“Bé cưng, gọi bố đi, bé cưng ngoan, gọi bố đi nào?”
“Mộ Ly, anh đang làm gì vậy?” Quý Linh Linh dụi mắt đứng ở cửa phòng bé cưng, trời vừa mới sáng, anh đã ôm con gái tự nói một mình.
“Bé cưng chỉ biết gọi mẹ, không có gọi bố, lòng anh thấy không công bằng.” Mộ Ly làm như giận dỗi.
Quý Linh Linh trông bộ dạng anh không nhịn được cười, cô bước tới, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh, tựa vào người anh, “Anh đó, đã vắng mặt từ lúc con sinh ra đến giờ, anh phải cho con từ từ thích ứng, có được không?” Cô khẽ hôn lên môi anh.
Mộ Ly đặt bé cưng lên giường, bé cưng như rất không hài lòng, nhìn anh một cái, lật người qua lại, tiếp tục giấc ngủ của mình. Bố thật quá đáng, không cho người ta ngủ, còn liên tục ầm ĩ, hừ, cứ không gọi bố đấy.
Mộ Ly ôm cô, để cô ngồi trong lòng mình, bàn tay to không an phận di chuyển trên người cô.
“Vợ à, anh phát hiện em nhiều thịt hơn rồi đấy.”
“Hả? Có thật không? Em lại béo sao?” Nghe anh nói, Quý Linh Linh thẳng người lại, nét mặt sợ hãi.
“Béo mới tốt, em còn quá gầy, phải béo hơn, như vậy mới đúng.” Mộ Ly yêu chiều hôn lên trán cô.
“Còn lâu, nếu béo thì vóc dáng sẽ biến dạng.”
“Em sẽ không xấu, trong mắt anh, em vĩnh viễn là cô gái xinh đẹp nhất.”
“Hừ hừ, miệng lưỡi trơn tru.” Cô cười ngọt ngào, kéo áo anh.
“Đúng rồi, vì sao anh không thấy Mộc Vũ?” Mộ Ly đùa nghịch với tay cô, hỏi.
“Anh ấy hả, đang đuổi theo vợ rồi.”
“Đuổi theo vợ? Thẩm Hiểu Phỉ?”
“Không phải, năm ngoái Hiểu Phỉ bị bố bắt kết hôn, đối tượng hình như là con lai, sau đấy nghe nói người đàn ông kia đối xử tốt với cô ấy, hai người rất hạnh phúc. Mộc Vũ theo đuổi Hiểu Lượng, có điều... Đến giờ còn chưa có tin tức.” Quý Linh Linh bất đắc dĩ, Tần Mộc Vũ này, không phải là tới khi không thấy Hiểu Lượng, mới nhớ tới tầm quan trọng của cô ấy, bây giờ nghĩ thì, Hiểu Lượng hẳn đã sinh con rồi.
“Vậy à, còn Tuấn Ngạn...”
“Đừng nhắc tới Hướng Tuấn Ngạn, anh không biết anh ta quá trớn thế nào đâu!”
“Hả!” Mộ Ly véo nhẹ mũi cô, “Sao tức giận như vậy?”
“Lúc đó vì Hiểu Lượng, anh ta và Mộc Vũ đã đánh cuộc, cuối cùng còn khóc bảo Mộc Vũ tìm được Hiểu Lượng thì hãy đối xử tốt với cô ấy, Mộc Vũ cũng xúc động, hai người đàn ông cùng rơi nước mắt. Bọn em đều cảm động, nhưng anh biết không? Ba ngày, mới ba ngày thôi, bên cạnh Hướng Tuấn Ngạn lập tức xuất hiện một mỹ nữ, hai người gắn bó như keo sơn... Thật quá đáng!”
“Ồ, thế à...” Đó coi như vẹn toàn rồi.
“Được rồi được rồi, chúng ta còn phải đến nhà họ Lãnh đón Tiểu Tình, chúng ta đi tắm.” Mộ Ly nhân cơ hội hôn lên chóp mũi cô, “Đi, cùng tắm.”
“Này!”
Mộ Ly lập tức bế cô lên, Quý Linh Linh phản xạ ôm chặt cổ anh, “Từ từ thôi, làm em giật mình.”
“Ha ha, từ từ sao được? Không đợi kịp nữa rồi!”
“Này!”
Quý Linh Linh đấm nhẹ lên vai anh, nhưng Mộ Ly đã ôm cô chạy như bay vào phòng tắm.
“Này, đừng chạm vào đó...”
“Buồn quá, bỏ ra đi!”
“A... Anh bóp em đau!”
“Lưu manh, anh hôn đâu đấy? Đừng... Đừng...”
“Em không muốn phía sau, không muốn đâu, không muốn!”
...
“Ôm chặt anh không ngã!”
“Nước có hơi lạnh.”
“Em nhích gần anh sẽ không lạnh nữa.”
“Anh cố ý?”
“Đừng cử động, lần trước còn đau, mới đỡ thôi.”
“Ai bảo em gấp như vậy.”
“Không nên cử động...”
“Ưm... Phải dịu dàng!”
“Mộ Ly, anh đang làm gì vậy?” Quý Linh Linh dụi mắt đứng ở cửa phòng bé cưng, trời vừa mới sáng, anh đã ôm con gái tự nói một mình.
“Bé cưng chỉ biết gọi mẹ, không có gọi bố, lòng anh thấy không công bằng.” Mộ Ly làm như giận dỗi.
Quý Linh Linh trông bộ dạng anh không nhịn được cười, cô bước tới, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh, tựa vào người anh, “Anh đó, đã vắng mặt từ lúc con sinh ra đến giờ, anh phải cho con từ từ thích ứng, có được không?” Cô khẽ hôn lên môi anh.
Mộ Ly đặt bé cưng lên giường, bé cưng như rất không hài lòng, nhìn anh một cái, lật người qua lại, tiếp tục giấc ngủ của mình. Bố thật quá đáng, không cho người ta ngủ, còn liên tục ầm ĩ, hừ, cứ không gọi bố đấy.
Mộ Ly ôm cô, để cô ngồi trong lòng mình, bàn tay to không an phận di chuyển trên người cô.
“Vợ à, anh phát hiện em nhiều thịt hơn rồi đấy.”
“Hả? Có thật không? Em lại béo sao?” Nghe anh nói, Quý Linh Linh thẳng người lại, nét mặt sợ hãi.
“Béo mới tốt, em còn quá gầy, phải béo hơn, như vậy mới đúng.” Mộ Ly yêu chiều hôn lên trán cô.
“Còn lâu, nếu béo thì vóc dáng sẽ biến dạng.”
“Em sẽ không xấu, trong mắt anh, em vĩnh viễn là cô gái xinh đẹp nhất.”
“Hừ hừ, miệng lưỡi trơn tru.” Cô cười ngọt ngào, kéo áo anh.
“Đúng rồi, vì sao anh không thấy Mộc Vũ?” Mộ Ly đùa nghịch với tay cô, hỏi.
“Anh ấy hả, đang đuổi theo vợ rồi.”
“Đuổi theo vợ? Thẩm Hiểu Phỉ?”
“Không phải, năm ngoái Hiểu Phỉ bị bố bắt kết hôn, đối tượng hình như là con lai, sau đấy nghe nói người đàn ông kia đối xử tốt với cô ấy, hai người rất hạnh phúc. Mộc Vũ theo đuổi Hiểu Lượng, có điều... Đến giờ còn chưa có tin tức.” Quý Linh Linh bất đắc dĩ, Tần Mộc Vũ này, không phải là tới khi không thấy Hiểu Lượng, mới nhớ tới tầm quan trọng của cô ấy, bây giờ nghĩ thì, Hiểu Lượng hẳn đã sinh con rồi.
“Vậy à, còn Tuấn Ngạn...”
“Đừng nhắc tới Hướng Tuấn Ngạn, anh không biết anh ta quá trớn thế nào đâu!”
“Hả!” Mộ Ly véo nhẹ mũi cô, “Sao tức giận như vậy?”
“Lúc đó vì Hiểu Lượng, anh ta và Mộc Vũ đã đánh cuộc, cuối cùng còn khóc bảo Mộc Vũ tìm được Hiểu Lượng thì hãy đối xử tốt với cô ấy, Mộc Vũ cũng xúc động, hai người đàn ông cùng rơi nước mắt. Bọn em đều cảm động, nhưng anh biết không? Ba ngày, mới ba ngày thôi, bên cạnh Hướng Tuấn Ngạn lập tức xuất hiện một mỹ nữ, hai người gắn bó như keo sơn... Thật quá đáng!”
“Ồ, thế à...” Đó coi như vẹn toàn rồi.
“Được rồi được rồi, chúng ta còn phải đến nhà họ Lãnh đón Tiểu Tình, chúng ta đi tắm.” Mộ Ly nhân cơ hội hôn lên chóp mũi cô, “Đi, cùng tắm.”
“Này!”
Mộ Ly lập tức bế cô lên, Quý Linh Linh phản xạ ôm chặt cổ anh, “Từ từ thôi, làm em giật mình.”
“Ha ha, từ từ sao được? Không đợi kịp nữa rồi!”
“Này!”
Quý Linh Linh đấm nhẹ lên vai anh, nhưng Mộ Ly đã ôm cô chạy như bay vào phòng tắm.
“Này, đừng chạm vào đó...”
“Buồn quá, bỏ ra đi!”
“A... Anh bóp em đau!”
“Lưu manh, anh hôn đâu đấy? Đừng... Đừng...”
“Em không muốn phía sau, không muốn đâu, không muốn!”
...
“Ôm chặt anh không ngã!”
“Nước có hơi lạnh.”
“Em nhích gần anh sẽ không lạnh nữa.”
“Anh cố ý?”
“Đừng cử động, lần trước còn đau, mới đỡ thôi.”
“Ai bảo em gấp như vậy.”
“Không nên cử động...”
“Ưm... Phải dịu dàng!”