Cả biển người bao bọc vòng quanh trên đài cao, một tòa cự Phật khổng lồ cao tới mười trượng đột nhiên xuất hiện ở phía sau thân của Không Thiên, bạch quang chiếu rọi uy phong lẫm liệt, hai mắt khẽ mở tựa như xem xét chúng sinh xung quanh.
"Đó… đó là gì vậy?"
"Lại là chân khí thành hình?"
Mọi người ngây ngốc nhìn lôi đài, vốn đã ít trông thấy tranh đấu giữa các cao thủ, huống chi võ học có sức mạnh chấn động như thế, càng chưa bao giờ gặp qua. Đến ngay cả các cao thủ trên đài cũng không nhẫn nhịn nổi phải đứng cả dậy, nhìn về phía Không Thiên trong sân, vẻ mặt ngưng trọng trong mắt tỏ ra khiếp sợ không thôi.
Bên phía Hắc đạo, Hướng Nhược Hải quay về Quan Mạc Vân nói nhỏ: "Quan huynh, việc này quan hệ trọng đại, mạo muội hỏi một câu, chống lại tuyệt học như thế ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?"
Quan Mạc Vân cũng mơ hồ hiểu được việc này quan hệ tới lợi ích của Hắc đạo, vì vậy trầm giọng nói: "Nếu lấy công lực mà so sánh, lão phu thắng hắn không chỉ một bậc, nhưng lão phu sở trường tu luyện "Nghịch thiên quyết", cũng vô phương định ra khí hình có khí thế to lớn đến vậy, xem ra Phật môn chính tông quả nhiên là tàng long ngọa hổ! Nếu lão phu chống lại loại kỳ công này, thắng bại cũng chỉ tính là năm ăn năm thua."
Hướng Nhược Hải đồng cảm sâu sắc gật gật đầu, quay sang Vương Sung hỏi: " Bây giờ ngươi cảm thấy sao?"
Vương Sung nhìn Nhạc Phàm trên sân, chậm rãi nói: "Lý Nhạc Phàm sẽ không thua!" Trong giọng nói lộ ra sự tin tưởng vô cùng, phảng phất tin tưởng Nhạc Phàm, càng tin tưởng hơn vào chính mình.
"Vì sao?" Hướng Nhược Hải nghi hoặc hỏi.
"Chỉ có người đã giao thủ cùng Lý Nhạc Phàm mới biết được, lực lượng của người này có thể thua người khác, nhưng đấu chí cùng sự kiên cường của hắn không phải người khác có thể tưởng tượng được, ta đã từng bại dưới tay hắn chính là như thế đó." Vương Sung nói.
"Ồ?" Hướng Nhược Hải lắc đầu cười trừ, hiển nhiên không đồng ý cách nói của Vương Sung. Mặc dù hắn biết Lý Nhạc Phàm còn chưa sử dụng sát chiêu, nhưng với cách tỷ thí điểm tới là dừng này, chỉ đơn thuần chú trọng hết sức vào so đo kỹ thuật, cho nên Nhạc Phàm muốn thắng Không Thiên không hề dễ dàng. Đấu chí chỉ là nhân tố phát sinh bên ngoài, thực lực mới là mấu chốt quyết định hết thảy!
Đối với hoài nghi của người khác, Vương Sung cũng không muốn giải thích, chỉ nhìn chằm chằm vào Nhạc Phàm trong sân, trong lòng sinh ra một chút tư vị kỳ dị. Sau đó không phân biệt được rõ, hắn bây giờ là bằng hữu hay vẫn là địch nhân.
"Ái chà!" Thạch Kiền trong đám người kêu lên kỳ quái: " Tiểu Thiên ngốc hòa thượng này lại tiến bộ rồi! Sau này có muốn dạy bảo hắn sẽ không dễ dàng nữa."
Ngũ Tử không tức giận nói: "Người khác lúc no cũng đều cố gắng, có ai đó lại giống như ngươi không chuyên cần chính nghiệp."
"Hừ!" Thạch Kiền cảm thấy buồn bực, song không biết phản bác lại như thế nào.
…
Cảm nhận được uy thế của đối phương, Nhạc Phàm vẻ mặt trở nên nghiêm túc, than thầm Phật môn công pháp quả nhiên bác đại tinh thâm.
Bắt đầu rồi!
Phía trước khoảng không bên tay phải nghe có tiếng động, trong bàn tay khổng lồ của cự Phật sinh ra một cái kim sắc Phật ấn hình chữ 'Vạn'! Phật chưởng chập lại đồng thời đánh về phía Nhạc Phàm…
"Phá kình liên kích!" Nhạc Phàm ngầm huy động nội kình, tụ lực lượng toàn thân vào tay phải, nghênh đón Phật chưởng khổng lồ!
Bùng, bùng, bùng...
Tiếng vang cực lớn mang theo vô số những mảnh đá văng ra bốn phía, cả biển người kinh hãi như một cơn sóng. Mặt đất bị đánh lõm xuống thành cái hố, phảng phất đỉnh núi cũng rung động.
"Ôi trời…"
"A! tránh ra!"
"Bộp! Cái đầu của ta..."
Bị liên lụy, dưới đài trở nên hỗn loạn… Chỉ lát sau hết thảy lại trở nên yên lặng!
"Này! Đao cuồng thế nào rồi?"
"Bụi mù nhiều quá, nhìn không thấy người sao?"
"Đao cuồng không có bị người kia đánh chết chứ?"
…
Mọi người bàn luận làm bọn người Phó Suất nhấp nhổm không yên, mà Tạ Tiểu Thanh bên đám người một bên càng lo lắng nhìn lên trên đài, quay về Thi Bích Dao bên cạnh hỏi: "Đại ca ca không có việc gì chứ?"
Thi Bích Dao mỉm cười nói: "Tiểu muội muội yên tâm, bọn họ chỉ là bàn luận về ca ca ngươi thôi, điểm tới thì dừng, tự nhiên sẽ không gặp chuyện gì đâu."
Đông Vũ một bên cũng lách mình tiến lên nói: "Yên tâm đi, tiểu tử Chiến cuồng này không đơn giản giống như các ngươi tưởng tượng đâu… Bất quá, Phật môn kỳ công này không thể khinh thường."
…
"Mau nhìn kìa!"
"Cái gì thế?"
"Có người!"
Vô số tiếng kêu sợ hãi vang lên, mọi người lại ra sức chăm chú nhìn lên phía trên đài.
Bụi đất dần dần tan đi, chỉ thấy nơi cái hố ở trên đài, một thân ảnh màu đỏ nhảy ra…
"Là đại ca ca!" Tạ Tiểu Thanh hô to một tiếng, lộ ra hưng phấn cùng kích động.
Nhạc Phàm phẩy phẩy tro bụi dính trên áo, phảng phất giống như là chưa từng có chuyện gì phát sinh, quay về Không Thiên đạo: "Tốt! "Đại nhật Như lai thần chưởng! Lại nào!"
"Hây..."
Nhạc Phàm cũng không yếu thế, thân thể rung lên, tóc trên đầu giương lên điên cuồng tung bay toán loạn, khí thế trong nháy mắt dâng lên tới cực điểm! Một đạo hồng sắc quang mang cực lớn sáng chói chiếu vào mắt người, xông thẳng lên trời, nhanh chóng cân bằng với khí thế áp đảo của cự Phật… Long cực cửu biến!
Nhạc Phàm cảm thấy bên trong gân cốt giãn ra, một loại cảm giác sảng khoái tự nhiên sinh ra phát tiết ra ngoài, trăm mạch toàn thân căng phồng lên, mỗi một cơ nhục trong thân thể nhanh chóng tràn ngập lực lượng.
"Ngoại công tu luyện tới cực điểm thật mạnh không thể tưởng!" Nhạc Phàm âm thầm than thở.
"Roạt... roạt..." Hồng quang hộ thể vòng quanh, đột nhiên trong lúc đó, một huyết sắc cự long dài gần mười trượng từ trong cơ thể Nhạc Phàm xông ra, ở trên đỉnh đầu của hắn giương nanh múa vuốt biến hóa không ngừng. Cự long phô bày vẻ uy mãnh, giống như ra oai với cự Phật đối diện.
"A di đà Phật!" Không Thiên niệm một tiếng Phật hiệu, mặt lộ ý cười nhìn Nhạc Phàm.
Lần này không có sự khoe khoang ồn ào cùng than thở, ngược lại bốn phía một mảnh tĩnh lặng, ai cũng câm như hến, sợ rằng nếu lên tiếng mà làm cho cự long nổi giận, sẽ ngoạm một cái giống như sống mất.
"Ối mẹ ơi! Bọn họ có còn là người không nhỉ? Sự chênh lệch lại lớn tới mức đó ư?" Không ít giang hồ nhân sĩ bị đả kích rất nhiều, trong lòng chua xót không thôi.
Kỳ thật, việc này dưới cái nhìn của người đứng ngoài, Nhạc Phàm cùng Không Thiên quả thực là hình tượng cho sự vô địch, chỉ bằng định hình chân khí của hai người cũng làm cho bọn họ không có kế sách gì phải chịu bó tay. Nhưng ở trong mắt những kẻ như Quan Mạc Vân xem ra, tuyệt đối không phải như thế. Cần phải chuẩn bị khí thế, chỉ cần ngươi có thể ra sát chiêu kịp thời, liền có thể đưa đối phương vào chỗ chết, ít nhất bọn họ tự tin là đã làm được.
…
"Đánh!"
Nhạc Phàm tâm niệm vừa động, tay phải chỉ ra phía trước, huyết long khổng lồ phi thẳng tới cự Phật …
"Bùng!"
Phật chưởng khổng lồ vỗ trúng Huyết long, bức nó lùi lại. Nhạc Phàm thân thể khẽ run, cảm thấy khí huyết không thông. Hắn nghĩ thầm: "Xem ra ta đối với việc khống chế 'khí hình' vẫn còn chưa đạt tới bước tâm ứng thủ."
"A di đà Phật…" Không Thiên hai tay biến hóa Phật ấn, cự Phật từ trên cao hạ xuống, nhắm vào Nhạc Phàm!
"Lại tới!" Không biết ai đó sợ hãi kêu lên, những người dưới đài vội vàng lui ra phía sau mấy bước, tránh trường hợp vô tội bị liên lụy.
Nhạc Phàm biết như vậy càng lâu khẳng định sẽ có hại chính mình, vì vậy đem huyết long thu hồi bảo vệ bản thân, cả người nhằm phía cự Phật.
"Phá kình! Hây..."
"Binh!", "Bùng, bùng"… Tam liên kích!
Tượng Phật khổng lồ bị Nhạc Phàm đánh lui, Không Thiên cũng thối lui hai bước, nét mặt chất phác biểu lộ một tia kinh dị. Không chỉ có hắn, ngay cả đám cao thủ Quan Mạc Vân cũng là trợn mắt mồm há hốc. Bất ngờ có thể chống cự ngang ngửa với cự Phật mà không lùi, lực lượng cường đại như thế đã vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.
…
"ật động sơn hà..." cự Phật hai tay tạo thành chữ thập, trong khoảng không sinh ra một cái Phật thước thật lớn, hướng Nhạc Phàm giã xuống lần nữa.
"Quay trở lại!" Nhạc Phàm đột nhiên hú lên một tiếng, cơ nhục toàn thân nhanh chóng co rút, huyết long hộ thân không ngừng gầm thét giận dữ. Một lần nữa nó lại ngoảnh về nghênh đón cự Phật.
"Bùng, bùng," "Binh!", "Bùng"…
Mượn lực từ đất, Nhạc Phàm chặn đứng Phật thước trên đỉnh đầu, liên kích tới lần thứ tư, Phật thước vỡ vụn! Tiếp theo nhảy lên không trung, hướng thẳng về cự Phật…
"Phật quang phổ chiếu..."
"Bùng! Ầm..."
"Đoành... Ầm …"
Lại là một tiếng nổ lớn, chấn động làm cả ngọn núi nơi đây lung lay. Lôi đài bị vùi lấp sụt xuống một nửa, những người võ công thấp kém càng kinh hoảng bỏ chạy mất dạng, cục diện hỗn loạn làm cho người của Tứ đại thế gia căn bản không cách nào khống chế.
"Chạy mau!"
"A..."
…
"Thế nào, rốt cuộc như thế nào?" Mọi người sau khi lấy lại tinh thần xem xét chỉ thấy bụi đất đầy trời trên đài cao, mong mỏi trông chờ kết quả cuối cùng.
Trận tỷ thí này, bất kể là ai thắng ai thua, đều không ai còn dám hoài nghi thực lực của bọn họ.
Vương Sung khẩn trương nhìn chằm chằm; Đông Vũ khẩn trương nhìn kỹ; đám người Phó Suất khẩn trương xem xét; Tạ Tiểu Thanh cũng dài cả cổ ra, cả đỉnh núi tràn ngập không khí khẩn trương.
…
"Tới!"
Giữa đài cao bị phá hủy đến không sử dụng được nữa, Nhạc Phàm cùng Không Thiên đã kiểm nghiệm lẫn nhau hết mình, tựa hồ còn chưa có phân thắng bại. Tuy nhiên, hai người đã không còn ý nghĩ giao thủ tiếp nữa!
"A di đà Phật!" Không Thiên niệm một tiếng Phật hiệu nói: "Thí chủ bản lĩnh thật cao minh, tiểu tăng tự thẹn không bằng!"
"Tiểu hòa thượng thua sao?"
Mọi người ở đây rơi vào vòng nghi hoặc, Nhạc Phàm mở miệng nói: "Ngươi không có bại, ta cũng không có thắng!"
"Tiểu Thiên!" Thân ảnh chợt lóe, Mễ Triết xuất hiện ở bên cạnh Không Thiên, khẽ hỏi: "Ngươi thế nào?"
Không Thiên nói: "Tiểu Mễ đã lo lắng rồi, tiểu tăng vô sự." Quay sang hướng về Nhạc Phàm nói: "Đợi khi thí chủ rảnh rỗi, có thể cùng tiểu tăng tới bái kiến sư phụ tiểu tăng hay không?"
Nhạc Phàm đang muốn cự tuyệt, bỗng nhiên nghe thấy Không Thiên truyền âm nói: "Công pháp của thí chủ quan hệ tới một bí mật đầy thương xót của Phật môn, xin thí chủ chớ có khước từ. Tiểu tăng xin cảm tạ tại đây."
Trầm ngâm một lát, Nhạc Phàm đáp: "Được, đợi sau khi chuyện của ta xong xuôi sẽ cùng ngươi đi một chuyến."
"A di đà Phật… Tiểu tăng xin đợi thí chủ ở Thiếu Lâm."
…
Bên đường núi, Nhạc Phàm, Vương Sung, Đông Vũ, đám người Phó Suất sum họp với nhau hơn thế, ngay cả Tạ Chấn Hải cũng tìm tới.
"Đại ca ca, ngươi nhất định phải quay lại xem ta nhé!" Tạ Tiểu Thanh trong lòng buồn bã.
Nhạc Phàm gật đầu đạo: "Ta sẽ quay lại!"
Vương Sung tiến lên nói: "Lý Nhạc Phàm, nhớ kỹ ta từng nói qua gì không?"
Nhạc Phàm dừng ở Vương Sung, trịnh trọng nói: "Ta sẽ chờ ngươi."
Đông Vũ cũng tiến lên nói: "Huynh đệ, ngươi bảo trọng! Sau này chẳng biết lúc nào gặp lại?"
Bọn người Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi cũng đưa tiễn bằng lời chúc phúc của mình.
Nhạc Phàm nhìn mọi người, trong lòng ấm áp, như có ngàn vạn lời nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ nói một tiếng "Ta hiểu!"
…
Trên đường núi, Thi Bích Dao cũng rời đi theo Nhạc Phàm, phảng phất đi theo rất tự nhiên. Với việc này, Nhạc Phàm cũng không nói gì.
"Sao ngươi không ở lại xem về sau thế nào? Thi Bích Dao hỏi.
"Ta thích yên tĩnh." Nhạc Phàm thản nhiên nói.
"Vậy ngươi không hiếu kỳ bảo tàng ở đâu sao?"
"Không bao lâu tất sẽ biết."
…
Nhạc Phàm đã đi, cũng mang theo sự kích động của mọi người đi mất!
Luận võ tranh đấu trên đỉnh núi mặc dù cũng rất đặc sắc, nhưng khác xa là đã không còn Nhạc Phàm cùng Không Thiên tới tỷ thí kịch liệt nữa. Có lẽ, ích lợi sâu xa là tranh đấu trong khi không có sự ganh đua giữa các võ giả làm lòng người phấn chấn sao!
Cả biển người bao bọc vòng quanh trên đài cao, một tòa cự Phật khổng lồ cao tới mười trượng đột nhiên xuất hiện ở phía sau thân của Không Thiên, bạch quang chiếu rọi uy phong lẫm liệt, hai mắt khẽ mở tựa như xem xét chúng sinh xung quanh.
"Đó… đó là gì vậy?"
"Lại là chân khí thành hình?"
Mọi người ngây ngốc nhìn lôi đài, vốn đã ít trông thấy tranh đấu giữa các cao thủ, huống chi võ học có sức mạnh chấn động như thế, càng chưa bao giờ gặp qua. Đến ngay cả các cao thủ trên đài cũng không nhẫn nhịn nổi phải đứng cả dậy, nhìn về phía Không Thiên trong sân, vẻ mặt ngưng trọng trong mắt tỏ ra khiếp sợ không thôi.
Bên phía Hắc đạo, Hướng Nhược Hải quay về Quan Mạc Vân nói nhỏ: "Quan huynh, việc này quan hệ trọng đại, mạo muội hỏi một câu, chống lại tuyệt học như thế ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?"
Quan Mạc Vân cũng mơ hồ hiểu được việc này quan hệ tới lợi ích của Hắc đạo, vì vậy trầm giọng nói: "Nếu lấy công lực mà so sánh, lão phu thắng hắn không chỉ một bậc, nhưng lão phu sở trường tu luyện "Nghịch thiên quyết", cũng vô phương định ra khí hình có khí thế to lớn đến vậy, xem ra Phật môn chính tông quả nhiên là tàng long ngọa hổ! Nếu lão phu chống lại loại kỳ công này, thắng bại cũng chỉ tính là năm ăn năm thua."
Hướng Nhược Hải đồng cảm sâu sắc gật gật đầu, quay sang Vương Sung hỏi: " Bây giờ ngươi cảm thấy sao?"
Vương Sung nhìn Nhạc Phàm trên sân, chậm rãi nói: "Lý Nhạc Phàm sẽ không thua!" Trong giọng nói lộ ra sự tin tưởng vô cùng, phảng phất tin tưởng Nhạc Phàm, càng tin tưởng hơn vào chính mình.
"Vì sao?" Hướng Nhược Hải nghi hoặc hỏi.
"Chỉ có người đã giao thủ cùng Lý Nhạc Phàm mới biết được, lực lượng của người này có thể thua người khác, nhưng đấu chí cùng sự kiên cường của hắn không phải người khác có thể tưởng tượng được, ta đã từng bại dưới tay hắn chính là như thế đó." Vương Sung nói.
"Ồ?" Hướng Nhược Hải lắc đầu cười trừ, hiển nhiên không đồng ý cách nói của Vương Sung. Mặc dù hắn biết Lý Nhạc Phàm còn chưa sử dụng sát chiêu, nhưng với cách tỷ thí điểm tới là dừng này, chỉ đơn thuần chú trọng hết sức vào so đo kỹ thuật, cho nên Nhạc Phàm muốn thắng Không Thiên không hề dễ dàng. Đấu chí chỉ là nhân tố phát sinh bên ngoài, thực lực mới là mấu chốt quyết định hết thảy!
Đối với hoài nghi của người khác, Vương Sung cũng không muốn giải thích, chỉ nhìn chằm chằm vào Nhạc Phàm trong sân, trong lòng sinh ra một chút tư vị kỳ dị. Sau đó không phân biệt được rõ, hắn bây giờ là bằng hữu hay vẫn là địch nhân.
"Ái chà!" Thạch Kiền trong đám người kêu lên kỳ quái: " Tiểu Thiên ngốc hòa thượng này lại tiến bộ rồi! Sau này có muốn dạy bảo hắn sẽ không dễ dàng nữa."
Ngũ Tử không tức giận nói: "Người khác lúc no cũng đều cố gắng, có ai đó lại giống như ngươi không chuyên cần chính nghiệp."
"Hừ!" Thạch Kiền cảm thấy buồn bực, song không biết phản bác lại như thế nào.
…
Cảm nhận được uy thế của đối phương, Nhạc Phàm vẻ mặt trở nên nghiêm túc, than thầm Phật môn công pháp quả nhiên bác đại tinh thâm.
Bắt đầu rồi!
Phía trước khoảng không bên tay phải nghe có tiếng động, trong bàn tay khổng lồ của cự Phật sinh ra một cái kim sắc Phật ấn hình chữ 'Vạn'! Phật chưởng chập lại đồng thời đánh về phía Nhạc Phàm…
"Phá kình liên kích!" Nhạc Phàm ngầm huy động nội kình, tụ lực lượng toàn thân vào tay phải, nghênh đón Phật chưởng khổng lồ!
Bùng, bùng, bùng...
Tiếng vang cực lớn mang theo vô số những mảnh đá văng ra bốn phía, cả biển người kinh hãi như một cơn sóng. Mặt đất bị đánh lõm xuống thành cái hố, phảng phất đỉnh núi cũng rung động.
"Ôi trời…"
"A! tránh ra!"
"Bộp! Cái đầu của ta..."
Bị liên lụy, dưới đài trở nên hỗn loạn… Chỉ lát sau hết thảy lại trở nên yên lặng!
"Này! Đao cuồng thế nào rồi?"
"Bụi mù nhiều quá, nhìn không thấy người sao?"
"Đao cuồng không có bị người kia đánh chết chứ?"
…
Mọi người bàn luận làm bọn người Phó Suất nhấp nhổm không yên, mà Tạ Tiểu Thanh bên đám người một bên càng lo lắng nhìn lên trên đài, quay về Thi Bích Dao bên cạnh hỏi: "Đại ca ca không có việc gì chứ?"
Thi Bích Dao mỉm cười nói: "Tiểu muội muội yên tâm, bọn họ chỉ là bàn luận về ca ca ngươi thôi, điểm tới thì dừng, tự nhiên sẽ không gặp chuyện gì đâu."
Đông Vũ một bên cũng lách mình tiến lên nói: "Yên tâm đi, tiểu tử Chiến cuồng này không đơn giản giống như các ngươi tưởng tượng đâu… Bất quá, Phật môn kỳ công này không thể khinh thường."
…
"Mau nhìn kìa!"
"Cái gì thế?"
"Có người!"
Vô số tiếng kêu sợ hãi vang lên, mọi người lại ra sức chăm chú nhìn lên phía trên đài.
Bụi đất dần dần tan đi, chỉ thấy nơi cái hố ở trên đài, một thân ảnh màu đỏ nhảy ra…
"Là đại ca ca!" Tạ Tiểu Thanh hô to một tiếng, lộ ra hưng phấn cùng kích động.
Nhạc Phàm phẩy phẩy tro bụi dính trên áo, phảng phất giống như là chưa từng có chuyện gì phát sinh, quay về Không Thiên đạo: "Tốt! "Đại nhật Như lai thần chưởng! Lại nào!"
"Hây..."
Nhạc Phàm cũng không yếu thế, thân thể rung lên, tóc trên đầu giương lên điên cuồng tung bay toán loạn, khí thế trong nháy mắt dâng lên tới cực điểm! Một đạo hồng sắc quang mang cực lớn sáng chói chiếu vào mắt người, xông thẳng lên trời, nhanh chóng cân bằng với khí thế áp đảo của cự Phật… Long cực cửu biến!
Nhạc Phàm cảm thấy bên trong gân cốt giãn ra, một loại cảm giác sảng khoái tự nhiên sinh ra phát tiết ra ngoài, trăm mạch toàn thân căng phồng lên, mỗi một cơ nhục trong thân thể nhanh chóng tràn ngập lực lượng.
"Ngoại công tu luyện tới cực điểm thật mạnh không thể tưởng!" Nhạc Phàm âm thầm than thở.
"Roạt... roạt..." Hồng quang hộ thể vòng quanh, đột nhiên trong lúc đó, một huyết sắc cự long dài gần mười trượng từ trong cơ thể Nhạc Phàm xông ra, ở trên đỉnh đầu của hắn giương nanh múa vuốt biến hóa không ngừng. Cự long phô bày vẻ uy mãnh, giống như ra oai với cự Phật đối diện.
"A di đà Phật!" Không Thiên niệm một tiếng Phật hiệu, mặt lộ ý cười nhìn Nhạc Phàm.
Lần này không có sự khoe khoang ồn ào cùng than thở, ngược lại bốn phía một mảnh tĩnh lặng, ai cũng câm như hến, sợ rằng nếu lên tiếng mà làm cho cự long nổi giận, sẽ ngoạm một cái giống như sống mất.
"Ối mẹ ơi! Bọn họ có còn là người không nhỉ? Sự chênh lệch lại lớn tới mức đó ư?" Không ít giang hồ nhân sĩ bị đả kích rất nhiều, trong lòng chua xót không thôi.
Kỳ thật, việc này dưới cái nhìn của người đứng ngoài, Nhạc Phàm cùng Không Thiên quả thực là hình tượng cho sự vô địch, chỉ bằng định hình chân khí của hai người cũng làm cho bọn họ không có kế sách gì phải chịu bó tay. Nhưng ở trong mắt những kẻ như Quan Mạc Vân xem ra, tuyệt đối không phải như thế. Cần phải chuẩn bị khí thế, chỉ cần ngươi có thể ra sát chiêu kịp thời, liền có thể đưa đối phương vào chỗ chết, ít nhất bọn họ tự tin là đã làm được.
…
"Đánh!"
Nhạc Phàm tâm niệm vừa động, tay phải chỉ ra phía trước, huyết long khổng lồ phi thẳng tới cự Phật …
"Bùng!"
Phật chưởng khổng lồ vỗ trúng Huyết long, bức nó lùi lại. Nhạc Phàm thân thể khẽ run, cảm thấy khí huyết không thông. Hắn nghĩ thầm: "Xem ra ta đối với việc khống chế 'khí hình' vẫn còn chưa đạt tới bước tâm ứng thủ."
"A di đà Phật…" Không Thiên hai tay biến hóa Phật ấn, cự Phật từ trên cao hạ xuống, nhắm vào Nhạc Phàm!
"Lại tới!" Không biết ai đó sợ hãi kêu lên, những người dưới đài vội vàng lui ra phía sau mấy bước, tránh trường hợp vô tội bị liên lụy.
Nhạc Phàm biết như vậy càng lâu khẳng định sẽ có hại chính mình, vì vậy đem huyết long thu hồi bảo vệ bản thân, cả người nhằm phía cự Phật.
"Phá kình! Hây..."
"Binh!", "Bùng, bùng"… Tam liên kích!
Tượng Phật khổng lồ bị Nhạc Phàm đánh lui, Không Thiên cũng thối lui hai bước, nét mặt chất phác biểu lộ một tia kinh dị. Không chỉ có hắn, ngay cả đám cao thủ Quan Mạc Vân cũng là trợn mắt mồm há hốc. Bất ngờ có thể chống cự ngang ngửa với cự Phật mà không lùi, lực lượng cường đại như thế đã vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.
…
"ật động sơn hà..." cự Phật hai tay tạo thành chữ thập, trong khoảng không sinh ra một cái Phật thước thật lớn, hướng Nhạc Phàm giã xuống lần nữa.
"Quay trở lại!" Nhạc Phàm đột nhiên hú lên một tiếng, cơ nhục toàn thân nhanh chóng co rút, huyết long hộ thân không ngừng gầm thét giận dữ. Một lần nữa nó lại ngoảnh về nghênh đón cự Phật.
"Bùng, bùng," "Binh!", "Bùng"…
Mượn lực từ đất, Nhạc Phàm chặn đứng Phật thước trên đỉnh đầu, liên kích tới lần thứ tư, Phật thước vỡ vụn! Tiếp theo nhảy lên không trung, hướng thẳng về cự Phật…
"Phật quang phổ chiếu..."
"Bùng! Ầm..."
"Đoành... Ầm …"
Lại là một tiếng nổ lớn, chấn động làm cả ngọn núi nơi đây lung lay. Lôi đài bị vùi lấp sụt xuống một nửa, những người võ công thấp kém càng kinh hoảng bỏ chạy mất dạng, cục diện hỗn loạn làm cho người của Tứ đại thế gia căn bản không cách nào khống chế.
"Chạy mau!"
"A..."
…
"Thế nào, rốt cuộc như thế nào?" Mọi người sau khi lấy lại tinh thần xem xét chỉ thấy bụi đất đầy trời trên đài cao, mong mỏi trông chờ kết quả cuối cùng.
Trận tỷ thí này, bất kể là ai thắng ai thua, đều không ai còn dám hoài nghi thực lực của bọn họ.
Vương Sung khẩn trương nhìn chằm chằm; Đông Vũ khẩn trương nhìn kỹ; đám người Phó Suất khẩn trương xem xét; Tạ Tiểu Thanh cũng dài cả cổ ra, cả đỉnh núi tràn ngập không khí khẩn trương.
…
"Tới!"
Giữa đài cao bị phá hủy đến không sử dụng được nữa, Nhạc Phàm cùng Không Thiên đã kiểm nghiệm lẫn nhau hết mình, tựa hồ còn chưa có phân thắng bại. Tuy nhiên, hai người đã không còn ý nghĩ giao thủ tiếp nữa!
"A di đà Phật!" Không Thiên niệm một tiếng Phật hiệu nói: "Thí chủ bản lĩnh thật cao minh, tiểu tăng tự thẹn không bằng!"
"Tiểu hòa thượng thua sao?"
Mọi người ở đây rơi vào vòng nghi hoặc, Nhạc Phàm mở miệng nói: "Ngươi không có bại, ta cũng không có thắng!"
"Tiểu Thiên!" Thân ảnh chợt lóe, Mễ Triết xuất hiện ở bên cạnh Không Thiên, khẽ hỏi: "Ngươi thế nào?"
Không Thiên nói: "Tiểu Mễ đã lo lắng rồi, tiểu tăng vô sự." Quay sang hướng về Nhạc Phàm nói: "Đợi khi thí chủ rảnh rỗi, có thể cùng tiểu tăng tới bái kiến sư phụ tiểu tăng hay không?"
Nhạc Phàm đang muốn cự tuyệt, bỗng nhiên nghe thấy Không Thiên truyền âm nói: "Công pháp của thí chủ quan hệ tới một bí mật đầy thương xót của Phật môn, xin thí chủ chớ có khước từ. Tiểu tăng xin cảm tạ tại đây."
Trầm ngâm một lát, Nhạc Phàm đáp: "Được, đợi sau khi chuyện của ta xong xuôi sẽ cùng ngươi đi một chuyến."
"A di đà Phật… Tiểu tăng xin đợi thí chủ ở Thiếu Lâm."
…
Bên đường núi, Nhạc Phàm, Vương Sung, Đông Vũ, đám người Phó Suất sum họp với nhau hơn thế, ngay cả Tạ Chấn Hải cũng tìm tới.
"Đại ca ca, ngươi nhất định phải quay lại xem ta nhé!" Tạ Tiểu Thanh trong lòng buồn bã.
Nhạc Phàm gật đầu đạo: "Ta sẽ quay lại!"
Vương Sung tiến lên nói: "Lý Nhạc Phàm, nhớ kỹ ta từng nói qua gì không?"
Nhạc Phàm dừng ở Vương Sung, trịnh trọng nói: "Ta sẽ chờ ngươi."
Đông Vũ cũng tiến lên nói: "Huynh đệ, ngươi bảo trọng! Sau này chẳng biết lúc nào gặp lại?"
Bọn người Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi cũng đưa tiễn bằng lời chúc phúc của mình.
Nhạc Phàm nhìn mọi người, trong lòng ấm áp, như có ngàn vạn lời nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ nói một tiếng "Ta hiểu!"
…
Trên đường núi, Thi Bích Dao cũng rời đi theo Nhạc Phàm, phảng phất đi theo rất tự nhiên. Với việc này, Nhạc Phàm cũng không nói gì.
"Sao ngươi không ở lại xem về sau thế nào? Thi Bích Dao hỏi.
"Ta thích yên tĩnh." Nhạc Phàm thản nhiên nói.
"Vậy ngươi không hiếu kỳ bảo tàng ở đâu sao?"
"Không bao lâu tất sẽ biết."
…
Nhạc Phàm đã đi, cũng mang theo sự kích động của mọi người đi mất!
Luận võ tranh đấu trên đỉnh núi mặc dù cũng rất đặc sắc, nhưng khác xa là đã không còn Nhạc Phàm cùng Không Thiên tới tỷ thí kịch liệt nữa. Có lẽ, ích lợi sâu xa là tranh đấu trong khi không có sự ganh đua giữa các võ giả làm lòng người phấn chấn sao!