"Thiên tái hàn băng thiềm thừ" - Thượng cổ kỳ vật, thân như thủy ngân, mắt như dát vàng. Sinh ra tại núi băng ngàn năm, do thiên địa linh khí tụ lại mà thành, hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa của trời đất mà sống. Người trong võ lâm mà ăn được, có thể giúp tăng thêm ba mươi năm công lực, nếu dùng để luyện chế đan dược hiệu quả càng tốt hơn. Quả thật là linh bảo trong mơ của người luyện đan.
"Thảo tiên căn" - Sinh trưởng ở vách núi hiểm trở, nơi chí âm chí hàn, trăm năm không ra, tìm hái càng khó khăn, nếu dùng để uống, hiệu quả có thể cải tử hồi sinh.
"Cửu diệp linh chi quả" - Mười năm ra một lá, trăm năm mới thành hình, có thể làm cho người ta thoát thai hoán cốt, độ trân quý có thể so sánh với Thiên tái hàn băng thiềm thừ.
"Y kinh bí truyện" - Sách này xuất phát từ nhiều đời Y lâm thánh thủ, trải qua hơn trăm năm trước một vị Y tiên tổng hợp những tinh hoa rồi ghi chép lại, lưu truyền hậu thế cho đến hôm nay. Trong đó lại có một đoạn bí mật đầy đau thương…
Bốn loại bảo bối trân quý như thế, sao có thể không làm người động lòng được. Nhất là đối với người làm thuốc, càng hấp dẫn vô cùng.
Hồ Bất Quy dù sao cũng là tay giang hồ lão luyện, chỉ ngẩn ra một chút rồi khôi phục lại ngay. Cười lạnh nói: "Vướng bận của vương gia chắc là không nhỏ nhỉ? Tự nhiên coi trọng ta như thế… Bất quá, mấy món đồ này ta sẽ nhận! Mặt khác, dù sao cũng là tặng, ta còn muốn thêm bốn nữ tử này nữa. Hờ hờ…"
Bốn thiếu nữ thân thể run lên, phải phục vụ người xấu xí như thế, nếu đổi lại là ai sợ rằng cũng sẽ không nguyện ý. Vì vậy hướng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Chu Khang Cảnh, xin giúp đỡ che chở cho.
Chu Khang Cảnh trong lòng đại hận, bốn nha đầu này đều là hắn tỉ mỉ bồi dưỡng ra, vốn là lưu giữ để phục vụ mình. Thế nhưng hôm nay có chỗ muốn nhờ Độc ẩn dược vương này, cũng không thể đắc tội…
"Ài! Thôi…" Chu Khang Cảnh nét mặt giãn ra, cười lớn nói: "Đồng ý là tặng rồi, bao gồm cả những người đó để làm cho tiên sinh hài lòng, tiên sinh đỡ phải nói là ta hẹp hòi".
Bốn thiếu nữ nghe vậy trong mắt hiện lên một tia bi ai, lòng nguội như đống tro tàn, đó là vận mệnh của nô tỳ, nhất là tại đây trong hoàn cảnh như thế này, ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có.
Hồ Bất Quy gật đầu hài lòng, nói lấp lửng: "Nói đi, ngươi muốn mời ta làm gì?"
Chu Khang Cảnh đáp: "Giúp ta bắt sống một người!"
"Là ai?"
"Lý Nhạc Phàm!"
Hồ Bất Quy sửng sốt, hỏi ngay: "Thời gian gần đây, gây nhiễu loạn làm giang hồ không bình yên chính là tên Lý Nhạc Phàm kia?"
"Không sai!" Chu Khang Cảnh trả lời.
"Ngươi thực là một người có thủ đoạn ác độc, hơn nữa tại Lâu thượng lâu cũng có treo giải thưởng, ngươi xem…" Hồ Bất Quy híp mắt nói.
Chu Khang Cảnh nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đem người mang tới chỗ ta mà hoàn hảo không mất mát gì, tiền thưởng của Lâu thượng lâu ta sẽ theo đó mà trả".
"Hắc hắc! Vậy không thành vấn đề…" Hồ Bất Quy khuôn mặt giãn ra, nhìn thật độc ác dữ tợn.
Sau khi Hồ Bất Quy mang theo bốn thiếu nữ rời đi, trong đại sảnh trống rỗng bỗng xuất hiện một người, thân mặc hắc y, tỏa ra khí tức lạnh lẽo, chính là dị thuật sư Quỷ Mị.
"Chủ tử! Lý Nhạc Phàm đã trở thành giang hồ công địch, vì sao người…"
Chu Khang Cảnh khoát tay nói: "Người tính không bằng trời tính, kế hoạch có thay đổi. Ta nhận được tin tức, Sùng Trinh muốn lôi kéo Lý Nhạc Phàm, ta không thể để tên mãnh tướng này rơi vào trong tay của hắn, nếu không sẽ làm nguồn động lực trong quân đội của hắn, tất sẽ trở thành một trở ngại lớn cho ta. Ngược lại, nếu là để ta sử dụng, càng như hổ thêm cánh… lão già Hồ Bất Quy này, võ công tuy bình thường, nhưng thủ đoạn dùng độc cũng rất cao, tin tưởng bắt sống Lý Nhạc Phàm không phải là việc khó!"
Quỷ Mị gật đầu nói: "Chúng ta có nên ngầm rút lại tiền thưởng tại Lâu thượng lâu hay không?"
"Không! Ta chính là muốn làm cho Lý Nhạc Phàm tại tuyệt cảnh là lúc nhận ân huệ của ta. Một khi như vậy, thậm chí nếu hắn không trợ giúp ta, cũng sẽ không hướng về phía Sùng Trinh".
"Vậy còn về phía Thái phủ xử lý như thế nào?"
"Hắn chỉ là một quân cờ mà thôi, đợi thiên hạ loạn lạc, đó là lúc thế lực của ta nổi dậy, đến lúc đó tác dụng cũng không lớn nữa, hắc hắc…"
Chu Khang Cảnh nói tiếp: "Mặt khác ngươi cùng Ly Hận thương lượng, đi tìm bắt cái con bé câm kêu là Vạn Nhã Nhi gì đó về đây, ta muốn nàng trở thành một quân cờ bí mật của ta".
"Vâng!"
Tính toán của Chu Khang Cảnh đích xác thực rất tuyệt diệu, nhưng thế sự khó lường, hắn thật sự là người được thiên mệnh chỉ định sao?
"Lọc cọc... lọc cọc..."
Đường lớn trên núi, một người cưỡi ngựa chạy như điên…
Người này vận bạch y dính đầy bụi bặm, sắc mặt rất chăm chú, tay vung roi ngựa như múa, mái tóc bạc buộc lại phía sau đầu, hai lọn tóc mai tung bay, chính là Lý Nhạc Phàm.
Hai ngày qua, Nhạc Phàm ngày đêm chạy không ngừng nghỉ, sợ là đã vài trăm dặm đường. Nếu là chạy đường tắt, sớm đã tới Hàng Châu rồi, thế nhưng hắn không biết đường, cho nên chỉ có thể dọc theo đường cái mà đi.
Nhạc Phàm chạy không ngừng nghỉ như thế, nếu đổi lại là trước kia, thể lực và nguyên khí nhất định sẽ có tiêu hao. Nhưng hắn lại có phát hiện ngoài ý muốn, nguyên khí trong cơ thể mình không những không giảm sút, ngược lại còn lớn mạnh hơn. Sau khi quan sát một lượt, mới phát hiện sự kỳ diệu của huyệt Thiên Linh, có thể tự động hấp thụ nguyên khí trong thiên địa tiến hành luyện hóa. Tình hình như thế làm cho Nhạc Phàm đối với việc vận dụng linh khiếu càng có chờ mong…
Trên đường đi, Nhạc Phàm gặp phải không ít phiền toái. Sau khi tin tức truyền ra, cứ chạy được một đoạn đường thì lại có người mai phục phía trước, làm sao không phiền.
Phải biết rằng, với danh tiếng của Nhạc Phàm một kẻ nhỏ nhoi sao dám động tới. Cho nên, người làm phiền hắn không thiếu hạng giang hồ nhất lưu, đơn thương độc mã có, túm năm tụm ba thành nhóm có, cũng có cả âm mưu quỷ kế…
Bây giờ người chết trên tay Nhạc Phàm, không tới một trăm cũng là tám mươi, có tiếng là hung hãn chấn kinh thiên hạ, danh tiếng nhất thời càng vô lượng, thậm chí giang hồ hắc bạch lưỡng đạo thập đại cao thủ cũng không theo kịp.
"Giết người cũng không phải là chủ ý của ta, thế nhưng máu tanh không ngừng chảy; ta không quan tâm có thành danh hay không, chỉ mong thân nhân biết được tin của ta!" Đó là tâm ý chân thật nhất của Nhạc Phàm.
Nhìn ra xa, phía trước có một một quán trà…
"Lộ trình còn hai ngày, trước tiên bổ sung chút lương khô đã…" Vì vội chạy đi, Nhạc Phàm hai ngày không có dừng lại, nếu là thường nhân, sợ rằng thể lực sớm đã không chịu nổi.
Nhảy xuống ngựa, Nhạc Phàm đi thẳng tới quán trà đơn sơ.
"À… không đúng! Đường cái này, thật sự không thích hợp có chỗ dừng chân như thế này mới phải".
Nhạc Phàm ngẩn ra, dựa vào linh giác của hắn cùng kinh nghiệm hằng ngày, lập tức phát hiện quán trà trống không này có vấn đề.
Triển khai linh thức, lập tức dễ dàng phát hiện rất nhiều hơi thở khẽ ẩn nấp ở xung quanh, khống chế dài lâu, toàn bộ đều là cao thủ.
"Đừng ép ta giết!" Nhạc Phàm trong lòng tức giận, quát to: "Lý Nhạc Phàm ở đây, các ngươi không cần dấu đầu hở đuôi, ra hết đi…"
Trong bụi cỏ một người truyền âm nói: "Cốc lão, Lý Nhạc Phàm sẽ không phát hiện chúng ta thật chứ?"
Cốc lão trừng mắt truyền âm lại: "Không thể nào! Lần này lão phu dẫn theo đều là cao thủ. Hơn nữa đều thi triển thuật ẩn thân, chắc chắn là hắn mò mẫm lung tung, lừa bọn ta ra ngoài, mọi người chớ lên… chờ hắn vào phạm vi cạm bẫy, chúng ta sẽ nhất tề bắt lấy hắn".
"Rõ ràng là đã bị người ta phát hiện, còn mặt mũi gì nữa!" Những người này nhủ thầm trong lòng cũng không dám phủ nhận.
Một lát sau, không ai đáp ứng, Nhạc Phàm không nhịn được nữa, cao giọng nói: "Nếu các ngươi đã không ra, vậy ta đi đây… hừ!"
Nhạc Phàm vừa định rời đi, đột nhiên một người từ trên trời hạ xuống, tay giơ đại đao, chém thẳng tới. Trong miệng còn hô lớn: "Thằng bé kia chớ chạy, là chém ngươi đó!"
"Vù..." Tiếng đao phá không! Đao khí thật sắc bén!
Nhạc Phàm kinh hãi, cũng không nhìn xem người đến là ai, vội vàng tránh sang một bên.
"Ầm..." Đao khí chém xuống, trên mặt đất lưu lại một vết cắt thật sâu.
"Ngươi là người phương nào?" Nhạc Phàm vẻ mặt lạnh lẽo nhìn người vừa tới, một đao như thế, nếu là Lý Nhạc Phàm hắn phản ứng hơi chậm một chút, e rằng cả người đã bị bổ đôi ra rồi.
Đứng yên ổn nhìn lại, người đến hơn sáu mươi tuổi nhưng thần thái mạnh mẽ, tay cầm đại đao, tóc bạc tung bay, toàn thân phát ra khí phách sắc bén, đao khách tầm thường tuyệt đối không thể so sánh.
Trong bụi cỏ, người vừa rồi nuốt nước bọt nói: "Cốc… Cốc lão gia tử, tiền bối đó là ngươi mời tới giúp sức sao? Thật… thật hung bạo!"
"Nói thúi lắm!" Cốc lão lấy lại tinh thần mắng: "Cao thủ tiên thiên đại thừa kỳ, bảo lão phu đi đâu mời đây?"
"A!? Vậy tiền bối này là ai?"
"Thật sự là mắt chó của ngươi mù rồi! Ngay cả vị lão tiền bối này cũng không nhận ra, chưa từng nghe qua 'Giang hồ hữu bả đao, triền nhân tử bất hưu'!"(*)
"A!" Người nọ kinh hãi: "Hắn chính là Bạch đạo thập đại cao thủ, 'Đao Si' Khấu Phỉ!?"
(*)Tạm dịch: Giang hồ ai mang đao, quấy rầy chết không rời.