Mộ Ly sợ chọc cô lần nữa, liền không nói gì nữa, nghiêm túc xoa chân cho cô.
Ở phía xa nhìn động tác giữa hai người họ, có thể dùng từ “Ấm áp” để hình dung.
Một bóng lưng người đàn ông to lớn, ngồi lên chân sau, một chân khác làm ghế ngồi cho cô gái ấy. Dĩ nhiên người con gái ấy cũng rất phối hợp, đôi tay ôm chặt lấy cổ của người đàn ông, khiến anh tiết kiệm được hơi sức.
"Bây giờ thoải mái được chút nào chưa? Hai bàn chân cũng bị chà đến đỏ rồi, không cần thương tổn da mình mới phải đâu." Lúc Mộ Ly hỏi cũng không ngẩng đầu lên, vẫn nghiêm túc xoa nắn như cũ.
Qua 5 phút, cảm giác như mỏi trên chân Quý Linh Linh dưới bàn tay xoa nắn của anh cũng hết rồi. Khi Mộ Ly lên tiếng hỏi, lúc này Quý Linh Linh mới tỉnh táo lại , bản thân cứ như vậy để cho anh ôm.
"Anh ôm tôi như vậy không mệt sao?" Quý Linh Linh bỗng dưng hỏi một câu như vậy.
Lúc này, Mộ Ly ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt rất ôn hòa: "Nếu như em mập thêm tí nữa, thì anh không thể bảo đảm, hiện tại ôm em cũng không sao cả."
"Ai cho ngươi ôm?" Quý Linh Linh không muốn cho anh thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, cuống quít nghiêng đầu, nhưng khi cô nghiêng đầu thì đồng thì bộ ngực mềm mại của cô, dính sát vào trên mặt anh.
"Này, anh làm cái gì vậy hả?" Quý Linh Linh chợt ngả người ra, "Cái tên lưu manh này, tự nhiên cắn. . . . . .Anh. . . . . ."
"A!" Mộ Ly chợt lập tức bế cô lên, Quý Li Linh sợ hãi hét ầm lên, ôm chặt cổ anh.
"Xem ra, em không có việc gì rồi, cưng à." Gương mặt Mộ LY cười đến gian trá.
"Đúng. . . . . . Đúng vậy, tôi không có chuyện gì nữa, anh thả tôi xuống đi."
"Không được. Tại sao có thể bỏ mặc em chứ, chân của em bây giờ mà đi đường thì có thể không thoải mái, để anh ôm đi." Mộ Ly nói xong, đôi tay ôm chặt hơn mấy phần, giống như sợ Quý Linh Linh biến mất đi vậy.
"Anh không còn chơi xấu." Bây giờ giọng nói Quý Linh Linh cũng mềm mại hơn ban nãy, Mộ LY này đúng là quái vật, không biết cơ thể anh ta khỏe bao nhiêu, mới vừa rồi ôm mình lâu như vậy, bây giờ lại còn có thể ôm mình như thế này.
"Quý Linh Linh, nếu như anh không chơi xấu em thì anh biết đi tìm ai?" Mộ Ly dùng đỉnh đầu chạm lên trán nhỏ của cô, cười nói.
"Anh yêu ai thì tìm người đó, chuyện đó liên quan gì đến tôi?" Quý Linh Linh mất hứng lầm bầm một câu, nhưng trong lúc vô tình, hai tay cô thắt chặt như muốn độc chiếm lấy anh.
Mộ Ly cảm thấy cô nói chuyện hơi mờ ám: "Ha ha, anh đối với phụ nữ khác không có hứng thú."
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn anh.
"Tại sao nhìn anh như vậy?" Vẻ mặt Mộ Ly cũng theo đôi mắt cô nhất thời nghiêm túc
"Anh có thể khiến em an tâm không?" Trong mắt Quý Linh Linh dâng lên chút nước mắt.
Mộ Ly bởi vì câu nói của cô, nhất thời ngẩn người, nhưng ngay sau đó anh phản ứng lại, ý tứ của Quý Linh Linh anh đã hiểu. Anh đột nhiên ôm chặt cô vào lòng, kích động nói, "Quý Linh Linh, rốt cuộc anh cũng chờ được em."
Cảm nhận được sự kích động của anh, Quý Linh Linh cắn thật chặt môi, lần này cô lớn gan mở rộng tấm lòng, nếu không người đàn ông đang ôm mình vào lòng sẽ không thể nói lý nữa rồi.
Hai người nhắc lại chuyện cũ một hồi, Quý Linh Linh không đành lòng để anh ôm như vậy, quá phí sức lực.
"Mộ Ly, anh thả em xuống đi." Cô yêu cầu.
"Tại sao phải thả em xuống? Chắc không đổi ý chứ?" Giọng nói Mộ Ly có chút gấp gáp.
Quý Linh Linh thấy bộ dạng này của anh, không thể nín được cười , cô giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt anhL "Em sợ anh mệt."
"Hả? Người này đang quan tâm anh à?" Mộ Ly đến gần cô, dùng chóp mũi cọ lên mặt cô.
"Ha ha, đừng mà, nhột quá đi." Quý Linh Linh cười hì hì, dùng tay nhỏ đẩy đầu anh ra.
Cứ như vậy, cuộc sống khổ nạn của Mộ Ly cũng chấm dứtt, bây giờ suy nghĩ kỹ về chuyện hiểu lầm kia, thật đúng là khiến anh sợ hãi. Hơn nữa mới vừa rồi còn nghe cô nói chuyện với Lãnh Dạ hi, may nhờ anh chạy ra ngoài kịp không thôi cái tên kia chen vào rồi.
"Quý Linh Linh, bọn mình thương lượng một chuyện đi." Mộ Ly vừa cõng vừa nói chuyện mới cô gái đang nằm trên lưng mình.
"Ừ. . . . . ." Trong miệng Quý Linh Linh phát ra âm thanh đang buồn ngủ.
"Vậy. . . . . . Lãnh Dạ Hi và em. . . . ." Anh muốn hỏi một câu, dừng một chút, nhuw vậy có giống một thằng nhỏ trẻ trâu giận dỗi hay không?
"Hả? Thế nào?" Quý Linh Linh đỡ bờ vai anh rồi bò lên trên, sau đó lại ôm cổ anh, có còn xa lắm mới về đến nhà, mà cô cảm thấy hình như anh cõng cô đi lâu rồi.
". . . . . . Không có gì, bọn mình tâm sự đi, em buồn ngủ à?" Mộ Ly đêm đôi tay đỡ mông cô lên.
"Bọn mình bao giờ thì về đến nhà, em hơi mệt." Quý Linh Linh vùi đầu vào cô anh, mũi chạm vào gáy anh.
"Một lát bọn mình đến nơi." Bọn anh chỉ cần đi ra khỏi nửa dãy núi đang bao vây này, đại khái rất nhanh về đến nhà.
"Tại sao bọn mình không ngồi xe về? Anh có mệt không?" Quý Linh Linh nồng nặc giọng mũi, đã sớm hiện ra vẻ mệt mỏi.
Ha ha, anh cũng rất muốn mang cô cùng về nhà bằng xe , nhưng Tỉnh Tân Sinh là người là lòng dạ, phái người đi đón anh, vì anh nên anh cũng đông ý rồi. Cũng vì thế mà giờ chỉ có thế bước từng bước. Nhưng ngồi xa vẫn thoải mái của việc ngồi xe, đi bộ cũng có cái hạnh phúc của đi bộ. Ví dụ như hiên tại, anh có thể bình yên với Quý Linh Linh vậy, cõng cô, tựa như cõng toàn bộ thế giới của anh, đều an tĩnh lạ thường.
"Em muốn anh xui xẻo đến khi nào đây?" Mộ Ly không nói hết cảm giác thỏa mãn trên mặt, chỉ là bởi vì một cô gái bé bỏng, một cô gái bé bỏng đồng ý anh, ưng thuận yêu anh, một giây một phút, anh đều vui mừng .
"Ừ. . . . . ." Quý Linh Linh lúc này đã buồn ngủ cực kỳ, liền ôm cổ anh.
Cảm thấy tiếng hít thở âm ấm của cô, Mộ Ly cười lên, lộ ra mấy chiếc răng trắng tinh. Cô ngủ thiếp đi như vậy, nếu cứ tiếp tục thì chẳng may nhiễm gió lạnh thì không tốt.
Quý Linh Linh, làm sao em cứ chẳng hiểu phong tình là gì hả, hai người cùng nhau cảm nhận cảnh núi non hùng vĩ bai quanh , thỉnh thoảng có vào ánh sao nhấp nháy trên cao, chuyện này không phải thích thú lắm sao. Nhưng cô gái này lại chẳng hiểu ý tốt của anh.
Cho dù không có xe, anh chỉ cần gọi một cú điện thoại, chẳng lẽ không có ai đến đón bọn họ?
"Linh Linh, Linh Linh tỉnh lại đi."
"Ừ. . . . . . Em mệt . . . . ." Quý Linh Linh lầu bầu mấy câu.
"Trước tiên khoác áo lên cái đã, buổi tối sương nhiều, cảm thì rất phiền." Mộ Ly vừa nói xong, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.
Mà Quý Linh Linh tựa như tỉnh như không, nghiêng người dựa lên ngực anh, tùy ý anh làm gì thì làm."Trước tiên thay đi, rồi ngủ tiếp, được không?" Mộ Ly cởi áo khoác của mình xuống, rón rén mặc lên người cô.
Quý Linh Linh không theo anh, đúng là phụ nữ mà ngủ thì như núi lỡ, muốn ngủ thì đi ngủ, không để ý chút nào đến người đàn ông yêu sâu đậm bên cạnh cô, cũng khổ anh thật, người ôm mỹ nhân, mặc dù không thể làm ra những chuyện gì, nhưng ít ra cũng có thể tâm sự với nhau. Nhưng. . . . . . Ai. . . . . . Mộ Ly ngó mỹ nhân trong ngực mình, thì ép mùi vị khó chịu vào bụng.
Dùng câu nói của Tần Mộc vũ, chỉ cần anh đồng ý, thì cả đống phụ nữ chạy lên giường anh, mà có thể xếp thành tiểu đoàn nhỏ. Nhưng anh đối với mấy người phụ nữ tự dâng lên miệng ấy lại không có chút hứng thú nào cả, còn Quý Linh Linh là một ngoại lệ.
Trời cao đối với mỗi người đều công bằng như nhau, ví dụ như có người bởi vì tướng mạo anh tuân, thân phận cao quý, mà có thể đi coi thường tình yêu, thế nhưng lại là loại người, luôn luôn bị tổn thương vì chính tình yêu. Mà Thượng tá như anh chính là loại người như thế.
Nhớ đến những người phụ nữ anh từng hỉ mũi khinh thường họ, nhưng bây giờ thì sao, bởi vì Quyd Linh Linh, khiến người đàn ông này, mười năm sau lại rơi nước mắt lần nữa. Mỗi người đều một tên cướp cuả riêng mình, và tên cướp của anh cũng bắt đầu rồi.
"Mộ tiên sinh."
Bọn họ vẫn chưa đi xa, cả một hàng xe liền dừng ở ven đường.
Nhìn lão Trung, vẻ mặt Mộ Ly lập tức nghiêm túc.
"Chỉ cho mình ông đến đón tôi." Ngụ ý, lão Trung có phải hay không đã làm hơi quá.
"Mộ tiên sinh, toi lo người của tập đoàn Tư Khi sẽ mang tới rắc rối cho cậu." Lão Trung cúi thấp đầu, nói một cách khác, ông chính là lo lắng cho an nguy của cậu , mang theo nhiều người như vậy tới đây cũng là vì bảo vệ cậu.
"Về sau không nên tùy tiện mang bọn họ ra, phải che giấu tai mắt người khác." Mộ Ly cau mày.
"Lần sau sử dụng quân đội." Lão Trung vâng vâng dạ dạ nói.
"Lão Trung!" Mộ Ly lạnh giọng vang lên.
Xem ra lão Trung đã lớn tuổi rồi, có chút không dùng được, lấy sự việc sáng ngày hôm nay, anh bất quá chỉ vì Quý Linh Linh . . . . . .Có vậy mà, lão Trung lại dám tự mình điều động đặc cảnh đến đê bảo vệ, hiện tại thế nào, lại mang họ đến đây nữa, ông ấy thật sự khiến cho một người chủ như anh phải suy nghĩ lại.
"Mộ tiên sinh." Lão Trung rủ đầu xuống thấp hơn.
Mộ Ly không nói gì, ôm Quý Linh Linh đi đến trước xe.
Người đang đứng bên cạnh xe lo lắng mở cửa ra, cúi người.
Đặt Quý Linh Linh vào ghế sau, anh nói đối với lão Trung đang đứng vị trí cũ: " Đi."
"Vâng!" Lão Trung lúc này mới vội vã đi tới, ngồi lên chỗ ghế phụ tài xế.
"Lái xe." Mộ Ly ôm lấy Linh Linh, xe liền vững vàng đi.
Xa dẫn đầu vừa khởi động, hai mươi mấy chiếc xe phía sau cũng cùng nhau khởi động, chậm rãi đi theo sau xe.
"Tỉnh Tân Sinh. . . . . ."
Tỉnh Tân Sinh giơ tay lên ngăn lại lời nói của thuộc hạ, "Tăng thêm người, tôi muốn biết từng cử động của Mộ Ly."
"Vâng" đợi thuộc hạ đi rồi, anh dùng sức, ném mạnh ly rượu vang trên tay xuống đất.
Thì ra trước kia Mộ Ly đối xử khách sáo với anh, đều là làm bộ . Anh được đấy Mộ Ly, đại tiểu thư tập đoàn của Tư Kỳ, chủ động theo đuổi anh... mà anh còn dám không cảm kích? Như vậy, cũng đừng trách tôi đây không khách khí.
"Đại tiểu thư, người không tham gia dạ vũ nữa sao?"
Tư Kỳ Nại Mỹ quay người lại, một cái tát mạnh mẽ rơi lên mặt người mới hỏi.
"Đại tiểu thư, tha mạng." Người đàn ông bị đánh vội vã quỳ xuống đất, cơ thể không chịu được run rẩy.
"Ánh mắt mày mù sao? Không nhìn thấy Mộ Ly đi rồi sao? Anh ta đi rồi thì tôi xuống làm cái gì hả?" Tư Kỳ Nại Mỹ mắng to.
"Đại tiểu thư, bớt giận."
"Tôi bớt giận? Anh lấy cái gì để khiến tôi bớt giận đây? Cô ta là ai, chỉ là một cái nhân viên quèn, ngay cả một góc áo của tôi cũng không sánh bằng. CÔ ta có cái gì? Anh Dạ Hi lại thích cô ta, bây giờ ngay cả Mộ Ly cũng thích cô ta hả?" Tư Kỳ Nại Mỹ vừa nhắc đến Quý Linh Linh, trong lòng không nhịn được cơn giận.
"Đại tiểu thư, Quý Linh Linh thân phận thấp kém, không thể so sánh với đại tiểu thư cao qúy. Cho nên hi vọng đại tiểu thư, đừng vì loại người thấp kém ấy mà tức giận. Mộ Ly cũng là đàn ông, đối với người bình thường như Quý Linh Linh kia, chắc chắn sẽ có một ngày anh ta cũng ngán . . . . . ."
Tư Kỳ Nại Mỹ trợn mắt, nên người đàn ông kia không dám tiếp tục nói.
"Nói tiếp!"
À. . . . . .
"Với thân phận như Mộ Ly, phụ nữ bên cạnh đổi như thay quần áo vậy. Có lẽ bên cạnh anh ta có quá nhiều phụ nữu giàu sang, mà bây giờ anh ta ở chung với Quý Linh Linh, chắc chỉ do mới mẻ mà thôi. Cuối cùng anh ta và tiểu thư mới là người cùng chung một cấp bậc, chỉ cần đại tiểu thư cứ chủ động theo đuổi Mộ LY, bằng vẻ thùy mị nết na của tiểu thư, không lo mình không sánh bằng người phụ nữ kia đâu ạ.”
Người đàn ông kia run rẩy nói xong.
Tư Kỳ Nại Mỹ nhìn người đàn ông đang quỳ gối bên chân mình, nghĩ đến lời nói của anh ta cũng rất có đạo lý.
"Đứng lên đi."
Tư Kỳ Nại Mỹ xoay người lần nữa, đi tới bên cửa sổ. Đúng, bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, Quý Linh Linh kia cũng chỉ là người bình thường, cô ta có thể lấy cái gì để so sánh với cô?
Ở phía xa nhìn động tác giữa hai người họ, có thể dùng từ “Ấm áp” để hình dung.
Một bóng lưng người đàn ông to lớn, ngồi lên chân sau, một chân khác làm ghế ngồi cho cô gái ấy. Dĩ nhiên người con gái ấy cũng rất phối hợp, đôi tay ôm chặt lấy cổ của người đàn ông, khiến anh tiết kiệm được hơi sức.
"Bây giờ thoải mái được chút nào chưa? Hai bàn chân cũng bị chà đến đỏ rồi, không cần thương tổn da mình mới phải đâu." Lúc Mộ Ly hỏi cũng không ngẩng đầu lên, vẫn nghiêm túc xoa nắn như cũ.
Qua 5 phút, cảm giác như mỏi trên chân Quý Linh Linh dưới bàn tay xoa nắn của anh cũng hết rồi. Khi Mộ Ly lên tiếng hỏi, lúc này Quý Linh Linh mới tỉnh táo lại , bản thân cứ như vậy để cho anh ôm.
"Anh ôm tôi như vậy không mệt sao?" Quý Linh Linh bỗng dưng hỏi một câu như vậy.
Lúc này, Mộ Ly ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt rất ôn hòa: "Nếu như em mập thêm tí nữa, thì anh không thể bảo đảm, hiện tại ôm em cũng không sao cả."
"Ai cho ngươi ôm?" Quý Linh Linh không muốn cho anh thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, cuống quít nghiêng đầu, nhưng khi cô nghiêng đầu thì đồng thì bộ ngực mềm mại của cô, dính sát vào trên mặt anh.
"Này, anh làm cái gì vậy hả?" Quý Linh Linh chợt ngả người ra, "Cái tên lưu manh này, tự nhiên cắn. . . . . .Anh. . . . . ."
"A!" Mộ Ly chợt lập tức bế cô lên, Quý Li Linh sợ hãi hét ầm lên, ôm chặt cổ anh.
"Xem ra, em không có việc gì rồi, cưng à." Gương mặt Mộ LY cười đến gian trá.
"Đúng. . . . . . Đúng vậy, tôi không có chuyện gì nữa, anh thả tôi xuống đi."
"Không được. Tại sao có thể bỏ mặc em chứ, chân của em bây giờ mà đi đường thì có thể không thoải mái, để anh ôm đi." Mộ Ly nói xong, đôi tay ôm chặt hơn mấy phần, giống như sợ Quý Linh Linh biến mất đi vậy.
"Anh không còn chơi xấu." Bây giờ giọng nói Quý Linh Linh cũng mềm mại hơn ban nãy, Mộ LY này đúng là quái vật, không biết cơ thể anh ta khỏe bao nhiêu, mới vừa rồi ôm mình lâu như vậy, bây giờ lại còn có thể ôm mình như thế này.
"Quý Linh Linh, nếu như anh không chơi xấu em thì anh biết đi tìm ai?" Mộ Ly dùng đỉnh đầu chạm lên trán nhỏ của cô, cười nói.
"Anh yêu ai thì tìm người đó, chuyện đó liên quan gì đến tôi?" Quý Linh Linh mất hứng lầm bầm một câu, nhưng trong lúc vô tình, hai tay cô thắt chặt như muốn độc chiếm lấy anh.
Mộ Ly cảm thấy cô nói chuyện hơi mờ ám: "Ha ha, anh đối với phụ nữ khác không có hứng thú."
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn anh.
"Tại sao nhìn anh như vậy?" Vẻ mặt Mộ Ly cũng theo đôi mắt cô nhất thời nghiêm túc
"Anh có thể khiến em an tâm không?" Trong mắt Quý Linh Linh dâng lên chút nước mắt.
Mộ Ly bởi vì câu nói của cô, nhất thời ngẩn người, nhưng ngay sau đó anh phản ứng lại, ý tứ của Quý Linh Linh anh đã hiểu. Anh đột nhiên ôm chặt cô vào lòng, kích động nói, "Quý Linh Linh, rốt cuộc anh cũng chờ được em."
Cảm nhận được sự kích động của anh, Quý Linh Linh cắn thật chặt môi, lần này cô lớn gan mở rộng tấm lòng, nếu không người đàn ông đang ôm mình vào lòng sẽ không thể nói lý nữa rồi.
Hai người nhắc lại chuyện cũ một hồi, Quý Linh Linh không đành lòng để anh ôm như vậy, quá phí sức lực.
"Mộ Ly, anh thả em xuống đi." Cô yêu cầu.
"Tại sao phải thả em xuống? Chắc không đổi ý chứ?" Giọng nói Mộ Ly có chút gấp gáp.
Quý Linh Linh thấy bộ dạng này của anh, không thể nín được cười , cô giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt anhL "Em sợ anh mệt."
"Hả? Người này đang quan tâm anh à?" Mộ Ly đến gần cô, dùng chóp mũi cọ lên mặt cô.
"Ha ha, đừng mà, nhột quá đi." Quý Linh Linh cười hì hì, dùng tay nhỏ đẩy đầu anh ra.
Cứ như vậy, cuộc sống khổ nạn của Mộ Ly cũng chấm dứtt, bây giờ suy nghĩ kỹ về chuyện hiểu lầm kia, thật đúng là khiến anh sợ hãi. Hơn nữa mới vừa rồi còn nghe cô nói chuyện với Lãnh Dạ hi, may nhờ anh chạy ra ngoài kịp không thôi cái tên kia chen vào rồi.
"Quý Linh Linh, bọn mình thương lượng một chuyện đi." Mộ Ly vừa cõng vừa nói chuyện mới cô gái đang nằm trên lưng mình.
"Ừ. . . . . ." Trong miệng Quý Linh Linh phát ra âm thanh đang buồn ngủ.
"Vậy. . . . . . Lãnh Dạ Hi và em. . . . ." Anh muốn hỏi một câu, dừng một chút, nhuw vậy có giống một thằng nhỏ trẻ trâu giận dỗi hay không?
"Hả? Thế nào?" Quý Linh Linh đỡ bờ vai anh rồi bò lên trên, sau đó lại ôm cổ anh, có còn xa lắm mới về đến nhà, mà cô cảm thấy hình như anh cõng cô đi lâu rồi.
". . . . . . Không có gì, bọn mình tâm sự đi, em buồn ngủ à?" Mộ Ly đêm đôi tay đỡ mông cô lên.
"Bọn mình bao giờ thì về đến nhà, em hơi mệt." Quý Linh Linh vùi đầu vào cô anh, mũi chạm vào gáy anh.
"Một lát bọn mình đến nơi." Bọn anh chỉ cần đi ra khỏi nửa dãy núi đang bao vây này, đại khái rất nhanh về đến nhà.
"Tại sao bọn mình không ngồi xe về? Anh có mệt không?" Quý Linh Linh nồng nặc giọng mũi, đã sớm hiện ra vẻ mệt mỏi.
Ha ha, anh cũng rất muốn mang cô cùng về nhà bằng xe , nhưng Tỉnh Tân Sinh là người là lòng dạ, phái người đi đón anh, vì anh nên anh cũng đông ý rồi. Cũng vì thế mà giờ chỉ có thế bước từng bước. Nhưng ngồi xa vẫn thoải mái của việc ngồi xe, đi bộ cũng có cái hạnh phúc của đi bộ. Ví dụ như hiên tại, anh có thể bình yên với Quý Linh Linh vậy, cõng cô, tựa như cõng toàn bộ thế giới của anh, đều an tĩnh lạ thường.
"Em muốn anh xui xẻo đến khi nào đây?" Mộ Ly không nói hết cảm giác thỏa mãn trên mặt, chỉ là bởi vì một cô gái bé bỏng, một cô gái bé bỏng đồng ý anh, ưng thuận yêu anh, một giây một phút, anh đều vui mừng .
"Ừ. . . . . ." Quý Linh Linh lúc này đã buồn ngủ cực kỳ, liền ôm cổ anh.
Cảm thấy tiếng hít thở âm ấm của cô, Mộ Ly cười lên, lộ ra mấy chiếc răng trắng tinh. Cô ngủ thiếp đi như vậy, nếu cứ tiếp tục thì chẳng may nhiễm gió lạnh thì không tốt.
Quý Linh Linh, làm sao em cứ chẳng hiểu phong tình là gì hả, hai người cùng nhau cảm nhận cảnh núi non hùng vĩ bai quanh , thỉnh thoảng có vào ánh sao nhấp nháy trên cao, chuyện này không phải thích thú lắm sao. Nhưng cô gái này lại chẳng hiểu ý tốt của anh.
Cho dù không có xe, anh chỉ cần gọi một cú điện thoại, chẳng lẽ không có ai đến đón bọn họ?
"Linh Linh, Linh Linh tỉnh lại đi."
"Ừ. . . . . . Em mệt . . . . ." Quý Linh Linh lầu bầu mấy câu.
"Trước tiên khoác áo lên cái đã, buổi tối sương nhiều, cảm thì rất phiền." Mộ Ly vừa nói xong, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.
Mà Quý Linh Linh tựa như tỉnh như không, nghiêng người dựa lên ngực anh, tùy ý anh làm gì thì làm."Trước tiên thay đi, rồi ngủ tiếp, được không?" Mộ Ly cởi áo khoác của mình xuống, rón rén mặc lên người cô.
Quý Linh Linh không theo anh, đúng là phụ nữ mà ngủ thì như núi lỡ, muốn ngủ thì đi ngủ, không để ý chút nào đến người đàn ông yêu sâu đậm bên cạnh cô, cũng khổ anh thật, người ôm mỹ nhân, mặc dù không thể làm ra những chuyện gì, nhưng ít ra cũng có thể tâm sự với nhau. Nhưng. . . . . . Ai. . . . . . Mộ Ly ngó mỹ nhân trong ngực mình, thì ép mùi vị khó chịu vào bụng.
Dùng câu nói của Tần Mộc vũ, chỉ cần anh đồng ý, thì cả đống phụ nữ chạy lên giường anh, mà có thể xếp thành tiểu đoàn nhỏ. Nhưng anh đối với mấy người phụ nữ tự dâng lên miệng ấy lại không có chút hứng thú nào cả, còn Quý Linh Linh là một ngoại lệ.
Trời cao đối với mỗi người đều công bằng như nhau, ví dụ như có người bởi vì tướng mạo anh tuân, thân phận cao quý, mà có thể đi coi thường tình yêu, thế nhưng lại là loại người, luôn luôn bị tổn thương vì chính tình yêu. Mà Thượng tá như anh chính là loại người như thế.
Nhớ đến những người phụ nữ anh từng hỉ mũi khinh thường họ, nhưng bây giờ thì sao, bởi vì Quyd Linh Linh, khiến người đàn ông này, mười năm sau lại rơi nước mắt lần nữa. Mỗi người đều một tên cướp cuả riêng mình, và tên cướp của anh cũng bắt đầu rồi.
"Mộ tiên sinh."
Bọn họ vẫn chưa đi xa, cả một hàng xe liền dừng ở ven đường.
Nhìn lão Trung, vẻ mặt Mộ Ly lập tức nghiêm túc.
"Chỉ cho mình ông đến đón tôi." Ngụ ý, lão Trung có phải hay không đã làm hơi quá.
"Mộ tiên sinh, toi lo người của tập đoàn Tư Khi sẽ mang tới rắc rối cho cậu." Lão Trung cúi thấp đầu, nói một cách khác, ông chính là lo lắng cho an nguy của cậu , mang theo nhiều người như vậy tới đây cũng là vì bảo vệ cậu.
"Về sau không nên tùy tiện mang bọn họ ra, phải che giấu tai mắt người khác." Mộ Ly cau mày.
"Lần sau sử dụng quân đội." Lão Trung vâng vâng dạ dạ nói.
"Lão Trung!" Mộ Ly lạnh giọng vang lên.
Xem ra lão Trung đã lớn tuổi rồi, có chút không dùng được, lấy sự việc sáng ngày hôm nay, anh bất quá chỉ vì Quý Linh Linh . . . . . .Có vậy mà, lão Trung lại dám tự mình điều động đặc cảnh đến đê bảo vệ, hiện tại thế nào, lại mang họ đến đây nữa, ông ấy thật sự khiến cho một người chủ như anh phải suy nghĩ lại.
"Mộ tiên sinh." Lão Trung rủ đầu xuống thấp hơn.
Mộ Ly không nói gì, ôm Quý Linh Linh đi đến trước xe.
Người đang đứng bên cạnh xe lo lắng mở cửa ra, cúi người.
Đặt Quý Linh Linh vào ghế sau, anh nói đối với lão Trung đang đứng vị trí cũ: " Đi."
"Vâng!" Lão Trung lúc này mới vội vã đi tới, ngồi lên chỗ ghế phụ tài xế.
"Lái xe." Mộ Ly ôm lấy Linh Linh, xe liền vững vàng đi.
Xa dẫn đầu vừa khởi động, hai mươi mấy chiếc xe phía sau cũng cùng nhau khởi động, chậm rãi đi theo sau xe.
"Tỉnh Tân Sinh. . . . . ."
Tỉnh Tân Sinh giơ tay lên ngăn lại lời nói của thuộc hạ, "Tăng thêm người, tôi muốn biết từng cử động của Mộ Ly."
"Vâng" đợi thuộc hạ đi rồi, anh dùng sức, ném mạnh ly rượu vang trên tay xuống đất.
Thì ra trước kia Mộ Ly đối xử khách sáo với anh, đều là làm bộ . Anh được đấy Mộ Ly, đại tiểu thư tập đoàn của Tư Kỳ, chủ động theo đuổi anh... mà anh còn dám không cảm kích? Như vậy, cũng đừng trách tôi đây không khách khí.
"Đại tiểu thư, người không tham gia dạ vũ nữa sao?"
Tư Kỳ Nại Mỹ quay người lại, một cái tát mạnh mẽ rơi lên mặt người mới hỏi.
"Đại tiểu thư, tha mạng." Người đàn ông bị đánh vội vã quỳ xuống đất, cơ thể không chịu được run rẩy.
"Ánh mắt mày mù sao? Không nhìn thấy Mộ Ly đi rồi sao? Anh ta đi rồi thì tôi xuống làm cái gì hả?" Tư Kỳ Nại Mỹ mắng to.
"Đại tiểu thư, bớt giận."
"Tôi bớt giận? Anh lấy cái gì để khiến tôi bớt giận đây? Cô ta là ai, chỉ là một cái nhân viên quèn, ngay cả một góc áo của tôi cũng không sánh bằng. CÔ ta có cái gì? Anh Dạ Hi lại thích cô ta, bây giờ ngay cả Mộ Ly cũng thích cô ta hả?" Tư Kỳ Nại Mỹ vừa nhắc đến Quý Linh Linh, trong lòng không nhịn được cơn giận.
"Đại tiểu thư, Quý Linh Linh thân phận thấp kém, không thể so sánh với đại tiểu thư cao qúy. Cho nên hi vọng đại tiểu thư, đừng vì loại người thấp kém ấy mà tức giận. Mộ Ly cũng là đàn ông, đối với người bình thường như Quý Linh Linh kia, chắc chắn sẽ có một ngày anh ta cũng ngán . . . . . ."
Tư Kỳ Nại Mỹ trợn mắt, nên người đàn ông kia không dám tiếp tục nói.
"Nói tiếp!"
À. . . . . .
"Với thân phận như Mộ Ly, phụ nữ bên cạnh đổi như thay quần áo vậy. Có lẽ bên cạnh anh ta có quá nhiều phụ nữu giàu sang, mà bây giờ anh ta ở chung với Quý Linh Linh, chắc chỉ do mới mẻ mà thôi. Cuối cùng anh ta và tiểu thư mới là người cùng chung một cấp bậc, chỉ cần đại tiểu thư cứ chủ động theo đuổi Mộ LY, bằng vẻ thùy mị nết na của tiểu thư, không lo mình không sánh bằng người phụ nữ kia đâu ạ.”
Người đàn ông kia run rẩy nói xong.
Tư Kỳ Nại Mỹ nhìn người đàn ông đang quỳ gối bên chân mình, nghĩ đến lời nói của anh ta cũng rất có đạo lý.
"Đứng lên đi."
Tư Kỳ Nại Mỹ xoay người lần nữa, đi tới bên cửa sổ. Đúng, bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, Quý Linh Linh kia cũng chỉ là người bình thường, cô ta có thể lấy cái gì để so sánh với cô?