Lão đạo sĩ nói một câu, Nhạc Phàm trong lòng khẽ run, nhưng sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, thản nhiên hỏi: "Thì sao?"
Bất giới cứng cỏi nói: "Vị huynh đệ này trông tướng kiên nghị, sống mũi thẳng, hẳn là mệnh trêu người, mệnh trêu người khắc thân khắc hữu, chính là "Tất cả đều chết chỉ ta không chết!' Chính là sát tướng".
Nếu là người khác nghe nói đến đây, không thể không cho đạo sĩ này một trận, chỉ là Nhạc Phàm ngoại trừ thân thể khẽ r ngoài ra không có phản ứng nào khác.
Bất giới tiếp tục nói: "Bất quá, trên đỉnh đầu kỳ quang thoáng hiện, số phận tối tăm khó đoán… ấn đường đen hơi đỏ, chính là họa phúc tương quan. Đối với ngươi, mệnh nằm giữa sinh và tử, thiên cổ kỳ tướng… thiên cổ kỳ tướng…" Bất Giới vuốt hai chòm râu bạc, than thở không thôi.
Xoay người lại, Nhạc Phàm dò hỏi: "Ông biết xem tướng?"
Bất Giới tự đắc nói: "Bần đạo chẳng những tinh thông mệnh lý, đối với các thuật tìm long huyệt, đoán mệnh trời ta đều tinh thông, bất quá…" mắt xoay chuyển, vội ho một tiếng nói: "Đương nhiên, công việc chính vẫn là thiên sư tróc quỷ hàng yêu, ha ha…"
"Trời còn chưa sáng mà… ồn ào quá…" Phương Hàm đã tỉnh giấc, lim dim mắt ngáp dài, kéo kéo ống tay áo của Bất Giới, nhẹ giọng nói: "Sư phụ, người xem cho một quỷ đói, người bỏ công ra có được cái gì đâu?"
Bất Giới tức giận nói: "Cái tên tiểu tử này chẳng biết gì cả, nhân mạng của người này rất kỳ lạ, lão phu hành tẩu trong thiên hạ đã hơn mười năm rồi chưa bao giờ gặp qua, không có lối nào chắc chắn cả, một thân sở học của ta phải làm thế nào đây!" Hồi tưởng lại lúc mới học nghệ, lão đạo thở dài.
"Không thể nào! Sư phụ… khi mà người đoán tướng, không phải là người chỉ lừa dối phụ nữ và trẻ con không biết gì sao?" Phương Hàm che trán, hai mắt khinh thường nhìn Bất Giới, bộ dạng giống như là nhìn một kẻ lừa đảo.
Bất Giới tức giận vểnh cả râu, gõ cho Phương Hàm một cái nói: "Ta là sư phụ ngươi… những kỹ năng kiếm sống ngươi có thể… quên đi, những gì ngươi học trước kia, chỉ là để gạt người, bây giờ có nói ngươi cũng không hiểu…"
"Rõ ràng là gạt người mà!" Phương Hàm ôm đầu, bộ dáng ủy khuất.
Nhạc Phàm lúc này trong lòng nảy sinh ý nghĩ, chú ý hai người đang thì thầm. Sau khi lấy lại tinh thần, quay về phía Bất Giới chắp tay thi lễ nói: "Ta muốn tìm người, không biết đạo trưởng có thể giúp đỡ tại hạ không?"
"Ách…" Bất Giới sửng sốt, lập tức mỉm cười gật đầu, tựa hồ hài lòng đối với thái độ của Nhạc Phàm.
"Tìm người, chỉ là đơn giản là tính toán mà thôi, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ… được rồi, ngươi muốn tìm người nào?"
"Người thân!" Trong mắt hiện lên nét buồn thương, Nhạc Phàm trầm trọng nói.
"Tính danh với sinh thần bát tự?"
"Lý Nhạc Phàm, năm mậu tí tháng chín ngày chín giờ hợi" Không một chút do dự, Nhạc Phàm nói thẳng.
"…" Bất Giới bấm ngón tay tính toán.
"Ồ?!" Bất Giới thu hồi tay trái, lắc đầu khó hiểu.
Mặc dù Nhạc Phàm đối với việc này cho tới bây giờ không hề có kỳ vọng gì, nhưng lần này thật sự hy vọng, trong lòng cảm thấy chưa bao giờ khẩn trương như thế này.
"Đạo trưởng, thế nào rồi? Có kết quả không?" Thấy Bất Giới dừng tính toán lại, Nhạc Phàm lập tức tiến tới hỏi, nhưng trong lòng cũng cảm thấy bất an. Bây giờ rốt cục cũng hiểu được, tại sao con người lại tin vào tiên phật. Bởi vì, khi mà người ta tuyệt vọng, thì đó là tia hy vọng cuối cùng.
Không để ý đến vẻ mặt lo lắng của Nhạc Phàm, Bất Giới lại khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, hai tay chập lại, Nhạc Phàm không dám quấy rầy.
Chỉ thấy, mười ngón tay của Bất Giới giống như ảo ảnh, trước ngực không ngừng biến hóa, nhưng mày cau lại, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng…
"Phụt…" một tia máu tươi từ miệng Bất Giới phun ra, hóa thành huyết vụ. Sau đó lão té ra trên mặt đất, cả người không thấy cử động.
"Sư phụ…"
"Đạo trưởng!" Nhạc Phàm cả kinh, bước tới nâng dậy lão đạo dậy.
Lúc này, Phương Hàm đã vọt tới, đẩy Nhạc Phàm ra, ôm chặt lấy Bất Giới.
Bất Giới vẻ mặt lúc này tái nhợt, khóe miệng dính máu, trong miệng vẫn lẩm bẩm nói: "Không thể như vậy… không thể như vậy… quái dị! Quái dị…"
"Sư phụ, ngươi làm sao vậy, sư phụ… sư phụ…" Phương Hàm thấy vậy, tâm như lửa đốt. Trong mắt đã có ngấn lệ, Bất Giới là người thân duy nhất trên đời này của hắn.
"Tránh ra…" Nhạc Phàm thấy lão đạo bị như thế, nhịn không được mở miệng nói.
Phương Hàm sửng sốt, vội vàng lau nước mắt, giận dữ hét lên: "Là ngươi… đó là do ngươi! Nếu không phải do ngươi, sư phụ ta làm sao lại bị như thế này".
"Hừ!" Nhạc Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, bước thẳng ra phía trước. ứu người như cứu hỏa, không thể đúng đó mà tranh luận.Nếu không phải lão đạo do ta mà bị thương, chắc gì ta đã để ý đến.
"Là do ngươi… hại sư phụ ta như vậy chưa đủ sao? Cút đi…" Phương Hàm ôm chặt lấy Bất Giới quát lên.
Nhạc Phàm không kiên nhẫn, nhấc Phương Hàm quẳng sang một bên, tiếp theo cầm lấy tay trái Bất Giới mà bắt mạch.
"Ngươi làm gì vậy?" Phương Hàm kinh hãi, đang muốn tiến lên ngăn cản, lại bị quát…
"Đứng lại!" Nhạc Phàm hét lớn một tiếng, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không muốn ông ta có mệnh hệ gì, thì hãy đứng sang một bên. Nếu không, ông ta chắc chắn là chết!"
Vừa quát xong, Phương Hàm quả nhiên đứng im, trong lòng kinh hoảng không ngừng, chỉ lo lắng đứng nhìn.
Nhạc Phàm từ nơi Vạn tiên sinh học được không ít y thuật, đối với việc chữa bệnh cũng không xa lạ, ít nhất cũng không thua ngự y của hoàng cung.
Xem mạch một hồi, Nhạc Phàm nhanh chóng liên tục điểm mấy huyệt đạo trên người Bất Giới… Cuối cùng, ngón tay điểm vào sau mệnh môn.
Một đạo nguyên khí nhẹ nhàng từ ngón tay Nhạc Phàm được đưa vào cơ thể của Bất Giới.
Đang suy yếu, Bất Giới cảm thấy một loại năng lượng nhu hòa truyền vào trong cơ thể, tâm thần nhất thời tỉnh táo, tinh thần dần dần khôi phục lại.
"Hô…" Bất Giới thở mạnh một hơi, sắc mặt hồng hào lên rất nhiều.
Thấy Bất Giới đã hồi phục, Phương Hàm lập tức chạy tới, ôm lấy Bất Giới thút thít nói: "Sư phụ… con… con còn tưởng rằng…"
Bất giới tinh thần đã khôi phục, tâm tình đều tốt, liền cười nói: "Tiểu quỷ, lần đầu tiên ta thấy người khóc vì ta đấy! Hắc hắc…"
Phương Hàm đại hận, nếu không phải Bất Giới vừa mới hồi phục, thì hắn đã nổi cơn rồi. Nhưng bây giờ, hăn chỉ có thể trừng mắt quay về phía Bất Giới mà nói: "Vậy người sao không chết đi?! Ta tức chết!"
"Ha ha…"
"Ha ha…" giữa hai người sớm thành thói quen đùa giỡn như thế này, tự nhiên không để ý đến người ngoài. Nhìn nhau một hồi, cuối cùng bật cười ha hả.
Bất Giới xoay người, đối diện với gương mặt tái nhợt của Nhạc Phàm nói: "Đa tạ vị huynh đệ, nếu không, cái mạng già này không thể tiếp tục ở đây rồi… ngươi… ngươi không sao chứ?"
Nhạc Phàm không nói, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng kêu khổ, vừa vất vả khôi phục lại được nguyên khí, lại bị tiêu hao, xem ra thật sự là mạng khổ.
Phương Hàm bỉu môi nói: "Sư phụ để ý đế hắn làm cái gì, nếu không phải do hắn, người cũng sẽ không bị thế này".
Bất Giới khoát tay nói: "Việc này không phải là lỗi của hắn, chỉ là vừa rồi ta nhất thời tò mò, miễn cưỡng thi triển cấm thuật Nghịch Toán, muốn tìm hiểu thiên cơ, mới thành hậu quả như thế, chứ không phải do hắn"
Phương Hàm nhìn sư phụ, muốn nói lại thôi.
Bất Giới đương nhiên hiểu được Phương Hàm trong lòng đang nghi hoặc, vuốt râu giọng ấm áp nói: "Ngươi theo sư phụ từ nhỏ, trong lòng ngươi nghĩ gì ta đều hiểu được… Sau này ta sẽ nói cho ngươi biết. Ài…"
Nhạc Phàm không đợi nguyên khí khôi phục, vừa mở mắt ra đã vội hỏi: "Không biết đạo trường có đóan được người thân của ta đang ở nơi nào hay không?"
"Đáng tiếc!" Bất Giới lắc đầu, diện mạo khó coi nói: "Ta mới vừa rồi có tính tóan, nhưng không cách nào tìm được người. Vì vậy tò mò, sử dụng mật pháp của sư môn "Thiên Cấm" để tìm hiểu thiên cơ, bất quá…"
"Bất quá thế nào?" Nhạc Phàm nhíu mày, trong lòng hiện lên vô số ý niệm.
Bất Giới lúng túng nói: "Bất quá, không nhìn không thấy bất cứ điều gì, chỉ là một mảng mênh mông".
"Sao lại như thế?"
Bất giới giải thích"Xuất hiện tình huống như vậy, hẳn là do hai nguyên nhân chính. Một là có người đạo hạnh cao thâm hơn ta, làm phép giấu đi thiên cơ, làm cho ta không cách nào tính ra; nguyên nhân… nguyên nhân còn lại là - Trời cũng không biết"
"Trời cũng không biết?! Nghĩa là sao?" Nhạc Phàm sửng sốt.
"Nằm ngoài vận mệnh, trời cũng không biết. Nghĩa là, số mệnh của người thân ngươi trời cũng không biết, tự nhiên không cách nào tính ra" Bất Giới khẽ thở dài.
"Cái gì!?" Phương Hàm vô cùng kinh ngạc.