"Này, Tiểu Lý, mới vừa từ trong phòng bệnh của Thượng tá Mộ ra sao?"
"Đúng vậy." Người được gọi là Tiểu Lý trả lời, sau đó liền bị ba y tá khác kéo vào trong góc.
"Nhanh, nói cho chúng tớ biết một chút, người trong phòng bệnh này rốt cuộc là ai?" Một y tá vừa mập vừa lùn, mang một cặp mắt kính dày cộm, vẻ mặt không kịp chờ đợi hỏi.
"Tiểu Lý, mỗi ngày cậu đều đi thay thuốc, khẳng định nghe được không ít tin tức đúng không?"
"Cái này a. . . . . ." Tiểu Lý đẩy đẩy mắt kính trên mũi, gương mặt hiền lành, vừa nhìn liền biết năm đó trong trường học là một cô gái ngoan ngoãn, "Tớ nhìn không ra ."
"Cái gì?" Ba người lập tức cả kinh nói, "Tiểu Lý, Thượng tá Mộ đều đã ở trong bệnh viện ba ngày rồi, đây quả thực là một kỳ tích a, nhưng ở trong bệnh viện chờ đợi thời gian dài như vậy, chúng ta cũng chưa có nhìn thấy anh ta, thật sự rất đáng tiếc nha."
"Cũng đúng, ngày bình thường cũng không thấy được Thượng tá Mộ, lần này lại tới dễ dàng, cư nhiên vùi ở trong phòng bệnh, tớ thật sự muốn nhìn hình dạng người phụ nữ trong phòng bệnh kia một chút, từ đâu tới mà có sức quyến rũ lớn như vậy a."
"Chính là, tớ cũng muốn đi vào nhìn một chút, nhưng ngoài phòng bệnh kiểm tra khó khăn như vậy, muốn đến gần cũng không được. Tiểu Lý, cậu mau nói cho tớ biết, dáng vẻ người con gái trong phòng bệnh này như thế nào?"
"Hình dạng thế nào à?" Chỉ thấy Tiểu Lý chầm rì rì hồi tưởng, "Cô ấy thoạt nhìn rất thanh tú. . . . . . Rất thanh tú. . . . . . Thanh tú. . . . . ." Tiểu Lý gõ đầu nghĩ từ.
"Này, Tiểu Lý, cậu bị làm sao đấy hả, cậu chỉ biết mỗi một từ ‘ thanh tú ’ thôi sao." Ba nữ y tá kém chút nữa tức hộc máu, đã sớm biết Tiểu Lý có chút mơ hồ, nhưng là không nghĩ tới sẽ mơ hồ đến mức này.
"Tớ nhìn cô gái kia chính là thanh tú a, hơn nữa mỗi lần lúc tớ đi vào, Thượng tá Mộ đều không để ý đến cô ấy, ngồi yên một chỗ, còn mang theo bộ mặt sa sầm, mà cô gái kia, cũng bày ra bộ dáng tương tự, tớ rất đau khổ a, vẻ mặt hai người bọn họ quả thật là quá khó nhìn." Rốt cuộc Tiểu Lý cũng nói vào trọng điểm, đây quả thật chính là lời nói trọng điểm.
"Có thật không? Thượng tá Mộ không để ý tới cô gái đó? Không thể nào, tớ nghe nói cô ấy mang thai con của Thượng tá Mộ , chẳng lẽ ở đây có bí mật gì?" Y tá mập mạp, gương mặt hưng phấn nói.
"Nào có mang thai, tớ nghe nói người phụ nữ kia là do Thượng tá Mộ “hấy việc nghĩa hăng hái” cứu từ trên chân núi xuống đấy!"
"Mới không phải đâu, nào có ai dùng máy bay trực thăng cứu người! Tớ cảm giác, tám phần là Thượng tá Mộ thích cô gái này, chưa kết hôn mà đã có con. . . . . ."
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiểu Lý, trời mới biết, cái ý nghĩ này của cô ấy làm cho người ta hưng phấn đến mức nào.
"Tiểu Lý. . . . . ."
"Tiểu Lý, cậu cũng có suy nghĩ thật là hay!"
"Tiểu Lý, tớ thật sự thích cảm giác của cậu nha!"
"Ai nha, tớ cũng chỉ tùy tiện nói một chút thôi, chẳng qua là cảm thấy Thượng tá Mộ cùng cô gái kia quan hệ cũng không tốt, hai người hình như rất ít nói chuyện ." Tiểu Lý lại nói.
"Cũng, tớ liền nói nha, Thượng tá Mộ giống như đại thần không dính khói bụi trần gian, làm sao lại có thể coi trọng người phụ nữ bình thường như vậy? Các người có đồng ý không!" Y tá mập lùn, vẻ mặt không nói ra được là có bao nhiêu vui mừng.
"Đó. . . . . . Thở phào nhẹ nhõm, tớ vẫn còn có hi vọng." Một người bộ dáng hoa si nói.
"Hắc hắc, ai chết vào tay ai, còn chưa chắc chắn !"
" Thượng tá Mộ là của tôi!"
Nhất thời ba y tá lập tức tạo thành bộ dáng trừng chết người, ai cũng không chịu bỏ qua cho người kia, xem ai cũng không thuận mắt. Giống như có một loại ý niệm, ai dám giành Thượng tá Mộ với ta, ta sẽ diệt trừ cả nhà kẻ đó.
"Ách. . . . . . Ba người các cậu chỉ có thể động khẩu, không thể động thủ a, tớ đi trước." Tiểu Lý lần nữa đẩy mắt kính trên sống mũi của mình, bắp chân giơ ra liền chạy.
Còn dư lại ba y tá mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Ha ha." Vương Nhốn Nháo hai tay khoanh trước ngực, đi tới một góc tường khác, mới vừa rồi cô nghe được hết cuộc trò truyện của mấy y tá, "Mộ Ly, lần này thật đúng là có chuyện hay đấy." Một tia hả hê lướt qua khuôn mặt cô.
=hoa lệ tuyến phân cách =
Bên trong phòng bệnh, người phụ nữ nghiêng mình dựa vào trên giường vẻ mặt nhàn nhã cắn hạt dưa, mà người đàn ông lại ngồi ở một bên, cầm hộp giấy thu lại vỏ hạt dưa.
"Linh Linh? Linh Linh, nói một câu đi, đã ba ngày em không nói chuyện với anh rồi." Tay Mộ Ly cầm vỏ hạt dưa, vẻ mặt uất ức.
Quý Linh Linh liếc anh một cái, nhưng không lên tiếng, tự lo bóc hạt dưa của mình.
"Linh Linh, Tiểu Linh Linh, đừng tức giận nữa được không? Anh nghiêm túc thành thành khẩn khẩn, thừa nhận sai lầm. Anh thẳng thắn thừa nhận, em xử lý khoan hồng một chút không được sao, không để ý đến anh như vậy, so với giết anh còn khó chịu hơn." Mộ Ly lúc này, khí chất trên người cũng đều bị người phụ nữ trước mặt vứt bỏ sạch sẽ.
"Làm gì sai?" Quý Linh Linh nhặt một hạt dưa to khác ở trong lòng bàn tay, tùy ý hỏi.
"Anh không nên lừa gạt em, anh không nên nói nặng lời với em, anh không nên hai tuần lễ không gặp em, Anh không nên đối với em không tốt. . . . . . Anh không nên. . . . . . Không rồi." Mỗi ngày đều muốn anh nói lại một lần"Tứ không nên" , Anh thật sự là khóc không ra nước mắt a.
Thánh Nhân nói rất đúng, thế gian duy nhất không thể đắc tội với con gái. Anh đến bây giờ cũng không biết Quý Linh Linh lại là người con gái thích kết thù , bắt anh phải nhớ rõ ngày đó làm cô khổ sở như thế nào, còn quy định hai tuần lễ không thể để ý đến anh, đây rõ ràng chính là trả thù mà!
Quý Linh Linh làm như có chút không vừa ý, cong lên môi, đầu nhỏ nhếch lên, lại tiếp tục cắn hạt dưa .
Còn không để ý đến anh?
"Không cần ăn nữa, em trước sờ xem, anh gầy đi rồi." Nói xong, Mộ Ly có chút vô lại, nắm thật chặt tay của cô, sờ soạng mặt của mình, lại sờ ngực của mình, thật là hận không được cô sờ khắp thân thể mình.
Quý Linh Linh liếc anh một cái, tên đàn ông nhàm chán, lại nghĩ tới biện pháp chiếm tiện nghi của cô.
"Linh Linh, bảo bối, em đừng hành hạ anh nữa, chúng ta về nhà thôi." Mộ Ly thề, về sau cũng không dám lừa gạt cô nữa, cũng cũng không dám lớn tiếng quát mắng cô nữa, kết quả này quả thật là thảm thiết muốn chết.
Nếu như cùng anh mạnh bạo, anh cũng không dám vận động mạnh. Nhưng bây giờ thì sao, Quý Linh Linh căn bản xem anh như không khí, không thèm để ý tới anh. Nào có ai lại không thèm để ý đến một đại suất ca chứ?
Quý Linh Linh rút bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình ra, lần nữa chọn hạt dưa, gương mặt không thèm để ý chút nào. Mộ Ly thật sự muốn bùng nổ, hạt dưa nhỏ kia cũng còn có sức hấp dẫn hơn anh, điều này khiến Thượng tá Mộ làm sao mà chịu nổi?
Té! Không muốn, cô đem sự kiên nhẫn của anh vứt sạch, anh cũng không nhịn nổi nữa rồi.
"Quý Linh Linh!" Mộ Ly dùng sức đem áo khoác của mình cởi ra vứt xuống đất, âm thanh trầm thấp gọi cô. Trời mới biết, hiện tại anh có bao nhiêu hỏa khí, chỉ hận không thể một hớp nuốt cô vào bụng.
Chỉ thấy Quý Linh Linh miễn cưỡng ngẩng đầu lên, liếc anh một cái, tiện tay liền đem hạt dưa đặt vào trong miệng, "Chuyện gì?"
"Thái độ của em là sao?" Mộ Ly nổi giận, cởi nút tay áo ở cổ tay ra, bàn tay dùng sức giật cúc áo sơ mi, chỉ cần hai ba cái, liền thấy lồng ngực cường tráng của anh.
Quý Linh Linh lập tức không nhịn được, "Khụ. . . . . ." Chỉ kém chút nữa là bị sặc nước miếng. Cô nheo đôi mắt đẹp, "Anh làm cái gì?"
"Anh làm cái gì?" Lúc này, Mộ Ly đã đem áo sơ mi ném xuống đất, lộ ra cơ ngực lớn cùng cơ bụng hoàn mỹ, gương mặt anh tuấn tà mị, khó có thể tưởng tượng, vóc người của anh cư nhiên lại hấp dẫn như thế.
"Anh rất nóng?" Quý Linh Linh vẫn có chút không để ý, nhưng lời nói ra, lơ đãng có chút run rẩy.
"Đúng vậy, anh rất nóng!" Vẻ mặt Mộ Ly căng thẳng, ba ngày rồi, mỗi ngày anh đều rất nóng, nhưng người phụ nữ đáng chết này lại có mắt không chòng. Quá đáng, quả thật chính là quá đáng!
Tay Mộ Ly mang theo tức giận, dùng sức tháo thắt lưng của mình.
"Anh làm cái gì?" Lần này, Quý Linh Linh nâng cao âm điệu, để trần nửa người trên, cũng đã đủ kỳ quái, anh lại còn kéo thắt lưng, có kiểu hạ nhiệt như thế này sao? Bởi vì động tác của Mộ Ly, làm cho cô quên mất việc cắn hạt dưa.
"Ba!" Mộ cách một thanh liền rút đai lưng ra.
"Này, lưu manh!" Quần không có đai lưng, khóa kéo bị kéo xuống, sau đó chính là một hồi cảnh xuân. Quý Linh Linh kêu khẽ một tiếng, vội vàng dùng chăn che mặt.
Cái đồ lưu manh này , cư nhiên đường hoàng ở trước mặt cô cởi hết chỉ còn lại quần lót, anh nghĩ muốn làm gì chứ?
"Mộ Ly, nếu như anh muốn làm trai bao, thì nên đến Nhật Bản! Anh. . . . . . Anh ở chỗ này giở trò lưu manh." Quý Linh Linh kéo chăn thật chặt, gương mặt giấu ở phía sau, đã sớm hiện ra màu hồng mê người.
"Tại sao lại đi Nhật Bản? Tiểu Linh Linh yêu quý, nếu như mà anh đi làm trai bao, vậy em có suy tính đi làm con hát hay không? Con hát dành riêng cho anh." Mộ Ly nheo mắt lại, cười đến trên mặt một hồi ánh sáng mê người.
Đàn ông đẹp mắt, mặc dù hắn có bày ra bộ mặt bỉ ổi cỡ nào, cũng đều đẹp trai như vậy. Lúc này trên mặt Mộ Ly hiện lên nụ cười xấu xa, lại vẫn có một chút phong vị khác
"Dành riêng em gái anh!" Quý Linh Linh thật sự hận đến cắn răng nghiến lợi, cùng so da mặt dày với Mộ Ly, cô tự nhận công lực của mình không sánh kịp.
"Em còn nói tục." Mộ Ly lúc này đi tới bên giường, tiện tay lật ra, cái chăn ngăn cách giữa hai người, bây giờ giống như không có gì rồi.
"Anh. . . . . ." Quý Linh Linh vội vàng lấy hai tay che mặt, lúc này cô chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng đến đốt người, "Làm sao anh lại nhàm chán như vậy?"
"Không nên dùng tay che mắt, trên tay còn có vỏ hạt dưa, cẩn thận tổn thương mắt." Giọng nói Mộ Ly dịu dàng, bàn tay nắm lấy hai tay cô, nhẹ nhàng kéo xuống.
Quý Linh Linh tận lực duy trì tư thế nhìn thẳng vào mắt anh, không dám nhìn loạn, cô là cô gái tốt, không thể nhìn loạn.
"Tiểu Linh linh, bây giờ em rất hồi hộp sao?"
"Em. . . . . . Em đâu có. Mộ Ly anh khốn kiếp, nhanh mặc lại quần áo cho tử tế, không thấy rất mắc cỡ sao?" Hai gò má của Quý Linh Linh đều đỏ hồng , lúc này cô ngay cả hô hấp cũng cảm thấy có chút khó khăn.
"Làm sao lại mắc cỡ đây? Tiểu Linh Linh em quên ngày đó chúng ta ở trong quán bar, em ngồi ở trên người anh, vuốt ve lồng ngực của anh, cái miệng nhỏ nhắn tràn ra từng đợt tiếng rên rỉ thoải mái. Cái mông nhỏ vẫn còn ở trên người anh không an phận đong đưa. . . . . ."
"Này! Mộ Ly!" Tên đại sắc lang này, anh làm sao có thể nói ra!
"A, anh sai lầm rồi, phải nên nói đoạn tiếp theo. Em đè ở trên người anh, em mềm mại thân thiết đè sát ngực anh , ở trước ngực anh cọ xát, còn thỉnh thoảng dùng cái miệng nhỏ nhắn hôn cổ anh, còn có dấu đỏ tươi . . . . . ."
"Mộ Ly, anh điên rồi phải không?" Quý Linh Linh tức giận, rống to, cô quả thật chính muốn dùng một tay đập chết anh.
Nhìn gương mặt như muốn khóc của Quý Linh Linh, Mộ Ly muốn cười, xem ra về sau anh có thể nhiều lời một chút như thế, gia tăng tình thú giữa hai người. Lại thấy khuôn mặt thở phì phò của cô, thật là thú vị cực kỳ.
"Em còn nhớ khi chúng ta cùng nhau ngồi không, hai thân thể kết hợp thật chặt với nhau, bàn tay nhỏ bé của em ở phía sau lưng anh lưu luyến, trong miệng bật ra tiếng yêu kiều, khuấy động tất cả tâm tình của anh. Tiểu Linh Linh, em có biết khi đó em mê người cỡ nào không?" Mộ Ly từ từ đến gần cô, khiến cho hai người bọn họ cũng có thể cảm nhận được rõ hơi thở của đối phương.
Quý Linh Linh trừng lớn con mắt, có lẽ là bị Mộ Ly hù sợ, một người đàn ông vô sỉ như vậy, cư nhiên cái gì cũng dám nói ra. Bởi vì nhất thời tức giận, cô lại bỏ quên cự ly không an toàn giữa hai người.
Mộ Ly vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi của cô. Quý Linh Linh giống như bị mê hoặc, cư nhiên sững sờ được một lúc không biết nên làm như thế nào.
"Đêm hôm ấy, em dẫn dắt tay của anh, đặt lên nơi bí ẩn nhất của em. Dẫn dắt anh, nhiệt tình buông thả, Tiểu Linh Linh, anh nói có đúng hay không?" Mộ Ly nhẹ giọng từ từ dẫn dụ cô.
"Em còn nói, không hối hận, cả quá trình em đều hướng anh yêu cầu . . . . . . Tiểu Linh linh, nhớ anh không?" Một bàn tay to của Mộ Ly nhẹ nhàng xoa trên đầu vai của cô, vuốt ve qua lại.
Quý Linh Linh nhìn đôi mắt dịu dàng của anh, lại quên mất phản kháng, lúc này cô chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, chỉ muốn có cái gì tới tưới ướt cho cô. Trong lúc vô tình, cô khẽ liếm khóe môi, chỉ là một cử chỉ nhỏ vô tâm, liền chọc đến một con sói lớn, không thể khống chế nổi nữa.
"Tiểu Linh Linh, bác sĩ nói là không được dùng sức đúng không?"
"Tiểu Linh Linh, bác sĩ nói là không được dùng sức đúng không?"
"Ô. . . . . ." Anh vừa mới hỏi xong, còn chưa chờ Quý Linh Linh kịp trả lời, trực tiếp hôn lên đôi môi đã khao khát rất lâu, bàn tay to của anh nhẹ nhàng vừa dùng lực, Quý Linh Linh liền ngã vào trong ngực anh.
"Ô ô. . . . . ." Nụ hôn này quá nóng bỏng, quá bá đạo, còn không cho cô có thời gian kịp suy nghĩ gì, cư nhiên cứ như vậy bị anh một lần nữa chiếm tiện nghi.
Hôn trong chốc lát, chỉ nghe được Mộ Ly nói, "Không cho phản kháng, anh đều sắp bị lửa dục công tâm mà chết rồi." Một câu nói, liền khiến Quý Linh Linh buông xuống tất cả phản kháng.
Đúng, anh là người của cô, cô có thể nhìn anh chịu hành hạ, nhưng lại không thể để anh chết, bởi vì cô không nỡ.
Hồ ly đáng chết, để cho cô uất ức hai tuần lễ, mới trừng phạt nho nhỏ anh ba ngày, liền không chịu đựng được rồi.
"Ô. . . . . ." Quý Linh Linh một hồi kêu đau, môi cô bị mút đau.
"Không cho suy nghĩ lung tung, nghiêm túc một chút!" Mộ Ly bá đạo cảnh cáo nói.
Quý Linh Linh hơi nhíu mày, thật là một tên bá đạo, nhưng. . . . . . Cô lại thích bộ dạng này của anh. Bởi vì cô, mà bị ép phát điên. Nghĩ tới đây, Quý Linh Linh không tiếp tục lùi bước nữa, mà nhiệt tình ôm cổ anh, lớn mật chủ động hôn đáp lại.
Mộ Ly sững sờ một chút, quả nhiên là người con gái anh thích, thỉnh thoảng sẽ có bộ dáng nhỏ bé , nhưng thỉnh thoảng cũng có bộ dáng mạnh mẽ, cuồng dã.
"Không được nhúc nhích! Để cho em tới hầu hạ anh." Quý Linh Linh một tay ôm cổ anh, học giọng nói bá đạo của anh, nhẹ cắn môi anh một cái, "Cảnh cáo" nói.
Mộ Ly nheo mắt lại, cười đến gương mặt hạnh phúc, thật là vinh vạnh.
Đôi mắt quyến rũ của Quý Linh Linh nhìn anh một cái, một tay ôm cổ của anh, khẽ cùng anh tách ra một chút khoảng cách. Cô bắt đầu quan sát từ ánh mắt của anh, cho đến khi nhìn đến phía dưới, ánh mắt dừng lại. Lông mày Mộ Ly hơi nhíu lại, tiểu sắc nữ, đang ngó chừng nhìn cái gì chứ.
Chỉ thấy cô chậm rãi khẽ mím môi, " Vóc người Thượng tá Mộ tốt như vậy, nếu như nhảy một đoạn khiêu vũ, vậy thì thật là tốt." Cô dùng ngón tay, nhẹ vẽ vài vòng trên cơ ngực rắn chắc của anh."Hả? có muốn nhảy một đoạn không?" Nói lời này thì, cô dùng bả vai nhỏ bé của mình nhẹ nhàng đụng đụng vào lồng ngực Mộ Ly, rất có tư thái hấp dẫn.
Mộ Ly chỉ có cảm giác bụng dưới của mình nóng lên, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên có chút cứng ngắc.
"Hả? Thượng tá Mộ, người ta thật sự rất muốn nhìn nha, hơn nữa tiểu bảo bảo trong bụng cũng rất muốn nhìn đấy." Quý Linh Linh lập tức đổi thành bộ dáng điềm đạm đáng yêu, lông mày khẽ nhíu, một đôi đôi mắt to xinh đẹp nhẹ nhàng ướt át nổi trên mặt nước lóng lánh, da thịt mềm mại, bộ dáng yêu kiều.
"Em. . . . . ."
"Thật đáng ghét, yêu cầu nhỏ như vậy cũng không làm." Bàn tay mềm mại của Quý Linh Linh khẽ nhéo một cái lên ngực anh, cánh tay quấn trên cổ anh lập tức buông xuống.
"Tiểu Linh Linh!" Mộ Ly một phen ôm thật chặc eo của cô, để cho cô dán thật chặt vào anh, "Cảm thấy thế nào? Em cái người này thật xấu xa." Một tay anh nhẹ nhàng búng một cái lên trán cô, nhưng bộ dáng cưng chiều hiển thị rõ.
"Đâu có đâu, tại anh tự mình không có tự chủ." Quý Linh Linh quyến rũ khẽ gắt một tiếng, "Nói nha, anh rốt cuộc có nhảy cho người ta nhìn không thế? Nếu như anh không nhảy, liền mặc quần áo vào, không được ở chỗ này quyến rũ em."
"Chúng ta ** cũng đã hoàn thành, đoạn này có thể tiết kiệm đi." Một tay Mộ Ly nâng cằm của cô lên, âm thanh của anh truyền ra có chút run rẩy, cô còn nói chuyện với anh dịu dàng như vậy, anh khó có thể đảm bảo mình không làm ra chuyện gì.
“Dịu dàng hương, anh hùng mộ” (ý là để lấy được sự dịu dàng ,ấm áp của người con gái thì người anh dùng dù có phải vào mô- hết cũng nguyện ý). Những lời này, một chút sai cũng không có. Có thể khiến Quý Linh Linh ở trong lòng anh làm nũng như vậy, hiện tại dù có bắt anh chết, anh cũng nguyện ý một trăm lần.
"Ghét!" Quý Linh Linh đột nhiên cắn một cái ở trước ngực anh, ngẩng đầu lên, hai mắt khẽ toát ra tình nhu tình, "Anh cởi thành ra như vậy, rõ ràng là có ý đồ , nhưng là hiện tại em muốn anh nhảy một điệu, anh cư nhiên lại không nghe theo. Anh rõ ràng đã nói là yêu em, sẽ nghe theo em cả đời, hiện tại liền giở quẻ. Hừ, em không muốn ở cùng với anh nữa, em muốn xuất viện." Vẻ mặt cô có chút cáu, nhất thời quay đầu đi, làm bộ không để ý tới anh.
Trời ạ, người phụ nữ này thay đổi bộ mặt còn nhanh hơn lật sách, một giây trước còn đắm đuối đưa tình nhìn mình, nhưng một giây kế tiếp liền trở thành một bộ dáng không quen biết như người xa lạ.
"Tiểu Linh Linh." Mộ Ly nhẹ đụng vào đầu vai của cô.
"Tránh ra á..., không nên đụng em!" Quý Linh Linh hơi cáu.
Lúc này tâm tình Mộ Ly cũng muốn chết rồi, chính mình tội gì không có tự trọng, mạnh mẽ hôn cô còn tự cởi hết quần áo của mình!
Trầm mặc chốc lát, Mộ Ly cúi đầu hỏi một câu, "Em muốn nhìn điệu nhảy nào?"
"Anh yêu, anh sẽ nhảy rất nhiều điệu sao?" Quý Linh Linh vừa nghe lời của anh, vẻ mặt lập tức thay đổi 180°.
Két. . . . . .
Bình thường đều không thấy anh khiêu vũ cùng người khác, như thế nào lại khiêu vũ đây?
"Không biết."
"Anh, người ta muốn nhìn múa bụng."
Một tên con trai lúc này có cảm giác trên đầu một mảnh mây đen, múa bụng, tùy tiện cũng có thể nhảy sao? Có ai từng thấy một người đàn ông cơ bụng đầy đặn như vậy múa bụng chưa?.
"Tiểu Linh Linh, không có. . . . . . Không có âm nhạc." Mộ Ly hận không thể đem đầu lưỡi của mình cắn xuống .
"Có cách mà! Anh yêu, lấy điện thoại của anh ra đây." Quý Linh Linh cười đến gương mặt dịu dàng, nhìn như vậy giống như như một người phụ nữ vừa vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, tại sao lại có thể áp bức được nột người đàn ông cứng đầu chứ?
"A, cho." Mộ Ly cúi thấp đầu, vẻ mặt mất hứng đem điện thoại của mình bỏ vào trong tay Qúy Linh Linh.
"Thân ái, anh thích tiết tấu nhanh một chút, hay thích tiết tấu chậm một chút?" Quý Linh Linh dùng di động của anh vào mạng, một bên tìm tòi một bên hỏi.
"Éc. . . . . . Anh không có khái niệm." Quả thật, múa bụng, không phải chỉ là uốn éo cái bụng sao? Chả nhẽ muốn anh nhảy vũ điệu cơ bắp sao?
"Được rồi! Ca khúc đã chọn xong á..., chúng ta nghe thử một cái đi!" Vẻ mặt Quý Linh Linh hưng phấn, nhấn vào nút bắt đầu chạy.
Vừa nghe đến âm thanh, cả khuôn mặt Mộ Ly đều xanh mét, "Đây là bài nhạc gì vậy?"
"Bài ca bỏ rơi cây cải trắng a!"
Có bài bỏ rơi cải trắng sao?
"Anh yêu, ca khúc bắt đầu rồi, không cần lo lắng, bắt đầu đi. Uốn éo cái mông nhỏ của anh, còn cái eo thon nữa, đôi tay giơ cao lên , nhanh lên một chút á!" Quý Linh Linh cười đến gương mặt gian trá.
Nghe cái gì kia, mẹ nật mẹ nật, mẹ ha ha. . . . . . Q úy Linh Linh nhiệt tình nhìn chăm chú , Mộ Ly nhíu chặt mày, đôi tay không tiết tấu vung vẩy, đai lưng di chuyển cùng cái mông, giãy dụa lung tung .
"Đi mẫn đi mẫn thì thầm điểm túi sóng, ha ha ba ba pằng phù phù điểm nha không. Allah xoa một chút nha tất tất nữa tất tất, kéo đi dặm bang bi-un bang liền bang sóng đi dặm Tất Lý Tất Lý Tất Lý tô điểm một cái bang sóng. . . . . ." ( @ thứ lỗi cho t, mình không thể dit nổi bài hát này, nghe kỳ cục lắm)
Bờ mông Mộ Ly khêu gợi, nghiêm chỉnh thực hiện, nhưng hình như là càng nhảy càng có cảm giác, anh uốn éo càng ngày càng hưng phấn, mà Quý Linh Linh cố nén bật ra nụ cười, ngồi xếp bằng ở trên giường, cả người cũng chợt đỏ bừng.
“Allah xoa một chút nha tất tất nữa tất tất, kéo đi dặm bang bi¬un bang liền n bang sóng đi dặm Tất Lý Tất Lý Tất Lý tô điểm một cái bang sóng. . . . . . Đi mẫn đi mẫn thì thầm điểm túi sóng, ha ha ba ba pằng phù phù điểm nha không. . . . . .”
"Nên kiểm tra nhiệt độ rồi. . . . . ."
"A!"
Tiểu Lý vừa mới vào cửa, trong tay mới vừa lấy nhiết kế ra, khi ngẩng đầu lên thấy tình huống trong phòng bệnh, xe tiêm đang đẩy trên tay trực tiếp rào rào cùng tiếp xúc thân mật với đất.
"A!" Một tiếng này, là Mộ Ly thốt ra , mà Chu Thượng Lý đứng ở cửa ra vào đã sớm biến thành thành trạng thái ngốc lăng.
Mộ Ly không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy lên giường, lôi kéo chăn bọc lấy mình cực kỳ chặt chẽ.
Lúc này trong di động của anh, vẫn như cũ là hát đầy nhiệt tình, mà hiện tại Quý Linh Linh, đã rất không có hình tượng nằm lỳ ở trên giường cười lớn.
"Thượng tá. . . . Mộ…. . Tôi không biết. . . . . ." Không biết ngài lại có sở thích này, thích cởi sạch quần áo rồi nhảy những vũ điệu nhiệt tình như vậy, Tiểu Lý chỉ có cảm giác đầu lưỡi của mình cũng quấn chung ở một chỗ.
"Nhìn đủ chưa? Đi ra ngoài!" Mộ Ly chỉ có cảm giác khóe miệng mình co quắp, nhưng vì hình tượng tốt của mình, anh vẫn còn quát lớn một tiếng.
"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Quý Linh Linh quá không nể tình, may nhờ giường bệnh này nhỏ, nếu không cô sẽ phải lăn lộn một trận.
"Phải . . . . . Dạ dạ!" Tiểu Lý liền ngay cả đồ vật trên mặt đất cũng không dám nhặt, liền vọt thẳng chạy ra ngoài. Xong rồi, cô phát hiện ra bí mật của Thượng tá Mộ, sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ!
"Ha ha ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ."
“Đi mẫn đi mẫn thì thầm điểm túi sóng, ha ha ba ba pằng phù phù điểm nha không. Allah xoa một chút nha tất tất nữa tất tất, kéo đi dặm bang bi-un bang liền n bang sóng đi dặm Tất Lý Tất Lý Tất Lý tô điểm một cái bang sóng. . . . . .”
Một bài ca bỏ rơi bông cải trắng vẫn như cũ đang tiếp tục, Quý Linh Linh ôm bụng, cười lớn giống như chưa từng được cười.
"Quý Linh Linh! Em đã sớm ngờ tới sẽ có người tới có đúng không?" Mộ Ly kéo chăn thật chặt, mặt đen thui hỏi.
"Ha ha. . . . . . Đại ca, thời điểm này mỗi ngày đều có y tá vào kiểm tra, ha ha. . . . . . Em thấy anh cởi hào phóng như vậy, cho là anh cái gì cũng không ngại, anh tránh cái gì a." Quý Linh Linh thật sự là không khống chế nổi, trong nháy mắt lúc Mộ Ly hốt hoảng lúc nãy, gương mặt trở nên xanh mét, nhìn thật sự là quá mức buồn cười.
"Quý Linh Linh!" Từ giữa kẽ răng nặn ra mấy chữ, lần này, anh nhất định phải bắt cô chịu trách nhiệm hoàn toàn!
"Ha ha, không nên đụng em. . . . . . Ha ha, ngứa quá a. . . . . ." Bàn tay Mộ Ly ở trên người của cô ra sức cù, Quý Linh Linh nằm lỳ ở trên giường, cười đến sẽ không thở nổi.
"Xem em lần sau còn dám chơi anh hay không!"
"Ha ha. . . . . . Đừng á. . . . . . Ha ha. . . . . . A. . . . . . Đừng động!" Mới vừa cười vui vẻ thì Quý Linh Linh đột nhiên bắt lấy tay anh, khuôn mặt tươi cười đột nhiên biến thành đau đớn, không nhúc nhích.
"Thế nào?" Mộ Ly cũng sững sờ, "Quý Linh Linh!"
"Thế nào?" Mộ Ly cũng sững sờ, "Quý Linh Linh!"
"Đừng. . . . . . Đừng động em. . . . . . Em em giống như cười lạc giọng rồi. . . . . ."
Két. . . . . .
"Em. . . . . . Bụng của em đau. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Linh Linh nhăn nhó, mới vừa rồi còn cười đến không dừng được, cư nhiên bây giờ lại trái ngược hoàn toàn.
"Không nên cử động, không nên cử động!" Mộ Ly ngay lập tức cũng bị dọa sợ , bận rộn lo lắng kéo chăn ra, nhảy xuống giường bệnh, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của cô.
"Người đâu, có ai không ~"
"Quý Linh Linh, em làm sao vậy, em thấy như thế nào?" Mộ Ly nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, vẻ mặt lo lắng.
"Em. . . . . . Thật là đau nha. . . . . . Bụng. . . . . ."
"Người đâu, nhanh lên một chút, người đâu!" Rống lên hai tiếng, ngoài cửa lập tức có năm sáu người chạy vào.
Lau!
Mộ Thượng tá cởi truồng đứng ở bên giường bệnh , còn người phụ nữ nằm trên giường gương mặt lại lộ vẻ khổ sở.
"Sững sờ cái gì, mau xem người phụ nữ của tôi như thế nào rồi!" Mộ Ly lại một lần nữa rống lên.
"Dạ dạ dạ."
Tâm trí của mọi người bị tiếng quát của anh kéo lại, lần này Thượng tá Mộ vào bệnh viện, hình như mọi việc đều dùng rống hết.
"Mộ Ly, em thật là khổ sở. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Linh Linh lập tức trở nên tái nhợt.
Tay Mộ Ly run rẩy, "Không phải sợ, không phải sợ, anh ở đây cùng em."
Quý Linh Linh khổ sở rơi nước mắt.
"Quý Linh Linh, anh sẽ vẫn coi chừng em!"
"Ai yêu, Thượng tá Mộ, tôi nói anh muốn ở bên cạnh người phụ nữ của mình, trước tiên cũng phải sửa sang lại bộ dáng của mình một chút. Bệnh viện nhiều y tá nữ như vậy, anh muốn cho bọn họ chảy máu mũi mà chết sao?" Bộ dáng Vương Nhốn Nháo giống như không liên quan đến mình, trêu đùa.
"Vương Nhốn Nháo!"
"Được rồi được rồi, làm như tớ chưa nói, làm như tớ chưa nói!" Vương nhốn nháo vừa nghe tiếng quát như muốn ăn thịt người kia, lập tức làm ra bộ dáng giơ tay đầu hàng.
"Cô đi đâu vậy? Ở chỗ này kiểm tra cho người phụ nữ của tôi!" Mộ Ly một phen kéo Vương Nhốn Nháo lại, sau đó lại nhặt quần áo trên mặt đất lên, ưỡn ngực xải bước rời khỏi phòng bệnh.
=hoa lệ lệ tuyến phân cách =
Lúc nửa đêm, trong biệt thự của Tần Mộc Vũ vẫn còn sáng đèn như cũ.
Tần Mộc Vũ ngồi ở vị trí trung tâm, Quách Hiểu Lượng đứng bên cạnh anh, Mạc Vũ Nhân ngồi ở vị trí đối diện với Tần Mộc Vũ, đi theo phía sau còn có khoảng hai mươi người áo đen.
"Đại ca, vùng đất ở hồng khu của chúng ta, lại bị dòm ngó." Mạc Vũ nhân trầm mặt, giọng nói không nói ra được là có bao nhiêu bực bội.
"Tra ra là ai làm rồi sao?" Vẻ mặt Tần Mộc Vũ so Mạc Vũ Nhân càng khó coi hơn.
"Tập đoàn Tư Khi."
"Hả? Là bọn chúng! Rốt cuộc không nén được tức giận, đã sớm ngờ tới bọn chúng sẽ có một chiêu như vậy, tuy nhiên lại không nghĩ tới, thủ đoạn của bọn chúng lại có thể thấp hèn như thế, chuyên chọn khu đất yếu thế của chúng ta xuống tay." Tần Mộc Vũ môi mỏng nâng lên, nét mặt âm trầm bị thay thế bởi vẻ khinh thường.
"Vậy chúng ta có phản kích hay không?" Mạc Vũ Nhân hỏi.
"Hừ, " Tần Mộc Vũ hừ lạnh một tiếng, "Mục tiêu bây giờ của bọn chúng không phải là muốn phá hủy chúng ta, mà là có toan tính khác."
"Có toan tính khác?" Mạc Vũ Nhân tỏ vẻ không hiểu, "Chúng ta ở hồng khu chiếm lĩnh 80% địa bàn, hiện tại tập đoàn Tư Khi công khai muốn chiếm vùng đất của chúng ta, chẳng lẽ bọn chúng không hướng đến quyền cai trị ở hồng khu sao?"
"Ha ha, Vũ Nhân, cậu đánh giá bọn chúng quá cao rồi . Tập đoàn Tư Khi, cũng chỉ là một bang phái nho nhỏ, mấy năm gần đây mới vừa tẩy trắng mà thôi." Giọng nói khinh thường của Tần Mộc Vũ làm cho người ta lạnh cả người.
Mạc Vũ nhân ngơ ngác nhìn anh, không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, tập đoàn Tư Khi là dạng bang phái gì, cơ hồ tất cả mọi người trên thế giới đều biết, nhưng đại ca của mình lại dùng"Bang phái nho nhỏ" để hình dung. Đại ca không phải bị tức giận đến váng đầu chứ, tập đoàn Tư Khi ở trong hắc đạo một tay che trời, hiện tại vừa tung hoành hắc bạch. . . . . . Chẳng lẽ đại ca không biết sao?
"Đại ca. . . . . ."
"Tốt lắm." Tần Mộc Vũ giơ tay lên, ngăn lại lời anh muốn nói."Hiện tại đem lực lượng của chúng ta ở hồng khu giảm xuống, tranh thủ thế lực ở mỗi vùng đất, như vậy sẽ không có người dám gây chuyện."
"Nhưng là, đại ca. . . . . . Tập đoàn Tư Khi sẽ dừng tay sao?"
Tần Mộc Vũ khẽ nhíu mày, "Không phải đã nói với cậu, mục tiêu của bọn chúng không phải là chúng ta sao, bây giờ bọn chúng chính là đang chờ chúng ta tức giận, phản kích, như vậy mới thừa dịp có cơ hội."
"Đại ca, đây là ý gì?" Mạc Vũ Nhân hoàn toàn bị anh nói bối rối.
"Ha ha, tốt lắm, thời gian không còn sớm, cậu mang theo các anh em về trước đi, cứ làm theo lời ta nói là được rồi." Tần Mộc Vũ đứng lên, bày tỏ không muốn nói chuyện thêm nữa .
"Đại ca. . . . . ." Vẻ mặt Mạc Vũ Nhân nhăn nhó, tự mình hấp tấp đến tìm đại ca, chẳng lẽ cứ như vậy đã xong chuyện?
Tần Mộc Vũ xoay người, nhìn Mạc Vũ Nhân, gương mặt âm trầm, "Tôi đã nói..., cậu không cần hiểu?" Đã là nửa đêm, anh nên nghỉ ngơi. Đối với một người không có chút tinh thần nào, tính khí cũng sẽ không tốt.
"Em. . . . . ."
"Anh Vũ Nhân, về trước đi, lão đại mệt mỏi." Còn chưa chờ Mạc Vũ Nhân kịp nói, Quách Hiểu Lượng liền đứng dậy, chắn trước mặt của anh.
Tần Mộc Vũ nhẹ liếc nhìn tấm lưng của Quách Hiểu Lượng, khóe môi khẽ cong, liền tự lo đi lên.
"Hiểu Lượng. . . . . ."
"Anh Vũ Nhân, lão đại đang tức giận, anh còn chưa đi đi? Lời của ấy đã nói rồi, anh cứ trực tiếp làm theo là được, không cần phải nghi vấn nữa."
Mạc Vũ Nhân cau mày, "Thế nhưng có liên quan đến địa vị của chúng ta ở hồng khu!"
"Anh Vũ Nhân, anh là đại ca sao?"
"Anh không phải."
"Vậy thì nghe theo sự sắp xếp của đại ca đi, mang theo các anh em trở về đi thôi." Quách Hiểu Lượng cũng xụ mặt xuống, Mạc Vũ Nhân thường ngày rất thông minh, nhưng thế nào hiện tại lại ngốc như vậy, biểu hiện của anh đã vượt ra khỏi phạm vi quyền lực của mình.
Mạc Vũ Nhân liếc mắt nhìn Quách Hiểu Lượng, "Ừ, chúng ta đi trước."
Nói xong, Mạc Vũ nhân vung tay lên, chừng hai mươi người anh em liền theo anh rời đi.
Quách Hiểu Lượng thở dài một hơi, tính khí đại ca khi tức giận, quả thật là rất đáng sợ.
Mới vừa đi lên lầu, Tần Mộc Vũ liền xuất hiện tại cửa, ngăn cản đường đi của Quách Hiểu Lượng.
"Đại ca, anh vẫn chưa ngủ sao?"
"Ừ." Tần Mộc Vũ cúi đầu, đáp một tiếng.
"Đại ca, anh có chuyện gì muốn nói với em sao?" Quách Hiểu Lượng quan sát anh, nửa đêm không ngủ được, đứng ở chỗ này làm thần giữ cửa sao?
"Quách Hiểu Lượng, có phải tôi nói cái gì, cô đều sẽ vì tôi đi làm?" Tần Mộc Vũ như cũ không có nhìn cô hỏi.
"Đương nhiên rồi, bảo vệ đại ca là trách nhiệm của em. Vì đại ca làm việc, là vinh hạnh của em!" Đầu Quách Hiểu Lượng khẽ vểnh lên, gương mặt mềm mại.
"Vậy cô theo đuổi Hướng Tuấn Ngạn đi, để cho hắn rời khỏi Thẩm Hiểu Phi." Lúc này, Tần Mộc Vũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng, hoặc là vẻ mặt không chút thay đổi.
Quách Hiểu Lượng nghe được lời anh nói , sững sờ một chút, nhưng là ngay sau đó liền thay đổi vẻ mặt, "Đại ca, mới vừa rồi anh không phải là tức giận anh Vũ Nhân đúng không? Mà chỉ vì chị Thẩm rất phiền đúng không?" Tròng mắt cô mượt mà sáng ngời, không hề chớp mắt theo dõi anh.
"Ừ."
Thật tốt quá, đại ca không có giận anh Vũ Nhân.
"Được a, ngày mai em liền đi tìm Hướng Tuấn Ngạn, cảnh cáo anh ta, nên cách xa chị Thẩm, nếu không em liền phế hắn!"
"Quách Hiểu Lượng, tôi là bảo cô theo đuổi hắn ta!" Tần Mộc Vũ đột nhiên nâng cao âm điệu, "Làm anh ta yêu cô, cách xa Thẩm Hiểu Phi!"( p/s: TMV a có biết mình khốn nạn lắm k? về sau mong sao ngược chết a đi)
Quách Hiểu Lượng trợn tròn mắt, giật mình, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn, ngay sau đó lại là vẻ mặt mất mát.
"Thế nào? Cô không làm được?" Tần Mộc Vũ lạnh nhạt hỏi.
"Dĩ nhiên không phải!" Quách Hiểu Lượng lập tức phủ nhận, "Không phải là đuổi theo Hướng Tuấn Ngạn sao? Em rất có lòng tin a, giải quyết anh ta, chỉ giống như chút thức ăn a! Đại ca yên tâm, chị Thẩm nhất định là của anh!" Bộ dáng cô giống như không có tim không có phổi nói, ngược lại làm anh nhìn có mấy phần yên tâm. Hướng Tuấn Ngạn có ý tứ đối với Quách Hiểu Lượng, anh có thể cảm nhận được.
"Nhớ kỹ lời cô nói."
"Đương nhiên rồi! Nhiều nhất là một tháng, em sẽ làm Hướng Tuấn Ngạn tuyệt đối yêu em, đến lúc đó đại ca và chị Thẩm cũng sẽ thành chuyện tốt rồi !" Quách Hiểu Lượng vẫn là đôi mắt to sáng ngời.
"Tốt." Dứt lời, Tần Mộc Vũ không tiếp tục nhiều lời thêm một chữ, liền xoay người trở về phòng của mình, lưu lại một mình Quách Hiểu Lượng thẫn thờ.
"Ầm!" Cửa bị đá.
Quách Hiểu Lượng không nhịn được lui về phía sau một bước, mới vừa rồi vốn khuôn mặt nhỏ nhắn hung phấn, ngay lập tức trở lại bình tĩnh.
"Hướng Tuấn Ngạn, anh sẽ yêu tôi sao?"
=hoa lệ tuyến phân cách =
"Mộ Ly, ở cùng với anh, quả thật xấu hổ chết người!" Hôm nay là ngày xuất viện, khi ngồi vào trong xe, Quý Linh Linh liền bắt đầu không nhịn được châm chọc .
Mà đối với cô dễ nổi nóng, ngược lại vẻ mặt Mộ Ly rất bình tĩnh, ngồi bên cạnh cô, ôm nhẹ bả vai của cô, "Lão Trung, lái xe."
"Cách xa tôi một chút!" Một người phụ nữ trầm giọng quát.
Ở trong bệnh viện nghỉ ngơi hơn nửa tháng, nhưng ngay cả cửa phòng bệnh cô cũng chưa từng bước ra một lần. Có ai nghe qua, chỉ cười, thiếu chút nữa là cười đến chết?
Chỉ nhớ rõ khi thân thể cô khá hơn một chút, chuẩn bị đi ra ngoài phơi nắng, nhưng ai ngờ, cô vừa mới hòa vào dòng người, liền nghe được các loại phiên bản về hôm Mộ Ly cởi hết quần áo bị bắt gặp.
Phiên bản làm cho cô tức giận nhất là, nói Thượng tá Mộ ở dưới sự sai bảo của một người phụ nữ, nhảy thoát y, bày ra các loại động tác quyến rũ, biết rõ cô gái này có cuộc sống thối nát không chịu nổi, phẩm chất kém cỏi làm hư Thượng tá Mộ!
Ông trời, bọn họ có biết là cô có thai không thể tức giận không vậy? Lúc ấy Quý Linh Linh giận đến mức chỉ kém hộc máu, tuy nhiên còn phải bày ra vẻ mặt tươi cười nhìn bọn họ sáng tác tiểu thuyết!
"Không nên như vậy á..., anh đem toàn bộ tin tức em mang thai phong tỏa, sẽ không có ai biết." Mộ Ly nhẹ nhàng ôm eo của cô, hài lòng xoa nắm thịt trên eo của cô, ở bệnh viện nuôi quả nhiên là tốt.
Quý Linh Linh hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới anh.
"Tạm thời phải bảo vệ em, không thể để cho người ngoài biết. Tiểu Linh Linh, không nên tức giận nữa, chúng ta về nhà thôi." Mộ Ly không chờ cô kịp phản ứng, liền ở trên mặt cô hôn trộm một cái.
"Tránh ra! Không cho gặp mặt tôi. Tôi muốn về nhà mình, tôi muốn về nhà thăm mẹ." Quý Linh Linh sẽ không bao giờ cùng tên đại sắc lang này ở chung một chỗ nữa, bác sĩ đã dặn đi dặn lại, bởi vì cô động thai khí, cho nên không thể cùng anh làm loại chuyện đó.
Nhưng anh thì sao, mỗi buổi tối đều cởi sạch trơn ôm cô, bảo là muốn cùng bảo bảo tiếp xúc thân mật! Lau, trời đánh, mỗi lần đều là cùng cô tiếp xúc thân mật có được hay không? Hơn nữa còn đáng chết hơn, anh ta cư nhiên cứ như vậy ngủ ngon lành, có biết là cô khổ sở đến cỡ nào hay không!
"Mẹ em không có ở nhà."
"Thời gian một tháng đã sớm qua."
"Nhưng là, anh lại để em trai em ra nước ngoài làm nghiên cứu a, lần này cũng là một tháng!"
"Ba!" Quý Linh Linh đánh một quyền vào bả vai anh, "Mộ Ly, anh muốn như thế nào? Mỗi lần đều không hỏi ý kiến của tôi, mẹ cùng em trai tôi cứ như vậy dễ dàng bị anh ly khai rồi !"
"An tâm một chút chớ nóng giận!" Trên mặt Mộ Ly tràn đầy tươi cười, vỗ nhè nhẹ bả vai của cô, "Anh đã gặp qua mẹ vợ cùng em vợ rồi, bọn họ rất hài lòng về anh nha."
"Anh. . . . . . Anh nói cái gì?" Quý Linh Linh nhất thời cả kinh, chuyện này. . . . . . Người này lại dám gạt cô. . . . . . Gặp bề trên!
"Anh còn cùng mẹ vợ nói chuyện, chờ sau khi bọn họ trở lại, chúng ta liền bổ sung hôn lễ a." Mộ Ly nói chẳng hề để ý.
"Cái gì?" Quý Linh Linh kéo cổ áo Mộ Ly lại, "Tôi. . . . . . Chuyện tôi có bảo bảo, anh cũng nói cho mẹ tôi biết?"
"Nếu không thì phải làm sao? Con gái của mình hai tháng cũng không nhìn thấy, trong lòng bà sẽ hoài nghi . Anh định nói toàn bộ cho bà biết, em vợ thật đáng yêu nha, vừa nghe đến em phải kết hôn, chỉ kém nhảy dựng lên."
"Tôi không lấy! có quỷ mới gả cho anh!" Quý Linh Linh tức giận ngồi yên một chỗ, cô mới không cần gả, mới không cần gả dễ dàng cho anh như vậy.
Mộ Ly nhẹ nhàng ôm bả vai của cô, "Anh lập tức muốn kết hôn với tiểu quỷ bướng bỉnh này." Nói xong, anh còn dùng tay chỉ nhẹ vào chóp mũi của cô.
"Mộ Ly, tôi không gả, nói gì tôi cũng không gả! Nếu như anh dám uy hiếp tôi, tôi liền. . . . . . Chết cho anh xem!" Quý Linh Linh cắn môi, làm cho cô có con mới cưới, nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ cục!
Mộ Ly vừa nghe xong, gấp đến độ muốn giơ chân, nhưng đảo mắt anh lại nghĩ đến lời của Vương Nhốn Nháo, phụ nữ có thai thường hay lo âu , còn có bệnh sợ hãi trước khi kết hôn, nhìn bộ dáng chán ghét của Quý Linh Linh, rất rõ ràng là đúng như vậy. Cho nên, anh không vội, cứ từ từ đi.
"Ngoan, không cần như vậy nóng nảy , ôm một cái, hiện tại anh dẫn em đi ăn canh ngân nhĩ hầm, có được hay không?" Mộ Ly lấy tay vỗ nhè nhẹ đầu của cô, xem xét bộ dáng của cô, trong lòng hết sức hài lòng.
"Ngân nhĩ hầm?" Quý Linh Linh vừa nghe, trong miệng liền không nhịn được tiết ra nước bọt.
" Để anh giúp em ăn hết nước bọt trong miệng, để lát nữa cho em ăn đủ canh." Mộ Ly nửa dụ dỗ nửa lừa gạt nói.
"Có thật không? Không nên gạt em." Quý Linh Linh phòng bị nhìn anh.
"Dĩ nhiên sẽ không rồi, để cho anh ăn trước." Nói xong, anh liền tiến lên trước, môi lưỡi cùng sử dụng, trực tiếp khuấy đảo. Một lát sau môi lưỡi hai người liền quấn quít ở chung một chỗ, nước miếng lại càng nhiều hơn.
Mộ Ly nheo mắt lại, người phụ nữ này đúng là quỷ tham ăn, vừa nghe đến mỹ vị gì đó, nước miếng liền chảy ra. Nhưng là,anh dùng chiêu này, lần nào cũng đúng.
Hết chương 96
"Đúng vậy." Người được gọi là Tiểu Lý trả lời, sau đó liền bị ba y tá khác kéo vào trong góc.
"Nhanh, nói cho chúng tớ biết một chút, người trong phòng bệnh này rốt cuộc là ai?" Một y tá vừa mập vừa lùn, mang một cặp mắt kính dày cộm, vẻ mặt không kịp chờ đợi hỏi.
"Tiểu Lý, mỗi ngày cậu đều đi thay thuốc, khẳng định nghe được không ít tin tức đúng không?"
"Cái này a. . . . . ." Tiểu Lý đẩy đẩy mắt kính trên mũi, gương mặt hiền lành, vừa nhìn liền biết năm đó trong trường học là một cô gái ngoan ngoãn, "Tớ nhìn không ra ."
"Cái gì?" Ba người lập tức cả kinh nói, "Tiểu Lý, Thượng tá Mộ đều đã ở trong bệnh viện ba ngày rồi, đây quả thực là một kỳ tích a, nhưng ở trong bệnh viện chờ đợi thời gian dài như vậy, chúng ta cũng chưa có nhìn thấy anh ta, thật sự rất đáng tiếc nha."
"Cũng đúng, ngày bình thường cũng không thấy được Thượng tá Mộ, lần này lại tới dễ dàng, cư nhiên vùi ở trong phòng bệnh, tớ thật sự muốn nhìn hình dạng người phụ nữ trong phòng bệnh kia một chút, từ đâu tới mà có sức quyến rũ lớn như vậy a."
"Chính là, tớ cũng muốn đi vào nhìn một chút, nhưng ngoài phòng bệnh kiểm tra khó khăn như vậy, muốn đến gần cũng không được. Tiểu Lý, cậu mau nói cho tớ biết, dáng vẻ người con gái trong phòng bệnh này như thế nào?"
"Hình dạng thế nào à?" Chỉ thấy Tiểu Lý chầm rì rì hồi tưởng, "Cô ấy thoạt nhìn rất thanh tú. . . . . . Rất thanh tú. . . . . . Thanh tú. . . . . ." Tiểu Lý gõ đầu nghĩ từ.
"Này, Tiểu Lý, cậu bị làm sao đấy hả, cậu chỉ biết mỗi một từ ‘ thanh tú ’ thôi sao." Ba nữ y tá kém chút nữa tức hộc máu, đã sớm biết Tiểu Lý có chút mơ hồ, nhưng là không nghĩ tới sẽ mơ hồ đến mức này.
"Tớ nhìn cô gái kia chính là thanh tú a, hơn nữa mỗi lần lúc tớ đi vào, Thượng tá Mộ đều không để ý đến cô ấy, ngồi yên một chỗ, còn mang theo bộ mặt sa sầm, mà cô gái kia, cũng bày ra bộ dáng tương tự, tớ rất đau khổ a, vẻ mặt hai người bọn họ quả thật là quá khó nhìn." Rốt cuộc Tiểu Lý cũng nói vào trọng điểm, đây quả thật chính là lời nói trọng điểm.
"Có thật không? Thượng tá Mộ không để ý tới cô gái đó? Không thể nào, tớ nghe nói cô ấy mang thai con của Thượng tá Mộ , chẳng lẽ ở đây có bí mật gì?" Y tá mập mạp, gương mặt hưng phấn nói.
"Nào có mang thai, tớ nghe nói người phụ nữ kia là do Thượng tá Mộ “hấy việc nghĩa hăng hái” cứu từ trên chân núi xuống đấy!"
"Mới không phải đâu, nào có ai dùng máy bay trực thăng cứu người! Tớ cảm giác, tám phần là Thượng tá Mộ thích cô gái này, chưa kết hôn mà đã có con. . . . . ."
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiểu Lý, trời mới biết, cái ý nghĩ này của cô ấy làm cho người ta hưng phấn đến mức nào.
"Tiểu Lý. . . . . ."
"Tiểu Lý, cậu cũng có suy nghĩ thật là hay!"
"Tiểu Lý, tớ thật sự thích cảm giác của cậu nha!"
"Ai nha, tớ cũng chỉ tùy tiện nói một chút thôi, chẳng qua là cảm thấy Thượng tá Mộ cùng cô gái kia quan hệ cũng không tốt, hai người hình như rất ít nói chuyện ." Tiểu Lý lại nói.
"Cũng, tớ liền nói nha, Thượng tá Mộ giống như đại thần không dính khói bụi trần gian, làm sao lại có thể coi trọng người phụ nữ bình thường như vậy? Các người có đồng ý không!" Y tá mập lùn, vẻ mặt không nói ra được là có bao nhiêu vui mừng.
"Đó. . . . . . Thở phào nhẹ nhõm, tớ vẫn còn có hi vọng." Một người bộ dáng hoa si nói.
"Hắc hắc, ai chết vào tay ai, còn chưa chắc chắn !"
" Thượng tá Mộ là của tôi!"
Nhất thời ba y tá lập tức tạo thành bộ dáng trừng chết người, ai cũng không chịu bỏ qua cho người kia, xem ai cũng không thuận mắt. Giống như có một loại ý niệm, ai dám giành Thượng tá Mộ với ta, ta sẽ diệt trừ cả nhà kẻ đó.
"Ách. . . . . . Ba người các cậu chỉ có thể động khẩu, không thể động thủ a, tớ đi trước." Tiểu Lý lần nữa đẩy mắt kính trên sống mũi của mình, bắp chân giơ ra liền chạy.
Còn dư lại ba y tá mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Ha ha." Vương Nhốn Nháo hai tay khoanh trước ngực, đi tới một góc tường khác, mới vừa rồi cô nghe được hết cuộc trò truyện của mấy y tá, "Mộ Ly, lần này thật đúng là có chuyện hay đấy." Một tia hả hê lướt qua khuôn mặt cô.
=hoa lệ tuyến phân cách =
Bên trong phòng bệnh, người phụ nữ nghiêng mình dựa vào trên giường vẻ mặt nhàn nhã cắn hạt dưa, mà người đàn ông lại ngồi ở một bên, cầm hộp giấy thu lại vỏ hạt dưa.
"Linh Linh? Linh Linh, nói một câu đi, đã ba ngày em không nói chuyện với anh rồi." Tay Mộ Ly cầm vỏ hạt dưa, vẻ mặt uất ức.
Quý Linh Linh liếc anh một cái, nhưng không lên tiếng, tự lo bóc hạt dưa của mình.
"Linh Linh, Tiểu Linh Linh, đừng tức giận nữa được không? Anh nghiêm túc thành thành khẩn khẩn, thừa nhận sai lầm. Anh thẳng thắn thừa nhận, em xử lý khoan hồng một chút không được sao, không để ý đến anh như vậy, so với giết anh còn khó chịu hơn." Mộ Ly lúc này, khí chất trên người cũng đều bị người phụ nữ trước mặt vứt bỏ sạch sẽ.
"Làm gì sai?" Quý Linh Linh nhặt một hạt dưa to khác ở trong lòng bàn tay, tùy ý hỏi.
"Anh không nên lừa gạt em, anh không nên nói nặng lời với em, anh không nên hai tuần lễ không gặp em, Anh không nên đối với em không tốt. . . . . . Anh không nên. . . . . . Không rồi." Mỗi ngày đều muốn anh nói lại một lần"Tứ không nên" , Anh thật sự là khóc không ra nước mắt a.
Thánh Nhân nói rất đúng, thế gian duy nhất không thể đắc tội với con gái. Anh đến bây giờ cũng không biết Quý Linh Linh lại là người con gái thích kết thù , bắt anh phải nhớ rõ ngày đó làm cô khổ sở như thế nào, còn quy định hai tuần lễ không thể để ý đến anh, đây rõ ràng chính là trả thù mà!
Quý Linh Linh làm như có chút không vừa ý, cong lên môi, đầu nhỏ nhếch lên, lại tiếp tục cắn hạt dưa .
Còn không để ý đến anh?
"Không cần ăn nữa, em trước sờ xem, anh gầy đi rồi." Nói xong, Mộ Ly có chút vô lại, nắm thật chặt tay của cô, sờ soạng mặt của mình, lại sờ ngực của mình, thật là hận không được cô sờ khắp thân thể mình.
Quý Linh Linh liếc anh một cái, tên đàn ông nhàm chán, lại nghĩ tới biện pháp chiếm tiện nghi của cô.
"Linh Linh, bảo bối, em đừng hành hạ anh nữa, chúng ta về nhà thôi." Mộ Ly thề, về sau cũng không dám lừa gạt cô nữa, cũng cũng không dám lớn tiếng quát mắng cô nữa, kết quả này quả thật là thảm thiết muốn chết.
Nếu như cùng anh mạnh bạo, anh cũng không dám vận động mạnh. Nhưng bây giờ thì sao, Quý Linh Linh căn bản xem anh như không khí, không thèm để ý tới anh. Nào có ai lại không thèm để ý đến một đại suất ca chứ?
Quý Linh Linh rút bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình ra, lần nữa chọn hạt dưa, gương mặt không thèm để ý chút nào. Mộ Ly thật sự muốn bùng nổ, hạt dưa nhỏ kia cũng còn có sức hấp dẫn hơn anh, điều này khiến Thượng tá Mộ làm sao mà chịu nổi?
Té! Không muốn, cô đem sự kiên nhẫn của anh vứt sạch, anh cũng không nhịn nổi nữa rồi.
"Quý Linh Linh!" Mộ Ly dùng sức đem áo khoác của mình cởi ra vứt xuống đất, âm thanh trầm thấp gọi cô. Trời mới biết, hiện tại anh có bao nhiêu hỏa khí, chỉ hận không thể một hớp nuốt cô vào bụng.
Chỉ thấy Quý Linh Linh miễn cưỡng ngẩng đầu lên, liếc anh một cái, tiện tay liền đem hạt dưa đặt vào trong miệng, "Chuyện gì?"
"Thái độ của em là sao?" Mộ Ly nổi giận, cởi nút tay áo ở cổ tay ra, bàn tay dùng sức giật cúc áo sơ mi, chỉ cần hai ba cái, liền thấy lồng ngực cường tráng của anh.
Quý Linh Linh lập tức không nhịn được, "Khụ. . . . . ." Chỉ kém chút nữa là bị sặc nước miếng. Cô nheo đôi mắt đẹp, "Anh làm cái gì?"
"Anh làm cái gì?" Lúc này, Mộ Ly đã đem áo sơ mi ném xuống đất, lộ ra cơ ngực lớn cùng cơ bụng hoàn mỹ, gương mặt anh tuấn tà mị, khó có thể tưởng tượng, vóc người của anh cư nhiên lại hấp dẫn như thế.
"Anh rất nóng?" Quý Linh Linh vẫn có chút không để ý, nhưng lời nói ra, lơ đãng có chút run rẩy.
"Đúng vậy, anh rất nóng!" Vẻ mặt Mộ Ly căng thẳng, ba ngày rồi, mỗi ngày anh đều rất nóng, nhưng người phụ nữ đáng chết này lại có mắt không chòng. Quá đáng, quả thật chính là quá đáng!
Tay Mộ Ly mang theo tức giận, dùng sức tháo thắt lưng của mình.
"Anh làm cái gì?" Lần này, Quý Linh Linh nâng cao âm điệu, để trần nửa người trên, cũng đã đủ kỳ quái, anh lại còn kéo thắt lưng, có kiểu hạ nhiệt như thế này sao? Bởi vì động tác của Mộ Ly, làm cho cô quên mất việc cắn hạt dưa.
"Ba!" Mộ cách một thanh liền rút đai lưng ra.
"Này, lưu manh!" Quần không có đai lưng, khóa kéo bị kéo xuống, sau đó chính là một hồi cảnh xuân. Quý Linh Linh kêu khẽ một tiếng, vội vàng dùng chăn che mặt.
Cái đồ lưu manh này , cư nhiên đường hoàng ở trước mặt cô cởi hết chỉ còn lại quần lót, anh nghĩ muốn làm gì chứ?
"Mộ Ly, nếu như anh muốn làm trai bao, thì nên đến Nhật Bản! Anh. . . . . . Anh ở chỗ này giở trò lưu manh." Quý Linh Linh kéo chăn thật chặt, gương mặt giấu ở phía sau, đã sớm hiện ra màu hồng mê người.
"Tại sao lại đi Nhật Bản? Tiểu Linh Linh yêu quý, nếu như mà anh đi làm trai bao, vậy em có suy tính đi làm con hát hay không? Con hát dành riêng cho anh." Mộ Ly nheo mắt lại, cười đến trên mặt một hồi ánh sáng mê người.
Đàn ông đẹp mắt, mặc dù hắn có bày ra bộ mặt bỉ ổi cỡ nào, cũng đều đẹp trai như vậy. Lúc này trên mặt Mộ Ly hiện lên nụ cười xấu xa, lại vẫn có một chút phong vị khác
"Dành riêng em gái anh!" Quý Linh Linh thật sự hận đến cắn răng nghiến lợi, cùng so da mặt dày với Mộ Ly, cô tự nhận công lực của mình không sánh kịp.
"Em còn nói tục." Mộ Ly lúc này đi tới bên giường, tiện tay lật ra, cái chăn ngăn cách giữa hai người, bây giờ giống như không có gì rồi.
"Anh. . . . . ." Quý Linh Linh vội vàng lấy hai tay che mặt, lúc này cô chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng đến đốt người, "Làm sao anh lại nhàm chán như vậy?"
"Không nên dùng tay che mắt, trên tay còn có vỏ hạt dưa, cẩn thận tổn thương mắt." Giọng nói Mộ Ly dịu dàng, bàn tay nắm lấy hai tay cô, nhẹ nhàng kéo xuống.
Quý Linh Linh tận lực duy trì tư thế nhìn thẳng vào mắt anh, không dám nhìn loạn, cô là cô gái tốt, không thể nhìn loạn.
"Tiểu Linh linh, bây giờ em rất hồi hộp sao?"
"Em. . . . . . Em đâu có. Mộ Ly anh khốn kiếp, nhanh mặc lại quần áo cho tử tế, không thấy rất mắc cỡ sao?" Hai gò má của Quý Linh Linh đều đỏ hồng , lúc này cô ngay cả hô hấp cũng cảm thấy có chút khó khăn.
"Làm sao lại mắc cỡ đây? Tiểu Linh Linh em quên ngày đó chúng ta ở trong quán bar, em ngồi ở trên người anh, vuốt ve lồng ngực của anh, cái miệng nhỏ nhắn tràn ra từng đợt tiếng rên rỉ thoải mái. Cái mông nhỏ vẫn còn ở trên người anh không an phận đong đưa. . . . . ."
"Này! Mộ Ly!" Tên đại sắc lang này, anh làm sao có thể nói ra!
"A, anh sai lầm rồi, phải nên nói đoạn tiếp theo. Em đè ở trên người anh, em mềm mại thân thiết đè sát ngực anh , ở trước ngực anh cọ xát, còn thỉnh thoảng dùng cái miệng nhỏ nhắn hôn cổ anh, còn có dấu đỏ tươi . . . . . ."
"Mộ Ly, anh điên rồi phải không?" Quý Linh Linh tức giận, rống to, cô quả thật chính muốn dùng một tay đập chết anh.
Nhìn gương mặt như muốn khóc của Quý Linh Linh, Mộ Ly muốn cười, xem ra về sau anh có thể nhiều lời một chút như thế, gia tăng tình thú giữa hai người. Lại thấy khuôn mặt thở phì phò của cô, thật là thú vị cực kỳ.
"Em còn nhớ khi chúng ta cùng nhau ngồi không, hai thân thể kết hợp thật chặt với nhau, bàn tay nhỏ bé của em ở phía sau lưng anh lưu luyến, trong miệng bật ra tiếng yêu kiều, khuấy động tất cả tâm tình của anh. Tiểu Linh Linh, em có biết khi đó em mê người cỡ nào không?" Mộ Ly từ từ đến gần cô, khiến cho hai người bọn họ cũng có thể cảm nhận được rõ hơi thở của đối phương.
Quý Linh Linh trừng lớn con mắt, có lẽ là bị Mộ Ly hù sợ, một người đàn ông vô sỉ như vậy, cư nhiên cái gì cũng dám nói ra. Bởi vì nhất thời tức giận, cô lại bỏ quên cự ly không an toàn giữa hai người.
Mộ Ly vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi của cô. Quý Linh Linh giống như bị mê hoặc, cư nhiên sững sờ được một lúc không biết nên làm như thế nào.
"Đêm hôm ấy, em dẫn dắt tay của anh, đặt lên nơi bí ẩn nhất của em. Dẫn dắt anh, nhiệt tình buông thả, Tiểu Linh Linh, anh nói có đúng hay không?" Mộ Ly nhẹ giọng từ từ dẫn dụ cô.
"Em còn nói, không hối hận, cả quá trình em đều hướng anh yêu cầu . . . . . . Tiểu Linh linh, nhớ anh không?" Một bàn tay to của Mộ Ly nhẹ nhàng xoa trên đầu vai của cô, vuốt ve qua lại.
Quý Linh Linh nhìn đôi mắt dịu dàng của anh, lại quên mất phản kháng, lúc này cô chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, chỉ muốn có cái gì tới tưới ướt cho cô. Trong lúc vô tình, cô khẽ liếm khóe môi, chỉ là một cử chỉ nhỏ vô tâm, liền chọc đến một con sói lớn, không thể khống chế nổi nữa.
"Tiểu Linh Linh, bác sĩ nói là không được dùng sức đúng không?"
"Tiểu Linh Linh, bác sĩ nói là không được dùng sức đúng không?"
"Ô. . . . . ." Anh vừa mới hỏi xong, còn chưa chờ Quý Linh Linh kịp trả lời, trực tiếp hôn lên đôi môi đã khao khát rất lâu, bàn tay to của anh nhẹ nhàng vừa dùng lực, Quý Linh Linh liền ngã vào trong ngực anh.
"Ô ô. . . . . ." Nụ hôn này quá nóng bỏng, quá bá đạo, còn không cho cô có thời gian kịp suy nghĩ gì, cư nhiên cứ như vậy bị anh một lần nữa chiếm tiện nghi.
Hôn trong chốc lát, chỉ nghe được Mộ Ly nói, "Không cho phản kháng, anh đều sắp bị lửa dục công tâm mà chết rồi." Một câu nói, liền khiến Quý Linh Linh buông xuống tất cả phản kháng.
Đúng, anh là người của cô, cô có thể nhìn anh chịu hành hạ, nhưng lại không thể để anh chết, bởi vì cô không nỡ.
Hồ ly đáng chết, để cho cô uất ức hai tuần lễ, mới trừng phạt nho nhỏ anh ba ngày, liền không chịu đựng được rồi.
"Ô. . . . . ." Quý Linh Linh một hồi kêu đau, môi cô bị mút đau.
"Không cho suy nghĩ lung tung, nghiêm túc một chút!" Mộ Ly bá đạo cảnh cáo nói.
Quý Linh Linh hơi nhíu mày, thật là một tên bá đạo, nhưng. . . . . . Cô lại thích bộ dạng này của anh. Bởi vì cô, mà bị ép phát điên. Nghĩ tới đây, Quý Linh Linh không tiếp tục lùi bước nữa, mà nhiệt tình ôm cổ anh, lớn mật chủ động hôn đáp lại.
Mộ Ly sững sờ một chút, quả nhiên là người con gái anh thích, thỉnh thoảng sẽ có bộ dáng nhỏ bé , nhưng thỉnh thoảng cũng có bộ dáng mạnh mẽ, cuồng dã.
"Không được nhúc nhích! Để cho em tới hầu hạ anh." Quý Linh Linh một tay ôm cổ anh, học giọng nói bá đạo của anh, nhẹ cắn môi anh một cái, "Cảnh cáo" nói.
Mộ Ly nheo mắt lại, cười đến gương mặt hạnh phúc, thật là vinh vạnh.
Đôi mắt quyến rũ của Quý Linh Linh nhìn anh một cái, một tay ôm cổ của anh, khẽ cùng anh tách ra một chút khoảng cách. Cô bắt đầu quan sát từ ánh mắt của anh, cho đến khi nhìn đến phía dưới, ánh mắt dừng lại. Lông mày Mộ Ly hơi nhíu lại, tiểu sắc nữ, đang ngó chừng nhìn cái gì chứ.
Chỉ thấy cô chậm rãi khẽ mím môi, " Vóc người Thượng tá Mộ tốt như vậy, nếu như nhảy một đoạn khiêu vũ, vậy thì thật là tốt." Cô dùng ngón tay, nhẹ vẽ vài vòng trên cơ ngực rắn chắc của anh."Hả? có muốn nhảy một đoạn không?" Nói lời này thì, cô dùng bả vai nhỏ bé của mình nhẹ nhàng đụng đụng vào lồng ngực Mộ Ly, rất có tư thái hấp dẫn.
Mộ Ly chỉ có cảm giác bụng dưới của mình nóng lên, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên có chút cứng ngắc.
"Hả? Thượng tá Mộ, người ta thật sự rất muốn nhìn nha, hơn nữa tiểu bảo bảo trong bụng cũng rất muốn nhìn đấy." Quý Linh Linh lập tức đổi thành bộ dáng điềm đạm đáng yêu, lông mày khẽ nhíu, một đôi đôi mắt to xinh đẹp nhẹ nhàng ướt át nổi trên mặt nước lóng lánh, da thịt mềm mại, bộ dáng yêu kiều.
"Em. . . . . ."
"Thật đáng ghét, yêu cầu nhỏ như vậy cũng không làm." Bàn tay mềm mại của Quý Linh Linh khẽ nhéo một cái lên ngực anh, cánh tay quấn trên cổ anh lập tức buông xuống.
"Tiểu Linh Linh!" Mộ Ly một phen ôm thật chặc eo của cô, để cho cô dán thật chặt vào anh, "Cảm thấy thế nào? Em cái người này thật xấu xa." Một tay anh nhẹ nhàng búng một cái lên trán cô, nhưng bộ dáng cưng chiều hiển thị rõ.
"Đâu có đâu, tại anh tự mình không có tự chủ." Quý Linh Linh quyến rũ khẽ gắt một tiếng, "Nói nha, anh rốt cuộc có nhảy cho người ta nhìn không thế? Nếu như anh không nhảy, liền mặc quần áo vào, không được ở chỗ này quyến rũ em."
"Chúng ta ** cũng đã hoàn thành, đoạn này có thể tiết kiệm đi." Một tay Mộ Ly nâng cằm của cô lên, âm thanh của anh truyền ra có chút run rẩy, cô còn nói chuyện với anh dịu dàng như vậy, anh khó có thể đảm bảo mình không làm ra chuyện gì.
“Dịu dàng hương, anh hùng mộ” (ý là để lấy được sự dịu dàng ,ấm áp của người con gái thì người anh dùng dù có phải vào mô- hết cũng nguyện ý). Những lời này, một chút sai cũng không có. Có thể khiến Quý Linh Linh ở trong lòng anh làm nũng như vậy, hiện tại dù có bắt anh chết, anh cũng nguyện ý một trăm lần.
"Ghét!" Quý Linh Linh đột nhiên cắn một cái ở trước ngực anh, ngẩng đầu lên, hai mắt khẽ toát ra tình nhu tình, "Anh cởi thành ra như vậy, rõ ràng là có ý đồ , nhưng là hiện tại em muốn anh nhảy một điệu, anh cư nhiên lại không nghe theo. Anh rõ ràng đã nói là yêu em, sẽ nghe theo em cả đời, hiện tại liền giở quẻ. Hừ, em không muốn ở cùng với anh nữa, em muốn xuất viện." Vẻ mặt cô có chút cáu, nhất thời quay đầu đi, làm bộ không để ý tới anh.
Trời ạ, người phụ nữ này thay đổi bộ mặt còn nhanh hơn lật sách, một giây trước còn đắm đuối đưa tình nhìn mình, nhưng một giây kế tiếp liền trở thành một bộ dáng không quen biết như người xa lạ.
"Tiểu Linh Linh." Mộ Ly nhẹ đụng vào đầu vai của cô.
"Tránh ra á..., không nên đụng em!" Quý Linh Linh hơi cáu.
Lúc này tâm tình Mộ Ly cũng muốn chết rồi, chính mình tội gì không có tự trọng, mạnh mẽ hôn cô còn tự cởi hết quần áo của mình!
Trầm mặc chốc lát, Mộ Ly cúi đầu hỏi một câu, "Em muốn nhìn điệu nhảy nào?"
"Anh yêu, anh sẽ nhảy rất nhiều điệu sao?" Quý Linh Linh vừa nghe lời của anh, vẻ mặt lập tức thay đổi 180°.
Két. . . . . .
Bình thường đều không thấy anh khiêu vũ cùng người khác, như thế nào lại khiêu vũ đây?
"Không biết."
"Anh, người ta muốn nhìn múa bụng."
Một tên con trai lúc này có cảm giác trên đầu một mảnh mây đen, múa bụng, tùy tiện cũng có thể nhảy sao? Có ai từng thấy một người đàn ông cơ bụng đầy đặn như vậy múa bụng chưa?.
"Tiểu Linh Linh, không có. . . . . . Không có âm nhạc." Mộ Ly hận không thể đem đầu lưỡi của mình cắn xuống .
"Có cách mà! Anh yêu, lấy điện thoại của anh ra đây." Quý Linh Linh cười đến gương mặt dịu dàng, nhìn như vậy giống như như một người phụ nữ vừa vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, tại sao lại có thể áp bức được nột người đàn ông cứng đầu chứ?
"A, cho." Mộ Ly cúi thấp đầu, vẻ mặt mất hứng đem điện thoại của mình bỏ vào trong tay Qúy Linh Linh.
"Thân ái, anh thích tiết tấu nhanh một chút, hay thích tiết tấu chậm một chút?" Quý Linh Linh dùng di động của anh vào mạng, một bên tìm tòi một bên hỏi.
"Éc. . . . . . Anh không có khái niệm." Quả thật, múa bụng, không phải chỉ là uốn éo cái bụng sao? Chả nhẽ muốn anh nhảy vũ điệu cơ bắp sao?
"Được rồi! Ca khúc đã chọn xong á..., chúng ta nghe thử một cái đi!" Vẻ mặt Quý Linh Linh hưng phấn, nhấn vào nút bắt đầu chạy.
Vừa nghe đến âm thanh, cả khuôn mặt Mộ Ly đều xanh mét, "Đây là bài nhạc gì vậy?"
"Bài ca bỏ rơi cây cải trắng a!"
Có bài bỏ rơi cải trắng sao?
"Anh yêu, ca khúc bắt đầu rồi, không cần lo lắng, bắt đầu đi. Uốn éo cái mông nhỏ của anh, còn cái eo thon nữa, đôi tay giơ cao lên , nhanh lên một chút á!" Quý Linh Linh cười đến gương mặt gian trá.
Nghe cái gì kia, mẹ nật mẹ nật, mẹ ha ha. . . . . . Q úy Linh Linh nhiệt tình nhìn chăm chú , Mộ Ly nhíu chặt mày, đôi tay không tiết tấu vung vẩy, đai lưng di chuyển cùng cái mông, giãy dụa lung tung .
"Đi mẫn đi mẫn thì thầm điểm túi sóng, ha ha ba ba pằng phù phù điểm nha không. Allah xoa một chút nha tất tất nữa tất tất, kéo đi dặm bang bi-un bang liền bang sóng đi dặm Tất Lý Tất Lý Tất Lý tô điểm một cái bang sóng. . . . . ." ( @ thứ lỗi cho t, mình không thể dit nổi bài hát này, nghe kỳ cục lắm)
Bờ mông Mộ Ly khêu gợi, nghiêm chỉnh thực hiện, nhưng hình như là càng nhảy càng có cảm giác, anh uốn éo càng ngày càng hưng phấn, mà Quý Linh Linh cố nén bật ra nụ cười, ngồi xếp bằng ở trên giường, cả người cũng chợt đỏ bừng.
“Allah xoa một chút nha tất tất nữa tất tất, kéo đi dặm bang bi¬un bang liền n bang sóng đi dặm Tất Lý Tất Lý Tất Lý tô điểm một cái bang sóng. . . . . . Đi mẫn đi mẫn thì thầm điểm túi sóng, ha ha ba ba pằng phù phù điểm nha không. . . . . .”
"Nên kiểm tra nhiệt độ rồi. . . . . ."
"A!"
Tiểu Lý vừa mới vào cửa, trong tay mới vừa lấy nhiết kế ra, khi ngẩng đầu lên thấy tình huống trong phòng bệnh, xe tiêm đang đẩy trên tay trực tiếp rào rào cùng tiếp xúc thân mật với đất.
"A!" Một tiếng này, là Mộ Ly thốt ra , mà Chu Thượng Lý đứng ở cửa ra vào đã sớm biến thành thành trạng thái ngốc lăng.
Mộ Ly không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy lên giường, lôi kéo chăn bọc lấy mình cực kỳ chặt chẽ.
Lúc này trong di động của anh, vẫn như cũ là hát đầy nhiệt tình, mà hiện tại Quý Linh Linh, đã rất không có hình tượng nằm lỳ ở trên giường cười lớn.
"Thượng tá. . . . Mộ…. . Tôi không biết. . . . . ." Không biết ngài lại có sở thích này, thích cởi sạch quần áo rồi nhảy những vũ điệu nhiệt tình như vậy, Tiểu Lý chỉ có cảm giác đầu lưỡi của mình cũng quấn chung ở một chỗ.
"Nhìn đủ chưa? Đi ra ngoài!" Mộ Ly chỉ có cảm giác khóe miệng mình co quắp, nhưng vì hình tượng tốt của mình, anh vẫn còn quát lớn một tiếng.
"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Quý Linh Linh quá không nể tình, may nhờ giường bệnh này nhỏ, nếu không cô sẽ phải lăn lộn một trận.
"Phải . . . . . Dạ dạ!" Tiểu Lý liền ngay cả đồ vật trên mặt đất cũng không dám nhặt, liền vọt thẳng chạy ra ngoài. Xong rồi, cô phát hiện ra bí mật của Thượng tá Mộ, sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ!
"Ha ha ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ."
“Đi mẫn đi mẫn thì thầm điểm túi sóng, ha ha ba ba pằng phù phù điểm nha không. Allah xoa một chút nha tất tất nữa tất tất, kéo đi dặm bang bi-un bang liền n bang sóng đi dặm Tất Lý Tất Lý Tất Lý tô điểm một cái bang sóng. . . . . .”
Một bài ca bỏ rơi bông cải trắng vẫn như cũ đang tiếp tục, Quý Linh Linh ôm bụng, cười lớn giống như chưa từng được cười.
"Quý Linh Linh! Em đã sớm ngờ tới sẽ có người tới có đúng không?" Mộ Ly kéo chăn thật chặt, mặt đen thui hỏi.
"Ha ha. . . . . . Đại ca, thời điểm này mỗi ngày đều có y tá vào kiểm tra, ha ha. . . . . . Em thấy anh cởi hào phóng như vậy, cho là anh cái gì cũng không ngại, anh tránh cái gì a." Quý Linh Linh thật sự là không khống chế nổi, trong nháy mắt lúc Mộ Ly hốt hoảng lúc nãy, gương mặt trở nên xanh mét, nhìn thật sự là quá mức buồn cười.
"Quý Linh Linh!" Từ giữa kẽ răng nặn ra mấy chữ, lần này, anh nhất định phải bắt cô chịu trách nhiệm hoàn toàn!
"Ha ha, không nên đụng em. . . . . . Ha ha, ngứa quá a. . . . . ." Bàn tay Mộ Ly ở trên người của cô ra sức cù, Quý Linh Linh nằm lỳ ở trên giường, cười đến sẽ không thở nổi.
"Xem em lần sau còn dám chơi anh hay không!"
"Ha ha. . . . . . Đừng á. . . . . . Ha ha. . . . . . A. . . . . . Đừng động!" Mới vừa cười vui vẻ thì Quý Linh Linh đột nhiên bắt lấy tay anh, khuôn mặt tươi cười đột nhiên biến thành đau đớn, không nhúc nhích.
"Thế nào?" Mộ Ly cũng sững sờ, "Quý Linh Linh!"
"Thế nào?" Mộ Ly cũng sững sờ, "Quý Linh Linh!"
"Đừng. . . . . . Đừng động em. . . . . . Em em giống như cười lạc giọng rồi. . . . . ."
Két. . . . . .
"Em. . . . . . Bụng của em đau. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Linh Linh nhăn nhó, mới vừa rồi còn cười đến không dừng được, cư nhiên bây giờ lại trái ngược hoàn toàn.
"Không nên cử động, không nên cử động!" Mộ Ly ngay lập tức cũng bị dọa sợ , bận rộn lo lắng kéo chăn ra, nhảy xuống giường bệnh, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của cô.
"Người đâu, có ai không ~"
"Quý Linh Linh, em làm sao vậy, em thấy như thế nào?" Mộ Ly nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, vẻ mặt lo lắng.
"Em. . . . . . Thật là đau nha. . . . . . Bụng. . . . . ."
"Người đâu, nhanh lên một chút, người đâu!" Rống lên hai tiếng, ngoài cửa lập tức có năm sáu người chạy vào.
Lau!
Mộ Thượng tá cởi truồng đứng ở bên giường bệnh , còn người phụ nữ nằm trên giường gương mặt lại lộ vẻ khổ sở.
"Sững sờ cái gì, mau xem người phụ nữ của tôi như thế nào rồi!" Mộ Ly lại một lần nữa rống lên.
"Dạ dạ dạ."
Tâm trí của mọi người bị tiếng quát của anh kéo lại, lần này Thượng tá Mộ vào bệnh viện, hình như mọi việc đều dùng rống hết.
"Mộ Ly, em thật là khổ sở. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Linh Linh lập tức trở nên tái nhợt.
Tay Mộ Ly run rẩy, "Không phải sợ, không phải sợ, anh ở đây cùng em."
Quý Linh Linh khổ sở rơi nước mắt.
"Quý Linh Linh, anh sẽ vẫn coi chừng em!"
"Ai yêu, Thượng tá Mộ, tôi nói anh muốn ở bên cạnh người phụ nữ của mình, trước tiên cũng phải sửa sang lại bộ dáng của mình một chút. Bệnh viện nhiều y tá nữ như vậy, anh muốn cho bọn họ chảy máu mũi mà chết sao?" Bộ dáng Vương Nhốn Nháo giống như không liên quan đến mình, trêu đùa.
"Vương Nhốn Nháo!"
"Được rồi được rồi, làm như tớ chưa nói, làm như tớ chưa nói!" Vương nhốn nháo vừa nghe tiếng quát như muốn ăn thịt người kia, lập tức làm ra bộ dáng giơ tay đầu hàng.
"Cô đi đâu vậy? Ở chỗ này kiểm tra cho người phụ nữ của tôi!" Mộ Ly một phen kéo Vương Nhốn Nháo lại, sau đó lại nhặt quần áo trên mặt đất lên, ưỡn ngực xải bước rời khỏi phòng bệnh.
=hoa lệ lệ tuyến phân cách =
Lúc nửa đêm, trong biệt thự của Tần Mộc Vũ vẫn còn sáng đèn như cũ.
Tần Mộc Vũ ngồi ở vị trí trung tâm, Quách Hiểu Lượng đứng bên cạnh anh, Mạc Vũ Nhân ngồi ở vị trí đối diện với Tần Mộc Vũ, đi theo phía sau còn có khoảng hai mươi người áo đen.
"Đại ca, vùng đất ở hồng khu của chúng ta, lại bị dòm ngó." Mạc Vũ nhân trầm mặt, giọng nói không nói ra được là có bao nhiêu bực bội.
"Tra ra là ai làm rồi sao?" Vẻ mặt Tần Mộc Vũ so Mạc Vũ Nhân càng khó coi hơn.
"Tập đoàn Tư Khi."
"Hả? Là bọn chúng! Rốt cuộc không nén được tức giận, đã sớm ngờ tới bọn chúng sẽ có một chiêu như vậy, tuy nhiên lại không nghĩ tới, thủ đoạn của bọn chúng lại có thể thấp hèn như thế, chuyên chọn khu đất yếu thế của chúng ta xuống tay." Tần Mộc Vũ môi mỏng nâng lên, nét mặt âm trầm bị thay thế bởi vẻ khinh thường.
"Vậy chúng ta có phản kích hay không?" Mạc Vũ Nhân hỏi.
"Hừ, " Tần Mộc Vũ hừ lạnh một tiếng, "Mục tiêu bây giờ của bọn chúng không phải là muốn phá hủy chúng ta, mà là có toan tính khác."
"Có toan tính khác?" Mạc Vũ Nhân tỏ vẻ không hiểu, "Chúng ta ở hồng khu chiếm lĩnh 80% địa bàn, hiện tại tập đoàn Tư Khi công khai muốn chiếm vùng đất của chúng ta, chẳng lẽ bọn chúng không hướng đến quyền cai trị ở hồng khu sao?"
"Ha ha, Vũ Nhân, cậu đánh giá bọn chúng quá cao rồi . Tập đoàn Tư Khi, cũng chỉ là một bang phái nho nhỏ, mấy năm gần đây mới vừa tẩy trắng mà thôi." Giọng nói khinh thường của Tần Mộc Vũ làm cho người ta lạnh cả người.
Mạc Vũ nhân ngơ ngác nhìn anh, không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, tập đoàn Tư Khi là dạng bang phái gì, cơ hồ tất cả mọi người trên thế giới đều biết, nhưng đại ca của mình lại dùng"Bang phái nho nhỏ" để hình dung. Đại ca không phải bị tức giận đến váng đầu chứ, tập đoàn Tư Khi ở trong hắc đạo một tay che trời, hiện tại vừa tung hoành hắc bạch. . . . . . Chẳng lẽ đại ca không biết sao?
"Đại ca. . . . . ."
"Tốt lắm." Tần Mộc Vũ giơ tay lên, ngăn lại lời anh muốn nói."Hiện tại đem lực lượng của chúng ta ở hồng khu giảm xuống, tranh thủ thế lực ở mỗi vùng đất, như vậy sẽ không có người dám gây chuyện."
"Nhưng là, đại ca. . . . . . Tập đoàn Tư Khi sẽ dừng tay sao?"
Tần Mộc Vũ khẽ nhíu mày, "Không phải đã nói với cậu, mục tiêu của bọn chúng không phải là chúng ta sao, bây giờ bọn chúng chính là đang chờ chúng ta tức giận, phản kích, như vậy mới thừa dịp có cơ hội."
"Đại ca, đây là ý gì?" Mạc Vũ Nhân hoàn toàn bị anh nói bối rối.
"Ha ha, tốt lắm, thời gian không còn sớm, cậu mang theo các anh em về trước đi, cứ làm theo lời ta nói là được rồi." Tần Mộc Vũ đứng lên, bày tỏ không muốn nói chuyện thêm nữa .
"Đại ca. . . . . ." Vẻ mặt Mạc Vũ Nhân nhăn nhó, tự mình hấp tấp đến tìm đại ca, chẳng lẽ cứ như vậy đã xong chuyện?
Tần Mộc Vũ xoay người, nhìn Mạc Vũ Nhân, gương mặt âm trầm, "Tôi đã nói..., cậu không cần hiểu?" Đã là nửa đêm, anh nên nghỉ ngơi. Đối với một người không có chút tinh thần nào, tính khí cũng sẽ không tốt.
"Em. . . . . ."
"Anh Vũ Nhân, về trước đi, lão đại mệt mỏi." Còn chưa chờ Mạc Vũ Nhân kịp nói, Quách Hiểu Lượng liền đứng dậy, chắn trước mặt của anh.
Tần Mộc Vũ nhẹ liếc nhìn tấm lưng của Quách Hiểu Lượng, khóe môi khẽ cong, liền tự lo đi lên.
"Hiểu Lượng. . . . . ."
"Anh Vũ Nhân, lão đại đang tức giận, anh còn chưa đi đi? Lời của ấy đã nói rồi, anh cứ trực tiếp làm theo là được, không cần phải nghi vấn nữa."
Mạc Vũ Nhân cau mày, "Thế nhưng có liên quan đến địa vị của chúng ta ở hồng khu!"
"Anh Vũ Nhân, anh là đại ca sao?"
"Anh không phải."
"Vậy thì nghe theo sự sắp xếp của đại ca đi, mang theo các anh em trở về đi thôi." Quách Hiểu Lượng cũng xụ mặt xuống, Mạc Vũ Nhân thường ngày rất thông minh, nhưng thế nào hiện tại lại ngốc như vậy, biểu hiện của anh đã vượt ra khỏi phạm vi quyền lực của mình.
Mạc Vũ Nhân liếc mắt nhìn Quách Hiểu Lượng, "Ừ, chúng ta đi trước."
Nói xong, Mạc Vũ nhân vung tay lên, chừng hai mươi người anh em liền theo anh rời đi.
Quách Hiểu Lượng thở dài một hơi, tính khí đại ca khi tức giận, quả thật là rất đáng sợ.
Mới vừa đi lên lầu, Tần Mộc Vũ liền xuất hiện tại cửa, ngăn cản đường đi của Quách Hiểu Lượng.
"Đại ca, anh vẫn chưa ngủ sao?"
"Ừ." Tần Mộc Vũ cúi đầu, đáp một tiếng.
"Đại ca, anh có chuyện gì muốn nói với em sao?" Quách Hiểu Lượng quan sát anh, nửa đêm không ngủ được, đứng ở chỗ này làm thần giữ cửa sao?
"Quách Hiểu Lượng, có phải tôi nói cái gì, cô đều sẽ vì tôi đi làm?" Tần Mộc Vũ như cũ không có nhìn cô hỏi.
"Đương nhiên rồi, bảo vệ đại ca là trách nhiệm của em. Vì đại ca làm việc, là vinh hạnh của em!" Đầu Quách Hiểu Lượng khẽ vểnh lên, gương mặt mềm mại.
"Vậy cô theo đuổi Hướng Tuấn Ngạn đi, để cho hắn rời khỏi Thẩm Hiểu Phi." Lúc này, Tần Mộc Vũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng, hoặc là vẻ mặt không chút thay đổi.
Quách Hiểu Lượng nghe được lời anh nói , sững sờ một chút, nhưng là ngay sau đó liền thay đổi vẻ mặt, "Đại ca, mới vừa rồi anh không phải là tức giận anh Vũ Nhân đúng không? Mà chỉ vì chị Thẩm rất phiền đúng không?" Tròng mắt cô mượt mà sáng ngời, không hề chớp mắt theo dõi anh.
"Ừ."
Thật tốt quá, đại ca không có giận anh Vũ Nhân.
"Được a, ngày mai em liền đi tìm Hướng Tuấn Ngạn, cảnh cáo anh ta, nên cách xa chị Thẩm, nếu không em liền phế hắn!"
"Quách Hiểu Lượng, tôi là bảo cô theo đuổi hắn ta!" Tần Mộc Vũ đột nhiên nâng cao âm điệu, "Làm anh ta yêu cô, cách xa Thẩm Hiểu Phi!"( p/s: TMV a có biết mình khốn nạn lắm k? về sau mong sao ngược chết a đi)
Quách Hiểu Lượng trợn tròn mắt, giật mình, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn, ngay sau đó lại là vẻ mặt mất mát.
"Thế nào? Cô không làm được?" Tần Mộc Vũ lạnh nhạt hỏi.
"Dĩ nhiên không phải!" Quách Hiểu Lượng lập tức phủ nhận, "Không phải là đuổi theo Hướng Tuấn Ngạn sao? Em rất có lòng tin a, giải quyết anh ta, chỉ giống như chút thức ăn a! Đại ca yên tâm, chị Thẩm nhất định là của anh!" Bộ dáng cô giống như không có tim không có phổi nói, ngược lại làm anh nhìn có mấy phần yên tâm. Hướng Tuấn Ngạn có ý tứ đối với Quách Hiểu Lượng, anh có thể cảm nhận được.
"Nhớ kỹ lời cô nói."
"Đương nhiên rồi! Nhiều nhất là một tháng, em sẽ làm Hướng Tuấn Ngạn tuyệt đối yêu em, đến lúc đó đại ca và chị Thẩm cũng sẽ thành chuyện tốt rồi !" Quách Hiểu Lượng vẫn là đôi mắt to sáng ngời.
"Tốt." Dứt lời, Tần Mộc Vũ không tiếp tục nhiều lời thêm một chữ, liền xoay người trở về phòng của mình, lưu lại một mình Quách Hiểu Lượng thẫn thờ.
"Ầm!" Cửa bị đá.
Quách Hiểu Lượng không nhịn được lui về phía sau một bước, mới vừa rồi vốn khuôn mặt nhỏ nhắn hung phấn, ngay lập tức trở lại bình tĩnh.
"Hướng Tuấn Ngạn, anh sẽ yêu tôi sao?"
=hoa lệ tuyến phân cách =
"Mộ Ly, ở cùng với anh, quả thật xấu hổ chết người!" Hôm nay là ngày xuất viện, khi ngồi vào trong xe, Quý Linh Linh liền bắt đầu không nhịn được châm chọc .
Mà đối với cô dễ nổi nóng, ngược lại vẻ mặt Mộ Ly rất bình tĩnh, ngồi bên cạnh cô, ôm nhẹ bả vai của cô, "Lão Trung, lái xe."
"Cách xa tôi một chút!" Một người phụ nữ trầm giọng quát.
Ở trong bệnh viện nghỉ ngơi hơn nửa tháng, nhưng ngay cả cửa phòng bệnh cô cũng chưa từng bước ra một lần. Có ai nghe qua, chỉ cười, thiếu chút nữa là cười đến chết?
Chỉ nhớ rõ khi thân thể cô khá hơn một chút, chuẩn bị đi ra ngoài phơi nắng, nhưng ai ngờ, cô vừa mới hòa vào dòng người, liền nghe được các loại phiên bản về hôm Mộ Ly cởi hết quần áo bị bắt gặp.
Phiên bản làm cho cô tức giận nhất là, nói Thượng tá Mộ ở dưới sự sai bảo của một người phụ nữ, nhảy thoát y, bày ra các loại động tác quyến rũ, biết rõ cô gái này có cuộc sống thối nát không chịu nổi, phẩm chất kém cỏi làm hư Thượng tá Mộ!
Ông trời, bọn họ có biết là cô có thai không thể tức giận không vậy? Lúc ấy Quý Linh Linh giận đến mức chỉ kém hộc máu, tuy nhiên còn phải bày ra vẻ mặt tươi cười nhìn bọn họ sáng tác tiểu thuyết!
"Không nên như vậy á..., anh đem toàn bộ tin tức em mang thai phong tỏa, sẽ không có ai biết." Mộ Ly nhẹ nhàng ôm eo của cô, hài lòng xoa nắm thịt trên eo của cô, ở bệnh viện nuôi quả nhiên là tốt.
Quý Linh Linh hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới anh.
"Tạm thời phải bảo vệ em, không thể để cho người ngoài biết. Tiểu Linh Linh, không nên tức giận nữa, chúng ta về nhà thôi." Mộ Ly không chờ cô kịp phản ứng, liền ở trên mặt cô hôn trộm một cái.
"Tránh ra! Không cho gặp mặt tôi. Tôi muốn về nhà mình, tôi muốn về nhà thăm mẹ." Quý Linh Linh sẽ không bao giờ cùng tên đại sắc lang này ở chung một chỗ nữa, bác sĩ đã dặn đi dặn lại, bởi vì cô động thai khí, cho nên không thể cùng anh làm loại chuyện đó.
Nhưng anh thì sao, mỗi buổi tối đều cởi sạch trơn ôm cô, bảo là muốn cùng bảo bảo tiếp xúc thân mật! Lau, trời đánh, mỗi lần đều là cùng cô tiếp xúc thân mật có được hay không? Hơn nữa còn đáng chết hơn, anh ta cư nhiên cứ như vậy ngủ ngon lành, có biết là cô khổ sở đến cỡ nào hay không!
"Mẹ em không có ở nhà."
"Thời gian một tháng đã sớm qua."
"Nhưng là, anh lại để em trai em ra nước ngoài làm nghiên cứu a, lần này cũng là một tháng!"
"Ba!" Quý Linh Linh đánh một quyền vào bả vai anh, "Mộ Ly, anh muốn như thế nào? Mỗi lần đều không hỏi ý kiến của tôi, mẹ cùng em trai tôi cứ như vậy dễ dàng bị anh ly khai rồi !"
"An tâm một chút chớ nóng giận!" Trên mặt Mộ Ly tràn đầy tươi cười, vỗ nhè nhẹ bả vai của cô, "Anh đã gặp qua mẹ vợ cùng em vợ rồi, bọn họ rất hài lòng về anh nha."
"Anh. . . . . . Anh nói cái gì?" Quý Linh Linh nhất thời cả kinh, chuyện này. . . . . . Người này lại dám gạt cô. . . . . . Gặp bề trên!
"Anh còn cùng mẹ vợ nói chuyện, chờ sau khi bọn họ trở lại, chúng ta liền bổ sung hôn lễ a." Mộ Ly nói chẳng hề để ý.
"Cái gì?" Quý Linh Linh kéo cổ áo Mộ Ly lại, "Tôi. . . . . . Chuyện tôi có bảo bảo, anh cũng nói cho mẹ tôi biết?"
"Nếu không thì phải làm sao? Con gái của mình hai tháng cũng không nhìn thấy, trong lòng bà sẽ hoài nghi . Anh định nói toàn bộ cho bà biết, em vợ thật đáng yêu nha, vừa nghe đến em phải kết hôn, chỉ kém nhảy dựng lên."
"Tôi không lấy! có quỷ mới gả cho anh!" Quý Linh Linh tức giận ngồi yên một chỗ, cô mới không cần gả, mới không cần gả dễ dàng cho anh như vậy.
Mộ Ly nhẹ nhàng ôm bả vai của cô, "Anh lập tức muốn kết hôn với tiểu quỷ bướng bỉnh này." Nói xong, anh còn dùng tay chỉ nhẹ vào chóp mũi của cô.
"Mộ Ly, tôi không gả, nói gì tôi cũng không gả! Nếu như anh dám uy hiếp tôi, tôi liền. . . . . . Chết cho anh xem!" Quý Linh Linh cắn môi, làm cho cô có con mới cưới, nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ cục!
Mộ Ly vừa nghe xong, gấp đến độ muốn giơ chân, nhưng đảo mắt anh lại nghĩ đến lời của Vương Nhốn Nháo, phụ nữ có thai thường hay lo âu , còn có bệnh sợ hãi trước khi kết hôn, nhìn bộ dáng chán ghét của Quý Linh Linh, rất rõ ràng là đúng như vậy. Cho nên, anh không vội, cứ từ từ đi.
"Ngoan, không cần như vậy nóng nảy , ôm một cái, hiện tại anh dẫn em đi ăn canh ngân nhĩ hầm, có được hay không?" Mộ Ly lấy tay vỗ nhè nhẹ đầu của cô, xem xét bộ dáng của cô, trong lòng hết sức hài lòng.
"Ngân nhĩ hầm?" Quý Linh Linh vừa nghe, trong miệng liền không nhịn được tiết ra nước bọt.
" Để anh giúp em ăn hết nước bọt trong miệng, để lát nữa cho em ăn đủ canh." Mộ Ly nửa dụ dỗ nửa lừa gạt nói.
"Có thật không? Không nên gạt em." Quý Linh Linh phòng bị nhìn anh.
"Dĩ nhiên sẽ không rồi, để cho anh ăn trước." Nói xong, anh liền tiến lên trước, môi lưỡi cùng sử dụng, trực tiếp khuấy đảo. Một lát sau môi lưỡi hai người liền quấn quít ở chung một chỗ, nước miếng lại càng nhiều hơn.
Mộ Ly nheo mắt lại, người phụ nữ này đúng là quỷ tham ăn, vừa nghe đến mỹ vị gì đó, nước miếng liền chảy ra. Nhưng là,anh dùng chiêu này, lần nào cũng đúng.
Hết chương 96