Không nhúc nhích được. . . . . . Không nhúc nhích được, là ý gì?! Nhất thời Quý Linh Linh cảm thấy đại não của cô trong nháy mắt trống không, lúc nào thì chân của cô lại trở nên lợi hại như thế rồi, một phát liền đánh trúng mục tiêu? Nhưng là, cô không nghĩ là đá trúng chỗ đó!
"Mộ. . . . . . Mộ Ly, anh nói thật hay nói xạo vậy, không nên gạt tôi?". Quý Linh Linh lo lắng, Mộ Ly chính là một con cáo già, lại chọc cô để đùa giỡn.
"Anh. . . . . . Hiện tại anh cũng không có hơi sức lừa em. . . . . . Đi lấy cho anh mấy viên đá lạnh đi!" Câu nói cuối cùng, Mộ Ly giống như là phải cắn răng mới nói ra được.
Vừa nghe thấy âm thanh này, Quý Linh Linh cũng không muốn xem cái gì là thật là giả , xem ra quả thật đã xảy ra chuyện!
Cô đứng dậy, tiện tay đem chăn mỏng ném vào trên người Mộ Ly, cô nhanh chóng nhảy xuống giường.
"Mộ Ly?" Quý Linh Linh nửa quỳ ở trước mặt anh, vươn tay chuẩn bị ôm anh. Xong rồi. . . . . . Sắc mặt của Mộ Ly trắng bệch, trên trán còn có không ít mồ hôi, là thật! (Mad: 1’ mặc niệm cho anh Ly! *-*).
囧 - 囧, Quý Linh Linh, cái người này, bây giờ là lúc nên đùa sao??!!!
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không phải là cố ý." Lúc này Quý Linh Linh có chút bối rối, cô đưa bàn tay ra nhưng không biết nên làm cái gì bây giờ, "Mộ Ly, tôi. . . . . . Tôi nên làm như thế nào đây?"
Thân thể trần truồng như vậy mà nằm ở trên sàn nhà cũng không phải là một chuyện nhỏ nha, nhưng mà, cô làm sao có thể di chuyển anh được!!!
"Đưa tay cho anh!" Mộ Ly cuộn tròn thật chặt thân mình, đau đến nỗi đầu của anh cũng không nâng dậy nổi rồi.
"Sau đó thì sao?" Quý Linh Linh lo lắng vươn tay, không biết anh đang muốn làm cái gì.
Sau đó trong nháy mắt, Mộ Ly đưa một cái tay ra, liền cầm lấy tay của cô, "Không. . . . . . Không nên cử động. . . . . . Khá hơn một chút rồi. . . . . ." Mộ Ly cầm tay cô thật chặt, để lòng bàn tay của cô để trên trán anh.
Sau đó, hai ngươi đều yên tĩnh trở lại, Quý Linh Linh chỉ có cảm giác thật đúng là, tay của anh càng ngày càng nắm chặt, giờ phút này cô cũng có thể biết đại khái là, anh đau đến cỡ nào.
"Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi, tôi không biết có thể xảy ra như vậy? Anh ngàn vạn lần không được có chuyện nha ~" Nhất thời, đôi mắt của Quý Linh Linh trở nên ươn ướt như muốn khóc vậy, cái tay còn lại vịn ở trên bả vai của anh, nếu như cô đánh anh bị thương những chỗ khác, cô còn có thể đền bù được, nhưng nếu như làm cho chỗ đó bị thương, làm ơn, đánh chết cô, cô cũng không trả nổi nha!
Quý Linh Linh cắn thật chặt môi, lớn cái đầu từng này rồi, mà vẫn cứ khóc như vậy, nước mắt từng giọt rơi trên bả vai của anh, "Mộ Ly, tôi cầu xin anh, không nên làm cho tôi sợ, có được hay không?". Giọng cô nghẹn lại, trong lòng lại càng loạn lên. Cô lấy cái gì mà trả cho Mộ gia đời sau đây.
Thấy Mộ Ly vẫn cuộn tròn người như cũ không có bất kỳ buông lỏng nào, trong lòng Quý Linh Linh lại càng thêm quặn chặt lại. Quý Linh Linh, cô rốt cuộc là người như thế nào vậy, Mộ Ly- cái người này đã giúp cô rất nhiều như vậy, tại sao cô lại có thể…!
Nếu quả thật là “anh” không “dùng” được nữa, vậy anh sẽ phải làm thế nào đây? Mộ Ly có phải hay không sẽ giống như thái giám, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ, nói "Linh Linh yêu quý, chúng ta lên giường thôi!" Nghĩ đến đây, Quý Linh Linh không nhịn được lạnh run một cái, quá đáng sợ!
Nếu như âm thanh không thay đổi, vậy có thể anh cũng sẽ không có râu nữa, hơn nữa. . . . . . Còn có thể đả kích đến lòng tự trọng của anh, có thể đẩy anh vào con đường tự sát hay không??!!!.
Tưởng tượng thấy, âm thanh Mộ Ly nhẹ nhàng, trên mặt sáng bóng một cọng lông nhỏ cũng không có, đẹp trai nhưng lại giống như một nữ lưu manh, "Cả người tôi đồi thành như vậy rồi, tôi không sống được nữa, tôi muốn nhảy lầu!"
Ax!
"Mộ Ly, van cầu anh, không nên có chuyện gì xấu, ngàn vạn lần không được có chuyện, không cần làm thái giám, không cần đi tự sát! Ta không chịu nổi, thật không chịu nổi!"
Quý Linh Linh bị tưởng tượng của chính mình làm cho sợ hết hồn, lúc này, cô chỉ có thể nằm trên người Mộ Ly mà khóc lớn.
Quý Linh Linh, cô tự nhìn cô coi, công phu mèo cào của cô, vậy mà lại muốn “cắt đứt” con cháu của người ta sao?
"Không cần a, Mộ Ly, anh không cần chết, không cần chết ~"
Mồ hôi rơi đầy mặt, trong nháy mắt Mộ Ly chỉ là bị đá đau lập tức biến thành người chết đã chết ~
"Này, Quý Linh Linh em đang làm gì?" Âm thanh của Mộ Ly rõ ràng đã yếu đi, nhưng cũng vẫn rất rõ ràng, anh không có chuyện gì nha.
"À?" Quý Linh Linh lập tức bò dậy, đôi mắt mở to sáng ngời, còn rơi nước mắt, "Mộ Ly, anh không chết a!"
Vừa mới thấy được Mộ Ly "Không có chết" , Quý Linh Linh lập tức rút tay của cô về, ôm lấy cổ Mộ Ly, kích động mà khóc lớn kêu to lên.
"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Hiện tại chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của Mộ Ly đã có đầy vạch đen rồi, nếu như bị cô một cước có thể đá anh chết, vậy anh thật là quá yếu nha!
"Quý Linh Linh, anh không thể thở được. . . . . . " Không bị cô đá chết mà bị cô ôm chết, nói ra thật là sẽ rất khó coi đó!!!
"A, ồ!" Quý Linh Linh vội vàng buông tay ra, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi thật sự không phải là cố ý!" Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy khổ sở, liên tục nói xin lỗi.
Mộ Ly khẽ nhăn lại mày, "Không cho khóc. . . . . ." Âm thanh của anh vẫn bá đạo như cũ, tuy nhiên nó đã yếu đi mấy phần.
"Thật xin lỗi nha, tôi không ngờ là một cước có thể đá trúng. . . . . . Éc. . . . . . Tôi không ngờ sẽ chính xác như vậy. . . . . ." Cô thật sự rất uất ức nha, cô hay thật nha, cư nhiên một cước liền đá trúng mục tiêu.
"Không sao, không sao. Hiện tại hãy đỡ anh lên trên giường, sàn nhà thật rất cứng." Mộ Ly giơ tay lên xoa xoa nước mắt của cô, mình không thể thấy cô ấy rơi lệ, trong lòng anh đau dữ dội.
"Tốt!" Quý Linh Linh tiện tay lau lấy nước mắt, hít mũi một cái, vội vàng đưa tay ra ôm anh.
"Anh chậm một chút, anh chậm một chút, tôi ôm anh, tôi ôm anh mà!" Quý Linh Linh kích động không biết nên ôm chỗ nào của Mộ Ly, cuối cùng đem cô dày vò một hồi, trên người toàn là mồ hôi, mà Mộ Ly lại nửa ngồi trên sàn nửa dựa vào giường.
"Tốt lắm." Mộ Ly thật là không đành lòng nhìn cái bộ dáng này của cô, "Em giữ vững cái
động tác nửa ngồi này không nên cử động, anh tới đỡ em."
"A, tốt." Quý Linh Linh cảm giác mình quả thật chính là xấu hổ muốn chết, chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm được, "Thật xin lỗi nha, tôi ngốc quá. . . . . .". Đang nói chuyện, Quý Linh Linh lại rơi nước mắt xuống, tự nói chính mình, chỉ có thể làm phiền Mộ Ly.
Ai ôi, tại sao lại khóc!
Lòng của Mộ Ly càng quặn chặc lại, cái cô gái nhỏ này thật sự muốn giết chết lòng anh mà,
"Không cho khóc!"
"Tốt. . . . . ." Quý Linh Linh mím môi nhìn Mộ Ly, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của anh, trong lòng cô rất không thoải mái, ngoài miệng nói là không khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy như cũ.
Đáng chết!
"Không cho khóc!” Âm thanh của Mộ Ly đề cao thêm mấy độ. Anh lấy một tay đặt trên giường, một tay vòng qua ôm lấy cổ cô, kéo cô vào ngực và hôn lên môi cô. Đáng chết, em có biết mỗi lần em khóc, còn làm cho anh đau hơn gắp trăm lần!
Môi anh đặt trên môi cô trằn trọc mà hôn lấy, thưởng thức ngọt ngào ở trong miệng cô, môi của cô rất ngọt lại rất mềm, thật là ấm áp, đột nhiên phía dưới bụng lại nóng lên. . . . .
"Tách. . . . . ." Mộ Ly đẩy cô ra.
Quý Linh Linh sững sờ ngồi trên đất trên sàn nhà, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Nhìn bộ dạng khổ sở của Mộ Ly, Quý Linh Linh tiện tay sờ lên môi mình, nhưng cô cũng không kịp so đo với Mộ Ly, bởi vì cô nhìn thấy anh rất khổ sở, "Mộ Ly, anh làm sao vậy? Như thế nào? Không phải là không có chuyện sao? Tại sao lại đau như vậy?"
"Không có. . . . . . Không có việc gì. . . . . ." Gương mặt của Mộ Ly trắng xanh rồi lại đỏ lên, đáng chết, anh có thể nói là bởi vì anh suy nghĩ, sau đó. . . . . . Liền đau đớn như vậy sao?
“Sàn nhà lạnh, tôi ôm anh lên giường." Quý Linh Linh nghe anh nói như vậy, tạm thời yên tâm, thật tốt là anh không có chuyện gì.
"Ừ, được, em qua đây." Mộ Ly giơ tay lên, ý bảo cô đi đến bên người anh.
Quý Linh Linh đi tới, nửa ngồi ở trước mặt của anh.
"Em có thể đỡ được anh sao?" Mộ Ly nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang tới gần, hỏi.
"Không thành vấn đề!" Quý Linh Linh kiên định trả lời.
Mộ Ly mấp máy môi, đưa tay phải ra đặt ở trên vai của cô, "Nhưng anh sẽ phải đè em đấy."
"Được, đến đây đi!"
Mộ Ly cắn răng, dùng sức, ráng dùng sức, lập tức Quý Linh Linh cũng dùng sức, anh đè cánh tay của cô mà đứng lên.
"Rớt rớt. . . . . ." Quý Linh Linh cúi đầu nhìn, "A! A!"
Mộ Ly nhăn mày lại, đem đầu mình nghiêng sang, "Không nên cử động, sẽ động tới anh." Anh nhỏ giọng nhắc nhở, âm thanh của cô bé này thật sự là không nhỏ nha.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, mặt đỏ lên giống như là “Quan công”, "Tôi. . . . . . Tôi không phải cố ý. . . . . ."
Ha ha, nếu như không phải là đang đau đớn, Mộ Ly sẽ phải bật cười, nếu như anh nói là anh cố ý để cho cô nhìn, cô có thể hay không đem anh "Đánh bể" nhỉ, dĩ nhiên cái đề tài này, hiện tại không thích hợp để thảo luận.
"Không có. . . . . . Không sao, em là vì giúp anh." Mộ Ly ơi là Mộ Ly, anh quả nhiên là con hồ ly già, nói ra những lời này, mà mặt giống như rất thành thật, bộ dáng thật quá “hiên ngang”, “lẫm liệt” rồi.
"Thật ngại quá, tôi. . . . . . Tôi xâm phạm anh. . . . . ." Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, chỉ sợ phải nhìn thấy cái gì thứ không nên thấy nữa.
Mộ Ly môi mím thật chặt môi, "Không được, anh rất đau, , từ từ để cho anh ngồi lên trên giường."
"A, tốt."
Quý Linh Linh vẫn như cũ nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng Mộ Ly.
Được rồi, không thể trách anh quá âm hiểm (xảo trá), trêu cợt cô như vậy thật sự rất có ý tứ gì rồi, thật ra thì mới vừa rồi thì anh cũng không có chuyện gì, anh chỉ nghĩ là muốn trêu chọc cô mà thôi, không ngờ, phản ứng của cô kích động như vậy. Mặc dù đây là một kiểu đùa giỡn nhỏ vô hại, nhưng là anh cũng rất vui mừng, ít nhất thì cái cô gái nhỏ này rất quan tâm anh, dựa vào âm thanh “Phàn nàn” mới vừa nãy, đây chính là chứng cứ tốt nhất!
"Ôm eo của anh, anh không còn chút sức nào. . . . . ." Âm thanh của Mộ Ly nho nhỏ đầy yếu ớt.
"Tốt!" Quý Linh Linh cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền cúi thấp thân hớn để ôm eo của anh, thế nhưng cái động tác. . . . . .
Ô ô. . . . . . Muốn khóc. . . . . . Cái trường hợp này thật sự là quá bốc lửa rồi, cư nhiên khoảng cách lại gần như vậy!
"Nhẹ nhàng mà ôm, từ từ để cho anh ngồi xuống." Trên mặt của Mộ Ly lúc nãy đã lộ ra vẻ tươi cười, nhưng âm thanh còn “đau đớn” như cũ.
"Được, anh cứ từ từ, đừng để tôi đụng phải anh." Quý Linh Linh thật là một "người hầu' tốt nha, động tác rất chuyên nghiệp.
Ông trời, nếu như thời gian có thể dừng ở giờ khắc này thì tốt biết bao, đây là điều anh đã mong muốn từ rất lâu.
"Nằm xuống, tôi đi lấy chắn đắp cho anh." Quý Linh Linh quay đầu đi, nhặt chăn mỏng ở trên sàn nhà lên, nhẹ nhàng che ở trên người của anh.
"Chỉ cần đắp nhẹ là được rồi, anh rất nóng." Mộ Ly không hề chớp mắt thưởng thức nét mặt Quý Linh Linh, rất khó mà tưởng tượng một cô gái nhỏ hay thẹn thùng như vậy lại có thể chăm sóc một người đàn ông trần truồng như anh tốt vậy, cảnh tượng này thật là khó có thể tưởng tượng được.
"Tốt." Chăn mỏng đắp lên, ở trong lòng Quý Linh Linh hô to một hơi. Cô nửa quỳ ở bên giường, lo lắng nhìn Mộ Ly.
"Anh bây giờ cảm thấy như thế nào rồi? Tôi đi gọi điện thoại, gọi bác sĩ cho anh nha."
"Không nên đi!" Mộ Ly kéo tay của cô lại, "Đồ ngốc, loại bị thương này, có thể để cho người khác nhìn sao?"
"Éc. . . . . ." Thật ra thì đối với đàn ông như vậy sẽ rất xấu hổ, "Nhưng nếu như không đi gọi bác sĩ, vậy phải làm sao bây giờ, nếu như. . . . . . Nếu như nặng hơn rồi thì sao, anh chẳng phải là. . . . . ." Quý Linh Linh ngập ngừng nói sự lo lắng trong lòng ra ngoài.
Mộ Ly liếm liếm môi, anh thật sắp sắp nhịn không nổi nữa rồi, còn như vậy sẽ bị nội thương mất , "Không có chuyện gì, chỉ cần em ở bên cạnh anh cùng với anh, là sự là rất tốt rồi."
"Có thể như vậy sao?" Quý Linh Linh là thật bị anh dọa sợ, hiện tại đầu óc của cô hoàn toàn ngừng lại, anh không có chuyện gì, anh chưa chết, nơi đó cũng rất tốt.
"Ừ." Mộ cách gật đầu một cái, "Ai ôi. . . . . ."
"Thế nào?" Quý Linh Linh gấp gáp hỏi.
"Anh. . . . . . Ngực của anh thật là đau, bất chợt thật là đau quá. . . . . ." Ngay sau đó Mộ Ly làm bộ bộ dáng thật rất đau đớn.
“Anh có bệnh tim sao? Tôi nên làm như thế nào?" Quý Linh Linh lập tức đứng lên, không nhìn ra, Mộ Ly nhìn khỏe mạnh như vậy, không nghĩ tới cư nhiên lại yếu ớt như vậy, tật xấu gì cũng đều có.
Ax . . . . . Trẻ tuổi như vậy làm sao lại bị bệnh tim vậy?
"Anh. . . . . . Ngực của anh giống như có cái gì đó buồn bực, em giúp anh xoa xoa đi, có thể là mới vừa rồi bị đụng trúng ở ngực, lập tức lan không ít. . . . . ." Nhìn Mộ Ly thật sự rất khổ sở nha, giọng nói đều run rẩy lên cả.
"Tốt. . . . . . Được rồi, tôi giúp anh xoa." Anh ngàn vạn đừng chết! Quý Linh Linh bò lên giường, quỳ gối trước mặt của anh, đưa tay nhỏ bé trắng nõn ra, đặt ở trên ngực của anh.
Cơ ngực bền chắc, đột nhiên có thêm một bàn tay trắng nõn nhỏ bé như vậy, bộ dáng kia thoạt nhìn không phải rất hài hòa sao!
"Là nơi này sao?" Quý Linh Linh không dám dùng sức, nhẹ nhàng vuốt vuốt.
"Đó. . . . . ." Sảng khoái đến sắp không chịu nổi, anh thật muốn vọt lên , đem cô đè xuống giường.
"Rất đau?" Quý Linh Linh lập tức dừng lại tay.
Mộ Ly liền đè tay của cô lại, "Không có. . . . . . Còn dễ chịu hơn một chút, tiếp tục tiếp tục, dùng sức một chút. . . . . ." Vô sỉ mà yêu cầu a, yêu cầu này nghe rất đen tối nha. . . . . .
"Ừ, chỉ cần không đau là được." Lần này đôi tay của Quý Linh Linh, giống như thợ đấm bóp, nhẹ nhàng ở trước ngực anh vân vê xoa bóp, nhìn bộ dạng từ từ thả lỏng của Mộ Ly, tảng đá ở trong lòng cô cũng từ từ buông xuống.
"Ừ. . . . . . Ừ. . . . . . Ừ. . . . . ." Thoải mái. . . . . . Mộ Ly nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia của
Quý Linh Linh, trong lòng rất hồi hộp, chính là như vậy, chính là như vậy, cái anh muốn chính là cô gái như vậy, có thể hung dữ, cũng có thể giống như bây giờ, ngồi ở bên cạnh anh.
"Anh không thoải mái sao?" Nghe Mộ Ly phát ra âm thanh, Quý Linh Linh chẳng biết tại sao, trong lòng cô rất không thoải mái.
"Không có. . . . . . Không cần xoa nữa, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút. Hôm nay em đã rất mệt mỏi rồi." Mộ Ly kéo tay của cô, dùng sức một chút, Quý Linh Linh liền ngã vào trong ngực của anh.
"Không cần phản kháng, anh bây giờ đã như vậy, sẽ không làm được gì với em, chỉ cần em có thể nằm ở bên cạnh anh là được rồi."
Nghe thấy anh nói như vậy, Quý Linh Linh cũng không quá cự tuyệt, thuận theo nằm ở bên cạnh anh. Mà Mộ Ly cũng thật là rất ga-lăng, đưa một cánh tay ra, để cô lấy làm gối, một cánh tay thu về, hai người lại càng thêm thân mật.
"Từ hôm nay trở về sau, em sẽ phải dùng dáng vẻ ngày hôm nay, để cho những người phụ nữ kia nhìn, không để cho bọn họ bắt nạt em như trở bàn tay nữa ." Mộ Ly dùng một cái tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, nói.
"Tôi không thích như vậy, điều này so với những gì mẹ tôi đã dạy cho tôi là hoàn toàn khác biệt."
"Mẹ em dạy em?"
"Mẹ từ nhỏ đã nói cho tôi và em trai tôi biết, muốn chúng tôi luôn giữ vững khiêm tốn, làm người không cần lên giọng, không cần tranh không cần giành, an tâm làm tốt chuyện của mình, như vậy là được rồi. Qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn là làm theo lời của mẹ. Hơn nữa cuộc sống vẫn luôn thật an lành, cho đến khi Lục Vân Thiên xuất hiện, tôi cho là tôi và Nghiêm Tử Tuấn sẽ cứ như vậy mà qua hết cả đời này, nhưng không nghĩ tới. . . . . ." Mặt của Quý Linh Linh dán vào trên người anh, lúc nước mắt rơi xuống, vừa đúng thấm ướt người anh.
Hai người cùng bình tĩnh lại, Mộ Ly trừ ôm cô vào trong ngực, cái gì cũng không nói nhiều. Hai mười mấy năm qua bị gia đình dạy dỗ như vậy, nhất thời muốn thay đổi cũng là rất khó khăn, giống như bộ dáng ngày hôm nay của cô, có lẽ là do bị đè nén quá lâu mà thôi.
"Nhưng. . . . . ." Quý Linh Linh giơ tay lên lau nước mắt, "Tôi hiện tại không muốn sống yên lặng như vậy nữa, tôi có năng lực, tôi có thể khiến mình ở trong xã hội này nhận được nhiều lời khen hơn, cũng không cần vùi mình ở một nơi nhỏ, bị những người được gọi là “đẳng cấp” khi dễ!"
Mộ Ly cả kinh, nhìn gò má kiên định của cô, trong lòng anh lúc nãy ngập tràn ngũ vị.
Trước đã anh đã sớm định là cô sẽ trở thành người phụ nữ của anh, anh hi vọng cô có thể kiêu ngạo một chút, bởi vì anh có đầy đủ năng lực để cho cô kiêu ngạo, như vậy anh có thể nâng cô lên thật cao, bất luận kẻ nào cũng không thể chạm tới cô.
Nhưng bây giờ thì sao, anh thật là muốn đem cô giấu đi, vô dục vô cầu, chỉ làm cô gái bé bỏng của anh, luôn ở bên cạnh anh, không chịu bất kỳ tổn thương gì, không tham dự vào bất kỳ tranh giành nào.
"Không nên cử động." Mộ Ly khàn khàn giọng nói ở bên tai của cô.
"Hả?" Quý Linh Linh quay đầu nhìn về phía anh, ngay sau đó liền bị Mộ Ly nghiêng người kéo cô ôm vào ngực.
Cự ly gần như vậy, cô có thể ngửi thấy được hương thơm mát mẻ được tản ra thừ trên người anh, trong giờ khắc rất an tĩnh này, hiện tại thì cô cũng không biết sau này cô có thể ở chung một chỗ với Mộ Ly hay không, nhưng là hiện tại, cô lại muốn an tĩnh như vậy, cứ như vậy, bị một người đàn ông ôm vào trong ngực.
Thỏa mãn, chưa bao giờ có cảm giác thỏa mãn như vậy.
Mộ Ly vuốt mái tóc của cô, khích lệ cô trở thành một người dũng cảm, khích lệ cô biến thành một người trong những người dám tranh giành, anh không biết rốt cuộc là anh làm vậy có đúng hay là không? Có lẽ, cưng chiều, đối với bất kỳ người nào mà nói cũng sẽ có sai lầm. Anh lại gần cô, ngửi mùi hương trên tóc cô, Quý Linh Linh, anh rất hi vọng chúng ta có thể vĩnh viễn như vậy.
Rất nhiều tiếng thở dài, hai người tự đuổi theo tâm tư của mình, nhưng lúc này lại không giống như là đang ôm nhau ở chung một chỗ.Ngày mai, ai mà biết được, đối với những mong đợi không biết được, có lẽ, chỉ có từng bước từng bước mà đi, như vậy mới là tốt nhất.
Yên tĩnh kéo dài một hồi, Quý Linh Linh chợt đẩy anh ra.
Mộ Ly không hiểu vì sao nhìn cô.
"Mộ Ly, làm sao anh lại giống người tốt vậy??!!!" Quý Linh Linh nhỏm người dậy hỏi.
"Anh vốn chính là người tốt nha, chỉ là em không biết mà thôi."
"Nói nhảm, tôi không phải hỏi cái này, anh. . . . . . phía dưới của anh không đau sao?"
"Hả? Chỗ đau a. . . . . . Ai yêu, thật là đau. . . . . ." Một khi bị nhắc nhở, Mộ Ly lại kêu đau quá mức.
Quý Linh Linh bất mãn nhìn anh, "Anh làm bộ thật giỏi nha, mới vừa lúc nãy thấy anh lật người ôm tôi, cũng không thấy anh la đau?"
"Chuyện này. . . . . ." Cái cô bé này, sao lại nhạy bén như vậy chứ.
"Anh tốt nhất là nên cho tôi một lý do tốt, nếu không. . . . . ." Quý Linh Linh lúc này đã nhảy xuống giường, chà sát tay, đáng chết, vốn là đã không có chuyện gì, lại dám cùng cô chơi trò mập mờ!
"Đừng đừng đừng!" Mộ Ly không nghĩ tới, lồng ngực của anh không còn nóng, cô cư nhiên liền nhảy lên, "Nữ hiệp tha mạng, thật vẫn còn rất đau, hơn nữa hiện tại có chút sưng lên, không tin em nhìn xem?" Nói xong, anh làm bộ muốn vén chăn mỏng lên.
"Dừng tay!" Quý Linh Linh lập tức bỏ qua chuyện đó, "Không được nhúc nhích, đau thì cứ đau đi, dù sao cũng không có liên quan gì đến tôi. Thời gian không còn sớm, tôi muốn về nhà."
"Em nói cái gì?"
"Về nhà."
"Thôi đi, em biết bây giờ chúng ta đang ở đâu sao?" Mộ Ly lộn người qua, hả hê hỏi.
"Nhà anh nha, tôi đã từng tới nhà anh." Quý Linh Linh muốn nghĩ nhiều, cửa ra cầm giầy lên, muốn rời đi.
"Vậy em nhìn bên ngoài cửa sổ xem một chút, chỗ này có phải là nhà anh hay không?"
Quý Linh Linh nghe vậy, nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, con mẹ nó!
"Chúng ta bây giờ đang ở đâu?" Cư nhiên. . . . . ….Đang ở trên núi!
"Biệt thự ở trên núi."
"Anh. . . . . . Này, tại sao anh dẫn tôi lên núi?"
"Anh chuẩn bị , đem em giải quyết tại chỗ a." Giọng của một tên con trai cực kỳ mập mờ.
"Anh nói cái gì? Lặp lại lần nữa?" Quý Linh Linh giống như vũ trụ nhỏ, muốn nổ tung rồi.
"Tốt lắm tốt lắm, đừng nóng giận, anh chỉ là muốn cho chúng ta ở chung một chỗ, bồi dưỡng tình cảm một chút."
Bồi dưỡng tình cảm em gái anh!
"Đổi lý do lại!"
"A, được rồi, anh muốn tiến hành phục vụ cho em." Mộ Ly chẳng hề để ý nói, đây mới là mục đích thực sự của anh.
"Anh thật là rất hạ lưu 诶!" Quý Linh Linh liếc anh một cái, "Tôi không chơi với anh, tôi đi trước."
"Tốt, em dám đi một bước, anh liền vén chăn lên để cho em nhìn.”
Ax. . . . . . Cái loại uy hiếp như thế này, vô sỉ vãi!
"Anh. . . . . . Cái người này nha. . . . . . Vô sỉ!"
"Anh mặc kệ, dù sao em phải ở chỗ này với anh trong ba ngày, sau đó ba ngày, chúng ta trở về."
"Mộ Ly, anh không cần nói giỡn có được hay không?"
"Anh giống như đang đùa giỡn hay sao?" Mộ Ly nghe thấy lời của cô..., vẻ mặt nghiêm túc."Quý Linh Linh, em đối với anh rốt cuộc là có cảm giác cái gì? Anh nói thẳng cho em biết, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã xác định em là người ở bên cạnh anh cả đời này!"
Hả? Thượng tá Mộ coi như là đang thổ lộ sao?
"Chớ chọc tôi . . . . . . Anh. . . . . . Ha ha. . . . . ." Mặc dù biết rất rõ ràng tình cảm này của anh, nhưng vừa nói ra, chuyện này. . . . . .Lại làm cho cô có chút thẹn thùng.
"Nhìn thẳng anh mà trả lời, em đối với anh có cảm giác gì?"
Quý Linh Linh nhìn về phía anh, "Tôi đối với anh là có cảm tình, nhưng mà tôi lại muốn tiếp
tục duy trì mối quan hệ của chúng ta như thế này."
"Tại sao? Sao em không muốn tiến thêm một bước nữa?"
"Tiến thêm một bước? Rồi lùi lại một bước sao? Chia tay, hay là lại là như thế nào?"
"Anh sẽ càng thêm thương yêu em!"
Quý Linh Linh không thể nín được cười , "Ha ha, đã nói đừng nói đùa như vậy rồi, bây giờ tôi đối với chuyện của tương lai không có hứng thú. Nếu như anh nghĩ, chúng ta hãy duy trì tình trạng như bây giờ, nếu như anh không muốn như vậy, tôi sẽ đi."
"Quý Linh Linh, em có thể đừng đánh giá người khác bằng cái não bé của em được hay không??!!!" Anh bị cô ép đến điên rồi, người phụ nữ này thật sự là muốn mạng của anh mà, anh cũng đã làm như vậy, cô còn không xác định được là 100%, "Nếu như đổi lại là những người phụ nữ khác, họ nhất định sẽ cười lớn coi trọng lên giường anh."
"Hả? Thật sao? Vậy anh đi tìm những người phụ nữ khác đi, tốt lắm." Một câu này, mặt của Quý Linh Linh cũng trầm xuống.
Ax. . . . . . Anh giống như là đã nói sai rồi~
*******************************************
"Mộ. . . . . . Mộ Ly, anh nói thật hay nói xạo vậy, không nên gạt tôi?". Quý Linh Linh lo lắng, Mộ Ly chính là một con cáo già, lại chọc cô để đùa giỡn.
"Anh. . . . . . Hiện tại anh cũng không có hơi sức lừa em. . . . . . Đi lấy cho anh mấy viên đá lạnh đi!" Câu nói cuối cùng, Mộ Ly giống như là phải cắn răng mới nói ra được.
Vừa nghe thấy âm thanh này, Quý Linh Linh cũng không muốn xem cái gì là thật là giả , xem ra quả thật đã xảy ra chuyện!
Cô đứng dậy, tiện tay đem chăn mỏng ném vào trên người Mộ Ly, cô nhanh chóng nhảy xuống giường.
"Mộ Ly?" Quý Linh Linh nửa quỳ ở trước mặt anh, vươn tay chuẩn bị ôm anh. Xong rồi. . . . . . Sắc mặt của Mộ Ly trắng bệch, trên trán còn có không ít mồ hôi, là thật! (Mad: 1’ mặc niệm cho anh Ly! *-*).
囧 - 囧, Quý Linh Linh, cái người này, bây giờ là lúc nên đùa sao??!!!
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không phải là cố ý." Lúc này Quý Linh Linh có chút bối rối, cô đưa bàn tay ra nhưng không biết nên làm cái gì bây giờ, "Mộ Ly, tôi. . . . . . Tôi nên làm như thế nào đây?"
Thân thể trần truồng như vậy mà nằm ở trên sàn nhà cũng không phải là một chuyện nhỏ nha, nhưng mà, cô làm sao có thể di chuyển anh được!!!
"Đưa tay cho anh!" Mộ Ly cuộn tròn thật chặt thân mình, đau đến nỗi đầu của anh cũng không nâng dậy nổi rồi.
"Sau đó thì sao?" Quý Linh Linh lo lắng vươn tay, không biết anh đang muốn làm cái gì.
Sau đó trong nháy mắt, Mộ Ly đưa một cái tay ra, liền cầm lấy tay của cô, "Không. . . . . . Không nên cử động. . . . . . Khá hơn một chút rồi. . . . . ." Mộ Ly cầm tay cô thật chặt, để lòng bàn tay của cô để trên trán anh.
Sau đó, hai ngươi đều yên tĩnh trở lại, Quý Linh Linh chỉ có cảm giác thật đúng là, tay của anh càng ngày càng nắm chặt, giờ phút này cô cũng có thể biết đại khái là, anh đau đến cỡ nào.
"Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi, tôi không biết có thể xảy ra như vậy? Anh ngàn vạn lần không được có chuyện nha ~" Nhất thời, đôi mắt của Quý Linh Linh trở nên ươn ướt như muốn khóc vậy, cái tay còn lại vịn ở trên bả vai của anh, nếu như cô đánh anh bị thương những chỗ khác, cô còn có thể đền bù được, nhưng nếu như làm cho chỗ đó bị thương, làm ơn, đánh chết cô, cô cũng không trả nổi nha!
Quý Linh Linh cắn thật chặt môi, lớn cái đầu từng này rồi, mà vẫn cứ khóc như vậy, nước mắt từng giọt rơi trên bả vai của anh, "Mộ Ly, tôi cầu xin anh, không nên làm cho tôi sợ, có được hay không?". Giọng cô nghẹn lại, trong lòng lại càng loạn lên. Cô lấy cái gì mà trả cho Mộ gia đời sau đây.
Thấy Mộ Ly vẫn cuộn tròn người như cũ không có bất kỳ buông lỏng nào, trong lòng Quý Linh Linh lại càng thêm quặn chặt lại. Quý Linh Linh, cô rốt cuộc là người như thế nào vậy, Mộ Ly- cái người này đã giúp cô rất nhiều như vậy, tại sao cô lại có thể…!
Nếu quả thật là “anh” không “dùng” được nữa, vậy anh sẽ phải làm thế nào đây? Mộ Ly có phải hay không sẽ giống như thái giám, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ, nói "Linh Linh yêu quý, chúng ta lên giường thôi!" Nghĩ đến đây, Quý Linh Linh không nhịn được lạnh run một cái, quá đáng sợ!
Nếu như âm thanh không thay đổi, vậy có thể anh cũng sẽ không có râu nữa, hơn nữa. . . . . . Còn có thể đả kích đến lòng tự trọng của anh, có thể đẩy anh vào con đường tự sát hay không??!!!.
Tưởng tượng thấy, âm thanh Mộ Ly nhẹ nhàng, trên mặt sáng bóng một cọng lông nhỏ cũng không có, đẹp trai nhưng lại giống như một nữ lưu manh, "Cả người tôi đồi thành như vậy rồi, tôi không sống được nữa, tôi muốn nhảy lầu!"
Ax!
"Mộ Ly, van cầu anh, không nên có chuyện gì xấu, ngàn vạn lần không được có chuyện, không cần làm thái giám, không cần đi tự sát! Ta không chịu nổi, thật không chịu nổi!"
Quý Linh Linh bị tưởng tượng của chính mình làm cho sợ hết hồn, lúc này, cô chỉ có thể nằm trên người Mộ Ly mà khóc lớn.
Quý Linh Linh, cô tự nhìn cô coi, công phu mèo cào của cô, vậy mà lại muốn “cắt đứt” con cháu của người ta sao?
"Không cần a, Mộ Ly, anh không cần chết, không cần chết ~"
Mồ hôi rơi đầy mặt, trong nháy mắt Mộ Ly chỉ là bị đá đau lập tức biến thành người chết đã chết ~
"Này, Quý Linh Linh em đang làm gì?" Âm thanh của Mộ Ly rõ ràng đã yếu đi, nhưng cũng vẫn rất rõ ràng, anh không có chuyện gì nha.
"À?" Quý Linh Linh lập tức bò dậy, đôi mắt mở to sáng ngời, còn rơi nước mắt, "Mộ Ly, anh không chết a!"
Vừa mới thấy được Mộ Ly "Không có chết" , Quý Linh Linh lập tức rút tay của cô về, ôm lấy cổ Mộ Ly, kích động mà khóc lớn kêu to lên.
"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Hiện tại chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của Mộ Ly đã có đầy vạch đen rồi, nếu như bị cô một cước có thể đá anh chết, vậy anh thật là quá yếu nha!
"Quý Linh Linh, anh không thể thở được. . . . . . " Không bị cô đá chết mà bị cô ôm chết, nói ra thật là sẽ rất khó coi đó!!!
"A, ồ!" Quý Linh Linh vội vàng buông tay ra, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi thật sự không phải là cố ý!" Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy khổ sở, liên tục nói xin lỗi.
Mộ Ly khẽ nhăn lại mày, "Không cho khóc. . . . . ." Âm thanh của anh vẫn bá đạo như cũ, tuy nhiên nó đã yếu đi mấy phần.
"Thật xin lỗi nha, tôi không ngờ là một cước có thể đá trúng. . . . . . Éc. . . . . . Tôi không ngờ sẽ chính xác như vậy. . . . . ." Cô thật sự rất uất ức nha, cô hay thật nha, cư nhiên một cước liền đá trúng mục tiêu.
"Không sao, không sao. Hiện tại hãy đỡ anh lên trên giường, sàn nhà thật rất cứng." Mộ Ly giơ tay lên xoa xoa nước mắt của cô, mình không thể thấy cô ấy rơi lệ, trong lòng anh đau dữ dội.
"Tốt!" Quý Linh Linh tiện tay lau lấy nước mắt, hít mũi một cái, vội vàng đưa tay ra ôm anh.
"Anh chậm một chút, anh chậm một chút, tôi ôm anh, tôi ôm anh mà!" Quý Linh Linh kích động không biết nên ôm chỗ nào của Mộ Ly, cuối cùng đem cô dày vò một hồi, trên người toàn là mồ hôi, mà Mộ Ly lại nửa ngồi trên sàn nửa dựa vào giường.
"Tốt lắm." Mộ Ly thật là không đành lòng nhìn cái bộ dáng này của cô, "Em giữ vững cái
động tác nửa ngồi này không nên cử động, anh tới đỡ em."
"A, tốt." Quý Linh Linh cảm giác mình quả thật chính là xấu hổ muốn chết, chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm được, "Thật xin lỗi nha, tôi ngốc quá. . . . . .". Đang nói chuyện, Quý Linh Linh lại rơi nước mắt xuống, tự nói chính mình, chỉ có thể làm phiền Mộ Ly.
Ai ôi, tại sao lại khóc!
Lòng của Mộ Ly càng quặn chặc lại, cái cô gái nhỏ này thật sự muốn giết chết lòng anh mà,
"Không cho khóc!"
"Tốt. . . . . ." Quý Linh Linh mím môi nhìn Mộ Ly, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của anh, trong lòng cô rất không thoải mái, ngoài miệng nói là không khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy như cũ.
Đáng chết!
"Không cho khóc!” Âm thanh của Mộ Ly đề cao thêm mấy độ. Anh lấy một tay đặt trên giường, một tay vòng qua ôm lấy cổ cô, kéo cô vào ngực và hôn lên môi cô. Đáng chết, em có biết mỗi lần em khóc, còn làm cho anh đau hơn gắp trăm lần!
Môi anh đặt trên môi cô trằn trọc mà hôn lấy, thưởng thức ngọt ngào ở trong miệng cô, môi của cô rất ngọt lại rất mềm, thật là ấm áp, đột nhiên phía dưới bụng lại nóng lên. . . . .
"Tách. . . . . ." Mộ Ly đẩy cô ra.
Quý Linh Linh sững sờ ngồi trên đất trên sàn nhà, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Nhìn bộ dạng khổ sở của Mộ Ly, Quý Linh Linh tiện tay sờ lên môi mình, nhưng cô cũng không kịp so đo với Mộ Ly, bởi vì cô nhìn thấy anh rất khổ sở, "Mộ Ly, anh làm sao vậy? Như thế nào? Không phải là không có chuyện sao? Tại sao lại đau như vậy?"
"Không có. . . . . . Không có việc gì. . . . . ." Gương mặt của Mộ Ly trắng xanh rồi lại đỏ lên, đáng chết, anh có thể nói là bởi vì anh suy nghĩ, sau đó. . . . . . Liền đau đớn như vậy sao?
“Sàn nhà lạnh, tôi ôm anh lên giường." Quý Linh Linh nghe anh nói như vậy, tạm thời yên tâm, thật tốt là anh không có chuyện gì.
"Ừ, được, em qua đây." Mộ Ly giơ tay lên, ý bảo cô đi đến bên người anh.
Quý Linh Linh đi tới, nửa ngồi ở trước mặt của anh.
"Em có thể đỡ được anh sao?" Mộ Ly nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang tới gần, hỏi.
"Không thành vấn đề!" Quý Linh Linh kiên định trả lời.
Mộ Ly mấp máy môi, đưa tay phải ra đặt ở trên vai của cô, "Nhưng anh sẽ phải đè em đấy."
"Được, đến đây đi!"
Mộ Ly cắn răng, dùng sức, ráng dùng sức, lập tức Quý Linh Linh cũng dùng sức, anh đè cánh tay của cô mà đứng lên.
"Rớt rớt. . . . . ." Quý Linh Linh cúi đầu nhìn, "A! A!"
Mộ Ly nhăn mày lại, đem đầu mình nghiêng sang, "Không nên cử động, sẽ động tới anh." Anh nhỏ giọng nhắc nhở, âm thanh của cô bé này thật sự là không nhỏ nha.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, mặt đỏ lên giống như là “Quan công”, "Tôi. . . . . . Tôi không phải cố ý. . . . . ."
Ha ha, nếu như không phải là đang đau đớn, Mộ Ly sẽ phải bật cười, nếu như anh nói là anh cố ý để cho cô nhìn, cô có thể hay không đem anh "Đánh bể" nhỉ, dĩ nhiên cái đề tài này, hiện tại không thích hợp để thảo luận.
"Không có. . . . . . Không sao, em là vì giúp anh." Mộ Ly ơi là Mộ Ly, anh quả nhiên là con hồ ly già, nói ra những lời này, mà mặt giống như rất thành thật, bộ dáng thật quá “hiên ngang”, “lẫm liệt” rồi.
"Thật ngại quá, tôi. . . . . . Tôi xâm phạm anh. . . . . ." Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, chỉ sợ phải nhìn thấy cái gì thứ không nên thấy nữa.
Mộ Ly môi mím thật chặt môi, "Không được, anh rất đau, , từ từ để cho anh ngồi lên trên giường."
"A, tốt."
Quý Linh Linh vẫn như cũ nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng Mộ Ly.
Được rồi, không thể trách anh quá âm hiểm (xảo trá), trêu cợt cô như vậy thật sự rất có ý tứ gì rồi, thật ra thì mới vừa rồi thì anh cũng không có chuyện gì, anh chỉ nghĩ là muốn trêu chọc cô mà thôi, không ngờ, phản ứng của cô kích động như vậy. Mặc dù đây là một kiểu đùa giỡn nhỏ vô hại, nhưng là anh cũng rất vui mừng, ít nhất thì cái cô gái nhỏ này rất quan tâm anh, dựa vào âm thanh “Phàn nàn” mới vừa nãy, đây chính là chứng cứ tốt nhất!
"Ôm eo của anh, anh không còn chút sức nào. . . . . ." Âm thanh của Mộ Ly nho nhỏ đầy yếu ớt.
"Tốt!" Quý Linh Linh cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền cúi thấp thân hớn để ôm eo của anh, thế nhưng cái động tác. . . . . .
Ô ô. . . . . . Muốn khóc. . . . . . Cái trường hợp này thật sự là quá bốc lửa rồi, cư nhiên khoảng cách lại gần như vậy!
"Nhẹ nhàng mà ôm, từ từ để cho anh ngồi xuống." Trên mặt của Mộ Ly lúc nãy đã lộ ra vẻ tươi cười, nhưng âm thanh còn “đau đớn” như cũ.
"Được, anh cứ từ từ, đừng để tôi đụng phải anh." Quý Linh Linh thật là một "người hầu' tốt nha, động tác rất chuyên nghiệp.
Ông trời, nếu như thời gian có thể dừng ở giờ khắc này thì tốt biết bao, đây là điều anh đã mong muốn từ rất lâu.
"Nằm xuống, tôi đi lấy chắn đắp cho anh." Quý Linh Linh quay đầu đi, nhặt chăn mỏng ở trên sàn nhà lên, nhẹ nhàng che ở trên người của anh.
"Chỉ cần đắp nhẹ là được rồi, anh rất nóng." Mộ Ly không hề chớp mắt thưởng thức nét mặt Quý Linh Linh, rất khó mà tưởng tượng một cô gái nhỏ hay thẹn thùng như vậy lại có thể chăm sóc một người đàn ông trần truồng như anh tốt vậy, cảnh tượng này thật là khó có thể tưởng tượng được.
"Tốt." Chăn mỏng đắp lên, ở trong lòng Quý Linh Linh hô to một hơi. Cô nửa quỳ ở bên giường, lo lắng nhìn Mộ Ly.
"Anh bây giờ cảm thấy như thế nào rồi? Tôi đi gọi điện thoại, gọi bác sĩ cho anh nha."
"Không nên đi!" Mộ Ly kéo tay của cô lại, "Đồ ngốc, loại bị thương này, có thể để cho người khác nhìn sao?"
"Éc. . . . . ." Thật ra thì đối với đàn ông như vậy sẽ rất xấu hổ, "Nhưng nếu như không đi gọi bác sĩ, vậy phải làm sao bây giờ, nếu như. . . . . . Nếu như nặng hơn rồi thì sao, anh chẳng phải là. . . . . ." Quý Linh Linh ngập ngừng nói sự lo lắng trong lòng ra ngoài.
Mộ Ly liếm liếm môi, anh thật sắp sắp nhịn không nổi nữa rồi, còn như vậy sẽ bị nội thương mất , "Không có chuyện gì, chỉ cần em ở bên cạnh anh cùng với anh, là sự là rất tốt rồi."
"Có thể như vậy sao?" Quý Linh Linh là thật bị anh dọa sợ, hiện tại đầu óc của cô hoàn toàn ngừng lại, anh không có chuyện gì, anh chưa chết, nơi đó cũng rất tốt.
"Ừ." Mộ cách gật đầu một cái, "Ai ôi. . . . . ."
"Thế nào?" Quý Linh Linh gấp gáp hỏi.
"Anh. . . . . . Ngực của anh thật là đau, bất chợt thật là đau quá. . . . . ." Ngay sau đó Mộ Ly làm bộ bộ dáng thật rất đau đớn.
“Anh có bệnh tim sao? Tôi nên làm như thế nào?" Quý Linh Linh lập tức đứng lên, không nhìn ra, Mộ Ly nhìn khỏe mạnh như vậy, không nghĩ tới cư nhiên lại yếu ớt như vậy, tật xấu gì cũng đều có.
Ax . . . . . Trẻ tuổi như vậy làm sao lại bị bệnh tim vậy?
"Anh. . . . . . Ngực của anh giống như có cái gì đó buồn bực, em giúp anh xoa xoa đi, có thể là mới vừa rồi bị đụng trúng ở ngực, lập tức lan không ít. . . . . ." Nhìn Mộ Ly thật sự rất khổ sở nha, giọng nói đều run rẩy lên cả.
"Tốt. . . . . . Được rồi, tôi giúp anh xoa." Anh ngàn vạn đừng chết! Quý Linh Linh bò lên giường, quỳ gối trước mặt của anh, đưa tay nhỏ bé trắng nõn ra, đặt ở trên ngực của anh.
Cơ ngực bền chắc, đột nhiên có thêm một bàn tay trắng nõn nhỏ bé như vậy, bộ dáng kia thoạt nhìn không phải rất hài hòa sao!
"Là nơi này sao?" Quý Linh Linh không dám dùng sức, nhẹ nhàng vuốt vuốt.
"Đó. . . . . ." Sảng khoái đến sắp không chịu nổi, anh thật muốn vọt lên , đem cô đè xuống giường.
"Rất đau?" Quý Linh Linh lập tức dừng lại tay.
Mộ Ly liền đè tay của cô lại, "Không có. . . . . . Còn dễ chịu hơn một chút, tiếp tục tiếp tục, dùng sức một chút. . . . . ." Vô sỉ mà yêu cầu a, yêu cầu này nghe rất đen tối nha. . . . . .
"Ừ, chỉ cần không đau là được." Lần này đôi tay của Quý Linh Linh, giống như thợ đấm bóp, nhẹ nhàng ở trước ngực anh vân vê xoa bóp, nhìn bộ dạng từ từ thả lỏng của Mộ Ly, tảng đá ở trong lòng cô cũng từ từ buông xuống.
"Ừ. . . . . . Ừ. . . . . . Ừ. . . . . ." Thoải mái. . . . . . Mộ Ly nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia của
Quý Linh Linh, trong lòng rất hồi hộp, chính là như vậy, chính là như vậy, cái anh muốn chính là cô gái như vậy, có thể hung dữ, cũng có thể giống như bây giờ, ngồi ở bên cạnh anh.
"Anh không thoải mái sao?" Nghe Mộ Ly phát ra âm thanh, Quý Linh Linh chẳng biết tại sao, trong lòng cô rất không thoải mái.
"Không có. . . . . . Không cần xoa nữa, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút. Hôm nay em đã rất mệt mỏi rồi." Mộ Ly kéo tay của cô, dùng sức một chút, Quý Linh Linh liền ngã vào trong ngực của anh.
"Không cần phản kháng, anh bây giờ đã như vậy, sẽ không làm được gì với em, chỉ cần em có thể nằm ở bên cạnh anh là được rồi."
Nghe thấy anh nói như vậy, Quý Linh Linh cũng không quá cự tuyệt, thuận theo nằm ở bên cạnh anh. Mà Mộ Ly cũng thật là rất ga-lăng, đưa một cánh tay ra, để cô lấy làm gối, một cánh tay thu về, hai người lại càng thêm thân mật.
"Từ hôm nay trở về sau, em sẽ phải dùng dáng vẻ ngày hôm nay, để cho những người phụ nữ kia nhìn, không để cho bọn họ bắt nạt em như trở bàn tay nữa ." Mộ Ly dùng một cái tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, nói.
"Tôi không thích như vậy, điều này so với những gì mẹ tôi đã dạy cho tôi là hoàn toàn khác biệt."
"Mẹ em dạy em?"
"Mẹ từ nhỏ đã nói cho tôi và em trai tôi biết, muốn chúng tôi luôn giữ vững khiêm tốn, làm người không cần lên giọng, không cần tranh không cần giành, an tâm làm tốt chuyện của mình, như vậy là được rồi. Qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn là làm theo lời của mẹ. Hơn nữa cuộc sống vẫn luôn thật an lành, cho đến khi Lục Vân Thiên xuất hiện, tôi cho là tôi và Nghiêm Tử Tuấn sẽ cứ như vậy mà qua hết cả đời này, nhưng không nghĩ tới. . . . . ." Mặt của Quý Linh Linh dán vào trên người anh, lúc nước mắt rơi xuống, vừa đúng thấm ướt người anh.
Hai người cùng bình tĩnh lại, Mộ Ly trừ ôm cô vào trong ngực, cái gì cũng không nói nhiều. Hai mười mấy năm qua bị gia đình dạy dỗ như vậy, nhất thời muốn thay đổi cũng là rất khó khăn, giống như bộ dáng ngày hôm nay của cô, có lẽ là do bị đè nén quá lâu mà thôi.
"Nhưng. . . . . ." Quý Linh Linh giơ tay lên lau nước mắt, "Tôi hiện tại không muốn sống yên lặng như vậy nữa, tôi có năng lực, tôi có thể khiến mình ở trong xã hội này nhận được nhiều lời khen hơn, cũng không cần vùi mình ở một nơi nhỏ, bị những người được gọi là “đẳng cấp” khi dễ!"
Mộ Ly cả kinh, nhìn gò má kiên định của cô, trong lòng anh lúc nãy ngập tràn ngũ vị.
Trước đã anh đã sớm định là cô sẽ trở thành người phụ nữ của anh, anh hi vọng cô có thể kiêu ngạo một chút, bởi vì anh có đầy đủ năng lực để cho cô kiêu ngạo, như vậy anh có thể nâng cô lên thật cao, bất luận kẻ nào cũng không thể chạm tới cô.
Nhưng bây giờ thì sao, anh thật là muốn đem cô giấu đi, vô dục vô cầu, chỉ làm cô gái bé bỏng của anh, luôn ở bên cạnh anh, không chịu bất kỳ tổn thương gì, không tham dự vào bất kỳ tranh giành nào.
"Không nên cử động." Mộ Ly khàn khàn giọng nói ở bên tai của cô.
"Hả?" Quý Linh Linh quay đầu nhìn về phía anh, ngay sau đó liền bị Mộ Ly nghiêng người kéo cô ôm vào ngực.
Cự ly gần như vậy, cô có thể ngửi thấy được hương thơm mát mẻ được tản ra thừ trên người anh, trong giờ khắc rất an tĩnh này, hiện tại thì cô cũng không biết sau này cô có thể ở chung một chỗ với Mộ Ly hay không, nhưng là hiện tại, cô lại muốn an tĩnh như vậy, cứ như vậy, bị một người đàn ông ôm vào trong ngực.
Thỏa mãn, chưa bao giờ có cảm giác thỏa mãn như vậy.
Mộ Ly vuốt mái tóc của cô, khích lệ cô trở thành một người dũng cảm, khích lệ cô biến thành một người trong những người dám tranh giành, anh không biết rốt cuộc là anh làm vậy có đúng hay là không? Có lẽ, cưng chiều, đối với bất kỳ người nào mà nói cũng sẽ có sai lầm. Anh lại gần cô, ngửi mùi hương trên tóc cô, Quý Linh Linh, anh rất hi vọng chúng ta có thể vĩnh viễn như vậy.
Rất nhiều tiếng thở dài, hai người tự đuổi theo tâm tư của mình, nhưng lúc này lại không giống như là đang ôm nhau ở chung một chỗ.Ngày mai, ai mà biết được, đối với những mong đợi không biết được, có lẽ, chỉ có từng bước từng bước mà đi, như vậy mới là tốt nhất.
Yên tĩnh kéo dài một hồi, Quý Linh Linh chợt đẩy anh ra.
Mộ Ly không hiểu vì sao nhìn cô.
"Mộ Ly, làm sao anh lại giống người tốt vậy??!!!" Quý Linh Linh nhỏm người dậy hỏi.
"Anh vốn chính là người tốt nha, chỉ là em không biết mà thôi."
"Nói nhảm, tôi không phải hỏi cái này, anh. . . . . . phía dưới của anh không đau sao?"
"Hả? Chỗ đau a. . . . . . Ai yêu, thật là đau. . . . . ." Một khi bị nhắc nhở, Mộ Ly lại kêu đau quá mức.
Quý Linh Linh bất mãn nhìn anh, "Anh làm bộ thật giỏi nha, mới vừa lúc nãy thấy anh lật người ôm tôi, cũng không thấy anh la đau?"
"Chuyện này. . . . . ." Cái cô bé này, sao lại nhạy bén như vậy chứ.
"Anh tốt nhất là nên cho tôi một lý do tốt, nếu không. . . . . ." Quý Linh Linh lúc này đã nhảy xuống giường, chà sát tay, đáng chết, vốn là đã không có chuyện gì, lại dám cùng cô chơi trò mập mờ!
"Đừng đừng đừng!" Mộ Ly không nghĩ tới, lồng ngực của anh không còn nóng, cô cư nhiên liền nhảy lên, "Nữ hiệp tha mạng, thật vẫn còn rất đau, hơn nữa hiện tại có chút sưng lên, không tin em nhìn xem?" Nói xong, anh làm bộ muốn vén chăn mỏng lên.
"Dừng tay!" Quý Linh Linh lập tức bỏ qua chuyện đó, "Không được nhúc nhích, đau thì cứ đau đi, dù sao cũng không có liên quan gì đến tôi. Thời gian không còn sớm, tôi muốn về nhà."
"Em nói cái gì?"
"Về nhà."
"Thôi đi, em biết bây giờ chúng ta đang ở đâu sao?" Mộ Ly lộn người qua, hả hê hỏi.
"Nhà anh nha, tôi đã từng tới nhà anh." Quý Linh Linh muốn nghĩ nhiều, cửa ra cầm giầy lên, muốn rời đi.
"Vậy em nhìn bên ngoài cửa sổ xem một chút, chỗ này có phải là nhà anh hay không?"
Quý Linh Linh nghe vậy, nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, con mẹ nó!
"Chúng ta bây giờ đang ở đâu?" Cư nhiên. . . . . ….Đang ở trên núi!
"Biệt thự ở trên núi."
"Anh. . . . . . Này, tại sao anh dẫn tôi lên núi?"
"Anh chuẩn bị , đem em giải quyết tại chỗ a." Giọng của một tên con trai cực kỳ mập mờ.
"Anh nói cái gì? Lặp lại lần nữa?" Quý Linh Linh giống như vũ trụ nhỏ, muốn nổ tung rồi.
"Tốt lắm tốt lắm, đừng nóng giận, anh chỉ là muốn cho chúng ta ở chung một chỗ, bồi dưỡng tình cảm một chút."
Bồi dưỡng tình cảm em gái anh!
"Đổi lý do lại!"
"A, được rồi, anh muốn tiến hành phục vụ cho em." Mộ Ly chẳng hề để ý nói, đây mới là mục đích thực sự của anh.
"Anh thật là rất hạ lưu 诶!" Quý Linh Linh liếc anh một cái, "Tôi không chơi với anh, tôi đi trước."
"Tốt, em dám đi một bước, anh liền vén chăn lên để cho em nhìn.”
Ax. . . . . . Cái loại uy hiếp như thế này, vô sỉ vãi!
"Anh. . . . . . Cái người này nha. . . . . . Vô sỉ!"
"Anh mặc kệ, dù sao em phải ở chỗ này với anh trong ba ngày, sau đó ba ngày, chúng ta trở về."
"Mộ Ly, anh không cần nói giỡn có được hay không?"
"Anh giống như đang đùa giỡn hay sao?" Mộ Ly nghe thấy lời của cô..., vẻ mặt nghiêm túc."Quý Linh Linh, em đối với anh rốt cuộc là có cảm giác cái gì? Anh nói thẳng cho em biết, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã xác định em là người ở bên cạnh anh cả đời này!"
Hả? Thượng tá Mộ coi như là đang thổ lộ sao?
"Chớ chọc tôi . . . . . . Anh. . . . . . Ha ha. . . . . ." Mặc dù biết rất rõ ràng tình cảm này của anh, nhưng vừa nói ra, chuyện này. . . . . .Lại làm cho cô có chút thẹn thùng.
"Nhìn thẳng anh mà trả lời, em đối với anh có cảm giác gì?"
Quý Linh Linh nhìn về phía anh, "Tôi đối với anh là có cảm tình, nhưng mà tôi lại muốn tiếp
tục duy trì mối quan hệ của chúng ta như thế này."
"Tại sao? Sao em không muốn tiến thêm một bước nữa?"
"Tiến thêm một bước? Rồi lùi lại một bước sao? Chia tay, hay là lại là như thế nào?"
"Anh sẽ càng thêm thương yêu em!"
Quý Linh Linh không thể nín được cười , "Ha ha, đã nói đừng nói đùa như vậy rồi, bây giờ tôi đối với chuyện của tương lai không có hứng thú. Nếu như anh nghĩ, chúng ta hãy duy trì tình trạng như bây giờ, nếu như anh không muốn như vậy, tôi sẽ đi."
"Quý Linh Linh, em có thể đừng đánh giá người khác bằng cái não bé của em được hay không??!!!" Anh bị cô ép đến điên rồi, người phụ nữ này thật sự là muốn mạng của anh mà, anh cũng đã làm như vậy, cô còn không xác định được là 100%, "Nếu như đổi lại là những người phụ nữ khác, họ nhất định sẽ cười lớn coi trọng lên giường anh."
"Hả? Thật sao? Vậy anh đi tìm những người phụ nữ khác đi, tốt lắm." Một câu này, mặt của Quý Linh Linh cũng trầm xuống.
Ax. . . . . . Anh giống như là đã nói sai rồi~
*******************************************