"Oành…"
Chu Tĩnh Nguyệt trong đầu nổ thành từng mảnh, Long Tuấn nói, giống như từng trận đau đớn, thấu vào chỗ sâu nhất trong nội tâm của nàng.
Ta sai rồi? Thật sự ta đã sai rồi sao?
Không phải, không thể nào như vậy!
Ta không phải là tội nhân…
Niềm tin sụp đổ, ý nghĩ bị khuất phục, Chu Tĩnh Nguyệt hai mắt mê mang, tựa như một đứa nhỏ không biết đường về nhà.
Đinh Nghị kéo kéo y phục Long Tuấn, nhỏ giọng nói: "A Tuấn, ngươi vừa rồi nói có quá nặng không!"
"Thuốc đắng mới giã tật!" Long Tuấn vẻ mặt đau khổ, thầm nói: "Xú nha đầu này rất ngoan cố khó chuyển, bệnh đã đến thời kỳ cuối, nếu không nói đúng trọng điểm, nàng còn tưởng rằng bản thân không có bệnh tật gì".
Một bên, Trương Tĩnh nhẹ nhàng đở lấy Chu Tĩnh Nguyệt, an ủi nói: "Tam công chúa, nàng hy sinh bản thân đổi lấy hòa bình, mặc dù hòa bình rất ngắn ngủi, nhưng người giúp cho binh lính Đại Minh có thêm được một chút thời gian để chuyển bại thành thắng, cho nên nàng cũng không sai, nàng thật sự không có sai, chỉ là… chỉ là…"
"Chỉ là các ngươi còn không biết âm mưu của Thát Đát tộc" Long Tuấn tiếp lời: "Vừa rồi ta và Tiểu Đinh tử từ ngoài tiến vào, nghe được tin tức nói Thát Đát tộc đã cấu kết với 'Thánh Môn' để nội ứng ngoại hợp, đêm nay đại hôn yến tiệc sẽ bắt giữ Địch tướng quân, đồng thời bất ngờ đánh thành Đại Đồng. Mà Tam công chúa ngươi, chính là để che dấu âm mưu lần này. Có thể nói, ngươi chính là kẻ đồng lõa với Thát Đát, tội nhân của dân tộc!"
Không phải, không phải…
Ta không phải đồng phạm, ta không phải tội nhân…
Một lần rồi lại một lần nữa bị đả kích, làm cho Chu Tĩnh Nguyệt cơ hồ cầm cự không được, sắp ngất xỉu.
Trương Tĩnh vội vàng ngắt lời nói: "Tiểu huynh đệ đừng nói nữa, có một số việc cũng không phải do chúng ta điều khiển được, công chú nàng cũng đã cố hết sức, ít nhất nàng cũng xuất phát từ điểm tốt. Chúng ta phải mau chóng nghĩ ra biện pháp đi ra ngoài! Nếu không người của Thát Đát tộc phát hiện, chúng ta một người cũng chạy không được".
"Chờ một chút…" Chu Tĩnh Nguyệt thanh âm cay đắng nói: "Chúng ta đi, vậy Địch tướng quân làm sao bây giờ?"
Trương Tĩnh ngẩn ra, bản thân nhất thời trong tình thế cấp bách không nghĩ ra điều gì cả.
Long Tuấn hắc hắc cười nói: "Các ngươi yên tâm, chúng ta ở bên ngoài đã dấu hỏa dược. Đến lúc đó chúng ta cho nổ hỏa dược, chẳng những có thể giáo huấn người của Thát Đát tộc, còn có thể tạo ra hỗn loạn, trợ giúp Địch tướng quân trốn đi, tin tưởng rằng quân tiếp ứng của Địch tướng quân cũng sẽ nhanh chóng tới".
"Tam công chúa, nàng…" Trương Tĩnh đưa ánh mắt hướng sang Chu Tĩnh Nguyệt, Long Tuấn cùng Đinh Nghị cũng khẩn trương nhìn, sợ rằng nàng hiểu không ra.
Bỏ lại mũ phượng, Chu Tĩnh Nguyệt cảm thấy chưa bao giờ nhẹ nhàng như vậy, mặt thoải mái nói: "A Tuấn nói đúng, tôn nghiêm của dân tộc không phải là thừa nhận sự khuất nhục, phải tự bản thân mà bảo vệ lấy. Bất kể sau này như thế nào, hôm nay ta cũng nên vì bản thân mà sống. Mọi người cùng nhau đi!"
…
Màn đêm trời tối mịt, biên cương trăng sáng lên.
Ngày vui đại hôn của công chúa, trên thảo nguyên xuất hiện những đóng lửa, người của Thát Đát tộc tụ thành một vòng tròn thật lớn, cùng nhau ca hát bên đống lửa, trên mặt mỗi người đều tràn đầy sự vui vẻ. Từ khi Đại Minh và Thát Đát bắt đầu chiến tranh, đây là lần đầu tiên trong tộc được vui vẻ như vậy.
Tại hướng chánh Bắc, Thát Đát Tộc vương Hoàng Thái Cực và Hoàng hậu ngồi, mà Đại tướng quân Địch Thu Nhiên là trưởng bối của công chúa Đại Minh, tự nhiên cũng ngồi phía trên. Bọn họ một trái một phải, đứng phía sau là thị vệ Thát Đát và bốn người Nhạc Phàm, Trần Hương, Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi.
Đa Nhĩ Cổn cùng các thân vương, ngồi trên bên trái Hoàng Thái Cực, Mục Hãn Mông Đan Vương tử cùng với ba gã Vương tử Thát Đát tộc, ngồi bên tay trái Đa Nhĩ Cổn. Tiếp theo là họ hàng của các thân vương cùng các đại thần Thát Đát tộc. Về phần Quốc sư Thát Đát, không biết có phải bởi vì tâm tình không tốt, đã từ chối tham dự tiệc đêm nay.
Uống rượu cùng đờn ca vui vẻ! Hoàng Thái Cực và đám người Đa Nhĩ Cổn không nói một lời nào, Địch Thu Nhiên cảm thấy không kiên nhẫn, nâng chén nói: "Thát đát tộc vương, yến tiệc đã bắt đầu, mọi người đã vui vẻ một phen, thời gian cũng không còn sớm, chi bằng mời Tam công chúa ra cử hành nghi thức đại hôn…"
Hoàng Thái Cực ra hiệu bằng ánh mắt cho Đa Nhĩ Cổn, hắn liền hiểu ý nói: "Địch tướng quân nói thật là… Mông Đan, còn không mau đưa tân nương tử của ngươi lại đây hành lễ".
"Mông Đan đi ngay" Mông Đan Vương tử cúi người thi lễ, sau đó mang theo một đội nhân mã đi về phía doanh trại phía Nam.
Đợi Mông Đan rời đi, mọi người lại huyên náo.
Hoàng Thái Cực mượn cơ hội tới gần Đa Nhĩ Cổn hỏi: "Đã chuẩn bị tốt hết chưa? Lần này tuyệt đối không để bất cứ việc gì xảy ra".
Đa Nhĩ Cổn lặng lẽ truyền âm nói: "Tam công chúa đã bị cấm túc, không ai có thể tới gần, đợi lát nữa sẽ thấy Mông Đan diễn trò vui cho xem!"
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt thâm ý không cần phải nói, chỉ là do bọn hắn quay lưng lại nên đám người Địch Thu Nhiên vẫn chưa nhìn thấy.
Trên thảo nguyên vẫn hân hoan như cũ, Trần Hương cảnh giác nhìn bốn phía, truyền âm nói với Nhạc Phàm: "Lý huynh, không khí có chút không đúng".
"Tứ phía đều có binh lính, sát khí dày đặc, không giống bảo vệ" Nhạc Phàm gật đầu, tình huống chung quanh miêu tả rõ ràng lại một lần.
Trần Hương nghe vậy ngẩn ra, lập tức đem tin tức này báo cho Địch Thu Nhiên, Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi, ba người sắc mặt ngưng trọng! Bọn họ biết Nhạc Phàm không phải là người hồ ngôn loạn ngữ, xem ra thật sự đã có tình huống phát sinh.
Không lâu sau, Mông Đan Vương tử mang theo mấy người thị vệ bị thương nặng vội vã trở lại, vẻ mặt bối rối, như là gặp phải đại địch.
Địch Thu Nhiên thấy thế cau mày, trong tâm sinh ra một loại dự cảm không hay. Chỉ là cái gì đến thì nó sẽ đến!
"Chuyện gì xảy ra với các ngươi!" Hoàng Thái Cực thấy thế kinh hãi, âm thanh xuyên qua những tiếng chiêng trống.
Mông Đan tiến lên, lớn tiếng nói: "Bẩm cáo phụ hoàng, con phụng mệnh đi nghênh đón công chúa, ai ngờ vừa nhìn thấy công chúa, đột nhiên lại xuất hiện mấy người hắc y, cướp công chúa đi. Đối phương võ công cao cường, bọn con vốn không phải là đối thủ, không thể làm gì khác hơn là trước tiên quay lại cầu viện".
"Cái gì!?" Hoàng Thái Cực cùng Đa Nhĩ Cổn vỗ bàn đứng lên. Lập tức phất tay, người của Thát Đát tộc lui ra, binh lính hung hãn từ bốn phương tám hướng lao ra, tầng tầng lớp lớp vây quanh Địch Thu Nhiên cùng binh lính của Đại Minh. Hàn quang tỏa sáng, không ai hoài nghi về độ sắc bén binh khí của bọn chúng.
"Dừng tay!" Tình huống như thế, Địch Thu Nhiên cũng không thể nhẫn nại được, đứng dậy nói: "Thát Đát Tộc vương đây là ý gì?"
Hoàng Thái Cực hừ lạnh một tiếng nói: "Địch tướng quân tự bản thân biết!"
Địch Thu Nhiên phẫn nộ nói: "Ta nãy giờ vẫn chờ ở đây, chẳng lẻ Tộc vương lại hoài nghi chúng ta? Các ngươi đối đãi với khách như thế, thật sự là không có lý lẽ!"
"Cho dù các ngươi ở tại đây, cũng không thể chứng tỏ là các ngươi cho người làm" Đa Nhĩ Cổn tiến lên trước một bước: "Trước tiên bắt hết lại cho ta".
Sự tình cho tới bây giờ, Địch Thu Nhiên cuối cùng đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Từ khi bắt đầu đến đây, đám người Hoàng Thái Cực lấy cớ không cho người của mình gặp Tam công chúa, trong đó có âm mưu không cần nói cũng biết. Bây giờ lại bày ra như thế, rõ ràng chính là muốn tìm cớ hủy bỏ hiệp định. Kể từ đó, Thát Đát tộc vừa có lý lại vừa có lợi, có thể nói là kế một hòn đá ném hai con chim. Nói vậy, Mông Đan Vương vừa rồi, cũng là tự diễn kịch với người trong tộc mà thôi.
Địch Thu Nhiên nghĩ như thế, mọi người lại không biết, Tam công chúa thật sự đã chạy trốn, tất cả âm mưu đều là trùng hợp.
Sau khi nghĩ thông suốt tất cả, Địch Thu Nhiên sao có thể bó tay chịu trói? "Bùng!" Một cước đá ngã bàn tiệc, rút kiếm ra, quyết một trận tử chiến.
Ngay lúc đó, Nhạc Phàm đột nhiên bạo khởi, thân ảnh như luồng gió, một đạo tiển khí bắn thẳng đến Hoàng Thái Cực!
Ánh sáng tỏa ra bốn phía, trong đêm tối hiện ra đột ngột, tựa như ánh trăng trên bầu trời cũng đổi sắc.