Quý Linh Linh dưới sự giúp đỡ của Mộ Ly, đã cho Nghiêm Tử Tuấn một sự trừng phạt không lớn cũng không nhỏ. Một đoạn thời gian sau đó, cô cảm thấy cuộc sống của mình cũng trôi qua nhẹ nhõm hơn trước, trừ việc thỉnh thoảng ông chủ lớn tức giận với cô đôi chút, còn lại tất cả đều trôi qua suôn sẻ.
Mà Mộ Ly hình như tìm cô cũng tìm tới nghiện, mỗi ngày anh ta đều dùng các loại lý do khác nhau để gặp mặt cô. Nhớ đến trang phục mà anh ta mặc, cô lại cảm thấy mắc cười, có lúc mặc đồ đàng hoàng, dường như mới vừa tham gia cái hội nghị gì đó, có lúc sẽ mặc đồ giản dị, chứng minh anh ta rất rãnh rỗi, nhưng thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ mặc quân trang đường hoàng xuất hiện trước mặt cô. Dĩ nhiên, vì để che giấu tai mắt người khác, Thượng tá Mộ còn rất là biết điều, thời điểm mặc quân trang thì chỉ xuất hiện vào buổi tối .
Nhưng có một điều khiến cho Quý Linh Linh cô không thể lí giải được, ở thời điểm mà tất cả mọi người đều chúc mừng cô có một người đàn ông tốt thì Mộ Ly lại không có ý định tiến thêm bước nào với cô. Quan hệ giữa hai người chỉ dừng lại ở vài hành động nhỏ bé như nắm tay,…vv.
Nhớ tới điều này Quý Linh Linh, không khỏi cảm thấy buồn cười, quan trọng hơn là, mỗi lần Thượng tá Mộ nắm tay cô nói chuyện thì tâm tình giống như đặc biệt kích động.
"Mộ Ly, anh ăn cơm chưa?"
"Hả? Ha ha, chưa, có muốn cùng đi ăn cơm không?"
Aizz . . . . chỉ là hỏi anh ta một câu, có cần khẩn trương đến mức vừa nói vừa cười hay không?
"Mộ Ly. . . . . ."
"À? Thế nào thế nào rồi ?"
Làm ơn, lời của cô còn chưa có hỏi xong, bộ dáng ngu ngốc trả lời của anh ta là như thế nào đây?
Suy nghĩ một chút thật là nhức đầu, Mộ Ly này có phải có bệnh tâm thần phân liệt hay không, một lát thì chủ nghĩa đàn ông, một lát lại trở thành bộ dáng ngớ ngẩn nói chuyện với phụ nữ cũng đỏ mặt?
"Linh Linh, này, Linh Linh?" Giang Tâm Dao cúi người nằm ở trước bàn mà Quý Linh Linh đang làm việc, tay phải lắc lắc ở trước mắt của cô.
"Hở?" Quý Linh Linh chợt hồi hồn, kinh hoảng, "Ớ . . . . . Tâm Dao, sao không gọi tôi? Thấy cô chăm chú nhìn tôi như vậy tội thật sợ hãi!"
Giang Tâm Dao ném cho cô một cái liếc mắt, "Làm ơn, Quý đại tiểu thư, tôi gọi cô ba lần rồi đó, nhưng mặt cô lại chẳng có biến chuyển gì, cặp mắt đờ ra, không nhúc nhích, dọa chết tôi rồi !"
Thấy cô nói một tràng như vậy, Quý Linh Linh cũng sâu sắc cảm thấy mình vừa mới mất hồn, lập tức nịnh nọt nói, "Được rồi, được rồi, một lát mời cô uống trà chiều có được hay không? Tôi mới vừa rồi có chút chuyện."
Giang Tâm Dao nghe xong, nở nụ cười, "Linh Linh cô gần đây rất thích mất hồn, có phải đang yêu đương với Mộ Ly hay không?"
"Không có, chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi, hơn nữa anh ta giúp tôi rất nhiều việc lớn, nên tôi rất cảm kích anh ta." Quý Linh Linh chân thành nhìn Giang Tâm Dao, tâm tư cũng không bởi vì lời của cô mà chịu ảnh hưởng.
"Hai người mỗi ngày đều quấn quít ở cùng nhau, còn không có yêu? Không thể nào." Gian Tâm Dao giống như là nghe được một chuyện kì lạ gì đó, vẻ mặt khoa trương
"Bạn tốt cũng có thể mỗi ngày đi chung với nhau mà, tôi đối với anh ta, không có loại cảm giác đó, anh ta đối với tôi. . . . . . Cũng giống vậy ." Quý Linh Linh xòe hai tay ra, bày tỏ không thể nào. Một người phụ nữ có lẽ chỉ có một người đàn ông là chuyện tốt, nhưng hiện tại Mộ Ly cho cô cảm giác không giống như vậy.
Quý Linh Linh quả thật tôn sùng một số châm ngôn, ví như trên con đường tình cảm, người nào mở miệng trước, người đó liền thua. Cô mặc dù không phải cường giả, nhưng lại không muốn một lần nữa trở thành người thất bại
"A, cái bộ dáng này, thật hâm mộ hai người, tốt hơn các cặp đôi yêu nhau đấy." Giang Tâm Dao cúi đầu xuống, âm thanh vang vang .
"Thiệt là, cũng không phải là chuyện lớn gì."
"Lúc trước Mộ Ly ở trong trường học được mệnh danh là vạn người mê. Cô đừng thấy bộ dáng anh ta dịu dàng cười cười, nhưng thật ra anh ta giỏi nhất là cự tuyệt người khác ngoài ngàn dặm. Tất cả nữ sinh đều cho rằng, anh ta là loại người cười một tiếng, tựa như là ánh mặt trời, sẽ không dễ dàng cự tuyệt người khác, nhưng sự thật lại ngược lại, anh ta ngoài mặt ôn hòa, nội tâm lại lạnh lẽo cực kỳ." Giang Tâm Dao nỗ lực hồi tưởng lại những kí ức thời cấp 3, Mộ Ly đại khái để lại ấn tượng như vậy trong lòng cô.
"Lạnh lẽo cực kỳ?" Quý Linh Linh có chút giật mình, Mộ Ly lại là người cực kì lạnh lẽo sao? Cô chưa từng gặp qua bộ dáng đó của anh ta
"Đúng vậy, cho nên hồi ở cấp ba, anh ta là hot boy của trường chúng tôi, nhưng lại là người khiêm tốn nhất, một cái xì căng đan cũng không có."
"Hả, đơn thuần như vậy sao!" Lại kinh ngạc một lần nữa, nhìn dáng vẻ yêu nghiệt này của Mộ Ly, cô cho là ở bên cạnh anh ta nhất định có rất nhiều bông hoa đào, không ngờ lại không có ai.
"Cho tới bây giờ, chỉ có duy nhất một lần anh ta có xì căng đan, có lẽ cũng chỉ có một cô gái kia thôi." Giang Tâm Dao tỏ vẻ ước ao ghen tị nói.
Mồ hôi . . . . . Giang Tâm Dao này nói chuyện đừng có thở mạnh như vậy có được hay không!
"Duy nhất một lần?"
"Đúng vậy, bọn họ đều là học sinh trường cảnh sát, hiện tại cô gái kia hình như làm tới cảnh quan cao cấp gì đó. Nghe người ta nói, lúc trước quan hệ của bọn họ rất tốt, hơn nữa cô gái kia rất ưu tú, hai người không cần nói cũng hiểu ý nhau." Giống như một đôi Thần Tiên Quyến Lữ.
"Ồ, hạnh phúc như vậy !" Nhưng, trên thực tế thì sao, Quý Linh Linh muốn nói căn bản cũng không phải là câu này, cảnh sát cao cấp chó má, cấu kết với Lục Vân Thiên làm việc xấu!
"Ừ, đúng vậy. Thật ra thì, anh ta có thể cùng cô gái cảnh quan đó đến với nhau, trong lòng tôi cũng thăng bằng." Giang Tâm Dao nói một câu, cảm khái vô hạn.
"Có ý gì?"
"Tôi cảm thấy bản thân tôi cũng rất ưu tú, bản thân mình cũng đủ để xứng đôi với anh ấy, nhưng rất đáng tiếc, vị cảnh quan đó ưu tú hơn tôi, cho nên tôi liền thua tâm phục khẩu phục." trong mắt Giang Tâm Dao có chứa một ít hơi nước.
"Ờ." Quý Linh Linh thuận miệng đáp một tiếng, nhưng lại lập tức ngẩng đầu lên, mặt không thể tin nhìn Giang Tâm Dao, lời này của cô có ý là. . . . . . Ngất, không phải chứ, mình trong lúc vô tình, bị người ta so không bằng!
Quý Linh Linh nhìn Giang Tâm Dao, khuôn mặt phức tạp, trong lúc cô vô ý, lại làm một "Sát thủ" nho nhỏ, không chút để ý "Giết" Giang Tâm Dao.
Cô không biết một người thầm mến người khác thì khi nhìn thấy người đàn ông mà mình yêu mến thân mật với một cô gái khác thì có cảm giác gì, nhưng ít nhất cô biết được cảm giác đó không hề dễ chịu.
"Ách, Tâm Dao, thật xin lỗi, tôi không biết. . . . . . Không biết cô. . . . . ." Quý Linh Linh chợt cắn phải đầu lưỡi của mình một cái, "Ai da, thật là đau!" Cô lập tức che miệng.
"Linh Linh, cô làm sao vậy? Có sao không?" Giang Tâm Dao nhìn Quý Linh Linh, lập tức chạy đến bên người cô, thiết tha hỏi.
Quý Linh Linh chỉ có thể cau mày, hướng cô khoát khoát tay. Nhìn đi, báo ứng tới đúng là rất nhanh! Cô đau đến mức nước mắt cũng muốn rớt xuống, cũng quá bi kịch rồi, loại chuyện vớ vẩn như thế này cũng có thể xuất hiện trên người cô?
"Thiết kế Giang, cô có điện thoại." May mà có một em gái đột nhiên xuất hiện.
"Tốt, tôi lập tức đi qua." Giang Tâm Dao quay đầu lại đáp một tiếng, lại vỗ nhẹ vai của Quý Linh Linh , "Chú ý nhiều một chút, tôi đi trước."
"Ừ." Quý Linh Linh mơ hồ đáp, nhất thời trong tim cũng dễ chịu mấy phần. Cái tên khỉ Mộ Ly này, hại cô trong ngoài không được lòng người rồi.
"Reng reng . . . . . Reng . . . . ." Quý Linh Linh nhìn điện thoại di động, phía trên hiện lên dòng chữ"Mộ Ly".
Điều này làm cho trong lòng cô không khỏi tức giận, cô nhặt điện thoại lên, "A lô, có gì không?"
"À, Quý Linh Linh em đang làm gì đó? Đang tức giận chuyện gì sao!"
"Có tức giận hay không mắc mớ gì tới anh? Còn không phải do anh làm hư chuyện của tôi sao!" Bà ngoại ơi, đều là tại anh ta, nếu như không phải là anh ta, cô làm sao có thể tự nhiên cắn phải đầu lưỡi?
"A, này đừng tức giận, tối nay anh phải đi ăn cơm với người khác rồi, không thể đi chung với em."
"Cùng ai?" Quý Linh Linh nói xong câu này, lập tức muốn đánh vào mặt của mình một cái, cô hỏi hơi nhiều rồi.
"Vu Uyển Tinh." Mà Mộ Ly lại ngoan ngoãn mở miệng.
"Đi ăn đi ." Dứt lời, Quý Linh Linh tiện tay cúp điện thoại.
Vu Uyển Tinh, Vu Uyển Tinh, không phải chỉ là một cảnh sát cao cấp sao? Trừ cái danh hiệu này, cô ta còn có bản lãnh gì? Quý Linh Linh giận dữ nghĩ tới.
Quả nhiên, ghen tỵ trong lòng con gái, luôn không thể lý giải được
Mà Mộ Ly hình như tìm cô cũng tìm tới nghiện, mỗi ngày anh ta đều dùng các loại lý do khác nhau để gặp mặt cô. Nhớ đến trang phục mà anh ta mặc, cô lại cảm thấy mắc cười, có lúc mặc đồ đàng hoàng, dường như mới vừa tham gia cái hội nghị gì đó, có lúc sẽ mặc đồ giản dị, chứng minh anh ta rất rãnh rỗi, nhưng thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ mặc quân trang đường hoàng xuất hiện trước mặt cô. Dĩ nhiên, vì để che giấu tai mắt người khác, Thượng tá Mộ còn rất là biết điều, thời điểm mặc quân trang thì chỉ xuất hiện vào buổi tối .
Nhưng có một điều khiến cho Quý Linh Linh cô không thể lí giải được, ở thời điểm mà tất cả mọi người đều chúc mừng cô có một người đàn ông tốt thì Mộ Ly lại không có ý định tiến thêm bước nào với cô. Quan hệ giữa hai người chỉ dừng lại ở vài hành động nhỏ bé như nắm tay,…vv.
Nhớ tới điều này Quý Linh Linh, không khỏi cảm thấy buồn cười, quan trọng hơn là, mỗi lần Thượng tá Mộ nắm tay cô nói chuyện thì tâm tình giống như đặc biệt kích động.
"Mộ Ly, anh ăn cơm chưa?"
"Hả? Ha ha, chưa, có muốn cùng đi ăn cơm không?"
Aizz . . . . chỉ là hỏi anh ta một câu, có cần khẩn trương đến mức vừa nói vừa cười hay không?
"Mộ Ly. . . . . ."
"À? Thế nào thế nào rồi ?"
Làm ơn, lời của cô còn chưa có hỏi xong, bộ dáng ngu ngốc trả lời của anh ta là như thế nào đây?
Suy nghĩ một chút thật là nhức đầu, Mộ Ly này có phải có bệnh tâm thần phân liệt hay không, một lát thì chủ nghĩa đàn ông, một lát lại trở thành bộ dáng ngớ ngẩn nói chuyện với phụ nữ cũng đỏ mặt?
"Linh Linh, này, Linh Linh?" Giang Tâm Dao cúi người nằm ở trước bàn mà Quý Linh Linh đang làm việc, tay phải lắc lắc ở trước mắt của cô.
"Hở?" Quý Linh Linh chợt hồi hồn, kinh hoảng, "Ớ . . . . . Tâm Dao, sao không gọi tôi? Thấy cô chăm chú nhìn tôi như vậy tội thật sợ hãi!"
Giang Tâm Dao ném cho cô một cái liếc mắt, "Làm ơn, Quý đại tiểu thư, tôi gọi cô ba lần rồi đó, nhưng mặt cô lại chẳng có biến chuyển gì, cặp mắt đờ ra, không nhúc nhích, dọa chết tôi rồi !"
Thấy cô nói một tràng như vậy, Quý Linh Linh cũng sâu sắc cảm thấy mình vừa mới mất hồn, lập tức nịnh nọt nói, "Được rồi, được rồi, một lát mời cô uống trà chiều có được hay không? Tôi mới vừa rồi có chút chuyện."
Giang Tâm Dao nghe xong, nở nụ cười, "Linh Linh cô gần đây rất thích mất hồn, có phải đang yêu đương với Mộ Ly hay không?"
"Không có, chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi, hơn nữa anh ta giúp tôi rất nhiều việc lớn, nên tôi rất cảm kích anh ta." Quý Linh Linh chân thành nhìn Giang Tâm Dao, tâm tư cũng không bởi vì lời của cô mà chịu ảnh hưởng.
"Hai người mỗi ngày đều quấn quít ở cùng nhau, còn không có yêu? Không thể nào." Gian Tâm Dao giống như là nghe được một chuyện kì lạ gì đó, vẻ mặt khoa trương
"Bạn tốt cũng có thể mỗi ngày đi chung với nhau mà, tôi đối với anh ta, không có loại cảm giác đó, anh ta đối với tôi. . . . . . Cũng giống vậy ." Quý Linh Linh xòe hai tay ra, bày tỏ không thể nào. Một người phụ nữ có lẽ chỉ có một người đàn ông là chuyện tốt, nhưng hiện tại Mộ Ly cho cô cảm giác không giống như vậy.
Quý Linh Linh quả thật tôn sùng một số châm ngôn, ví như trên con đường tình cảm, người nào mở miệng trước, người đó liền thua. Cô mặc dù không phải cường giả, nhưng lại không muốn một lần nữa trở thành người thất bại
"A, cái bộ dáng này, thật hâm mộ hai người, tốt hơn các cặp đôi yêu nhau đấy." Giang Tâm Dao cúi đầu xuống, âm thanh vang vang .
"Thiệt là, cũng không phải là chuyện lớn gì."
"Lúc trước Mộ Ly ở trong trường học được mệnh danh là vạn người mê. Cô đừng thấy bộ dáng anh ta dịu dàng cười cười, nhưng thật ra anh ta giỏi nhất là cự tuyệt người khác ngoài ngàn dặm. Tất cả nữ sinh đều cho rằng, anh ta là loại người cười một tiếng, tựa như là ánh mặt trời, sẽ không dễ dàng cự tuyệt người khác, nhưng sự thật lại ngược lại, anh ta ngoài mặt ôn hòa, nội tâm lại lạnh lẽo cực kỳ." Giang Tâm Dao nỗ lực hồi tưởng lại những kí ức thời cấp 3, Mộ Ly đại khái để lại ấn tượng như vậy trong lòng cô.
"Lạnh lẽo cực kỳ?" Quý Linh Linh có chút giật mình, Mộ Ly lại là người cực kì lạnh lẽo sao? Cô chưa từng gặp qua bộ dáng đó của anh ta
"Đúng vậy, cho nên hồi ở cấp ba, anh ta là hot boy của trường chúng tôi, nhưng lại là người khiêm tốn nhất, một cái xì căng đan cũng không có."
"Hả, đơn thuần như vậy sao!" Lại kinh ngạc một lần nữa, nhìn dáng vẻ yêu nghiệt này của Mộ Ly, cô cho là ở bên cạnh anh ta nhất định có rất nhiều bông hoa đào, không ngờ lại không có ai.
"Cho tới bây giờ, chỉ có duy nhất một lần anh ta có xì căng đan, có lẽ cũng chỉ có một cô gái kia thôi." Giang Tâm Dao tỏ vẻ ước ao ghen tị nói.
Mồ hôi . . . . . Giang Tâm Dao này nói chuyện đừng có thở mạnh như vậy có được hay không!
"Duy nhất một lần?"
"Đúng vậy, bọn họ đều là học sinh trường cảnh sát, hiện tại cô gái kia hình như làm tới cảnh quan cao cấp gì đó. Nghe người ta nói, lúc trước quan hệ của bọn họ rất tốt, hơn nữa cô gái kia rất ưu tú, hai người không cần nói cũng hiểu ý nhau." Giống như một đôi Thần Tiên Quyến Lữ.
"Ồ, hạnh phúc như vậy !" Nhưng, trên thực tế thì sao, Quý Linh Linh muốn nói căn bản cũng không phải là câu này, cảnh sát cao cấp chó má, cấu kết với Lục Vân Thiên làm việc xấu!
"Ừ, đúng vậy. Thật ra thì, anh ta có thể cùng cô gái cảnh quan đó đến với nhau, trong lòng tôi cũng thăng bằng." Giang Tâm Dao nói một câu, cảm khái vô hạn.
"Có ý gì?"
"Tôi cảm thấy bản thân tôi cũng rất ưu tú, bản thân mình cũng đủ để xứng đôi với anh ấy, nhưng rất đáng tiếc, vị cảnh quan đó ưu tú hơn tôi, cho nên tôi liền thua tâm phục khẩu phục." trong mắt Giang Tâm Dao có chứa một ít hơi nước.
"Ờ." Quý Linh Linh thuận miệng đáp một tiếng, nhưng lại lập tức ngẩng đầu lên, mặt không thể tin nhìn Giang Tâm Dao, lời này của cô có ý là. . . . . . Ngất, không phải chứ, mình trong lúc vô tình, bị người ta so không bằng!
Quý Linh Linh nhìn Giang Tâm Dao, khuôn mặt phức tạp, trong lúc cô vô ý, lại làm một "Sát thủ" nho nhỏ, không chút để ý "Giết" Giang Tâm Dao.
Cô không biết một người thầm mến người khác thì khi nhìn thấy người đàn ông mà mình yêu mến thân mật với một cô gái khác thì có cảm giác gì, nhưng ít nhất cô biết được cảm giác đó không hề dễ chịu.
"Ách, Tâm Dao, thật xin lỗi, tôi không biết. . . . . . Không biết cô. . . . . ." Quý Linh Linh chợt cắn phải đầu lưỡi của mình một cái, "Ai da, thật là đau!" Cô lập tức che miệng.
"Linh Linh, cô làm sao vậy? Có sao không?" Giang Tâm Dao nhìn Quý Linh Linh, lập tức chạy đến bên người cô, thiết tha hỏi.
Quý Linh Linh chỉ có thể cau mày, hướng cô khoát khoát tay. Nhìn đi, báo ứng tới đúng là rất nhanh! Cô đau đến mức nước mắt cũng muốn rớt xuống, cũng quá bi kịch rồi, loại chuyện vớ vẩn như thế này cũng có thể xuất hiện trên người cô?
"Thiết kế Giang, cô có điện thoại." May mà có một em gái đột nhiên xuất hiện.
"Tốt, tôi lập tức đi qua." Giang Tâm Dao quay đầu lại đáp một tiếng, lại vỗ nhẹ vai của Quý Linh Linh , "Chú ý nhiều một chút, tôi đi trước."
"Ừ." Quý Linh Linh mơ hồ đáp, nhất thời trong tim cũng dễ chịu mấy phần. Cái tên khỉ Mộ Ly này, hại cô trong ngoài không được lòng người rồi.
"Reng reng . . . . . Reng . . . . ." Quý Linh Linh nhìn điện thoại di động, phía trên hiện lên dòng chữ"Mộ Ly".
Điều này làm cho trong lòng cô không khỏi tức giận, cô nhặt điện thoại lên, "A lô, có gì không?"
"À, Quý Linh Linh em đang làm gì đó? Đang tức giận chuyện gì sao!"
"Có tức giận hay không mắc mớ gì tới anh? Còn không phải do anh làm hư chuyện của tôi sao!" Bà ngoại ơi, đều là tại anh ta, nếu như không phải là anh ta, cô làm sao có thể tự nhiên cắn phải đầu lưỡi?
"A, này đừng tức giận, tối nay anh phải đi ăn cơm với người khác rồi, không thể đi chung với em."
"Cùng ai?" Quý Linh Linh nói xong câu này, lập tức muốn đánh vào mặt của mình một cái, cô hỏi hơi nhiều rồi.
"Vu Uyển Tinh." Mà Mộ Ly lại ngoan ngoãn mở miệng.
"Đi ăn đi ." Dứt lời, Quý Linh Linh tiện tay cúp điện thoại.
Vu Uyển Tinh, Vu Uyển Tinh, không phải chỉ là một cảnh sát cao cấp sao? Trừ cái danh hiệu này, cô ta còn có bản lãnh gì? Quý Linh Linh giận dữ nghĩ tới.
Quả nhiên, ghen tỵ trong lòng con gái, luôn không thể lý giải được