Quý Linh Linh, đây là ngu xuẩn đến mức nào, còn ngây thơ cho rằng Thẩm Lạc Nhất là một **, nhưng tính tình nhiệt tình, lại không nghĩ tới, chiêu này của cô ta không phải đơn giản bình thường.
"Ly, bên kia có mấy vị tiền bối, chúng ta hãy đi trước thôi." Vu Uyển Tinh nắm thật chặt tay của mình, nhìn Mộ Ly, trong khi nói chuyện nghe ra nửa phần không nói.
Quý Linh Linh chẳng biết tại sao, cô cư nhiên quay đầu đưa mắt nhìn thẳng Mộ Ly.
Thế nhưng lần thứ nhất, chân chính thuận ý của cô, Mộ Ly đầu cũng không quay lại, cùng Vu Uyển Tinh bốn mắt nhìn nhau, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trêm gò má dường như đang nở nụ cười. Tâm, chợt buộc chặt, bữa tiệc hôm nay có phải cung cấp dấm phẩm hay không, nếu không đáy lòng làm sao xuất hiện ghen tuông.
Quý Linh Linh cúi đầu, nhìn chằm chằm chân hai người bọn họ, Mộ Ly anh quả nhiên là không chỉ gặp gỡ một người phụ nữ!
"Quý tiểu thư, cô vẫn còn chờ cái gì? Trí Viễn ở chỗ này." Thẩm Lạc Nhất giống như là bắt được cơ hội, nói.
Cô không có ngẩng đầu, chỉ đang tìm đối sách, thế nhưng đối sách khó tránh khỏi có chút khó khăn, Quý Linh Linh không biết nên làm gì bây giờ? Có lẽ, có lẽ ông chủ lớn có thể giúp cô một phen.
"Quý Linh Linh, giải quyết xong sự tình, tới tìm anh." Đây chẳng lẽ là tâm ý tương thông! Nhưng mà, Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, vô lực nhìn về phía ông churlowns của mình, hắn lúc nào thì tự buộc mình như vậy, hắn tại sao không đùa bỡn, cầm tay mình lôi đi.
"Lãnh tổng!" Nhìn chằm chằm bóng lưng Lãnh Dạ Hy có chứa mấy phần tuyệt quyết (Cự tuyệt + nhất quyết), Quý Linh Linh cảm giác mình có loại cảm giác hoảng hốt, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
"Quý tiểu thư, chẳng lẽ cô còn không phải nói sao?" Thẩm Lạc Nhất nói.
Rốt cuộc người phụ nữ này có âm mưu gì, cô ta đối với An Trí Viễn có lòng hoặc là vô tâm, đối với cô sẽ có ý tốt gì sao?
Từ đầu chí cuối An Trí Viễn cũng không mở miệng, lúc này mặt hắn không có vẻ gì nhìn Quý Linh Linh, hình như cô làm chuyện sai tày trời gì.
Thẩm Lạc Nhất, Lục Vân Thiên, khó có thể tưởng tượng hai cái tên này lại có thể xâu chuỗi đi chung với nhau. Nhưng là cô Quý Linh Linh cũng không khỏi bội phục Thẩm Lạc Nhất rồi, bây giờ cô ta thành công bức mình đến góc tường. Ông chủ lớn không đau, người đàn ông xấu xa không thương, chỉ còn lại cô một người cô một mình chiến đấu.
Nếu cô ta tiếp tục bức bách mình như vậy, không bằng cô lập tức thực hiện ý nguyện của cô ta, xem xem cô ta đến đây đang bán thuốc gì?
Khóe miệng Quý Linh Linh nặn ra mấy phần nụ cười, đến gần Thẩm Lạc Nhất và An Trí Viễn.
Khuôn mặt đầy ý cười của Thẩm Lạc Nhất toàn bộ rơi vào trong mắt của Quý Linh Linh, loáng thoáng còn chứng kiến vẻ mặt hả hê. Quý Linh Linh không tưởng tượng nổi, cô đối với An Trí Viễn như thế nào, sao lại đối với Lục Vân Thiên có lợi, nhiều người đàn ông trở thành nơi cho cô dựa vào, Lục Vân Thiên không phải sẽ phải càng tức giận hơn sao?
Đây không phải là chiêu duy nhất, thật khiến Quý Linh Linh hoang mang.
"Thẩm tiểu thư, tôi sẽ để cho cô mãn nguyện." Quý Linh Linh đến gần Thẩm Lạc Nhất, trên mặt mang nụ cười, nhẹ giọng nói ra.
Thẩm Lạc Nhất đón nhận nét mặt, cô ta hơi ngẩng đầu lên, nhếch cằm, lấy vẻ mặt kiêu ngạo nhìn cô, kẻ địch trúng chiêu!
"An tiên sinh. . . . . ."
"Thẩm Lạc Nhất, cô chơi đã chưa?" Còn chưa chờ Quý Linh Linh mở miệng, An Trí Viễn đã cắt đứt lời của cô..., hơn nữa lời này không phải nói với cô."Tôi chơi đủ rồi, bây giờ chúng ta về nhà." Dứt lời, đột nhiên An Trí Viễn cầm tay Thẩm Lạc Nhất.
"An Trí Viễn!" Động tác của hắn, hình như khiến Thẩm Lạc Nhất có chút kinh ngạc, bởi vì khắp khuôn mặt cô ta là giật mình cùng không tin.
"Cô chơi đã, chúng ta nên đi về." An Trí Viễn và Thẩm Lạc Nhất bốn mắt nhìn nhau, âm thanh của hắn kiên định lạ thường."Quý tiểu thư, thật ngại quá."
Vẻ mặt Thẩm LẠc Nhất tràn đầy bi thương nghiêng đầu nhìn Quý Linh Linh, cuối cùng bị An Trí Viễn kéo mạnh đi vào giữa hội trường. Quý Linh Linh sững sờ đứng tại chỗ, bọn họ đã đi xa, nhưng ý nghĩ của cô vẫn chưa quay về, chuyện này. . . . . . Xảy ra vấn đề gì sao? Kịch bản hình như không phải viết như vậy mới đúng.
Quý Linh Linh thu hồi ánh mắt, cô xoay người, chỉ là trong nháy mắt, liền thấy được nụ cười địch ý của Lục Vân Thiên. Bỗng dưng, run sợ hạ xuống, Quý Linh Linh mày y sợ hãi gì chứ?
Chỉ thấy đối diện Lục Vân Thiên giơ ly rượu lên, hướng về phía Quý Linh Linh làm một động tác, liền mang theo nụ cười hả hê rời đi.
Hô. . . . . . Lục Vân Thiên là một đối thủ khó chơi, từ lần đầu tiên họ gặp mặt, trong lòng Quý Linh Linh đánh vỡ tiêu chuẩn, bây giờ nhìn lại, cô ban đầu suy đoán tất cả đều đúng. Thật đúng là, binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản. Mặc kệ Lục Vân Thiên chơi hoa chiêu gì, cô tiếp nhận tốt lắm!
Nghĩ tới Lục Vân Thiên, cô mới nhớ tới hôm nay mình có nhiệm vụ tham gia yến hội, tiểu Tư Viễn! Đáng chết, suýt nữa quên mất nhóc con này.
Quý Linh Linh nện bước vội vã rời đi, hi vọng tiểu Tư Viễn không giận cô.
"Ly, ánh mắt của anh cũng chả có gì đặc biệt, em thấy cô ta cũng bình thường, bộ dạng như chưa từng thấy đàn ôngng." Vu Uyển Tinh một tay kéo cánh tay Mộ Ly, trên mặt vẫn là nụ cười cao quý tự nhiên như vậy.
Mộ Ly thu hồi ánh mắt, dời về phía ly rượu trong tay, cũng không trả lời vấn đề cô ta.
"Nói như thế nào, em là mối tình đầu của anh, cho nên loại mặt hàng này, em có quyền lợi giúp anh đào thải." Tay Vu Uyển Tinh còn lại vịn bả vai Mộ Ly, để cho hắn nhìn mình, "Nhớ a, nếu như anh dám cự tuyệt em, em cũng không dám bảo đảm phía dưới sẽ không xảy ra chuyện thú vị gì."
Nhìn con quỷ ranh ma Vu Uyển Tinh, Mộ Ly không khỏi giơ vũ khí đầu hàng.
"Vu cảnh sát, tôi sợ cô có được hay không?" Hắn mang theo nụ cười chẳng liên quan đến mình.
Vu Uyển Tinh nện một quyền trên bả vai hắn, "Nếu như biết cái người này dễ dàng động tình, ban đầu em liền hung hăng bắt anh lại rồi." Nói xong, tay của cô lại dời đến cà vạt của hắn.
"Này này, Vu cảnh sát chú ý hình tượng của cô một chút." Mộ Ly giơ tay lên ngăn cô ta dùng sức kéo cà vạt của mình.
"Hình tượng cái gì? Đàn ông chưa cưới, nữ chưa gả, hơn nữa anh vốn chính là người của em, không phải sao?" Tay Vu Uyển Tinh dùng sức, Mộ Ly thuận thế cúi đầu.
Mắt Mộ Ly nhìn thẳng cô ta có chứa hài hước, cười cười không nói. Quả thật, hắn là người của cô ta.
"Ly, bên kia có mấy vị tiền bối, chúng ta hãy đi trước thôi." Vu Uyển Tinh nắm thật chặt tay của mình, nhìn Mộ Ly, trong khi nói chuyện nghe ra nửa phần không nói.
Quý Linh Linh chẳng biết tại sao, cô cư nhiên quay đầu đưa mắt nhìn thẳng Mộ Ly.
Thế nhưng lần thứ nhất, chân chính thuận ý của cô, Mộ Ly đầu cũng không quay lại, cùng Vu Uyển Tinh bốn mắt nhìn nhau, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trêm gò má dường như đang nở nụ cười. Tâm, chợt buộc chặt, bữa tiệc hôm nay có phải cung cấp dấm phẩm hay không, nếu không đáy lòng làm sao xuất hiện ghen tuông.
Quý Linh Linh cúi đầu, nhìn chằm chằm chân hai người bọn họ, Mộ Ly anh quả nhiên là không chỉ gặp gỡ một người phụ nữ!
"Quý tiểu thư, cô vẫn còn chờ cái gì? Trí Viễn ở chỗ này." Thẩm Lạc Nhất giống như là bắt được cơ hội, nói.
Cô không có ngẩng đầu, chỉ đang tìm đối sách, thế nhưng đối sách khó tránh khỏi có chút khó khăn, Quý Linh Linh không biết nên làm gì bây giờ? Có lẽ, có lẽ ông chủ lớn có thể giúp cô một phen.
"Quý Linh Linh, giải quyết xong sự tình, tới tìm anh." Đây chẳng lẽ là tâm ý tương thông! Nhưng mà, Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, vô lực nhìn về phía ông churlowns của mình, hắn lúc nào thì tự buộc mình như vậy, hắn tại sao không đùa bỡn, cầm tay mình lôi đi.
"Lãnh tổng!" Nhìn chằm chằm bóng lưng Lãnh Dạ Hy có chứa mấy phần tuyệt quyết (Cự tuyệt + nhất quyết), Quý Linh Linh cảm giác mình có loại cảm giác hoảng hốt, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
"Quý tiểu thư, chẳng lẽ cô còn không phải nói sao?" Thẩm Lạc Nhất nói.
Rốt cuộc người phụ nữ này có âm mưu gì, cô ta đối với An Trí Viễn có lòng hoặc là vô tâm, đối với cô sẽ có ý tốt gì sao?
Từ đầu chí cuối An Trí Viễn cũng không mở miệng, lúc này mặt hắn không có vẻ gì nhìn Quý Linh Linh, hình như cô làm chuyện sai tày trời gì.
Thẩm Lạc Nhất, Lục Vân Thiên, khó có thể tưởng tượng hai cái tên này lại có thể xâu chuỗi đi chung với nhau. Nhưng là cô Quý Linh Linh cũng không khỏi bội phục Thẩm Lạc Nhất rồi, bây giờ cô ta thành công bức mình đến góc tường. Ông chủ lớn không đau, người đàn ông xấu xa không thương, chỉ còn lại cô một người cô một mình chiến đấu.
Nếu cô ta tiếp tục bức bách mình như vậy, không bằng cô lập tức thực hiện ý nguyện của cô ta, xem xem cô ta đến đây đang bán thuốc gì?
Khóe miệng Quý Linh Linh nặn ra mấy phần nụ cười, đến gần Thẩm Lạc Nhất và An Trí Viễn.
Khuôn mặt đầy ý cười của Thẩm Lạc Nhất toàn bộ rơi vào trong mắt của Quý Linh Linh, loáng thoáng còn chứng kiến vẻ mặt hả hê. Quý Linh Linh không tưởng tượng nổi, cô đối với An Trí Viễn như thế nào, sao lại đối với Lục Vân Thiên có lợi, nhiều người đàn ông trở thành nơi cho cô dựa vào, Lục Vân Thiên không phải sẽ phải càng tức giận hơn sao?
Đây không phải là chiêu duy nhất, thật khiến Quý Linh Linh hoang mang.
"Thẩm tiểu thư, tôi sẽ để cho cô mãn nguyện." Quý Linh Linh đến gần Thẩm Lạc Nhất, trên mặt mang nụ cười, nhẹ giọng nói ra.
Thẩm Lạc Nhất đón nhận nét mặt, cô ta hơi ngẩng đầu lên, nhếch cằm, lấy vẻ mặt kiêu ngạo nhìn cô, kẻ địch trúng chiêu!
"An tiên sinh. . . . . ."
"Thẩm Lạc Nhất, cô chơi đã chưa?" Còn chưa chờ Quý Linh Linh mở miệng, An Trí Viễn đã cắt đứt lời của cô..., hơn nữa lời này không phải nói với cô."Tôi chơi đủ rồi, bây giờ chúng ta về nhà." Dứt lời, đột nhiên An Trí Viễn cầm tay Thẩm Lạc Nhất.
"An Trí Viễn!" Động tác của hắn, hình như khiến Thẩm Lạc Nhất có chút kinh ngạc, bởi vì khắp khuôn mặt cô ta là giật mình cùng không tin.
"Cô chơi đã, chúng ta nên đi về." An Trí Viễn và Thẩm Lạc Nhất bốn mắt nhìn nhau, âm thanh của hắn kiên định lạ thường."Quý tiểu thư, thật ngại quá."
Vẻ mặt Thẩm LẠc Nhất tràn đầy bi thương nghiêng đầu nhìn Quý Linh Linh, cuối cùng bị An Trí Viễn kéo mạnh đi vào giữa hội trường. Quý Linh Linh sững sờ đứng tại chỗ, bọn họ đã đi xa, nhưng ý nghĩ của cô vẫn chưa quay về, chuyện này. . . . . . Xảy ra vấn đề gì sao? Kịch bản hình như không phải viết như vậy mới đúng.
Quý Linh Linh thu hồi ánh mắt, cô xoay người, chỉ là trong nháy mắt, liền thấy được nụ cười địch ý của Lục Vân Thiên. Bỗng dưng, run sợ hạ xuống, Quý Linh Linh mày y sợ hãi gì chứ?
Chỉ thấy đối diện Lục Vân Thiên giơ ly rượu lên, hướng về phía Quý Linh Linh làm một động tác, liền mang theo nụ cười hả hê rời đi.
Hô. . . . . . Lục Vân Thiên là một đối thủ khó chơi, từ lần đầu tiên họ gặp mặt, trong lòng Quý Linh Linh đánh vỡ tiêu chuẩn, bây giờ nhìn lại, cô ban đầu suy đoán tất cả đều đúng. Thật đúng là, binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản. Mặc kệ Lục Vân Thiên chơi hoa chiêu gì, cô tiếp nhận tốt lắm!
Nghĩ tới Lục Vân Thiên, cô mới nhớ tới hôm nay mình có nhiệm vụ tham gia yến hội, tiểu Tư Viễn! Đáng chết, suýt nữa quên mất nhóc con này.
Quý Linh Linh nện bước vội vã rời đi, hi vọng tiểu Tư Viễn không giận cô.
"Ly, ánh mắt của anh cũng chả có gì đặc biệt, em thấy cô ta cũng bình thường, bộ dạng như chưa từng thấy đàn ôngng." Vu Uyển Tinh một tay kéo cánh tay Mộ Ly, trên mặt vẫn là nụ cười cao quý tự nhiên như vậy.
Mộ Ly thu hồi ánh mắt, dời về phía ly rượu trong tay, cũng không trả lời vấn đề cô ta.
"Nói như thế nào, em là mối tình đầu của anh, cho nên loại mặt hàng này, em có quyền lợi giúp anh đào thải." Tay Vu Uyển Tinh còn lại vịn bả vai Mộ Ly, để cho hắn nhìn mình, "Nhớ a, nếu như anh dám cự tuyệt em, em cũng không dám bảo đảm phía dưới sẽ không xảy ra chuyện thú vị gì."
Nhìn con quỷ ranh ma Vu Uyển Tinh, Mộ Ly không khỏi giơ vũ khí đầu hàng.
"Vu cảnh sát, tôi sợ cô có được hay không?" Hắn mang theo nụ cười chẳng liên quan đến mình.
Vu Uyển Tinh nện một quyền trên bả vai hắn, "Nếu như biết cái người này dễ dàng động tình, ban đầu em liền hung hăng bắt anh lại rồi." Nói xong, tay của cô lại dời đến cà vạt của hắn.
"Này này, Vu cảnh sát chú ý hình tượng của cô một chút." Mộ Ly giơ tay lên ngăn cô ta dùng sức kéo cà vạt của mình.
"Hình tượng cái gì? Đàn ông chưa cưới, nữ chưa gả, hơn nữa anh vốn chính là người của em, không phải sao?" Tay Vu Uyển Tinh dùng sức, Mộ Ly thuận thế cúi đầu.
Mắt Mộ Ly nhìn thẳng cô ta có chứa hài hước, cười cười không nói. Quả thật, hắn là người của cô ta.