Tắt điện thoại, mục tiêu của cô đã xuất hiện trong tầm mắt.
Cách đó không xa, chính là điểm dừng xe buýt vẫn thường ngồi đi làm, cô đem tất cả thống khổ ép xuống. Đi nhanh mấy bước vọt vào trạm xe buýt, thu hồi ô lại, chờ tuyến xe 212 đến.
Liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, còn có 20 phút nữa. Vẫn kịp đến công ty đi làm, nhưng sáng sớm tâm tình tốt lại bị làm hỏng.
Linh linh linh.
Tiếng chuông vang lên lần nữa, cô không muốn nhận, nhưng theo bản năng nhìn màn hình điện thoại. Không phải Nghiêm Tử Tuấn, mà là Thẩm Hiểu Phỉ, cô mới bắt máy.
"Này?" Âm thanh nhàn nhạt, không một gợn sóng, tâm tình cực kỳ không tốt.
"Linh Linh hả! Hôm nay mình nghỉ phép, cô có thời gian không đi chơi cùng mình." Giọng nói Thẩm Hiểu Phỉ cao vút truyền đến, khiến Quý Linh Linh muốn đưa điện thoại ra xa.
"Không có, mình còn đi làm." Cô bất đắc dĩ thở dài, dường như tất cả ngày nghỉ, nghỉ phép Thẩm Hiểu Phỉ đều gọi cô. Bởi vì, chỉ có cô là bạn thân.
"A, như vậy à . . . . ." Tiếng nói Thẩm Hiểu Phỉ đột nhiên hạ xuống tám âm, trầm giọng buồn bã. "Đúng rồi, bản thiết kế của cậu sao rồi?"
Lúc này Quý Linh Linh mới nhớ, tuần trước cô giao cho công ty một bản thảo thiết kế dự thi kiến trúc kiểu Pháp. Cô đã quên mất, cũng bởi vì không ôm bất kỳ hy vọng nào.
Mặc dù cô thiết kế rất tỉ mỉ. Nhưng nghe nói có rất nhiều nhân vật quan trọng nước Pháp tham gia. Cô chỉ là nhân vật nhỏ, có thể tham dự đã là có phúc ba đời rồi.
"Tớ có thể tham dự đã rất vui mừng, không có hy vọng quá lớn."
"Thật là, cậu sao có thể như vậy chứ, mình vì cậu mà còn nhớ rõ. Linh Linh, cậu như vậy là không được. Binh lính không muốn làm tướng quân, cũng không phải binh lính tốt, biết không?" Thẩm Hiểu Phỉ lần nữa cao vút, nhưng Quý Linh Linh mắt đã trợn trắng.
"Tốt lắm, Hiểu Phỉ, xe buýt tới rồi, không có việc gì mình tắt máy đây." Quý Linh Linh nhìn thấy xe buýt 212 đến, định tắt điện thoại lên xe.
"À! Được. Đúng rồi, tối tới quán bar nói chuyện phiếm, quán bar hôm trước . . . . . ."
Xe dừng hẳn, đám người chen chúc lên xe, Quý Linh Linh cũng vội vàng chạy theo, hốt hoảng trả lời .
"Ừ, đã biết." Cô trả lời qua loa, chen ngồi vào trong xe.
Đầu dây bên kia, Thẩm Hiểu Phỉ đang thắt dây đồ ngủ, bị quý Linh Linh vội vã bỏ máy, khó chịu lẩm bẩm "Lúc nào cũng gấp gáp, đừng có nghe nhầm địa điểm."
Mỗi lần Quý Linh Linh nghe điện thoại của cô, đều hốt hoảng mất bình tĩnh, thường nghe lầm cô nói.
"Quên đi, đón chào ngày nghỉ tốt đẹp!"
Hưng phấn kêu lên, từ trên giường nhảy xuống vọt vào phòng tắm rửa mặt, bắt đầu một ngày mới. Mây đen che lấp mặt trời, cho nên ban đêm đặc biệt tới nhanh. Chưa đến bốn giờ, trời đã tối rồi.
Cả tầng làm việc, đèn được bật sáng, Quý Linh Linh dọn dẹp đồ dùng, đeo ba lô, rời khỏi công ty.
Ngồi trên xe về nhà, nỗi đau trong lòng cô dần tích tụ, từng chút từng chút trở lại.
Cô cũng là phụ nữ, cố ý hờ hững, không có nghĩa là không đau.
Cô rất đau, đau đến mức không biết làm thế nào. Cho nên, mới dùng cách thôi miên làm tê dại mình. Nhưng không có hiệu quả, ban ngày vì tâm tình không tốt mà công việc cũng không thuận lợi, khiến tâm trạng cô đi xuống cực điểm.
Nhìn ngoài cửa xe ráng chiều bao trùm phố xá, cô chợt nhớ hình như buổi sáng Thẩm Hiểu Phỉ rủ mình đi đâu uống rượu.
Quán bar "Dạ dụ" thì phải, Thẩm Hiểu Phỉ thường đi đến đó.
Cô thở dài, bị Thẩm Hiểu Phỉ lây nhiễm thói quen xấu.
Về đến nhà, nhìn trong gương là người phụ nữ lôi thôi lếch thếch, cô quyết định một bộ quần áo sạch sẽ.
Sau khi trang điểm đơn giản, cô thay bộ váy màu rám nắng bảo thủ.
Đây là một bộ váy duy nhất của cô, bị Thẩm Hiểu Phỉ cứng rắn bắt cô mua. Chỉ để cô mặc lúc đi quán bar. Nếu không, cô sẽ không bao giờ mặc váy.
So với khi chưa trang điểm, cô đeo kính mặc chiếc váy bảo thủ, chỉ là tốt hơn một chút, không có điểm nào là mê người.
Nhìn mình trong gương, Quý Linh Linh cười lạnh. Nếu như cô ăn mặc mê người hơn, nếu như cô có tài sản như Lục Vân Thiên. Có phải Nghiêm Tử Tuấn sẽ không tổn thương cô như vậy?
"Ha ha. . . . . ." Quý Linh Linh bật ra hai tiếng cười lạnh, "Quý Linh Linh, mày đúng là xuân tâm không chết!"
"Lạch cạch. . . . . ." Lúc này, cửa đột nhiên vang lên âm thanh mở khóa.
Quý Linh Linh rùng mình, nhà của cô, cái chìa khóa duy nhất chính là. . . . . .
Cô bước vội đến cửa, đã không còn quan hệ, thấy thì thế nào. Nhưng khi tay của cô mới đến khung cửa, cả người Nghiêm Tử Tuấn mang theo mùi rượu bước đi xiêu vẹo tiến lại gần.
"Linh Linh. . . . . ." Khi nhìn thấy người phụ nữ trong lòng thì Nghiêm Tử Tuấn nở nụ cười ngây ngốc.
Quý Linh Linh tự giác lui về phía sau một bước, tốt lắm Nghiêm Tử Tuấn, bộ dạng này của hắn thật cao tay. Rõ ràng là mình bị uất ức, mà mặt hắn đầy vẻ oán phụ (oán giận phụ nữ), uống say mèm.
"Linh Linh. . . . . ." Nghiêm Tử Tuấn vừa mở miệng nói, thì cả người hắn liền nhào tới Quý Linh Linh, nhưng vì đã uống rượu, nên Quý Linh Linh lập tức tránh được hắn.
"Nghiêm Tử Tuấn, tôi không phải bạn gái anh?" Quý Linh Linh dùng bề ngoài kiên cường bảo vệ mình thật kỹ, có thể tổn thương cô, chỉ có chính cô mới được phép!
"Không. . . . . . Không, không phải như vậy, Linh Linh. . . . . ." Thân thể Nghiêm Tử Tuấn nghiêng ngả, nhìn hắn như thế này Quý Linh Linh không nỡ, nàng một phen đỡ lấy hắn, thân thể Nghiêm Tử Tuấn thoải mái tựa người của cô.
"Anh yêu em. . . . . . dáng dấp Lục Vân thiên dù xinh đẹp cũng không sánh bằng một nửa em, tình cảm của chúng ta. . . . . . Lại. . . . . . Như thế nào dễ dàng vì cô ấy dao dộng?" Nghiêm Tử Tuấn bộc lộ tâm sự.
Quý Linh Linh than thở một tiếng, cô thật sự nhìn lầm hắn rồi. Dù hắn bỏ rơi mình, nếu nhưng hắn tự mình nói, anh yêu cô ấy, không yêu em! Cô có thể chấp nhận. Nhưng bây giờ thì sao, Nghiêm Tử Tuấn, anh là loại đàn ông nhu nhược!
"Linh Linh, anh rất nhớ em, rất nhớ em. . . . . ." Nghiêm tử tuấn vừa nói xong, bàn tay to của hắn bắt đầu luồn vào váy vuốt ve eo mềm mại của cô.
Cảm giác tê tê dại dại, khiến cho trong đầu Quý Linh Linh đột ngột cảnh giác. Thân thể cô cứng đờ, cho dù lúc bọn họ còn yêu nhau, hắn chưa bao giờ làm gì quá quắt. Hiện tại, hắn tại sao có thể? "Anh buông tay ra." Quý Linh Linh cắn môi, cất giọng nói.
"Linh Linh, em biết anh nhớ em nhiều lắm không? Mặc dù em rất kiên cường, nhưng thời điểm Lục Vân thiên tìm em, em nhất định hận chết anh có đúng hay không? Em biết anh sợ em đau lòng sao?" Nước mắt Nghiêm Tử Tuấn rơi xuống cánh tay.
Mu bàn tay của cô đọng nước mắt hắn, lòng cô lập tức hoảng loạn. Nghiêm tử tuấn thật sự kỳ lạ, hắn có gì phải khóc. Hiện tại, hắn ôm được mỹ nhân về, người bị bỏ lại là cô, hắn tại sao phải khóc?
Uất ức, trong lòng đau nhức vì nước mắt hắn, Quý Linh Linh cũng nhịn không được nữa, nước mắt vỡ òa, nước mắt hai người tập trung lại một chỗ.
Thực tế đau xót cỡ nào, chỉ vì lợi ích. Mặc dù bọn họ yêu nhau, cũng không còn ý nghĩa.
"Linh Linh, anh. . . . . . Anh rất yêu em, rất nhớ em. . . . . ." Nói xong, đôi tay nóng như lửa của hắn tùy tiện sờ mó eo cô.
"Linh Linh. . . . . . Linh Linh. . . . . ." Môi của hắn nuốt tất cả nước mắt của cô vào trong miệng.
Loại mập mờ đột nhiên này, khiến quý Linh Linh không kịp ứng phó, nhưng lúc này cô không muốn cự tuyệt hắn, dường như cô hiểu được nỗi khổ của Nghiêm Tử Tuấn.
Hôn, không hẹn mà gặp, vừa chua vừa chát, ngọt ngào tựa như đã thành mộng đẹp.
Đôi tay Nghiêm Tử Tuấn ôm thật chặt eo Quý Linh Linh, đỡ cô trên cách cửa, môi của hắn đặt bên miệng của cô, từ cái cổ trắng noãn hôn đến trước ngực, nước miếng của hắn sắp làm tan chảy cô.
"Ưm. . . . . . Ưm. . . . . ."
Tiếng thở dốc, lan tỏa trên cơ thể hai người.
"Linh Linh, anh muốn em...lần đầu tiên của em. Là của anh, anh muốn trở thành người đàn ông đầu tiên của em!" Giọng nói Nghiêm tử tuấn mang theo mấy phần cấp bách, bàn tay to của hắn ở trên người cô ma sát, trong miệng thở ra khí nóng phả trên mặt Quý Linh Linh.
"Anh muốn em nhớ cảm giác của anh, chỉ yêu một người đàn ông là anh!" Nghiêm tử tuấn kích động nói. Mạnh mẽ hôn cô, "Nói đi, nói đi, nói em cả đời là người phụ nữa của Nghiêm Tử Tuấn anh!"
"Ư. . . . . . Ư. . . . . ." Quý Linh Linh cả người mê man, chìm trong tình dục, có chút mơ hồ.
Đột nhiên, Nghiêm Tử Tuấn dừng tay, nhìn mị dạng Quý Linh Linh, "Ha ha, Quý Linh Linh hôm nay cô ngắt điện thoại của tôi, tôi nghĩ rằng cô quá tuyệt tình. Nhưng là bây giờ nhìn cô phát tình, tôi biết cô không thể rời bỏ tôi mà!" Giọng điệu của hắn, đột nhiên thay đổi, từ một người đàn ông dịu dàng, biến thành ma quỷ.
Quý Linh Linh ngẩn ra, cô chỉ có chút mê mang, chưa đến nỗi không có đầu óc.
Nghiêm tử tuấn để tay ở trước ngực của cô, chuẩn bị quần áo xuống. Lại nghe thấy, "Ba!" Một tiếng vang lanh lảnh, không có chút do dự.
Khuôn mặt người đàn ông bị đánh nghiêng sang một bên.
Quý Linh Linh đứng lên, cô tỉnh táo chỉnh lại chiếc váy, "Ha ha! Nghiêm Tử Tuấn, bây giờ cảm giác như một vị thần rồi, có thể nắm trong tay vận mệnh người khác?"
Cô châm chọc, khiến mặt Nghiêm Tử Tuấn tối sầm xuống.
"Quý Linh Linh. . . . . ."
Hắn cắn răng nghiến lợi, khiến Quý Linh Linh càng khinh thường hừ một tiếng.
"Không chiếm được thân thể của tôi, nên trở mặt? Nghiêm Tử Tuấn, một khắc cuối cùng, anh cũng nên để lại chút ấn tượng tốt với tôi chứ? Nhớ kỹ, lần đầu tiên của tôi, tuyệt đối không phải là anh. Tôi nghĩ lần đầu tiên của Lục Vân Thiên cũng không phải dành cho anh?" Chẳng biết từ lúc nào, miệng lưỡi Quý Linh Linh lại trở nên sắc sảo như thế .
"Cô nói cái gì?" Đột nhiên "Bịch" một tiếng, Nghiêm Tử Tuấn đấm vào ván cửa.
Vậy mà, dường như Quý Linh Linh không động tình nữa rồi, dù sao lần thứ nhất ngốc nghếch là đủ rồi.
"Anh trình diễn xong chưa? Tôi xem xong rồi, nếu như không có chuyện gì nữa thì về đi, thiên kim Lục Vân Thiên kia chắc là trần truồng, nằm trên giường giạng chân chờ anh đó?" Quý Linh Linh nỗ lực tỏ ra vô sỉ. Dù vô sỉ đến mức không tim không phổi (Vô tâm), thì cô cũng có thể bách độc bất xâm.
"Cô nói cái gì?" Nghiêm Tử Tuấn hoàn toàn tỉnh táo, hắn không vui khi Quý Linh Linh vũ nhục Lục Vân thiên.
"Ha ha. . . . . ." Quý Linh Linh khinh thường cười cười, cô không thể nói thêm gì nữa. Có thể nói thêm gì, oán phụ thật chính là cô rồi, "Không tiễn." Dứt lời, Quý Linh Linh không thèm nhìn hắn liền đi thẳng vào phòng ngủ.
"Quý Linh Linh!" Đột nhiên Nghiêm Tử Tuấn kéo cô lại, "Cô thật sự. . . . . . Không đau lòng?"
Lòng của cô lộp bộp một chút, trên đời sao lại có người đàn ông như vậy. Nhất định phải làm người khác đau lòng để chứng minh ý nghĩa tồn tại của hắn sao? Nhưng Nghiêm Tử Tuấn hắn nghĩ lầm rồi. Nếu như Quý Linh Linh loại người dễ dàng đánh người, vậy hắn chính là người đàn ông đầu tiên.
Quý Linh Linh cúi đầu liếc nhìn bàn tay của hắn, tại sao trước kia cảm thấy đôi tay này nhỏ dài trắng noãn, bây giờ nhìn giống như cành củi khô?
"Làm việc gì cũng phải chừa cho mình đường lui, để sau này còn gặp nhau. Nghiêm Tử Tuấn, anh không hy vọng chúng ta về sau không có cách nào gặp mặt chứ? Hay là anh không để ý việc tôi ném anh qua vai?" Quý Linh Linh hiểu rõ nặng nhẹ, đủ để hắn nghe được rõ ràng.
Ném qua vai? Nghiêm Tử Tuấn càng tức giận. Chết tiệt, ban đầu hai người bọn họ cùng đi học Taekwondo, nhưng hắn lại học nghệ không tinh! (Không hiểu đây là võ gì, search google mà không được).
Hắn lộ vẻ tức giận buông lỏng tay, "Quý Linh Linh, cô nhớ cho rõ, thân thể của cô chỉ có thể là của tôi!" Nói xong, hắn tức giận hết vấp ngã lại va chạm rời khỏi nhà cô, xem ra còn nhiều hơn "Bộ dạng kinh hãi" !
Quý Linh Linh nghe tiếng cửa đóng lại nặng nề, rốt cuộc cô cũng sụp đổ, cô không kiên trì được nữa, một lần nữa nước mắt lại rơi xuống.
Cô cắn chặt môi, đúng là không có mắt. Người đàn ông quen biết bốn năm, thứ quan tâm sót lại là thân thể của cô. Cô cám ơn những người phụ nữ đã quyến rũ hắn, cho cô cơ hội bắt đầu lại từ đầu!
Quý Linh Linh khẽ ngẩng đầu lên, nước mắt bị nàng cứng rắn ép trở vào.
Hừ, hắn nghĩ muốn lần đầu tiên của mình, cô muốn nhìn xem, quyền chủ động thuộc về ai? Rửa mặt, trang điểm, đeo vài món trang sức trang nhã, soi gương thấy đôi mắt có chút sưng đỏ. Quý Linh Linh xoay một vòng trước gương, cô là cô, ai cũng không thể khiến cô đau lòng! Nghĩ tới đây, cô hít thở sâu, rời khỏi nhà. Lúc này mưa đã tạnh, nghênh đón một bầu trời trong suốt.
Cô bắt một chiếc taxi, trực tiếp đi đến quán bar Dạ Dụ.
Đêm dụ, có thể nói là quán bar lớn nhất thành phố, có thế lực. Cho nên, bên trong cho dù có rất nhiều Ngưu Lang Chức Nữ, cũng không ảnh hưởng. Trời vừa tối, luôn có hàng loạt người xuất hiện, chẳng qua là phóng túng ham muốn dục vọng.
Đèn nê ông chiếu sáng chữ viết trên cánh cửa đầy hấp dẫn, khiến người ta cảm thấy mê hoặc.
Hai bảo vệ mặc đồng phục màu đen khẽ cúi chào Quý Linh Linh, hoan nghênh cô bước vào.
Quý Linh Linh không có phản ứng, liền đi vào quán bar.
Hành lang rộng rãi, kéo dài đến bên trong quầy rượu chính, âm thanh điếc tai nhức óc mơ hồ truyền đến, cô càng đến gần, càng thêm rõ ràng. Cho đến khi đi tới cánh cửa màu nâu sẫm trước mặt, cô đã nhìn thấy ánh đèn lòe loẹt bên trong quầy rượu.
Tầm mắt mở rộng, cả quán bar Dạ Dụ, chính là một đám sói hộp đêm.
Trong sàn nhảy, nam nam nữ nữ đang hấp dẫn lẫn nhau, đúng cái tên của nó —— Dạ Dụ.
Mà trên sân khấu, DJ phối hợp những tiết tấu mãnh liệt mang cho ** âm thanh khoái cảm, khiến cho ý thức mọi người càng lúc càng mơ hồ.
Cô đi về một vị trí ở trong góc, không muốn làm người khác chú ý ngồi chờ Thẩm Hiểu Phỉ.
Tìm win¬ter muốn một ly rượu, cô trở lại chỗ của mình, thủy mâu đăng sau mắt kính ngây ngô nhìn cảnh tượng điên cuồng trên dưới sân khấu.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã một tiếng trôi qua, nhưng Thẩm Hiểu Phỉ vẫn chưa đến. Cô trong lúc chán nản không biết uống bao nhiêu ly, nội tâm càng ngày càng khổ sở, uống đến say mèm.
"Ai ôi, chị gái này, có thể cho tôi vinh hạnh mời chị một ly." Bên tai, chợt vang lên giọng nói dễ nghe của người đàn ông.
Theo bản năng Quý Linh Linh quay đầu lại, mơ màng nhìn chủ nhân giọng nói kia.
Đó là một gương mặt tuấn tú, nhưng những chiếc hoa tai trên tai hắn nói cho cô biết hắn còn ít tuổi.
Loại phương thức đến gần người khác thế này đủ biết hắn là Ngưu Lang trong quán bar.
"Không cần." Mặc dù cô uống say, nhưng vẫn lạnh lùng như cũ.
Nếu như là bình thường, Ngưu Lang biết ý sẽ bỏ đi. Nhưng cô không biết, nhóc con đeo hoa tai đinh đang vội vàng tìm khách hàng kiếm tiền trả nợ. Tìm mỹ nữ thì bọn họ lại chế nhạo hắn, nói hắn không đủ tư cách. Người phụ nữ trước mặt này, thoạt nhìn quê mùa, thế mà dám ghét bỏ hắn, thật không cho hắn mặt mũi.
"Chậc chậc chậc, chị gái này, không cần lạnh lùng như vậy, phụ nữ chẳng phải đều giống nhau sao. Huống chi diện mạo của cô so với những mĩ nhân khác càng cần đàn ông hơn." Từ sau lưng tên hoa tai xuất hiện hai đồng bọn, nhìn chằm chằm Quý Linh Linh, trêu đùa nói.
"Các người tốt nhất không nên chọc tôi...bây giờ, tâm tình tôi không tốt."
Cách đó không xa, chính là điểm dừng xe buýt vẫn thường ngồi đi làm, cô đem tất cả thống khổ ép xuống. Đi nhanh mấy bước vọt vào trạm xe buýt, thu hồi ô lại, chờ tuyến xe 212 đến.
Liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, còn có 20 phút nữa. Vẫn kịp đến công ty đi làm, nhưng sáng sớm tâm tình tốt lại bị làm hỏng.
Linh linh linh.
Tiếng chuông vang lên lần nữa, cô không muốn nhận, nhưng theo bản năng nhìn màn hình điện thoại. Không phải Nghiêm Tử Tuấn, mà là Thẩm Hiểu Phỉ, cô mới bắt máy.
"Này?" Âm thanh nhàn nhạt, không một gợn sóng, tâm tình cực kỳ không tốt.
"Linh Linh hả! Hôm nay mình nghỉ phép, cô có thời gian không đi chơi cùng mình." Giọng nói Thẩm Hiểu Phỉ cao vút truyền đến, khiến Quý Linh Linh muốn đưa điện thoại ra xa.
"Không có, mình còn đi làm." Cô bất đắc dĩ thở dài, dường như tất cả ngày nghỉ, nghỉ phép Thẩm Hiểu Phỉ đều gọi cô. Bởi vì, chỉ có cô là bạn thân.
"A, như vậy à . . . . ." Tiếng nói Thẩm Hiểu Phỉ đột nhiên hạ xuống tám âm, trầm giọng buồn bã. "Đúng rồi, bản thiết kế của cậu sao rồi?"
Lúc này Quý Linh Linh mới nhớ, tuần trước cô giao cho công ty một bản thảo thiết kế dự thi kiến trúc kiểu Pháp. Cô đã quên mất, cũng bởi vì không ôm bất kỳ hy vọng nào.
Mặc dù cô thiết kế rất tỉ mỉ. Nhưng nghe nói có rất nhiều nhân vật quan trọng nước Pháp tham gia. Cô chỉ là nhân vật nhỏ, có thể tham dự đã là có phúc ba đời rồi.
"Tớ có thể tham dự đã rất vui mừng, không có hy vọng quá lớn."
"Thật là, cậu sao có thể như vậy chứ, mình vì cậu mà còn nhớ rõ. Linh Linh, cậu như vậy là không được. Binh lính không muốn làm tướng quân, cũng không phải binh lính tốt, biết không?" Thẩm Hiểu Phỉ lần nữa cao vút, nhưng Quý Linh Linh mắt đã trợn trắng.
"Tốt lắm, Hiểu Phỉ, xe buýt tới rồi, không có việc gì mình tắt máy đây." Quý Linh Linh nhìn thấy xe buýt 212 đến, định tắt điện thoại lên xe.
"À! Được. Đúng rồi, tối tới quán bar nói chuyện phiếm, quán bar hôm trước . . . . . ."
Xe dừng hẳn, đám người chen chúc lên xe, Quý Linh Linh cũng vội vàng chạy theo, hốt hoảng trả lời .
"Ừ, đã biết." Cô trả lời qua loa, chen ngồi vào trong xe.
Đầu dây bên kia, Thẩm Hiểu Phỉ đang thắt dây đồ ngủ, bị quý Linh Linh vội vã bỏ máy, khó chịu lẩm bẩm "Lúc nào cũng gấp gáp, đừng có nghe nhầm địa điểm."
Mỗi lần Quý Linh Linh nghe điện thoại của cô, đều hốt hoảng mất bình tĩnh, thường nghe lầm cô nói.
"Quên đi, đón chào ngày nghỉ tốt đẹp!"
Hưng phấn kêu lên, từ trên giường nhảy xuống vọt vào phòng tắm rửa mặt, bắt đầu một ngày mới. Mây đen che lấp mặt trời, cho nên ban đêm đặc biệt tới nhanh. Chưa đến bốn giờ, trời đã tối rồi.
Cả tầng làm việc, đèn được bật sáng, Quý Linh Linh dọn dẹp đồ dùng, đeo ba lô, rời khỏi công ty.
Ngồi trên xe về nhà, nỗi đau trong lòng cô dần tích tụ, từng chút từng chút trở lại.
Cô cũng là phụ nữ, cố ý hờ hững, không có nghĩa là không đau.
Cô rất đau, đau đến mức không biết làm thế nào. Cho nên, mới dùng cách thôi miên làm tê dại mình. Nhưng không có hiệu quả, ban ngày vì tâm tình không tốt mà công việc cũng không thuận lợi, khiến tâm trạng cô đi xuống cực điểm.
Nhìn ngoài cửa xe ráng chiều bao trùm phố xá, cô chợt nhớ hình như buổi sáng Thẩm Hiểu Phỉ rủ mình đi đâu uống rượu.
Quán bar "Dạ dụ" thì phải, Thẩm Hiểu Phỉ thường đi đến đó.
Cô thở dài, bị Thẩm Hiểu Phỉ lây nhiễm thói quen xấu.
Về đến nhà, nhìn trong gương là người phụ nữ lôi thôi lếch thếch, cô quyết định một bộ quần áo sạch sẽ.
Sau khi trang điểm đơn giản, cô thay bộ váy màu rám nắng bảo thủ.
Đây là một bộ váy duy nhất của cô, bị Thẩm Hiểu Phỉ cứng rắn bắt cô mua. Chỉ để cô mặc lúc đi quán bar. Nếu không, cô sẽ không bao giờ mặc váy.
So với khi chưa trang điểm, cô đeo kính mặc chiếc váy bảo thủ, chỉ là tốt hơn một chút, không có điểm nào là mê người.
Nhìn mình trong gương, Quý Linh Linh cười lạnh. Nếu như cô ăn mặc mê người hơn, nếu như cô có tài sản như Lục Vân Thiên. Có phải Nghiêm Tử Tuấn sẽ không tổn thương cô như vậy?
"Ha ha. . . . . ." Quý Linh Linh bật ra hai tiếng cười lạnh, "Quý Linh Linh, mày đúng là xuân tâm không chết!"
"Lạch cạch. . . . . ." Lúc này, cửa đột nhiên vang lên âm thanh mở khóa.
Quý Linh Linh rùng mình, nhà của cô, cái chìa khóa duy nhất chính là. . . . . .
Cô bước vội đến cửa, đã không còn quan hệ, thấy thì thế nào. Nhưng khi tay của cô mới đến khung cửa, cả người Nghiêm Tử Tuấn mang theo mùi rượu bước đi xiêu vẹo tiến lại gần.
"Linh Linh. . . . . ." Khi nhìn thấy người phụ nữ trong lòng thì Nghiêm Tử Tuấn nở nụ cười ngây ngốc.
Quý Linh Linh tự giác lui về phía sau một bước, tốt lắm Nghiêm Tử Tuấn, bộ dạng này của hắn thật cao tay. Rõ ràng là mình bị uất ức, mà mặt hắn đầy vẻ oán phụ (oán giận phụ nữ), uống say mèm.
"Linh Linh. . . . . ." Nghiêm Tử Tuấn vừa mở miệng nói, thì cả người hắn liền nhào tới Quý Linh Linh, nhưng vì đã uống rượu, nên Quý Linh Linh lập tức tránh được hắn.
"Nghiêm Tử Tuấn, tôi không phải bạn gái anh?" Quý Linh Linh dùng bề ngoài kiên cường bảo vệ mình thật kỹ, có thể tổn thương cô, chỉ có chính cô mới được phép!
"Không. . . . . . Không, không phải như vậy, Linh Linh. . . . . ." Thân thể Nghiêm Tử Tuấn nghiêng ngả, nhìn hắn như thế này Quý Linh Linh không nỡ, nàng một phen đỡ lấy hắn, thân thể Nghiêm Tử Tuấn thoải mái tựa người của cô.
"Anh yêu em. . . . . . dáng dấp Lục Vân thiên dù xinh đẹp cũng không sánh bằng một nửa em, tình cảm của chúng ta. . . . . . Lại. . . . . . Như thế nào dễ dàng vì cô ấy dao dộng?" Nghiêm Tử Tuấn bộc lộ tâm sự.
Quý Linh Linh than thở một tiếng, cô thật sự nhìn lầm hắn rồi. Dù hắn bỏ rơi mình, nếu nhưng hắn tự mình nói, anh yêu cô ấy, không yêu em! Cô có thể chấp nhận. Nhưng bây giờ thì sao, Nghiêm Tử Tuấn, anh là loại đàn ông nhu nhược!
"Linh Linh, anh rất nhớ em, rất nhớ em. . . . . ." Nghiêm tử tuấn vừa nói xong, bàn tay to của hắn bắt đầu luồn vào váy vuốt ve eo mềm mại của cô.
Cảm giác tê tê dại dại, khiến cho trong đầu Quý Linh Linh đột ngột cảnh giác. Thân thể cô cứng đờ, cho dù lúc bọn họ còn yêu nhau, hắn chưa bao giờ làm gì quá quắt. Hiện tại, hắn tại sao có thể? "Anh buông tay ra." Quý Linh Linh cắn môi, cất giọng nói.
"Linh Linh, em biết anh nhớ em nhiều lắm không? Mặc dù em rất kiên cường, nhưng thời điểm Lục Vân thiên tìm em, em nhất định hận chết anh có đúng hay không? Em biết anh sợ em đau lòng sao?" Nước mắt Nghiêm Tử Tuấn rơi xuống cánh tay.
Mu bàn tay của cô đọng nước mắt hắn, lòng cô lập tức hoảng loạn. Nghiêm tử tuấn thật sự kỳ lạ, hắn có gì phải khóc. Hiện tại, hắn ôm được mỹ nhân về, người bị bỏ lại là cô, hắn tại sao phải khóc?
Uất ức, trong lòng đau nhức vì nước mắt hắn, Quý Linh Linh cũng nhịn không được nữa, nước mắt vỡ òa, nước mắt hai người tập trung lại một chỗ.
Thực tế đau xót cỡ nào, chỉ vì lợi ích. Mặc dù bọn họ yêu nhau, cũng không còn ý nghĩa.
"Linh Linh, anh. . . . . . Anh rất yêu em, rất nhớ em. . . . . ." Nói xong, đôi tay nóng như lửa của hắn tùy tiện sờ mó eo cô.
"Linh Linh. . . . . . Linh Linh. . . . . ." Môi của hắn nuốt tất cả nước mắt của cô vào trong miệng.
Loại mập mờ đột nhiên này, khiến quý Linh Linh không kịp ứng phó, nhưng lúc này cô không muốn cự tuyệt hắn, dường như cô hiểu được nỗi khổ của Nghiêm Tử Tuấn.
Hôn, không hẹn mà gặp, vừa chua vừa chát, ngọt ngào tựa như đã thành mộng đẹp.
Đôi tay Nghiêm Tử Tuấn ôm thật chặt eo Quý Linh Linh, đỡ cô trên cách cửa, môi của hắn đặt bên miệng của cô, từ cái cổ trắng noãn hôn đến trước ngực, nước miếng của hắn sắp làm tan chảy cô.
"Ưm. . . . . . Ưm. . . . . ."
Tiếng thở dốc, lan tỏa trên cơ thể hai người.
"Linh Linh, anh muốn em...lần đầu tiên của em. Là của anh, anh muốn trở thành người đàn ông đầu tiên của em!" Giọng nói Nghiêm tử tuấn mang theo mấy phần cấp bách, bàn tay to của hắn ở trên người cô ma sát, trong miệng thở ra khí nóng phả trên mặt Quý Linh Linh.
"Anh muốn em nhớ cảm giác của anh, chỉ yêu một người đàn ông là anh!" Nghiêm tử tuấn kích động nói. Mạnh mẽ hôn cô, "Nói đi, nói đi, nói em cả đời là người phụ nữa của Nghiêm Tử Tuấn anh!"
"Ư. . . . . . Ư. . . . . ." Quý Linh Linh cả người mê man, chìm trong tình dục, có chút mơ hồ.
Đột nhiên, Nghiêm Tử Tuấn dừng tay, nhìn mị dạng Quý Linh Linh, "Ha ha, Quý Linh Linh hôm nay cô ngắt điện thoại của tôi, tôi nghĩ rằng cô quá tuyệt tình. Nhưng là bây giờ nhìn cô phát tình, tôi biết cô không thể rời bỏ tôi mà!" Giọng điệu của hắn, đột nhiên thay đổi, từ một người đàn ông dịu dàng, biến thành ma quỷ.
Quý Linh Linh ngẩn ra, cô chỉ có chút mê mang, chưa đến nỗi không có đầu óc.
Nghiêm tử tuấn để tay ở trước ngực của cô, chuẩn bị quần áo xuống. Lại nghe thấy, "Ba!" Một tiếng vang lanh lảnh, không có chút do dự.
Khuôn mặt người đàn ông bị đánh nghiêng sang một bên.
Quý Linh Linh đứng lên, cô tỉnh táo chỉnh lại chiếc váy, "Ha ha! Nghiêm Tử Tuấn, bây giờ cảm giác như một vị thần rồi, có thể nắm trong tay vận mệnh người khác?"
Cô châm chọc, khiến mặt Nghiêm Tử Tuấn tối sầm xuống.
"Quý Linh Linh. . . . . ."
Hắn cắn răng nghiến lợi, khiến Quý Linh Linh càng khinh thường hừ một tiếng.
"Không chiếm được thân thể của tôi, nên trở mặt? Nghiêm Tử Tuấn, một khắc cuối cùng, anh cũng nên để lại chút ấn tượng tốt với tôi chứ? Nhớ kỹ, lần đầu tiên của tôi, tuyệt đối không phải là anh. Tôi nghĩ lần đầu tiên của Lục Vân Thiên cũng không phải dành cho anh?" Chẳng biết từ lúc nào, miệng lưỡi Quý Linh Linh lại trở nên sắc sảo như thế .
"Cô nói cái gì?" Đột nhiên "Bịch" một tiếng, Nghiêm Tử Tuấn đấm vào ván cửa.
Vậy mà, dường như Quý Linh Linh không động tình nữa rồi, dù sao lần thứ nhất ngốc nghếch là đủ rồi.
"Anh trình diễn xong chưa? Tôi xem xong rồi, nếu như không có chuyện gì nữa thì về đi, thiên kim Lục Vân Thiên kia chắc là trần truồng, nằm trên giường giạng chân chờ anh đó?" Quý Linh Linh nỗ lực tỏ ra vô sỉ. Dù vô sỉ đến mức không tim không phổi (Vô tâm), thì cô cũng có thể bách độc bất xâm.
"Cô nói cái gì?" Nghiêm Tử Tuấn hoàn toàn tỉnh táo, hắn không vui khi Quý Linh Linh vũ nhục Lục Vân thiên.
"Ha ha. . . . . ." Quý Linh Linh khinh thường cười cười, cô không thể nói thêm gì nữa. Có thể nói thêm gì, oán phụ thật chính là cô rồi, "Không tiễn." Dứt lời, Quý Linh Linh không thèm nhìn hắn liền đi thẳng vào phòng ngủ.
"Quý Linh Linh!" Đột nhiên Nghiêm Tử Tuấn kéo cô lại, "Cô thật sự. . . . . . Không đau lòng?"
Lòng của cô lộp bộp một chút, trên đời sao lại có người đàn ông như vậy. Nhất định phải làm người khác đau lòng để chứng minh ý nghĩa tồn tại của hắn sao? Nhưng Nghiêm Tử Tuấn hắn nghĩ lầm rồi. Nếu như Quý Linh Linh loại người dễ dàng đánh người, vậy hắn chính là người đàn ông đầu tiên.
Quý Linh Linh cúi đầu liếc nhìn bàn tay của hắn, tại sao trước kia cảm thấy đôi tay này nhỏ dài trắng noãn, bây giờ nhìn giống như cành củi khô?
"Làm việc gì cũng phải chừa cho mình đường lui, để sau này còn gặp nhau. Nghiêm Tử Tuấn, anh không hy vọng chúng ta về sau không có cách nào gặp mặt chứ? Hay là anh không để ý việc tôi ném anh qua vai?" Quý Linh Linh hiểu rõ nặng nhẹ, đủ để hắn nghe được rõ ràng.
Ném qua vai? Nghiêm Tử Tuấn càng tức giận. Chết tiệt, ban đầu hai người bọn họ cùng đi học Taekwondo, nhưng hắn lại học nghệ không tinh! (Không hiểu đây là võ gì, search google mà không được).
Hắn lộ vẻ tức giận buông lỏng tay, "Quý Linh Linh, cô nhớ cho rõ, thân thể của cô chỉ có thể là của tôi!" Nói xong, hắn tức giận hết vấp ngã lại va chạm rời khỏi nhà cô, xem ra còn nhiều hơn "Bộ dạng kinh hãi" !
Quý Linh Linh nghe tiếng cửa đóng lại nặng nề, rốt cuộc cô cũng sụp đổ, cô không kiên trì được nữa, một lần nữa nước mắt lại rơi xuống.
Cô cắn chặt môi, đúng là không có mắt. Người đàn ông quen biết bốn năm, thứ quan tâm sót lại là thân thể của cô. Cô cám ơn những người phụ nữ đã quyến rũ hắn, cho cô cơ hội bắt đầu lại từ đầu!
Quý Linh Linh khẽ ngẩng đầu lên, nước mắt bị nàng cứng rắn ép trở vào.
Hừ, hắn nghĩ muốn lần đầu tiên của mình, cô muốn nhìn xem, quyền chủ động thuộc về ai? Rửa mặt, trang điểm, đeo vài món trang sức trang nhã, soi gương thấy đôi mắt có chút sưng đỏ. Quý Linh Linh xoay một vòng trước gương, cô là cô, ai cũng không thể khiến cô đau lòng! Nghĩ tới đây, cô hít thở sâu, rời khỏi nhà. Lúc này mưa đã tạnh, nghênh đón một bầu trời trong suốt.
Cô bắt một chiếc taxi, trực tiếp đi đến quán bar Dạ Dụ.
Đêm dụ, có thể nói là quán bar lớn nhất thành phố, có thế lực. Cho nên, bên trong cho dù có rất nhiều Ngưu Lang Chức Nữ, cũng không ảnh hưởng. Trời vừa tối, luôn có hàng loạt người xuất hiện, chẳng qua là phóng túng ham muốn dục vọng.
Đèn nê ông chiếu sáng chữ viết trên cánh cửa đầy hấp dẫn, khiến người ta cảm thấy mê hoặc.
Hai bảo vệ mặc đồng phục màu đen khẽ cúi chào Quý Linh Linh, hoan nghênh cô bước vào.
Quý Linh Linh không có phản ứng, liền đi vào quán bar.
Hành lang rộng rãi, kéo dài đến bên trong quầy rượu chính, âm thanh điếc tai nhức óc mơ hồ truyền đến, cô càng đến gần, càng thêm rõ ràng. Cho đến khi đi tới cánh cửa màu nâu sẫm trước mặt, cô đã nhìn thấy ánh đèn lòe loẹt bên trong quầy rượu.
Tầm mắt mở rộng, cả quán bar Dạ Dụ, chính là một đám sói hộp đêm.
Trong sàn nhảy, nam nam nữ nữ đang hấp dẫn lẫn nhau, đúng cái tên của nó —— Dạ Dụ.
Mà trên sân khấu, DJ phối hợp những tiết tấu mãnh liệt mang cho ** âm thanh khoái cảm, khiến cho ý thức mọi người càng lúc càng mơ hồ.
Cô đi về một vị trí ở trong góc, không muốn làm người khác chú ý ngồi chờ Thẩm Hiểu Phỉ.
Tìm win¬ter muốn một ly rượu, cô trở lại chỗ của mình, thủy mâu đăng sau mắt kính ngây ngô nhìn cảnh tượng điên cuồng trên dưới sân khấu.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã một tiếng trôi qua, nhưng Thẩm Hiểu Phỉ vẫn chưa đến. Cô trong lúc chán nản không biết uống bao nhiêu ly, nội tâm càng ngày càng khổ sở, uống đến say mèm.
"Ai ôi, chị gái này, có thể cho tôi vinh hạnh mời chị một ly." Bên tai, chợt vang lên giọng nói dễ nghe của người đàn ông.
Theo bản năng Quý Linh Linh quay đầu lại, mơ màng nhìn chủ nhân giọng nói kia.
Đó là một gương mặt tuấn tú, nhưng những chiếc hoa tai trên tai hắn nói cho cô biết hắn còn ít tuổi.
Loại phương thức đến gần người khác thế này đủ biết hắn là Ngưu Lang trong quán bar.
"Không cần." Mặc dù cô uống say, nhưng vẫn lạnh lùng như cũ.
Nếu như là bình thường, Ngưu Lang biết ý sẽ bỏ đi. Nhưng cô không biết, nhóc con đeo hoa tai đinh đang vội vàng tìm khách hàng kiếm tiền trả nợ. Tìm mỹ nữ thì bọn họ lại chế nhạo hắn, nói hắn không đủ tư cách. Người phụ nữ trước mặt này, thoạt nhìn quê mùa, thế mà dám ghét bỏ hắn, thật không cho hắn mặt mũi.
"Chậc chậc chậc, chị gái này, không cần lạnh lùng như vậy, phụ nữ chẳng phải đều giống nhau sao. Huống chi diện mạo của cô so với những mĩ nhân khác càng cần đàn ông hơn." Từ sau lưng tên hoa tai xuất hiện hai đồng bọn, nhìn chằm chằm Quý Linh Linh, trêu đùa nói.
"Các người tốt nhất không nên chọc tôi...bây giờ, tâm tình tôi không tốt."