Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ thấy, Lý Thanh Thanh mang theo Trần Tiểu Hổ, đang đứng ở phía sau Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca, vẻ mặt trêu tức nhìn bọn họ.
Phía sau Lý Thanh Thanh là bảy người đàn ông áo đen.
Người cầm đầu sắc mặt âm lãnh, đôi mắt giống như độc lang, lộ ra hàn ý thấu xương.
“Hiệu trưởng Bảo làm không tệ." Lý Thanh Thanh vỗ tay nói.
“Tô Tô, mày bị đuổi học rồi." Trần Tiểu Hổ vui vẻ làm mặt quỷ với Tô Tô.
Được Lý Thanh Thanh tán thưởng, Bảo Vân trong lòng có chút kích động.
“Cảm ơn Lý phu nhân quá khen.”
Lý Thanh Thanh liếc Tống Thanh Ca và Tô Tô một cái: "Dám đối đầu với tôi, tôi xem các người sau này làm sao sống được ở cái đất Hàng Thành này.”
Tống Thanh Ca nói: “Rốt cuộc bà muốn như thế nào, mới có thể để cho Tô Tô tiếp tục đi học?"
Lý Thanh Thanh nở nụ cười.
“Muốn đi học ở đây à, được thôi.”
"Chỉ cần một nhà ba người các ngươi, quỳ gối dập đầu nhận sai với tôi và Tiểu Hổ, tôi liền đồng ý để cho con bé này tiếp tục đi học, thế nào?"
Tống Thanh Ca cắn răng, không nói gì.
Tô Trường Phong nhìn về phía Lý Thanh Thanh: "Nếu như chúng tôi không làm như vậy, có phải Tô Tô không được đi học nữa?"
Lý Thanh Thanh lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó nhìn về phía sau: "Cô Lang, hắn chính là tên hôm qua đánh tôi và Tiểu Hổ!"
Xoẹt!
Cô Lang bước về phía trước một bước, chỉ cách Tô Trường Phong hai centimet.
“Chủ nhân nhà tao nói phải phế mày.”
Tô Trường Phong nở nụ cười.
“Mày theo tao qua bên này một chút.”
Đôi mắt Cô Lang tò mò, "Mày muốn làm gì?”
Tô Trường Phong ghé vào tai hắn, nói: "Mày biết điều đi, tao không muốn dọa đến bọn nhỏ.”
Cô Lang cho rằng Tô Trường Phong đang sợ mình: "Được, tao đồng ý với mày.”
Tô Trường Phong nói với Tống Thanh Ca: "Em và Tô Tô chờ tôi ở đây, đừng đi đâu cả.”
Sau đó, Tô Trường Phong cùng đám người Cô Lang đi tới một con hẻm nhỏ không người.
Cô Lang đem một thanh chủy thủ ném xuống đất.