Gió thét gào, mưa phùn lất phất. Chỉ thấy một người phi thân ngược mưa.
Nhạc Phàm ôm Vạn Nhã Nhi một chạy thẳng ra hướng ngoài thành, liều mạng chạy, lòng thầm nghĩ rời xa thế tục càng xa càng tốt.
Chẳng biết mất mất bao lâu, Nhạc Phàm nhìn thấy ở phía trước có một rừng trúc, không nghĩ ngợi nhiều, hắn liền chạy thẳng vào.
Trong rừng trúc có một gian nhà nhỏ không bóng người, không biết đã qua bao nhiêu mưa gió, hôm nay lại có người đến ở.
Nhạc Phàm sửa sang lại một chút căn nhà trúc, đưa Vạn Nhã Nhi nghỉ trên chiếc gường gỗ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, tim Nhạc Phàm như bị dao cắt, nhè nhẹ vỗ về mái tóc của nàng, Nhạc Phàm lẩm bẩm: "Nơi này chủ nhân chắc đã rời đi khá lâu rồi, chúng ta tạm thời nghỉ lại ở đây mấy ngày".
Dọc trên đường đi, Nhạc Phàm không ngừng truyền nguyên khí vào người Vạn Nhã Nhi, hòng khôi phục sinh mạng lực của nàng nhưng hết thảy chỉ là phí công. Bây giờ thân thể nàng như một cái phễu hút nước, làm cách nào cũng không thể cản trở sự thất thoát sinh mạng lực.
Ở ngoài nhà, phía trước là một biển trúc mênh mông, xa hút tầm mắt, trời đất lúc này chỉ có một đường ngăn cách. Chỉ có một điều, nhìn bầu trời ảm đạm, trong lòng Nhạc Phàm chỉ thấy đau đớn nặng nề, hắn đã biết, sinh mạng nhỏ bé đến dường nào!
Suy nghĩ vô số cách, cuối cùng Nhạc Phàm đã tìm ra một cách! Nếu muốn khôi phục sinh mạng lực của một người, chỉ có một cách là "lấy mạng đổimạng". Đó cũng là biện pháp duy nhất mà hắn nghĩ ra lúc này.
"Bất luận là như thế nào, ta đều phải thử, dùng chính tính mạng của mình để tranh đấu với ông trời…" Nhạc Phàm âm thầm quyết định.
Biện pháp này vô cùng nguy hiểm, để phòng người ngoài tới quấy rầy, Nhạc Phàm phải kiếm một địa phương an toàn.
Nghĩ là làm, Nhạc Phàm vào nhà truyền cho Nhã Nhi một đạo nguyên khí để bảo vệ tâm mạch, sau đó xoay người rời phòng tiến vào rừng trúc. Bàn tay hắn như đao, tại những vị trí bất đồng mà chặt trúc, chỉ trong chốc lát, lá trúc đã tung bay đầy trời.
Nhạc Phàm tới mỗi chỗ đều chặt một số cây trúc, dựa theo "Tinh Thần quyết" dẫn dộng thiên địa chi khí.
Bóng tay biến ảo thành trăm thành ngàn.
"Thiên Cương - Tinh Lạc - Trung Xu - Bắc Đẩu - Tuyền Ki - Lưỡng Cực - Thất Biến…"
Rừng trúc là nơi thiên nhiên tụ tập, mà hôm nay Nhạc Phàm dùng "Tinh thần quyết" làm nền tảng, kết hợp "Thất tuyệt diệt sát trận" và "Mê thiên trận" tạo thành "Thất tuyệt mê thiên trận", uy lực lại càng lớn. Đây cũng là hai trân pháp sơ cấp duy nhất bây giờ mà Nhạc Phàm có thể sử dụng thành thục, bất quá, nếu không phải là người tinh thông kỳ môn thuật thì cho dù là cao thủ tiên thiên đại thừa cũng đừng mong vào trận.
"Chuyết… khởi…"
Nhạc Phàm hét lớn một tiếng, cắm cây trúc cuối cùng vào tâm trận. Đột nhiên trong phương viên mấy trăm trượng, không khí cấp tốc chuyển động, tự nhiên hình thành một đạo khí lưu nhàn nhạt, vô cùng quỷ dị.
"Hô…" thở ra một hơi dài, cả người Nhạc Phàm đã đầy mồ hôi. Tính thời gian thì đã quá nửa ngày, bình thường bố trí đại hình trận pháp vô cùng khó khăn, phải cần có người hỗ trợ, nếu không bỏ lỡ thời cơ thì đại trận sẽ khó thành. Nhưng Nhạc Phàm đã dùng hơn mười trượng rừng trúc xung quanh, bố trí một trận pháp rất lớn như thế mất thời gian nửa ngày! Cho dù là sơ cấp trận pháp thì đã không thể không cảm thán, chỉ có loại quái vật thể lực như là không giới hạn như Nhạc Phàm mới có thể làm được!
Bố trí xong tất cả, Nhạc Phàm trở lại phòng, ngồi bên cạnh Vạn Nhã Nhi, như là lần chia tay cuối cùng.
Nếu có một ngày chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, ta sẽ đưa nàng tới một nơi không có ai ở, xa rời thế tục phân tranh, yên bình mà sống…" Nhạc Phàm thì thầm, tâm niệm vừa động, thì Tiểu Khuê đang nằm trên cánh tay bừng tỉnh.
Hắc Khuê xà vốn là Thượng cổ dị phẩm, cần có thời gian rất dài mới có thể trưởng thành. Từ nhỏ, Tiểu khuê đã nằm ngủ say trên tay Nhạc Phàm, mãi cho tới đến hôm qua mới tỉnh dậy. Lúc này Tiểu Khuê, vốn được hấp thụ nguyên khí của Nhạc Phàm cùng phật quang tẩy lễ, đã dài bằng ngón tay, răng chi chít, chỉ còn một chút thời gian nữa là có thể chính thức trưởng thành.
"Xì…" Tiểu Khuê vừa tỉnh, đôi mắt đen nhìn chăm chăm vào Nhạc Phàm, phảng phất như thấu hiểu niềm đau thương trong lòng của hắn.
Nhạc Phàm vui mừng vỗ vỗ cái đầu nho nhỏ nói: "Ngươi biết không? Người đang nằm đó chính là muội muội của ta, là người thân duy nhất trên đời của ta, giờ nàng đang trúng một loại kì độc, nàng cũng sắp đi rồi…"
Linh tính của Tiểu khuê rất cao, hai mắt nó chăm chăm nhìn Vạn Nhã Nhi, rồi bò tới bên người nàng, cắn vào cổ tay nàng một cái.
Nhạc Phàm giật mình, lập tức hiểu ra, thở dài nói: "Vô dụng thôi, độc tố đã xâm nhập vào cơ thể, dung hợp cùng với máu, dù ngươi có trưởng thành cũng không cách nào hút ra đâu".
Quả nhiên, sau một hồi không có phản ứng gì, Tiểu Khuê đành vẫy vẫy đuôi tuyên bố thất bại dù không cam lòng cho lắm.
Nhạc Phàm nâng Tiểu Khuê lên nói: "Ta có biện pháp chỉ có thể thử một lần, nhưng thành công không lớn, có thể ta sẽ chết… Tiểu Khuê, ngươi đi đi, bên ngoài là trời đất bao la… Nếu ta còn sống ta nhất định sẽ đi tìm ngươi…"
"Xì… xì… xì…"
Nhìn Tiểu Khuê kêu, Nhạc Phàm biết nó không muốn rời đi, nhưng Nhạc Phàm cũng biết rằng nếu cứ bảo bọc nó mãi thì sao nó có thể trưởng thành, vì vậy vung tay ném Tiểu Khuê ra xa, vù một tiếng trực tiếp đưa nó ra ngoài trận .
"Bắt đầu thôi!"
Chuẩn bị xong xuôi, Nhạc Phàm cắt ngón tay để vào miệng Vạn Nhã Nhi, rồi vận lực đưa máu chảy vào miệng của Vạn Nhã Nhi… Tiếp theo điểm vào cổ họng nàng, giúp nàng uống dễ dàng hơn, huyết khí là tinh hoa của con người, hơn nữa Nhạc Phàm từng uống máu của Hắc Khuê có thể tăng cường nguyên khí, trừ bách độc, nên máu hắn tất nhiên là thần kỳ dị thường.
"Hy vọng là có thể trợ giúp được Tiểu Nhã!" Nhạc Phàm bây giờ đã cảm thấy vô lực, mặc kệ cơ hội quá xa vời cũng muốn thử qua.
Nâng Vạn Nhã Nhi ngồi dậy trên giường gỗ, Nhạc Phàm đưa bàn tay áp vào huyệt Kỳ Môn của nàng… Huyệt Kỳ Môn vốn là tử huyệt, nhưng cách mà Nhạc Phàm thử chính là nghịch thiên, muốn từ chỗ chết mà tìm ra chỗ sống.
Thiên linh khiếu vừa động, nguyên khí trong trời đất nhanh chóng tập hợp. Nhạc Phàm run lên, một đạo nguyên khí từ trong lòng bàn tay xuất ra, truyền vào trong cơ thể Vạn Nhã Nhi…
Đầu tiên là thử một chút, chỉ thấy thân thể Vạn Nhã Nhi chấn động, sắc mặt dần hồng nhuận lên.
Nhạc Phàm thấy vậy, âm thầm gật đầu, tiếp tục gia tăng nguyên khí…
Hít vào thở ra, Thiên linh khiếu của Nhạc Phàm không ngừng khuếch trương, một trận đau đớn tê liệt thống khổ truyền đến như thông báo cơ thể đã đến giới hạn cuối cùng, thế nhưng sinh cơ trong cơ thể Vạn Nhã Nhi vẫn cứ từng chút từng chút một giảm đi.
"Đến đây!" Nhạc Phàm lộn người, đỉnh đầu chống vào huyệt Thiên Linh của Vạn Nhã Nhi, đây chính là phương pháp "Quán đỉnh", chỉ khác một chỗ, lần trước Nhạc Phàm dùng để giúp Long Tuấn hai người đả thông kinh mạch, còn lần này là truyền sinh mạng lực cho Vạn Nhã Nhi.
Nguyên khí là một loại năng lượng, sinh mạng lực là căn bản của nguyên khí. Nhạc Phàm hiểu rõ, nếu đem tất cả nguyên khí truyền hết cho Vạn Nhã Nhi thì chính mình sẽ chẳng sống thêm được mấy ngày. Thế nhưng điều này đối với Nhạc Phàm đã không còn quan trọng chút nào .
Nguyên khí thuần khiết từ Thiên Linh huyệt của Nhạc Phàm mãnh liệt thoát ra, như nước chảy thẳng vào cơ thể Vạn Nhã Nhi.
Gió thét gào, mưa phùn lất phất. Chỉ thấy một người phi thân ngược mưa.
Nhạc Phàm ôm Vạn Nhã Nhi một chạy thẳng ra hướng ngoài thành, liều mạng chạy, lòng thầm nghĩ rời xa thế tục càng xa càng tốt.
Chẳng biết mất mất bao lâu, Nhạc Phàm nhìn thấy ở phía trước có một rừng trúc, không nghĩ ngợi nhiều, hắn liền chạy thẳng vào.
Trong rừng trúc có một gian nhà nhỏ không bóng người, không biết đã qua bao nhiêu mưa gió, hôm nay lại có người đến ở.
Nhạc Phàm sửa sang lại một chút căn nhà trúc, đưa Vạn Nhã Nhi nghỉ trên chiếc gường gỗ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, tim Nhạc Phàm như bị dao cắt, nhè nhẹ vỗ về mái tóc của nàng, Nhạc Phàm lẩm bẩm: "Nơi này chủ nhân chắc đã rời đi khá lâu rồi, chúng ta tạm thời nghỉ lại ở đây mấy ngày".
Dọc trên đường đi, Nhạc Phàm không ngừng truyền nguyên khí vào người Vạn Nhã Nhi, hòng khôi phục sinh mạng lực của nàng nhưng hết thảy chỉ là phí công. Bây giờ thân thể nàng như một cái phễu hút nước, làm cách nào cũng không thể cản trở sự thất thoát sinh mạng lực.
Ở ngoài nhà, phía trước là một biển trúc mênh mông, xa hút tầm mắt, trời đất lúc này chỉ có một đường ngăn cách. Chỉ có một điều, nhìn bầu trời ảm đạm, trong lòng Nhạc Phàm chỉ thấy đau đớn nặng nề, hắn đã biết, sinh mạng nhỏ bé đến dường nào!
Suy nghĩ vô số cách, cuối cùng Nhạc Phàm đã tìm ra một cách! Nếu muốn khôi phục sinh mạng lực của một người, chỉ có một cách là "lấy mạng đổimạng". Đó cũng là biện pháp duy nhất mà hắn nghĩ ra lúc này.
"Bất luận là như thế nào, ta đều phải thử, dùng chính tính mạng của mình để tranh đấu với ông trời…" Nhạc Phàm âm thầm quyết định.
Biện pháp này vô cùng nguy hiểm, để phòng người ngoài tới quấy rầy, Nhạc Phàm phải kiếm một địa phương an toàn.
Nghĩ là làm, Nhạc Phàm vào nhà truyền cho Nhã Nhi một đạo nguyên khí để bảo vệ tâm mạch, sau đó xoay người rời phòng tiến vào rừng trúc. Bàn tay hắn như đao, tại những vị trí bất đồng mà chặt trúc, chỉ trong chốc lát, lá trúc đã tung bay đầy trời.
Nhạc Phàm tới mỗi chỗ đều chặt một số cây trúc, dựa theo "Tinh Thần quyết" dẫn dộng thiên địa chi khí.
Bóng tay biến ảo thành trăm thành ngàn.
"Thiên Cương - Tinh Lạc - Trung Xu - Bắc Đẩu - Tuyền Ki - Lưỡng Cực - Thất Biến…"
Rừng trúc là nơi thiên nhiên tụ tập, mà hôm nay Nhạc Phàm dùng "Tinh thần quyết" làm nền tảng, kết hợp "Thất tuyệt diệt sát trận" và "Mê thiên trận" tạo thành "Thất tuyệt mê thiên trận", uy lực lại càng lớn. Đây cũng là hai trân pháp sơ cấp duy nhất bây giờ mà Nhạc Phàm có thể sử dụng thành thục, bất quá, nếu không phải là người tinh thông kỳ môn thuật thì cho dù là cao thủ tiên thiên đại thừa cũng đừng mong vào trận.
"Chuyết… khởi…"
Nhạc Phàm hét lớn một tiếng, cắm cây trúc cuối cùng vào tâm trận. Đột nhiên trong phương viên mấy trăm trượng, không khí cấp tốc chuyển động, tự nhiên hình thành một đạo khí lưu nhàn nhạt, vô cùng quỷ dị.
"Hô…" thở ra một hơi dài, cả người Nhạc Phàm đã đầy mồ hôi. Tính thời gian thì đã quá nửa ngày, bình thường bố trí đại hình trận pháp vô cùng khó khăn, phải cần có người hỗ trợ, nếu không bỏ lỡ thời cơ thì đại trận sẽ khó thành. Nhưng Nhạc Phàm đã dùng hơn mười trượng rừng trúc xung quanh, bố trí một trận pháp rất lớn như thế mất thời gian nửa ngày! Cho dù là sơ cấp trận pháp thì đã không thể không cảm thán, chỉ có loại quái vật thể lực như là không giới hạn như Nhạc Phàm mới có thể làm được!
Bố trí xong tất cả, Nhạc Phàm trở lại phòng, ngồi bên cạnh Vạn Nhã Nhi, như là lần chia tay cuối cùng.
Nếu có một ngày chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, ta sẽ đưa nàng tới một nơi không có ai ở, xa rời thế tục phân tranh, yên bình mà sống…" Nhạc Phàm thì thầm, tâm niệm vừa động, thì Tiểu Khuê đang nằm trên cánh tay bừng tỉnh.
Hắc Khuê xà vốn là Thượng cổ dị phẩm, cần có thời gian rất dài mới có thể trưởng thành. Từ nhỏ, Tiểu khuê đã nằm ngủ say trên tay Nhạc Phàm, mãi cho tới đến hôm qua mới tỉnh dậy. Lúc này Tiểu Khuê, vốn được hấp thụ nguyên khí của Nhạc Phàm cùng phật quang tẩy lễ, đã dài bằng ngón tay, răng chi chít, chỉ còn một chút thời gian nữa là có thể chính thức trưởng thành.
"Xì…" Tiểu Khuê vừa tỉnh, đôi mắt đen nhìn chăm chăm vào Nhạc Phàm, phảng phất như thấu hiểu niềm đau thương trong lòng của hắn.
Nhạc Phàm vui mừng vỗ vỗ cái đầu nho nhỏ nói: "Ngươi biết không? Người đang nằm đó chính là muội muội của ta, là người thân duy nhất trên đời của ta, giờ nàng đang trúng một loại kì độc, nàng cũng sắp đi rồi…"
Linh tính của Tiểu khuê rất cao, hai mắt nó chăm chăm nhìn Vạn Nhã Nhi, rồi bò tới bên người nàng, cắn vào cổ tay nàng một cái.
Nhạc Phàm giật mình, lập tức hiểu ra, thở dài nói: "Vô dụng thôi, độc tố đã xâm nhập vào cơ thể, dung hợp cùng với máu, dù ngươi có trưởng thành cũng không cách nào hút ra đâu".
Quả nhiên, sau một hồi không có phản ứng gì, Tiểu Khuê đành vẫy vẫy đuôi tuyên bố thất bại dù không cam lòng cho lắm.
Nhạc Phàm nâng Tiểu Khuê lên nói: "Ta có biện pháp chỉ có thể thử một lần, nhưng thành công không lớn, có thể ta sẽ chết… Tiểu Khuê, ngươi đi đi, bên ngoài là trời đất bao la… Nếu ta còn sống ta nhất định sẽ đi tìm ngươi…"
"Xì… xì… xì…"
Nhìn Tiểu Khuê kêu, Nhạc Phàm biết nó không muốn rời đi, nhưng Nhạc Phàm cũng biết rằng nếu cứ bảo bọc nó mãi thì sao nó có thể trưởng thành, vì vậy vung tay ném Tiểu Khuê ra xa, vù một tiếng trực tiếp đưa nó ra ngoài trận .
"Bắt đầu thôi!"
Chuẩn bị xong xuôi, Nhạc Phàm cắt ngón tay để vào miệng Vạn Nhã Nhi, rồi vận lực đưa máu chảy vào miệng của Vạn Nhã Nhi… Tiếp theo điểm vào cổ họng nàng, giúp nàng uống dễ dàng hơn, huyết khí là tinh hoa của con người, hơn nữa Nhạc Phàm từng uống máu của Hắc Khuê có thể tăng cường nguyên khí, trừ bách độc, nên máu hắn tất nhiên là thần kỳ dị thường.
"Hy vọng là có thể trợ giúp được Tiểu Nhã!" Nhạc Phàm bây giờ đã cảm thấy vô lực, mặc kệ cơ hội quá xa vời cũng muốn thử qua.
Nâng Vạn Nhã Nhi ngồi dậy trên giường gỗ, Nhạc Phàm đưa bàn tay áp vào huyệt Kỳ Môn của nàng… Huyệt Kỳ Môn vốn là tử huyệt, nhưng cách mà Nhạc Phàm thử chính là nghịch thiên, muốn từ chỗ chết mà tìm ra chỗ sống.
Thiên linh khiếu vừa động, nguyên khí trong trời đất nhanh chóng tập hợp. Nhạc Phàm run lên, một đạo nguyên khí từ trong lòng bàn tay xuất ra, truyền vào trong cơ thể Vạn Nhã Nhi…
Đầu tiên là thử một chút, chỉ thấy thân thể Vạn Nhã Nhi chấn động, sắc mặt dần hồng nhuận lên.
Nhạc Phàm thấy vậy, âm thầm gật đầu, tiếp tục gia tăng nguyên khí…
Hít vào thở ra, Thiên linh khiếu của Nhạc Phàm không ngừng khuếch trương, một trận đau đớn tê liệt thống khổ truyền đến như thông báo cơ thể đã đến giới hạn cuối cùng, thế nhưng sinh cơ trong cơ thể Vạn Nhã Nhi vẫn cứ từng chút từng chút một giảm đi.
"Đến đây!" Nhạc Phàm lộn người, đỉnh đầu chống vào huyệt Thiên Linh của Vạn Nhã Nhi, đây chính là phương pháp "Quán đỉnh", chỉ khác một chỗ, lần trước Nhạc Phàm dùng để giúp Long Tuấn hai người đả thông kinh mạch, còn lần này là truyền sinh mạng lực cho Vạn Nhã Nhi.
Nguyên khí là một loại năng lượng, sinh mạng lực là căn bản của nguyên khí. Nhạc Phàm hiểu rõ, nếu đem tất cả nguyên khí truyền hết cho Vạn Nhã Nhi thì chính mình sẽ chẳng sống thêm được mấy ngày. Thế nhưng điều này đối với Nhạc Phàm đã không còn quan trọng chút nào .
Nguyên khí thuần khiết từ Thiên Linh huyệt của Nhạc Phàm mãnh liệt thoát ra, như nước chảy thẳng vào cơ thể Vạn Nhã Nhi.