Lúc Quý Linh Linh tỉnh dậy, thì đã gần đến mười hai giờ trưa.
"Quý tiểu thư, cơm trưa của cô đã chuẩn bị xong rồi." Quý Linh Linh đi ra ngoài phòng ngủ, đã thấy A Tú đứng đợi ở cửa.
"Được rồi, cám ơn cô." Quý Linh Linh đi về phía trước, A Tú theo sát phía sau.
Đến phòng ăn, trên bàn có hai chén mì hoành thánh, còn lại là rau sống nhìn rất tươi.
Vừa thấy được mì hoành thánh mà cô thích ăn, Quý Linh Linh không thể nín được cười, "A Tú, đầu bếp chỗ này là ai vậy, tôi muốn cám ơn ông ấy."
"Quý tiểu thư, tại sao lại nói như vậy?" A Tú kéo ghế cho Quý Linh Linh, lúc này thì Quý Linh Linh mới ngồi xuống.
"Mỗi bữa ăn đều nấu món tôi thích ăn, tôi đương nhiên phải cám ơn ông ấy."
A Tú sững sờ, nghe ra được ý tứ ở trong câu này, hình như có chút gì đó không đúng. A Tú nhìn bàn bày đầy các món ăn, đều là do Mộ tiên sinh kêu người làm. . . . . . Hơn nữa mì hoành thánh này, là do Mộ tiên sinh sáng sớm đã cố ý đi mua từ bên ngoài về. Cứ như vậy, phải cám ơn Mộ tiên sinh mới đúng.
"Ai ui." Quý Linh Linh mới vừa giơ tay lên, bả vai liền truyền đến một trận đau đớn.
"Quý tiểu thư, cô làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?" A Tú thấy thế liền vội vàng hỏi.
Quý Linh Linh thấy bộ dáng khẩn trương của A Tú, không thể nín được cười, "Không có sao, chỉ là bả vai có chút đau, giống như buổi tối lúc ngủ bị cảm lạnh, không có sao.Cô đã ăn cơm chưa? Chúng ta cùng nhau ăn đi." Nói xong, Quý Linh Linh liền cầm một đôi đũa làm bộ muốn thả vào trong tay A Tú.
Ngay lập tức A Tú liền lui về phía sau mấy bước, "Quý tiểu thư, tôi đã ăn rồi."
Quý Linh Linh sững sờ để tay ở giữa không trung, "A, được rồi, vậy tôi ăn một mình vậy." Thấy bộ dạng A Tú như vậy, cô cũng không nói thêm gì nữa, vốn nghĩ là muốn dụ dỗ A Tú, để sau này giúp cô làm việc, nhưng xem ra trước mắt có chút khó khăn rồi.
Mới vừa uống một ngụm canh, Quý Linh Linh liền hỏi, "Ari đâu? Tại sao tôi không thấy cô ấy vậy?"
Hai người này trước giờ đều như hình với bóng, giờ thiếu một người liền thấy kì kì.
"Mộ tiên sinh có việc giao cho cô ấy đi làm rồi."
"À." Quý Linh Linh suy tư một hồi, sau đó hỏi nói: "Vậy Mộ tiên sinh đâu?"
"Mộ tiên sinh đã đi công tác rồi."
"Công tác?" Cái từ này thật hiếm khi được nghe thấy nha.
"Vâng, đúng vậy, trời còn chưa sáng, Mộ tiên sinh và chú Trung đã đi rồi."
"À." Quý Linh Linh lại cúi đầu tiếp tục ăn, giống như là đang suy nghĩ điều gì đó.
"Quý tiểu thư, A Tú, tôi đã trở về." Đang lúc này thì Ari đã trở về.
"Ari, cô đã đi đâu vậy?" Quý Linh Linh ngừng tay, ngẩng đầu lên hỏi.
"Quý tiểu thư, tôi giúp cô đi mời một vài người." Ari bước nhanh tới trước mặt của Quý Linh Linh, ngẩng mặt nói.
"Giúp tôi mời? Là ai vậy?" Nghe Ari nói như vậy, cô có chút không hiểu.
Ari ngẩn ra, không hiểu vì sao Quý Linh Linh lại nói như vậy, cô nghi ngờ nhìn về phía A Tú.
Lúc này A Tú mới nghiêm mặt nói, "Là như vậy, Mộ tiên sinh lo lắng Quý tiểu thư mỗi ngày đều nhàm chán, cho nên kêu Ari đi mời một vài giáo viên đến đây."
"Giáo viên?" Quý Linh Linh vừa nghe thấy, cằm thiếu chút nữa đã rớt xuống.
"Đúng vậy, Mộ tiên sinh nói muốn đáp lễ lại cho cô, Ari cũng không có rõ, tuy nhiên ngài ấy nói muốn tôi đi mời nhiều giáo viên đến đây cho tiểu thư." Ari lúng túng nói.
"Đáp lễ lại?" Quý Linh Linh khuôn mặt hồ đồ, căn bản là nghe không hiểu ý tứ của bọn họ.
"Mộ tiên sinh nói, Quý tiểu thư đối với ngài ấy rất tốt, vì vậy không thể chỉ để Quý tiểu thư bỏ tâm tư ra, cho nên Mộ tiên sinh hiện tại chính là muốn làm cho Quý tiểu thư không còn cô đơn." A Tú không sợ người khác làm phiền tiếp tục giải thích.
Cô đơn cái P! Quý Linh Linh hoàn toàn hiểu rõ, Mộ Ly chính là một con hồ ly già , đem cô nhốt ở chỗ này, lại tìm lý do cũng đặc biệt đàng hoàng, quả nhiên là gian trá. Anh ấy bây giờ làm như vậy, không biết khi nào anh ấy mới trở về, lại muốn nói cho cô biết, Quý Linh Linh em lại nợ anh một lần.
"Nếu cho tôi ra ngoài, thì còn sợ cô đơn cái gì nữa" Quý Linh Linh cúi đầu lại nuốt hoành thánh vào miệng, lén lút lầu bầu .
"Ari, cô đi tìm giáo viên dạy môn gì vậy?"
"A, tôi đã mời rất nhiều người, Quý tiểu thư có thể tùy ý chọn. Có giáo viên dạy đàn dương cầm, đàn vi-ô-lông, cổ tranh, trang điểm, yoga, bơi lội, đá cầu, cầu lông huấn luyện viên, giáo viên để nói chuyện phiếm. . . . . ."
"Ngừng!" Ari đang nói say sưa ngon lành, Quý Linh Linh lập tức kêu dừng.
Quý Linh Linh trợn to hai mắt, hoàn toàn không hiểu Ari đang nói cái gì, như vậy là có ý gì, coi cô như là đứa bé sao? Giáo dục toàn phần, mọi thứ đều không được kém, mấu chốt chính là, "Cái đó. . . . . . Cái gì gọi là giáo viên dạy nói chuyện phiếm?".
"A, cái đó a, là Mộ tiên sinh nói là tìm người để cùng cô nói chuyện." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ari cười đến rực rỡ.
Ông trời, thật là coi cô như là trẻ con nha, hơn nữa phương pháp nuôi dạy trẻ con bây giờ, là dạy nó nói chuyện sao? Anh ấy rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì? Quý Linh Linh vuốt cằm dưới, tự hỏi.
"Quý tiểu thư, Quý tiểu thư?"
"Hả?" Quý Linh Linh ngẩng đầu nhìn A Tú.
"Quý tiểu thư ăn cơm trước đi, một lát nữa thức ăn sẽ nguội đó."
"A, được rồi." Quản anh ấy muốn giở trò khỉ gió gì, ăn no bụng trước đã, kế tiếp chính là gặp chiêu thì phá chiêu thôi. (Mad: ý là đến lúc đó rồi tính á.)
Quả nhiên, sau khi Quý Linh Linh ăn no, liền bắt đầu cùng với đủ loại giáo viên và huấn luyện viên ứng biến. Khi Ari đem thời khóa biểu đến trước mặt cô thì Quý Linh Linh đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, cư nhiên là xếp kín cả tháng, có thể hay không là quá ưu tú rồi?
"Quý tiểu thư, như thế nào? Đối với sự sắp xếp như vậy cô có hài lòng không?" Ari đi tới trước mặt của cô, híp mắt cười hỏi.
Hài lòng, có thể không hài lòng được không? Muốn để cho cô có thể nhớ lại, cảnh tượng đi học năm đó, mỗi ngày đều tràn đầy các môn học.
"Vậy trước tiên chúng ta học cắm hoa đi." Ari nói xong, liền ngồi thẳng lên, "Mời giáo viên vào thôi."
Sau đó, một người ăn mặc mộc mạc, tóc búi cao xuất hiện trước mặt cô.
"Xin chào Quý tiểu thư." Giáo viên đi tới trước mặt Quý Linh Linh , khẽ cúi người chào.
"Chào cô giáo."
"Không biết Quý tiểu thư thích hoa gì?" Giáo viên hỏi.
"Ách. . . . . . Hoa gì cũng thích." Thật ra thì cô không có thật thích hoa gì, chỉ cần màu sắc đẹp mắt, hoa nở phải đầy đặn một chút là được, mà cô lại còn bị dị ứng với phấn hoa, muốn thích cũng không được.
"Vậy thì tốt, tôi liền tùy tiện chọn mấy loại hoa, dạy một chút cho Quý tiểu thư." Giáo viên vừa nói hết lời, liền quỳ hai đầu gối xuống ngồi trước bàn trà, chọn mấy đóa hoa Bách Hợp, lại tìm mấy cây Mãn Thiên Tinh, màu sắc, độ dài, mỗi cái đều được chọn vô cùng cẩn thận.
Lúc cô giáo đang chọn hoa, liền không nói gì thêm, Quý Linh Linh tựa vào trên ghế sa lon, đột nhiên nghĩ đến nếu như vào lúc này có chút âm nhạc nữa thì thật là tốt.
"Quý tiểu thư, tôi đã làm xong, cô tùy ý có thể đặt ở bất kì chỗ nào. . . . . . Quý tiểu thư?" Giáo viên ngẩng đầu lên, hài lòng nhìn tác phẩm của mình, nhưng khi bà nhìn Quý Linh Linh thì liền ngớ người.
Ax. . . . . .
Ari liếc mắt nhìn thấy Quý Linh Linh đã ngủ trên ghế salong, gương mặt không khỏi có chút bất đắc dĩ, "Chuyện này. . . . . .cô giáo à. . . . . ."
"Thế nào?" Đúng lúc ấy thì, Mộ Ly và lão Trung cùng nhau đi vào.
"Mộ tiên sinh." Ari vừa nhìn thấy, lập tức cúi đầu.
Cô giáo cũng đứng lên, cung kính chào hỏi.
Mộ Ly liếc mắt nhìn người phụ nữ đã ngủ say trên ghế sa long, hình như đã hiểu rõ ràng.
"Tại sao lại để Quý tiểu thư ngủ ở chỗ này?" Âm thanh của Mộ Ly cũng không phải là cao, nhưng giọng nói lại có ý trách cứ.
"Mộ. . . . . . Mộ tiên sinh, Quý tiểu thư mới vừa rồi còn rất tốt, nhưng sau khi hoa được hoàn thành, cô ấy liền ngủ mất rồi." Ari đau khổ nghiêm mặt nói, làm sao lại như vậy, Quý tiểu thư rõ ràng mới vừa thức dậy rồi ăn cơm, làm sao mới được một lúc lại ngủ thiếp đi rồi.
Mộ Ly ôm lấy Quý Linh Linh, nhìn người trong ngực như cũ vẫn chưa thức dậy, anh cũng không có nói gì thêm nữa, chỉ là trước khi lên lầu nói một câu, trả cho cô giáo tiền lương một tháng, không cần trở lại nữa.
“Vâng, được ạ." Ari cau mày, nhìn Mộ Ly đã lên lầu, lúc này mới xoay người, nói với cô giáo: "Thật xin lỗi, Mộ tiên sinh không hài lòng với công việc của cô, một lát nữa tôi sẽ đưa tiền cho cô."
"Chẳng lẽ là tôi đã làm gì không tốt sao?"
"Chuyện này. . . . . ." Ari còn muốn nói điều gì, nhưng mà rõ ràng là hoa cắm rất đẹp mà.
"Không phải cô là cô làm không tốt, chỉ là Quý tiểu thư không thích, mời cô trở về đi." Lão Trung đi lên phía trước, thay Ari giải vây.
Ari nhìn lão Trung, thật là không cầm được gật đầu, chính là nguyên nhân này, bởi vì Quý tiểu thư không thích, cho nên Mộ tiên sinh cũng không thích!
Sau khi cô giáo rời khỏi, lão Trung cười ha hả nhìn Ari, "Tốt lắm, không nên mất hứng, Mộ tiên sinh không có ý muốn trách cô."
"Không phải đâu, chú Trung, cô giáo đó thật sự là rất tốt, nhưng không biết vì sao Quý tiểu thư lại ngủ mất, hơn nữa còn là vừa mới ngủ, không có bị cảm lạnh." Ari như cũ giải thích, nếu như Quý tiểu thư bởi vì ở trên ghế sofa ngủ mà ngã bệnh, cô nhất định sẽ chạy không thoát được tội danh.
"Yên tâm, thân thể của Quý tiểu thư rất tốt, không có yếu như vậy, sẽ không bị cảm lạnh." Lão Trung cười cười nói, nếu như Quý tiểu thư yếu đuối như vậy, làm sao có thể thu phục được tiên sinh nhà chúng ta.
"Nhưng. . . . . ."
"Ari, Mộ tiên sinh để bánh ngọt ở chỗ nào? Quý tiểu thư muốn ăn."
Ari còn muốn nói tiếp cái gì, A Tú đã từ trên lầu đi xuống, hỏi.
"Bánh ngọt? Chú Trung, Mộ tiên sinh mua bánh ngọt sao?" Ari hỏi.
"Ai nha, ở trên xe, tôi quên mất. Mộ tiên sinh cố ý mua bánh ngọt về!" Nói xong, lão Trung còn chưa chờ A Tú và Ari có phản ứng liền vội vàng chạy ra ngoài.
Ari ngơ ngác nhìn A Tú, "Tú tỷ tỷ, Mộ tiên sinh thật sự rất thương Quý tiểu thư nha."
A Tú như cũ bày bộ mặt lạnh, "Đó là chuyện tiên sinh, không có quan hệ với chúng ta. Chúng ta chỉ cần hầu hạ Quý tiểu thư cho tốt là được, hiểu chưa?"
"Ừ, tôi biết rồi." Ari cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, hầu hạ tốt cho Quý tiểu thư, nghe thì thật sự là chuyện rất chuyện đơn giản, nhưng mà Quý tiểu thư yêu thích nhất chính là ngủ, bọn họ hầu hạ như thế nào được.
"Ari, nhanh lên một chút đem bánh ngọt cầm lên đi." Lão Trung thở hổn hển đi tới, cầm trong tay chính là bánh Hoa Quế, bỏ vào trong tay Ari.
"Đó, đây là bánh Hoa Quế ở trong nội thành sao? Nghe nói là rất ngon."
"Ừ, Quý tiểu thư chỉ thích bánh ở chỗ này." Lão Trung lau mồ hôi trên trán liền nói.
"Chỗ đó cách trung tâm chợ rất là xa nha."
"Ari không cần biết, nhanh mang lên đi!". A Tú thúc giục.
"Tốt tốt, tôi hiện tại liền mang lên." Ari lập tức im lặng, bây giờ không phải là thời gian tám chuyện, Mộ tiên sinh đối tốt với Quý tiểu thư, người mù cũng có thể cảm thấy .
Chỉ trong chốc lát, Ari liền từ trong phòng lui ra. Gương mặt đau khổ như bị cực hình vậy.
Thế nào lại nhanh như vậy? Thấy Ari đi xuống lầu , lão Trung không nhịn được hỏi nói: " Ari, vẻ mặt của cô là sao vậy?"
"Ai, Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư giống như là cãi nhau."
"Cãi nhau?" Lão Trung cùng A Tú không hẹn mà cùng hỏi, hai người đều kinh ngạc.
"Tại sao lại cãi nhau?"
"Tôi cũng không rõ lắm, dù sao tôi chỉ nhìn thấy Mộ tiên sinh ngồi ở bên giường, má trái rất đỏ, Quý tiểu thư lại ngồi trên người Mộ tiên sinh, mà không khí giữa hai người rất quỷ dị." Ari cố gắng mô tả ra bộ dáng của hai người như đang ở trong "Đại Chiến Thế Giới" vậy.
Mộ tiên sinh bị đánh! ?
"Ari a, làm sao cô biết là Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư cãi nhau?" Lão Trung một mặt lo lắng, sao không để cho người già như ông an tâm một chút chứ, không phải là quan hệ cìn rất tốt sao? Sáng nay Mộ tiên sinh lúc ra cửa gương mặt còn rất vui mừng, ngay cả bánh ngọt, ngài ấy còn cố ý lái xe đi mua, nghe nói là bởi vì Quý tiểu thư buổi tối nằm mơ nói rất muốn ăn bánh Hoa Quế nha ~
"Tôi đứng ở trước cửa, liền nghe được hai người bọn họ nói. Quý tiểu thư nói gì, không cần phải để ý đến, để cho tôi chết đi coi như xong, mà Mộ tiên sinh đã nói cái gì, em chết, anh làm thế nào các loại, tôi cũng không biết là việc gì ." Ari bĩu môi, làm sao lại đau khổ như vậy, hai người không phải còn tốt sao? Tại sao lại cãi nhau rồi.
"Sau đó thì sao?" Lão Trung và A Tú liếc mắt nhìn nhau, hai người lại cùng hỏi, Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư thật là không làm cho người khác yên tâm được, luôn làm cho A Tú lo lắng.
"Sau đó tôi liền gõ cửa a, Mộ tiên sinh rống to cho tôi vào, tôi để bánh Hoa Quế xuống, liền lui nhanh ra ngoài."
"A, vậy là bọn họ nói chuyện xong rồi." Lão Trung tự mình ra kết luận, nhưng là hai người bọn họ nói chuyện gì nha? Kể từ khi ông biết Mộ tiên sinh…….. ông thật sự là hưng phấn không thôi, lại thấy Quý tiểu thư an tĩnh khéo léo, chắc hẳn hai người bọn họ sẽ thành một đôi rất đẹp, hơn nữa tình cảm lại được tiến hơn một bước.
"Vậy chúng ta nên làm thế nào?" Ari lại hỏi.
"Cái gì là làm thế nào?"
"Chúng ta có nên đứng canh giữ ở cửa không, chờ Mộ tiên sinh phân phó?" Ari hỏi.
Đúng vậy đúng vậy, thật nên đứng ở trước cửa chờ.
"Ari, chúng ta lên trên lầu đi." A Tú đột nhiên nói nói.
"Tốt!" Ari liên tục chạy không ngừng lên lầu.
"Đứng lại."
Két! Chị em các nàng vẫn chưa đi được hai bước, lão Trung lại gọi hai người lại.
" Chú Trung?"
"Các ngươi đi nghỉ đi cho khỏe, trên lầu có Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư là được rồi, xuống đây đi, chúng ta đi ra ngoài." Lão Trung nhìn hai chị em này, thiệt là, họ muốn đi nghe lén, hỏi thăm bát quái, như vậy sao được!
"A, được rồi." Ari u oán nhìn A Tú, hai người liền phờ phạc rã rượi từ trên lầu đi xuống, lão Trung thật là nhàm chán, họ chỉ là muốn biết, Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư gây chuyện gì mà thôi, họ chỉ muốn ở giữa an ủi mà thôi mà.
Sau khi phòng khách dưới lầu yên tĩnh, lúc này cả biệt thự chỉ còn sót lại hai người đang ở trong phòng này.
"Quý Linh Linh, anh mua cho em bánh Hoa Quế, em lại nợ anh thêm một lần."
"Nói bậy! Ai nhờ anh mua, là anh nghe lén người ta nói mớ, tự nguyện đi mua, mắc mớ gì tới em.?"
"Em không nhắc tới anh cũng quên mất, tối hôm qua em gối lên tay của anh ngủ cả đêm, lại nợ anh một lần."
"Mộ Ly, anh là tên khốn kiếp, ai cho anh lên giường em ngủ, làm cho em sau khi thức dậy, cả người liền nhức mỏi!"
"Chậc! Vậy em nên bổ sung thêm canxi."
"Anh mới nên bổ sung thêm canxi thì có!"
"Bánh Hoa Quế, một lần chỉ có thể ăn một cái, ăn ngọt quá nhiều, đối với thân thể của em sẽ không tốt."
"Em thích ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, anh mua cho em, chính là của em rồi!"
"Anh nói, không thể ăn quá nhiều."
"Tốt, anh không cho em ăn, vậy thì để em đói chết luôn đi! Chết đi coi như xong, chết rồi, cũng không cần phải chăm sóc anh, cũng không cần để cho anh hành hạ, mọi chuyện đều xong hết."
"Em không thể chết, em chết, làm sao bồi thường cho anh được? Em mà chết, anh còn phải mua quan tài cho em, tổ chức tang lễ cho em, vậy em lại nợ anh thêm nhiều lần nữa, chắc chắn kiếp sau của em cũng không trả hết được!"
"Anh. . . . . . Em muốn ăn, em thích ăn! Anh muốn ăn, anh cũng có thể ăn, tại sao đi giành với em làm gì?"
"Vậy em đút cho anh."
"Em không muốn, anh cũng không phải là không có tay có chân!"
"Đây chính là em nợ anh."
Hứ. . . . . .
"Quý Linh Linh, em cố ý, toàn bộ đều nhét vào trong lỗ mũi của anh rồi!"
"Em hiện tại là đang nằm, làm sao biết miệng anh nằm ở đâu chứ."
"Ngồi dậy."
"Vậy không được, em hiện tại rất mệt, em muốn ngủ."
"Bây giờ là mấy giờ rồi mà em lại muốn ngủ chứ?"
"Không cần anh quan tâm, em hiện tại yêu thích nhất chính là ngủ, không được sao?"
"Không được!"
"Anh. . . . . . Không mượn anh xen vào chuyện của em."
"Đứng dậy, rời giường, đi ra ngoài dạo với anh ."
"Em không đi, anh muốn đi thì đi một mình đi."
Kế tiếp là đại chiến 300 hiệp, Mộ Ly nói một câu, "Em phải trả nợ cho anh, anh nói gì phải nghe đấy."
Quý Linh Linh mặt chán nản đi theo Mộ Ly, trong mắt tản mát ra oán khí. Bây giờ là giữa trưa, không được ngủ, cư nhiên bị bắt ra ngoài đi bộ, chẳng lẽ muốn để cô nhìn xem nhà của anh lớn bao nhiêu sao?
"Thay."
Mộ Ly đột nhiên xoay người, Quý Linh Linh không có chú ý tới anh, đầu trực tiếp đụng vào lồng ngực của anh.
"Này, anh đột nhiên dừng lại, cũng không biết nói một câu sao?" Có lẽ là do bị đụng đau, Quý Linh Linh toét miệng nói, gương mặt đầy khổ sở.
"Đi thay cái này đi." Mộ Ly dùng ngón tay giơ một bộ quần áo mỏng lên.
"Bikini?" Quý Linh Linh nhìn thấy trong tay anh là bộ bikini màu đen, "Vì sao em phải thay nó chứ?"
"Bởi vì anh muốn bơi lội, em bơi với anh." Dứt lời, Mộ Ly liền đem bộ bikini màu đen đặt vào trong tay của cô, "Bên này là phòng thay đồ, đừng để anh đợi quá lâu."
Trong tay là bộ bikini nhẹ như không, liền cứ như vậy mà bỏ vào trong tay cô.
Nhìn Mộ Ly môt chút, anh thật đúng là rất thoải mái, trực tiếp cầm một cái quần bơi, liền đi vào phòng thay đồ.
Lúc này Quý Linh Linh mới nhìn thấy, thì ra là trước mặt cô là một cái hồ bơi rất lớn, người này rốt cuộc là tham ô bao nhiêu tiền, cư nhiên lại có thể xây một ngôi nhà xa xỉ như thế này.
"Xuống đi." Đứng ở bên bể bơi, Quý Linh Linh bọc nguyên cái khăn lông lớn mà vẫn run lẩy bẩy, Mộ Ly càng cảm thấy ý tưởng của mình là rất chính xác.
Quý Linh Linh vừa bước một chân lên đúng phải làn nước lạnh trong hồ liền rụt chân lại. "Tại sao muốn em đi bơi?"
"Là em nợ anh." Mộ Ly ở trong nước, gương mặt nhìn như là rất hài lòng vậy.
Tên khốn khiếp đáng chết, hi vọng một tháng này mau mau qua đi!
Cô lại thử bước một bước về phía trước, nhưng vừa thấy được làn nước xanh thẳm, trong lòng không khỏi run lẩy bẩy.
"Tại sao lại cố tình đi bới chứ!" Trời mới biết, cô thật sự rất sợ nước, hồi nhỏ lúc đi bơi thiếu chút nữa cô mất đi cái mạng nhỏ này, cô lớn như bây giờ cũng chưa từng đi bơi lại.
"Buổi trưa vừa đúng lúc đi bới, nhiệt độ vừa vặn, khó có được thời tiết tốt như thấy này, hơn nữa tâm tình của anh cũng rất tốt." Đúng, tâm tình của anh bây giờ thật sự rất tốt, chỉ có thể hình dung như thế này. Thật —— thật ----- thật rất vui nha ~
Quý Linh Linh trừng mắt liếc anh một cái, "Nước có sâu không?" Cô tuyệt đối là vịt trên cạn, nếu cứ lao xuống như vậy, khẳng định là sẽ mất cái mạng nhỏ này.
"So với chiều cao của em không khác lắm."
"Oh."
Quý Linh Linh chậm rãi ngồi ở bên bể bơi, trên người vẫn bọc cái khăn lông lớn, hai chân ở trong hồ đạp nước, quả là rất ấm áp, cảm giác này cũng không tệ lắm.
Mộ Ly bơi tới trước mặt nàng, "Ở chỗ này ngồi coi như là xuống nước sao?"
"Em đây chỉ là đang vận động làm nóng người, anh thì biết cái gì." Quý Linh Linh khinh bỉ nhìn anh một cái.
"Hả? Vận động làm nóng người, anh nghĩ là em sợ nước thì có.” Anh một câu liền nói trúng tâm tư của cô .
"Anh. . . . . ." Không phải chỉ là xuống nước bơi lội thôi sao? Vóc dáng của cô đủ cao, đâu cần phải sợ…… "Anh mới sợ thì có!" Nói xong, Quý Linh Linh tiện tay tháo khăn lông, phịch một tiếng liền nhảy xuống.
"Aaaaaa!" Đột nhiên thét lên một tiếng, nước trong hồ rõ ràng là cao hơn so với cô. "Cứu. . . . . . Cứu mạng!" Quý Linh Linh mới vừa thò đầu lên, lập tức liền chìm xuống.
Mộ Ly gần ngay trước mắt, khẽ nhăn mày lại, cô gái này thật đúng là không có đầu óc, liếc mắt cũng có thể biết được nước trong hồ rất sâu.
"Cứu. . . . . ." Quý Linh Linh lấy tay đạp nước giãy giụa, Mộ Ly lập tức bơi tới trước mặt cô, bàn tay nắm thật chặt eo cô.
Quý Linh Linh lập tức cảm thấy trước mặt mình có người, lập tức đưa ra ôm chặt lấy anh, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.
"Hô. . . . . . Hô. . . . . ." Lúc cô có thể thở được như bình thường, thì trong miệng đã toàm là không khí mới rồi.
Mộ Ly ôm chặt lấy cô, để cho cô tựa vào trước ngực của mình, "Em không biết bơi sao?"
"Em. . . . . . Tại sao phải biết bơi? Anh không phải là nói, nước không sâu sao?" Quý Linh Linh trong giọng nói khẽ có chút tức giận.
"Chỉ có 2 mét, không tính là sâu." (Mad: e lạy a, 2m đủ giết con 1m50 như e rồi. T-T)
"Anh . . . . . Nếu như ở nơi này không có ai, lúc em rớt xuống, chẳng phải là sẽ chết sao? Anh chỉ là muốn em tới trả nợ, chẳng lẽ anh còn muốn mạng của em?" Nghĩ đến đây, Mộ Ly thật quá là độc ác, vừa nghĩ tới lúc nãy bị sặc nước, cô liền cảm thấy sợ, giống với hồ bé y như đúc.
"Anh đang ở đây!" Mộ Ly cất cao giọng nói.
"Ở đây, thì như thế nào?" Tên khốn kiếp này, quả thật chính là người giết người bừa bãi. "Anh muốn em chết, nói thẳng ra là được, dù sao cả cái vùng đất này đều thuộc về anh, nếu như anh giết chết em, vứt xác ở đây cũng sẽ không có ai tìm được! Tội gì anh phải dùng việc gây ra động tĩnh lớn như thấy này, dùng cái loại thủ đoạn hèn hạ như vậy, gạt em xuống nước!" Quý Linh Linh càng nói càng tức giận, có lẽ là mới vừa rồi cô thật sự rất sợ, bây giờ cô thật sự rất khó chịu.
"Quý Linh Linh, em ở đây đang nói lung tung cái gì vậy?"
"Em nói cái gì? Anh còn cần em lặp lại sao?" Quý Linh Linh ở trước ngực của anh, thân thể vẫn như cũ dựa vào anh, mới không bị chìm xuống, "Anh rõ ràng là muốn em chết! Mộ Ly, anh điên rồi, yêu em không được, liền hận em phải không? Anh thật quá đáng, quá quá đáng!"
"Không nên lộn xộn!" Mộ Ly gầm nhẹ ra một tiếng cảnh cáo.
"Động, thì như thế nào? Anh bây giờ mới sợ sao?" Trong mắt Quý Linh Linh không còn sợ hãi chút nào, dù sao hiện tại cô cũng đã như vậy, còn sợ cái gì nữa.
"Enm không cần cố tình gây sự!" Anh cho là cô mới vừa rồi chậm chạp không xuống nước, là bởi vì mặc hở hang, cô ngượng ngùng mà thôi, căn bản là không biết cô không biết bơi. Hiện tại, Quý Linh Linh đã vô cùng tức giận, căn bản cũng không cho anh cơ hội giải thích. “Em cố tình gây sự? Vậy thì chúng ta cùng chết đi!" Nói xong, Quý Linh Linh đẩy anh ra, kéo hai tay của anh, còn thân thể của mình liền chìm xuống phía dưới, trong nháy mắt, đầu của cô liền ở trong nước.
"Không nên càn quấy!" Mộ Ly dùng sức hướng kéo cô lên, nhưng Quý Linh Linh lại cứng đầu không chịu, hoàn toàn không cho anh cơ hội, không biết có phải là quá tức giận hay không mà lại có sức lực kéo anh cùng chìm xuống.
Bởi vì ở trong nước, không dùng sức được, Mộ Ly lại sợ làm cô bị thương, không tiếp tục dùng sức, mà là theo ý cô, trực tiếp để nước ngập qua đầu.
Nước trong hồ rất trong, mặc dù ở trong nước, vẫn như cũ có thể nhìn thấy rõ ràng đối phương.
Quý Linh Linh tức giận đến phồng má, nhìn Mộ Ly như là kẻ địch .
Mộ Ly kéo tay của cô, không dám thả lỏng chút nào.
Chỉ qua mấy giây, liền thấy trong miệng của Quý Linh Linh toát ra bong bóng nước liên tiếp, sau đó cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Chuyện này, chơi đùa có hơi quá rồi.
Mộ Ly thấy thế, lập tức dùng sức, ôm Quý Linh Linh vào trong ngực, không có suy nghĩ nhiều, liền đem môi hôn lên môi cô, trực tiếp đem không khí trong miệng mình truyền qua cho cô. Một bàn tay to ôm hông của cô, một cái tay khác nhanh chóng đập nước, hai người lập tức nổi lên mặt nước.
Mộ Ly liên tiếp thở hai ba phát thật sâu, cho đến hai mắt anh đều nổ đom đóm, anh mới ngưng động tác.
"Quý Linh Linh, Quý Linh Linh!" Mộ Ly dùng tay nâng cằm cô lên, hô hấp nhân tạo cho cô.
"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . .” Một lát sau, Quý Linh Linh ho ra một ngụm nước, phun vào mặt của Mộ Ly.
Thấy Quý Linh Linh tỉnh lại, Mộ Ly vốn là đang lo lắng, lại đổi thành giận dữ, anh nắm thật chặt cằm của cô, như muốn đem cô bóp vỡ, "Về sau, em còn dám làm chuyện này, anh liền làm cho em vĩnh viễn không thể rời khỏi. . . . . . Nơi này!" Dứt lời, anh ôm thân thể của cô, liền bơi đến cạnh bể bơi, ôm lấy thân thể của cô, ngồi bên cạnh bể bơi.
Cặp mắt hồng hồng, đối với lời anh nói nhắm mắt làm ngơ. Anh đúng là tên khốn khiếp! Khẳng định như vậy, nếu như không phải tại anh, làm sao nhưng chuyện như thế này lại có thể xảy ra ở trên người cô.
Mới vừa rồi một khắc kia, cô đúng là cố ý giả bộ, mà trong lúc tức giận, cô cũng không biết khi nào thì cô ngất đi, cô chỉ là muốn biết Mộ Ly có phải thật vậy hay không là muốn muốn chết, chính là chỉ đơn giản như vậy thôi.
"Quý Linh Linh, em tốt nhất nhớ lời anh đã nói..., nếu như em dám không sống tốt, anh sẽ cho em biết hậu quả!" Mộ ly ngồi ở bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống nói.
Hậu quả? Có thể có hậu quả gì? Anh trừ nói những lời như vậy còn có thể làm cái gì?
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên nói, "Em cho dù không muốn sống, anh có thể ngăn được em sao?" Cô chính là cố ý, chính là muốn cùng anh đối nghịch, chính là không thích anh nói những lời nói đầy bá đạo này.
"Em lặp lại lần nữa xem!" Ánh mắt Mộ Ly ngưng tụ lại, tròng mắt lạnh lẽo, một tấc không rời nhìn chằm chằm cô.
Quý Linh Linh há miệng, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không có nói ra, cuối cùng cong lên môi, tức giận nghiêng đầu nhìn về phía hồ nước.
Mộ Ly nhìn vẻ mặt tức giận của cô, đừng tưởng rằng anh không dám làm, đem ép anh quá đáng, anh chuyện gì cũng có thể làm!
Một lát sau, Mộ Ly ném khăn lông lên người cô.
"Tới đây giúp anh lau tóc." Giống như là ra lệnh, anh liền rời khỏi, ngồi lên ghế phơi nắng bên cạnh hồ bơi.
Quý Linh Linh nhặt khăn lông lên, không nói thêm gì, liền đi tới.
"Trước tiên hãy lau tóc." Nói xong, anh liền thò đầu ra, chờ cô lau.
"Đây coi là trả nợ cho anh hay sao?"
Mộ Ly giơ tay lên, "Đúng vậy."
Quý Linh Linh nghe xong lời này, hai lời không nói, đứng trước mặt của anh, dùng khăn lông cẩn thận lau tóc cho anh.
Đôi tay kéo khăn lông, đặt ở trên đỉnh đầu anh, sau đó nhẹ nhàng chậm chạp lau chân tóc, lui tiếp xuống ngọn tóc, không biết qua bao nhiêu lần, cho đến khi khăn lông đã thấm ướt, tóc của anh đã không còn giọt nước, Quý Linh Linh mới ngừng động tác của mình.
"Lau xong rồi." Quý Linh Linh thu hồi khăn lông, nói, một cái tay cầm khăn lông, rõ ràng là không có làm cái gì, nhưng cô lại giống như là làm công việc gì đó rất kịch liệt phải dùng thể lực vậy, thở mạnh một hồi.
Mộ Ly ngẩng đầu lên, bởi vì Quý Linh Linh áp sát anh, mặt của anh vừa lúc đụng phải nơi mềm mại trước ngực của cô.
Chợt cảm thấy lúng túng, Quý Linh Linh bận rộn lo lắng lui về phía sau một bước, gương mặt lập tức trở nên ngượng ngùng, "Anh. . . . . . Tôi lau xong rồi." Nhìn cô cúi đầu, gương mặt đỏ lên, Mộ Ly đối với bộ dạng này của cô, thật sự là rất thích.
"Hả?" Mộ Ly tiện tay sờ sờ tóc, quả nhiên, không có nước giọt.
"Tới đây."
"Hả? Làm cái gì?" Quý Linh Linh phòng bị nhìn hắn.
"Tới đây!"
Quý Linh Linh đối với sự bá đạo của anh bày tỏ là vô cùng không thích, anh bây giờ nghiễm nhiên chính là một Bạo Quân. Cô không tiếp tục cùng anh tranh chấp, liền đi tới.
Mộ Ly cầm lấy khăn lông trong tay cô, "Em lau vô cùng nghiêm túc."
Quý Linh Linh hừ nhẹ một tiếng, Quý đại tiểu thư ra tay, chất lượng tự nhiên là tốt rồi.
Nhìn tóc cô như cũng vẫn còn ướt, nhỏ giọt trực tiếp rơi vào chỗ đầy đặn của cô, bộ bikini mặc ở trên người của cô thật đúng là vừa vặn, vừa che được nơi địa phương huyền bí, không lộ quá nhiều, những đường cong quyến rủ đều được phô ra.
Lúc trước anh đã lượng qua rồi, một bàn tay của anh căn bản cũng không thể cần hết, đầy đặn như vậy, ở trong lòng anh thật sự là rất ưa thích .
Bụng bằng phẳng, cặp đùi đẹp thon dài, cộng thêm làn da trắng nõn như nước, nói thật, ở trong lòng Mộ Ly, mỗi chỗ trên người Quý Linh Linh, không có chỗ nào là anh không thích.
"Anh đang nhìn cái gì?" Anh đột nhiên quá yên tĩnh, Quý Linh Linh cảm thấy kỳ quái, nâng lên đầu nhìn anh thì anh cư nhiên mắt không chớp mà quan sát cô.
Đáng chết, anh đúng là có đồ háo sắc, hiện tại cũng không muốn thả cô?
Mộ Ly ngẩng đầu lên, cặp mắt bén nhọn chống lại cặp mắt xinh đẹp của cô, chỉ mới xong thì khóe mắt của anh híp lại, "Em mới vừa làm rất tốt, anh muốn thưởng cho em."
"Thưởng?" Có thể chọn lựa sao? Cô muốn ăn cháo đậu xanh!
"Ừ, đúng vậy."
"A!" Quý Linh Linh thét lên một tiếng kinh hãi, cả người cô liền ngồi ở trong ngực Mộ Ly. Cô còn chưa hoàn hồn, khiếp sợ nhìn anh, "Anh. . . . . . Anh nghĩ muốn làm gì?"
Khóe môi Mộ Ly nhếch lên, "Lau tóc cho em."
Nói xong, anh liền xoay người cô, cầm lấy một cái khăn lông, còn chưa chờ Quý Linh Linh phản kháng, anh liền trực tiếp đem khăn lông trùm lên trên tóc của cô.
"Không nên lộn xộn, sẽ kéo đứt tóc!" Anh học bộ dáng của Quý Linh Linh mới vừa rồi, nhẹ nhàng vì cô lau tóc, lau thật nghiêm túc và cẩn thận, lau đến khi không còn có giọt nước nhỏ nào lưu luyến trên tóc cô.
"Cổ của em rất khó chịu." Anh căn bản không biết lau tóc, ép cổ của cô tới đau.
"Thế nào?" Mộ Ly vội vàng vứt khăn lông, lúc này tóc đã bị lau loạn, Quý Linh Linh mới u oán ngẩng đầu lên, bộ mặt bị kìm nén đến đỏ lên.
"Anh rốt cuộc có biết lau tóc hay không?" Một tiếng rống to lên, cổ của cô đã sắp gãy rồi.
Éc. . . . . . Lúc này kiểu tóc của Quý Linh Linh, giống như là trên đời. . . . . .rơi xuống…………
Cạc cạc. . . . . . Một đám quạ bay qua ~
Quý Linh Linh thấy vẻ mặt của anh không đúng, trực tiếp sờ lên tóc của mình, "Này, anh đến cùng là đã làm cái gì?"
“Thật ra, em. . . . . . Tóc của em rất nhiều, chẳng lẽ em không biết?" Mộ Ly không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, tiện tay vì cô lau vài cái, sao lại lau thành như vậy rồi.
"Anh cố ý!" Quý Linh Linh giơ tay lên.
Mộ Ly lập tức rụt về sau, nếu như cứ như vậy bị ăn một cái tát, như vậy thật là không đáng giá.
Cô giơ tay lên là muốn làm cái gì nha? Cô ngẩng đầu lên, nhìn tay mình đang dừng giữa không trung, suy nghĩ một chút, không biết nên làm sao…… What??, còn không mau để xuống đi.
"Lần sau không cần anh lau tóc cho em, tay nghề thấp kém!" Quý Linh Linh trong giọng nói tràn đầy khinh bỉ.
"Em dám nói anh như vậy?" Mộ Ly lập tức ôm sát lấy cô thêm mấy phần, giọng nói đầy bá đạo. Làm không tốt còn không cho người ta nói.
"Nói anh thì như thế nào? Anh cắn em à!" Khiêu khích trần trụi, hoàn toàn không chút che giấu.
Mộ Ly ánh mắt gian tà liếc cô một cái, được rồi, dù sao là do cô nói.
"Này! Ô ô. . . . . ." Quý Linh Linh phát hiện tình huống không đúng, liền dùng tay đẩy anh ra nhưng vẫn không được, trực tiếp bị anh cắn nuốt.
"Ô!" Đáng chết, anh còn dùng ta nắn nắn. (Mad: tự hiểu tự hiểu thôi.)
Quý Linh Linh ngăn bàn tay không đứng đắn lại, đánh vào tay của anh, tuy nhiên không thấy Mộ Ly có bất kỳ phản ứng nào, càng hôn càng kịch liệt.
"Ừ. . . . . ." Trong lúc lơ đãng, trong miệng của cô tràn ra ít nước, nhẹ nhàng tiếng rên rỉ.
Đầu lưỡi của anh dễ dàng liền trượt vào trong miệng cô, đừa giỡn với đầu lưỡi non mềm của cô. Quý Linh Linh nhíu lông mày lại, đầu lưỡi bị anh làm cho tê dại, tất cả ngọt ngào trong miệng, toàn bộ bị anh hút lấy.
Hai tay của cô đẩy mạnh bụng anh ra, không để cho anh có cơ hội tấn công lần nữa. Mà hình như Mộ Ly đã sớm phát hiện mưu kế nhỏ này của cô, anh nhẹ nhàng dùng răng cắn nhẹ lên môi cô, tuy nhiên Quý Linh Linh vẫn bướng bỉnh như cũ, cuối cùng chỉ có thể hôn sâu thêm, hàm răng dùng sức, gặm cắn môi hồng của cô.
"Ô ô. . . . . ." Đem cô cắn đau, cô giơ tay lên dùng sức đẩy anh về sau bày tỏ kháng nghị.
Mộ Ly thấy được phản ứng của cô, sau đó chuyển đến giữa gáy của cô, lưu lại một đóa hoa mai diễm lệ.
"Ơ. . . . . . Tay. . . . . . Dừng lại!" Quý Linh Linh bị anh hôn đến toàn thân mễm nhũn ra, không nhịn được rùng mình một cái. Hiện tại cô thật muốn đem anh đánh một trận, dám vô sỉ như vậy, lại còn là ở chỗ này.
"Về sau có nghe lời của anh hay không?" Bàn tay của Mộ Ly ở sau lưng cô vuốt ve, anh kìm nén lửa nóng đang cháy hừng hực trong người lại, một tay vừa ôm vừa kéo Quý Linh Linh đang vô lực tựa vào trước ngực của anh.
Vào lúc này còn nghĩ uy hiếp đến cô, thấp kém thấp kém!
"Hả? Sao không trả lời? Còn muốn tiếp tục phải không?" Giọng của Mộ Ly lúc nãy cũng đã tốt hơn rồi, trời mới biết lúc này anh có bao nhiêu là thoải mái. Từ ngày gây gổ với cô, anh thật đã lâu không có nếm được sự ngọt ngào.
"Anh. . . . . ." Quý Linh Linh bây giờ còn mờ mờ ảo ảo, cảm thấy trong người thiếu oxi, vốn định dùng yên lặng để phản kháng, thế nhưng anh lại bắt cô trả lời cho bằng được, thật là tức chết người mà.
"Về sau có nghe lời anh hay không? Quý Linh Linh nếu như em không trả lời, vậy chúng ta có thể tiếp tục." Nói xong, bàn tay to của anh vẫn còn ở bên hông của cô, nắn nhẹ vào phần thịt mềm một cái, ý muốn nhắc nhở.
"Ô. . . . . ô……." Khốn kiếp, khốn kiếp, cho tới bây giờ cũng chưa thấy ai khốn kiếp như anh vậy, "Nghe ~ rồi" dù sao mặc kệ có muốn nghe hay không, cuối cùng đều phải nghe lời anh, ở trên địa bàn nhà người ta, cô làm sao có thể không nghe theo chủ nhà chứ.
Hiện tại Mộ Ly hả hê như muốn nói với cô, "Anh là chuyên gia trị những người lì lợm!"
Ax, thật đúng là bó tay.
"Nghe là được rồi." Giọng Mộ Ly khó nén hưng phấn, phụ nữ nha, tự nhiên phải ngoan ngoãn, nghe lời thì mới đúng với đạo lí chứ.
Vừa nghe thấy lời này, Quý Linh Linh biết anh lại thắng, chỉ có thể vô lực tựa vào người anh.
"Thấy em nghe lời như vậy, thưởng cho em một cái." Dứt lời, anh ôm đầu cô, lại một lần nữa hôn thật lâu.
Hô. . . . . . Cái hôn này thật là lâu, Quý Linh Linh thật có chút không ngẩng đầu lên được.
"Em. . . . . . Đầu…. em muốn ngất. . . . . ."
"Hả?" Mộ Ly còn đang ở trong cơn hưng phấn, không hiểu lời của cô.
"Đầu của em rất choáng váng. . . . . . Em muốn trở về phòng. . . . . ." Quý Linh Linh nói cũng có vẻ như không còn hơi sức.
"Quý Linh Linh, em làm sao vậy?" Mộ Ly lập tức ngồi thẳng lên, lo lắng hỏi.
"Anh. . . . . .Anh hôn em đến không thở được, đầu choáng váng. . . . . ."
Ax! Thượng tá Mộ, quả nhiên là vĩ đại nhất.
Sắc mặt của Mộ Ly tối sầm lại, không nói thêm gì nữa, nắm lên khăn lông che ở lên người của cô, chính mình cũng không có thay quần áo, trực tiếp ôm cô trở lại nhà chính.
Trời mới biết, lúc hai người bọn họ ở chung bên bể bơi, đã có rất nhiều người nhìn thấy.
Cho nên đến ngày thứ hai, chuyện của Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư, lan truyền ra đủ các loại phiên bản.
Thứ nhất, quyến rũ này.
"Mọi người không biết đi, ngày hôm qua Quý tiểu thư vì muốn hấp dẫn Mộ tiên sinh, cư nhiên làm cho toàn thân mình ướt đẫm, ai yêu, các ngươi có biết không, thật không ngờ nha, vóc dáng của Quý tiểu thư, quả thật rất nóng bỏng nha, Mộ tiên sinh thiếu chút nữa đã chảy máu mũi rồi!"
"Đúng đúng đúng, tôi cũng có thấy. Không nên nhìn Quý tiểu thư ngày thường ăn mặc bình thường, thời khắc mấu chốt thật đúng là có “nguyên liệu” nha, ngực thật lớn chắc phải cỡ D đó."
"Không đúng, tôi nghĩ phải là E, thật sự là rất đầy đặn!"
"Ồn ào. . . . . ."
"Vậy có phải hay không là muốn nói, Mộ tiên sinh từ bây giờ không thể thoát khỏi tay của Quý tiểu thư rồi sao?"
Thứ hai, phụ nữ xấu xa.
"Nghe nói, gần đây Mộ tiên sinh luôn ở bên ngoài hẹn hò với tiểu thư nhà giàu, Quý tiểu thư nghe thấy thế thì không muốn. Cho nên mới tới bể bơi, lấy cái chết ép buột Mộ tiên sinh."
"Quý tiểu thư làm sao có thể làm như vậy? Tôi nhìn thấy Mộ tiên sinh vốn là rất cưng chiều Quý tiểu thư ."
"Làm ơn, đàn ông mà, hơn nữa là Mộ tiên sinh là người hoàn hảo như vậy, có nhiều người phụ nữa, cũng không phải là chuyện lạ gì. Chỉ có thể nói, Quý tiểu thư thật không rộng lượng, cô ấy phải nên hiểu Mộ tiên sinh chứ."
“Thật là, Mộ tiên sinh chỉ mang cô ta về nhà coi như người thân cận rồi, đã là quá tốt rồi, cô ấy còn đòi hỏi cái gì nữa chứ."
"Đúng vậy, phụ nữ thì phải biết chừng mực chứ, giống như là Quý tiểu thư, tôi thực sự sợ sau này cô ấy sẽ mất hết ấy chứ."
"Cuối cùng thì cô ấy té xỉu, cô xem đi, ra vẻ yếu đuối như vậy, sớm muộn gì thì Mộ tiên sinh sẽ đối với cô ấy cũng không còn có hứng thú."
Mẫu thứ ba, hai người kích tình.
"Các người không biết đi, lần này Quý tiểu thư té xỉu, tất cả đều là bởi vì Mộ tiên sinh quá lợi hại."
"Cái gì cái gì? Nói rõ một chút coi?"
"Ai yêu, tôi cũng không rõ lắm, vợ chồng son, lại còn quá trẻ, thích tìm kiếm một chút kích thích chứ sao. Giống như Mộ tiên sinh của chúng ta, vóc người tốt như vậy, thể lực khẳng định cũng không kém nha, hai người đó ở trong nước, hắc hắc. . . . . . Mọi người rốt cuộc có hiểu không, cuối cùng là Quý tiểu thư thể lực cạn kiệt, liền hôn mê bất tỉnh nha."
"Oa, không phải chứ, Mộ tiên sinh cư nhiên lại thích chơi kiểu này, bọn họ thật quá tình thú nha!"
"Quý tiểu thư thật hạnh phúc nha, có một người đàn ông cường tráng như Mộ tiên sinh ở bên cạnh, cư nhiên lại “hạnh phúc” đến hôn mê bất tỉnh."
"Đúng vậy, khó mà biết được Mộ tiên sinh lại còn có một mặt như vậy, vẫn chỉ biết là ngày thường mặt của Mộ tiên sinh như một khối băng vậy, rất lạnh lùng, không biết lại còn có một mặt nhiệt tình như vậy."
"Vậy khẳng định cũng là do Quý tiểu thư, mới có thể làm cho Mộ tiên sinh nhiệt tình nha."
"Ừ, nhất định là vậy, thủ đoạn của Quý tiểu thư thật là quá ghê đi mà!"
Một người phụ nữ mới tỉnh dậy, đúng là tỉnh dậy. Bởi vì Quý Linh Linh mấy ngày gần đây đều là ăn được ngủ được, vốn là thể lực cũng có chút không tốt, hơn nữa lại bị Mộ Ly giày xéo, dễ choáng váng cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà cũng chỉ là có hơi choáng váng, chứ có ngất đi đâu chứ.
Khi Quý Linh Linh ở trong góc khuất của sân sau, nghe được mấy lời đồn đại này, cả khuôn mặt cũng biến thành màu xanh. Mộ Ly đúng là yêu tinh hại người, có phải là anh không muốn cô làm người hay không? Lời đồn khủng khiếp như vậy là sao đây?
Cho nên lúc ăn cơm chiều, một người nào đó lấy tuyệt thực để kháng nghị.
Mộ Ly cầm một con cua lên, cúi đầu, nghiêm túc ăn, hình như căn bản không nhìn thấy người phụ nữ đang phát hỏa. Ăn được là tốt, ăn được là khỏe.
Quý Linh Linh dùng khóe mắt liếc anh một cái, cô cũng không tin, những lời đồn đại này, anh lại không biết.
"Chuyện buổi trưa hôm nay, anh có nghe nói hay không?" Quý Linh Linh cuối cùng vẫn là không nhịn nổi nữa, hỏi một câu.
"Nói gì?" Mộ Ly đầu cũng không ngẩng, nghiêm túc ăn gạch cua, ngón tay thon dài cầm thìa, bức tranh “người đàn ông đang ăn của này”, thật là rất vui tai vui mắt . Nhưng mà bây giờ Quý Linh Linh cũng không có tâm tình xem người khác ăn cái gì.
"Anh không biết? Em còn biết được, sao anh còn có thể không biết chứ?" Nếu như tin lời anh, đời này tin có quỷ còn hơn.
"Em nói cái gì nên biết, không biết, anh không hiểu nổi." Mộ Ly ngẩng đầu lên, thuận tay cầm khăn giấy, ưu nhã lau khóe miệng của mình, “Em không đói bụng sao ?"
"Em không ăn!" Quý Linh Linh nhìn bộ dạng này của hắn, mất cả hăng hái, không khơi được một chút hứng thú nào của anh cả.
"À." Mộ Ly đem khăn giấy ném lên trên bàn, "Vậy em cứ ngồi đây mà ngẩn người đi, anh lên lầu trước."
Nói xong, Mộ Ly nâng cái mông lên, làm như không quan tâm đến tâm tình của cô vậy.
"Anh về sau phải giữ khoảng cách với em!"
Mộ Ly mới vừa đi không được có mấy bước, nghe thấy lời cô, trong nháy mắt liền dừng lại. Anh xoay người, nhìn cô, "Khoảng cách gì vậy?"
Quý Linh Linh cũng xoay người qua, nhìn anh, "Khoảng cách an toàn, không cho sờ em nữa, càng không thể lại hôn em! Mọi thứ cử chỉ thân mật, đều phải dừng lại."
"Tại sao? Nếu như vậy, em làm sao có thể trả nợ cho anh đây?"
"Anh có ý gì?"
"Trước đây đều là anh chủ động hôn anh, vì công bằng, em nên hôn lại anh mới đúng, như vậy chúng ta mới có thể huề nhau."
"Anh đang nói cái quái gì vậy? Anh rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của em!" Quý Linh Linh thở phì phò, cô đã phát hiện ra chỗ có vấn đề.
"Thật sao? Vậy em có thể đi ra bên ngoài hỏi những người khác một chút, chúng ta hôn môi rốt cuộc là ai chiếm được tiện nghi nhiều hơn." Mộ Ly chậm rãi nói xong, hình như đối với sức quyến rũ của mình, anh rất tự tin, không có chút nghi ngờ nào.
"Anh. . . . . . Anh là đồ tự kỷ!" Cô thật không chịu nổi anh, bá đạo cái gì chứ, da mặt dày quá thì có, thật không có cách chữa hết sao?
"Dạ, anh chính là tự kỷ, nhưng mà anh có tư cách nha, em cũng có thể tự đi hỏi bọn họ một chút, em và anh là ai chiếm tiện nghi của ai." Dứt lời, Mộ Ly cười một tiếng, đi thẳng lên lầu.
Quý Linh Linh chỉ có cảm giác mặt của cô co giật lợi hại, tất cả đều là nói nhảm, bây giờ anh đang ở địa bàn của anh, người của anh chẳng lẽ dám không nói theo ý anh sao? Nếu như là ở nhà của cô, hỏi mẹ cô và em trai, bọn họ nhất định là theo phe của cô rồi!
"Quý tiểu thư, nên ăn cơm."
Đứng ở bên cạnh cô là A Tú và Ari, trong thời gian ngắn có chút ngây người, chuyện này. . . . . . quan hệ giữa Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư rốt cuộc là như thế nào, lúc tốt lúc xấu, chẳng lẽ như vậy cũng là tình thú sao?
"Tôi không ăn." Hai tay của Quý Linh Linh ôm ngực, dựa vào ghế giận dỗi nói.
Cùng anh cãi vả, chẳng có lần nào thắng được, cứ theo đà này, cô không chắc được là cô có nhịn nổi được một tháng hay không nữa.
"Quý tiểu thư, cô nên ăn cơm nha, Mộ tiên sinh sẽ lo lắng đó." Ari nói.
"Lo lắng? Anh ấy sẽ lo lắng sao? Có quỷ mới tin!" Quý Linh Linh nâng miệng, trừ muốn cô tức chết, anh mà có thể lo lắng đến chuyện nhỏ như thế này sao, hừ, có trời mới biết!
"Đương nhiên Mộ tiên sinh sẽ lo lắng. Biết cô thích ăn mì hoành thánh, và bánh Hoa Quế, nghe chú Thúc nói, sau khi xong việc, Mộ tiên sinh đều vì cô đi mua. Quý tiểu thư, cô cũng biết chỗ bán mì hoành thánh và bánh Hoa Quế là ở chỗ nào mà, cách trung tâm chợ rất xa, mà cách Viễn Sơn lại càng xa hơn."
"Ari!" Hình như cô ấy có chút nhiều lời.
Ari nhìn A Tú le lưỡi một cái, cô nhìn thấy Quý tiểu thư và Mộ tiên sinh rất xứng đôi, không muốn bọn họ có mâu thuẫn mà thôi.
"Mì hoành thánh, không phải do đầu bếp ở đây làm sao?"
"Không phải nha, đều là do Mộ tiên sinh tự mình mua về."
Hô. . . . . . Đây là có chuyện gì đang xảy ra vậy, cứ như vậy, cô như thế nào lại phát hiện cô thiếu anh ngày càng nhiều rồi, hơn nữa cứ phát triển như vậy, cô khẳng định cô trả cả đời này còn không xong.
Quý Linh Linh nhìn một bàn bày đầy món mình thích ăn, vừa liếc tô mì hoành thánh trước mặt, đột nhiên trong lòng của cô cũng có chút uốn éo, cái loại cảm giác không nói ra lời đó, quấy nhiễu nội tâm của cô.
"Quý tiểu thư, cô ăn một ít đi nha.... ......nuôi cô cho béo rồi, Mộ tiên sinh nhất định sẽ đặc biệt vui mừng." Ari lại tiếp tục nói.
(Mad: iêm có cảm giác là anh Ly nuôi chị Quý béo rồi “thịt” vậy.)
"Hả?"
"Mộ tiên sinh nói, Quý tiểu thư thật sự là quá gầy, muốn bọn em chăm sóc bữa ăn cho cô, như vậy thân thể mới có thể mập lên được."
Chuyện này là sao vậy, cô chưa từng nợ ai bao giờ, không biết làm sao có thể trả nợ, những người khác trả nợ bẳng cách nào???.
"Quý tiểu thư. . . . . ."
"Tốt lắm, tôi ăn cơm, hai người các cô cũng cùng ăn đi." Quý Linh Linh cầm thìa lên chuẩn bị ăn cơm.
"Quý tiểu thư, tôi và Ari một lát nữa sẽ ăn." A Tú trả lời.
"Món ăn ở đây rất nhiều, không ăn sẽ rất lãng phí. Ngồi xuống, cùng tôi ăn."
"Chuyện này. . . . . ."
"Nếu như các cô không ăn, tôi cũng không ăn." Dứt lời, Quý Linh Linh trực tiếp đem thìa đặt ở trên bàn.
"Quý tiểu thư. . . . . ." A Tú và Ari liếc nhau một cái, khuôn mặt có chút vặn vẹo, "Chúng ta sẽ ăn."
"Tốt nha, ngồi xuống đi, chúng ta cùng nhau ăn."
Cứ như vậy, Quý Linh Linh và hai chị em A Tú và Ari, vui vẻ ăn một bữa cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Quý Linh Linh lại đến hậu viện ngắm hoa một lát, chờ đến lúc cảm thấy lạnh thì mới trở về phòng.
"Thế nào lại trễ như thế mới vô nhà?" Không ngoài dự đoán, Mộ Ly đang tựa vào giường đọc sách.
Quý Linh Linh đi vào cửa, đóng cửa lại, "Đã trễ thế này, tại sao anh vẫn còn ở đây?" Không trả lời mà hỏi lại.
"Chờ em tắm cho anh." Mộ Ly đóng sách lại, trả lời nhẹ nhàng, giống như việc tắm cho anh là việc đương nhiên vậy.
Quý Linh Linh liếc anh một cái, không thèm tranh cãi, bởi vì có nói xong, cô còn phải nghe anh nói nữa, thay vì cứ đem mình dày vò quá mức, cứ sảng khoáng nghe lời anh cho khỏe.
"Em đi đâu vậy?" Thấy Quý Linh Linh không có bất kỳ phản ứng, Mộ Ly theo bản năng hỏi.
"Anh không phải là muốn đi tắm? Em đi chuẩn bị nước nóng." Nói xong, Quý Linh Linh liền đi vào phòng tắm.
Mộ Ly ngẩn ra, không ngờ rằng cô có thể sảng khoái như vậy.
Anh cũng không có kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp mang dép, đi tới phòng tắm, tựa vào cửa nhìn Quý Linh Linh đang thử độ ấm của nước.
"Tại sao lần này lại nghe lời như vậy?"
"Anh không phải là đã nói, anh nói gì em phải nghe nấy sao?" Quý Linh Linh không thèm ngẩng đầu, bình tĩnh trả lời.
"Em dễ dàng thích ứng như vậy sao?"
"Không thích ứng, còn có phương pháp khác sao? Đây là địa bàn của anh, anh có thể tùy ý ra lệnh, em đương nhiên phải nghe lời anh rồi." Quý Linh Linh thầm nghĩ, nhưng thật ra là cô nghĩ thử xem là anh có thể nghe theo hay không, xem rốt cuộc giữa bọn họ là có cái vòng luẩn quẩn gì.
"Em nghe lời? Không phản kháng nữa?" Mộ Ly nghe câu trả lời của cô xong, xụ mặt xuống.
"Em không có chấp nhận, nhưng cũng không phản kháng, chỉ là em phát hiện việc phản kháng rất vô vị mà thôi."
"Ý của em là, em cố ý để cho anh thấy, giả bộ thuận theo sao? Dùng sự nghe lời của em để phản kháng lại anh?" Mộ Ly đi lên phía trước, kéo cánh tay của cô lại, “Nhìn anh, Quý Linh Linh, em có phải hay không là có ý này?". Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh, "Anh không cần hỏi em là có ý gì, anh tự hỏi anh một chút là anh rốt cuộc là có ý gì, bây giờ tất cả những gì anh làm, anh biết mình đang làm cái gì sao?"
Mộ Ly híp hai con mắt lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Đối với cô nghe lời bây giờ, anh ngược lại lại thích bộ dáng lúc gây sự, đối nghịch với anh hơn, bởi vì như vậy, anh mới có biện pháp bắt được cô. Anh không thích cô sắc bén thông minh như bây giờ, làm anh không thể nắm bắt được.
"Buông tay, em muốn thử nước ấm một chút." Quý Linh Linh kéo kéo cánh tay, tuy nhiên nó lại không hề khẽ động.
Mộ Ly cứ như vậy, không nói đứng yên, chỉ nhìn cô không chớp mắt.
Cuối cùng anh nói, một tiếng thở dài, "Quý Linh Linh, anh không biết bây giờ nên làm sao đối với em." Nói xong, tay của anh buông lỏng, liền rời đi phòng tắm.
Tay của cô rất tự nhiên rũ xuống, trong mắt đột nhiên dâng lên mờ mịt. Lời của anh, là có ý gì.
"Ầm!" một tiếng, anh sập cửa rời đi.
Quý Linh Linh đứng tại chỗ, không có bất kỳ động tác gì, cô hiện tại cũng không biết nên làm sao đây, một lát sau, cô từ từ dựa vào bồn tắm, ngồi sững trên đất. Trong phòng tắm có khí nóng, làm cho nàng cả người cô cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
"Quý tiểu thư, cô làm sao vậy?" A Tú và Ari xuất hiện tại cửa phòng tắm, nhìn thấy Quý Linh Linh, không khỏi giật mình kêu lên tiếng.
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, khẽ chu môi nói, "Tôi. . . . . . Rất tốt."
A Tú và Ari không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp đỡ cô lên.
"Ari đi lấy bộ đồ khác cho Quý tiểu thư." A Tú đỡ Quý Linh Linh ra khỏi phòng tắm, chỉ trong chốc lát, Ari liền mang đến nột cái áo ngủ sạch sẽ.
"Quý tiểu thư, trước tiên nhanh thay đồ đi, đừng để bị cảm lạnh."
"Anh ấy đi đâu rồi vậy?" Quý Linh Linh nhận lấy cái áo ngủ mới, ánh mắt đờ đẫn, đôi môi không có huyết sắc hỏi.
"Mộ tiên sinh, ngài ấy lái xe đi rồi."
A Tú hình như cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy Mộ tiên sinh lại tức giận như vậy, giống như một cơn gió lốc, vọt ra khỏi Mộ gia.
Quý Linh Linh khẽ cắn môi dưới, rời đi, rời đi càng tốt.
"Quý tiểu thư, cô và Mộ tiên sinh. . . . . ."
"Tôi rất khỏe, tôi muốn thay quần áo ngủ, các cô đi ra ngoài đi."
"A, vâng."
A Tú và Ari rời đi, chỉ còn lại Quý Linh Linh nắm thật chặt áo ngủ ngồi ngẩn người.
Hết chương 93
"Quý tiểu thư, cơm trưa của cô đã chuẩn bị xong rồi." Quý Linh Linh đi ra ngoài phòng ngủ, đã thấy A Tú đứng đợi ở cửa.
"Được rồi, cám ơn cô." Quý Linh Linh đi về phía trước, A Tú theo sát phía sau.
Đến phòng ăn, trên bàn có hai chén mì hoành thánh, còn lại là rau sống nhìn rất tươi.
Vừa thấy được mì hoành thánh mà cô thích ăn, Quý Linh Linh không thể nín được cười, "A Tú, đầu bếp chỗ này là ai vậy, tôi muốn cám ơn ông ấy."
"Quý tiểu thư, tại sao lại nói như vậy?" A Tú kéo ghế cho Quý Linh Linh, lúc này thì Quý Linh Linh mới ngồi xuống.
"Mỗi bữa ăn đều nấu món tôi thích ăn, tôi đương nhiên phải cám ơn ông ấy."
A Tú sững sờ, nghe ra được ý tứ ở trong câu này, hình như có chút gì đó không đúng. A Tú nhìn bàn bày đầy các món ăn, đều là do Mộ tiên sinh kêu người làm. . . . . . Hơn nữa mì hoành thánh này, là do Mộ tiên sinh sáng sớm đã cố ý đi mua từ bên ngoài về. Cứ như vậy, phải cám ơn Mộ tiên sinh mới đúng.
"Ai ui." Quý Linh Linh mới vừa giơ tay lên, bả vai liền truyền đến một trận đau đớn.
"Quý tiểu thư, cô làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?" A Tú thấy thế liền vội vàng hỏi.
Quý Linh Linh thấy bộ dáng khẩn trương của A Tú, không thể nín được cười, "Không có sao, chỉ là bả vai có chút đau, giống như buổi tối lúc ngủ bị cảm lạnh, không có sao.Cô đã ăn cơm chưa? Chúng ta cùng nhau ăn đi." Nói xong, Quý Linh Linh liền cầm một đôi đũa làm bộ muốn thả vào trong tay A Tú.
Ngay lập tức A Tú liền lui về phía sau mấy bước, "Quý tiểu thư, tôi đã ăn rồi."
Quý Linh Linh sững sờ để tay ở giữa không trung, "A, được rồi, vậy tôi ăn một mình vậy." Thấy bộ dạng A Tú như vậy, cô cũng không nói thêm gì nữa, vốn nghĩ là muốn dụ dỗ A Tú, để sau này giúp cô làm việc, nhưng xem ra trước mắt có chút khó khăn rồi.
Mới vừa uống một ngụm canh, Quý Linh Linh liền hỏi, "Ari đâu? Tại sao tôi không thấy cô ấy vậy?"
Hai người này trước giờ đều như hình với bóng, giờ thiếu một người liền thấy kì kì.
"Mộ tiên sinh có việc giao cho cô ấy đi làm rồi."
"À." Quý Linh Linh suy tư một hồi, sau đó hỏi nói: "Vậy Mộ tiên sinh đâu?"
"Mộ tiên sinh đã đi công tác rồi."
"Công tác?" Cái từ này thật hiếm khi được nghe thấy nha.
"Vâng, đúng vậy, trời còn chưa sáng, Mộ tiên sinh và chú Trung đã đi rồi."
"À." Quý Linh Linh lại cúi đầu tiếp tục ăn, giống như là đang suy nghĩ điều gì đó.
"Quý tiểu thư, A Tú, tôi đã trở về." Đang lúc này thì Ari đã trở về.
"Ari, cô đã đi đâu vậy?" Quý Linh Linh ngừng tay, ngẩng đầu lên hỏi.
"Quý tiểu thư, tôi giúp cô đi mời một vài người." Ari bước nhanh tới trước mặt của Quý Linh Linh, ngẩng mặt nói.
"Giúp tôi mời? Là ai vậy?" Nghe Ari nói như vậy, cô có chút không hiểu.
Ari ngẩn ra, không hiểu vì sao Quý Linh Linh lại nói như vậy, cô nghi ngờ nhìn về phía A Tú.
Lúc này A Tú mới nghiêm mặt nói, "Là như vậy, Mộ tiên sinh lo lắng Quý tiểu thư mỗi ngày đều nhàm chán, cho nên kêu Ari đi mời một vài giáo viên đến đây."
"Giáo viên?" Quý Linh Linh vừa nghe thấy, cằm thiếu chút nữa đã rớt xuống.
"Đúng vậy, Mộ tiên sinh nói muốn đáp lễ lại cho cô, Ari cũng không có rõ, tuy nhiên ngài ấy nói muốn tôi đi mời nhiều giáo viên đến đây cho tiểu thư." Ari lúng túng nói.
"Đáp lễ lại?" Quý Linh Linh khuôn mặt hồ đồ, căn bản là nghe không hiểu ý tứ của bọn họ.
"Mộ tiên sinh nói, Quý tiểu thư đối với ngài ấy rất tốt, vì vậy không thể chỉ để Quý tiểu thư bỏ tâm tư ra, cho nên Mộ tiên sinh hiện tại chính là muốn làm cho Quý tiểu thư không còn cô đơn." A Tú không sợ người khác làm phiền tiếp tục giải thích.
Cô đơn cái P! Quý Linh Linh hoàn toàn hiểu rõ, Mộ Ly chính là một con hồ ly già , đem cô nhốt ở chỗ này, lại tìm lý do cũng đặc biệt đàng hoàng, quả nhiên là gian trá. Anh ấy bây giờ làm như vậy, không biết khi nào anh ấy mới trở về, lại muốn nói cho cô biết, Quý Linh Linh em lại nợ anh một lần.
"Nếu cho tôi ra ngoài, thì còn sợ cô đơn cái gì nữa" Quý Linh Linh cúi đầu lại nuốt hoành thánh vào miệng, lén lút lầu bầu .
"Ari, cô đi tìm giáo viên dạy môn gì vậy?"
"A, tôi đã mời rất nhiều người, Quý tiểu thư có thể tùy ý chọn. Có giáo viên dạy đàn dương cầm, đàn vi-ô-lông, cổ tranh, trang điểm, yoga, bơi lội, đá cầu, cầu lông huấn luyện viên, giáo viên để nói chuyện phiếm. . . . . ."
"Ngừng!" Ari đang nói say sưa ngon lành, Quý Linh Linh lập tức kêu dừng.
Quý Linh Linh trợn to hai mắt, hoàn toàn không hiểu Ari đang nói cái gì, như vậy là có ý gì, coi cô như là đứa bé sao? Giáo dục toàn phần, mọi thứ đều không được kém, mấu chốt chính là, "Cái đó. . . . . . Cái gì gọi là giáo viên dạy nói chuyện phiếm?".
"A, cái đó a, là Mộ tiên sinh nói là tìm người để cùng cô nói chuyện." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ari cười đến rực rỡ.
Ông trời, thật là coi cô như là trẻ con nha, hơn nữa phương pháp nuôi dạy trẻ con bây giờ, là dạy nó nói chuyện sao? Anh ấy rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì? Quý Linh Linh vuốt cằm dưới, tự hỏi.
"Quý tiểu thư, Quý tiểu thư?"
"Hả?" Quý Linh Linh ngẩng đầu nhìn A Tú.
"Quý tiểu thư ăn cơm trước đi, một lát nữa thức ăn sẽ nguội đó."
"A, được rồi." Quản anh ấy muốn giở trò khỉ gió gì, ăn no bụng trước đã, kế tiếp chính là gặp chiêu thì phá chiêu thôi. (Mad: ý là đến lúc đó rồi tính á.)
Quả nhiên, sau khi Quý Linh Linh ăn no, liền bắt đầu cùng với đủ loại giáo viên và huấn luyện viên ứng biến. Khi Ari đem thời khóa biểu đến trước mặt cô thì Quý Linh Linh đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, cư nhiên là xếp kín cả tháng, có thể hay không là quá ưu tú rồi?
"Quý tiểu thư, như thế nào? Đối với sự sắp xếp như vậy cô có hài lòng không?" Ari đi tới trước mặt của cô, híp mắt cười hỏi.
Hài lòng, có thể không hài lòng được không? Muốn để cho cô có thể nhớ lại, cảnh tượng đi học năm đó, mỗi ngày đều tràn đầy các môn học.
"Vậy trước tiên chúng ta học cắm hoa đi." Ari nói xong, liền ngồi thẳng lên, "Mời giáo viên vào thôi."
Sau đó, một người ăn mặc mộc mạc, tóc búi cao xuất hiện trước mặt cô.
"Xin chào Quý tiểu thư." Giáo viên đi tới trước mặt Quý Linh Linh , khẽ cúi người chào.
"Chào cô giáo."
"Không biết Quý tiểu thư thích hoa gì?" Giáo viên hỏi.
"Ách. . . . . . Hoa gì cũng thích." Thật ra thì cô không có thật thích hoa gì, chỉ cần màu sắc đẹp mắt, hoa nở phải đầy đặn một chút là được, mà cô lại còn bị dị ứng với phấn hoa, muốn thích cũng không được.
"Vậy thì tốt, tôi liền tùy tiện chọn mấy loại hoa, dạy một chút cho Quý tiểu thư." Giáo viên vừa nói hết lời, liền quỳ hai đầu gối xuống ngồi trước bàn trà, chọn mấy đóa hoa Bách Hợp, lại tìm mấy cây Mãn Thiên Tinh, màu sắc, độ dài, mỗi cái đều được chọn vô cùng cẩn thận.
Lúc cô giáo đang chọn hoa, liền không nói gì thêm, Quý Linh Linh tựa vào trên ghế sa lon, đột nhiên nghĩ đến nếu như vào lúc này có chút âm nhạc nữa thì thật là tốt.
"Quý tiểu thư, tôi đã làm xong, cô tùy ý có thể đặt ở bất kì chỗ nào. . . . . . Quý tiểu thư?" Giáo viên ngẩng đầu lên, hài lòng nhìn tác phẩm của mình, nhưng khi bà nhìn Quý Linh Linh thì liền ngớ người.
Ax. . . . . .
Ari liếc mắt nhìn thấy Quý Linh Linh đã ngủ trên ghế salong, gương mặt không khỏi có chút bất đắc dĩ, "Chuyện này. . . . . .cô giáo à. . . . . ."
"Thế nào?" Đúng lúc ấy thì, Mộ Ly và lão Trung cùng nhau đi vào.
"Mộ tiên sinh." Ari vừa nhìn thấy, lập tức cúi đầu.
Cô giáo cũng đứng lên, cung kính chào hỏi.
Mộ Ly liếc mắt nhìn người phụ nữ đã ngủ say trên ghế sa long, hình như đã hiểu rõ ràng.
"Tại sao lại để Quý tiểu thư ngủ ở chỗ này?" Âm thanh của Mộ Ly cũng không phải là cao, nhưng giọng nói lại có ý trách cứ.
"Mộ. . . . . . Mộ tiên sinh, Quý tiểu thư mới vừa rồi còn rất tốt, nhưng sau khi hoa được hoàn thành, cô ấy liền ngủ mất rồi." Ari đau khổ nghiêm mặt nói, làm sao lại như vậy, Quý tiểu thư rõ ràng mới vừa thức dậy rồi ăn cơm, làm sao mới được một lúc lại ngủ thiếp đi rồi.
Mộ Ly ôm lấy Quý Linh Linh, nhìn người trong ngực như cũ vẫn chưa thức dậy, anh cũng không có nói gì thêm nữa, chỉ là trước khi lên lầu nói một câu, trả cho cô giáo tiền lương một tháng, không cần trở lại nữa.
“Vâng, được ạ." Ari cau mày, nhìn Mộ Ly đã lên lầu, lúc này mới xoay người, nói với cô giáo: "Thật xin lỗi, Mộ tiên sinh không hài lòng với công việc của cô, một lát nữa tôi sẽ đưa tiền cho cô."
"Chẳng lẽ là tôi đã làm gì không tốt sao?"
"Chuyện này. . . . . ." Ari còn muốn nói điều gì, nhưng mà rõ ràng là hoa cắm rất đẹp mà.
"Không phải cô là cô làm không tốt, chỉ là Quý tiểu thư không thích, mời cô trở về đi." Lão Trung đi lên phía trước, thay Ari giải vây.
Ari nhìn lão Trung, thật là không cầm được gật đầu, chính là nguyên nhân này, bởi vì Quý tiểu thư không thích, cho nên Mộ tiên sinh cũng không thích!
Sau khi cô giáo rời khỏi, lão Trung cười ha hả nhìn Ari, "Tốt lắm, không nên mất hứng, Mộ tiên sinh không có ý muốn trách cô."
"Không phải đâu, chú Trung, cô giáo đó thật sự là rất tốt, nhưng không biết vì sao Quý tiểu thư lại ngủ mất, hơn nữa còn là vừa mới ngủ, không có bị cảm lạnh." Ari như cũ giải thích, nếu như Quý tiểu thư bởi vì ở trên ghế sofa ngủ mà ngã bệnh, cô nhất định sẽ chạy không thoát được tội danh.
"Yên tâm, thân thể của Quý tiểu thư rất tốt, không có yếu như vậy, sẽ không bị cảm lạnh." Lão Trung cười cười nói, nếu như Quý tiểu thư yếu đuối như vậy, làm sao có thể thu phục được tiên sinh nhà chúng ta.
"Nhưng. . . . . ."
"Ari, Mộ tiên sinh để bánh ngọt ở chỗ nào? Quý tiểu thư muốn ăn."
Ari còn muốn nói tiếp cái gì, A Tú đã từ trên lầu đi xuống, hỏi.
"Bánh ngọt? Chú Trung, Mộ tiên sinh mua bánh ngọt sao?" Ari hỏi.
"Ai nha, ở trên xe, tôi quên mất. Mộ tiên sinh cố ý mua bánh ngọt về!" Nói xong, lão Trung còn chưa chờ A Tú và Ari có phản ứng liền vội vàng chạy ra ngoài.
Ari ngơ ngác nhìn A Tú, "Tú tỷ tỷ, Mộ tiên sinh thật sự rất thương Quý tiểu thư nha."
A Tú như cũ bày bộ mặt lạnh, "Đó là chuyện tiên sinh, không có quan hệ với chúng ta. Chúng ta chỉ cần hầu hạ Quý tiểu thư cho tốt là được, hiểu chưa?"
"Ừ, tôi biết rồi." Ari cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, hầu hạ tốt cho Quý tiểu thư, nghe thì thật sự là chuyện rất chuyện đơn giản, nhưng mà Quý tiểu thư yêu thích nhất chính là ngủ, bọn họ hầu hạ như thế nào được.
"Ari, nhanh lên một chút đem bánh ngọt cầm lên đi." Lão Trung thở hổn hển đi tới, cầm trong tay chính là bánh Hoa Quế, bỏ vào trong tay Ari.
"Đó, đây là bánh Hoa Quế ở trong nội thành sao? Nghe nói là rất ngon."
"Ừ, Quý tiểu thư chỉ thích bánh ở chỗ này." Lão Trung lau mồ hôi trên trán liền nói.
"Chỗ đó cách trung tâm chợ rất là xa nha."
"Ari không cần biết, nhanh mang lên đi!". A Tú thúc giục.
"Tốt tốt, tôi hiện tại liền mang lên." Ari lập tức im lặng, bây giờ không phải là thời gian tám chuyện, Mộ tiên sinh đối tốt với Quý tiểu thư, người mù cũng có thể cảm thấy .
Chỉ trong chốc lát, Ari liền từ trong phòng lui ra. Gương mặt đau khổ như bị cực hình vậy.
Thế nào lại nhanh như vậy? Thấy Ari đi xuống lầu , lão Trung không nhịn được hỏi nói: " Ari, vẻ mặt của cô là sao vậy?"
"Ai, Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư giống như là cãi nhau."
"Cãi nhau?" Lão Trung cùng A Tú không hẹn mà cùng hỏi, hai người đều kinh ngạc.
"Tại sao lại cãi nhau?"
"Tôi cũng không rõ lắm, dù sao tôi chỉ nhìn thấy Mộ tiên sinh ngồi ở bên giường, má trái rất đỏ, Quý tiểu thư lại ngồi trên người Mộ tiên sinh, mà không khí giữa hai người rất quỷ dị." Ari cố gắng mô tả ra bộ dáng của hai người như đang ở trong "Đại Chiến Thế Giới" vậy.
Mộ tiên sinh bị đánh! ?
"Ari a, làm sao cô biết là Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư cãi nhau?" Lão Trung một mặt lo lắng, sao không để cho người già như ông an tâm một chút chứ, không phải là quan hệ cìn rất tốt sao? Sáng nay Mộ tiên sinh lúc ra cửa gương mặt còn rất vui mừng, ngay cả bánh ngọt, ngài ấy còn cố ý lái xe đi mua, nghe nói là bởi vì Quý tiểu thư buổi tối nằm mơ nói rất muốn ăn bánh Hoa Quế nha ~
"Tôi đứng ở trước cửa, liền nghe được hai người bọn họ nói. Quý tiểu thư nói gì, không cần phải để ý đến, để cho tôi chết đi coi như xong, mà Mộ tiên sinh đã nói cái gì, em chết, anh làm thế nào các loại, tôi cũng không biết là việc gì ." Ari bĩu môi, làm sao lại đau khổ như vậy, hai người không phải còn tốt sao? Tại sao lại cãi nhau rồi.
"Sau đó thì sao?" Lão Trung và A Tú liếc mắt nhìn nhau, hai người lại cùng hỏi, Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư thật là không làm cho người khác yên tâm được, luôn làm cho A Tú lo lắng.
"Sau đó tôi liền gõ cửa a, Mộ tiên sinh rống to cho tôi vào, tôi để bánh Hoa Quế xuống, liền lui nhanh ra ngoài."
"A, vậy là bọn họ nói chuyện xong rồi." Lão Trung tự mình ra kết luận, nhưng là hai người bọn họ nói chuyện gì nha? Kể từ khi ông biết Mộ tiên sinh…….. ông thật sự là hưng phấn không thôi, lại thấy Quý tiểu thư an tĩnh khéo léo, chắc hẳn hai người bọn họ sẽ thành một đôi rất đẹp, hơn nữa tình cảm lại được tiến hơn một bước.
"Vậy chúng ta nên làm thế nào?" Ari lại hỏi.
"Cái gì là làm thế nào?"
"Chúng ta có nên đứng canh giữ ở cửa không, chờ Mộ tiên sinh phân phó?" Ari hỏi.
Đúng vậy đúng vậy, thật nên đứng ở trước cửa chờ.
"Ari, chúng ta lên trên lầu đi." A Tú đột nhiên nói nói.
"Tốt!" Ari liên tục chạy không ngừng lên lầu.
"Đứng lại."
Két! Chị em các nàng vẫn chưa đi được hai bước, lão Trung lại gọi hai người lại.
" Chú Trung?"
"Các ngươi đi nghỉ đi cho khỏe, trên lầu có Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư là được rồi, xuống đây đi, chúng ta đi ra ngoài." Lão Trung nhìn hai chị em này, thiệt là, họ muốn đi nghe lén, hỏi thăm bát quái, như vậy sao được!
"A, được rồi." Ari u oán nhìn A Tú, hai người liền phờ phạc rã rượi từ trên lầu đi xuống, lão Trung thật là nhàm chán, họ chỉ là muốn biết, Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư gây chuyện gì mà thôi, họ chỉ muốn ở giữa an ủi mà thôi mà.
Sau khi phòng khách dưới lầu yên tĩnh, lúc này cả biệt thự chỉ còn sót lại hai người đang ở trong phòng này.
"Quý Linh Linh, anh mua cho em bánh Hoa Quế, em lại nợ anh thêm một lần."
"Nói bậy! Ai nhờ anh mua, là anh nghe lén người ta nói mớ, tự nguyện đi mua, mắc mớ gì tới em.?"
"Em không nhắc tới anh cũng quên mất, tối hôm qua em gối lên tay của anh ngủ cả đêm, lại nợ anh một lần."
"Mộ Ly, anh là tên khốn kiếp, ai cho anh lên giường em ngủ, làm cho em sau khi thức dậy, cả người liền nhức mỏi!"
"Chậc! Vậy em nên bổ sung thêm canxi."
"Anh mới nên bổ sung thêm canxi thì có!"
"Bánh Hoa Quế, một lần chỉ có thể ăn một cái, ăn ngọt quá nhiều, đối với thân thể của em sẽ không tốt."
"Em thích ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, anh mua cho em, chính là của em rồi!"
"Anh nói, không thể ăn quá nhiều."
"Tốt, anh không cho em ăn, vậy thì để em đói chết luôn đi! Chết đi coi như xong, chết rồi, cũng không cần phải chăm sóc anh, cũng không cần để cho anh hành hạ, mọi chuyện đều xong hết."
"Em không thể chết, em chết, làm sao bồi thường cho anh được? Em mà chết, anh còn phải mua quan tài cho em, tổ chức tang lễ cho em, vậy em lại nợ anh thêm nhiều lần nữa, chắc chắn kiếp sau của em cũng không trả hết được!"
"Anh. . . . . . Em muốn ăn, em thích ăn! Anh muốn ăn, anh cũng có thể ăn, tại sao đi giành với em làm gì?"
"Vậy em đút cho anh."
"Em không muốn, anh cũng không phải là không có tay có chân!"
"Đây chính là em nợ anh."
Hứ. . . . . .
"Quý Linh Linh, em cố ý, toàn bộ đều nhét vào trong lỗ mũi của anh rồi!"
"Em hiện tại là đang nằm, làm sao biết miệng anh nằm ở đâu chứ."
"Ngồi dậy."
"Vậy không được, em hiện tại rất mệt, em muốn ngủ."
"Bây giờ là mấy giờ rồi mà em lại muốn ngủ chứ?"
"Không cần anh quan tâm, em hiện tại yêu thích nhất chính là ngủ, không được sao?"
"Không được!"
"Anh. . . . . . Không mượn anh xen vào chuyện của em."
"Đứng dậy, rời giường, đi ra ngoài dạo với anh ."
"Em không đi, anh muốn đi thì đi một mình đi."
Kế tiếp là đại chiến 300 hiệp, Mộ Ly nói một câu, "Em phải trả nợ cho anh, anh nói gì phải nghe đấy."
Quý Linh Linh mặt chán nản đi theo Mộ Ly, trong mắt tản mát ra oán khí. Bây giờ là giữa trưa, không được ngủ, cư nhiên bị bắt ra ngoài đi bộ, chẳng lẽ muốn để cô nhìn xem nhà của anh lớn bao nhiêu sao?
"Thay."
Mộ Ly đột nhiên xoay người, Quý Linh Linh không có chú ý tới anh, đầu trực tiếp đụng vào lồng ngực của anh.
"Này, anh đột nhiên dừng lại, cũng không biết nói một câu sao?" Có lẽ là do bị đụng đau, Quý Linh Linh toét miệng nói, gương mặt đầy khổ sở.
"Đi thay cái này đi." Mộ Ly dùng ngón tay giơ một bộ quần áo mỏng lên.
"Bikini?" Quý Linh Linh nhìn thấy trong tay anh là bộ bikini màu đen, "Vì sao em phải thay nó chứ?"
"Bởi vì anh muốn bơi lội, em bơi với anh." Dứt lời, Mộ Ly liền đem bộ bikini màu đen đặt vào trong tay của cô, "Bên này là phòng thay đồ, đừng để anh đợi quá lâu."
Trong tay là bộ bikini nhẹ như không, liền cứ như vậy mà bỏ vào trong tay cô.
Nhìn Mộ Ly môt chút, anh thật đúng là rất thoải mái, trực tiếp cầm một cái quần bơi, liền đi vào phòng thay đồ.
Lúc này Quý Linh Linh mới nhìn thấy, thì ra là trước mặt cô là một cái hồ bơi rất lớn, người này rốt cuộc là tham ô bao nhiêu tiền, cư nhiên lại có thể xây một ngôi nhà xa xỉ như thế này.
"Xuống đi." Đứng ở bên bể bơi, Quý Linh Linh bọc nguyên cái khăn lông lớn mà vẫn run lẩy bẩy, Mộ Ly càng cảm thấy ý tưởng của mình là rất chính xác.
Quý Linh Linh vừa bước một chân lên đúng phải làn nước lạnh trong hồ liền rụt chân lại. "Tại sao muốn em đi bơi?"
"Là em nợ anh." Mộ Ly ở trong nước, gương mặt nhìn như là rất hài lòng vậy.
Tên khốn khiếp đáng chết, hi vọng một tháng này mau mau qua đi!
Cô lại thử bước một bước về phía trước, nhưng vừa thấy được làn nước xanh thẳm, trong lòng không khỏi run lẩy bẩy.
"Tại sao lại cố tình đi bới chứ!" Trời mới biết, cô thật sự rất sợ nước, hồi nhỏ lúc đi bơi thiếu chút nữa cô mất đi cái mạng nhỏ này, cô lớn như bây giờ cũng chưa từng đi bơi lại.
"Buổi trưa vừa đúng lúc đi bới, nhiệt độ vừa vặn, khó có được thời tiết tốt như thấy này, hơn nữa tâm tình của anh cũng rất tốt." Đúng, tâm tình của anh bây giờ thật sự rất tốt, chỉ có thể hình dung như thế này. Thật —— thật ----- thật rất vui nha ~
Quý Linh Linh trừng mắt liếc anh một cái, "Nước có sâu không?" Cô tuyệt đối là vịt trên cạn, nếu cứ lao xuống như vậy, khẳng định là sẽ mất cái mạng nhỏ này.
"So với chiều cao của em không khác lắm."
"Oh."
Quý Linh Linh chậm rãi ngồi ở bên bể bơi, trên người vẫn bọc cái khăn lông lớn, hai chân ở trong hồ đạp nước, quả là rất ấm áp, cảm giác này cũng không tệ lắm.
Mộ Ly bơi tới trước mặt nàng, "Ở chỗ này ngồi coi như là xuống nước sao?"
"Em đây chỉ là đang vận động làm nóng người, anh thì biết cái gì." Quý Linh Linh khinh bỉ nhìn anh một cái.
"Hả? Vận động làm nóng người, anh nghĩ là em sợ nước thì có.” Anh một câu liền nói trúng tâm tư của cô .
"Anh. . . . . ." Không phải chỉ là xuống nước bơi lội thôi sao? Vóc dáng của cô đủ cao, đâu cần phải sợ…… "Anh mới sợ thì có!" Nói xong, Quý Linh Linh tiện tay tháo khăn lông, phịch một tiếng liền nhảy xuống.
"Aaaaaa!" Đột nhiên thét lên một tiếng, nước trong hồ rõ ràng là cao hơn so với cô. "Cứu. . . . . . Cứu mạng!" Quý Linh Linh mới vừa thò đầu lên, lập tức liền chìm xuống.
Mộ Ly gần ngay trước mắt, khẽ nhăn mày lại, cô gái này thật đúng là không có đầu óc, liếc mắt cũng có thể biết được nước trong hồ rất sâu.
"Cứu. . . . . ." Quý Linh Linh lấy tay đạp nước giãy giụa, Mộ Ly lập tức bơi tới trước mặt cô, bàn tay nắm thật chặt eo cô.
Quý Linh Linh lập tức cảm thấy trước mặt mình có người, lập tức đưa ra ôm chặt lấy anh, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.
"Hô. . . . . . Hô. . . . . ." Lúc cô có thể thở được như bình thường, thì trong miệng đã toàm là không khí mới rồi.
Mộ Ly ôm chặt lấy cô, để cho cô tựa vào trước ngực của mình, "Em không biết bơi sao?"
"Em. . . . . . Tại sao phải biết bơi? Anh không phải là nói, nước không sâu sao?" Quý Linh Linh trong giọng nói khẽ có chút tức giận.
"Chỉ có 2 mét, không tính là sâu." (Mad: e lạy a, 2m đủ giết con 1m50 như e rồi. T-T)
"Anh . . . . . Nếu như ở nơi này không có ai, lúc em rớt xuống, chẳng phải là sẽ chết sao? Anh chỉ là muốn em tới trả nợ, chẳng lẽ anh còn muốn mạng của em?" Nghĩ đến đây, Mộ Ly thật quá là độc ác, vừa nghĩ tới lúc nãy bị sặc nước, cô liền cảm thấy sợ, giống với hồ bé y như đúc.
"Anh đang ở đây!" Mộ Ly cất cao giọng nói.
"Ở đây, thì như thế nào?" Tên khốn kiếp này, quả thật chính là người giết người bừa bãi. "Anh muốn em chết, nói thẳng ra là được, dù sao cả cái vùng đất này đều thuộc về anh, nếu như anh giết chết em, vứt xác ở đây cũng sẽ không có ai tìm được! Tội gì anh phải dùng việc gây ra động tĩnh lớn như thấy này, dùng cái loại thủ đoạn hèn hạ như vậy, gạt em xuống nước!" Quý Linh Linh càng nói càng tức giận, có lẽ là mới vừa rồi cô thật sự rất sợ, bây giờ cô thật sự rất khó chịu.
"Quý Linh Linh, em ở đây đang nói lung tung cái gì vậy?"
"Em nói cái gì? Anh còn cần em lặp lại sao?" Quý Linh Linh ở trước ngực của anh, thân thể vẫn như cũ dựa vào anh, mới không bị chìm xuống, "Anh rõ ràng là muốn em chết! Mộ Ly, anh điên rồi, yêu em không được, liền hận em phải không? Anh thật quá đáng, quá quá đáng!"
"Không nên lộn xộn!" Mộ Ly gầm nhẹ ra một tiếng cảnh cáo.
"Động, thì như thế nào? Anh bây giờ mới sợ sao?" Trong mắt Quý Linh Linh không còn sợ hãi chút nào, dù sao hiện tại cô cũng đã như vậy, còn sợ cái gì nữa.
"Enm không cần cố tình gây sự!" Anh cho là cô mới vừa rồi chậm chạp không xuống nước, là bởi vì mặc hở hang, cô ngượng ngùng mà thôi, căn bản là không biết cô không biết bơi. Hiện tại, Quý Linh Linh đã vô cùng tức giận, căn bản cũng không cho anh cơ hội giải thích. “Em cố tình gây sự? Vậy thì chúng ta cùng chết đi!" Nói xong, Quý Linh Linh đẩy anh ra, kéo hai tay của anh, còn thân thể của mình liền chìm xuống phía dưới, trong nháy mắt, đầu của cô liền ở trong nước.
"Không nên càn quấy!" Mộ Ly dùng sức hướng kéo cô lên, nhưng Quý Linh Linh lại cứng đầu không chịu, hoàn toàn không cho anh cơ hội, không biết có phải là quá tức giận hay không mà lại có sức lực kéo anh cùng chìm xuống.
Bởi vì ở trong nước, không dùng sức được, Mộ Ly lại sợ làm cô bị thương, không tiếp tục dùng sức, mà là theo ý cô, trực tiếp để nước ngập qua đầu.
Nước trong hồ rất trong, mặc dù ở trong nước, vẫn như cũ có thể nhìn thấy rõ ràng đối phương.
Quý Linh Linh tức giận đến phồng má, nhìn Mộ Ly như là kẻ địch .
Mộ Ly kéo tay của cô, không dám thả lỏng chút nào.
Chỉ qua mấy giây, liền thấy trong miệng của Quý Linh Linh toát ra bong bóng nước liên tiếp, sau đó cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Chuyện này, chơi đùa có hơi quá rồi.
Mộ Ly thấy thế, lập tức dùng sức, ôm Quý Linh Linh vào trong ngực, không có suy nghĩ nhiều, liền đem môi hôn lên môi cô, trực tiếp đem không khí trong miệng mình truyền qua cho cô. Một bàn tay to ôm hông của cô, một cái tay khác nhanh chóng đập nước, hai người lập tức nổi lên mặt nước.
Mộ Ly liên tiếp thở hai ba phát thật sâu, cho đến hai mắt anh đều nổ đom đóm, anh mới ngưng động tác.
"Quý Linh Linh, Quý Linh Linh!" Mộ Ly dùng tay nâng cằm cô lên, hô hấp nhân tạo cho cô.
"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . .” Một lát sau, Quý Linh Linh ho ra một ngụm nước, phun vào mặt của Mộ Ly.
Thấy Quý Linh Linh tỉnh lại, Mộ Ly vốn là đang lo lắng, lại đổi thành giận dữ, anh nắm thật chặt cằm của cô, như muốn đem cô bóp vỡ, "Về sau, em còn dám làm chuyện này, anh liền làm cho em vĩnh viễn không thể rời khỏi. . . . . . Nơi này!" Dứt lời, anh ôm thân thể của cô, liền bơi đến cạnh bể bơi, ôm lấy thân thể của cô, ngồi bên cạnh bể bơi.
Cặp mắt hồng hồng, đối với lời anh nói nhắm mắt làm ngơ. Anh đúng là tên khốn khiếp! Khẳng định như vậy, nếu như không phải tại anh, làm sao nhưng chuyện như thế này lại có thể xảy ra ở trên người cô.
Mới vừa rồi một khắc kia, cô đúng là cố ý giả bộ, mà trong lúc tức giận, cô cũng không biết khi nào thì cô ngất đi, cô chỉ là muốn biết Mộ Ly có phải thật vậy hay không là muốn muốn chết, chính là chỉ đơn giản như vậy thôi.
"Quý Linh Linh, em tốt nhất nhớ lời anh đã nói..., nếu như em dám không sống tốt, anh sẽ cho em biết hậu quả!" Mộ ly ngồi ở bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống nói.
Hậu quả? Có thể có hậu quả gì? Anh trừ nói những lời như vậy còn có thể làm cái gì?
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên nói, "Em cho dù không muốn sống, anh có thể ngăn được em sao?" Cô chính là cố ý, chính là muốn cùng anh đối nghịch, chính là không thích anh nói những lời nói đầy bá đạo này.
"Em lặp lại lần nữa xem!" Ánh mắt Mộ Ly ngưng tụ lại, tròng mắt lạnh lẽo, một tấc không rời nhìn chằm chằm cô.
Quý Linh Linh há miệng, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không có nói ra, cuối cùng cong lên môi, tức giận nghiêng đầu nhìn về phía hồ nước.
Mộ Ly nhìn vẻ mặt tức giận của cô, đừng tưởng rằng anh không dám làm, đem ép anh quá đáng, anh chuyện gì cũng có thể làm!
Một lát sau, Mộ Ly ném khăn lông lên người cô.
"Tới đây giúp anh lau tóc." Giống như là ra lệnh, anh liền rời khỏi, ngồi lên ghế phơi nắng bên cạnh hồ bơi.
Quý Linh Linh nhặt khăn lông lên, không nói thêm gì, liền đi tới.
"Trước tiên hãy lau tóc." Nói xong, anh liền thò đầu ra, chờ cô lau.
"Đây coi là trả nợ cho anh hay sao?"
Mộ Ly giơ tay lên, "Đúng vậy."
Quý Linh Linh nghe xong lời này, hai lời không nói, đứng trước mặt của anh, dùng khăn lông cẩn thận lau tóc cho anh.
Đôi tay kéo khăn lông, đặt ở trên đỉnh đầu anh, sau đó nhẹ nhàng chậm chạp lau chân tóc, lui tiếp xuống ngọn tóc, không biết qua bao nhiêu lần, cho đến khi khăn lông đã thấm ướt, tóc của anh đã không còn giọt nước, Quý Linh Linh mới ngừng động tác của mình.
"Lau xong rồi." Quý Linh Linh thu hồi khăn lông, nói, một cái tay cầm khăn lông, rõ ràng là không có làm cái gì, nhưng cô lại giống như là làm công việc gì đó rất kịch liệt phải dùng thể lực vậy, thở mạnh một hồi.
Mộ Ly ngẩng đầu lên, bởi vì Quý Linh Linh áp sát anh, mặt của anh vừa lúc đụng phải nơi mềm mại trước ngực của cô.
Chợt cảm thấy lúng túng, Quý Linh Linh bận rộn lo lắng lui về phía sau một bước, gương mặt lập tức trở nên ngượng ngùng, "Anh. . . . . . Tôi lau xong rồi." Nhìn cô cúi đầu, gương mặt đỏ lên, Mộ Ly đối với bộ dạng này của cô, thật sự là rất thích.
"Hả?" Mộ Ly tiện tay sờ sờ tóc, quả nhiên, không có nước giọt.
"Tới đây."
"Hả? Làm cái gì?" Quý Linh Linh phòng bị nhìn hắn.
"Tới đây!"
Quý Linh Linh đối với sự bá đạo của anh bày tỏ là vô cùng không thích, anh bây giờ nghiễm nhiên chính là một Bạo Quân. Cô không tiếp tục cùng anh tranh chấp, liền đi tới.
Mộ Ly cầm lấy khăn lông trong tay cô, "Em lau vô cùng nghiêm túc."
Quý Linh Linh hừ nhẹ một tiếng, Quý đại tiểu thư ra tay, chất lượng tự nhiên là tốt rồi.
Nhìn tóc cô như cũng vẫn còn ướt, nhỏ giọt trực tiếp rơi vào chỗ đầy đặn của cô, bộ bikini mặc ở trên người của cô thật đúng là vừa vặn, vừa che được nơi địa phương huyền bí, không lộ quá nhiều, những đường cong quyến rủ đều được phô ra.
Lúc trước anh đã lượng qua rồi, một bàn tay của anh căn bản cũng không thể cần hết, đầy đặn như vậy, ở trong lòng anh thật sự là rất ưa thích .
Bụng bằng phẳng, cặp đùi đẹp thon dài, cộng thêm làn da trắng nõn như nước, nói thật, ở trong lòng Mộ Ly, mỗi chỗ trên người Quý Linh Linh, không có chỗ nào là anh không thích.
"Anh đang nhìn cái gì?" Anh đột nhiên quá yên tĩnh, Quý Linh Linh cảm thấy kỳ quái, nâng lên đầu nhìn anh thì anh cư nhiên mắt không chớp mà quan sát cô.
Đáng chết, anh đúng là có đồ háo sắc, hiện tại cũng không muốn thả cô?
Mộ Ly ngẩng đầu lên, cặp mắt bén nhọn chống lại cặp mắt xinh đẹp của cô, chỉ mới xong thì khóe mắt của anh híp lại, "Em mới vừa làm rất tốt, anh muốn thưởng cho em."
"Thưởng?" Có thể chọn lựa sao? Cô muốn ăn cháo đậu xanh!
"Ừ, đúng vậy."
"A!" Quý Linh Linh thét lên một tiếng kinh hãi, cả người cô liền ngồi ở trong ngực Mộ Ly. Cô còn chưa hoàn hồn, khiếp sợ nhìn anh, "Anh. . . . . . Anh nghĩ muốn làm gì?"
Khóe môi Mộ Ly nhếch lên, "Lau tóc cho em."
Nói xong, anh liền xoay người cô, cầm lấy một cái khăn lông, còn chưa chờ Quý Linh Linh phản kháng, anh liền trực tiếp đem khăn lông trùm lên trên tóc của cô.
"Không nên lộn xộn, sẽ kéo đứt tóc!" Anh học bộ dáng của Quý Linh Linh mới vừa rồi, nhẹ nhàng vì cô lau tóc, lau thật nghiêm túc và cẩn thận, lau đến khi không còn có giọt nước nhỏ nào lưu luyến trên tóc cô.
"Cổ của em rất khó chịu." Anh căn bản không biết lau tóc, ép cổ của cô tới đau.
"Thế nào?" Mộ Ly vội vàng vứt khăn lông, lúc này tóc đã bị lau loạn, Quý Linh Linh mới u oán ngẩng đầu lên, bộ mặt bị kìm nén đến đỏ lên.
"Anh rốt cuộc có biết lau tóc hay không?" Một tiếng rống to lên, cổ của cô đã sắp gãy rồi.
Éc. . . . . . Lúc này kiểu tóc của Quý Linh Linh, giống như là trên đời. . . . . .rơi xuống…………
Cạc cạc. . . . . . Một đám quạ bay qua ~
Quý Linh Linh thấy vẻ mặt của anh không đúng, trực tiếp sờ lên tóc của mình, "Này, anh đến cùng là đã làm cái gì?"
“Thật ra, em. . . . . . Tóc của em rất nhiều, chẳng lẽ em không biết?" Mộ Ly không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, tiện tay vì cô lau vài cái, sao lại lau thành như vậy rồi.
"Anh cố ý!" Quý Linh Linh giơ tay lên.
Mộ Ly lập tức rụt về sau, nếu như cứ như vậy bị ăn một cái tát, như vậy thật là không đáng giá.
Cô giơ tay lên là muốn làm cái gì nha? Cô ngẩng đầu lên, nhìn tay mình đang dừng giữa không trung, suy nghĩ một chút, không biết nên làm sao…… What??, còn không mau để xuống đi.
"Lần sau không cần anh lau tóc cho em, tay nghề thấp kém!" Quý Linh Linh trong giọng nói tràn đầy khinh bỉ.
"Em dám nói anh như vậy?" Mộ Ly lập tức ôm sát lấy cô thêm mấy phần, giọng nói đầy bá đạo. Làm không tốt còn không cho người ta nói.
"Nói anh thì như thế nào? Anh cắn em à!" Khiêu khích trần trụi, hoàn toàn không chút che giấu.
Mộ Ly ánh mắt gian tà liếc cô một cái, được rồi, dù sao là do cô nói.
"Này! Ô ô. . . . . ." Quý Linh Linh phát hiện tình huống không đúng, liền dùng tay đẩy anh ra nhưng vẫn không được, trực tiếp bị anh cắn nuốt.
"Ô!" Đáng chết, anh còn dùng ta nắn nắn. (Mad: tự hiểu tự hiểu thôi.)
Quý Linh Linh ngăn bàn tay không đứng đắn lại, đánh vào tay của anh, tuy nhiên không thấy Mộ Ly có bất kỳ phản ứng nào, càng hôn càng kịch liệt.
"Ừ. . . . . ." Trong lúc lơ đãng, trong miệng của cô tràn ra ít nước, nhẹ nhàng tiếng rên rỉ.
Đầu lưỡi của anh dễ dàng liền trượt vào trong miệng cô, đừa giỡn với đầu lưỡi non mềm của cô. Quý Linh Linh nhíu lông mày lại, đầu lưỡi bị anh làm cho tê dại, tất cả ngọt ngào trong miệng, toàn bộ bị anh hút lấy.
Hai tay của cô đẩy mạnh bụng anh ra, không để cho anh có cơ hội tấn công lần nữa. Mà hình như Mộ Ly đã sớm phát hiện mưu kế nhỏ này của cô, anh nhẹ nhàng dùng răng cắn nhẹ lên môi cô, tuy nhiên Quý Linh Linh vẫn bướng bỉnh như cũ, cuối cùng chỉ có thể hôn sâu thêm, hàm răng dùng sức, gặm cắn môi hồng của cô.
"Ô ô. . . . . ." Đem cô cắn đau, cô giơ tay lên dùng sức đẩy anh về sau bày tỏ kháng nghị.
Mộ Ly thấy được phản ứng của cô, sau đó chuyển đến giữa gáy của cô, lưu lại một đóa hoa mai diễm lệ.
"Ơ. . . . . . Tay. . . . . . Dừng lại!" Quý Linh Linh bị anh hôn đến toàn thân mễm nhũn ra, không nhịn được rùng mình một cái. Hiện tại cô thật muốn đem anh đánh một trận, dám vô sỉ như vậy, lại còn là ở chỗ này.
"Về sau có nghe lời của anh hay không?" Bàn tay của Mộ Ly ở sau lưng cô vuốt ve, anh kìm nén lửa nóng đang cháy hừng hực trong người lại, một tay vừa ôm vừa kéo Quý Linh Linh đang vô lực tựa vào trước ngực của anh.
Vào lúc này còn nghĩ uy hiếp đến cô, thấp kém thấp kém!
"Hả? Sao không trả lời? Còn muốn tiếp tục phải không?" Giọng của Mộ Ly lúc nãy cũng đã tốt hơn rồi, trời mới biết lúc này anh có bao nhiêu là thoải mái. Từ ngày gây gổ với cô, anh thật đã lâu không có nếm được sự ngọt ngào.
"Anh. . . . . ." Quý Linh Linh bây giờ còn mờ mờ ảo ảo, cảm thấy trong người thiếu oxi, vốn định dùng yên lặng để phản kháng, thế nhưng anh lại bắt cô trả lời cho bằng được, thật là tức chết người mà.
"Về sau có nghe lời anh hay không? Quý Linh Linh nếu như em không trả lời, vậy chúng ta có thể tiếp tục." Nói xong, bàn tay to của anh vẫn còn ở bên hông của cô, nắn nhẹ vào phần thịt mềm một cái, ý muốn nhắc nhở.
"Ô. . . . . ô……." Khốn kiếp, khốn kiếp, cho tới bây giờ cũng chưa thấy ai khốn kiếp như anh vậy, "Nghe ~ rồi" dù sao mặc kệ có muốn nghe hay không, cuối cùng đều phải nghe lời anh, ở trên địa bàn nhà người ta, cô làm sao có thể không nghe theo chủ nhà chứ.
Hiện tại Mộ Ly hả hê như muốn nói với cô, "Anh là chuyên gia trị những người lì lợm!"
Ax, thật đúng là bó tay.
"Nghe là được rồi." Giọng Mộ Ly khó nén hưng phấn, phụ nữ nha, tự nhiên phải ngoan ngoãn, nghe lời thì mới đúng với đạo lí chứ.
Vừa nghe thấy lời này, Quý Linh Linh biết anh lại thắng, chỉ có thể vô lực tựa vào người anh.
"Thấy em nghe lời như vậy, thưởng cho em một cái." Dứt lời, anh ôm đầu cô, lại một lần nữa hôn thật lâu.
Hô. . . . . . Cái hôn này thật là lâu, Quý Linh Linh thật có chút không ngẩng đầu lên được.
"Em. . . . . . Đầu…. em muốn ngất. . . . . ."
"Hả?" Mộ Ly còn đang ở trong cơn hưng phấn, không hiểu lời của cô.
"Đầu của em rất choáng váng. . . . . . Em muốn trở về phòng. . . . . ." Quý Linh Linh nói cũng có vẻ như không còn hơi sức.
"Quý Linh Linh, em làm sao vậy?" Mộ Ly lập tức ngồi thẳng lên, lo lắng hỏi.
"Anh. . . . . .Anh hôn em đến không thở được, đầu choáng váng. . . . . ."
Ax! Thượng tá Mộ, quả nhiên là vĩ đại nhất.
Sắc mặt của Mộ Ly tối sầm lại, không nói thêm gì nữa, nắm lên khăn lông che ở lên người của cô, chính mình cũng không có thay quần áo, trực tiếp ôm cô trở lại nhà chính.
Trời mới biết, lúc hai người bọn họ ở chung bên bể bơi, đã có rất nhiều người nhìn thấy.
Cho nên đến ngày thứ hai, chuyện của Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư, lan truyền ra đủ các loại phiên bản.
Thứ nhất, quyến rũ này.
"Mọi người không biết đi, ngày hôm qua Quý tiểu thư vì muốn hấp dẫn Mộ tiên sinh, cư nhiên làm cho toàn thân mình ướt đẫm, ai yêu, các ngươi có biết không, thật không ngờ nha, vóc dáng của Quý tiểu thư, quả thật rất nóng bỏng nha, Mộ tiên sinh thiếu chút nữa đã chảy máu mũi rồi!"
"Đúng đúng đúng, tôi cũng có thấy. Không nên nhìn Quý tiểu thư ngày thường ăn mặc bình thường, thời khắc mấu chốt thật đúng là có “nguyên liệu” nha, ngực thật lớn chắc phải cỡ D đó."
"Không đúng, tôi nghĩ phải là E, thật sự là rất đầy đặn!"
"Ồn ào. . . . . ."
"Vậy có phải hay không là muốn nói, Mộ tiên sinh từ bây giờ không thể thoát khỏi tay của Quý tiểu thư rồi sao?"
Thứ hai, phụ nữ xấu xa.
"Nghe nói, gần đây Mộ tiên sinh luôn ở bên ngoài hẹn hò với tiểu thư nhà giàu, Quý tiểu thư nghe thấy thế thì không muốn. Cho nên mới tới bể bơi, lấy cái chết ép buột Mộ tiên sinh."
"Quý tiểu thư làm sao có thể làm như vậy? Tôi nhìn thấy Mộ tiên sinh vốn là rất cưng chiều Quý tiểu thư ."
"Làm ơn, đàn ông mà, hơn nữa là Mộ tiên sinh là người hoàn hảo như vậy, có nhiều người phụ nữa, cũng không phải là chuyện lạ gì. Chỉ có thể nói, Quý tiểu thư thật không rộng lượng, cô ấy phải nên hiểu Mộ tiên sinh chứ."
“Thật là, Mộ tiên sinh chỉ mang cô ta về nhà coi như người thân cận rồi, đã là quá tốt rồi, cô ấy còn đòi hỏi cái gì nữa chứ."
"Đúng vậy, phụ nữ thì phải biết chừng mực chứ, giống như là Quý tiểu thư, tôi thực sự sợ sau này cô ấy sẽ mất hết ấy chứ."
"Cuối cùng thì cô ấy té xỉu, cô xem đi, ra vẻ yếu đuối như vậy, sớm muộn gì thì Mộ tiên sinh sẽ đối với cô ấy cũng không còn có hứng thú."
Mẫu thứ ba, hai người kích tình.
"Các người không biết đi, lần này Quý tiểu thư té xỉu, tất cả đều là bởi vì Mộ tiên sinh quá lợi hại."
"Cái gì cái gì? Nói rõ một chút coi?"
"Ai yêu, tôi cũng không rõ lắm, vợ chồng son, lại còn quá trẻ, thích tìm kiếm một chút kích thích chứ sao. Giống như Mộ tiên sinh của chúng ta, vóc người tốt như vậy, thể lực khẳng định cũng không kém nha, hai người đó ở trong nước, hắc hắc. . . . . . Mọi người rốt cuộc có hiểu không, cuối cùng là Quý tiểu thư thể lực cạn kiệt, liền hôn mê bất tỉnh nha."
"Oa, không phải chứ, Mộ tiên sinh cư nhiên lại thích chơi kiểu này, bọn họ thật quá tình thú nha!"
"Quý tiểu thư thật hạnh phúc nha, có một người đàn ông cường tráng như Mộ tiên sinh ở bên cạnh, cư nhiên lại “hạnh phúc” đến hôn mê bất tỉnh."
"Đúng vậy, khó mà biết được Mộ tiên sinh lại còn có một mặt như vậy, vẫn chỉ biết là ngày thường mặt của Mộ tiên sinh như một khối băng vậy, rất lạnh lùng, không biết lại còn có một mặt nhiệt tình như vậy."
"Vậy khẳng định cũng là do Quý tiểu thư, mới có thể làm cho Mộ tiên sinh nhiệt tình nha."
"Ừ, nhất định là vậy, thủ đoạn của Quý tiểu thư thật là quá ghê đi mà!"
Một người phụ nữ mới tỉnh dậy, đúng là tỉnh dậy. Bởi vì Quý Linh Linh mấy ngày gần đây đều là ăn được ngủ được, vốn là thể lực cũng có chút không tốt, hơn nữa lại bị Mộ Ly giày xéo, dễ choáng váng cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà cũng chỉ là có hơi choáng váng, chứ có ngất đi đâu chứ.
Khi Quý Linh Linh ở trong góc khuất của sân sau, nghe được mấy lời đồn đại này, cả khuôn mặt cũng biến thành màu xanh. Mộ Ly đúng là yêu tinh hại người, có phải là anh không muốn cô làm người hay không? Lời đồn khủng khiếp như vậy là sao đây?
Cho nên lúc ăn cơm chiều, một người nào đó lấy tuyệt thực để kháng nghị.
Mộ Ly cầm một con cua lên, cúi đầu, nghiêm túc ăn, hình như căn bản không nhìn thấy người phụ nữ đang phát hỏa. Ăn được là tốt, ăn được là khỏe.
Quý Linh Linh dùng khóe mắt liếc anh một cái, cô cũng không tin, những lời đồn đại này, anh lại không biết.
"Chuyện buổi trưa hôm nay, anh có nghe nói hay không?" Quý Linh Linh cuối cùng vẫn là không nhịn nổi nữa, hỏi một câu.
"Nói gì?" Mộ Ly đầu cũng không ngẩng, nghiêm túc ăn gạch cua, ngón tay thon dài cầm thìa, bức tranh “người đàn ông đang ăn của này”, thật là rất vui tai vui mắt . Nhưng mà bây giờ Quý Linh Linh cũng không có tâm tình xem người khác ăn cái gì.
"Anh không biết? Em còn biết được, sao anh còn có thể không biết chứ?" Nếu như tin lời anh, đời này tin có quỷ còn hơn.
"Em nói cái gì nên biết, không biết, anh không hiểu nổi." Mộ Ly ngẩng đầu lên, thuận tay cầm khăn giấy, ưu nhã lau khóe miệng của mình, “Em không đói bụng sao ?"
"Em không ăn!" Quý Linh Linh nhìn bộ dạng này của hắn, mất cả hăng hái, không khơi được một chút hứng thú nào của anh cả.
"À." Mộ Ly đem khăn giấy ném lên trên bàn, "Vậy em cứ ngồi đây mà ngẩn người đi, anh lên lầu trước."
Nói xong, Mộ Ly nâng cái mông lên, làm như không quan tâm đến tâm tình của cô vậy.
"Anh về sau phải giữ khoảng cách với em!"
Mộ Ly mới vừa đi không được có mấy bước, nghe thấy lời cô, trong nháy mắt liền dừng lại. Anh xoay người, nhìn cô, "Khoảng cách gì vậy?"
Quý Linh Linh cũng xoay người qua, nhìn anh, "Khoảng cách an toàn, không cho sờ em nữa, càng không thể lại hôn em! Mọi thứ cử chỉ thân mật, đều phải dừng lại."
"Tại sao? Nếu như vậy, em làm sao có thể trả nợ cho anh đây?"
"Anh có ý gì?"
"Trước đây đều là anh chủ động hôn anh, vì công bằng, em nên hôn lại anh mới đúng, như vậy chúng ta mới có thể huề nhau."
"Anh đang nói cái quái gì vậy? Anh rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của em!" Quý Linh Linh thở phì phò, cô đã phát hiện ra chỗ có vấn đề.
"Thật sao? Vậy em có thể đi ra bên ngoài hỏi những người khác một chút, chúng ta hôn môi rốt cuộc là ai chiếm được tiện nghi nhiều hơn." Mộ Ly chậm rãi nói xong, hình như đối với sức quyến rũ của mình, anh rất tự tin, không có chút nghi ngờ nào.
"Anh. . . . . . Anh là đồ tự kỷ!" Cô thật không chịu nổi anh, bá đạo cái gì chứ, da mặt dày quá thì có, thật không có cách chữa hết sao?
"Dạ, anh chính là tự kỷ, nhưng mà anh có tư cách nha, em cũng có thể tự đi hỏi bọn họ một chút, em và anh là ai chiếm tiện nghi của ai." Dứt lời, Mộ Ly cười một tiếng, đi thẳng lên lầu.
Quý Linh Linh chỉ có cảm giác mặt của cô co giật lợi hại, tất cả đều là nói nhảm, bây giờ anh đang ở địa bàn của anh, người của anh chẳng lẽ dám không nói theo ý anh sao? Nếu như là ở nhà của cô, hỏi mẹ cô và em trai, bọn họ nhất định là theo phe của cô rồi!
"Quý tiểu thư, nên ăn cơm."
Đứng ở bên cạnh cô là A Tú và Ari, trong thời gian ngắn có chút ngây người, chuyện này. . . . . . quan hệ giữa Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư rốt cuộc là như thế nào, lúc tốt lúc xấu, chẳng lẽ như vậy cũng là tình thú sao?
"Tôi không ăn." Hai tay của Quý Linh Linh ôm ngực, dựa vào ghế giận dỗi nói.
Cùng anh cãi vả, chẳng có lần nào thắng được, cứ theo đà này, cô không chắc được là cô có nhịn nổi được một tháng hay không nữa.
"Quý tiểu thư, cô nên ăn cơm nha, Mộ tiên sinh sẽ lo lắng đó." Ari nói.
"Lo lắng? Anh ấy sẽ lo lắng sao? Có quỷ mới tin!" Quý Linh Linh nâng miệng, trừ muốn cô tức chết, anh mà có thể lo lắng đến chuyện nhỏ như thế này sao, hừ, có trời mới biết!
"Đương nhiên Mộ tiên sinh sẽ lo lắng. Biết cô thích ăn mì hoành thánh, và bánh Hoa Quế, nghe chú Thúc nói, sau khi xong việc, Mộ tiên sinh đều vì cô đi mua. Quý tiểu thư, cô cũng biết chỗ bán mì hoành thánh và bánh Hoa Quế là ở chỗ nào mà, cách trung tâm chợ rất xa, mà cách Viễn Sơn lại càng xa hơn."
"Ari!" Hình như cô ấy có chút nhiều lời.
Ari nhìn A Tú le lưỡi một cái, cô nhìn thấy Quý tiểu thư và Mộ tiên sinh rất xứng đôi, không muốn bọn họ có mâu thuẫn mà thôi.
"Mì hoành thánh, không phải do đầu bếp ở đây làm sao?"
"Không phải nha, đều là do Mộ tiên sinh tự mình mua về."
Hô. . . . . . Đây là có chuyện gì đang xảy ra vậy, cứ như vậy, cô như thế nào lại phát hiện cô thiếu anh ngày càng nhiều rồi, hơn nữa cứ phát triển như vậy, cô khẳng định cô trả cả đời này còn không xong.
Quý Linh Linh nhìn một bàn bày đầy món mình thích ăn, vừa liếc tô mì hoành thánh trước mặt, đột nhiên trong lòng của cô cũng có chút uốn éo, cái loại cảm giác không nói ra lời đó, quấy nhiễu nội tâm của cô.
"Quý tiểu thư, cô ăn một ít đi nha.... ......nuôi cô cho béo rồi, Mộ tiên sinh nhất định sẽ đặc biệt vui mừng." Ari lại tiếp tục nói.
(Mad: iêm có cảm giác là anh Ly nuôi chị Quý béo rồi “thịt” vậy.)
"Hả?"
"Mộ tiên sinh nói, Quý tiểu thư thật sự là quá gầy, muốn bọn em chăm sóc bữa ăn cho cô, như vậy thân thể mới có thể mập lên được."
Chuyện này là sao vậy, cô chưa từng nợ ai bao giờ, không biết làm sao có thể trả nợ, những người khác trả nợ bẳng cách nào???.
"Quý tiểu thư. . . . . ."
"Tốt lắm, tôi ăn cơm, hai người các cô cũng cùng ăn đi." Quý Linh Linh cầm thìa lên chuẩn bị ăn cơm.
"Quý tiểu thư, tôi và Ari một lát nữa sẽ ăn." A Tú trả lời.
"Món ăn ở đây rất nhiều, không ăn sẽ rất lãng phí. Ngồi xuống, cùng tôi ăn."
"Chuyện này. . . . . ."
"Nếu như các cô không ăn, tôi cũng không ăn." Dứt lời, Quý Linh Linh trực tiếp đem thìa đặt ở trên bàn.
"Quý tiểu thư. . . . . ." A Tú và Ari liếc nhau một cái, khuôn mặt có chút vặn vẹo, "Chúng ta sẽ ăn."
"Tốt nha, ngồi xuống đi, chúng ta cùng nhau ăn."
Cứ như vậy, Quý Linh Linh và hai chị em A Tú và Ari, vui vẻ ăn một bữa cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Quý Linh Linh lại đến hậu viện ngắm hoa một lát, chờ đến lúc cảm thấy lạnh thì mới trở về phòng.
"Thế nào lại trễ như thế mới vô nhà?" Không ngoài dự đoán, Mộ Ly đang tựa vào giường đọc sách.
Quý Linh Linh đi vào cửa, đóng cửa lại, "Đã trễ thế này, tại sao anh vẫn còn ở đây?" Không trả lời mà hỏi lại.
"Chờ em tắm cho anh." Mộ Ly đóng sách lại, trả lời nhẹ nhàng, giống như việc tắm cho anh là việc đương nhiên vậy.
Quý Linh Linh liếc anh một cái, không thèm tranh cãi, bởi vì có nói xong, cô còn phải nghe anh nói nữa, thay vì cứ đem mình dày vò quá mức, cứ sảng khoáng nghe lời anh cho khỏe.
"Em đi đâu vậy?" Thấy Quý Linh Linh không có bất kỳ phản ứng, Mộ Ly theo bản năng hỏi.
"Anh không phải là muốn đi tắm? Em đi chuẩn bị nước nóng." Nói xong, Quý Linh Linh liền đi vào phòng tắm.
Mộ Ly ngẩn ra, không ngờ rằng cô có thể sảng khoái như vậy.
Anh cũng không có kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp mang dép, đi tới phòng tắm, tựa vào cửa nhìn Quý Linh Linh đang thử độ ấm của nước.
"Tại sao lần này lại nghe lời như vậy?"
"Anh không phải là đã nói, anh nói gì em phải nghe nấy sao?" Quý Linh Linh không thèm ngẩng đầu, bình tĩnh trả lời.
"Em dễ dàng thích ứng như vậy sao?"
"Không thích ứng, còn có phương pháp khác sao? Đây là địa bàn của anh, anh có thể tùy ý ra lệnh, em đương nhiên phải nghe lời anh rồi." Quý Linh Linh thầm nghĩ, nhưng thật ra là cô nghĩ thử xem là anh có thể nghe theo hay không, xem rốt cuộc giữa bọn họ là có cái vòng luẩn quẩn gì.
"Em nghe lời? Không phản kháng nữa?" Mộ Ly nghe câu trả lời của cô xong, xụ mặt xuống.
"Em không có chấp nhận, nhưng cũng không phản kháng, chỉ là em phát hiện việc phản kháng rất vô vị mà thôi."
"Ý của em là, em cố ý để cho anh thấy, giả bộ thuận theo sao? Dùng sự nghe lời của em để phản kháng lại anh?" Mộ Ly đi lên phía trước, kéo cánh tay của cô lại, “Nhìn anh, Quý Linh Linh, em có phải hay không là có ý này?". Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh, "Anh không cần hỏi em là có ý gì, anh tự hỏi anh một chút là anh rốt cuộc là có ý gì, bây giờ tất cả những gì anh làm, anh biết mình đang làm cái gì sao?"
Mộ Ly híp hai con mắt lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Đối với cô nghe lời bây giờ, anh ngược lại lại thích bộ dáng lúc gây sự, đối nghịch với anh hơn, bởi vì như vậy, anh mới có biện pháp bắt được cô. Anh không thích cô sắc bén thông minh như bây giờ, làm anh không thể nắm bắt được.
"Buông tay, em muốn thử nước ấm một chút." Quý Linh Linh kéo kéo cánh tay, tuy nhiên nó lại không hề khẽ động.
Mộ Ly cứ như vậy, không nói đứng yên, chỉ nhìn cô không chớp mắt.
Cuối cùng anh nói, một tiếng thở dài, "Quý Linh Linh, anh không biết bây giờ nên làm sao đối với em." Nói xong, tay của anh buông lỏng, liền rời đi phòng tắm.
Tay của cô rất tự nhiên rũ xuống, trong mắt đột nhiên dâng lên mờ mịt. Lời của anh, là có ý gì.
"Ầm!" một tiếng, anh sập cửa rời đi.
Quý Linh Linh đứng tại chỗ, không có bất kỳ động tác gì, cô hiện tại cũng không biết nên làm sao đây, một lát sau, cô từ từ dựa vào bồn tắm, ngồi sững trên đất. Trong phòng tắm có khí nóng, làm cho nàng cả người cô cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
"Quý tiểu thư, cô làm sao vậy?" A Tú và Ari xuất hiện tại cửa phòng tắm, nhìn thấy Quý Linh Linh, không khỏi giật mình kêu lên tiếng.
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, khẽ chu môi nói, "Tôi. . . . . . Rất tốt."
A Tú và Ari không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp đỡ cô lên.
"Ari đi lấy bộ đồ khác cho Quý tiểu thư." A Tú đỡ Quý Linh Linh ra khỏi phòng tắm, chỉ trong chốc lát, Ari liền mang đến nột cái áo ngủ sạch sẽ.
"Quý tiểu thư, trước tiên nhanh thay đồ đi, đừng để bị cảm lạnh."
"Anh ấy đi đâu rồi vậy?" Quý Linh Linh nhận lấy cái áo ngủ mới, ánh mắt đờ đẫn, đôi môi không có huyết sắc hỏi.
"Mộ tiên sinh, ngài ấy lái xe đi rồi."
A Tú hình như cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy Mộ tiên sinh lại tức giận như vậy, giống như một cơn gió lốc, vọt ra khỏi Mộ gia.
Quý Linh Linh khẽ cắn môi dưới, rời đi, rời đi càng tốt.
"Quý tiểu thư, cô và Mộ tiên sinh. . . . . ."
"Tôi rất khỏe, tôi muốn thay quần áo ngủ, các cô đi ra ngoài đi."
"A, vâng."
A Tú và Ari rời đi, chỉ còn lại Quý Linh Linh nắm thật chặt áo ngủ ngồi ngẩn người.
Hết chương 93