Nửa tháng trước Vạn Nhã Nhi theo Đại tiểu thư Thanh Vân thành ra ngoài. Tại Bình An khách điếm vô tình biết được tin tức của Nhạc Phàm, mặc dù không chính xác lắm nhưng nàng cũng nguyện ý tin là thật, bởi vì đó là hy vọng của chính mình.
Đang lúc Vạn Nhã Nhi muốn đuổi theo thì Thanh Vân thành truyền đến tin tức, lệnh mọi người lập tức trở về, hình như đã có đại sự gì phát sinh.
Vạn Nhã Nhi cảm thấy khó xử, nhưng cuối cùng cũng theo người Thanh Vân thành trở về, dù sao đó cũng là nơi nàng đã sống bốn năm.
Nhưng thế sự vô thường, khi nàng trở về được nửa đường thì nhận được tin tức của Thanh Vân thành truyền đến, lệnh mọi người đến Hàng Châu hội hợp.
Đi đến Hàng Châu, đường xá xa xôi. Vì cả nhóm luôn trì hoãn nên trong lòng Vạn Nhã Nhi càng lo lắng cho Nhạc Phàm, quyết định nói lời từ giã Đại tiểu thư, một mình ra đi tìm Nhạc Phàm.
Trong mắt Đại tiểu thư Thanh Vân thành, nàng bất quá cũng chỉ là một kẻ tạp dịch, lại dám nói đi là đi, do đó tức giận mà trục xuất nàng khỏi Thanh Vân, vĩnh viễn không cho phép quay về.
Bất chấp tất cả, Vạn Nhã Nhi dù cũng có phần không muốn nhưng cũng không cảm thấy quá buồn. Không ai hiểu được vị trí của Nhạc Phàm trong lòng nàng quan trọng đến mức nào.
Trải qua tất cả mọi chuyện, Vạn Nhã Nhi cuối cùng cũng bước trên con đường tìm kiếm.
Nàng hết sức biết rõ tính cách Nhạc Phàm, nếu Nhạc Phàm còn sống thì nhất định về Trữ Huyền thành, nhưng ở đó… ngoại trừ nguy hiểm cũng không có gì khác.
Không nghỉ ngơi, Vạn Nhã Nhi tức tốc trở về, trên đường hai con ngựa đã chết vì mệt mỏi, hy vọng có thể đuổi theo Nhạc Phàm. Nhưng đến khi chạy đến Trữ Huyền thành thì lại nghe một tin tức làm rung động tâm linh: Lý Nhạc Phàm giận dữ tiến vào nha môn, sau khi máu nhuộm Thái phủ, giết vô số người đã trở thành yếu phạm truy nã của triều đình.
Bây giờ người thân duy nhất cũng bị truy nã, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, Vạn Nhã Nhi sao có thể an tâm được. Điều may mắn nhất là Nhạc Phàm vẫn còn sống và cuối cùng cũng trở về.
Sau khi rời khỏi Trữ Huyền thành, Vạn Nhã Nhi liên tục nghe ngóng tin tức của Nhạc Phàm, nhưng thiên hạ rộng lớn, làm sao có thể tìm được. Dưới tình thế bất đắc dĩ, nàng không thể làm gì khác hơn là tìm người hỗ trợ.
Trong vô danh cốc, gió nhẹ từ từ thổi qua, một chút rung động nhẹ nhàng…
"Soạt soạt…" một chú thỏ hoang từ trong rừng cây chạy ra, nhìn quanh một chút rồi một chạy đến chỗ khác.
"Lắc rắc…" có tiếng chân đạp trên lá khô, âm thanh bước chân từ trong rừng truyền ra.
Tiếng vang yếu ớt trong rừng làm bừng tỉnh Vạn Nhã Nhi đang đắm chìm trong sự tư lự. Vì vậy nàng nhìn về phía trước, một đôi nam nữ đang đi đến.
"Muội muội thật là có nhã hứng! Sáng sớm đã ra ngoài chăm sóc hoa. Xem ra tỷ tỷ không cần chiếu cố đến chúng nữa rồi" Tiếng cười duyên truyền đến, một nữ tử xinh đẹp mặc áo xanh đang đi đến.
Nữ tử khoảng hơn hai mươi tuổi, mái tóc dài để xõa, mặc dù bộ dáng thanh tú đoan trang nhưng thần thái nhanh nhẹn cũng không thể che đi khí chất hoạt bát.
Đi cùng là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, thân mặc áo trắng, cao hơn sáu xích, mái tóc dài được cột lại, sau lưng còn mang theo một thanh trường kiếm màu bạc. Hai mắt như sao sáng, khí vũ hiên ngang, từ xa đã thấy anh vũ bất phàm.
Vạn Nhã Nhi thấy hai người đến liền vội vàng chạy lên đón, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên cùng chờ đợi.
Hai người đúng là chủ nhân của "Trúc hiên" trong Vô danh cốc, trên giang hồ cũng được xưng tụng là nhất đại hiệp lữ, "Kiếm hiệp" Phó Suất cùng thê tử Nhan Nguyệt Thi.
Hai người chẳng những hiệp nghĩa mà võ công cao cường, tự nghĩ ra "Song phi kiếm pháp" càng danh chấn giang hồ, đặc biệt tình yêu của hai người còn có điểm truyền kì, chính là thần tượng mà bao đôi trai gái trên giang hồ sùng bái.
Năm đó, khi Vạn Nhã Nhi bị người đuổi giết thì được hai người bọn họ giúp đỡ mới có thể giữ được tính mạng. Trong lòng Vạn Nhã Nhi, ngoại trừ người thân ở bên ngoài, chỉ có Phó Suất và Nhan Nguyệt Nhi hai người là có thể tín nhiệm.
"Ha ha…" cười dài một tiếng, Phó Suất nói: "Tiểu cô nương các ngươi thích đón gió ngắm trăng, thật sự là không còn gì vui thú hơn".
Nghe Phó Suất nói đùa, Nhan Nguyệt Thi liếc mắt một cái, hừ giọng :"Tên gia hỏa chàng cũng chỉ biết ăn uống là giỏi".
"Hắc hắc!" Phó Suất cười khan hai tiếng rồi nói: "Những người hiểu được ta đều biết, lão Phó ta là người biết thưởng thức rượu ngon mà. Nàng đừng nói xấu ta trước mặt muội tử chứ".
"Đi thôi!"…
Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Nhi vừa nói vừa cười đi đến.
Nhưng khi bọn họ thấy vẻ mặt lo lắng của Vạn Nhã Nhi đang hướng về phía mình thì hai người cũng thu lại vẻ tươi cười của mình, trong mắt hiện lên nét lẩn tránh.
Thấy vẻ mặt hai người Phó Suất mất tự nhiên như vậy, một cảm giác không tốt nổi lên trong lòng Vạn Nhã Nhi. Nàng nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ, hai tay ra dấu nói: "Phó đại ca, Nguyệt Thi tỷ, hai người có tin tức gì của ca ca muội không?"
Ba người cũng đã biết nhau nhiều năm, nói chuyện cũng không cần khách khí nữa.
Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Nhi liếc mắt một cái, thở dài nói: "Xin lỗi muội, lần này chúng ta ra ngoài cũng không nghe được tin tức gì của ca ca muội".
"Đúng vậy, muội muội cũng không nên lo lắng, không có tin tức lại là tin tốt. Bây giờ cả nước đều truy nã ca ca muội, nói không chừng hắn cũng đang lẩn tránh ở đâu đó" Nhan Nguyệt Thi trấn an nói.
Vạn Nhã Nhi thân thể chấn động, trong lòng cũng có cảm giác không đúng, ra dấu nói: "Ca ta có chuyện lớn như vậy, trên giang hồ không thể không có tin tức gì. Hai người biết là không thể gạt được ta, tại sao không nói rõ chân tướng cho ta chứ? Chẳng lẽ…" hai tay nàng hơi run rẩy.
Hai người ngẩn ra, nhớ đến dị thuật của Vạn Nhã Nhi, trong lòng không khỏi cười khổ.
"Muội muội đừng nghĩ bậy, thật ra ca ca muội không có việc gì. Chỉ là… chỉ là…" Nhan Nguyệt Thi tựa hồ có chút khó nói.
"Là việc gi? Tỷ tỷ nhanh nói đi chứ!" Vạn Nhã Nhi trong lòng lo lắng, cau mày, không ngừng ra dấu.
Phó Suất thấy thế vẻ mặt cũng ngưng trọng, trầm giọng nói: "Ta cùng Nguyệt Thi ra ngoài, đích xác là có tin tức của ca ca muội. Vì hắn huyết tẩy Thái phủ nên có người xuất tiền cho "Lâu thượng lâu" để mua mạng hắn, hơn nữa… hơn nữa còn bị đưa tên lên "Hắc bảng"…"
"…" nghe tin tức đó, trong đầu Vạn Nhã Nhi "oanh" một tiếng, ngây người tại chỗ.
Đương nhiên nàng cũng đã nghe qua cái tên "Hắc bảng", nó giống như cuộc sống ở địa ngục, luôn thúc giục sinh mệnh tiêu biến.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ!" Trong lòng Vạn Nhã Nhi lúc này như biển cả đang dậy sóng, phảng phất như cả trời đất đều là một màu xám, hết thảy xung quanh cũng không còn gì tươi đẹp nữa.
Nhan Nguyệt Thi thấy thần sắc bất định của Vạn Nhã Nhi, tiếp tục an ủi nói: "Ta cùng lão Phó muốn gạt muội, là hy vọng muội tiếp tục ở lại đây, đến khi mọi việc đã ổn định, dù sao giang hồ cũng rất hiểm ác, không phải là nơi muội nên đi vào. Ài…"
Vạn Nhã Nhi cười thê lương, tay khẽ rung run ra hiệu nói: "Muội bây giờ còn có gì để quan tâm sao? Chỉ cần có thể tìm được ca ca…"
Phó Suất nói: "Muội phải biết rằng, hiện nay người muốn giết ca ca muội nhiều đến không thể đếm được, bên cạnh hắn nguy hiểm phi thường, lại còn mang đến gánh nặng cho hắn".
"Đúng vậy, lão Phó nói rất có lý, muội đi tìm hắn ngược lại sẽ trở thành gánh nặng, như vậy ca ca muội càng thêm nguy hiểm" Nhan Nguyệt Thi cũng dùng lựa lời khuyên giải.
Vạn Nhã Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt xa xăm, ra dấu nói: "Không! Hai người không hiểu ca ca muội là người kiên cường thế nào đâu, huynh ấy không bao giờ cúi đầu trước số mệnh… nếu trên thế gian còn có gì làm huynh ấy lo lắng thì đó chính là người thân.
Muội cũng vậy, không có người thân thì sống có ý nghĩa gì chứ? Muội muốn đi tìm ca ca muội, muội có thể cảm nhận được nỗi thống khổ trong lòng ca ca, so với việc xa rời người thân lại càng khó chịu hơn."
Vạn Nhã Nhi nói xong làm cho Nhan Nguyệt Thi cũng cảm thấy chua xót, trong nhất thời cũng không biết nói sao cho tốt.
Nửa tháng trước Vạn Nhã Nhi theo Đại tiểu thư Thanh Vân thành ra ngoài. Tại Bình An khách điếm vô tình biết được tin tức của Nhạc Phàm, mặc dù không chính xác lắm nhưng nàng cũng nguyện ý tin là thật, bởi vì đó là hy vọng của chính mình.
Đang lúc Vạn Nhã Nhi muốn đuổi theo thì Thanh Vân thành truyền đến tin tức, lệnh mọi người lập tức trở về, hình như đã có đại sự gì phát sinh.
Vạn Nhã Nhi cảm thấy khó xử, nhưng cuối cùng cũng theo người Thanh Vân thành trở về, dù sao đó cũng là nơi nàng đã sống bốn năm.
Nhưng thế sự vô thường, khi nàng trở về được nửa đường thì nhận được tin tức của Thanh Vân thành truyền đến, lệnh mọi người đến Hàng Châu hội hợp.
Đi đến Hàng Châu, đường xá xa xôi. Vì cả nhóm luôn trì hoãn nên trong lòng Vạn Nhã Nhi càng lo lắng cho Nhạc Phàm, quyết định nói lời từ giã Đại tiểu thư, một mình ra đi tìm Nhạc Phàm.
Trong mắt Đại tiểu thư Thanh Vân thành, nàng bất quá cũng chỉ là một kẻ tạp dịch, lại dám nói đi là đi, do đó tức giận mà trục xuất nàng khỏi Thanh Vân, vĩnh viễn không cho phép quay về.
Bất chấp tất cả, Vạn Nhã Nhi dù cũng có phần không muốn nhưng cũng không cảm thấy quá buồn. Không ai hiểu được vị trí của Nhạc Phàm trong lòng nàng quan trọng đến mức nào.
Trải qua tất cả mọi chuyện, Vạn Nhã Nhi cuối cùng cũng bước trên con đường tìm kiếm.
Nàng hết sức biết rõ tính cách Nhạc Phàm, nếu Nhạc Phàm còn sống thì nhất định về Trữ Huyền thành, nhưng ở đó… ngoại trừ nguy hiểm cũng không có gì khác.
Không nghỉ ngơi, Vạn Nhã Nhi tức tốc trở về, trên đường hai con ngựa đã chết vì mệt mỏi, hy vọng có thể đuổi theo Nhạc Phàm. Nhưng đến khi chạy đến Trữ Huyền thành thì lại nghe một tin tức làm rung động tâm linh: Lý Nhạc Phàm giận dữ tiến vào nha môn, sau khi máu nhuộm Thái phủ, giết vô số người đã trở thành yếu phạm truy nã của triều đình.
Bây giờ người thân duy nhất cũng bị truy nã, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, Vạn Nhã Nhi sao có thể an tâm được. Điều may mắn nhất là Nhạc Phàm vẫn còn sống và cuối cùng cũng trở về.
Sau khi rời khỏi Trữ Huyền thành, Vạn Nhã Nhi liên tục nghe ngóng tin tức của Nhạc Phàm, nhưng thiên hạ rộng lớn, làm sao có thể tìm được. Dưới tình thế bất đắc dĩ, nàng không thể làm gì khác hơn là tìm người hỗ trợ.
Trong vô danh cốc, gió nhẹ từ từ thổi qua, một chút rung động nhẹ nhàng…
"Soạt soạt…" một chú thỏ hoang từ trong rừng cây chạy ra, nhìn quanh một chút rồi một chạy đến chỗ khác.
"Lắc rắc…" có tiếng chân đạp trên lá khô, âm thanh bước chân từ trong rừng truyền ra.
Tiếng vang yếu ớt trong rừng làm bừng tỉnh Vạn Nhã Nhi đang đắm chìm trong sự tư lự. Vì vậy nàng nhìn về phía trước, một đôi nam nữ đang đi đến.
"Muội muội thật là có nhã hứng! Sáng sớm đã ra ngoài chăm sóc hoa. Xem ra tỷ tỷ không cần chiếu cố đến chúng nữa rồi" Tiếng cười duyên truyền đến, một nữ tử xinh đẹp mặc áo xanh đang đi đến.
Nữ tử khoảng hơn hai mươi tuổi, mái tóc dài để xõa, mặc dù bộ dáng thanh tú đoan trang nhưng thần thái nhanh nhẹn cũng không thể che đi khí chất hoạt bát.
Đi cùng là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, thân mặc áo trắng, cao hơn sáu xích, mái tóc dài được cột lại, sau lưng còn mang theo một thanh trường kiếm màu bạc. Hai mắt như sao sáng, khí vũ hiên ngang, từ xa đã thấy anh vũ bất phàm.
Vạn Nhã Nhi thấy hai người đến liền vội vàng chạy lên đón, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên cùng chờ đợi.
Hai người đúng là chủ nhân của "Trúc hiên" trong Vô danh cốc, trên giang hồ cũng được xưng tụng là nhất đại hiệp lữ, "Kiếm hiệp" Phó Suất cùng thê tử Nhan Nguyệt Thi.
Hai người chẳng những hiệp nghĩa mà võ công cao cường, tự nghĩ ra "Song phi kiếm pháp" càng danh chấn giang hồ, đặc biệt tình yêu của hai người còn có điểm truyền kì, chính là thần tượng mà bao đôi trai gái trên giang hồ sùng bái.
Năm đó, khi Vạn Nhã Nhi bị người đuổi giết thì được hai người bọn họ giúp đỡ mới có thể giữ được tính mạng. Trong lòng Vạn Nhã Nhi, ngoại trừ người thân ở bên ngoài, chỉ có Phó Suất và Nhan Nguyệt Nhi hai người là có thể tín nhiệm.
"Ha ha…" cười dài một tiếng, Phó Suất nói: "Tiểu cô nương các ngươi thích đón gió ngắm trăng, thật sự là không còn gì vui thú hơn".
Nghe Phó Suất nói đùa, Nhan Nguyệt Thi liếc mắt một cái, hừ giọng :"Tên gia hỏa chàng cũng chỉ biết ăn uống là giỏi".
"Hắc hắc!" Phó Suất cười khan hai tiếng rồi nói: "Những người hiểu được ta đều biết, lão Phó ta là người biết thưởng thức rượu ngon mà. Nàng đừng nói xấu ta trước mặt muội tử chứ".
"Đi thôi!"…
Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Nhi vừa nói vừa cười đi đến.
Nhưng khi bọn họ thấy vẻ mặt lo lắng của Vạn Nhã Nhi đang hướng về phía mình thì hai người cũng thu lại vẻ tươi cười của mình, trong mắt hiện lên nét lẩn tránh.
Thấy vẻ mặt hai người Phó Suất mất tự nhiên như vậy, một cảm giác không tốt nổi lên trong lòng Vạn Nhã Nhi. Nàng nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ, hai tay ra dấu nói: "Phó đại ca, Nguyệt Thi tỷ, hai người có tin tức gì của ca ca muội không?"
Ba người cũng đã biết nhau nhiều năm, nói chuyện cũng không cần khách khí nữa.
Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Nhi liếc mắt một cái, thở dài nói: "Xin lỗi muội, lần này chúng ta ra ngoài cũng không nghe được tin tức gì của ca ca muội".
"Đúng vậy, muội muội cũng không nên lo lắng, không có tin tức lại là tin tốt. Bây giờ cả nước đều truy nã ca ca muội, nói không chừng hắn cũng đang lẩn tránh ở đâu đó" Nhan Nguyệt Thi trấn an nói.
Vạn Nhã Nhi thân thể chấn động, trong lòng cũng có cảm giác không đúng, ra dấu nói: "Ca ta có chuyện lớn như vậy, trên giang hồ không thể không có tin tức gì. Hai người biết là không thể gạt được ta, tại sao không nói rõ chân tướng cho ta chứ? Chẳng lẽ…" hai tay nàng hơi run rẩy.
Hai người ngẩn ra, nhớ đến dị thuật của Vạn Nhã Nhi, trong lòng không khỏi cười khổ.
"Muội muội đừng nghĩ bậy, thật ra ca ca muội không có việc gì. Chỉ là… chỉ là…" Nhan Nguyệt Thi tựa hồ có chút khó nói.
"Là việc gi? Tỷ tỷ nhanh nói đi chứ!" Vạn Nhã Nhi trong lòng lo lắng, cau mày, không ngừng ra dấu.
Phó Suất thấy thế vẻ mặt cũng ngưng trọng, trầm giọng nói: "Ta cùng Nguyệt Thi ra ngoài, đích xác là có tin tức của ca ca muội. Vì hắn huyết tẩy Thái phủ nên có người xuất tiền cho "Lâu thượng lâu" để mua mạng hắn, hơn nữa… hơn nữa còn bị đưa tên lên "Hắc bảng"…"
"…" nghe tin tức đó, trong đầu Vạn Nhã Nhi "oanh" một tiếng, ngây người tại chỗ.
Đương nhiên nàng cũng đã nghe qua cái tên "Hắc bảng", nó giống như cuộc sống ở địa ngục, luôn thúc giục sinh mệnh tiêu biến.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ!" Trong lòng Vạn Nhã Nhi lúc này như biển cả đang dậy sóng, phảng phất như cả trời đất đều là một màu xám, hết thảy xung quanh cũng không còn gì tươi đẹp nữa.
Nhan Nguyệt Thi thấy thần sắc bất định của Vạn Nhã Nhi, tiếp tục an ủi nói: "Ta cùng lão Phó muốn gạt muội, là hy vọng muội tiếp tục ở lại đây, đến khi mọi việc đã ổn định, dù sao giang hồ cũng rất hiểm ác, không phải là nơi muội nên đi vào. Ài…"
Vạn Nhã Nhi cười thê lương, tay khẽ rung run ra hiệu nói: "Muội bây giờ còn có gì để quan tâm sao? Chỉ cần có thể tìm được ca ca…"
Phó Suất nói: "Muội phải biết rằng, hiện nay người muốn giết ca ca muội nhiều đến không thể đếm được, bên cạnh hắn nguy hiểm phi thường, lại còn mang đến gánh nặng cho hắn".
"Đúng vậy, lão Phó nói rất có lý, muội đi tìm hắn ngược lại sẽ trở thành gánh nặng, như vậy ca ca muội càng thêm nguy hiểm" Nhan Nguyệt Thi cũng dùng lựa lời khuyên giải.
Vạn Nhã Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt xa xăm, ra dấu nói: "Không! Hai người không hiểu ca ca muội là người kiên cường thế nào đâu, huynh ấy không bao giờ cúi đầu trước số mệnh… nếu trên thế gian còn có gì làm huynh ấy lo lắng thì đó chính là người thân.
Muội cũng vậy, không có người thân thì sống có ý nghĩa gì chứ? Muội muốn đi tìm ca ca muội, muội có thể cảm nhận được nỗi thống khổ trong lòng ca ca, so với việc xa rời người thân lại càng khó chịu hơn."
Vạn Nhã Nhi nói xong làm cho Nhan Nguyệt Thi cũng cảm thấy chua xót, trong nhất thời cũng không biết nói sao cho tốt.