Hồ Hiến Hải bên ngoài bìa rừng sốt ruột chờ đợi, sáu trăm quan binh đã tiến vào hai canh giờ, ngoại trừ thấy trong rừng vang lên vô số đạn tín hiệu cùng những đợt khói mù mịt, nhưng không hề có một tin tức nào truyền về.
"Sạc sạc... sạc sạc..."
Lúc này, có tiếng động từ phía trước cánh rừng truyền đến, Hồ Hiến Hải kích động nói: "Có tin rồi!". Lại thấy bên trong rừng khói bay cuồn cuộn, trong lòng thấp thỏm không yên.
"A..."
"Không muốn..."
Một đám binh lính kêu thét lạc giọng từ trong rừng chạy ra, tóc tai rối bù, quần áo rách nát, toàn thân vấy máu, khốn khổ không chịu nổi, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi và khủng khiếp.
Nghe thấy tiếng la hét của bọn họ, Hồ Hiến Hải cùng tùy tùng bên cạnh nhất thời không rét mà run.
"Đã phát sinh chuyện gì?" Hồ Hiến Hải tóm một người hỏi.
Người đó vừa giãy dụa, vừa la to: "Chết hết rồi, bọn họ đều đã chết, trong đó toàn là cạm bẫy, không! Là địa ngục, máu ở khắp nơi, trong đó chính là địa ngục".
"Vậy bọn chúng có bao nhiêu người!"
"Người?! Không ai cả, không thấy được địch nhân, không thấy được địch nhân... a..." Người nọ liều mạng giật tay ra, chạy ra xa, những người còn lại cũng đều như vậy.
"..." Hồ Hiến Hải trong lòng kinh hãi, ngơ ngẩn đứng chết lặng, nhất thời không thốt nên lời.
Hơn sáu trăm người tiến vào, tất cả đều không phải người thường, nhưng hôm nay quay trở ra chỉ còn hơn trăm người, hơn nữa đến cả cái bóng của địch nhân cũng không thấy. Vậy... vậy... Hồ Hiến Hải thực sự khó có thể tiếp thu được.
Sau khi hồi tỉnh lại, tùy tùng bên cạnh hỏi: "Đại nhân, hiện chúng ta làm sao bây giờ?".
Hồ Hiến Hải ngẩn người, trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta thấy việc này phải nhờ cao thủ ra tay mới được, chúng ta trở về trước, báo cáo sự việc với bề trên, ngươi chuẩn bị ngựa cho ta, ta tới Thái gia".
"Dạ! Đại nhân".
Tại đỉnh Đại Lĩnh sơn, Nhạc Phàm phân chia tinh thần, quan sát kỹ tình hình của Hồng Diệp lâm. Khi thấy khói trong rừng bay cao ngút trời, trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh lùng.
Ngày hôm sau.
Khi những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào khuôn mặt của Long Tuấn và Đinh Nghị, làm mắt họ cảm thấy đau đớn, dù không muốn cũng đành phải đứng lên.
"Hời! Trời sáng rồi, A Tuấn, tìm cái gì ăn đi!" Đinh Nghị xoa xoa mũi, trong mắt còn một mảnh mông lung.
Long Tuấn lười nhác dụi dụi hai mắt, hữu khí vô lực đáp: "Nơi đây rừng núi hoang vu, làm gì có cái ăn! Tính gì nữa, ngủ tiếp đi"
"Các ngươi đã tỉnh dậy chưa?"
Long Tuấn và Đinh Nghị vừa mới định nằm xuống trở lại, đã nghe thấy một thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai, như bị dội một gáo nước lạnh, khiến cho bọn họ không dám ngủ tiếp.
"A... Chào buổi sáng sư phụ!" Long Tuấn và Đinh Nghị dùng sức dụi mắt, đồng thanh hô lên.
Nhạc Phàm nhìn hai người hồi lâu, ánh mắt thâm thúy, không biết trong lòng nghĩ gì.
Long Tuấn và Đinh Nghị thấy Nhạc Phàm cả nửa ngày cũng không nói lời nào, trong lòng bồn chồn không yên, nhìn chằm chằm vào Nhạc Phàm.
Thật lâu sau, Nhạc Phàm mới chậm rãi hỏi: "Các ngươi không sợ chết chứ?".
Long Tuấn và Đinh Nghị lo âu, hai miệng đồng thanh nói: "Sợ!"
Nhạc Phàm không tỏ vẻ giật mình, chậm rãi nói: "Đã sợ chết, cớ sao vẫn leo lên?".
Long Tuấn thoáng liếc Đinh Nghị, hạ giọng nói: "Hai huynh đệ bọn ta vốn là cô nhi, đi tới đâu cũng bị người khi phụ, nếu mà đắc tội với người có thế lực lớn, ngay cả chỗ dung thân cũng không có, chính vì bọn ta sợ chết, cho nên mới sinh ra trộm cắp mà sống".
Đinh Nghị nói tiếp: "Bởi vì không cam tâm mang hình dạng đê tiện đó cả đời, nên chúng ta đi khắp nơi tìm thầy, hi vọng có thể học được một chút công phu phòng thân, để về sau sẽ không còn bị người ta mặc sức khi dễ" Trong lời nói biểu lộ sự phẫn hận.
Long Tuấn nói lớn: "Bọn ta sợ chết, nhưng chúng ta không cam tâm, vì vậy muốn leo lên tới nơi, chúng ta phải chứng minh quyết tâm của chính mình".
"Đồng sinh cộng tử, nhất quyết không rời. Các ngươi được lắm!".
Nhạc Phàm thực sự bằng lòng nói: "Trong cuộc sống hàng ngày, là nam nhi phải không ngừng tự cường".
Long Tuấn và Đinh Nghị chấn động toàn thân, nghe lời Nhạc Phàm khẳng định, hai người bất giác rơi lệ. Hơn mười năm gian khổ và phiêu bạt, hơn mười năm kiên quyết kiên trì. Hôm nay, có người có thể thấu hiểu được nội tâm của bọn họ, lý giải được cách suy nghĩ của bọn họ, thử hỏi làm sao họ không kích động. Nước mắt, chẳng qua cũng là một loại biểu thị tình cảm mà thôi.
Mặc dù Lý Đàm từng răn dạy Nhạc Phàm: "Nam nhi không rơi lệ!" Nhưng hắn tuyệt không để ý đến việc Long Tuấn và Đinh Nghị khóc.
Một lát sau, Nhạc Phàm mới nói: "Khóc, tuyệt không có nghĩa là nhu nhược, trầm mặc, cũng không biểu thị khuất phục".
"Khóc, tuyệt không có nghĩa là nhu nhược, trầm mặc, cũng không biểu thị khuất phục" Những lời này của Nhạc Phàm, vĩnh viễn đã khắc sâu trong tâm khảm của Long Tuấn và Đinh Nghị, khích lệ bọn họ một lần và cũng là lần đầu tiên thoát khỏi khốn cảnh.
"Các ngươi đi theo ta" Nhạc Phàm sau đó đứng dậy, đi tới cây tùng.
Long Tuấn và Đinh Nghị nhìn nhau, lập tức chuyển mình bước theo.
Nhạc Phàm dừng ở dưới cây tùng, nhìn về phía chân trời vô tận, mở miệng nói: "Người trong thiên hạ trong cõi đời thì thật là nhỏ bé, thất tình thất khổ phiền nhiễu quấn lấy không dứt, các ngươi và ta cũng chìm sâu vào đó. Các ngươi khổ sở từ nhỏ, đã nếm trải nóng lạnh của nhân gian, trong lòng tình cảm phong phú, chính là rất phù hợp với phương pháp tu luyện của ta.
Long Tuấn và Đinh Nghị nghe tới đó, trong lòng mừng rỡ như điên.
Nhạc Phàm nói thế, cũng có nghĩa là đáp ứng truyền thụ công pháp cho bọn chúng. Tâm nguyện hơn mười năm cuối cùng đã thành sự thật, làm sao bọn chúng không kích động cho được. Đặc biệt là Đinh Nghị, nguyên do vốn tưởng mình không có cơ hội học võ công, bây giờ thì bao nhiêu mê muội đã tan biến, con đường đi đã thấy rõ, trong lòng hưng phấn không thể tả.
"Các ngươi đừng vội cao hứng" Nhạc Phàm lãnh đạm nói: "Phương pháp tu luyện của ta e rằng không thể so sánh với võ học thông thường, chưa có ai đi qua đường này, con đường này hoặc là thông tới trời, hoặc là vạn kiếp bất phục!".
Long Tuấn và Đinh Nghị ngẩn cả người, lời của Nhạc Phàm trái lại làm cho bọn họ xúc động sắc mặt mê muội. Đích xác, lựa chọn cũng cần phải có sự trả giá.
Thấy hai người trầm tư, Nhạc Phàm cũng không quấy rầy, lẳng lặng nhìn về phía chân trời, đợi câu trả lời của bọn họ.
Long Tuấn và Đinh Nghị đối diện liếc mắt nhìn nhau trao đổi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nhạc Phàm, đồng thanh đáp: "Ta nguyện ý!".
Hai người vừa muốn quỳ xuống, Nhạc Phàm ngắt lời nói: "Hôm qua đã quỳ rồi, sau này nếu còn lặp lại, hai ngươi tự động rời đi!".
"..." Long Tuấn và Đinh Nghị minh bạch dụng ý của sư phụ, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhạc Phàm nhìn hai người vẻ mặt kiên nghị, hài lòng nói: "Không sợ khiêu chiến với cái mình không biết, đó mới là bản sắc của nam nhi".
Đưa ra quyết định, Long Tuấn và Đinh Nghị ngược lại tâm trạng nhàn nhã không ít.
Long Tuấn cười hì hì nói: "Sư phụ, người luyện là loại võ công gì vậy, thật lợi hại, dễ dàng đánh bại nhiều người như vậy, ngay cả tiên thiên cao thủ cũng không phải đối thủ của người".
"Phải đó phải đó!" Đinh Nghị cũng phụ họa.
Nhạc Phàm nói: "Ta luyện không phải võ công, mà luyện tâm, chính là tinh thần" Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Hơn nữa, ta chỉ giao cho các ngươi phương pháp luyện tâm, còn thành cái gì thì phải do bọn ngươi tự mình lĩnh ngộ".
"A? Chính mình lĩnh ngộ?" Đinh Nghị không giải thích được, không hiểu nói: "Sư môn chúng ta đều là như vậy sao?"
Nhạc Phàm nói: "Võ công của ta đều do cơ duyên xảo hợp dưới sự tự ngộ mà ra, không có sư môn".
"Tự mình ngộ ra!" Long Tuấn và Đinh Nghị kinh hô một tiếng.
Nhìn đi nhìn lại, tiểu sư phụ này cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi. Mà công phu của hắn lợi hại vậy, nếu như mình ngộ đến được đích này, làm sao người không rung động cho được. Nếu nói trước kia Long Tuấn và Đinh Nghị kính nể Nhạc Phàm thì bây giờ là tuyệt đối sùng bái. Không khỏi đối với công pháp của Nhạc Phàm càng thêm chờ mong.