Ơ ơ ơ… Thái Thường vẻ mặt đau khổ tay nâng Bát Thần kinh lưng cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn hai chữ to dán trên tường một cái, vừa rồi Hào Hành tự viết tên của hắn lên.
Hào Hành vừa dán vừa nói: “Cho dù không biết đọc cũng phải biết viết!”
Chỉ là nói sai tên thôi mà! Ngày thường nàng cũng không dám thẳng gọi tên của hắn a! Toàn là cúi đầu khom lưng hô một tiếng: “Thượng thần!” Ôi…Sao lại đắc tội hắn chứ?
Thái Thường nhanh chóng đem kinh thư lật đến nát cũng không nhớ được mấy chữ. Thấy Hào Hành không có ở đây, nàng liền lấy Thủy Linh châu ra cầm trong tay lẩm nhẩm đọc tiên pháp. Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, chỉ cảm thấy toàn thân từ từ nhẹ nhàng, một luồng khí từ thiên linh truyền đến làm tinh lực con người mạnh gấp trăm lần. Lắc lắc đầu cũng không còn chìm vào u mê, Thái Thường mở ra Bát Thần kinh, thậm chí còn kiên nhẫn học tiếp.
Ừ! Đồ của nhà mình thật là tốt!
Hào Hành từ chỗ Thiên đế trở về, vừa vào cửa cho rằng sẽ thấy Thái Thường đưa ra gương mặt tròn nhỏ nhắn oan ức tám trăm năm nhưng mới vào trong điện, chỉ thấy Thái Thường mắt cười cong cong đứng ở trước mặt hắn, nói: “Thượng thần Hào Hành, ngài đã về rồi.”
Rất tốt, còn nhớ. Hào Hành gật gật đầu: “Kinh thư thuộc lòng rồi?”
Thái Thường chỉ cười không đáp, đem Bát Thần kinh nhét vào trong tay hắn: “Ngài có thể kiểm tra một lần.”
“Ừ?” Hào Hành xoay quyển kinh thư lại một cái, nhìn lướt qua nét mặt tươi cười tràn đầy tự tin của nàng, lập tức sinh nghi, hỏi: “Ngươi làm thế nào mà ghi nhớ ?”
“Ngài không cần để ý ta làm thế nào ghi nhớ, chỉ cần để ý kiểm tra là được rồi.”
Thái Thường tinh ranh nhìn hắn, hướng phía kinh thư bĩu bĩu môi: “Nhanh nhanh.”
Hào Hành càng nhíu mày sâu lại, hắn liếc nhìn sơ toàn thân toàn thân nàng một cái, thấy nàng chắp tay sau lưng, liền đưa tay kéo hai tay nàng ra đằng trước.
“Không được phép đoạt!”
Thái Thường không kịp tránh, hạt châu trong tay vẫn bị hắn đoạt đi.
Hào Hành nhìn thấy Thủy Linh châu, sắc mặt so với vách tường than còn khó xem hơn. Ngày đó nàng chỉ nói là cùng tiên gia nào đó chơi đùa và được tặng trân châu thôi. Không ngờ lần này nhìn thấy, nhất thời tức giận vô cùng. Hạt châu này rõ ràng là vật riêng của tên quỷ phong lưu Ti Cầm thế mà lại ở trong tay nàng.
“Ngươi nhớ ra tên của thúc công ngươi chưa?”
Hào Hành mặt âm trầm hỏi, Thái Thường cúi thấp đầu, hai tay xoa tới xoa lui: “Ờ… Mới nhớ ra, là Ti Cầm Đế Quân…”
Hào Hành bực tức nếu nhiều hơn chút nữa chỉ e có thể há miệng phun ra lửa, dường như từ lúc nàng đến đây hắn luôn nghẹn hỏa không thể nào phát tiết: “Ngay lập tức đem hạt châu trả lại cho hắn.”
“Ai?”
“Không, hay là đưa ta, bản điện giúp ngươi đi trả cho hắn!”
Thái Thường mặt nhăn như tờ giấy: “Thái Thường hứa sẽ không lười biếng … Ngài đem nó trả lại cho Thái Thường đi… Khó khăn lắm mới có người tặng quà… Cho tới giờ Thái Thường còn chưa từng nhận quà…”
Nàng càng nói càng cảm thấy uất ức, từ nhỏ đến lớn, các tiên gia trưởng bối không ai không biết đầu óc nàng mất linh quang, không bao giờ đưa nàng vật gì yêu thích hay quý hiếm, chỉ sợ nàng trong chớp mắt có thể làm lạc mất. Nếu là tiên tử cùng thế hệ thấy trên người nàng có vòng châu ngọc gì cũng đều rối rít đòi lại, họ ngại nàng không xứng có được.
Nhắc đến tình cảm là Thái Thường lau đi nước mắt, hai cánh môi hồng mềm mại vểnh lên, chớp đôi mắt trong suốt tội nghiệp kéo kéo áo bào Hào Hành: “Cầu xin ngài… Thái Thường đợi đến lúc thúc công hối hận đòi lại thì đem trả được không? Thái Thường rất muốn được người khác tặng quà… Thái Thường bảo đảm về sau không dựa vào hạt châu này cũng có thể học thuộc kinh thư…”
Hào Hành nghe vậy trong lòng tự nhiên không khỏi nghĩ ngợi, nhưng nàng giữ lấy vật kia của tên quỷ phong lưu làm hắn khó chịu!
“Bản điện không phải cũng tặng ngươi rất nhiều thứ sao? Hạt sen, nhân sâm quả… đều không phải sao? Cũng không thấy ngươi dụng tâm cất kỹ như vậy a? Lần đó không phải ngươi một mực nuốt sạch sao!”
“Thái Thường… không có…” Thái Thường khoát khoát tay: “Đó là để ăn, Thái Thường không kiểm soát miệng được…”
“Vậy bản điện tặng ngươi thứ không nuốt được ha? Được không?”
Gì? Thái Thường ngẩng mặt, tràn đầy mơ mộng: “Thật sao? Ngài cũng nguyện ý tặng quà cho Thái Thường? Là cái gì?”
Hào Hành cười híp mắt cúi người xuống: “Bản điện cho ngươi sau, ngươi phải đem hạt châu này đổi cho bản điện.”
Trong lòng Thái Thường ngàn lần không vui, muốn có quà của hắn thì không có hạt châu tốt này, có thể không đổi được không a? Hào Hành nhìn ra tâm tư của nàng, nhẹ nhàng cười nói: “Cho ngươi nhận trước, sau đó mới cân nhắc xem đổi hay không đổi, thế nào?”
Thái Thường vừa nghe, lập tức vui vẻ ra mặt gật đầu, xòe hai tay ra: “Được được… Đa tạ thượng thần… Có điều ngài tặng cho Thái Thường cái gì?”
Hào Hành nâng gương mặt nàng lên, cúi người dùng môi bao phủ miệng nhỏ của nàng, sau đó tỉ mỉ liếm một lượt cả trong lẫn ngoài, rồi véo chóp mũi của nàng mà nói: “Tốt lắm, về sau cái này sẽ thuộc về ngươi.”
Thái Thường chỉ cảm thấy trước mắt khắp nơi đều khua chiêng gõ trống phóng pháo hoa, đầu óc nàng hoàn toàn rối loạn. Nàng cứng ngắc tại chỗ, mắt ngây ngây ngốc ngốc không hồn, vừa rồi trong nháy mắt đó phảng phất như gặp phải sấm sét. Hắn nói, “Cái này” thuộc về nàng…”Cái này” là cái nào?
Hào Hành lợi dụng xong, xoa nắn cánh môi sáng bóng kia nói: “Có thể thì nguyện ý cùng ta đổi?”
“Đổi…”
Thái Thường chỉ phun ra một chữ, Hào Hành lập tức cầm hạt châu nghênh ngang đi ra ngoài.
Thái Thường nháy nháy con mắt, cảm giác như mình giờ mình mới sống lại. Hạt châu trong tay mất, miệng ngoài có hơn một… một nụ… hôn? !
Nàng hoàn toàn thức tỉnh, vừa rồi Hào Hành là hôn nàng? Không không không… Không thể tính hôn, là quà, quà. Sao càng nghĩ càng cảm thấy quà này đổi có chút không có lời vậy? Ơ ơ… Ai có thể giúp nàng tính toán đây!
Hạt châu bị lấy đi còn chưa tới một ngày đầu nàng lại bị u mê đần độn. Thái Thường sờ sờ môi của mình, ngẫm nghĩ hay chờ tới trưa thượng thần kia đem cái gì đổi cho nàng. Không được, Thái Thường muốn tìm người giúp nàng lý giải, nghĩ tới nghĩ lui Tử Loan còn nhỏ, lời trẻ con không e dè, liền chạy ra Nguyệt đài tìm hắn giải đáp.
Tử Loan ba ngày trước vừa mới thăng cấp thượng thần, bởi vì Tử Loan đã thuần thục vận dụng hơn bốn vạn bộ kinh thư kể cả Bát Thần kinh. Thái Thường vẻ mặt sùng bái nhìn nó, lấy ra hạt sen nhà Ngẫu thần mà mình giấu riêng, nịnh nọt nói: “Điện hạ à, ngài tuệ căn tốt, tiên lực mạnh địa vị lại cao, giúp tiểu tiên ta xem xét một chút đi.”
“Thì ra là chị Thái Thường phải cùng ngẫu thần ở chung, Tử Loan còn nói sao mấy ngày rồi mà chị không tới.”
“Ái chà chà nói chuyện phải chịu trách nhiệm!” Thái Thường vội vàng hướng miệng nó đút mấy hạt sen: “Tên nhóc này không cho phép nói bừa, mau nói cho ta biết ta nên làm thế nào?”
Tử Loan không chút do dự đem hạt sen nuốt xuống: “Ngẫu thần điện muốn cùng chị vui vẻ.”
“Vui vẻ…” Thái Thường gò má đỏ bừng: “… Có điều thế nào gọi là vui vẻ? Là ý như ta hiểu đó hả?”
“Chính thế.”
Thái Thường thẹn thùng cười một tiếng: “Thì ra là như vậy, hắn muốn chơi cùng ta thì cứ nói thẳng đi! Ngày mai ta dẫn hắn đến, ba chúng ta cùng nhau ăn hạt sen.”
Tử Loan: “…Chị quả nhiên không phải là phàm thai.”
Thái Thường vừa vào cửa, không hiểu được vì sao trong lòng có chút trống rỗng. Hào Hành làm hại nàng đêm không thể say giấc còn lừa gạt lấy hạt châu chính là vì muốn cùng nàng chơi đùa… Nhưng trong tâm trí dường như không khỏi mong đợi.
Ô hay! Tại sao có thể quên mất thượng thần này là tên sắc quỷ! Tại sao có thể mong đợi hắn có ý đối với mình! Một ngày trước còn ôm lấy tiên tử cả đêm không về ngủ, bây giờ còn cắn miệng của nàng như vậy! Hừ! Sớm muộn gì nàng phải đến trước mặt Thiên đế vạch tội hắn! Để hắn bị khiển trách khó coi!
Mà thôi! Người ta là thượng thần, nàng không thể trêu vào, bị lợi dụng thì bản thân cứ im lặng nuốt xuống thôi, mau quên đi mau quên đi… Nàng cầm bình rượu hoa Quế của Nguyệt đài cất, ực mạnh vài ngụm để chế ngự chân tình hỗn loạn trong lòng.
“Ngươi đứng ở cửa lầm bầm gì thế?”
Hào Hành đang muốn ra cửa, thấy Thái Thường không biết hồn đã bay đi đâu, còn vẻ mặt thì chỉ muốn nhanh chóng đi giết người.
“Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Thái Thường còn chưa đáp lời, Hào Hành thoáng nhìn bầu rượu trong tay nàng, sắc mặt lập tức không vui, nói: “Thân là nữ tiên gia, sao có thể uống thành điệu bộ này? Ngươi không biết không có thượng thần mở tiệc chiêu đãi thì không thể tự mình uống rượu sao?”
Rượu làm con người lớn mật, Thái Thường đã uống đến mơ hồ, trông thấy gương mặt Hào Hành trước mặt nàng lúc ẩn lúc hiện thì tức giận, liền ném hồ lô trong tay đi, hai cánh tay giữ gương mặt của hắn: “Thượng thần ngài rất giỏi nha! Dựa vào cái gì mà đoạt hạt châu của ta còn muốn ăn miệng ta!”
Hào Hành sững sờ, sau đó cười hơ hớ để mặc nàng say khướt: “Bản điện chính là đoạt đó, chính là ăn đó, thì sao?”
“Ai cha cha! Ngươi thật là xấu xa!” Gò má Thái Thường ửng ửng hồng do rượu lại càng dẫn dụ người ta phạm tội: “Ta muốn đòi lại!”
“À? Ngươi muốn đòi lại cái gì? Hạt châu hay là cái này?”
Hắn chỉ chỉ cái miệng nhỏ của nàng, thứ màu hồng trong vắt đó làm cho hắn nhịn không được lại liếm một cái.
“Ngươi còn dám…ngươi…”
Thái Thường hạ quyết tâm, liền nâng mặt của hắn lên cắn.
Nàng không hiểu như thế nào mới tính “đòi lại”, chỉ nhớ lại lần trước hắn “ăn” nàng như thế nào thì kiễng chân cố gắng tìm miệng của hắn, chạm rồi lại chạm, hôn rồi lại hôn, chỉ là cảm giác cảm thấy không giống.
Hào Hành thấy dáng vẻ nàng ngây ngốc, đưa tay vòng qua ôm nàng vào lòng: “Bản điện giúp ngươi một lần làm thế nào?”
Chuyện này sao lại biến thành thế này! Thái Thường vò vò đầu liền phát giác mình bị sắc quỷ thượng thần kia ôm đặt trên giường. Mùi rượu hoa quế từ miệng miệng nàng phả khẽ, nàng giơ quả đấm nhỏ: “Ê – - tên sắc quỷ này! Ta còn chưa đòi lại được, không cho ngươi làm chuyện xấu!”
“Ừ, cho ngươi đòi lại.”
Hào Hành hài lòng ngắm nhìn cảnh xuân sắc trêu người trên giường, xoa xoa miếng thịt nhỏ trên bụng nàng, nói: “Nhưng trước hết bản điện dạy ngươi làm thế nào để đòi, được không?”
Ơ ơ ơ… Thái Thường vẻ mặt đau khổ tay nâng Bát Thần kinh lưng cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn hai chữ to dán trên tường một cái, vừa rồi Hào Hành tự viết tên của hắn lên.
Hào Hành vừa dán vừa nói: “Cho dù không biết đọc cũng phải biết viết!”
Chỉ là nói sai tên thôi mà! Ngày thường nàng cũng không dám thẳng gọi tên của hắn a! Toàn là cúi đầu khom lưng hô một tiếng: “Thượng thần!” Ôi…Sao lại đắc tội hắn chứ?
Thái Thường nhanh chóng đem kinh thư lật đến nát cũng không nhớ được mấy chữ. Thấy Hào Hành không có ở đây, nàng liền lấy Thủy Linh châu ra cầm trong tay lẩm nhẩm đọc tiên pháp. Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, chỉ cảm thấy toàn thân từ từ nhẹ nhàng, một luồng khí từ thiên linh truyền đến làm tinh lực con người mạnh gấp trăm lần. Lắc lắc đầu cũng không còn chìm vào u mê, Thái Thường mở ra Bát Thần kinh, thậm chí còn kiên nhẫn học tiếp.
Ừ! Đồ của nhà mình thật là tốt!
Hào Hành từ chỗ Thiên đế trở về, vừa vào cửa cho rằng sẽ thấy Thái Thường đưa ra gương mặt tròn nhỏ nhắn oan ức tám trăm năm nhưng mới vào trong điện, chỉ thấy Thái Thường mắt cười cong cong đứng ở trước mặt hắn, nói: “Thượng thần Hào Hành, ngài đã về rồi.”
Rất tốt, còn nhớ. Hào Hành gật gật đầu: “Kinh thư thuộc lòng rồi?”
Thái Thường chỉ cười không đáp, đem Bát Thần kinh nhét vào trong tay hắn: “Ngài có thể kiểm tra một lần.”
“Ừ?” Hào Hành xoay quyển kinh thư lại một cái, nhìn lướt qua nét mặt tươi cười tràn đầy tự tin của nàng, lập tức sinh nghi, hỏi: “Ngươi làm thế nào mà ghi nhớ ?”
“Ngài không cần để ý ta làm thế nào ghi nhớ, chỉ cần để ý kiểm tra là được rồi.”
Thái Thường tinh ranh nhìn hắn, hướng phía kinh thư bĩu bĩu môi: “Nhanh nhanh.”
Hào Hành càng nhíu mày sâu lại, hắn liếc nhìn sơ toàn thân toàn thân nàng một cái, thấy nàng chắp tay sau lưng, liền đưa tay kéo hai tay nàng ra đằng trước.
“Không được phép đoạt!”
Thái Thường không kịp tránh, hạt châu trong tay vẫn bị hắn đoạt đi.
Hào Hành nhìn thấy Thủy Linh châu, sắc mặt so với vách tường than còn khó xem hơn. Ngày đó nàng chỉ nói là cùng tiên gia nào đó chơi đùa và được tặng trân châu thôi. Không ngờ lần này nhìn thấy, nhất thời tức giận vô cùng. Hạt châu này rõ ràng là vật riêng của tên quỷ phong lưu Ti Cầm thế mà lại ở trong tay nàng.
“Ngươi nhớ ra tên của thúc công ngươi chưa?”
Hào Hành mặt âm trầm hỏi, Thái Thường cúi thấp đầu, hai tay xoa tới xoa lui: “Ờ… Mới nhớ ra, là Ti Cầm Đế Quân…”
Hào Hành bực tức nếu nhiều hơn chút nữa chỉ e có thể há miệng phun ra lửa, dường như từ lúc nàng đến đây hắn luôn nghẹn hỏa không thể nào phát tiết: “Ngay lập tức đem hạt châu trả lại cho hắn.”
“Ai?”
“Không, hay là đưa ta, bản điện giúp ngươi đi trả cho hắn!”
Thái Thường mặt nhăn như tờ giấy: “Thái Thường hứa sẽ không lười biếng … Ngài đem nó trả lại cho Thái Thường đi… Khó khăn lắm mới có người tặng quà… Cho tới giờ Thái Thường còn chưa từng nhận quà…”
Nàng càng nói càng cảm thấy uất ức, từ nhỏ đến lớn, các tiên gia trưởng bối không ai không biết đầu óc nàng mất linh quang, không bao giờ đưa nàng vật gì yêu thích hay quý hiếm, chỉ sợ nàng trong chớp mắt có thể làm lạc mất. Nếu là tiên tử cùng thế hệ thấy trên người nàng có vòng châu ngọc gì cũng đều rối rít đòi lại, họ ngại nàng không xứng có được.
Nhắc đến tình cảm là Thái Thường lau đi nước mắt, hai cánh môi hồng mềm mại vểnh lên, chớp đôi mắt trong suốt tội nghiệp kéo kéo áo bào Hào Hành: “Cầu xin ngài… Thái Thường đợi đến lúc thúc công hối hận đòi lại thì đem trả được không? Thái Thường rất muốn được người khác tặng quà… Thái Thường bảo đảm về sau không dựa vào hạt châu này cũng có thể học thuộc kinh thư…”
Hào Hành nghe vậy trong lòng tự nhiên không khỏi nghĩ ngợi, nhưng nàng giữ lấy vật kia của tên quỷ phong lưu làm hắn khó chịu!
“Bản điện không phải cũng tặng ngươi rất nhiều thứ sao? Hạt sen, nhân sâm quả… đều không phải sao? Cũng không thấy ngươi dụng tâm cất kỹ như vậy a? Lần đó không phải ngươi một mực nuốt sạch sao!”
“Thái Thường… không có…” Thái Thường khoát khoát tay: “Đó là để ăn, Thái Thường không kiểm soát miệng được…”
“Vậy bản điện tặng ngươi thứ không nuốt được ha? Được không?”
Gì? Thái Thường ngẩng mặt, tràn đầy mơ mộng: “Thật sao? Ngài cũng nguyện ý tặng quà cho Thái Thường? Là cái gì?”
Hào Hành cười híp mắt cúi người xuống: “Bản điện cho ngươi sau, ngươi phải đem hạt châu này đổi cho bản điện.”
Trong lòng Thái Thường ngàn lần không vui, muốn có quà của hắn thì không có hạt châu tốt này, có thể không đổi được không a? Hào Hành nhìn ra tâm tư của nàng, nhẹ nhàng cười nói: “Cho ngươi nhận trước, sau đó mới cân nhắc xem đổi hay không đổi, thế nào?”
Thái Thường vừa nghe, lập tức vui vẻ ra mặt gật đầu, xòe hai tay ra: “Được được… Đa tạ thượng thần… Có điều ngài tặng cho Thái Thường cái gì?”
Hào Hành nâng gương mặt nàng lên, cúi người dùng môi bao phủ miệng nhỏ của nàng, sau đó tỉ mỉ liếm một lượt cả trong lẫn ngoài, rồi véo chóp mũi của nàng mà nói: “Tốt lắm, về sau cái này sẽ thuộc về ngươi.”
Thái Thường chỉ cảm thấy trước mắt khắp nơi đều khua chiêng gõ trống phóng pháo hoa, đầu óc nàng hoàn toàn rối loạn. Nàng cứng ngắc tại chỗ, mắt ngây ngây ngốc ngốc không hồn, vừa rồi trong nháy mắt đó phảng phất như gặp phải sấm sét. Hắn nói, “Cái này” thuộc về nàng…”Cái này” là cái nào?
Hào Hành lợi dụng xong, xoa nắn cánh môi sáng bóng kia nói: “Có thể thì nguyện ý cùng ta đổi?”
“Đổi…”
Thái Thường chỉ phun ra một chữ, Hào Hành lập tức cầm hạt châu nghênh ngang đi ra ngoài.
Thái Thường nháy nháy con mắt, cảm giác như mình giờ mình mới sống lại. Hạt châu trong tay mất, miệng ngoài có hơn một… một nụ… hôn? !
Nàng hoàn toàn thức tỉnh, vừa rồi Hào Hành là hôn nàng? Không không không… Không thể tính hôn, là quà, quà. Sao càng nghĩ càng cảm thấy quà này đổi có chút không có lời vậy? Ơ ơ… Ai có thể giúp nàng tính toán đây!
Hạt châu bị lấy đi còn chưa tới một ngày đầu nàng lại bị u mê đần độn. Thái Thường sờ sờ môi của mình, ngẫm nghĩ hay chờ tới trưa thượng thần kia đem cái gì đổi cho nàng. Không được, Thái Thường muốn tìm người giúp nàng lý giải, nghĩ tới nghĩ lui Tử Loan còn nhỏ, lời trẻ con không e dè, liền chạy ra Nguyệt đài tìm hắn giải đáp.
Tử Loan ba ngày trước vừa mới thăng cấp thượng thần, bởi vì Tử Loan đã thuần thục vận dụng hơn bốn vạn bộ kinh thư kể cả Bát Thần kinh. Thái Thường vẻ mặt sùng bái nhìn nó, lấy ra hạt sen nhà Ngẫu thần mà mình giấu riêng, nịnh nọt nói: “Điện hạ à, ngài tuệ căn tốt, tiên lực mạnh địa vị lại cao, giúp tiểu tiên ta xem xét một chút đi.”
“Thì ra là chị Thái Thường phải cùng ngẫu thần ở chung, Tử Loan còn nói sao mấy ngày rồi mà chị không tới.”
“Ái chà chà nói chuyện phải chịu trách nhiệm!” Thái Thường vội vàng hướng miệng nó đút mấy hạt sen: “Tên nhóc này không cho phép nói bừa, mau nói cho ta biết ta nên làm thế nào?”
Tử Loan không chút do dự đem hạt sen nuốt xuống: “Ngẫu thần điện muốn cùng chị vui vẻ.”
“Vui vẻ…” Thái Thường gò má đỏ bừng: “… Có điều thế nào gọi là vui vẻ? Là ý như ta hiểu đó hả?”
“Chính thế.”
Thái Thường thẹn thùng cười một tiếng: “Thì ra là như vậy, hắn muốn chơi cùng ta thì cứ nói thẳng đi! Ngày mai ta dẫn hắn đến, ba chúng ta cùng nhau ăn hạt sen.”
Tử Loan: “…Chị quả nhiên không phải là phàm thai.”
Thái Thường vừa vào cửa, không hiểu được vì sao trong lòng có chút trống rỗng. Hào Hành làm hại nàng đêm không thể say giấc còn lừa gạt lấy hạt châu chính là vì muốn cùng nàng chơi đùa… Nhưng trong tâm trí dường như không khỏi mong đợi.
Ô hay! Tại sao có thể quên mất thượng thần này là tên sắc quỷ! Tại sao có thể mong đợi hắn có ý đối với mình! Một ngày trước còn ôm lấy tiên tử cả đêm không về ngủ, bây giờ còn cắn miệng của nàng như vậy! Hừ! Sớm muộn gì nàng phải đến trước mặt Thiên đế vạch tội hắn! Để hắn bị khiển trách khó coi!
Mà thôi! Người ta là thượng thần, nàng không thể trêu vào, bị lợi dụng thì bản thân cứ im lặng nuốt xuống thôi, mau quên đi mau quên đi… Nàng cầm bình rượu hoa Quế của Nguyệt đài cất, ực mạnh vài ngụm để chế ngự chân tình hỗn loạn trong lòng.
“Ngươi đứng ở cửa lầm bầm gì thế?”
Hào Hành đang muốn ra cửa, thấy Thái Thường không biết hồn đã bay đi đâu, còn vẻ mặt thì chỉ muốn nhanh chóng đi giết người.
“Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Thái Thường còn chưa đáp lời, Hào Hành thoáng nhìn bầu rượu trong tay nàng, sắc mặt lập tức không vui, nói: “Thân là nữ tiên gia, sao có thể uống thành điệu bộ này? Ngươi không biết không có thượng thần mở tiệc chiêu đãi thì không thể tự mình uống rượu sao?”
Rượu làm con người lớn mật, Thái Thường đã uống đến mơ hồ, trông thấy gương mặt Hào Hành trước mặt nàng lúc ẩn lúc hiện thì tức giận, liền ném hồ lô trong tay đi, hai cánh tay giữ gương mặt của hắn: “Thượng thần ngài rất giỏi nha! Dựa vào cái gì mà đoạt hạt châu của ta còn muốn ăn miệng ta!”
Hào Hành sững sờ, sau đó cười hơ hớ để mặc nàng say khướt: “Bản điện chính là đoạt đó, chính là ăn đó, thì sao?”
“Ai cha cha! Ngươi thật là xấu xa!” Gò má Thái Thường ửng ửng hồng do rượu lại càng dẫn dụ người ta phạm tội: “Ta muốn đòi lại!”
“À? Ngươi muốn đòi lại cái gì? Hạt châu hay là cái này?”
Hắn chỉ chỉ cái miệng nhỏ của nàng, thứ màu hồng trong vắt đó làm cho hắn nhịn không được lại liếm một cái.
“Ngươi còn dám…ngươi…”
Thái Thường hạ quyết tâm, liền nâng mặt của hắn lên cắn.
Nàng không hiểu như thế nào mới tính “đòi lại”, chỉ nhớ lại lần trước hắn “ăn” nàng như thế nào thì kiễng chân cố gắng tìm miệng của hắn, chạm rồi lại chạm, hôn rồi lại hôn, chỉ là cảm giác cảm thấy không giống.
Hào Hành thấy dáng vẻ nàng ngây ngốc, đưa tay vòng qua ôm nàng vào lòng: “Bản điện giúp ngươi một lần làm thế nào?”
Chuyện này sao lại biến thành thế này! Thái Thường vò vò đầu liền phát giác mình bị sắc quỷ thượng thần kia ôm đặt trên giường. Mùi rượu hoa quế từ miệng miệng nàng phả khẽ, nàng giơ quả đấm nhỏ: “Ê – - tên sắc quỷ này! Ta còn chưa đòi lại được, không cho ngươi làm chuyện xấu!”
“Ừ, cho ngươi đòi lại.”
Hào Hành hài lòng ngắm nhìn cảnh xuân sắc trêu người trên giường, xoa xoa miếng thịt nhỏ trên bụng nàng, nói: “Nhưng trước hết bản điện dạy ngươi làm thế nào để đòi, được không?”