Thái Thường bọc chăn ngồi trên giường hắt hơi, vừa rồi nàng uống không ít nước, giờ cả người chóng mặt. Hào Hành vào điện gọi tiểu tiên nga ra, trở lại chỗ Thái Thường ngồi rồi vuốt sạch nước bùn trên tiên bào cho nàng.
Nếu mặc tiên bào ướt nhẹp, bẩn thỉu trở về… thì không bằng cùng chàng cô nam quả nữ ngồi một phòng đợi lấy tiên bào sạch sẽ rồi hẵng nói. Lúc này Hào Hành cũng chẳng muốn vội vã đuổi nàng đi.
Tiểu tiên nga xoa đôi mắt còn mơ màng buồn ngủ, ôm một tiên bào sạch sẽ đến, nhìn thấy Hào Hành liền hỏi: “Ủa… Thượng thần muộn như vậy mà ngài còn gội đầu à? Có muốn tiểu nhân giúp ngài hong khô không?”
Hào Hành không đáp, chỉ chiếc giường sau lưng: “Đem tiên bào cho tiên tử thay đổi đi.”
“Dạ.” Tiểu tiên nga ngáp liên tục, ôm tiên bào bước qua, thấy Thái Thường đang nháy mắt nhìn mình cười, vội vàng dụi mắt, hỏi tiếp: “Tiên tử người cũng vừa mới gội đầu hả? Sao hai người các ngài đều đêm hôm khuya khoắc đi gội đầu thế? Hơn nữa người gội đầu xong còn gầy đi rất nhiều đó.”
Thái Thường kéo tay của nàng, hốc mắt ửng hồng, nói: “Tiểu tiên… Ta nhớ ngươi…”
Tiếng gọi này làm cho tiểu tiên nga hoàn toàn đã tỉnh! Nàng trừng mắt nhìn Thái Thường cả buổi, nhìn kỹ càng mới nhào tới ôm Thái Thường khóc loạn một trận: “Huhu… Tiên tử ơi! Người đã trở lại! Bắc Cực không trông nom người ăn cơm sao? Sao mà người bị đói thành thế này a!”
Thái Thường bị cô gái trọng tình cảm này làm rơi nước mắt, so với chủ tử máu lạnh vô tình của nàng mà nói thật sự đáng yêu hơn rất nhiều. Hào Hành nghe hai người khóc, nội tâm rối loạn, lặng lẽ ôm tiên bào chưa khô đi ra ngoài hành lang tiếp tục giặt sạch.
Hồi lâu, nghe bên trong tiếng khóc chuyển thành tiếng cười, tiếng cười lại mang tiếng ngáy, Hào Hành vòng trở lại, thấy trong điện đã không còn một bóng người, cả hai đều bò vào trong cây đèn đi ngủ.
Hào Hành không biết tối nay giữ Thái Thường lại là đúng hay sai, chàng canh giữ ngoài chiếc đèn nhỏ không chợp mắt, chỉ là hi vọng ngày có thể sáng chậm một chút. Đang định rời đi, nghe thấy trong cây đèn truyền ra tiếng vang, Hào Hành xoay người lại thấy Thái Thường đang nhẹ nhàng bò ra, vừa bò vừa nói lầm bầm: “Đã lâu không bò nên không lưu loát … Trước kia phì phì cũng có thể bò thuận lợi mà…”
Nàng đứng dậy, thấy Hào Hành vẫn còn trong điện chưa đi thì hạ mắt xuống: “À… Ta biết nếu ta qua đêm trong điện của ngài, truyền ra ngoài nhất định ngài sẽ cảm thấy phiền toái, nàng ấy đã ngủ thì ta cáo từ thôi.”
“Nàng ta…không biết cô đã không còn là Thái Thường ngày trước, ” Hào Hành ngừng một chút: “Một mực ngóng trông cô trở về.”
Thái Thường âm thầm hừ một tiếng, người ta thì trông mong ta trở lại, còn ngươi thì muốn đuổi ta đi! Ngươi thấy ta thì tức chết!
“Cô mặc áo này xem cũng vừa người, tiên bào bẩn bản điện đã làm sạch, cô mang về đi.” Hào Hành đem tiên bào đã xếp gọn gàng đưa nàng, nói tiếp: “Thật ra…Bản điện không cảm thấy phiền toái, chỉ là hiện giờ thân phận của tiên tử không còn như xưa, ra ra vào vào phải giữ danh tiết. Rồi chúng ta đều sẽ quên những ngày đó thôi, bản điện không biết thì ra đó là diện mạo khi còn bé của tiên tử. Chuyện đã qua nếu có chỗ nào làm tiên tử không vui, bản điện nguyện ý để tiên tử tùy ý trách mắng. Giờ đây chắc tiên tử cũng sẽ không còn muốn cùng bản điện có gì dính líu. Dù sao hơn một nghìn năm trước, cô và Đế Quân mới thích hợp đến với nhau.”
“Chính thế.” Thái Thường ngắt lời chàng: “Ngày ta từ Đông Sơn khải hoàn, chính là lúc cùng sư phụ thành thân. Ngày nay mặc dù trễ ngàn năm, nhưng được Ngẫu thần tiên thượng khổ tâm thành toàn như vậy, chúng ta nên nhanh chóng như ý của ngài, sớm ngày cầm sắc hoan hảo, không phụ sự mong đợi của mọi người.”
Thái Thường nói xong liền giành lấy tiên bào của mình phá cửa ra, không thèm liếc chàng một cái.
Hào Hành sững sờ trong điện hồi lâu, mãi đến khi không còn làn hương hạt sen mới cười khổ nâng hồ lô rượu uống. Đợi đến bình minh, Hào Hành đến điện Vân Tiêu lâm triều, dọc theo đường đi chẳng nghe thấy chư tiên đàm luận chuyện món ăn thọ yến ngày mai, mà chỉ bàn về Thái Thường tiên tử đến từ Bắc Cực vì cả đêm không về Dao Trì đang bị Vương Mẫu trách phạt.
Ngọc Nhiêm tinh quân mày nghiêng mắt nháy cười nói nhỏ: “Thái Thường này không phải là Mịch Trăn tiên tử ngày xưa đầu thai à? Phải chăng vì Ti Cầm Đế Quân chưa trở về, mà một mình nàng ban đêm cô đơn?”
“Ngọc Nhiêm tinh quân, ” Hào Hành đi tới sờ tua vảy trên vai hắn, nói: “Bản thân ngươi năm xưa ở đầm lầy lớn được quân thượng thương tình cứu về, bây giờ làm tinh quân cũng đã trăm ngàn năm, có từng vì đêm dài mà nhớ đến cửa đầm và rắn mẹ của ngươi rồi chuồn êm xuống hạ giới tìm vui không?”
Ngọc Nhiêm nghe vậy thì mặt rắn hoảng hốt, hiện ra một mảnh vảy, lúc này liền khúm núm: “Ngẫu thần nói đùa… nói đùa! Tiểu thần nào dám còn chưa dứt phàm tâm, có những tâm tư này! Nếu truyền ra ngoài tiểu thần đảm đương không nổi! Vừa rồi bất quá ăn nói bừa bãi, kính xin Ngẫu thần chớ nên trách tội! Chớ nên trách tội!”
“Ngươi sợ truyền ra đảm đương không nổi, vậy Thái Thường tiên tử sẽ không sợ sao?” Hào Hành hung hăng liếc nhìn, kéo xé tua vảy của hắn ra: “Để cho bản điện nghe thấy ngươi bịa đặt sinh sự trên Thiên cung, lập tức chém ngươi bảy tấc!”
Ngọc Nhiêm tự nhận xúi quẩy, khi không lại đi nhiều chuyện bị Hào Hành xưa nay mặt lạnh nghe được, đành phải thiên ân vạn tạ quay đầu bỏ trốn mất dạng. Các chư thần lớn nhỏ còn lại đều cảm thấy ngày đại hỉ của Thiên đình sắp đến, mặc kệ có phải chuyện trăng gió hay không, hay chí ít tóm lại là có nhơ nhuốc tiên phong cũng đều tự hàn huyên nhanh chóng đi vào triều.
Lâm triều xong Hào Hành nhưng không còn lòng dạ nào ở lại. Tuy nói ngày đại hỉ của Vương Mẫu sắp tới thì không nên phát hỏa giận dỗi, nhưng dẫu sao Thái Thường phạm sai lầm, cho dù có nể mặt Tiên Mẫu thì quấy nhiễu chuyện vui cũng sẽ làm Vương Mẫu ghi hận trong lòng. Chàng tự trách mình sao đêm qua lại để nàng đi, không bằng đợi đến ban ngày các tiên gia công việc bận rộn thì kêu tiểu tiên nga cùng nàng trở về.
Hào Hành thấp thỏm ra khỏi Nam Thiên Môn, đang định gọi mây đến Dao Trì gánh tội thay đã thấy xa xa có một tiên tử đang chậm rãi bước tới, không phải Thái Thường thì ai nữa?
“Cô… có sao không?”
Hào Hành bất chấp lễ nghi phiền phức, đi tới nhìn cô một cách cẩn thận: “Phạt cô? Hay là mắng cô?”
Thái Thường cười cười, lắc đầu: “Không có! Chẳng qua là tụng một đống giáo điều.”
“Có phải có tiên gia nào thấy cô đêm qua về điện muộn không? Chắc là có lão thần tiên nào không có chuyện làm thích nhai lại lưỡi!”
“Không!… Là ta chủ động đi thỉnh tội với Vương Mẫu .” Thái Thường nhìn chàng: “Thỉnh tội, nhận phạt, lãng quên, hết thảy sẽ bắt đầu lần nữa đúng không?”
Hào Hành ngừng lại, không còn lời nào để nói.
Thái Thường bình thản tiếp: “Vương Mẫu ban thưởng ta một tòa dinh thự, ở khu Thượng cung bên ngoài Thiên đình. Trước khi xuất giá ta sẽ ở đó, nếu thượng thần rảnh thì hoan nghênh đến ngồi một chút.”
Đó là cung điện đã hoang vu nhiều năm, nàng định sống một mình ở đó tới khi nào?
“Bản điện cho tiểu tiên nga đến hầu hạ cô.”
“Không.” Thái Thường khoát tay: “Tướng mệnh nói ta sẽ gặp tiểu tiên nga định mệnh, ta đang đợi nàng ấy. Tiểu tiên trong điện của ngài nhu thuận, còn phải tiếp tục chăm sóc ngài. À… nếu nàng ấy làm bánh bao điểm tâm… có thể để dành cho ta một ít hay không?”
Hào Hành vuốt cằm: “Tùy cô thích ăn bao nhiêu.”
Thái Thường cúi thấp đầu, nhìn giày của mình : “Thật ra ngài yên tâm đi, ta không có khai ngài ra, ta nói đêm qua một mình rảnh rỗi phát chán mới đi dạo, không nói có gặp ngài, ngài cũng không cần phải nhớ đến ta.”
“Bản điện nhớ tới cô không phải vì sợ bị trách phạt…” Câu nói ngừng giữa chừng, “Cũng lo lắng sợ bị trách phạt.”
“Ờ…” Thái Thường níu chặt dây lưng: “Vậy ta về trước quét dọn phòng … Nghe nói rất nơi đó bừa bộn không thành hình gì, ta cũng không có ý định quét dọn sao cho sạch sẽ hơn, thuận theo tự nhiên tốt nhất… Ặc… Ta cũng không biết rốt cuộc ta đang nói cái gì …”
Hào Hành rất muốn kéo tay của nàng, nhưng vẫn kiềm chế: “Hoặc là quét dọn sạch để người ở được, không phải định mời bản điện đến ngồi một chút sao?”
“Ừ, cũng đúng. Để Ti Cầm sư phụ thấy ta lười biếng sẽ không vui…” Thái Thường ngẩng đầu lên, con mắt ngập lệ làm Hào Hành lòng đau như cắt: “Kỳ thật ta muốn nói với ngài… Sao ta tỉnh lại vẫn thích ngài chứ? Ta một chút cũng không có cảm thấy có lỗi với sư phụ… Là vì ngài ấy không quan tâm ta … Có lẽ trước kia, lúc ta chết tim ta cũng đã chết theo! Vì cái gì mà ngài đem ta giao cho ngài ấy? Dựa vào gì ngài trốn tránh ta chứ! Dẫu sao đẩy ra cũng tốt, Vương Mẫu nói mùng chín tháng sau là ngày tốt, cũng chính là sinh nhật Mịch Trăn, không bằng thành toàn hỉ sự cho ta và Ti Cầm. Mùng chín… Ta sẽ chờ ngài đến ăn cưới ! Ngài không đến ta không lên kiệu, để Nam Hải cưới một cỗ kiệu trống rỗng quay về!”
Nàng không đợi Hào Hành phản ứng, nổi dũng khí vòng qua eo chàng, vừa chạm lập tức buông ra.
“Ta thật sự gả, ngài liền vui vẻ phải không?”
Nàng gọi mây đến rồi ngồi lên bay xa, tay Hào Hành cuối cùng mới thả lỏng một chút. Quả nhiên là gầy, cả đám mây kia còn uy vũ sinh phong như thế.
Thái Thường bọc chăn ngồi trên giường hắt hơi, vừa rồi nàng uống không ít nước, giờ cả người chóng mặt. Hào Hành vào điện gọi tiểu tiên nga ra, trở lại chỗ Thái Thường ngồi rồi vuốt sạch nước bùn trên tiên bào cho nàng.
Nếu mặc tiên bào ướt nhẹp, bẩn thỉu trở về… thì không bằng cùng chàng cô nam quả nữ ngồi một phòng đợi lấy tiên bào sạch sẽ rồi hẵng nói. Lúc này Hào Hành cũng chẳng muốn vội vã đuổi nàng đi.
Tiểu tiên nga xoa đôi mắt còn mơ màng buồn ngủ, ôm một tiên bào sạch sẽ đến, nhìn thấy Hào Hành liền hỏi: “Ủa… Thượng thần muộn như vậy mà ngài còn gội đầu à? Có muốn tiểu nhân giúp ngài hong khô không?”
Hào Hành không đáp, chỉ chiếc giường sau lưng: “Đem tiên bào cho tiên tử thay đổi đi.”
“Dạ.” Tiểu tiên nga ngáp liên tục, ôm tiên bào bước qua, thấy Thái Thường đang nháy mắt nhìn mình cười, vội vàng dụi mắt, hỏi tiếp: “Tiên tử người cũng vừa mới gội đầu hả? Sao hai người các ngài đều đêm hôm khuya khoắc đi gội đầu thế? Hơn nữa người gội đầu xong còn gầy đi rất nhiều đó.”
Thái Thường kéo tay của nàng, hốc mắt ửng hồng, nói: “Tiểu tiên… Ta nhớ ngươi…”
Tiếng gọi này làm cho tiểu tiên nga hoàn toàn đã tỉnh! Nàng trừng mắt nhìn Thái Thường cả buổi, nhìn kỹ càng mới nhào tới ôm Thái Thường khóc loạn một trận: “Huhu… Tiên tử ơi! Người đã trở lại! Bắc Cực không trông nom người ăn cơm sao? Sao mà người bị đói thành thế này a!”
Thái Thường bị cô gái trọng tình cảm này làm rơi nước mắt, so với chủ tử máu lạnh vô tình của nàng mà nói thật sự đáng yêu hơn rất nhiều. Hào Hành nghe hai người khóc, nội tâm rối loạn, lặng lẽ ôm tiên bào chưa khô đi ra ngoài hành lang tiếp tục giặt sạch.
Hồi lâu, nghe bên trong tiếng khóc chuyển thành tiếng cười, tiếng cười lại mang tiếng ngáy, Hào Hành vòng trở lại, thấy trong điện đã không còn một bóng người, cả hai đều bò vào trong cây đèn đi ngủ.
Hào Hành không biết tối nay giữ Thái Thường lại là đúng hay sai, chàng canh giữ ngoài chiếc đèn nhỏ không chợp mắt, chỉ là hi vọng ngày có thể sáng chậm một chút. Đang định rời đi, nghe thấy trong cây đèn truyền ra tiếng vang, Hào Hành xoay người lại thấy Thái Thường đang nhẹ nhàng bò ra, vừa bò vừa nói lầm bầm: “Đã lâu không bò nên không lưu loát … Trước kia phì phì cũng có thể bò thuận lợi mà…”
Nàng đứng dậy, thấy Hào Hành vẫn còn trong điện chưa đi thì hạ mắt xuống: “À… Ta biết nếu ta qua đêm trong điện của ngài, truyền ra ngoài nhất định ngài sẽ cảm thấy phiền toái, nàng ấy đã ngủ thì ta cáo từ thôi.”
“Nàng ta…không biết cô đã không còn là Thái Thường ngày trước, ” Hào Hành ngừng một chút: “Một mực ngóng trông cô trở về.”
Thái Thường âm thầm hừ một tiếng, người ta thì trông mong ta trở lại, còn ngươi thì muốn đuổi ta đi! Ngươi thấy ta thì tức chết!
“Cô mặc áo này xem cũng vừa người, tiên bào bẩn bản điện đã làm sạch, cô mang về đi.” Hào Hành đem tiên bào đã xếp gọn gàng đưa nàng, nói tiếp: “Thật ra…Bản điện không cảm thấy phiền toái, chỉ là hiện giờ thân phận của tiên tử không còn như xưa, ra ra vào vào phải giữ danh tiết. Rồi chúng ta đều sẽ quên những ngày đó thôi, bản điện không biết thì ra đó là diện mạo khi còn bé của tiên tử. Chuyện đã qua nếu có chỗ nào làm tiên tử không vui, bản điện nguyện ý để tiên tử tùy ý trách mắng. Giờ đây chắc tiên tử cũng sẽ không còn muốn cùng bản điện có gì dính líu. Dù sao hơn một nghìn năm trước, cô và Đế Quân mới thích hợp đến với nhau.”
“Chính thế.” Thái Thường ngắt lời chàng: “Ngày ta từ Đông Sơn khải hoàn, chính là lúc cùng sư phụ thành thân. Ngày nay mặc dù trễ ngàn năm, nhưng được Ngẫu thần tiên thượng khổ tâm thành toàn như vậy, chúng ta nên nhanh chóng như ý của ngài, sớm ngày cầm sắc hoan hảo, không phụ sự mong đợi của mọi người.”
Thái Thường nói xong liền giành lấy tiên bào của mình phá cửa ra, không thèm liếc chàng một cái.
Hào Hành sững sờ trong điện hồi lâu, mãi đến khi không còn làn hương hạt sen mới cười khổ nâng hồ lô rượu uống. Đợi đến bình minh, Hào Hành đến điện Vân Tiêu lâm triều, dọc theo đường đi chẳng nghe thấy chư tiên đàm luận chuyện món ăn thọ yến ngày mai, mà chỉ bàn về Thái Thường tiên tử đến từ Bắc Cực vì cả đêm không về Dao Trì đang bị Vương Mẫu trách phạt.
Ngọc Nhiêm tinh quân mày nghiêng mắt nháy cười nói nhỏ: “Thái Thường này không phải là Mịch Trăn tiên tử ngày xưa đầu thai à? Phải chăng vì Ti Cầm Đế Quân chưa trở về, mà một mình nàng ban đêm cô đơn?”
“Ngọc Nhiêm tinh quân, ” Hào Hành đi tới sờ tua vảy trên vai hắn, nói: “Bản thân ngươi năm xưa ở đầm lầy lớn được quân thượng thương tình cứu về, bây giờ làm tinh quân cũng đã trăm ngàn năm, có từng vì đêm dài mà nhớ đến cửa đầm và rắn mẹ của ngươi rồi chuồn êm xuống hạ giới tìm vui không?”
Ngọc Nhiêm nghe vậy thì mặt rắn hoảng hốt, hiện ra một mảnh vảy, lúc này liền khúm núm: “Ngẫu thần nói đùa… nói đùa! Tiểu thần nào dám còn chưa dứt phàm tâm, có những tâm tư này! Nếu truyền ra ngoài tiểu thần đảm đương không nổi! Vừa rồi bất quá ăn nói bừa bãi, kính xin Ngẫu thần chớ nên trách tội! Chớ nên trách tội!”
“Ngươi sợ truyền ra đảm đương không nổi, vậy Thái Thường tiên tử sẽ không sợ sao?” Hào Hành hung hăng liếc nhìn, kéo xé tua vảy của hắn ra: “Để cho bản điện nghe thấy ngươi bịa đặt sinh sự trên Thiên cung, lập tức chém ngươi bảy tấc!”
Ngọc Nhiêm tự nhận xúi quẩy, khi không lại đi nhiều chuyện bị Hào Hành xưa nay mặt lạnh nghe được, đành phải thiên ân vạn tạ quay đầu bỏ trốn mất dạng. Các chư thần lớn nhỏ còn lại đều cảm thấy ngày đại hỉ của Thiên đình sắp đến, mặc kệ có phải chuyện trăng gió hay không, hay chí ít tóm lại là có nhơ nhuốc tiên phong cũng đều tự hàn huyên nhanh chóng đi vào triều.
Lâm triều xong Hào Hành nhưng không còn lòng dạ nào ở lại. Tuy nói ngày đại hỉ của Vương Mẫu sắp tới thì không nên phát hỏa giận dỗi, nhưng dẫu sao Thái Thường phạm sai lầm, cho dù có nể mặt Tiên Mẫu thì quấy nhiễu chuyện vui cũng sẽ làm Vương Mẫu ghi hận trong lòng. Chàng tự trách mình sao đêm qua lại để nàng đi, không bằng đợi đến ban ngày các tiên gia công việc bận rộn thì kêu tiểu tiên nga cùng nàng trở về.
Hào Hành thấp thỏm ra khỏi Nam Thiên Môn, đang định gọi mây đến Dao Trì gánh tội thay đã thấy xa xa có một tiên tử đang chậm rãi bước tới, không phải Thái Thường thì ai nữa?
“Cô… có sao không?”
Hào Hành bất chấp lễ nghi phiền phức, đi tới nhìn cô một cách cẩn thận: “Phạt cô? Hay là mắng cô?”
Thái Thường cười cười, lắc đầu: “Không có! Chẳng qua là tụng một đống giáo điều.”
“Có phải có tiên gia nào thấy cô đêm qua về điện muộn không? Chắc là có lão thần tiên nào không có chuyện làm thích nhai lại lưỡi!”
“Không!… Là ta chủ động đi thỉnh tội với Vương Mẫu .” Thái Thường nhìn chàng: “Thỉnh tội, nhận phạt, lãng quên, hết thảy sẽ bắt đầu lần nữa đúng không?”
Hào Hành ngừng lại, không còn lời nào để nói.
Thái Thường bình thản tiếp: “Vương Mẫu ban thưởng ta một tòa dinh thự, ở khu Thượng cung bên ngoài Thiên đình. Trước khi xuất giá ta sẽ ở đó, nếu thượng thần rảnh thì hoan nghênh đến ngồi một chút.”
Đó là cung điện đã hoang vu nhiều năm, nàng định sống một mình ở đó tới khi nào?
“Bản điện cho tiểu tiên nga đến hầu hạ cô.”
“Không.” Thái Thường khoát tay: “Tướng mệnh nói ta sẽ gặp tiểu tiên nga định mệnh, ta đang đợi nàng ấy. Tiểu tiên trong điện của ngài nhu thuận, còn phải tiếp tục chăm sóc ngài. À… nếu nàng ấy làm bánh bao điểm tâm… có thể để dành cho ta một ít hay không?”
Hào Hành vuốt cằm: “Tùy cô thích ăn bao nhiêu.”
Thái Thường cúi thấp đầu, nhìn giày của mình : “Thật ra ngài yên tâm đi, ta không có khai ngài ra, ta nói đêm qua một mình rảnh rỗi phát chán mới đi dạo, không nói có gặp ngài, ngài cũng không cần phải nhớ đến ta.”
“Bản điện nhớ tới cô không phải vì sợ bị trách phạt…” Câu nói ngừng giữa chừng, “Cũng lo lắng sợ bị trách phạt.”
“Ờ…” Thái Thường níu chặt dây lưng: “Vậy ta về trước quét dọn phòng … Nghe nói rất nơi đó bừa bộn không thành hình gì, ta cũng không có ý định quét dọn sao cho sạch sẽ hơn, thuận theo tự nhiên tốt nhất… Ặc… Ta cũng không biết rốt cuộc ta đang nói cái gì …”
Hào Hành rất muốn kéo tay của nàng, nhưng vẫn kiềm chế: “Hoặc là quét dọn sạch để người ở được, không phải định mời bản điện đến ngồi một chút sao?”
“Ừ, cũng đúng. Để Ti Cầm sư phụ thấy ta lười biếng sẽ không vui…” Thái Thường ngẩng đầu lên, con mắt ngập lệ làm Hào Hành lòng đau như cắt: “Kỳ thật ta muốn nói với ngài… Sao ta tỉnh lại vẫn thích ngài chứ? Ta một chút cũng không có cảm thấy có lỗi với sư phụ… Là vì ngài ấy không quan tâm ta … Có lẽ trước kia, lúc ta chết tim ta cũng đã chết theo! Vì cái gì mà ngài đem ta giao cho ngài ấy? Dựa vào gì ngài trốn tránh ta chứ! Dẫu sao đẩy ra cũng tốt, Vương Mẫu nói mùng chín tháng sau là ngày tốt, cũng chính là sinh nhật Mịch Trăn, không bằng thành toàn hỉ sự cho ta và Ti Cầm. Mùng chín… Ta sẽ chờ ngài đến ăn cưới ! Ngài không đến ta không lên kiệu, để Nam Hải cưới một cỗ kiệu trống rỗng quay về!”
Nàng không đợi Hào Hành phản ứng, nổi dũng khí vòng qua eo chàng, vừa chạm lập tức buông ra.
“Ta thật sự gả, ngài liền vui vẻ phải không?”
Nàng gọi mây đến rồi ngồi lên bay xa, tay Hào Hành cuối cùng mới thả lỏng một chút. Quả nhiên là gầy, cả đám mây kia còn uy vũ sinh phong như thế.