Bởi vì một câu hỏi của Quý Linh Linh, khiến thái độ Mộ Ly càng phát lạnh.
Nhìn bộ dáng của hắn, cô không nhịn được tự giễu cười cười, đàn ông không phải cái bộ dạng này, thời điểm thích thì hận không đem được hết tất cả lời nói dễ nghe nói cho mày nghe, nhưng khi không thích mày nữa, lập tức cảm giác tốt cũng không có, đúng như thái độ hiện tại của Mộ Ly đối với chính mình.
Cô đối với Mộ Ly không có hứng thú, xác thực là cô khống chế mình sinh ra hứng thú với hắn, nhưng bây giờ đối thái độ của hắn với mình có sự thay đổi lớn, lòng của cô ít trải qua rèn luyện có chút không chịu nổi.
Hai người trầm mặc một hồi, Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, "Mộ Thượng tá nếu như không có chuyện gì, vậy tôi đi trước đây." Có lẽ cô không muốn nghe lại những lời nói lạnh lẽo kia nữa, cho nên hắn mở miệng trước, cũng chuẩn bị rời đi trước.
"Thì ra cô ở đây!"
Quý Linh Linh chân còn cất bước, Vu Uyển Tinh liền xuất hiện ở trước mặt cô.
"Xin chào, Vu Uyển Tinh." Với Uyển Tinh thân thiện hướng về phía Quý Linh Linh chào hỏi.
"Xin chào, Quý Linh Linh." Quý Linh Linh vội vã cúi đầu, tình huống lúng túng này, cô không muốn gây thêm rắc rối, chỉ muốn mau rời khỏi.
"Ly, em có chút lời muốn nói với Quý tiểu thư, anh có thể đi ra bên ngoài chờ em trước được không?" Quý Linh Linh vừa đi tới bên cạnh cô ta, cô ta lại lên tiếng như vậy.
Mộ Ly cũng không mở miệng, mà xoay người rời đi, hình như hắn không kịp chờ đợi muốn đi.
Nhìn người đã đi ra ngoài, Quý Linh Linh nguyên cáo căng thẳng nhất thời có chút nhẹ nhõm, "Xin hỏi, Vu tiểu thư cô muốn nói gì với tôi?"
Vu Uyển Tinh lui một bước, mỉm cười nhìn Quý Linh Linh, "Tôi mong Quý tiểu thư ở lại, chỉ muốn thay Mộ Ly nói tiếng xin lỗi với Quý tiểu thư. Cái người kia ngày thường nhàn hạ quen rồi, hơn nữa tính tình cũng rất cởi mở, cho nên tôi không hy vọng anh ấy sẽ nói, sẽ gây phiền toái cho Quý tiểu thư."
Nghe Vu Uyển Tinh nói, Quý Linh Linh không thể nín được cười ra tiếng, Vu Uyển Tinh nói năng uyển chuyển, thân thiết cỡ nào, nhưng cô ta lại cố tình tỏ ra mình là nữ chủ nhân. Quý Linh Linh không phải ngu ngốc, Mộ Ly người phía trước đối với cô sẵng giọng, báo cho cô cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
"Ừ, lời Vu tiểu thư nói tôi rất hiểu, nhưng tôi cũng nói với tiểu thư một chút, có lẽ là cô quá lo lắng, tôi và Mộ Thượng tá cũng không quen thuộc." Quý Linh Linh làm ra dáng vẻ không sao cả.
"Hả? Ha ha, như vậy thì tốt hơn, cũng tiết kiệm tôi trung gian làm chút chuyện phiền phức rồi." Vu Uyển Tinh đột nhiên cười có chút kỳ quái, không biết nguyên do.
Quý Linh Linh nhếch môi, "Vậy tôi đi trước đây." Dứt lời, cô nhấc chân rời đi.
"Quý tiểu thư, " Vu Uyển Tinh đưa lưng về phía cô mở miệng, "Lục Vân Thiên là bạn tốt của tôi, cũng hi vọng cô không quấy nhiễu cô ấy."
Quý Linh Linh sững sờ, nụ cười trên mặt đã giảm bớt, quả nhiên từ "Quấy nhiễu" này là muốn xác thực một chút người nào chọc người nào, hơn nữa đột nhiên cô cũng hiểu lời cảnh cáo lúc trước của Lục Vân Thiên. Thiên kim thị trưởng này không đơn giản, vốn tưởng rằng có một Thẩm Lạc Nhất, không nghĩ tới bây giờ còn có một cảnh sát cao cấp, mặt mũi của Quý Linh Linh lần này đột nhiên trở nên lớn.
"Vu tiểu thư, cô quá lo lắng." Giống như loại người Lục Vân Thiên kia, ước gì đời này sẽ không bao giờ thấy cô ta.
Từ ban công đi ra, Mộ Ly đang nghiêng người dựa vào bên ngoài, Quý Linh Linh cũng không ngẩng đầu, trực tiếp rời đi, lần này mục tiêu của cô là toilet.
Cô cảm thấy nổi giận đùng đùng, trong bóng tối, khóe miệng người kia nổi lên nụ cười.
"Ầm!" Quý Linh Linh đi tới toilet thấy không có người, cô không cần suy nghĩ, một cước liền đá vào trên cửa. Động tác này, giúp cô phát tiết một chút bực tức.
"Ơ, xem ra tối nay cô cực kỳ khó chịu!"
Đột nhiên một hồi âm thanh chói tai truyền đến.
Quý Linh Linh theo bản năng nắm chặt nắm tay, cô đứng ở bồn rửa tay, cũng không có xoay người.
"Còn tưởng rằng cô là mặt hàng gì, nhưng vừa rồi đã chứng minh, cô a, cũng chỉ là một phụ nữ đáng thương không có người yêu, khanh khách." Lục Vân Thiên giơ ngón tay lên, vừa thưởng thức móng tay hoàn mỹ của mình, vừa phát ra một tiếng khanh khách khiếp người, trời ạ, cô nên hình dung tâm tình của mình bây giờ thế nào, quả thật không được thoải mái, nhìn Quý Linh Linh giống như gà mẹ thua trận, cô nghĩ đến không nhịn được cười to.
Mặt Quý Linh Linh cứng đờ, tất cả những thứ cô chịu đựng đều do Lục Vân Thiên tạo thành, hiện tại cô có nói gì cũng chỉ là đang tăng thêm hài hước, cô liền an tĩnh lại, nghe phía dưới thôi.
"Quý Linh Linh, người xuất thân thấp kém này, dám cố chấp tranh giành chồng tôi, trước khi ra khỏi cửa cũng không soi gương, chỉ cô cũng muốn!" Lục Vân Thiên cắn răng nghiến lợi châm chọc Quý Linh Linh, hiện tại mang cả tiền lời cầm về rồi, nếu như bỏ qua cơ hội tổn hại Quý Linh Linh, vậy thì thật là đáng tiếc.
"Cô cũng không mở mang đầu óc, chỉ bộ dạng kia của cô, Mộ Ly sẽ coi trọng cô sao? Lại chưa nói đến thân phận thấp kém, chỉ cô vậy. . . . . . Làm người khác thấy buồn nôn!" Nếu so sánh vóc người Quý Linh Linh và Lục Vân Thiên có mà không bằng, lúc này Lục Vân Thiên hiển nhiên là ghen tỵ, "Hắn chỉ là vui đùa cô một chút thôi, thật đúng là đem mình làm Hào Môn trong vòng người."
Sắc mặt Lục Vân Thiên cao cao tại thượng, những lời này khiến cho Quý Linh Linh không nhịn được buồn nôn, cô vốn định nhịn đến Lục Vân Thiên nói hết lời, nhưng theo tình trạng trước mắt, Lục Vân Thiên chuẩn bị trường thiên đại loạn rồi.
"Ha ha, một thiên kim thị trưởng, tôi chỉ là Tiểu bình dân, hao tổn tâm trí như thế, tôi đúng là cảm thấy thụ sủng nhược kinh đấy. Giống như Nghiêm Tử Tuấn bây giờ, bị cách chức, hắn có vợ có nhiều công dụng, tại sao bây giờ còn không thể phục chức đây?" Quý Linh Linh ưu nhã xoay người, thân thể tựa vào trên bồn rửa tay, khẽ ngửa càm lên, lấy tư thế kiêu căng nhìn Lục Vân Thiên.
"Cô. . . . . ." Lục Vân Thiên hoàn toàn không ngờ rằng Quý Linh Linh sẽ phản kích như thế, càng không nghĩ đến, cô lấy chuyện này ra phản kích, đáng chết.
"Tôi cảm thấy được, cô có thời gian cất nhắc tôi, không bằng đem chuyện chồng cô giải quyết dứt khoát, hay là cô thích ở nhà nuôi một bình hoa?" Quý Linh Linh cười khẽ một tiếng, sao lại không nhìn ra gương mặt cô ta đang bị đả kích.
"Quý Linh Linh cô câm miệng cho tôi! Cô tính làm gì đó, đến phiên cô tới chỉ cho tôi sao?" Lục Vân Thiên không chú ý đến hình ảnh mắng to lên, cô ta bị Quý Linh Linh ép phá công.
Quý Linh Linh nhìn Lục Vân Thiên nổi đóa, bản lĩnh của cô không gì hơn cái này, nhưng mình lại thua trong tay cô ta, "Tôi có tư cách gì tới chỉ cho thiên kim đại tiểu thư đây? Nhưng chồng cô thân là bạn trai cũ, tôi vẫn còn muốn chúc chồng cô sớm ngày phục hồi nguyên chức!"
Nói dứt lời, Quý Linh Linh lấy ra một thỏi son mang theo trong túi xách, xoay người, nhẹ nhàng bôi. Cô thuận tiện soi gương làm một động tác chu môi quyến rũ, "Lục đại tiểu thư, tôi còn có chuyện, cũng không nói chuyện với cô được."
"Cô. . . . . ." Lục Vân Thiên quả thật giận đến sắp nổi điên, đáng chết, đáng chết, nhìn Quý Linh Linh vừa đong vừa đưa đi qua bên cạnh cô, cô lại không còn kế sách.
Hôm nay không phải đùa Quý Linh Linh rất thảm sao? Nhưng tại sao bây giờ cô lấy một dáng điệu người thắng rời đi? Tại sao? Nghiêm Tử Tuấn, Nghiêm Tử Tuấn, đều là hắn, đều là hắn khiến cho mình bị Quý Linh Linh nhục nhã!
Lục Vân Thiên nghĩ tới đây, tay có chút phát run lấy điện thoại di động ở trong bao ra, "Uy? Nghiêm Tử Tuấn, nếu như tối nay anh không giải quyết chuyện phục chức, về sau anh cũng không cần xuất hiện trước mặt của tôi nữa, ngày mai tôi sẽ đem thỏa thuận li hôn cho anh!"
"Pằng!" Điện thoại di động bị tức phẫn (Tức giận + phẫn nộ) khép lại, tâm tình Lục Vân Thiên vẫn bị giận đến run lên, "Quý Linh Linh, đối đầu với tôi, cô cứ chờ xem!"
Nhìn bộ dáng của hắn, cô không nhịn được tự giễu cười cười, đàn ông không phải cái bộ dạng này, thời điểm thích thì hận không đem được hết tất cả lời nói dễ nghe nói cho mày nghe, nhưng khi không thích mày nữa, lập tức cảm giác tốt cũng không có, đúng như thái độ hiện tại của Mộ Ly đối với chính mình.
Cô đối với Mộ Ly không có hứng thú, xác thực là cô khống chế mình sinh ra hứng thú với hắn, nhưng bây giờ đối thái độ của hắn với mình có sự thay đổi lớn, lòng của cô ít trải qua rèn luyện có chút không chịu nổi.
Hai người trầm mặc một hồi, Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, "Mộ Thượng tá nếu như không có chuyện gì, vậy tôi đi trước đây." Có lẽ cô không muốn nghe lại những lời nói lạnh lẽo kia nữa, cho nên hắn mở miệng trước, cũng chuẩn bị rời đi trước.
"Thì ra cô ở đây!"
Quý Linh Linh chân còn cất bước, Vu Uyển Tinh liền xuất hiện ở trước mặt cô.
"Xin chào, Vu Uyển Tinh." Với Uyển Tinh thân thiện hướng về phía Quý Linh Linh chào hỏi.
"Xin chào, Quý Linh Linh." Quý Linh Linh vội vã cúi đầu, tình huống lúng túng này, cô không muốn gây thêm rắc rối, chỉ muốn mau rời khỏi.
"Ly, em có chút lời muốn nói với Quý tiểu thư, anh có thể đi ra bên ngoài chờ em trước được không?" Quý Linh Linh vừa đi tới bên cạnh cô ta, cô ta lại lên tiếng như vậy.
Mộ Ly cũng không mở miệng, mà xoay người rời đi, hình như hắn không kịp chờ đợi muốn đi.
Nhìn người đã đi ra ngoài, Quý Linh Linh nguyên cáo căng thẳng nhất thời có chút nhẹ nhõm, "Xin hỏi, Vu tiểu thư cô muốn nói gì với tôi?"
Vu Uyển Tinh lui một bước, mỉm cười nhìn Quý Linh Linh, "Tôi mong Quý tiểu thư ở lại, chỉ muốn thay Mộ Ly nói tiếng xin lỗi với Quý tiểu thư. Cái người kia ngày thường nhàn hạ quen rồi, hơn nữa tính tình cũng rất cởi mở, cho nên tôi không hy vọng anh ấy sẽ nói, sẽ gây phiền toái cho Quý tiểu thư."
Nghe Vu Uyển Tinh nói, Quý Linh Linh không thể nín được cười ra tiếng, Vu Uyển Tinh nói năng uyển chuyển, thân thiết cỡ nào, nhưng cô ta lại cố tình tỏ ra mình là nữ chủ nhân. Quý Linh Linh không phải ngu ngốc, Mộ Ly người phía trước đối với cô sẵng giọng, báo cho cô cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
"Ừ, lời Vu tiểu thư nói tôi rất hiểu, nhưng tôi cũng nói với tiểu thư một chút, có lẽ là cô quá lo lắng, tôi và Mộ Thượng tá cũng không quen thuộc." Quý Linh Linh làm ra dáng vẻ không sao cả.
"Hả? Ha ha, như vậy thì tốt hơn, cũng tiết kiệm tôi trung gian làm chút chuyện phiền phức rồi." Vu Uyển Tinh đột nhiên cười có chút kỳ quái, không biết nguyên do.
Quý Linh Linh nhếch môi, "Vậy tôi đi trước đây." Dứt lời, cô nhấc chân rời đi.
"Quý tiểu thư, " Vu Uyển Tinh đưa lưng về phía cô mở miệng, "Lục Vân Thiên là bạn tốt của tôi, cũng hi vọng cô không quấy nhiễu cô ấy."
Quý Linh Linh sững sờ, nụ cười trên mặt đã giảm bớt, quả nhiên từ "Quấy nhiễu" này là muốn xác thực một chút người nào chọc người nào, hơn nữa đột nhiên cô cũng hiểu lời cảnh cáo lúc trước của Lục Vân Thiên. Thiên kim thị trưởng này không đơn giản, vốn tưởng rằng có một Thẩm Lạc Nhất, không nghĩ tới bây giờ còn có một cảnh sát cao cấp, mặt mũi của Quý Linh Linh lần này đột nhiên trở nên lớn.
"Vu tiểu thư, cô quá lo lắng." Giống như loại người Lục Vân Thiên kia, ước gì đời này sẽ không bao giờ thấy cô ta.
Từ ban công đi ra, Mộ Ly đang nghiêng người dựa vào bên ngoài, Quý Linh Linh cũng không ngẩng đầu, trực tiếp rời đi, lần này mục tiêu của cô là toilet.
Cô cảm thấy nổi giận đùng đùng, trong bóng tối, khóe miệng người kia nổi lên nụ cười.
"Ầm!" Quý Linh Linh đi tới toilet thấy không có người, cô không cần suy nghĩ, một cước liền đá vào trên cửa. Động tác này, giúp cô phát tiết một chút bực tức.
"Ơ, xem ra tối nay cô cực kỳ khó chịu!"
Đột nhiên một hồi âm thanh chói tai truyền đến.
Quý Linh Linh theo bản năng nắm chặt nắm tay, cô đứng ở bồn rửa tay, cũng không có xoay người.
"Còn tưởng rằng cô là mặt hàng gì, nhưng vừa rồi đã chứng minh, cô a, cũng chỉ là một phụ nữ đáng thương không có người yêu, khanh khách." Lục Vân Thiên giơ ngón tay lên, vừa thưởng thức móng tay hoàn mỹ của mình, vừa phát ra một tiếng khanh khách khiếp người, trời ạ, cô nên hình dung tâm tình của mình bây giờ thế nào, quả thật không được thoải mái, nhìn Quý Linh Linh giống như gà mẹ thua trận, cô nghĩ đến không nhịn được cười to.
Mặt Quý Linh Linh cứng đờ, tất cả những thứ cô chịu đựng đều do Lục Vân Thiên tạo thành, hiện tại cô có nói gì cũng chỉ là đang tăng thêm hài hước, cô liền an tĩnh lại, nghe phía dưới thôi.
"Quý Linh Linh, người xuất thân thấp kém này, dám cố chấp tranh giành chồng tôi, trước khi ra khỏi cửa cũng không soi gương, chỉ cô cũng muốn!" Lục Vân Thiên cắn răng nghiến lợi châm chọc Quý Linh Linh, hiện tại mang cả tiền lời cầm về rồi, nếu như bỏ qua cơ hội tổn hại Quý Linh Linh, vậy thì thật là đáng tiếc.
"Cô cũng không mở mang đầu óc, chỉ bộ dạng kia của cô, Mộ Ly sẽ coi trọng cô sao? Lại chưa nói đến thân phận thấp kém, chỉ cô vậy. . . . . . Làm người khác thấy buồn nôn!" Nếu so sánh vóc người Quý Linh Linh và Lục Vân Thiên có mà không bằng, lúc này Lục Vân Thiên hiển nhiên là ghen tỵ, "Hắn chỉ là vui đùa cô một chút thôi, thật đúng là đem mình làm Hào Môn trong vòng người."
Sắc mặt Lục Vân Thiên cao cao tại thượng, những lời này khiến cho Quý Linh Linh không nhịn được buồn nôn, cô vốn định nhịn đến Lục Vân Thiên nói hết lời, nhưng theo tình trạng trước mắt, Lục Vân Thiên chuẩn bị trường thiên đại loạn rồi.
"Ha ha, một thiên kim thị trưởng, tôi chỉ là Tiểu bình dân, hao tổn tâm trí như thế, tôi đúng là cảm thấy thụ sủng nhược kinh đấy. Giống như Nghiêm Tử Tuấn bây giờ, bị cách chức, hắn có vợ có nhiều công dụng, tại sao bây giờ còn không thể phục chức đây?" Quý Linh Linh ưu nhã xoay người, thân thể tựa vào trên bồn rửa tay, khẽ ngửa càm lên, lấy tư thế kiêu căng nhìn Lục Vân Thiên.
"Cô. . . . . ." Lục Vân Thiên hoàn toàn không ngờ rằng Quý Linh Linh sẽ phản kích như thế, càng không nghĩ đến, cô lấy chuyện này ra phản kích, đáng chết.
"Tôi cảm thấy được, cô có thời gian cất nhắc tôi, không bằng đem chuyện chồng cô giải quyết dứt khoát, hay là cô thích ở nhà nuôi một bình hoa?" Quý Linh Linh cười khẽ một tiếng, sao lại không nhìn ra gương mặt cô ta đang bị đả kích.
"Quý Linh Linh cô câm miệng cho tôi! Cô tính làm gì đó, đến phiên cô tới chỉ cho tôi sao?" Lục Vân Thiên không chú ý đến hình ảnh mắng to lên, cô ta bị Quý Linh Linh ép phá công.
Quý Linh Linh nhìn Lục Vân Thiên nổi đóa, bản lĩnh của cô không gì hơn cái này, nhưng mình lại thua trong tay cô ta, "Tôi có tư cách gì tới chỉ cho thiên kim đại tiểu thư đây? Nhưng chồng cô thân là bạn trai cũ, tôi vẫn còn muốn chúc chồng cô sớm ngày phục hồi nguyên chức!"
Nói dứt lời, Quý Linh Linh lấy ra một thỏi son mang theo trong túi xách, xoay người, nhẹ nhàng bôi. Cô thuận tiện soi gương làm một động tác chu môi quyến rũ, "Lục đại tiểu thư, tôi còn có chuyện, cũng không nói chuyện với cô được."
"Cô. . . . . ." Lục Vân Thiên quả thật giận đến sắp nổi điên, đáng chết, đáng chết, nhìn Quý Linh Linh vừa đong vừa đưa đi qua bên cạnh cô, cô lại không còn kế sách.
Hôm nay không phải đùa Quý Linh Linh rất thảm sao? Nhưng tại sao bây giờ cô lấy một dáng điệu người thắng rời đi? Tại sao? Nghiêm Tử Tuấn, Nghiêm Tử Tuấn, đều là hắn, đều là hắn khiến cho mình bị Quý Linh Linh nhục nhã!
Lục Vân Thiên nghĩ tới đây, tay có chút phát run lấy điện thoại di động ở trong bao ra, "Uy? Nghiêm Tử Tuấn, nếu như tối nay anh không giải quyết chuyện phục chức, về sau anh cũng không cần xuất hiện trước mặt của tôi nữa, ngày mai tôi sẽ đem thỏa thuận li hôn cho anh!"
"Pằng!" Điện thoại di động bị tức phẫn (Tức giận + phẫn nộ) khép lại, tâm tình Lục Vân Thiên vẫn bị giận đến run lên, "Quý Linh Linh, đối đầu với tôi, cô cứ chờ xem!"