Long Tuấn chỉ tay về phía Nhạc Phàm, Diệp Vãn Phong nhìn sang, không thể hiểu được nói: "Cái gì? Là cái túi cơm này sao? Đây là sư phụ ngươi sao?"
"A! Sắc lão đầu, ngươi dám nói sư phụ ta như vậy hả!" Đinh Nghị vỗ bàn, giận dữ mắng.
Diệp Vãn Phong cũng không để ý đến hắn, quay về Nhạc Phàm hỏi: "Ngươi là sư phụ của hắn sao?"
Nhạc Phàm không thích phiền toái, ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Vãn Phong nói: "Ta dạy hắn võ công, nhưng hắn có bái ngươi làm sư phụ hay không là do hắn quyết định".
"A!" Long Tuấn cùng Diệp Vãn Phong sửng sốt. Nên biết rằng trên giang hồ, nếu không được sự cho phép của sư phụ, lại tự đi học võ công của người khác thì bị xem là phản bội sư môn, nhưng Nhạc Phàm lại nói dễ dàng như thế, sao không làm bọn họ kinh ngạc cho được.
Diệp Vãn Phong sau khi hồi phục tinh thần, quay về Long Tuấn nói: "Ngươi vốn đã có sư môn, ta cũng không muốn ép buộc, nhưng sư phụ ngươi lại cho ngươi tự quyết định, ta thấy ngươi đi theo ta thì tốt hơn, cam đoan sẽ có ăn có uống, còn có cả mĩ nhân bồi tiếp. Hơn nữa sau này còn có thể trở thành cao thủ trên giang hồ…"
Lúc này Đinh Nghị cười nói: "A Tuấn, nhìn không ra ngươi lại có mị lực đến vậy đấy, ngay cả lão đầu cũng có thể hấp dẫn được. Ha ha…"
Long Tuấn không tức giận nói: "Ta nói rồi, ta không bái ngươi làm sư phụ. Công phu của ngươi lợi hại hơn sư phụ ta sao? Tránh sang một bên nhanh đi?"
Diệp Vãn Phong xấu hổ, phẫn nộ không thôi.Tự hạ mình đi thu nhận đồ đệ, nhưng đối phương lại dám sỉ nhục mình như thế. Cho đến bây giờ chưa có ai dám nói với hắn như thế, cho dù tượng đá cũng có ba phần tức giận chứ đừng nói là một cao thủ tuyệt đỉnh như lão.
"Tiểu tử đỡ này!" Diệp Vãn Phong chuyển thân hướng về Long Tuấn đánh tới.
Long Tuấn cũng không sợ hãi, nghênh tiếp phản kích…
Trải qua rèn luyện, Long Tuấn biết được mình đã thoát thai hoán cốt, khó lắm mới gặp được người giang hồ, đương nhiên khó có thế nhịn được, nếu không hắn cũng sẽ không dùng những từ khiêu khích như vậy để dẫn đến việc như bây giờ.
"Bốp!" Long Tuấn hai tay phất lên, gạt hai tay của đối thủ sang một bên, dồn sức vào cánh tay, đánh vào đối phương….
Diệp Vãn Phong không ngờ chẳng những Long Tuấn phản ứng nhạy bén, hơn nữa chiêu thức cũng rất tinh xảo, sau khi cánh tay bị đẩy dạt ra, hắn cũng khải luống cuống chân tay mới tiếp được đòn đánh của Long Tuấn…
Những người xung quanh thấy có người đánh nhau, không hỏang hốt từ từ tản ra bốn phía, tìm chỗ ngồi xuống với bộ dạng đi xem náo nhiệt.
Lão bản dưới lầu cũng không thèm để ý, phảng phất như đây là chuyện bình thường, không đáng nói đến. Tùy ý gọi đến một gã tạp dịch, lạnh nhạt nói: "Ngươi đi mời Lam tướng quân đến, nói là nơi đây có người đến náo loạn, đến ngay được thì đến, không đến ngay được thì đến sau. Đừng để người nào làm vỡ đồ trốn thoát, hiểu rồi chứ?"
"Tiểu nhân hiểu rồi! Tiểu nhân đi đây", tạp dịch nói xong liền chay ra ngoài.
Trở lại phía trên lầu….
Diệp Vãn Phong buông tay, thoát khỏi sự dây dưa với Long Tuấn, chuyển thân sang một bên. Sau khi đã ổn định, trong lòng hoan hỉ nghĩ: "Không hổ là người ta muốn thu làm đồ đệ, quả nhiên thông minh" Bất quá vẫn còn tức giận Long Tuấn vì không biết nể tình như thế.
"Hừ hừ! Lão phu không tin không thu thập được xú tiểu tử ngươi" Tiếng vừa dứt thân thể đã xuất hiện ở phía sau Long Tuấn…
Thân pháp nhanh thật!
Long Tuấn dù sao vẫn còn trẻ, kinh nghiệm chiến đấu còn ít, giật mình phòng ngự không kịp, chỉ có thể ngạnh kháng.
"Phá kính!" hắn hét lớn, song phương cùng đối chưởng.
"Bình!", "Băng!", liên tục hai cú công kích, Long Tuấn bị chấn lui ra sau, nội phủ huyết khí trào lên.
Đinh Nghị thấy vậy, lập tức đến hỗ trợ Long Tuấn, muốn đỡ hắn lại, nhưng lực đạo truyền qua quá lớn, ngay cả Đinh Nghị cũng bị đẩy ngã ra sàn.
"Nhị liên kích!", Diệp Vãn Phong thấy biểu hiện của Long Tuấn thì không khỏi kinh ngạc. Tuy chỉ sử dụng hai thành công lực, tuy nhiên uy lực của tiên thiên cao thủ là không nhỏ. Nhưng dưới tình huống bị tập kích như vậy, Long Tuấn vẫn không bị thương, hơn nữa tay của mình lại còn có chút bị chấn đến tê dại.
Biểu hiện như thế thật khó tưởng tượng, một thiếu niên chỉ hơn mười tuổi lại có thể xuất ra chiêu thức lợi hại như thế, lại còn có lực khí mạnh mẽ như vậy. Đương nhiên, Diệp Vãn Phong không biết Long Tuấn có thể sử dụng được nguyên khí trong cơ thể.
Không sai, không sai, có thể tiếp được một chiêu của ta, tuy lão phu không dùng sức, nhưng so với tưởng tượng của ta còn tốt hơn, hắc hắc!", Diệp Vãn Phong gật gật đầu đầy vẻ hài lòng.
"Hừ!" Long Tuấn cố nén khí huyết đang trào lên, từ dưới sàn đứng lên, mắng to: "Con mẹ nó! Ngươi đúng là sắc lão quỉ, có ngon thì cùng ta so chiêu thức, đừng ỉ lớn ăn hiếp nhỏ như vậy chứ!", nói xong liền thủ thế.
"Hừ, ngươi còn nghĩ mình là cao thủ sao? Ta khinh!", Đinh Nghị cũng từ dưới sàn đứng lên, vỗ vỗ vào bộ y phục mới, đi đến chỗ Long Tuấn, hướng về Diệp Vãn Phong xuất ra thế thủ tương tự.
"Ha ha…" động tác của hai người Long Tuấn làm tất cả mọi người xung quanh cười to.
Diệp Vãn Phong lúc này từ xấu hổ đến giận dữ cực điểm. Hắn chưa bao giờ nhận sự sỉ nhục như thế, mặc dù đối phương chỉ là hai đứa con nít ranh.
"Hô…" một tiếng gầm vang lên, Diệp Vãn Phong tiến về hai người Long Tuấn quát lớn: "Lão phu không cần dùng nội lực cũng có thể thu thập được ngươi!"
"Bàn long thủ!"…
"Âm phong chưởng!"…
"Niêm hoa chỉ!"…
"Cụ phong thối!"…
Trên lầu, quyền cước như gió như hình, làm cho mọi người không thể quan sát hết được, thỉnh thỏang lại có người vỗ tay tán dương. Phạm vị xung quanh đều là một trường hỗn loạn, chỉ có cái bàn Nhạc Phàm ngồi là không bị gì, tựa hồ như không ai muốn phá hư.
Diệp Vãn Phong càng đánh càng kinh ngạc, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu tuôn ra.
Ngay từ khi bắt đầu, Long Tuấn cùng Đinh Nghị người tiến người lùi, mặc dù lực mạnh nhưng cũng không thể chạm đến vạt áo Diệp Vãn Phong, chỉ có thể trong trạng thái bị đánh. Nhưng sau ba mươi chiêu, tình hình bắt đầu thay đổi.
Long Tuấn không hổ là kì tài luyện võ, phảng phất đối với việc lĩnh ngộ võ học có một xúc giác riêng. Chiêu thức càng luyện càng thuần, càng đánh càng mạnh "Tân cầm nã thập bát đả" cơ bản đã thông suốt, còn thiếu chỉ là nội lực và kinh nghiệm. Mặc dù bây giờ vẫn còn đang trong trạng thái bị đánh, nhưng dưới công kích của Diệp Vãn Phong cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Còn Đinh Nghị thì không biết đâu vào đâu, công phu quyền cước đều không hiểu, chỉ là một trận nộ hỏa, nhặt lấy một cái chân bàn đánh ra "Đao chiến thất thức" nhằm về phía Diệp Vãn Phong.
Quả nhiên hai bộ công phu đều có điểm đặc dị. "Tân cầm nã tập bát đả" biến hóa đa đoan, làm người khác khó lòng phòng bị; mà "Đao chiến thất thức" vừa đơn giản lại vừa mạnh mẽ, làm cho Diệp Vãn Phong chỉ có thể nghe tiếng gió để né tránh.
"Hừ, hôm nay đúng là ra cửa không xem ngày rồi! Không phải là muốn thu đồ đệ hay sao? Đã không tiếc mặt mũi lại còn bị thế này, ta đã chọc phải ai vậy chứ?" Diệp Vãn Phong trong lòng khổ sở, nhịn không được nhưng cũng phải âm thầm nén giận.
Nếu có lão giang hồ nào ở đây, thấy vẻ mặt Diệp Vãn Phong như thế nhất định sẽ sướng khoái vô cùng. Chuyện như thế trên giang hồ quả thật là hiếm thấy.
"Vừa rồi nói không cần nội lực, nhưng để đối phó với hai tiểu tử này thì đành phải nuốt lời thôi! Nếu việc này truyền ra ngoài giang hồ thì ta còn mặt mũi nào gặp người khác chứ! Hừ!" Diệp Vãn Phong không có chân khí chỗng đỡ, tay chân bắt đầu có chút luông cuống. Dưới tình thế bất đắc dĩ, thốt lên: "Dừng!" nói xong liền chuyển thân lùi lại…
Thấy đối thủ bỏ đi như thế, Long Tuấn cùng Đinh Nghị không nói không rằng, trực tiếp truy đuổi, lại còn cùng nhau tiến lên…
"Bốp!", "Bình!", "Xùy xùy…" âm thanh đánh nhau vang lên không dứt trên căn lầu…
Diệp Vãn Phong không thể thoát ra được, giận dữ nói: "Hai tiểu tử các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Đem ngươi ra luyện tập!" Long Tuấn và Đinh Nghị cùng nói lớn.
Long Tuấn chỉ tay về phía Nhạc Phàm, Diệp Vãn Phong nhìn sang, không thể hiểu được nói: "Cái gì? Là cái túi cơm này sao? Đây là sư phụ ngươi sao?"
"A! Sắc lão đầu, ngươi dám nói sư phụ ta như vậy hả!" Đinh Nghị vỗ bàn, giận dữ mắng.
Diệp Vãn Phong cũng không để ý đến hắn, quay về Nhạc Phàm hỏi: "Ngươi là sư phụ của hắn sao?"
Nhạc Phàm không thích phiền toái, ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Vãn Phong nói: "Ta dạy hắn võ công, nhưng hắn có bái ngươi làm sư phụ hay không là do hắn quyết định".
"A!" Long Tuấn cùng Diệp Vãn Phong sửng sốt. Nên biết rằng trên giang hồ, nếu không được sự cho phép của sư phụ, lại tự đi học võ công của người khác thì bị xem là phản bội sư môn, nhưng Nhạc Phàm lại nói dễ dàng như thế, sao không làm bọn họ kinh ngạc cho được.
Diệp Vãn Phong sau khi hồi phục tinh thần, quay về Long Tuấn nói: "Ngươi vốn đã có sư môn, ta cũng không muốn ép buộc, nhưng sư phụ ngươi lại cho ngươi tự quyết định, ta thấy ngươi đi theo ta thì tốt hơn, cam đoan sẽ có ăn có uống, còn có cả mĩ nhân bồi tiếp. Hơn nữa sau này còn có thể trở thành cao thủ trên giang hồ…"
Lúc này Đinh Nghị cười nói: "A Tuấn, nhìn không ra ngươi lại có mị lực đến vậy đấy, ngay cả lão đầu cũng có thể hấp dẫn được. Ha ha…"
Long Tuấn không tức giận nói: "Ta nói rồi, ta không bái ngươi làm sư phụ. Công phu của ngươi lợi hại hơn sư phụ ta sao? Tránh sang một bên nhanh đi?"
Diệp Vãn Phong xấu hổ, phẫn nộ không thôi.Tự hạ mình đi thu nhận đồ đệ, nhưng đối phương lại dám sỉ nhục mình như thế. Cho đến bây giờ chưa có ai dám nói với hắn như thế, cho dù tượng đá cũng có ba phần tức giận chứ đừng nói là một cao thủ tuyệt đỉnh như lão.
"Tiểu tử đỡ này!" Diệp Vãn Phong chuyển thân hướng về Long Tuấn đánh tới.
Long Tuấn cũng không sợ hãi, nghênh tiếp phản kích…
Trải qua rèn luyện, Long Tuấn biết được mình đã thoát thai hoán cốt, khó lắm mới gặp được người giang hồ, đương nhiên khó có thế nhịn được, nếu không hắn cũng sẽ không dùng những từ khiêu khích như vậy để dẫn đến việc như bây giờ.
"Bốp!" Long Tuấn hai tay phất lên, gạt hai tay của đối thủ sang một bên, dồn sức vào cánh tay, đánh vào đối phương….
Diệp Vãn Phong không ngờ chẳng những Long Tuấn phản ứng nhạy bén, hơn nữa chiêu thức cũng rất tinh xảo, sau khi cánh tay bị đẩy dạt ra, hắn cũng khải luống cuống chân tay mới tiếp được đòn đánh của Long Tuấn…
Những người xung quanh thấy có người đánh nhau, không hỏang hốt từ từ tản ra bốn phía, tìm chỗ ngồi xuống với bộ dạng đi xem náo nhiệt.
Lão bản dưới lầu cũng không thèm để ý, phảng phất như đây là chuyện bình thường, không đáng nói đến. Tùy ý gọi đến một gã tạp dịch, lạnh nhạt nói: "Ngươi đi mời Lam tướng quân đến, nói là nơi đây có người đến náo loạn, đến ngay được thì đến, không đến ngay được thì đến sau. Đừng để người nào làm vỡ đồ trốn thoát, hiểu rồi chứ?"
"Tiểu nhân hiểu rồi! Tiểu nhân đi đây", tạp dịch nói xong liền chay ra ngoài.
Trở lại phía trên lầu….
Diệp Vãn Phong buông tay, thoát khỏi sự dây dưa với Long Tuấn, chuyển thân sang một bên. Sau khi đã ổn định, trong lòng hoan hỉ nghĩ: "Không hổ là người ta muốn thu làm đồ đệ, quả nhiên thông minh" Bất quá vẫn còn tức giận Long Tuấn vì không biết nể tình như thế.
"Hừ hừ! Lão phu không tin không thu thập được xú tiểu tử ngươi" Tiếng vừa dứt thân thể đã xuất hiện ở phía sau Long Tuấn…
Thân pháp nhanh thật!
Long Tuấn dù sao vẫn còn trẻ, kinh nghiệm chiến đấu còn ít, giật mình phòng ngự không kịp, chỉ có thể ngạnh kháng.
"Phá kính!" hắn hét lớn, song phương cùng đối chưởng.
"Bình!", "Băng!", liên tục hai cú công kích, Long Tuấn bị chấn lui ra sau, nội phủ huyết khí trào lên.
Đinh Nghị thấy vậy, lập tức đến hỗ trợ Long Tuấn, muốn đỡ hắn lại, nhưng lực đạo truyền qua quá lớn, ngay cả Đinh Nghị cũng bị đẩy ngã ra sàn.
"Nhị liên kích!", Diệp Vãn Phong thấy biểu hiện của Long Tuấn thì không khỏi kinh ngạc. Tuy chỉ sử dụng hai thành công lực, tuy nhiên uy lực của tiên thiên cao thủ là không nhỏ. Nhưng dưới tình huống bị tập kích như vậy, Long Tuấn vẫn không bị thương, hơn nữa tay của mình lại còn có chút bị chấn đến tê dại.
Biểu hiện như thế thật khó tưởng tượng, một thiếu niên chỉ hơn mười tuổi lại có thể xuất ra chiêu thức lợi hại như thế, lại còn có lực khí mạnh mẽ như vậy. Đương nhiên, Diệp Vãn Phong không biết Long Tuấn có thể sử dụng được nguyên khí trong cơ thể.
Không sai, không sai, có thể tiếp được một chiêu của ta, tuy lão phu không dùng sức, nhưng so với tưởng tượng của ta còn tốt hơn, hắc hắc!", Diệp Vãn Phong gật gật đầu đầy vẻ hài lòng.
"Hừ!" Long Tuấn cố nén khí huyết đang trào lên, từ dưới sàn đứng lên, mắng to: "Con mẹ nó! Ngươi đúng là sắc lão quỉ, có ngon thì cùng ta so chiêu thức, đừng ỉ lớn ăn hiếp nhỏ như vậy chứ!", nói xong liền thủ thế.
"Hừ, ngươi còn nghĩ mình là cao thủ sao? Ta khinh!", Đinh Nghị cũng từ dưới sàn đứng lên, vỗ vỗ vào bộ y phục mới, đi đến chỗ Long Tuấn, hướng về Diệp Vãn Phong xuất ra thế thủ tương tự.
"Ha ha…" động tác của hai người Long Tuấn làm tất cả mọi người xung quanh cười to.
Diệp Vãn Phong lúc này từ xấu hổ đến giận dữ cực điểm. Hắn chưa bao giờ nhận sự sỉ nhục như thế, mặc dù đối phương chỉ là hai đứa con nít ranh.
"Hô…" một tiếng gầm vang lên, Diệp Vãn Phong tiến về hai người Long Tuấn quát lớn: "Lão phu không cần dùng nội lực cũng có thể thu thập được ngươi!"
"Bàn long thủ!"…
"Âm phong chưởng!"…
"Niêm hoa chỉ!"…
"Cụ phong thối!"…
Trên lầu, quyền cước như gió như hình, làm cho mọi người không thể quan sát hết được, thỉnh thỏang lại có người vỗ tay tán dương. Phạm vị xung quanh đều là một trường hỗn loạn, chỉ có cái bàn Nhạc Phàm ngồi là không bị gì, tựa hồ như không ai muốn phá hư.
Diệp Vãn Phong càng đánh càng kinh ngạc, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu tuôn ra.
Ngay từ khi bắt đầu, Long Tuấn cùng Đinh Nghị người tiến người lùi, mặc dù lực mạnh nhưng cũng không thể chạm đến vạt áo Diệp Vãn Phong, chỉ có thể trong trạng thái bị đánh. Nhưng sau ba mươi chiêu, tình hình bắt đầu thay đổi.
Long Tuấn không hổ là kì tài luyện võ, phảng phất đối với việc lĩnh ngộ võ học có một xúc giác riêng. Chiêu thức càng luyện càng thuần, càng đánh càng mạnh "Tân cầm nã thập bát đả" cơ bản đã thông suốt, còn thiếu chỉ là nội lực và kinh nghiệm. Mặc dù bây giờ vẫn còn đang trong trạng thái bị đánh, nhưng dưới công kích của Diệp Vãn Phong cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Còn Đinh Nghị thì không biết đâu vào đâu, công phu quyền cước đều không hiểu, chỉ là một trận nộ hỏa, nhặt lấy một cái chân bàn đánh ra "Đao chiến thất thức" nhằm về phía Diệp Vãn Phong.
Quả nhiên hai bộ công phu đều có điểm đặc dị. "Tân cầm nã tập bát đả" biến hóa đa đoan, làm người khác khó lòng phòng bị; mà "Đao chiến thất thức" vừa đơn giản lại vừa mạnh mẽ, làm cho Diệp Vãn Phong chỉ có thể nghe tiếng gió để né tránh.
"Hừ, hôm nay đúng là ra cửa không xem ngày rồi! Không phải là muốn thu đồ đệ hay sao? Đã không tiếc mặt mũi lại còn bị thế này, ta đã chọc phải ai vậy chứ?" Diệp Vãn Phong trong lòng khổ sở, nhịn không được nhưng cũng phải âm thầm nén giận.
Nếu có lão giang hồ nào ở đây, thấy vẻ mặt Diệp Vãn Phong như thế nhất định sẽ sướng khoái vô cùng. Chuyện như thế trên giang hồ quả thật là hiếm thấy.
"Vừa rồi nói không cần nội lực, nhưng để đối phó với hai tiểu tử này thì đành phải nuốt lời thôi! Nếu việc này truyền ra ngoài giang hồ thì ta còn mặt mũi nào gặp người khác chứ! Hừ!" Diệp Vãn Phong không có chân khí chỗng đỡ, tay chân bắt đầu có chút luông cuống. Dưới tình thế bất đắc dĩ, thốt lên: "Dừng!" nói xong liền chuyển thân lùi lại…
Thấy đối thủ bỏ đi như thế, Long Tuấn cùng Đinh Nghị không nói không rằng, trực tiếp truy đuổi, lại còn cùng nhau tiến lên…
"Bốp!", "Bình!", "Xùy xùy…" âm thanh đánh nhau vang lên không dứt trên căn lầu…
Diệp Vãn Phong không thể thoát ra được, giận dữ nói: "Hai tiểu tử các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Đem ngươi ra luyện tập!" Long Tuấn và Đinh Nghị cùng nói lớn.