Ở bữa tiệc sinh nhât của thị trưởng Lục, trên đường trở về, còn chưa về tới nhà, Quý Linh Linh lên tiếng xuống xe ở đây, muốn đi bộ về. Dù sao nơi này cách nhà cũng không xa, cho nên Mộ Ly đồng ý.
Mộ Ly đuổi Lão Trung đi chỗ khác, rồi dắt tay cô đi trên con đường lớn.
"Em chưa tỉnh ngủ à? Đã trễ thế này rồi mà con muốn đi." Mộ Ly nhìn chóp mũi đỏ hồng của Quý Linh Linh, càm ràm cô mấy câu, rồi lấy áo khoác choàng lên vai cô.
Quý Linh Linh nắm chặt ngón tay: "Anh không cảm thấy hai người đi dạo như thế nào rất lãng mạn à?"
Một câu nói khiến Mộ Ly im lặng, có lẽ đây chính là lãng mạn.
Quý Linh Linh đi ở trước kéo tay anh: "Tay anh vừa lớn vừa ấm, rất giống tay ba em."
Nghe câu nói của cô..., Mộ Ly tự nhiên muốn rút tay về, anh làm sao có thể nói với cô nàng này chuyện cô tưởng tượng quá giỏi đây.
"Mộ Ly, sao anh không lên tiếng?" CÔ chợt kéo bàn tay anh.
"Gió đêm lạnh thật đấy, nếu em bị cảm thì làm sao giờ?"
"Đồ ngốc, xem anh kìa!" Quý Linh Linh dừng bước chân, đi tới trước mặt anh, nhón chân lên, dùng ngón tay xoa nhẹ nếp nhăn trên trán anh:"Cứ như ông già."
Mộ Cách chợt bắt lấy tay cô: "Anh sớm đã bị em giày vò đến chết rồi." Nói xong, anh nhẹ nhàng cắn ngón tay cô.
"Nào có! Em chỉ muốn ở cùng với anh nhiều một chút thôi, lưu giữ một chút kỹ niểm để sau này còn nhớ lại." Quý Linh Linh khoác tay anh, "Anh nghĩ đi, sau này lúc hai chúng ta già cả, anh không nhúc nhích được nữa, em sẽ ở bân cạnh anh, kể từng câu chuyện chúng ta đã trải qua như thế nào, loại cảm giác này anh có cảm thấy nó vô cùng tuyệt vời hay không?" Vừa nói chuyện, cồ vừa tỏ vẻ kích động.
Thì ra bản thân cô đã muốn cùng anh thiên trường địa cửu.
"Tại sao anh không đi được?" Mộ Ly hỏi đúng trọng tâm.
Éc. . . . . .
"Đàn ông chắc vậy thôi, phụ nữ thường sống lâu mà." Quý Linh Linh thuận miệng nhả ra một câu như vậy.
"Vậy hỏi câu này nhé, nếu như có một ngày anh chết trước, em sẽ như thế nào?" Mộ Ly nghiêng đầu nhìn cô, trong giọng nói không biết là ý đùa giỡn hay nghiêm túc.
Anh đang chờ đợi câu trả lời của cô, mà Quý Linh Linh thì chậm rãi cuối đầu xuống, tay cũng nắm thật chặt lấy áo anh.
"Thế nào?" Mơ hồ có tiếng nức nở. Mộ Ly dùng tay nâng cằm cô lên, vô tình nhìn thấy nước mắt trên mặt cô: "Ha ha, đồ ngốc, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi." Nói xong, anh cười ngượng, rồi lấy tay lâu nước mắt cô đi.
Quý Linh Linh một phen bắt lấy tay anh, nhìn thẳng vào anh: "Nếu quả thật có ngày đó, am sẽ cố gắng sống tốt hơn nữa, vì anh mà sống, em sẽ nhớ đến thời gian anh còn sống, và cho đến kh em chết đi."
Mộ Ly mấy máy đôi môi, cái đồ ngốc này, không biết cô đang nói gì nữa.
"Nhưng mà bây giờ em có một yêu cầu." Quý Linh Linh lại mở miệng nói.
"Nói anh nghe."
"Nếu như một ngày kia, anh mất trí nhớ, ai cũng có thể quên nhưng không được quên em!" Quý Linh Linh hơi ngước đầu, trong giọng nói mang theo vẻ bướng bỉnh.
"Ha ha, Tiểu Linh Linh ngốc à, nếu quả thật có ngày đó, anh hy vọng em không vì vậy và bỏ đi, vĩnh viễn đều không cần như thế, phải khiến anh nhớ lại!" Anh đưa tay vuốt ve mái tóc cô.
"Em biết rồi, mỗi ngày anh sẽ kể cho anh nghe một lần, em là người con gái anh thích nhất. cực kỳ thích!"
"Ha ha, được. Nhưng nếu như em mất trí nhớ, em quên đi anh, rồi thích người khác, anh phải làm thế nào đây?" Mộ Ly xoa gương mặt cô, nhẹ giọng hỏi.
"Sẽ không đâu! Mãi mãi sẽ không có ngày đó."
"Tại sao?"
"Bởi vì anh sẽ không để cho em tổn thương một chút nào cả, em tin anh!" Quý Linh Linh dùng ánh mắt kiên định nhìn anh.
Mộ Ly đầu tiên là giật mình, ngay sau thì mặt giãn ra, cánh tay giang rộng ôm trọn cô vào lòng.
"Tiểu Linh linh, thế nào mà anh phát hiện hiện anh yêu em không đủ vậy nhỉ?"
Quý Linh Linh tựa trước ngực anh: "Cái này là dễ làm nhất rồi đó, ngoan ngoãn yêu em đi, yêu nhiều vào, vĩnh vĩnh viễn viễn cũng không được ngừng."
Hương thơm trên tóc cô bay vào khoang mũi anh, anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô.
"Đi thôi, bắp chân em co rút gân lại rồi."
"Rút gân? Nghiêm trọng không?" Còn chưa chờ Quý Linh Linh nói thêm cái gì, Mộ Ly vội ngồi xổm xuống, lấy tay xoa xoa bắp chân thay cô.
Nhiệt độ từ bàn tay anh bất ngờ phủ lên bắp chân cô, một tấc rồi một tấc truyền đến trái tim cô, khiến nó ấm áp.
"Có khá hơn chút nào chưa?" Mộ Ly ngẩng đầu lên hỏi.
Khóe miệng Quý Linh Linh khẽ nhếch, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào anh.
Lúc này Mộ Ly đã đừng lên, lại vươn tay xoa nắn khuôn mặt cô: "Ở đó cười làm gì hả? Chân còn đau không?"
Quý Linh Linh vốn định đi lên trước hai bước để cho anh hay, mình không có vấn đề, nhưng vừa mới đứng lên, đôi chân cô lại chùn xuống .
"Ôi. . . . . ."
"Sao vậy?" Mộ Ly lo lắng nhìn vẻ đau đớn trên mặt cô: "Trời đêm lạnh quá, chúng ta về nhà thôi."
"Nhưng. . . . . .không gọi điện thoại cho Lão Trung à?"
"Không cần."
Còn chưa chờ Quý Linh Linh chuẩn bị xon, Mộ Ly tặng cho cô cái ôm công chúa ( thích à nha … hố hố) : "Nhưng. . . . . . A!"
Mộ Ly cười nói: "Như thế này dễ dàng mà mau lẹ."
"Đường đi còn một đoạn nữa đó, anh không mệt hả?" Quý Linh Linh vòng tay ôm lấy cô anh.
“Em chỉ cần an phận, vấn đề nào cũng không có thì anh cũng không mệt."
Cô muốn kháng nghị:"Đồ ngốc, sao thấy em giống một con nhóc gây họa vậy nhỉ?"
"Nếu không phải em đòi đi dạo bộ trễ như thế này, thì chân sẽ bị rút gân à? Xem ra cơ thể em không đầy đủ dinh dưỡng, về nhà anh bổ sung canxi cho em."
"Em không phải trẻ con!"
"Em là đứa trẻ của anh!"
"Em mới không phải!"
"Em phải!"
"Em không phải!"
"Em phải!"
. . . . . .
Cứ như vậy hai hướng đối chấp, một cô gái cứ cố chấp tranh giành, cuối cùng người con trai phải dùng phương pháp bình thường nhất khiến cô im lặng, trực tiếp hôn lên môi cô!
Chuyện nam nữ gay gổ như thế này, thật ra thì bình thường người đàn ông hơi khó xử, bởi vì khi cãi nhau với con gái, dù bọn họ làm thế nào cũng không thể thắng nổi, nếu không phải bức đến mức họ dụng hành động, thì chốt là cũng là nhận lỗi về phía mình mà thôi.
Mộ Ly với Quý Linh Linh cũng dính vào tình trạng như thế này, mỗi lần hai người xuất hiện vấn đề, thì ai nấy đều phật ý. Nhưng thơi điểm có chuyện khiến hai bên cãi nhau, Mộ Ly đều sử dụng cái chiêu này, nhiều lần cũng hơi khó chịu.
Sau khi trở về nhà, chuyện thứ nhất Mộ Ly làm là mang cô đi tắm nước nóng.
Quý Linh Linh ngồi trên ghế sa lon, nhìn Mộ Ly khác hẳn người bình thường, ôm mình đình một đường mà bản thân anh lại tim không đập nhanh mặt không đỏ, thân thể của anh rốt cuộc khỏe cỡ nào nhỉ? Chậc, chẳng lẽ lúc trên giường lại không biết?
"Chúng ta đi tắm."
"À? Không cần, tự em đi, chân em không can hệ gì, tự em. . . . . ." Giọng nói đột nhiên ngừng lại. Quý Linh Linh kinh ngạc nhìn Mộ Ly, vậy. . . . . . đôi mắt quá lộ liễu, hình như hơi quen quen.
"Không được lộn xộn nữa." Trong giọng nói tràn đầy cảnh cáo.
Quý Linh Linh sững sờ nhìn anh, thật sự là sắp thay lãnh đạo rồi đây, lúc trở lại rõ ràng vẫn bình thường, nhưng mới chỉ đi vào nhà tắm mà dáng vẻ lại thay đổi hoàn toàn, nghe âm thanh trầm đục của anh, cô biết mình nên an phận thì hơn, có trời mới biết anh nghĩ gì làm gì.
"À À. . . . . .Anh. . . . . . Nếu như anh không thoải mái, tự em đi tắm vậy." Nói gì vậy chứ, bình thường cũng chính cô tự tắm mà.
"Anh muốn luyện tập."
"Cái gì?"
Gương mặt Mộ Ly căng thẳng: "Chờ con nó lớn thêm chút nữa thì em không thể tự mình tắm được, bây giờ anh nên luyện tập trước cho khỏe."
Gì . . . . . Lý do này giống như hơi quá rồi đó, cô mới có một tháng thôi mà. Nếu bản thân cô bất lực thì ít nhất cũng phải qua 4 hay 5 tháng gì đó nữa lận.
"Không. . . . . ."
"Không cho nói nữa."
Két. . . . . Hắn lên cơn kìa!
"Mộ Ly, anh nóng à?" Nhìn trên trán anh lấm tấm mồ hôi hột, Quý Linh Linh không nhịn được đưa tay ra lau cho anh.
"Quý Linh Linh. . . . . ."
"Hả?"
Lúc này đang ở bên trong phòng tắm. Mộ Ly nhìn cô không chớp mắt.
"Anh làm sao vậy?"
"Bác sĩ có nói, bây giờ cũng có thể vận động , chỉ cần động tác nhẹ nhàng là được."
Két. . . . . .
Quý Linh Linh có cảm giác như đang cắn phải đầu lưỡi của mình.
"Từ lúc vào phòng tắm tới giờ anh vẫn suy nghĩ chuyện này đúng không?" Lưu manh mà, cả ngày anh đã sàm sỡ cô, giờ lại còn suy nghĩ chuyện này trong đầu nữa chứ.
"Khi ở trên xe." Mộ Ly không che giấu tâm tình của mình.
"Anh . . . . ." Nhìn anh thành thực như thế này, Quý Linh Lin vừa bực lại vừa hận, chuyện này. . . . . . Người đàn ông này.
"Ở trong bệnh viện, lúc bọn mình làm cũng chẳng có việc gì cả, bây giờ làm chắc cũng chẳng sao đâu." Mộ Ly nói nhè nhẹ, tựa như đang cầm kẹo lừa đảo một đứa trẻ còn thơ phạm tội vậy.
"Nhưng bây giờ em rất mệt. . . ." Quý Linh Linh chu môi nhỏ, gương mặt khó chịu, vỗn dĩ cả người đã không được thoải mái, giờ còn về nhà hậu hạ cái tên đại gia này nữa.
"Em không cần cử động, để anh động làm được rồi."
Khốn! Vậy còn dùng cô làm cái gì, một cái giấy vệ sinh cũng tự xử được nữa là.
Quý Linh Linh lười phải khinh bỉ anh, ngay cả phụ nữ có thai cũng không buông tha, đúng là…
"Em muốn tắm!"
"Cùng nhau tắm!" Giọng nói Mộ Ly so với cô còn kích động hơn nhiều.
"Không phải anh tắm cho em à?"
"Đúng vậy, nhưng là cùng nhau tắm!"
Chuyện này. . . . . . hình như có chỗ nào đó không đúng. Gì. . . . . . Quả nhiên là một âm mưu mà.
Mộ Ly rời khỏi bồn tắm, còn Quý Linh Linh thì được ôm ngang đặt lên ngồi trên đùi anh.
Không biết bởi nhiệt độ nơi phòng tắm cao, hay là bởi vì cái gì, gương mặt Mộ Ly đỏ ửng đến khổ sở, lại còn cắn môi đến khó chịu.
"Quý Linh Linh, em động một cái đi."
"Đừng! Anh đã bảo tự làm mà." Ai đó chu môi, không chịu hợp tác. Vốn dĩ muốn ngâm nước nóng thư giản thân thể cho thoải mái, nhưng mà. . . . . . cái quyền lợi nhỏ nhoi này đã bị ai đó cướp đoạt trắng trợn.
"Ngoan, động một cái nhẹ đi, anh sợ động tác mạnh quá sẽ ảnh hưởng đến em." Giọng nói Mộ Ly trầm thấp, giống như đang chịu đựng cái gì vậy.
"Đừng! Ô. . . . . .Tay cua anh!" Quý Linh Linh khẽ đánh một cái lên bàn tay anh, trong phút chốc khiến bên trên hiện lên 5 dấu ngón tay đỏ ửng. Chuyện này chỉ có thể trách lớp da chỗ đó quá non mà thôi, thật sự không phải do sức lực tác động lớn.
"Để cho anh lấy lòng em đi mà, động một cái đi."
"Lấy lòng em ? Em cử động thì lấy lòng cái gì em thế hả?"
"Anh thế này không phải lấy lòng em à? Em động một cái nhẹ, anh lại động thêm cái nữa, anh từ từ đi vào, em từ từ mút lấy , đây không phải là lấy lòng em à?" Thật sự Mộ Ly là một người quá kiên nhẫn, bây giờ mà còn cớ thể ngồi giảng giải cho cô hiểu.
"A . . . . . Này thử một chút đi, không được dùng lực quá mạnh đó. " Quý Linh Linh nửa tin nửa ngờ nói.
"Ừ." Mộ Ly đáp một tiếng buồn bực, nắm thật chặt cái hông cô, chậm rãi dùng sức.
Còn Quý Linh Linh thì dùng sức nắm chặt thành bồn tắm, không để cho hai người quá thân mật.
"Không được, không được, mệt quá, eo em chịu không nổi!" Còn chưa tiến hành được mấy phút, Quý Linh Linh đã lên giọng than thở.
Mộ Ly vòng tay đến trước ngực cô, kề sát lỗ tai: "Chúng ta về giường thôi."
Quý Linh Linh chỉ thấy rằng mình sẽ không còn chịu đựng thêm khổ sở nữa, nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà đồng ý với anh.
Mộ Ly lau sạch sẽ cả người cho cô, rồi trực tiếp dùng khăn tắm ôm cô về phòng.
"Em đứng một bên đi, như vậy sẽ thuận tiện hơn" Mộ Ly nhẹ nhàng ông lấy hông cô, một bàn tay không an phận chuyển động giữa hai chân cô.
"Ngừng!"
Trời,,, lúc này mà bảo ngừng, có lạ quá hay không.
"Sao?"
"Anh không tìm được Vu Uyển Tinh à? Em có cảm giác lần tập kích trước không phải do cô ta làm." Quý Linh Linh lập tức đi ra ngoài, tập trung vào vấn đề nghiêm túc.
Cái vấn đề này rất quan trọng, nhưng hình như không thích hợp để hỏi bây giờ
"Tiểu Linh linh, ngày mai chúng ta bàn vấn đề này có được hay không?" Một tên đàn ông nào đó đã sớm không kiềm chế nổi nữa rồi, sớm biết cô có thai sẽ cực khổ như thế này thì sẽ mang biện pháp phòng tránh.
"Không được, chẳng lẽ tí xíu anh cũng không quan tâm à?"
Được rồi, người nào đó giả vờ đáng thương thành công.
Quan tâm, một thứ trên thế giời này đề quan tâm vì cô
"Được rồi, nói một chút được, tại sao em không nghĩ đó là Vu Uyển Tinh?" Không có cách nào cả, anh phải khiến cô vui vẻ.
Mộ Ly rời chỗ ngồi đứng dậy, khiến Quý Linh Linh tựa vào người anh.
Cô dùng ngón tay vẻ vài vòng tròn trên ngực anh, giống như đang suy tư: "Vu Uyển Tinh thông minh như thế thì phải biết chuyện này sẽ như thế nào, cho dù cô ta có ghét em đến mấy, nếu như muốn hại em thì sẽ quang minh chính đại mà làm điều này, hoặc là cô ta dùng bất cứ giá nào cũng làm nhưng sẽ tự đứng ra nhận nó. Còn nữa, nếu quả thật là cô áy, anh sẽ ra mặt chào hỏi đàng hoàng rồi chi, nhưng em lại không thấy anh ra tay."
Quý Linh Linh dùng tay nhấn giữa ngực một cái, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh.
Mộ Ly không thể nín được cười, tâm tư của cô quá kín đáo.
"Suy nghĩ của em không sai, mặc dù mấy tên đó khai là do Vu Uyển Tinh sai bảo, anh đã phái người tìm cô ta, nhưng cô không làm." Bàn tay Mộ Ly vuốt ve bờ vai mịn màng ngay bên cạnh mình.
"Anh tìm được cô ấy?"
"Ừ."
"Cô ta bảo cô ta không làm thì anh đi tin liền ư?" Quý Linh Linh nâng cao thanh điểm, nghe mùi vị chua lè trong đó.
“Anh không có lý do gì không tin."
"Cho em lý do!" Phụ nữ chính là như vậy, nếu như những lời này chính cô ta nói ra, cô nhất định sẽ tha thứ cho Vu Uyển Tinh trước tiên, thế nhưng lời nói này được thốt ra từ miệng Mộ Ly, khiến cho bản thân cô không thấy thoải mái.
"Ba tên kia rất khả nghi, mà lúc đó Vu Uyển Tinh đi du lịch."
"Có vậy?" Quý Linh Linh mất hứng.
"Ừ, có vậy."
Nhất là nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Mộ Ly, Quý Linh Linh càng tức.
"Tránh ra, tôi muốn đi ngủ!" Cô đây anh ra, trực tiếp kéo chăn đi ngủ trước.
Ha ha, cái người phụ nữ này
"Chuyện của chúng ta còn chưa làm xong đâu." Giọng Mộ Ly rất dịu dàng, hình như rất thích dáng vẻ này của cô.
"Tự mình giải quyết!"
Phụt, tắt đèn đầu giường đi. Trong phòng ngủ nhất thời tối đen như mực, hai người cũng không nói thêm gì, một cảnh yên lặng bao trùm.
Quý Linh Linh tính toán kéo chặt chăn lại, nếu anh có sáp lại gần đây, cô cũng không để ý nữa, không bao giờ để ý đến anh nữa.
Nhưng cứ như vậy, qua một phút, mười phút. . . Mộ Ly lại không có bất kỳ phản ứng nào tiếp theo.
Khốn kiếp. . . . . Mộ Ly là tên khốn kiếp, rõ ràng anh làm sai mà không chịu nhận lỗi.
Quý Linh Linh chậm rãi xoay người lại, vươn tay thăm dò chút, cái gì! Cô vén chăn lên, nhưng bên cạnh đã không còn ai nữa. Cái gì đồ đàn ông keo kiệt, cô là phụ nữ có thai cơ mà, bây giờ tính tình của cô rất dễ nóng giận thất thường..., nhưng anh lại không hiểu cho cô sao?
Nghĩ tới đây, Quý Linh Linh một bùng tức giận, làm người thì phải rộng lượng, và cô đã tự mình hạ cơn ghen tuông xuống đấy lòng, thế mà anh cũng không để ý.
Quý Linh Linh xác định anh không còn trên giường.
"Mộ Ly, anh là tên chết tiệt!"
Bộp một tiếng, đèn giường bật lên, mắt Quý Linh Linh đã nhuộm đầy nước mắt.
"Len lén mắng chửi người cũng không phải là thói quen tốt đâu."
Két. . . . . . Quý Linh Linh sững sờ, đột nhiên xoay người lại. Ủa, khi nào anh đến bên cạnh cô vậy?
"Anh, …. Chết tiệt, anh lại đi làm có trò xiếc nhàn rỗi này."
Mộ Ly thấy nơi đây đã không còn không khí căng thẳng ban nãy, anh lập tức nhào lên giường lớn, nằm bên eo Quý Linh Linh: "Nói bậy thì phải phạt đó nhé" Nói xong, anh vuốt cái mông cô một cái, rồi đưa tay tát nó.
Mà lúc này, Quý Linh Linh lại nở một nụ cười vui vẻ, cái người này, ngây thơ quá đi mà, thế mà cũng ngồi đó nhìn cô những mười phút.
"Tiểu Linh linh, chúng ta bắt đầu đi."
"Cái gì?"
"Không cần giả bộ đâu, không dùng được!"
"Này!"
Mộ Ly đuổi Lão Trung đi chỗ khác, rồi dắt tay cô đi trên con đường lớn.
"Em chưa tỉnh ngủ à? Đã trễ thế này rồi mà con muốn đi." Mộ Ly nhìn chóp mũi đỏ hồng của Quý Linh Linh, càm ràm cô mấy câu, rồi lấy áo khoác choàng lên vai cô.
Quý Linh Linh nắm chặt ngón tay: "Anh không cảm thấy hai người đi dạo như thế nào rất lãng mạn à?"
Một câu nói khiến Mộ Ly im lặng, có lẽ đây chính là lãng mạn.
Quý Linh Linh đi ở trước kéo tay anh: "Tay anh vừa lớn vừa ấm, rất giống tay ba em."
Nghe câu nói của cô..., Mộ Ly tự nhiên muốn rút tay về, anh làm sao có thể nói với cô nàng này chuyện cô tưởng tượng quá giỏi đây.
"Mộ Ly, sao anh không lên tiếng?" CÔ chợt kéo bàn tay anh.
"Gió đêm lạnh thật đấy, nếu em bị cảm thì làm sao giờ?"
"Đồ ngốc, xem anh kìa!" Quý Linh Linh dừng bước chân, đi tới trước mặt anh, nhón chân lên, dùng ngón tay xoa nhẹ nếp nhăn trên trán anh:"Cứ như ông già."
Mộ Cách chợt bắt lấy tay cô: "Anh sớm đã bị em giày vò đến chết rồi." Nói xong, anh nhẹ nhàng cắn ngón tay cô.
"Nào có! Em chỉ muốn ở cùng với anh nhiều một chút thôi, lưu giữ một chút kỹ niểm để sau này còn nhớ lại." Quý Linh Linh khoác tay anh, "Anh nghĩ đi, sau này lúc hai chúng ta già cả, anh không nhúc nhích được nữa, em sẽ ở bân cạnh anh, kể từng câu chuyện chúng ta đã trải qua như thế nào, loại cảm giác này anh có cảm thấy nó vô cùng tuyệt vời hay không?" Vừa nói chuyện, cồ vừa tỏ vẻ kích động.
Thì ra bản thân cô đã muốn cùng anh thiên trường địa cửu.
"Tại sao anh không đi được?" Mộ Ly hỏi đúng trọng tâm.
Éc. . . . . .
"Đàn ông chắc vậy thôi, phụ nữ thường sống lâu mà." Quý Linh Linh thuận miệng nhả ra một câu như vậy.
"Vậy hỏi câu này nhé, nếu như có một ngày anh chết trước, em sẽ như thế nào?" Mộ Ly nghiêng đầu nhìn cô, trong giọng nói không biết là ý đùa giỡn hay nghiêm túc.
Anh đang chờ đợi câu trả lời của cô, mà Quý Linh Linh thì chậm rãi cuối đầu xuống, tay cũng nắm thật chặt lấy áo anh.
"Thế nào?" Mơ hồ có tiếng nức nở. Mộ Ly dùng tay nâng cằm cô lên, vô tình nhìn thấy nước mắt trên mặt cô: "Ha ha, đồ ngốc, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi." Nói xong, anh cười ngượng, rồi lấy tay lâu nước mắt cô đi.
Quý Linh Linh một phen bắt lấy tay anh, nhìn thẳng vào anh: "Nếu quả thật có ngày đó, am sẽ cố gắng sống tốt hơn nữa, vì anh mà sống, em sẽ nhớ đến thời gian anh còn sống, và cho đến kh em chết đi."
Mộ Ly mấy máy đôi môi, cái đồ ngốc này, không biết cô đang nói gì nữa.
"Nhưng mà bây giờ em có một yêu cầu." Quý Linh Linh lại mở miệng nói.
"Nói anh nghe."
"Nếu như một ngày kia, anh mất trí nhớ, ai cũng có thể quên nhưng không được quên em!" Quý Linh Linh hơi ngước đầu, trong giọng nói mang theo vẻ bướng bỉnh.
"Ha ha, Tiểu Linh Linh ngốc à, nếu quả thật có ngày đó, anh hy vọng em không vì vậy và bỏ đi, vĩnh viễn đều không cần như thế, phải khiến anh nhớ lại!" Anh đưa tay vuốt ve mái tóc cô.
"Em biết rồi, mỗi ngày anh sẽ kể cho anh nghe một lần, em là người con gái anh thích nhất. cực kỳ thích!"
"Ha ha, được. Nhưng nếu như em mất trí nhớ, em quên đi anh, rồi thích người khác, anh phải làm thế nào đây?" Mộ Ly xoa gương mặt cô, nhẹ giọng hỏi.
"Sẽ không đâu! Mãi mãi sẽ không có ngày đó."
"Tại sao?"
"Bởi vì anh sẽ không để cho em tổn thương một chút nào cả, em tin anh!" Quý Linh Linh dùng ánh mắt kiên định nhìn anh.
Mộ Ly đầu tiên là giật mình, ngay sau thì mặt giãn ra, cánh tay giang rộng ôm trọn cô vào lòng.
"Tiểu Linh linh, thế nào mà anh phát hiện hiện anh yêu em không đủ vậy nhỉ?"
Quý Linh Linh tựa trước ngực anh: "Cái này là dễ làm nhất rồi đó, ngoan ngoãn yêu em đi, yêu nhiều vào, vĩnh vĩnh viễn viễn cũng không được ngừng."
Hương thơm trên tóc cô bay vào khoang mũi anh, anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô.
"Đi thôi, bắp chân em co rút gân lại rồi."
"Rút gân? Nghiêm trọng không?" Còn chưa chờ Quý Linh Linh nói thêm cái gì, Mộ Ly vội ngồi xổm xuống, lấy tay xoa xoa bắp chân thay cô.
Nhiệt độ từ bàn tay anh bất ngờ phủ lên bắp chân cô, một tấc rồi một tấc truyền đến trái tim cô, khiến nó ấm áp.
"Có khá hơn chút nào chưa?" Mộ Ly ngẩng đầu lên hỏi.
Khóe miệng Quý Linh Linh khẽ nhếch, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào anh.
Lúc này Mộ Ly đã đừng lên, lại vươn tay xoa nắn khuôn mặt cô: "Ở đó cười làm gì hả? Chân còn đau không?"
Quý Linh Linh vốn định đi lên trước hai bước để cho anh hay, mình không có vấn đề, nhưng vừa mới đứng lên, đôi chân cô lại chùn xuống .
"Ôi. . . . . ."
"Sao vậy?" Mộ Ly lo lắng nhìn vẻ đau đớn trên mặt cô: "Trời đêm lạnh quá, chúng ta về nhà thôi."
"Nhưng. . . . . .không gọi điện thoại cho Lão Trung à?"
"Không cần."
Còn chưa chờ Quý Linh Linh chuẩn bị xon, Mộ Ly tặng cho cô cái ôm công chúa ( thích à nha … hố hố) : "Nhưng. . . . . . A!"
Mộ Ly cười nói: "Như thế này dễ dàng mà mau lẹ."
"Đường đi còn một đoạn nữa đó, anh không mệt hả?" Quý Linh Linh vòng tay ôm lấy cô anh.
“Em chỉ cần an phận, vấn đề nào cũng không có thì anh cũng không mệt."
Cô muốn kháng nghị:"Đồ ngốc, sao thấy em giống một con nhóc gây họa vậy nhỉ?"
"Nếu không phải em đòi đi dạo bộ trễ như thế này, thì chân sẽ bị rút gân à? Xem ra cơ thể em không đầy đủ dinh dưỡng, về nhà anh bổ sung canxi cho em."
"Em không phải trẻ con!"
"Em là đứa trẻ của anh!"
"Em mới không phải!"
"Em phải!"
"Em không phải!"
"Em phải!"
. . . . . .
Cứ như vậy hai hướng đối chấp, một cô gái cứ cố chấp tranh giành, cuối cùng người con trai phải dùng phương pháp bình thường nhất khiến cô im lặng, trực tiếp hôn lên môi cô!
Chuyện nam nữ gay gổ như thế này, thật ra thì bình thường người đàn ông hơi khó xử, bởi vì khi cãi nhau với con gái, dù bọn họ làm thế nào cũng không thể thắng nổi, nếu không phải bức đến mức họ dụng hành động, thì chốt là cũng là nhận lỗi về phía mình mà thôi.
Mộ Ly với Quý Linh Linh cũng dính vào tình trạng như thế này, mỗi lần hai người xuất hiện vấn đề, thì ai nấy đều phật ý. Nhưng thơi điểm có chuyện khiến hai bên cãi nhau, Mộ Ly đều sử dụng cái chiêu này, nhiều lần cũng hơi khó chịu.
Sau khi trở về nhà, chuyện thứ nhất Mộ Ly làm là mang cô đi tắm nước nóng.
Quý Linh Linh ngồi trên ghế sa lon, nhìn Mộ Ly khác hẳn người bình thường, ôm mình đình một đường mà bản thân anh lại tim không đập nhanh mặt không đỏ, thân thể của anh rốt cuộc khỏe cỡ nào nhỉ? Chậc, chẳng lẽ lúc trên giường lại không biết?
"Chúng ta đi tắm."
"À? Không cần, tự em đi, chân em không can hệ gì, tự em. . . . . ." Giọng nói đột nhiên ngừng lại. Quý Linh Linh kinh ngạc nhìn Mộ Ly, vậy. . . . . . đôi mắt quá lộ liễu, hình như hơi quen quen.
"Không được lộn xộn nữa." Trong giọng nói tràn đầy cảnh cáo.
Quý Linh Linh sững sờ nhìn anh, thật sự là sắp thay lãnh đạo rồi đây, lúc trở lại rõ ràng vẫn bình thường, nhưng mới chỉ đi vào nhà tắm mà dáng vẻ lại thay đổi hoàn toàn, nghe âm thanh trầm đục của anh, cô biết mình nên an phận thì hơn, có trời mới biết anh nghĩ gì làm gì.
"À À. . . . . .Anh. . . . . . Nếu như anh không thoải mái, tự em đi tắm vậy." Nói gì vậy chứ, bình thường cũng chính cô tự tắm mà.
"Anh muốn luyện tập."
"Cái gì?"
Gương mặt Mộ Ly căng thẳng: "Chờ con nó lớn thêm chút nữa thì em không thể tự mình tắm được, bây giờ anh nên luyện tập trước cho khỏe."
Gì . . . . . Lý do này giống như hơi quá rồi đó, cô mới có một tháng thôi mà. Nếu bản thân cô bất lực thì ít nhất cũng phải qua 4 hay 5 tháng gì đó nữa lận.
"Không. . . . . ."
"Không cho nói nữa."
Két. . . . . Hắn lên cơn kìa!
"Mộ Ly, anh nóng à?" Nhìn trên trán anh lấm tấm mồ hôi hột, Quý Linh Linh không nhịn được đưa tay ra lau cho anh.
"Quý Linh Linh. . . . . ."
"Hả?"
Lúc này đang ở bên trong phòng tắm. Mộ Ly nhìn cô không chớp mắt.
"Anh làm sao vậy?"
"Bác sĩ có nói, bây giờ cũng có thể vận động , chỉ cần động tác nhẹ nhàng là được."
Két. . . . . .
Quý Linh Linh có cảm giác như đang cắn phải đầu lưỡi của mình.
"Từ lúc vào phòng tắm tới giờ anh vẫn suy nghĩ chuyện này đúng không?" Lưu manh mà, cả ngày anh đã sàm sỡ cô, giờ lại còn suy nghĩ chuyện này trong đầu nữa chứ.
"Khi ở trên xe." Mộ Ly không che giấu tâm tình của mình.
"Anh . . . . ." Nhìn anh thành thực như thế này, Quý Linh Lin vừa bực lại vừa hận, chuyện này. . . . . . Người đàn ông này.
"Ở trong bệnh viện, lúc bọn mình làm cũng chẳng có việc gì cả, bây giờ làm chắc cũng chẳng sao đâu." Mộ Ly nói nhè nhẹ, tựa như đang cầm kẹo lừa đảo một đứa trẻ còn thơ phạm tội vậy.
"Nhưng bây giờ em rất mệt. . . ." Quý Linh Linh chu môi nhỏ, gương mặt khó chịu, vỗn dĩ cả người đã không được thoải mái, giờ còn về nhà hậu hạ cái tên đại gia này nữa.
"Em không cần cử động, để anh động làm được rồi."
Khốn! Vậy còn dùng cô làm cái gì, một cái giấy vệ sinh cũng tự xử được nữa là.
Quý Linh Linh lười phải khinh bỉ anh, ngay cả phụ nữ có thai cũng không buông tha, đúng là…
"Em muốn tắm!"
"Cùng nhau tắm!" Giọng nói Mộ Ly so với cô còn kích động hơn nhiều.
"Không phải anh tắm cho em à?"
"Đúng vậy, nhưng là cùng nhau tắm!"
Chuyện này. . . . . . hình như có chỗ nào đó không đúng. Gì. . . . . . Quả nhiên là một âm mưu mà.
Mộ Ly rời khỏi bồn tắm, còn Quý Linh Linh thì được ôm ngang đặt lên ngồi trên đùi anh.
Không biết bởi nhiệt độ nơi phòng tắm cao, hay là bởi vì cái gì, gương mặt Mộ Ly đỏ ửng đến khổ sở, lại còn cắn môi đến khó chịu.
"Quý Linh Linh, em động một cái đi."
"Đừng! Anh đã bảo tự làm mà." Ai đó chu môi, không chịu hợp tác. Vốn dĩ muốn ngâm nước nóng thư giản thân thể cho thoải mái, nhưng mà. . . . . . cái quyền lợi nhỏ nhoi này đã bị ai đó cướp đoạt trắng trợn.
"Ngoan, động một cái nhẹ đi, anh sợ động tác mạnh quá sẽ ảnh hưởng đến em." Giọng nói Mộ Ly trầm thấp, giống như đang chịu đựng cái gì vậy.
"Đừng! Ô. . . . . .Tay cua anh!" Quý Linh Linh khẽ đánh một cái lên bàn tay anh, trong phút chốc khiến bên trên hiện lên 5 dấu ngón tay đỏ ửng. Chuyện này chỉ có thể trách lớp da chỗ đó quá non mà thôi, thật sự không phải do sức lực tác động lớn.
"Để cho anh lấy lòng em đi mà, động một cái đi."
"Lấy lòng em ? Em cử động thì lấy lòng cái gì em thế hả?"
"Anh thế này không phải lấy lòng em à? Em động một cái nhẹ, anh lại động thêm cái nữa, anh từ từ đi vào, em từ từ mút lấy , đây không phải là lấy lòng em à?" Thật sự Mộ Ly là một người quá kiên nhẫn, bây giờ mà còn cớ thể ngồi giảng giải cho cô hiểu.
"A . . . . . Này thử một chút đi, không được dùng lực quá mạnh đó. " Quý Linh Linh nửa tin nửa ngờ nói.
"Ừ." Mộ Ly đáp một tiếng buồn bực, nắm thật chặt cái hông cô, chậm rãi dùng sức.
Còn Quý Linh Linh thì dùng sức nắm chặt thành bồn tắm, không để cho hai người quá thân mật.
"Không được, không được, mệt quá, eo em chịu không nổi!" Còn chưa tiến hành được mấy phút, Quý Linh Linh đã lên giọng than thở.
Mộ Ly vòng tay đến trước ngực cô, kề sát lỗ tai: "Chúng ta về giường thôi."
Quý Linh Linh chỉ thấy rằng mình sẽ không còn chịu đựng thêm khổ sở nữa, nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà đồng ý với anh.
Mộ Ly lau sạch sẽ cả người cho cô, rồi trực tiếp dùng khăn tắm ôm cô về phòng.
"Em đứng một bên đi, như vậy sẽ thuận tiện hơn" Mộ Ly nhẹ nhàng ông lấy hông cô, một bàn tay không an phận chuyển động giữa hai chân cô.
"Ngừng!"
Trời,,, lúc này mà bảo ngừng, có lạ quá hay không.
"Sao?"
"Anh không tìm được Vu Uyển Tinh à? Em có cảm giác lần tập kích trước không phải do cô ta làm." Quý Linh Linh lập tức đi ra ngoài, tập trung vào vấn đề nghiêm túc.
Cái vấn đề này rất quan trọng, nhưng hình như không thích hợp để hỏi bây giờ
"Tiểu Linh linh, ngày mai chúng ta bàn vấn đề này có được hay không?" Một tên đàn ông nào đó đã sớm không kiềm chế nổi nữa rồi, sớm biết cô có thai sẽ cực khổ như thế này thì sẽ mang biện pháp phòng tránh.
"Không được, chẳng lẽ tí xíu anh cũng không quan tâm à?"
Được rồi, người nào đó giả vờ đáng thương thành công.
Quan tâm, một thứ trên thế giời này đề quan tâm vì cô
"Được rồi, nói một chút được, tại sao em không nghĩ đó là Vu Uyển Tinh?" Không có cách nào cả, anh phải khiến cô vui vẻ.
Mộ Ly rời chỗ ngồi đứng dậy, khiến Quý Linh Linh tựa vào người anh.
Cô dùng ngón tay vẻ vài vòng tròn trên ngực anh, giống như đang suy tư: "Vu Uyển Tinh thông minh như thế thì phải biết chuyện này sẽ như thế nào, cho dù cô ta có ghét em đến mấy, nếu như muốn hại em thì sẽ quang minh chính đại mà làm điều này, hoặc là cô ta dùng bất cứ giá nào cũng làm nhưng sẽ tự đứng ra nhận nó. Còn nữa, nếu quả thật là cô áy, anh sẽ ra mặt chào hỏi đàng hoàng rồi chi, nhưng em lại không thấy anh ra tay."
Quý Linh Linh dùng tay nhấn giữa ngực một cái, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh.
Mộ Ly không thể nín được cười, tâm tư của cô quá kín đáo.
"Suy nghĩ của em không sai, mặc dù mấy tên đó khai là do Vu Uyển Tinh sai bảo, anh đã phái người tìm cô ta, nhưng cô không làm." Bàn tay Mộ Ly vuốt ve bờ vai mịn màng ngay bên cạnh mình.
"Anh tìm được cô ấy?"
"Ừ."
"Cô ta bảo cô ta không làm thì anh đi tin liền ư?" Quý Linh Linh nâng cao thanh điểm, nghe mùi vị chua lè trong đó.
“Anh không có lý do gì không tin."
"Cho em lý do!" Phụ nữ chính là như vậy, nếu như những lời này chính cô ta nói ra, cô nhất định sẽ tha thứ cho Vu Uyển Tinh trước tiên, thế nhưng lời nói này được thốt ra từ miệng Mộ Ly, khiến cho bản thân cô không thấy thoải mái.
"Ba tên kia rất khả nghi, mà lúc đó Vu Uyển Tinh đi du lịch."
"Có vậy?" Quý Linh Linh mất hứng.
"Ừ, có vậy."
Nhất là nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Mộ Ly, Quý Linh Linh càng tức.
"Tránh ra, tôi muốn đi ngủ!" Cô đây anh ra, trực tiếp kéo chăn đi ngủ trước.
Ha ha, cái người phụ nữ này
"Chuyện của chúng ta còn chưa làm xong đâu." Giọng Mộ Ly rất dịu dàng, hình như rất thích dáng vẻ này của cô.
"Tự mình giải quyết!"
Phụt, tắt đèn đầu giường đi. Trong phòng ngủ nhất thời tối đen như mực, hai người cũng không nói thêm gì, một cảnh yên lặng bao trùm.
Quý Linh Linh tính toán kéo chặt chăn lại, nếu anh có sáp lại gần đây, cô cũng không để ý nữa, không bao giờ để ý đến anh nữa.
Nhưng cứ như vậy, qua một phút, mười phút. . . Mộ Ly lại không có bất kỳ phản ứng nào tiếp theo.
Khốn kiếp. . . . . Mộ Ly là tên khốn kiếp, rõ ràng anh làm sai mà không chịu nhận lỗi.
Quý Linh Linh chậm rãi xoay người lại, vươn tay thăm dò chút, cái gì! Cô vén chăn lên, nhưng bên cạnh đã không còn ai nữa. Cái gì đồ đàn ông keo kiệt, cô là phụ nữ có thai cơ mà, bây giờ tính tình của cô rất dễ nóng giận thất thường..., nhưng anh lại không hiểu cho cô sao?
Nghĩ tới đây, Quý Linh Linh một bùng tức giận, làm người thì phải rộng lượng, và cô đã tự mình hạ cơn ghen tuông xuống đấy lòng, thế mà anh cũng không để ý.
Quý Linh Linh xác định anh không còn trên giường.
"Mộ Ly, anh là tên chết tiệt!"
Bộp một tiếng, đèn giường bật lên, mắt Quý Linh Linh đã nhuộm đầy nước mắt.
"Len lén mắng chửi người cũng không phải là thói quen tốt đâu."
Két. . . . . . Quý Linh Linh sững sờ, đột nhiên xoay người lại. Ủa, khi nào anh đến bên cạnh cô vậy?
"Anh, …. Chết tiệt, anh lại đi làm có trò xiếc nhàn rỗi này."
Mộ Ly thấy nơi đây đã không còn không khí căng thẳng ban nãy, anh lập tức nhào lên giường lớn, nằm bên eo Quý Linh Linh: "Nói bậy thì phải phạt đó nhé" Nói xong, anh vuốt cái mông cô một cái, rồi đưa tay tát nó.
Mà lúc này, Quý Linh Linh lại nở một nụ cười vui vẻ, cái người này, ngây thơ quá đi mà, thế mà cũng ngồi đó nhìn cô những mười phút.
"Tiểu Linh linh, chúng ta bắt đầu đi."
"Cái gì?"
"Không cần giả bộ đâu, không dùng được!"
"Này!"