương nắm lại nắm đấm,“Khanh khách” tiếng khớp xương nghe qua cũng rất dọa người.
“Xem như ta chưa nói.” Kim Bằng Phi lập tức thông minh chuyển chủ đề:“Chúng ta khi nào thì mới có thể khải hoàn hồi hương?”
“Chuyện này đừng hỏi ta, ngươi đi hỏi chủ soái.”
“Làm ơn, ngươi với hắn quen thân như vậy, khẳng định biết.”
“Như thế nào, nhớ lão bà ngươi, chờ không kịp phải về sao?” Trác Bắc Dương nhếch môi cười tà ác.
Nói đến lão bà, Kim Bằng Phi lập tức cực lực rùng mình,“Làm ơn, đừng nhắc tới nữ nhân kia trước mặt ta.” Năm đó nếu không phải vì nàng, hắn cũng sẽ không nghĩ quẩn như vậy, trốn trong quân đội nha! Ngẫm lại, trên đời này cũng chỉ có nơi toàn nam nhân này, mới có thể thoát được con mụ la sát kia.
“Ân hừ, cho nên nói, báo ứng đến thật là nhanh.” Trác Bắc Dương một phen khiêng lên hai khối đá, bưng đến nơi xây tường mới.
Lúc trước Kim Bằng Phi ở An Dương thành thanh danh phong lưu nổi tiếng toàn thành, trước kia mỗi ngày đều lôi kéo hắn đến kỹ viện, khi đó hắn đang lúc rảnh cảm thấy dù sao cũng nhàm chán, liền đi theo, dù sao hắn cũng chỉ đi uống rượu, về phần Kim Bằng Phi làm cái gì cùng hắn không quan hệ. (anchan: anh của ta gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn là ‘rau sạch’ %)
Nhưng tên Kim Bằng Phi kia tri kỷ hồng phấn khắp thiên hạ, trong nhà tiểu thiếp vô số, như thế nào cũng không nghĩ đến ba năm trước đây sau khi dời nhà đến kinh thành, trong nhà lại cưới cho hắn một thê tử hung ác như vậy, tính tình ngoài táo bạo ra còn có chút võ công, vì thế ngày ngày khoái hoạt của Kim Bằng Phi phải kết thúc, mỗi ngày bị đánh, ngày ngày bị mắng, cuối cùng không thể nhịn được nữa vừa vặn Bắc Việt quốc tạo phản, xuất thân danh y thế gia hắn chạy nhanh hưởng ứng lệnh triệu tập làm quân y.
Nhưng mà bọn họ không ai lại nghĩ đến, ở trong quân đội lại mặt được bạn cũ.
“Nói đến lão bà……” Chờ Trác Bắc Dương trở về đến, Kim Bằng Phi lập tức nháy mắt cười nói với hắn:“Ngươi đi một lúc chính là bốn năm, ngươi lại không nhớ lão bà của ngươi?”
Trác Bắc Dương lập tức trừng mắt quát:“Đó là chuyện chỉ có nữ nhân mới làm, ta đường đường là nam tử hán!”
“Được được được, ngươi là nam tử hán.” Kim Bằng Phi cười đến càng ngày càng sáng lạn,“Năm đó lúc nhà của ta chuyển ra khỏi An Dương thành, lão bà ngươi cũng đã mang thai rồi, là mời ta cha đến xem hỉ mạch.”
Nói đến chuyện này, Trác Bắc Dương lập tức cười ngây ngô,“Hắc hắc……”
“Hiện tại chắc là cũng đã ba tuổi.” Kim Bằng Phi cảm thán:“Nhớ đến lúc ta phong lưu khoái hoạt, tiểu tử ngươi ngay cả tư vị của nữ nhân là cái gì cũng không biết, ai lại nghĩ đến, ngươi lại còn làm cha sớm hơn ta.”
Ngây ngô cười lập tức ngừng, Trác Bắc Dương sắc mặt lập tức âm trầm xuống,“Kim Bằng Phi, ngươi còn dám nói đến sự kiện thử kia thử xem!”
“Được được được, không đề cập tới, không đề cập tới!” Lời tuy nói như vậy, nhưng chỉ nhớ đến năm đó người nào đó trong đêm tân hôn, chạy đến nhà hắn, đem xuân cung đồ của hắn đoạt đi để học hỏi, Kim Bằng Phi liền nhịn không được muốn cười to, tuy rằng bản xuân cung đồ năm đó là hắn muốn đưa trước cho A Dương làm lễ vật tân hôn.
Ai biết nam tử kia trừng to mắt,“Cái loại sách thối này ai thèm xem? Việc này chỉ cần là nam nhân sẽ biết, ta còn cần học tập? Muốn chết!” Còn tặng cho hắn một quyền làm quà tạ lễ.
Ai biết được sau lại sẽ như vậy……
“Ha ha ha……” Tiếng cười từ miệng Kim Bằng Phi tuôn ra,“Thật không nghĩ tới, ngươi cư nhiên lại là xử nam!”
“Ta hiện tại đã không phải, được chưa!” Trác Bắc Dương nghiến răng nghiến lợi, chuyện này xú tiểu tử này đem ra giễu cợt nhiều như vậy năm, trở thành sỉ nhục lớn nhất trong đời của Trác Bắc Dương hắn!
“Ngươi lúc trước không phải thường xuyên đi theo đám tiêu sư sao? Làm sao có thể vẫn là…… Ha ha ha……” Cười đến không thở nổi, ai cũng nói trong lúc tiêu sư áp tải ăn uống đánh bạc chơi gái, chậc chậc chậc……
“Ta cũng không phải ngươi!” Trác Bắc Dương dùng sức trừng, hắn cũng không phải cầm thú, chỉ cần nữ nhân là có thể.
Trước kia khi chưa gặp Hạ Nhược Tịnh, cuộc sống của hắn trừ bỏ luyện võ không có thứ khác, đối với nữ nhân một chút hứng thú đều không có! Hắn cũng không giống ai đó tùy thời đều ở trong trạng thái động dục.
“Ai, đồng tử…… Nha……”
Nói chưa hết đã bị Trác Bắc Dương một cước ngăn lại.
Thật giận! Hắn nhấc chân hung hăng đạp nam tử đang cười đến tắt thở kia, sau đó khiêng vật liệu gỗ bỏ đi.
Chờ khi hắn lại trở về, người nào đó đang xoa chân rất thức thời lại lần nữa quay lại đề tài chính:“Tiểu tử ngươi thật là có phúc, có thể lấy được một lão bà tốt như; Nhưng ngươi cũng thật sự là đồ vô tâm không phế, năm đó nói đi là đi, ngay cả câu từ biệt cũng không nói với nàng, thật là nhẫn tâm!”
“Nói rất nhiều lần rồi, sự tình phát sinh đột ngột không kịp, hơn nữa ta cũng không phải không nói với nàng, ta để Tuyền Nhi về nhà nói rõ ràng.” Trác Bắc Dương gầm nhẹ.
Hắn từ nhỏ đến lớn tâm nguyện lớn nhất chính là hy vọng có thể tham gia quân ngũ, ở trên sa trường vung đao, thống khoái giết địch, bảo vệ quốc gia, hắn vẫn cho rằng đó là quang vinh lớn nhất của người tập võ; Nhưng nhiều năm qua, Tử húc quốc vẫn không có chiến sự, đương nhiên, không có chiến sự là chuyện tốt, cho nên hắn chỉ có thể đi theo Hồng Uy tiêu cục làm người áp tải, như vậy miễn cưỡng cũng có thể đã nghiền.
Ngày đó bốn năm trước, bởi vì phía tây nổi lên tai họa, cho nên Thương Tế thành cách tây nam gần nhất chiêu binh, tìm người ra chiến trường.
Thời gian áp sát cơ hội khó có được, hắn không nói hai lời liền sải bước lên lưng ngựa thẳng đến Thương Tế thành, chỉ bảo Tuyền Nhi về nhà thông báo một tiếng, vì không muốn người nhà can thiệp không cho hắn nhập ngũ, hắn cũng không nói rõ cho Tuyền Nhi biết là hắn đi đâu.
Dù sao, chờ hắn đánh thắng trận trở về, bọn họ tự nhiên sẽ biết được, tuy rằng hắn thừa nhận vụng trộm rời đi, trong lòng có một chút, chỉ có một chút luyến tiếc lão bà của hắn, nhưng nam nhi sinh hậu thế thượng(có thể hĩu như đàn ông làm việc lớn phải hướng về phía trước đi tới), đương nhiên không thể cả đời dựa vào sự che chở phù hộ của tổ tiên, chỉ biết ăn rồi chờ chết, Trác Bắc Dương hắn muốn tự mình xông xáo tạo nên sự nghiệp.
Lên chiến trường, bắt đầu từ một binh lính nhỏ nhoi, từng bước một, đổ máu chảy mồ hôi, bởi vì tính cách quá mức thẳng thắn, hắn đã trải qua lớn nhỏ hai mươi mấy trận chiến dịch, lập hạ vô số công lao, nhưng cũng chỉ là một tiểu đội trưởng mà thôi(tiểu đội trưởng là đúng nguyên văn đó nha); Nhưng mà, hắn cũng không để ý đến danh hiệu, hắn thích chính là cảm giác đổ máu trên chiến trường, nơi đó khoái ý ân cừu, nơi đó chỉ có sống hay chết, không có thứ khác.
Sau đó, Bắc Việt quốc phản loạn, hắn đắc tội cấp trên, bị giáng xuống làm binh lính, lại lần nữa bị đưa đến tiền tuyến; Cái tên khốn khiếp kia kỳ thật là muốn hắn chết, nhưng hắn không biết kỳ thật Trác Bắc Dương ước gì có thể lại thống khoái mà đánh.
Trác Bắc Dương cũng không nghĩ đến, bên này kỳ thật không phải vậy, hắn biểu hiện vượt trội, thích đánh tập kích, chiến công vô số, lại được thăng chức, sau lại cơ duyên xảo hợp quen biết Phụ Chính Vương gia, cũng chính là chủ soái Long Đình Đạm bình loạn lần này, vài lần cộng sinh ra tử bọn họ trở thành bạn tốt, Long Đình Đạm bởi vì thưởng thức năng lực của hắn, mà đặc biệt thăng cấp cho hắn, lên vị trí gần với chủ soái cùng phó soái, cai quản vạn tinh binh.
Tháng trước khi cùng đại vương Bắc Việt quốc Hô Khả Đa quyết chiến, Trác Bắc Dương mang theo tiểu đội nhân mã dưới trướng tập kích bất ngờ phía sau địch nhân, làm cho chiến tranh chấm dứt, tuy rằng lập hạ công lao, nhưng quá mức liều lĩnh bị Long Đình Đạm giáng xuống làm tham tướng, còn phạt hắn sửa cửa thành suốt bảy ngày ai ngờ đến lần này, cư nhiên lại……
Tức giận nhất là, còn bị Kim Bằng Phi cái tên thư sinh vô dụng này cười nhạo, thật sự là đáng giận!
“Ngươi không biết năm đó ngươi đột nhiên biến mất, khiến tổ phụ nhà ngươi tức giận đến đấm ngực dậm chân, tổ mẫu ngươi khóc đến mắt đều sưng lên, nếu không phải sau thê tử ngươi truyền ra tin vui, chỉ sợ nhà ngươi cũng không yên đâu!”
Nói đến người nhà, Trác Bắc Dương vẫn là thực áy náy, nhưng nam nhi chí tại tứ phương, dù sao cũng không thể cả đời đều ở trong nhà, đần độn suốt đời đi? Hắn hiện tại không phải tốt lắm sao? Hơn nữa còn lập được công lớn.
Hắn hiện tại tự mình một quyền một cước cố gắng đạt thành tựu, không cần dựa vào trong nhà, cũng có thể nuôi vợ, cuộc sống như vậy mới là thứ Trác Bắc Dương hắn muốn.
“Chờ ta hồi kinh, liền đem bọn họ đưa đến kinh thành.” Hắn mở miệng cười đến càng vui vẻ,“Lần này ta không cần dựa vào trong nhà, tự mình ra ngoài tiếp xúc với đời, hắc hắc, chắc là khiến lão cha của ta tức giận đến giậm chân.”
“Nghe nói phụ thân ngươi năm trước đã bị điều nhiệm đến Giang Nam làm Tổng đốc, năm trước đã nhậm chức rồi.” Nói cách khác, phụ thân đại nhân của hắn chức quan càng làm càng lớn, trước mắt đã không còn ở trong kinh.
“Ông ấy ở nơi nào, với ta mà nói không quan hệ?” Trác Bắc Dương lại đem một đám gạch đá bưng đi qua, nâng mắt trừng bạn tốt,“Ngươi nhàn rỗi nhàm chán thì theo ta chúng ta cùng nhau sửa tường thành, không cần ở đây quấy rầy ta.”
“A! Ta bỗng nhiên nhớ ra, trong hiệu thuốc còn đang nấu thuốc, phải đi coi lửa, đi trước một bước.” Kim Bằng Phi lập tức chuồn mất.
“Hừ! Cuối cùng cũng đi.” Trác Bắc Dương hừ lạnh một tiếng, thuận tay giúp đỡ binh lính đẩy xe, người kia mỗi ngày rỗi việc, nhàm chán sẽ tìm hắn tán gẫu, nhìn cho kỹ đi, Trác Bắc Dương hắn là người bề bộn nhiều việc, có được hay không!
Trận ác chiến của Tử Húc quốc và Bắc Việt quốc này, đánh từ mùa thu năm trước đánh tới giữa hè năm nay mới xem như hoàn toàn kết thúc, Trác Bắc Dương lần này tác chiến có công, được cấp trên đề bạt, theo Phụ Chính Vương gia đồng loạt hồi kinh, có thể đoán được, chuyện kế tiếp chờ hắn, chính là ngự bút thân phong của Hoàng Thượng, tiền đồ xán lạn.
Tướng sĩ Tử Húc quốc khải hoàn trở về, kinh thành vạn người cùng nhau chúc mừng, hai bên ngã tư đường đều là dân chúng hoan nghênh, phi thường náo nhiệt! Mấy vạn tinh binh tinh thần chấn hưng, quân dung(tác phong quân đội) chỉnh tề đi trên đường cái, còn các tướng lĩnh thì cưỡi ngựa cao to, khí vũ hiên ngang!
Trác Bắc Dương đi ở ngoài cùng, hắn mặc áo giáp oai phong, cưỡi con ngựa quý toàn thân lông đen nhánh tỏa sáng, tư thế oai hùng bừng bừng ở trong đội ngũ. Nhìn dân chúng hai bên ngã tư đường nhiệt liệt hoan hô, trong lòng hắn thật sự là vui đến cực điểm!
Đương nhiên, kỳ thật làm cho hắn vui vẻ lại là chuyện khác, một tháng trước, Hoàng Thượng đã ban thưởng cho hắn tòa tướng quân phủ ở kinh thành, hắn phái thủ hạ của mình nhanh chóng ra roi thúc ngựa trở về An Dương, đem người đến kinh thành.
Nghĩ đến lập tức là có thể nhìn thấy thê tử ôn nhu động lòng người của hắn, tâm tình của hắn lại vô cùng tốt, hận không thể trực tiếp nhanh chóng chạy về nhà.
“A Dương, ngươi lập tức là có thể nhìn thấy lão bà của ngươi, có vui hay không?” Cái tên Kim Bằng Phi thích trêu chọc hắn lại đến đây.
“Cút! Lão Tử hôm nay tâm tình tốt, không muốn nói chuyện phiếm với ngươi.” Ai, dân chúng này không có việc gì thì trở về nhà của mình tự chơi đi, làm sao lại ồ ạt chạy ra đường cái khiến cho đội ngũ của bọn họ đi chậm như vậy? Hắn tức giận đến muốn mắng người.
“Ai ai ai, tiểu tử ngươi như thế nào càng ngày càng thô lỗ ? Nương tử nhà ngươi gả cho cái tên thối như ngươi, hoàn toàn là một đóa hoa tươi cắm ở…… Cắm trong đất.” Nắm đấm đột nhiên duỗi đến trước mặt hắn Kim Bằng Phi lập tức sửa miệng.
“Hừ!” Xem như hắn thức thời.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nương tử nhà ngươi sinh cho ngươi đứa nhỏ nếu giống ngươi, cũng thật sự là thảm.” Nguy cơ giải trừ, Kim Bằng Phi lập tức lại ngứa miệng,“Sinh nhi tử giống ngươi còn đỡ, nếu là nữ nhi……”
“Thúi lắm!” Trác Bắc Dương cao giọng mắng:“Lão bà của ta sinh, đương nhiên là nhi tử, làm sao có thể là nữ nhi.” Thanh âm của hắn hùng hậu, tuy rằng trên đường náo nhiệt, nhưng người gần đó vẫn có thể nghe rõ mồn một. (anchan: anh thế này là trọng nam khinh nữ nhá, chém chết anh bi h)
Nhìn, một đám binh lính dưới trướng của hắn đang cố gắng nhịn cười.
“Chậc chậc chậc, đã nói ngươi không đọc sách không hiểu đạo lý, nào có đạo lý nhất định phải sinh nhi tử? Ngươi xem vợ chồng trong thiên hạ, có sinh nhi tử, tự nhiên cũng có sinh nữ nhi……”
“Ta mặc kệ người khác như thế nào? Con của ta, nhất định đương nhiên phải là nhi tử!” Trác Bắc Dương trung khí mười phần quát:“Tuyệt đối không có khả năng là nữ nhi, ta lại không cần nữ nhi!” Hắn muốn nhi tử, từ nhỏ có thể huấn luyện hắn thật tốt, tương lai đem hắn đến chiến trường cẩn thận tôi luyện, để hắn ngày sau cũng làm tướng quân, nghĩ đến liền cảm thấy hạnh phúc, khóe miệng lại mở ra. (anchan: anh vào rừng mơ bắt con tưởng bở à)
Nếu sinh nữ nhi hắn làm sao có thể? “Ai, làm lão bà của ngươi thực thảm, chẳng những phải chịu được tính xấu của ngươi, còn phải lo sinh con……” Lời nói chưa hết, thì bị quyền đánh trở về, lần này Kim Bằng Phi không đề phòng, bị đánh trúng, đau đến giục ngựa chạy đi, miễn cho lại chịu tội.
Cho dù đi chậm, đội ngũ cũng đi qua, ngã tư đường huyên náo chậm rãi khôi phục yên tĩnh.
Vừa mới đi ngang qua một căn tửu lâu, trong nhã gian ở lầu hai một nữ tử xinh đẹp đứng ở trước cửa sổ, nhẹ nhàng cúi đầu,“Tiểu thư……”
“Chúng ta trở về đi.” Thanh âm thực bình thực đạm, nghe không ra là giận dữ hay vui vẻ.
“Nhưng là……”
“Đi thôi, Thuỵ Hương.”
“Dạ……” Một tiếng trả lời nhẹ nhàng, hai bóng dáng tinh xảo biến mất khỏi sương phòng, không để lại dấu vết.
Trác Bắc Dương vừa ra khỏi hoàng cung, liền lập tức giục ngựa chạy như điên, cũng không quản các tùy tùng phía sau có đuổi kịp hay không, vốn là lộ trình ít nhất cũng phải hai nén nhang( phút), hắn lại chạy không đến một nén nhang thì đến nơi, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cũng không có tâm tình thưởng thức phủ tướng quân to lớn, trực tiếp chạy vào cửa lớn, người gác cổng vội vàng nghênh đón, thiếu chút nữa bị hắn đụng ngã.
“Tướng, tướng quân……”
“Phu nhân ở nơi nào?”
“Ách?”
“Phu nhân ở nơi nào?”
Mắt hung hăng trừng, người gác cổng lập tức sợ tới mức đưa tay chỉ về hướng đông, hắn lập tức chạy về hướng đó.
Tiền viện, hậu đường, hoa viên, dọc theo đường đi gặp được, mọi người sợ tới mức không kịp hành lễ, đã bị hắn bắt lấy tra hỏi.
Rốt cục, thuận lợi một đường đi tới Tinh Thần viện nơi ở của nàng.
Vừa sải bước đi vào trong sân, đập vào mắt, liền thấy được nữ tử thân hình nhỏ bé mềm mại như nước.
Nàng lẳng lặng đứng ở trong đình viện, hoa đẹp như gấm, lá xanh nồng đậm, nàng đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn thấy hắn, vui vẻ cười, ôn nhu mở miệng:“Phu quân, hoan nghênh trở về.”
Mãi cho đến khi lại nhìn thấy nụ cười như vậy, hắn mới biết được, thì ra bốn năm này, suốt trong bốn năm này, hắn nhớ nàng như vậy! (anchan: anh rất ngoan nhá lun cất cái yếm của chị bên người. hắc hắc)
Nhớ đến điên rồ!
Mỗi đêm nhắm mắt lại, bên tai vang lên đều là thanh âm nàng điềm nhiên gọi hắn phu quân, trong đầu hiện lên luôn là dung nhan mỉm cười của nàng. Lúc đổ máu bị thương, hắn tưởng niệm đến nàng; Lúc thắng trận, hắn cỡ nào hy vọng nàng có thể đứng ở bên cạnh cùng nhau chia sẻ; Mà hiện tại hắn nhìn nàng như vậy, rốt cục mới phát hiện, Thì ra tốt nhất không phải công danh phú quý, cũng không phải lời chúc tụng của mọi người, mà là có nàng bên cạnh, cùng ôm nhau ngủ.
Hắn trong miệng trào lên vị chát, há miệng thở dốc, lần đầu phát hiện bản thân không thể phát ra tiếng, chỉ là ngây ngốc đứng ở nơi đó nhìn nàng, không thể động, không thể chớp mắt, nhưng hắn có thật nhiều, thật nhiều lời nói muốn với nàng, vì sao ngay cả một câu cũng nói không được? (anchan: em bít, cái này gọi là xúc động ko nói thành lời anh ạ)
Nàng mỉm cười chậm rãi đi tới chổ hắn, váy áo màu xanh lại càng tôn lên vẽ đẹp thanh lịch tinh thuần của nàng, dung mạo như nước, môi như xuân hoa, bốn năm không gặp Hạ Nhược Tịnh, vẫn là thanh lệ vô song, khí chất tinh khiết càng hơn năm đó.
Nàng đi đến trước mặt hắn, chậm rãi khom người hành lễ với hắn,“Chúc mừng phu quân chiến thắng trở về, một đường vất vả.”
Qua thật lâu, thật lâu, hắn mới có thể thở ra hơi thật dài, rốt cục có thể nói, lại không biết nên nói cái gì mới tốt,“Nàng……”
“Phu quân mời đi theo ta, ta có kinh hỉ cho phu quân.”
Kinh hỉ? Có phải là đứa nhỏ của bọn họ hay không? Trác Bắc Dương ánh mắt lập tức lóe sáng, bước nhanh hướng đại sảnh đi đến. (anchan: vâng cái kinh hỉ này rất kinh khủng, tất cả là tại miệng của anh hết)
Đi vào, đứng bên trong là bốn nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, đều cười với hắn, hắn vội vàng liếc mắt một cái, không nhìn thấy bóng dáng của tiểu hài tử, quay đầu nhìn phía Hạ Nhược Tịnh,“Ở nơi nào?”
“Ngay tại nơi này nha.” Nàng mỉm cười.
Trác Bắc Dương lại nhìn qua đại sảnh, ngay cả cái bàn, phía dưới ghế dựa đều không buông tha, nhưng căn bản là không nhìn thấy bóng dáng của tiểu hài tử.
“Đâu? Ta như thế nào không có thấy.”
Hạ Nhược Tịnh cười càng ngọt, nghiêng đầu nói:“Các ngươi còn không qua đây bái kiến tướng quân.” (anchan: theo kinh nghiệm đúc kết ra từ các chap trước của ta, thì chị cười càng ngọt chính là càng nguy hiểm)
“Dạ.” Bốn nữ tử xinh đẹp chầm chậm tiến lên, đồng thời hành lễ với hắn,“Tham kiến tướng quân.”
“Ân.” Hắn tùy ý gật đầu, căn bản ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn các nàng một cái,“Kinh hỉ của ta đâu?”
“Chính là các nàng nha.” Hạ Nhược Tịnh cười đến càng xán lạn,“Các nàng chính là kinh hỉ ta muốn cho phu quân.”
Cái gì?!
“Các nàng đều là người ta từng bước tỉ mỉ chọn lựa, chẳng những chỉ có tướng mạo còn đa tài, hơn nữa mỗi một người đều tài nghệ song toàn; Đúng rồi, Khánh Nhi còn biết một ít quyền cước công phu, nói vậy phu quân sẽ càng vừa lòng.” Hạ Nhược Tịnh nắm tay một nữ tử trong đó, cười với hắn nói.
“Ta muốn các nàng làm gì?” Hắn há hốc mồm,“Ta không thích có nha hoàn đi theo bên người hầu hạ.”
“Không phải nha hoàn.” Nàng lắc đầu,“Này đều là thiếp thất ta vì phu quân chọn lựa.” (anchan: chết anh chưa, dám trọng nam khinh nữ nhá, mún con trai đi mà bảo các nàng ý sinh cho, tỷ ta giận rồi)
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bốn năm sau, Lệnh Dương thành.
“Trác Bắc Dương, ngươi vì sao mỗi lần đều không tuân lệnh?”
Nam tử tôn quý tuấn mỹ ngồi ngay ngắn trên thủ tọa, xoa cái trán nổi đầy gân xanh, cố gắng khống chế tính tình của mình.
“Ai nha, ngươi không nhìn thấy đám tàn binh bại tướng đó có bao nhiêu đáng giận sao.” Nghĩ đến đây Trác Bắc Dương vẫn là tức giận một quyền mạnh mẽ đấm xuống mặt bàn,“Thua thì thua, là bọn hắn vô dụng, đáng lẽ nên chết từ lâu, cư nhiên còn dám vụng trộm chạy đến ngoại thành giết người cướp của, ngươi không biết ngày hôm qua khi ta nhìn thấy, tức giận muốn ọc máu!”
“Cho nên ngươi suốt đêm một người cưỡi ngựa chạy đến hang ổ của bọn chúng, đem 55 mạng người, đem bọn họ giết sạch không chừa ai?” Nam tử trầm thấp tiếng nói mang theo chán nản.
Đáng tiếc người nào đó 1 chút cũng nghe không hiểu,“Ha ha, ngươi cũng đừng khích lệ ta, chỉ cần là người chính trực nhìn thấy bọn họ làm ác cũng sẽ ra tay, ta cũng chỉ là tùy tiện mà thôi.”
“Ngươi một mình xông lên phía trước, thậm chí không có hỏi ta một câu, đối với đám giặc cỏ kia có tính toán gì không?” Ngữ điệu rất nhẹ, rất chậm.
“Mặc kệ ngươi có tính toán gì, hiện tại đều biến thành không cần phải tính, ha ha! Ta nói, biện pháp giải quyết như vậy là thống khoái nhất, các ngươi là người đọc sách hay thích quanh co, chuyển biến tùm lum, không có ý nghĩa? Chờ các ngươi nghĩ ra biện pháp, nói không chừng người ta đã sớm chạy đến chân trời rồi, đến lúc đó giết cái rắm hả?”
“Tốt lắm.” Nam tử ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt 1 vật xanh biếc lật qua lật lại.
Trác Bắc Dương vừa nhìn thấy động tác này của hắn, đột nhiên cứng đờ, sau đó rất nhanh lui về phía sau vài bước; “Ta nghĩ ta còn có việc, phải đi……”
“Sửa cửa thành.”
“Kháo!”
Lại sửa cửa thành, lại sửa cửa thành!
Trác Bắc Dương cắn răng trong lòng loạn mắng, hắn hận nhất làm cái loại việc nhàm chán đơn điệu này, lần trước hắn trong lúc vô ý nói lão bà người nào đó nói mấy câu, đã bị phạt đi khuân đá hết 7 ngày, lần này cư nhiên lại……
“Nửa tháng.”
“Cái gì?”
“Mười lăm ngày, thiếu nửa canh giờ, cũng phải làm cho xong mới được trở về, nghe rõ chưa?”
“Lão Tử không phục!”
“Nga, ngươi có cái gì không phục?”
“Ta lần này rõ ràng là vì dân trừ hại, vì sao còn phạt ta?”
Nam tử bên môi cười yếu ớt,“Ta nói cho ngươi biết vì sao. Sở dĩ ta không hề động đến đám giặc cỏ này, là vì bọn họ ngoài mặt nhìn thì đơn giản nhưng thật sự không phải như vậy, bọn họ lén lút đi theo, chúng ta động bọn họ cũng động, sẽ có loại tàn binh bại tướng ngu ngốc như vậy? Sau lưng bọn họ hẳn là có người sai sử, ta vốn dĩ định lợi dụng những người này tìm ra cái người ở phía sau, vốn đã có manh mối, nhưng là ngươi tối hôm qua làm [ chuyện tốt ], hiện tại hết thảy phải bắt đầu lại từ đầu.” Hắn dừng một chút nhìn nam tử kia,“Xin hỏi Trác tham tướng, ngươi có muốn đi sửa cửa thành không, hử?”
Trác Bắc Dương trầm mặc một lúc lâu, sau đó trực tiếp xoay người ra khỏi lều của chủ soái.
“Đi đâu?”
“Khuân đá.” Bước đi đến bên ngoài lều trại, dừng lại, sau đó quay đầu hướng nam tử rống to:“Con mẹ nó, có chuyện như vậy ngươi cũng nên nói trước cho ta biết một tiếng, bằng không bảo ta trơ mắt nhìn cái đám khốn khiếp kia giết người, cướp bóc không làm gì sao?” Thống khoái rống xong, vén mành đi ra ngoài.
Nam tử im lặng ngồi ở trên ghề chủ soái, trầm mặc sau một lúc lâu, bên môi mang theo một tia cười khổ,“Ta làm sao có thể nói cho ngươi, người phía sau kia, có khả năng chính là anh ruột của ta.”
Nơi này là phương bắc xa xôi mà rét lạnh, thành trì tận cùng của Tử húc quốc, Lệnh Dương thành, hiện nay đã là mùa xuân, nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất thấp, hơi thở thành sương, nước đóng thành băng; Binh lính thủ ở cửa thành mặc xiêm y thật dày, nhìn cánh tay trần của nam tử cách đó không xa, trợn mắt há mồm ngây ngốc.
Ở giữa một đám binh lính mạc áo xám, Trác Bắc Dương thân hình cao lớn phi thường bắt mắt, nhưng càng làm cho người bắt mắt hơn là, trời lạnh như thế, hắn cư nhiên ở trần khuân đá, từng khối cơ bắp rắn chắc vì dùng sức mà phồng lên, toàn thân cao thấp đều là đá chồng chất khắp cơ thể, thân thể cường tráng làm cho người ta líu lưỡi!
“Ta nói A Dương, ngươi cả ngày ở trong này làm người khuân vác, tham tướng này làm được cũng thật là quá cực nhọc đi.” Kim Bằng Phi nhàn nhàn ngồi ở bên tường thành, một bên thưởng thức bạn tốt ở nơi nào đó ra sức làm cu li, lại thuận tiện nói mát vài câu, hắn thực rất vui vẻ.
“Ngươi hôm nay nhàm chán quá phải không, không có việc làm nên không vui chứ gì, phải không?” Trác Bắc Dương nắm lại nắm đấm,“Khanh khách” tiếng khớp xương nghe qua cũng rất dọa người.
“Xem như ta chưa nói.” Kim Bằng Phi lập tức thông minh chuyển chủ đề:“Chúng ta khi nào thì mới có thể khải hoàn hồi hương?”
“Chuyện này đừng hỏi ta, ngươi đi hỏi chủ soái.”
“Làm ơn, ngươi với hắn quen thân như vậy, khẳng định biết.”
“Như thế nào, nhớ lão bà ngươi, chờ không kịp phải về sao?” Trác Bắc Dương nhếch môi cười tà ác.
Nói đến lão bà, Kim Bằng Phi lập tức cực lực rùng mình,“Làm ơn, đừng nhắc tới nữ nhân kia trước mặt ta.” Năm đó nếu không phải vì nàng, hắn cũng sẽ không nghĩ quẩn như vậy, trốn trong quân đội nha! Ngẫm lại, trên đời này cũng chỉ có nơi toàn nam nhân này, mới có thể thoát được con mụ la sát kia.
“Ân hừ, cho nên nói, báo ứng đến thật là nhanh.” Trác Bắc Dương một phen khiêng lên hai khối đá, bưng đến nơi xây tường mới.
Lúc trước Kim Bằng Phi ở An Dương thành thanh danh phong lưu nổi tiếng toàn thành, trước kia mỗi ngày đều lôi kéo hắn đến kỹ viện, khi đó hắn đang lúc rảnh cảm thấy dù sao cũng nhàm chán, liền đi theo, dù sao hắn cũng chỉ đi uống rượu, về phần Kim Bằng Phi làm cái gì cùng hắn không quan hệ. (anchan: anh của ta gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn là ‘rau sạch’ 100%)
Nhưng tên Kim Bằng Phi kia tri kỷ hồng phấn khắp thiên hạ, trong nhà tiểu thiếp vô số, như thế nào cũng không nghĩ đến ba năm trước đây sau khi dời nhà đến kinh thành, trong nhà lại cưới cho hắn một thê tử hung ác như vậy, tính tình ngoài táo bạo ra còn có chút võ công, vì thế ngày ngày khoái hoạt của Kim Bằng Phi phải kết thúc, mỗi ngày bị đánh, ngày ngày bị mắng, cuối cùng không thể nhịn được nữa vừa vặn Bắc Việt quốc tạo phản, xuất thân danh y thế gia hắn chạy nhanh hưởng ứng lệnh triệu tập làm quân y.
Nhưng mà bọn họ không ai lại nghĩ đến, ở trong quân đội lại mặt được bạn cũ.
“Nói đến lão bà……” Chờ Trác Bắc Dương trở về đến, Kim Bằng Phi lập tức nháy mắt cười nói với hắn:“Ngươi đi một lúc chính là bốn năm, ngươi lại không nhớ lão bà của ngươi?”
Trác Bắc Dương lập tức trừng mắt quát:“Đó là chuyện chỉ có nữ nhân mới làm, ta đường đường là nam tử hán!”
“Được được được, ngươi là nam tử hán.” Kim Bằng Phi cười đến càng ngày càng sáng lạn,“Năm đó lúc nhà của ta chuyển ra khỏi An Dương thành, lão bà ngươi cũng đã mang thai rồi, là mời ta cha đến xem hỉ mạch.”
Nói đến chuyện này, Trác Bắc Dương lập tức cười ngây ngô,“Hắc hắc……”
“Hiện tại chắc là cũng đã ba tuổi.” Kim Bằng Phi cảm thán:“Nhớ đến lúc ta phong lưu khoái hoạt, tiểu tử ngươi ngay cả tư vị của nữ nhân là cái gì cũng không biết, ai lại nghĩ đến, ngươi lại còn làm cha sớm hơn ta.”
Ngây ngô cười lập tức ngừng, Trác Bắc Dương sắc mặt lập tức âm trầm xuống,“Kim Bằng Phi, ngươi còn dám nói đến sự kiện thử kia thử xem!”
“Được được được, không đề cập tới, không đề cập tới!” Lời tuy nói như vậy, nhưng chỉ nhớ đến năm đó người nào đó trong đêm tân hôn, chạy đến nhà hắn, đem xuân cung đồ của hắn đoạt đi để học hỏi, Kim Bằng Phi liền nhịn không được muốn cười to, tuy rằng bản xuân cung đồ năm đó là hắn muốn đưa trước cho A Dương làm lễ vật tân hôn.
Ai biết nam tử kia trừng to mắt,“Cái loại sách thối này ai thèm xem? Việc này chỉ cần là nam nhân sẽ biết, ta còn cần học tập? Muốn chết!” Còn tặng cho hắn một quyền làm quà tạ lễ.
Ai biết được sau lại sẽ như vậy……
“Ha ha ha……” Tiếng cười từ miệng Kim Bằng Phi tuôn ra,“Thật không nghĩ tới, ngươi cư nhiên lại là xử nam!”
“Ta hiện tại đã không phải, được chưa!” Trác Bắc Dương nghiến răng nghiến lợi, chuyện này xú tiểu tử này đem ra giễu cợt nhiều như vậy năm, trở thành sỉ nhục lớn nhất trong đời của Trác Bắc Dương hắn!
“Ngươi lúc trước không phải thường xuyên đi theo đám tiêu sư sao? Làm sao có thể vẫn là…… Ha ha ha……” Cười đến không thở nổi, ai cũng nói trong lúc tiêu sư áp tải ăn uống đánh bạc chơi gái, chậc chậc chậc……
“Ta cũng không phải ngươi!” Trác Bắc Dương dùng sức trừng, hắn cũng không phải cầm thú, chỉ cần nữ nhân là có thể.
Trước kia khi chưa gặp Hạ Nhược Tịnh, cuộc sống của hắn trừ bỏ luyện võ không có thứ khác, đối với nữ nhân một chút hứng thú đều không có! Hắn cũng không giống ai đó tùy thời đều ở trong trạng thái động dục.
“Ai, đồng tử…… Nha……”
Nói chưa hết đã bị Trác Bắc Dương một cước ngăn lại.
Thật giận! Hắn nhấc chân hung hăng đạp nam tử đang cười đến tắt thở kia, sau đó khiêng vật liệu gỗ bỏ đi.
Chờ khi hắn lại trở về, người nào đó đang xoa chân rất thức thời lại lần nữa quay lại đề tài chính:“Tiểu tử ngươi thật là có phúc, có thể lấy được một lão bà tốt như; Nhưng ngươi cũng thật sự là đồ vô tâm không phế, năm đó nói đi là đi, ngay cả 1 câu từ biệt cũng không nói với nàng, thật là nhẫn tâm!”
“Nói rất nhiều lần rồi, sự tình phát sinh đột ngột không kịp, hơn nữa ta cũng không phải không nói với nàng, ta để Tuyền Nhi về nhà nói rõ ràng.” Trác Bắc Dương gầm nhẹ.
Hắn từ nhỏ đến lớn tâm nguyện lớn nhất chính là hy vọng có thể tham gia quân ngũ, ở trên sa trường vung đao, thống khoái giết địch, bảo vệ quốc gia, hắn vẫn cho rằng đó là quang vinh lớn nhất của người tập võ; Nhưng nhiều năm qua, Tử húc quốc vẫn không có chiến sự, đương nhiên, không có chiến sự là chuyện tốt, cho nên hắn chỉ có thể đi theo Hồng Uy tiêu cục làm người áp tải, như vậy miễn cưỡng cũng có thể đã nghiền.
Ngày đó bốn năm trước, bởi vì phía tây nổi lên tai họa, cho nên Thương Tế thành cách tây nam gần nhất chiêu binh, tìm người ra chiến trường.
Thời gian áp sát cơ hội khó có được, hắn không nói hai lời liền sải bước lên lưng ngựa thẳng đến Thương Tế thành, chỉ bảo Tuyền Nhi về nhà thông báo một tiếng, vì không muốn người nhà can thiệp không cho hắn nhập ngũ, hắn cũng không nói rõ cho Tuyền Nhi biết là hắn đi đâu.
Dù sao, chờ hắn đánh thắng trận trở về, bọn họ tự nhiên sẽ biết được, tuy rằng hắn thừa nhận vụng trộm rời đi, trong lòng có một chút, chỉ có một chút luyến tiếc lão bà của hắn, nhưng nam nhi sinh hậu thế thượng(có thể hĩu như đàn ông làm việc lớn phải hướng về phía trước đi tới), đương nhiên không thể cả đời dựa vào sự che chở phù hộ của tổ tiên, chỉ biết ăn rồi chờ chết, Trác Bắc Dương hắn muốn tự mình xông xáo tạo nên sự nghiệp.
Lên chiến trường, bắt đầu từ một binh lính nhỏ nhoi, từng bước một, đổ máu chảy mồ hôi, bởi vì tính cách quá mức thẳng thắn, hắn đã trải qua lớn nhỏ hai mươi mấy trận chiến dịch, lập hạ vô số công lao, nhưng cũng chỉ là một tiểu đội trưởng mà thôi(tiểu đội trưởng là đúng nguyên văn đó nha); Nhưng mà, hắn cũng không để ý đến danh hiệu, hắn thích chính là cảm giác đổ máu trên chiến trường, nơi đó khoái ý ân cừu, nơi đó chỉ có sống hay chết, không có thứ khác.
Sau đó, Bắc Việt quốc phản loạn, hắn đắc tội cấp trên, bị giáng xuống làm binh lính, lại lần nữa bị đưa đến tiền tuyến; Cái tên khốn khiếp kia kỳ thật là muốn hắn chết, nhưng hắn không biết kỳ thật Trác Bắc Dương ước gì có thể lại thống khoái mà đánh.
Trác Bắc Dương cũng không nghĩ đến, bên này kỳ thật không phải vậy, hắn biểu hiện vượt trội, thích đánh tập kích, chiến công vô số, lại được thăng chức, sau lại cơ duyên xảo hợp quen biết Phụ Chính Vương gia, cũng chính là chủ soái Long Đình Đạm bình loạn lần này, vài lần cộng sinh ra tử bọn họ trở thành bạn tốt, Long Đình Đạm bởi vì thưởng thức năng lực của hắn, mà đặc biệt thăng cấp cho hắn, lên vị trí gần với chủ soái cùng phó soái, cai quản vạn tinh binh.
Tháng trước khi cùng đại vương Bắc Việt quốc Hô Khả Đa quyết chiến, Trác Bắc Dương mang theo tiểu đội nhân mã dưới trướng tập kích bất ngờ phía sau địch nhân, làm cho chiến tranh chấm dứt, tuy rằng lập hạ công lao, nhưng quá mức liều lĩnh bị Long Đình Đạm giáng xuống làm tham tướng, còn phạt hắn sửa cửa thành suốt bảy ngày ai ngờ đến lần này, cư nhiên lại……
Tức giận nhất là, còn bị Kim Bằng Phi cái tên thư sinh vô dụng này cười nhạo, thật sự là đáng giận!
“Ngươi không biết năm đó ngươi đột nhiên biến mất, khiến tổ phụ nhà ngươi tức giận đến đấm ngực dậm chân, tổ mẫu ngươi khóc đến mắt đều sưng lên, nếu không phải sau thê tử ngươi truyền ra tin vui, chỉ sợ nhà ngươi cũng không yên đâu!”
Nói đến người nhà, Trác Bắc Dương vẫn là thực áy náy, nhưng nam nhi chí tại tứ phương, dù sao cũng không thể cả đời đều ở trong nhà, đần độn suốt đời đi? Hắn hiện tại không phải tốt lắm sao? Hơn nữa còn lập được công lớn.
Hắn hiện tại tự mình một quyền một cước cố gắng đạt thành tựu, không cần dựa vào trong nhà, cũng có thể nuôi vợ, cuộc sống như vậy mới là thứ Trác Bắc Dương hắn muốn.
“Chờ ta hồi kinh, liền đem bọn họ đưa đến kinh thành.” Hắn mở miệng cười đến càng vui vẻ,“Lần này ta không cần dựa vào trong nhà, tự mình ra ngoài tiếp xúc với đời, hắc hắc, chắc là khiến lão cha của ta tức giận đến giậm chân.”
“Nghe nói phụ thân ngươi năm trước đã bị điều nhiệm đến Giang Nam làm Tổng đốc, năm trước đã nhậm chức rồi.” Nói cách khác, phụ thân đại nhân của hắn chức quan càng làm càng lớn, trước mắt đã không còn ở trong kinh.
“Ông ấy ở nơi nào, với ta mà nói không quan hệ?” Trác Bắc Dương lại đem một đám gạch đá bưng đi qua, nâng mắt trừng bạn tốt,“Ngươi nhàn rỗi nhàm chán thì theo ta chúng ta cùng nhau sửa tường thành, không cần ở đây quấy rầy ta.”
“A! Ta bỗng nhiên nhớ ra, trong hiệu thuốc còn đang nấu thuốc, phải đi coi lửa, đi trước một bước.” Kim Bằng Phi lập tức chuồn mất.
“Hừ! Cuối cùng cũng đi.” Trác Bắc Dương hừ lạnh một tiếng, thuận tay giúp đỡ binh lính đẩy xe, người kia mỗi ngày rỗi việc, nhàm chán sẽ tìm hắn tán gẫu, nhìn cho kỹ đi, Trác Bắc Dương hắn là người bề bộn nhiều việc, có được hay không!
Trận ác chiến của Tử Húc quốc và Bắc Việt quốc này, đánh từ mùa thu năm trước đánh tới giữa hè năm nay mới xem như hoàn toàn kết thúc, Trác Bắc Dương lần này tác chiến có công, được cấp trên đề bạt, theo Phụ Chính Vương gia đồng loạt hồi kinh, có thể đoán được, chuyện kế tiếp chờ hắn, chính là ngự bút thân phong của Hoàng Thượng, tiền đồ xán lạn.
Tướng sĩ Tử Húc quốc khải hoàn trở về, kinh thành vạn người cùng nhau chúc mừng, hai bên ngã tư đường đều là dân chúng hoan nghênh, phi thường náo nhiệt! Mấy vạn tinh binh tinh thần chấn hưng, quân dung(tác phong quân đội) chỉnh tề đi trên đường cái, còn các tướng lĩnh thì cưỡi ngựa cao to, khí vũ hiên ngang!
Trác Bắc Dương đi ở ngoài cùng, hắn mặc áo giáp oai phong, cưỡi con ngựa quý toàn thân lông đen nhánh tỏa sáng, tư thế oai hùng bừng bừng ở trong đội ngũ. Nhìn dân chúng hai bên ngã tư đường nhiệt liệt hoan hô, trong lòng hắn thật sự là vui đến cực điểm!
Đương nhiên, kỳ thật làm cho hắn vui vẻ lại là chuyện khác, một tháng trước, Hoàng Thượng đã ban thưởng cho hắn tòa tướng quân phủ ở kinh thành, hắn phái thủ hạ của mình nhanh chóng ra roi thúc ngựa trở về An Dương, đem người đến kinh thành.
Nghĩ đến lập tức là có thể nhìn thấy thê tử ôn nhu động lòng người của hắn, tâm tình của hắn lại vô cùng tốt, hận không thể trực tiếp nhanh chóng chạy về nhà.
“A Dương, ngươi lập tức là có thể nhìn thấy lão bà của ngươi, có vui hay không?” Cái tên Kim Bằng Phi thích trêu chọc hắn lại đến đây.
“Cút! Lão Tử hôm nay tâm tình tốt, không muốn nói chuyện phiếm với ngươi.” Ai, dân chúng này không có việc gì thì trở về nhà của mình tự chơi đi, làm sao lại ồ ạt chạy ra đường cái khiến cho đội ngũ của bọn họ đi chậm như vậy? Hắn tức giận đến muốn mắng người.
“Ai ai ai, tiểu tử ngươi như thế nào càng ngày càng thô lỗ ? Nương tử nhà ngươi gả cho cái tên thối như ngươi, hoàn toàn là một đóa hoa tươi cắm ở…… Cắm trong đất.” Nắm đấm đột nhiên duỗi đến trước mặt hắn Kim Bằng Phi lập tức sửa miệng.
“Hừ!” Xem như hắn thức thời.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nương tử nhà ngươi sinh cho ngươi đứa nhỏ nếu giống ngươi, cũng thật sự là thảm.” Nguy cơ giải trừ, Kim Bằng Phi lập tức lại ngứa miệng,“Sinh nhi tử giống ngươi còn đỡ, nếu là nữ nhi……”
“Thúi lắm!” Trác Bắc Dương cao giọng mắng:“Lão bà của ta sinh, đương nhiên là nhi tử, làm sao có thể là nữ nhi.” Thanh âm của hắn hùng hậu, tuy rằng trên đường náo nhiệt, nhưng người gần đó vẫn có thể nghe rõ mồn một. (anchan: anh thế này là trọng nam khinh nữ nhá, chém chết anh bi h)
Nhìn, một đám binh lính dưới trướng của hắn đang cố gắng nhịn cười.
“Chậc chậc chậc, đã nói ngươi không đọc sách không hiểu đạo lý, nào có đạo lý nhất định phải sinh nhi tử? Ngươi xem vợ chồng trong thiên hạ, có sinh nhi tử, tự nhiên cũng có sinh nữ nhi……”
“Ta mặc kệ người khác như thế nào? Con của ta, nhất định đương nhiên phải là nhi tử!” Trác Bắc Dương trung khí mười phần quát:“Tuyệt đối không có khả năng là nữ nhi, ta lại không cần nữ nhi!” Hắn muốn nhi tử, từ nhỏ có thể huấn luyện hắn thật tốt, tương lai đem hắn đến chiến trường cẩn thận tôi luyện, để hắn ngày sau cũng làm tướng quân, nghĩ đến liền cảm thấy hạnh phúc, khóe miệng lại mở ra. (anchan: anh vào rừng mơ bắt con tưởng bở à)
Nếu sinh nữ nhi hắn làm sao có thể? “Ai, làm lão bà của ngươi thực thảm, chẳng những phải chịu được tính xấu của ngươi, còn phải lo sinh con……” Lời nói chưa hết, thì bị 1 quyền đánh trở về, lần này Kim Bằng Phi không đề phòng, bị đánh trúng, đau đến giục ngựa chạy đi, miễn cho lại chịu tội.
Cho dù đi chậm, đội ngũ cũng đi qua, ngã tư đường huyên náo chậm rãi khôi phục yên tĩnh.
Vừa mới đi ngang qua một căn tửu lâu, trong nhã gian ở lầu hai một nữ tử xinh đẹp đứng ở trước cửa sổ, nhẹ nhàng cúi đầu,“Tiểu thư……”
“Chúng ta trở về đi.” Thanh âm thực bình thực đạm, nghe không ra là giận dữ hay vui vẻ.
“Nhưng là……”
“Đi thôi, Thuỵ Hương.”
“Dạ……” Một tiếng trả lời nhẹ nhàng, hai bóng dáng tinh xảo biến mất khỏi sương phòng, không để lại dấu vết.
Trác Bắc Dương vừa ra khỏi hoàng cung, liền lập tức giục ngựa chạy như điên, cũng không quản các tùy tùng phía sau có đuổi kịp hay không, vốn là lộ trình ít nhất cũng phải hai nén nhang(30 phút), hắn lại chạy không đến một nén nhang thì đến nơi, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cũng không có tâm tình thưởng thức phủ tướng quân to lớn, trực tiếp chạy vào cửa lớn, người gác cổng vội vàng nghênh đón, thiếu chút nữa bị hắn đụng ngã.
“Tướng, tướng quân……”
“Phu nhân ở nơi nào?”
“Ách?”
“Phu nhân ở nơi nào?”
Mắt hung hăng trừng, người gác cổng lập tức sợ tới mức đưa tay chỉ về hướng đông, hắn lập tức chạy về hướng đó.
Tiền viện, hậu đường, hoa viên, dọc theo đường đi gặp được, mọi người sợ tới mức không kịp hành lễ, đã bị hắn bắt lấy tra hỏi.
Rốt cục, thuận lợi một đường đi tới Tinh Thần viện nơi ở của nàng.
Vừa sải bước đi vào trong sân, đập vào mắt, liền thấy được nữ tử thân hình nhỏ bé mềm mại như nước.
Nàng lẳng lặng đứng ở trong đình viện, hoa đẹp như gấm, lá xanh nồng đậm, nàng đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn thấy hắn, vui vẻ cười, ôn nhu mở miệng:“Phu quân, hoan nghênh trở về.”
Mãi cho đến khi lại nhìn thấy nụ cười như vậy, hắn mới biết được, thì ra bốn năm này, suốt trong bốn năm này, hắn nhớ nàng như vậy! (anchan: anh rất ngoan nhá lun cất cái yếm của chị bên người. hắc hắc)
Nhớ đến điên rồ!
Mỗi đêm nhắm mắt lại, bên tai vang lên đều là thanh âm nàng điềm nhiên gọi hắn phu quân, trong đầu hiện lên luôn là dung nhan mỉm cười của nàng. Lúc đổ máu bị thương, hắn tưởng niệm đến nàng; Lúc thắng trận, hắn cỡ nào hy vọng nàng có thể đứng ở bên cạnh cùng nhau chia sẻ; Mà hiện tại hắn nhìn nàng như vậy, rốt cục mới phát hiện, Thì ra tốt nhất không phải công danh phú quý, cũng không phải lời chúc tụng của mọi người, mà là có nàng bên cạnh, cùng ôm nhau ngủ.
Hắn trong miệng trào lên vị chát, há miệng thở dốc, lần đầu phát hiện bản thân không thể phát ra tiếng, chỉ là ngây ngốc đứng ở nơi đó nhìn nàng, không thể động, không thể chớp mắt, nhưng hắn có thật nhiều, thật nhiều lời nói muốn với nàng, vì sao ngay cả một câu cũng nói không được? (anchan: em bít, cái này gọi là xúc động ko nói thành lời anh ạ)
Nàng mỉm cười chậm rãi đi tới chổ hắn, váy áo màu xanh lại càng tôn lên vẽ đẹp thanh lịch tinh thuần của nàng, dung mạo như nước, môi như xuân hoa, bốn năm không gặp Hạ Nhược Tịnh, vẫn là thanh lệ vô song, khí chất tinh khiết càng hơn năm đó.
Nàng đi đến trước mặt hắn, chậm rãi khom người hành lễ với hắn,“Chúc mừng phu quân chiến thắng trở về, một đường vất vả.”
Qua thật lâu, thật lâu, hắn mới có thể thở ra 1 hơi thật dài, rốt cục có thể nói, lại không biết nên nói cái gì mới tốt,“Nàng……”
“Phu quân mời đi theo ta, ta có kinh hỉ cho phu quân.”
Kinh hỉ? Có phải là đứa nhỏ của bọn họ hay không? Trác Bắc Dương ánh mắt lập tức lóe sáng, bước nhanh hướng đại sảnh đi đến. (anchan: vâng cái kinh hỉ này rất kinh khủng, tất cả là tại miệng của anh hết)
Đi vào, đứng bên trong là bốn nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, đều cười với hắn, hắn vội vàng liếc mắt một cái, không nhìn thấy bóng dáng của tiểu hài tử, quay đầu nhìn phía Hạ Nhược Tịnh,“Ở nơi nào?”
“Ngay tại nơi này nha.” Nàng mỉm cười.
Trác Bắc Dương lại nhìn qua đại sảnh, ngay cả cái bàn, phía dưới ghế dựa đều không buông tha, nhưng căn bản là không nhìn thấy bóng dáng của tiểu hài tử.
“Đâu? Ta như thế nào không có thấy.”
Hạ Nhược Tịnh cười càng ngọt, nghiêng đầu nói:“Các ngươi còn không qua đây bái kiến tướng quân.” (anchan: theo kinh nghiệm đúc kết ra từ các chap trước của ta, thì chị cười càng ngọt chính là càng nguy hiểm)
“Dạ.” Bốn nữ tử xinh đẹp chầm chậm tiến lên, đồng thời hành lễ với hắn,“Tham kiến tướng quân.”
“Ân.” Hắn tùy ý gật đầu, căn bản ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn các nàng một cái,“Kinh hỉ của ta đâu?”
“Chính là các nàng nha.” Hạ Nhược Tịnh cười đến càng xán lạn,“Các nàng chính là kinh hỉ ta muốn cho phu quân.”
Cái gì?!
“Các nàng đều là người ta từng bước tỉ mỉ chọn lựa, chẳng những chỉ có tướng mạo còn đa tài, hơn nữa mỗi một người đều tài nghệ song toàn; Đúng rồi, Khánh Nhi còn biết một ít quyền cước công phu, nói vậy phu quân sẽ càng vừa lòng.” Hạ Nhược Tịnh nắm tay một nữ tử trong đó, cười với hắn nói.
“Ta muốn các nàng làm gì?” Hắn há hốc mồm,“Ta không thích có nha hoàn đi theo bên người hầu hạ.”
“Không phải nha hoàn.” Nàng lắc đầu,“Này đều là thiếp thất ta vì phu quân chọn lựa.” (anchan: chết anh chưa, dám trọng nam khinh nữ nhá, mún con trai đi mà bảo các nàng ý sinh cho, tỷ ta giận rồi)