"Võ Lâm minh tới…"
"Chính đạo cửu phái đại liên minh tới…"
"Cái Bang tới…"
"Tứ đại thế gia tới…"
"Thần Kiếm sơn trang tới…"
"Thanh Vân thành tới…"
"Thiên Tà tông tới…"
"Thanh bang tới…"
Các bang phái liên tiếp tới, lúc này "Tụ võ đài" cơ hồ đại biểu cho thế lực cả giang hồ. Mà phía dưới đài cao là hơn mấy vạn giang hồ nhân sĩ hội tụ chung quanh, tiếng hoan hô chấn động cả thiên địa, cao trào thay nhau nổi lên, nhiệt hỏa tận trời… cảnh tượng như thế không thể không nói là hoành tráng!
Lên trên đài cao, các thế lực lớn không hẹn mà chia làm ba phương. Trong đó chính Bắc là thế lực Huynh Đệ hội, Hắc bạch lưỡng đạo đều tự chiếm cứ mặt Đông và Tây trên đài, đối diện nhau, khí thế căng thẳng. Còn Thiên Hạ hội, Võ Lâm minh, Tứ đại thế gia, Cái Bang, Thần Kiếm sơn trang cùng Thanh Vân thành đứng ở phía Nam ở giữa hai thế lực. Đương nhiên, ở mặt Đông Bắc còn có một người một thú đứng cô lập một chỗ, người này đúng là Nhạc Phàm và Tiểu Hỏa theo yêu cầu mà tới.
Các thế lực sau khi ngồi xuống, lại có mười mấy người võ lâm nhân sĩ đi lên đài cao. Những người này cũng là danh sĩ một phương, mặc dù không bì kịp với các thế lực lớn, nhưng cũng là nhân vật danh chấn giang hồ! Mà người đứng đầu bọn họ, lại là Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi.
"Nhạc Phàm huynh đệ…"
Nhìn thấy Nhạc Phàm sớm đã đi lên, Phó Suất dẫn theo Nhan Nguyệt Thi đi tới, đám người phía sau cũng đi theo. Nhiều cao thủ như vậy tụ cùng một chỗ, tuyệt đối là một cỗ lực lượng đáng chú ý. Trong vô hình, lại có một thế lực sinh ra.
"Nhạc Phàm huynh đệ, tiểu hòa thượng và mấy người Thiết Nam đâu rồi?" Thấy quái nha đầu Cầm Thiến không có ở đây, Nhan Nguyệt Thi nhìn quanh.
Nhạc Phàm đứng dậy nó: "Lỗ tiền bối bọn họ có việc rời đi, Thiết Nam ta bảo hắn trở về… Nơi này quá loạn, ta lo cho bọn họ".
"Ồ! Thì ra là như thế, đi là tốt rồi, đi là tốt rồi" Nhan Nguyệt Thi nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, ánh mắt như gặp đại địch kia, làm cho Phó Suất buồn cười không thôi.
"Nói vậy các hạ chính là Đao Cuồng huynh đệ! Thật sự là trăm nghe không bằng gặp mặt, thất kính thất kính…"
"Cái tên Đao Cuồng vang động cả giang hồ, hôm nay được gặp, thật là tam sanh hữu hạnh".
"Lý tiểu huynh nếu đúng là huynh đệ tốt của lão Phó, cũng dĩ nhiên là bằng hữu của chúng ta".
"Lý huynh đệ, giang hồ đồn đãi lung tung cũng không thể tin, ta tin tưởng ngươi là đại anh hùng đại nhân đại nghĩa, ta bội phục ngươi!"
"Chúng ta cũng vậy".
"Ha ha ha…"
Mọi người nhất nhất tiến lên thi lễ, Nhạc Phàm cảm thấy đau đầu không chịu nổi, cũng may Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi biết tính cách của hắn, vì vậy ra mặt giải vây một phen.
Người ở đây không ai là không phải lão giang hồ, sao có thể không rõ nhân tình thế thái, nếu đối phương không thích như vậy, thì mọi người cũng không có quấy rầy Nhạc Phàm nữa, tụm ba tụm năm mà bàn tán.
Mà bên cạnh Phó Suất có một lão giả đứng yên lặng nãy giờ, hắn tay trái cầm điển sách, tay phải cầm một ngọn bút, quay về phía Nhạc Phàm nói: "Tiểu huynh đệ, lão phu Tư Mã Như, lần trước từ biệt tại Tư Mã phủ, nghĩ không ra hôm nay lại gặp mặt ở đây".
Phó Suất cũng nói: "Lý huynh đệ, Tư Mã tiên sinh chính là thiên hạ văn hào, tuy không có thiên thạch lực, nhưng có vạn trọng chí, cuốn "Thương thiên giám" là từ tay Tư Mã gia mà ra… Lần trước chúng ta và Nhã nhi muội tử bị vây lại Tư Mã phủ, Tư Mã tiên sinh cũng ít nhiều ra mặt. Mặc dù… Ài!"
"Lý Nhạc Phàm cảm ơn Tư Mã tiên sinh!" Nhạc Phàm thi lễ thật sâu, giọng thê lương nói: "Có một số việc, không phải con người có khả năng vãn hồi được, ta thay Nhã Nhi tạ ơn mọi người".
"Chuyện của tiểu huynh đệ ta cơ bản cũng nghe tiểu Phó nói qua…" Tư Mã Như đỡ lấy Nhạc Phàm, thở dài nói: "Tiểu huynh đệ từ ngày xuất đạo, cho tới bây giờ cũng không phải là người trong giang hồ, cũng chưa bao giờ giết qua người vô tội, lại ở biên quan một mình ngăn cơn sóng dữ, bảo vệ cho dân tộc ta không bị xâm lược, thật xứng với hai chữ 'Hiệp Nghĩa'! Đáng tiếc, thiên hạ này sớm đã trắng đen không rõ, càn khôn điên đảo, lão phu cũng là tâm khí khó mà chịu được! Bất quá thị phi đúng sai, hậu nhân tự có công đạo, lão phu chỉ cần đem sự thật công bố trong thiên hạ, sau này nhất định có thể trả lại trong sạch cho tiểu huynh đệ".
"Trong sạch sao… vốn không nhiễm, thì làm sao loạn, lòng ta sáng, vốn đã trong sạch" Đối phương nói một phen, xúc động đến tâm tình Nhạc Phàm chôn sâu trong đáy lòng.
Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi vỗ vỗ vai Nhạc Phàm, tỏ vẻ bản thân ủng hộ.
"Lý tiểu tử…"
Âm thanh như chuông vang vọng toàn trường, mọi người nhìn lại, chỉ thấy một lão giả thân hình khôi ngô, đeo đại đao đang đi tới, thấy được trang phục như thế, vừa nhìn đã biết người này chính là Đao Si Khấu Phỉ.
"Ta ra mắt Khấu tiền bối!"
"Khấu tiền bối khỏe chứ?"
"Khấu tiền bối…"
Không để ý tới mọi người lễ phép ân cần thăm hỏi, Khấu Phỉ bào lên gấp giọng nói: "Lý tiểu tử, có tin tức đồ nhi bảo bối của lão phu hay không".
"Không có" Nhạc Phàm trả lời dứt khoát, rồi nói ngay: "Ta đã đáp ứng yêu cầu của đối phương, Tiểu Minh Hữu hẳn là sẽ không có việc gì đâu".
"Ài… thật sự là đứa nhỏ mạng khổ!" Khấu Phỉ khổ khổ thở dài, mặc dù đối với Tiểu Minh Hữu cũng không có hy vọng có gì mới, nhưng cũng là không nhịn được lo lắng.
"A Di Đà Phật…"
Một tiếng phạm âm, Không Văn thần tăng từ trên trời hạ xuống, áo cà sa trắng đón gió tung bay, giống như hoạt phật lâm thế… Rồi sau đó Thái Tiêu đạo trưởng, Âm dương thư sinh Điêu Minh, Tiên tử Cửu Huyền và Lão đầu đà Mạc Bắc lần lượt hạ xuống.
"Ồ…"
"Chính đạo thập đại cao thủ hầu hết cũng đã đến".
"Đúng vậy, có thể có chuyện tốt để xem rồi".
"Hắc đạo chỉ tới bảy đại cao thủ, bạch đạo tới chín đại cao thủ, xem ra lần này bạch đạo hơn một bậc".
"Cái này cũng khó nói, hắc đạo cao thủ có thể xưng bá giang hồ nhiều năm như vậy, khẳng định không phải tầm thường…"
"Như vậy xem ra, kết quả đúng là rất khó nói".
Giang hồ nhân sĩ ở phía dưới ồn ào náo nhiệt, không khí nhiệt liệt càng cao hơn một tầng! Giang hồ to lớn như thế, tiên thiên cao thủ vốn không dễ dàng thấy một người, huống chi là hắc bạch lưỡng đạo thập đại cao thủ.
Cảm nhận được khí tức Nhạc Phàm trên người tản ra như có như không, đám người Không Văn nhìn nhau, trong lòng cũng rung động không ít.
"Mấy ngày không gặp, Lý cư sĩ lại đột phá, thật sự là đáng mừng…"
Nghe được mọi người đối với Nhạc Phàm than thở không thôi, Khấu Phỉ lúc này mới cẩn thận đánh giá đối phương một phen, lúc này mới buồn bực nói: "Tiểu tử này rốt cuộc đúng là không phải người! Tu luyện như không muốn sống vậy mà không bị tẩu hỏa nhập ma… không có thiên lý, thật sự là không có thiên lý!"
"A Di Đà Phật… bản tính tốt, nam nhi phải luôn tự cường".
"Vô lượng Thiên tôn… Tại sao phải tự cường? Hoặc là chí thiện, hoặc khát khao, hoặc là kiên trì, hoặc là tự lực".
"Hòa thượng đạo sĩ đáng chết kia, các ngươi lại bày ra huyền cơ cái gì đó. Con mẹ nó!"
Ánh dương đã nhô cao, đang là buổi trưa.
Thế lực khắp nơi lúc này cũng đã tụ hội, chỉ có Huynh Đệ hội chỉ có một mình Đồng Tường ở đây, an bài như vậy tự nhiên khiến cho mọi người phản cảm, dưới đài cao dần dần truyền đến những âm thanh bất mãn.
"Này! Hội chủ Huynh Đệ hội sao lại còn chưa tới?"
"Đúng vậy đúng vậy, rốt cuộc là có muốn bắt đầu hay không? Không đến cũng phải báo một tiếng, để cho mọi người đợi ở nơi này sao?"
"Chúng ta cũng đã tới, Thiết Huyết bày ra đại hội này, tại sao vẫn chưa tới?"
"Hừ! Thôi dẹp đi!" "Hội chủ các ngươi không phải là sợ chứ? Nếu sợ thì sớm giải tán đi, để đỡ phải mất mặt xấu hổ!"
"Xoẹt… xoẹt…"
Một bóng đen phá không gian, từ trên trời giáng xuống, rơi vào ngay giữa "Tụ võ đài".
Đó là vật gì vậy?!
Khí tức tử vong tầng tầng lan tràn, sau khi kinh hãi qua đi, chung quanh đều yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều tề tụ lên đài cao, một thanh binh khí không phải đao cũng không phải kiếm đang cắm ở đó, thân đao màu đen như muốn cắn nuốt hết thảy ánh sáng, chỉ liếc nhìn từ xa xa, tâm thần đã xao động không ngừng…
Dưới ánh mặt trời, thân đao màu đen lóng lánh như muốn báo cho mọi người biết tên của nó - nó chính là ma binh "Phệ hồn!"
"Thình thịch, thình thịch, thình thịch…"
Bốn phía an tĩnh, dưới ánh mắt của cả vạn người, Thiết Huyết bước lên đài cao, phong phạm như vậy, hào khí như vậy, thật là thế gian ít có. Mà phía sau Thiết Huyết, một già một trẻ theo sát đi lên, hai người mặc đạo bào màu xanh, còn có vài phần khí chất hào hiệp.
Chứng kiến một màn như vậy, nét mặt mọi người đều bất đồng, đều âm thầm tính toán. Ngay cả Nhạc Phàm cũng khẽ rúng động, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Đi lên đài cao, Thiết Huyết hai mắt lãnh lệ nhìn ra bốn phía, một cổ khí tức áp bức nương theo luồng gió mà lan tràn khắp không trung. Khi hắn Nhạc Phàm đứng đó, cái loại khí tức áp bức này biến mất không có tăm tích chính là hiện ra khuôn mặt tươi cười ôn hòa.
"Huynh đệ, ngươi đã tới" Thiết Huyết ôm chặt lấy Nhạc Phàm, một loại ấm áp không thấy đã lâu trong tâm hai người truyền lại.
Chỉ chốc lát sau, Nhạc Phàm nhìn một già một trẻ phía sau Thiết Huyết nói: "Hai người các ngươi tại sao ở chỗ này?"
"Đã lâu không gặp, tiểu huynh đệ" Bất Giới cười hắc hắc, sau đó nói: "Thiết Huyết Hội chủ đối với hai thầy trò chúng ta có ơn cứu mạng, cho nên chúng ta lưu lại đây…"
"Đúng vậy!" Phương Hàm nói tiếp: "Huynh Đệ hội có ăn có uống, lưu lại cũng không tệ. Hắc hắc…"
Thấy hai bên biết nhau, Thiết Huyết ngược lại ngạc nhiên: "Các người tại sao lại biết nhau?"
Nhạc Phàm không nói, Bất Giới giải thích nói: "Lão đạo từng tính cho Lý tiên sinh một quẻ…"
"Ồ?" Thiết Huyết cảm thấy hiếu kỳ nói: "Tính cái gì?"
Bất Giới nhìn Nhạc Phàm, cười khổ nói: "Tính mạng, đáng tiếc là tính không ra".
"Ha ha…" Thiết Huyết cười to: "Nghĩ không ra 'Đao Cuồng' Lý Nhạc Phàm cũng tìm người tính mạng… Bất quá ta biết, mạng của ngươi nhất định là rất dai".
"Con mẹ nó! Các ngươi rốt cuộc có tiến hành không?" Nói lên chính là một trong hắc đạo lục tông lão nhị Vạn ác cốc, hắn thấy Nhạc Phàm, Thiết Huyết không kiêng kỵ cứ như vậy mà nói chuyện phiếm, rốt cục nhịn không được tức giận.
Thiết Huyết lạnh lùng cười, xoay người nói: "Nếu mọi người không thích đợi nữa, vậy bắt đầu thôi".
"Chờ một chút!"
Ngay lúc này, lại có một đoàn võ lâm nhân sĩ đi lên trên đài, dẫn đầu chính là Long Tuấn và Đinh Nghị.