. Levi vs Leslie…
Levi chỉ cảm thấy có cái gì đó túm lấy cậu, mạnh đến nỗi cậu khó mà kháng cự lại, kéo cậu ra nơi có ánh sáng.
Sau đó, trong mắt là một mảnh xanh thẳm, giống như điểm giao nhau của ánh nắng và mặt biển.
“Ha –” Phổi căng tràn, vừa từ cõi chết sống lại mà ra sức hít thở.
Khi lấy lại tiêu cự, cậu mới chính thức minh bạch một mảnh xanh thẩm kia… là ánh mắt của Claude.
Levi gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt Claude, mặt nạ oxy chụp trên mũi miệng, cậu không thể nói chuyện, cũng không biết phải nói gì.
Chân mày nhíu chặt của Claude dần giãn ra trong mắt Levi, tựa như đám mây đang tụ lại bị gió thổi tan.
Levi kéo khóe miệng, chầm chậm đưa tay làm một thủ thế “Xin chào.”.
Quay đi, Claude cười nhạt, không biết là đang tự cười nhạo mình hay vì không thể chịu nổi Levi.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Levi bị đưa vào phòng bệnh, nhưng đối với cậu mà nói, mùi thuốc sát trùng vẫn trong lành hơn so với sự oi bức ngột ngạt trong khoang cứu hộ, hơn nữa, hương vị này nhắc rằng cậu còn sống.
Trong phòng chỉ huy lúc này, Claude đứng trước màn hình, nhìn quặng mỏ đã biến thành hoang mạc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“So với tôi nghĩ thì cậu bình tĩnh hơn nhiều, tôi cứ nghĩ cậu sẽ lái “Thuần sắc thục nữ” lao ra ngoài cứu Levi.” Morris ngồi trên ghế xoay phía sau Claude, cứ thế xoay một vòng lại một vòng.
Claude trầm mặc không nói.
“Tôi rất ngạc nhiên, cậu có nghĩ đến trường hợp trước khi chúng ta đến, Levi đã bị nướng chín vì độ nóng của súng nguyên tử không, bởi vì chúng ta ai cũng không dám khẳng định độ dày của khoang cứu hộ có thể chịu được súng nguyên tử.”
Claude vẫn nhìn mảnh hoang mạc kia đến xuất thần, khi anh chậm rãi quay sang, Morris bỗng cảm nhận được một áp lực lạnh như băng.
“Trung tá Morris, cậu có thời gian rảnh như vậy, không bằng đi điều chỉnh hệ thống của “Thuần sắc thục nữ”?” Claude đút hai tay vô túi quần, đồng dạng tư thế với Levi, nhưng Levi có vẻ tùy ý, mà Claude lại tràn ngập cảm giác áp bách.
“Ha ha… Kia đương nhiên, Levi còn sống quay về rồi… Thực rõ ràng cậu cũng không có ý định đổi phi công…” Morris đứng lên khỏi ghế xoay, hắn biết nếu không hắn không đi làm việc, đầu của hắn chỉ sợ sẽ không giữ được.
Nằm trên giường bệnh, Levi không hề buồn ngủ. Đèn không bật, đây là quy định của bệnh viện, qua mười giờ tối, tất cả phòng bệnh đều đồng loạt tắt đèn.
Levi từng rất thích sự yên lặng của bóng đêm, cảm giác thật tự do không cần che đậy. Thế nhưng sau khi trải qua việc trong khoang cứu hộ kín mít, Levi chỉ cảm thấy đen tối là một loại màu sắc khiến người ta hoảng sợ, nhìn không thấy tương lại, tìm không thấy đường ra.
Cửa phòng bệnh chậm rãi mở ra, có người đi tới, ánh sáng trong hành lang nhoáng qua, Levi quay mặt qua, chưa kịp thấy đối phương là ai, cửa phòng bệnh lần thứ hai đóng lại, toàn bộ trở lại trạng thái không nhìn thấy gì hết.
“Này, tôi không nghĩ trễ như vậy mà còn có người tới thăm a.” Giọng Levi có chút khàn khàn.
“Tại sao?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, màn đêm cũng dần lạnh lên. Thanh âm này, chỉ có thể là Leslie.
“Cái gì mà ‘tại sao’?” Levi cười cử động thân mình, ngồi dựa vào đầu giường bệnh. Lúc này cậu rất muốn nhìn rõ biểu cảm của đối phương, tuy rằng cậu biết để thấy được biểu cảm giống giống với “Biết ơn” gì đó trên mặt Leslie thì chỉ như cổ tích Thiên phương dạ đàm (nghìn lẻ một đêm).
“Cậu bảo vệ tôi như vậy căn bản không có tác dụng, tôi sẽ không thích cậu.”
Levi bỗng hiểu ra vì sao Leslie lại phải đến thăm mình tại thời điểm này, bởi so với cậu, hắn càng cần sự che giấu của bóng tối hơn.
“Từ khi tôi biết cậu là nam, tôi đã không còn nhớ chuyện đã từng thích cậu nữa rồi. Nhân tiện nói thêm một câu, tôi cứu cậu không phải vì chúng ta là chiến hữu, tôi không cao thượng đến vậy đâu.”
“Vậy thì vì sao?”
Levi đã thích ứng được với bóng tối, có thể thấy tư thế của Leslie đang ôm tay đứng dựa tường. Levi không nhớ rõ cô gái nào đã từng kết giao với mình có nói qua, tư thế như vậy thường có nghĩa kháng cự lại quan điểm của người khác hoặc tự bảo vệ mình quá đáng. Mà Leslie, hẳn là có cả hai.
“Bởi vì… tôi bị khuôn mặt xinh đẹp của cậu mê hoặc.” Levi cố ý dùng giọng điệu ngả ngớn trả lời, không khí nói chuyện như vậy làm Levi cảm thấy không được thoải mái, cậu thà rằng Leslie nói vài câu lạnh nhạt với mình rồi bỏ đi.
“Đừng mong chọc giận tôi.” Leslie chậm rãi đi tới, không khí bỗng nhiên căng như dây đàn, hắn ngồi xuống cạnh Levi, nghiêng người qua.
Trừ bỏ thị giác, các giác quan khác của Levi chợt nhạy bén đến bất ngờ, cậu tựa hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở như ẩn như hiện của Leslie, ngay cả âm thanh sợi tóc ma sát với không khí, khi tay Leslie đặt lên tai Levi, cậu bỗng cảm nhận được áp lực khó hiểu.
“Cậu tới gần tôi như vậy để làm gì?” Levi đang muốn đẩy hắn ra, đối phương trực tiếp nắm lấy cổ tay cậu, ấn xuống giường.
“Cậu cho mình là anh hùng sao? Hiện tại đã không giống trước đây rồi.” Leslie cơ hồ sẽ cùng Levi mặt kề mặt, hởi thở của hắn phun trên môi Levi, điều này làm Levi không biết làm sao để mở miệng, “Kẻ địch của cậu không hề là những sinh viên năm hay năm thích khi dễ cậu, cũng không phải lão già biến thái thích tiểu nam hài. Cho dù cậu muốn bảo vệ tôi, cũng mời cân nhấc một chút xem mình có bao nhiêu cân lượng.”
Cổ tay Levi rất đau, tuy đã sớm biết sức mạnh và diện mạo của Leslie là bất đồng, nhưng cảm giác bất lợi khi bị người đàn ông khác áp chế, làm cậu cực kỳ khó chịu.
“Tôi khuyên cậu buông tay.” Levi lạnh giọng, dù Leslie là mối tình đầu của cậu, thì đó cũng là mối tình đầu đã tan vỡ rồi.
“Vì sao? Tôi hiện tại rất nguyện ý nắm tay cậu, hẳn là cậu phải nên cao hứng chứ?” Thanh âm Leslie vẫn mang theo âm cuối trào phúng như trước, phối hợp với âm sắc của hắn, làm người ta có cảm giác đau lòng.
Bỗng nhiên, trời đất đảo ngược, Levi trở tay bắt lấy cổ tay Leslie, mạnh xoay người, đem Leslie mạnh mẽ đặt dưới thân.
“Tôi đã từng thích cậu, vậy rồi sao?” Levi ngồi trên eo Leslie, hai tay gắt gao ấn cổ tay đối phương xuống giường, tuy là bình thường nếu làm vậy với nữ nhân, Levi sẽ có cảm giác thành tựu, “Tôi vì bảo vệ cậu mà đi cùng với đám học sinh lớn tuổi, còn đánh nhau với lão già biến thái luôn nhớ nhung cậu, là chuyện của tôi. Tôi thích cậu, cậu không thể lấy lý do đó mà lừa tôi.”
“Tôi lừa cậu khi nào.” Leslie dù sao cũng là đàn ông, vung tay liền thoát khỏi sự khống chế của Levi, thậm chí ngồi dậy, dùng dáng vẻ tra hỏi, Levi cũng bất đắc dĩ đứng dậy. Tư thế của hai người rất kỳ quái, Leslie ngồi trên giường, mà hai chân Levi ngồi khóa bên hông Leslie.
“Như thế nào, cậu không nhớ rõ?” Nhắc tới sự kiện kia, tóc Levi muốn dựng hết lên, “Lần đó cậu hẹn tôi đến cổng công viên Luna Park gặp mặt, nói có chuyện quan trọng muốn nói với tôi, cuối cùng tôi chờ từ tám giờ sáng đến tối, rồi bị mẹ lôi về nhà, cậu ở đâu?!”
“Cậu còn dám nói chuyện đó với tôi?! Rốt cuộc là ai giống như ốc sên cứ bám dính lấy tôi! Đến khi tôi hẹn gặp rồi lại không thấy bóng dáng đâu? Cậu giờ còn dám nói cậu chờ tôi trước cổng công viên? Tôi từ sáng đã đợi cậu… đợi thật lâu, căn bản là tôi không gặp qua cậu!” Đôi mắt lạnh của Leslie thoáng chốc như núi lửa phun trào.
“Cậu? Người mắc bệnh công chúa như cậu chờ tôi? Cậu xem ngày đó hẹn tôi đến bể bơi, tôi cũng chờ cậu từ sáng đến giữa trưa!” Levi túm áo Leslie, thật vất vả đè xuống dục vọng muốn đánh hắn.
Bỗng nhiên cả căn phòng yên tĩnh lại.
Hai người nhìn nhau, như muốn từ trong mắt đối phương nhìn ra thật giả.
Sau một lúc lâu sau, Levi ôm bụng cười trước, “Tôi… tôi chợt nhớ đến một việc… Hình như công viên Luna Park có hai cổng… Cậu ở cổng nào a?”
Leslie nhướn mày nhìn Levi đang cười như điên, “Bên cổng có tòa nhà.”
“Tôi ở… bên cổng mà bên đường có rất nhiều quán bán kẹo.” Levi cuối cùng cũng ngừng cười, nghiêm mặt nói, “Cậu vừa mới nói có chờ tôi, vậy cậu chờ tới khi nào thì về?”
“Không lâu.” Leslie phớt lờ, muốn đứng dậy, lúc này mới nhận ra Levi đang ngồi trên người mình, “Lập tức cút đứng lên.”
“Ai nha, đừng cứ nóng nảy vậy a, tôi nào có nhiều cơ hội gần gũi với tiểu công chúa trong mơ như này a.” Levi lần thứ hai bày ra bộ dáng ngả ngớn lại có vài phần đắc ý dào dạt, “Vậy cậu hen tôi ra công viên có phải muốn thổ lộ không a?”
Kéo ra một nụ cười khẩy, Leslie nháy mắt đè Levi xuống, đầu đập xuống gối đầu, có cảm giác choáng váng, làm Levi trì trệ, khuôn mặt Leslie gần trong gang tấc. Cho dù ở trong bóng tối, Levi cũng không thể không hâm mộ mớ gen mà Leslie thừa hưởng từ Vivian Ryukyu Clesis – Người tình trong mộng của toàn thể đàn ông trên thế giới. Ngũ quan của hắn tinh xảo mà không âm nhu, toát ra vẻ mỹ cảm lạnh lùng mà sắc sảo.
“Ngày đó tôi muốn nói với cậu rằng, tôi là nam, đừng quấn lấy tôi nữa, đồ ốc sên.” Leslie gằn từng tiếng nói.
“Uy, cậu rốt cuộc chờ tôi mấy tiếng a?” Levi vẫn cười, giống như vẻ lạnh lùng và tức giận của Leslie hoàn toàn không ảnh hưởng đến cậu.
“Tôi chờ cậu đi tìm chết.” Leslie buông Levi, xuống giường bệnh, đưa lưng về phía Levi, bóng lưng như đang rời đi rồi lại dừng lại, “Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết vì sao lại thay tôi cản lại quả tên lửa kia.”
Levi hít một hơi, “Được, cậu lại đây, tôi nói cho cậu biết a.”
Ngay trong khoảng khắc Leslie xoay người, Levi không biết từ khi nào đã đứng sau lưng hắn, hôn mạnh lên má hắn.
“Đương nhiên không phải vì tôi thầm mến cậu a – Cậu cứ quấn lấy vấn đề này như vậy, không phải là cậu thầm mến tôi đi? Tôi đây thành toàn cho cậu a!” Levi một bộ dạng mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở), còn Leslie thì ngốc lăng tại chỗ.
Hai giây sau, Leslie nhào đến bóp cổ Levi, “Tôi giết cậu – ”
Levi bị hắn bóp đến mắt trợn trắng, thẳng đến khi y tá thay ca phát hiện ra bọn họ, hoảng sợ tách hai kẻ oan gia ra, nếu không, Levi không chết bởi súng nguyên tử mà lại bỏ mình trong cơn thịnh nộ của Leslie.
Hôm sau tỉnh dậy, ngoại trừ bác sĩ đến kiểm tra, trong phòng Levi còn có Miller đang đứng đó, kính mắt của đối phương dưới ánh đèn bắn ra hàn ý đáng sợ, không cần nghi ngờ gì nữa, Levi lái “Nguy cơ màu xanh” xuất chiến nhất định đã đem nhà toán học gia thông minh kỷ luật cao này bạo phát rồi.