Thần Châu loạn thế ba lan khởi, tứ phương vân động thiên địa kinh!
Vũ lâm từ lai phi tĩnh thổ,nhân sanh hà xử bất giang hồ?
(Thần Châu loạn thế sóng gào thét, bốn phương chấn động thiên địa kinh
Võ lâm xưa nay nào yên tĩnh, nhân sinh nơi nào chẳng giang hồ?
Thần Châu loạn lạc, quần hùng cùng tồn tại, ngoại vực xâm lấn, nhiều sự việc cùng xuất hiện.
Giang hồ, vĩnh viễn không có tĩnh lặng. Giang hồ, vẫn là giang hồ.
Mặt trời đã lên cao, gần giữa trưa.
Song, lúc này thành Lạc Dương cũng không phồn thịnh giống hôm qua, đường lớn thoáng đoãng trừ vài tiểu thương đi lại, không có nửa bóng nhân sĩ giang hồ.
Trên Phượng Dương lâu, Thi Bích Dao một mình đứng tại bên ngưỡng cửa, ánh mắt u buồn vọng nhìn phương xa, suy nghĩ đến xuất thần.
Không biết phải chăng tu luyện có vấn đề, mà bản thân từ sáng tời giờ trong lòng không yên, luôn không thể tĩnh tâm, chẳng lẽ lại có sự tình trọng yếu không tưởng tới xảy ra.
"Lâu chủ tỷ tỷ!"
Nô Kiều bước vào phòng, Thi Bích Dao vội vàng quay lại nghênh đón hỏi: "Hiện tại tình huống đại hội thế nào? Có phải lại có bất ngờ gì phát sinh hay không?"
"Tỷ tỷ làm sao biết được?" Nô Kiều cũng chỉ là vừa mới nghe được tin tức, không nghĩ tới Thi Bích Dao sớm lại đoán ra.
Thi Bích Dao thở nhẹ, tỉnh táo nói: "Ta từ sáng sớm đã cảm giác được tâm tình bất ổn, chắc là có sự tình trọng đại gì phát sinh, nhanh nói ta nghe!"
"Thì ra là thế!" Nô Kiều bừng tỉnh, theo đó vội đáp lời: "Tỷ tỷ không cần lo lắng, kỳ thật võ lâm đại hội chỉ là thêm chút chuyện xấu mà thôi, không có gì quá lớn".
"Chuyện xấu gì?"
"Vốn Thiết Huyết đánh đại bại thủ lĩnh các đại thế lực, vị thế chí tôn đã thành định cục, ai biết đột nhiên lại xuất hiện một đám người phiên bang ngoại vực đến quấy phá…" Lập tức, Nô Kiều mang sự tình phát sinh buổi sáng chậm rãi kể ra, rất là tinh tế phảng phất như tận mắt chứng kiến.
Trầm ngâm chốc lát rồi, Thi Bích Dao đột nhiên lắc đầu nói: "Không đúng! Ta lo lắng không nên là vì chuyện này. Thiên hạ đang bắt đầu rối loạn, thế lực ngoại tộc tự nhiên muốn dòm ngó xâm lấn Trung Nguyên, chuyện này mặc dù ngoài ý liệu tại võ lâm đại hội, cũng là sự tình có thể đoán biết. Hơn nữa giang hồ nhất thống cùng chúng ta quan hệ không lớn, cho nên ta lo lắng hẳn là vì chuyện khác…"
"Tỷ tỷ nghĩ nhiều làm gì?" Nô Kiều giọng không chút lo lắng nói: "Hiện tại cả giang hồ đều dưới sự giám thị của chúng ta. Nếu quả thật có gió thổi cỏ động, tuyệt đối gạt không được tai mắt của chúng ta".
Thi Bích Dao nghe vậy ngẩn ra, trong đầu linh quang thoáng hiện, lẩm nhẩm: "Tai mắt? Nếu là tai mắt chúng ta cũng không có, vậy thì…"
Ngay lúc này, một bồ câu đưa thư đầy máu từ ngoài cửa sổ bay tới.
Hai nữ thấy thế, trong lòng hiện lên một loại dự cảm không tốt.
Nô Kiều vội vàng lấy thư ra, vừa nhìn, nhất thời sắc mặt đại biến.
"Tin tức gì?" Thi Bích Dao đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, trong lòng lo lắng đã thành sự thật.
"Đã xảy ra chuyện!" Nô Kiều trầm giọng đáp: "Phân lâu tại Nam Kinh đột nhiên bị một đám người thần bí tập kích, không ai sống sót, đến cả Quách lão cũng đã chết".
"Không ai sống sót!!!"
Thi Bích Dao mặt trắng không còn chút máu, bầu không khí ngập vẻ ngưng trọng.
"Lâu chủ, chúng ta hiện tại nên làm gì?" Nô Kiều thần sắc dị thường nghiêm túc! Đả kích lần này có thể nói là nghiêm trọng nhất đối với Lâu Thượng Lâu trong hơn mười năm qua.
"Đó là một âm mưu! Đối phương không có khả năng chỉ đối phó với một phương Nam Kinh, khẳng định còn có hậu thủ!" Mạnh mẽ trấn định tâm thần, Thi Bích dao lập tức nói ngay: "Nô Kiều, muội lập tức đem tin tức này, truyền cho tất cả chủ sự các phân lâu, để cho bọn họ cứ mỗi hai canh giờ thì gửi tin cho ta một lần, ta phải biết được tất cả tình huống của bọn họ. Ta có cảm giác lần này đại sự sẽ xảy ra… Mặt khác, người cũng nhanh đi thông tri cho Ngũ lão lại Lạc Dương, thật muốn biết đến tột cùng là kẻ nào tại sau lưng chúng ta giở trò!"
"Rõ! Nô Kiều đi làm đây!"
…
Ở đỉnh núi cao, người Ẩn Tông tề tụ, yên lặng chú ý tới võ lâm đại hội phát triển.
Đại hội vừa bắt đầu chỉ là đánh nhỏ náo loạn nho nhỏ một phen, cũng không khiến cho bọn họ chú ý, cho tới sau, Thiết Huyết mượn ma binh chi lực cùng thiên địa chi thế đại bại thập đại cao thủ, khiến cho các ẩn sĩ cao cao tại thượng này không khỏi có chút ngưng trọng.
"Chẳng lẽ tiểu tử này lại là người chúng ta muốn tìm?"
Quốc sư Mông Chiến thì thào tự hỏi, người chung quanh lại như thế nào không hiểu ý đối phương. Dù sao, thiên địa dị biến ngày ấy động tĩnh rất lớn.
Hạng Thiên Vũ có chút vui mừng bảo: "Ta xem người này có thể dẫn động thiên địa chi thế, nghĩ tới cảnh giới cũng không tầm thường, hơn nữa hắn có thể khống chế ma binh thượng cổ, nghĩ đến cũng là người có đại nghị lực. Nếu người chúng ta muốn tìm đích xác là hắn, ta thật muốn cùng hắn gặp mặt một lần. Ha ha ha…"
Vô Trần Tử vẻ mặt hờ hững nói: "Người này không thể so với người bình thường trong giang hồ, quả thật có thực lực nhất thống giang hồ, chỉ tiếc dã tâm của hắn quá lớn, hơn nữa không chịu trong lòng tay chúng ta, sẽ là hậu hoạn vô cùng".
"Không sai!" Tiết Ngưng Yên lạnh lùng nói: "Ma Binh xuất thế, thiên hạ đại loạn! Người của Ma tông khẳng định sẽ không bỏ qua cho cơ hội lần này… Tóm lại, ma binh cùng thế lực giang hồ đều không thể để rơi vào tay người của Ma Môn, nếu không chúng sanh thiên hạ nguy hiểm, tới lúc tất yếu, cần phải diệt trừ cá nhân này".
Lỗ Thứ, Ngũ Tử cùng mấy người Thanh Thiên cũng không có tham dự thảo luận của bọn Mông Chiến, vẫn chú ý tới tiến trình đại hội.
"Ồ!" Cầm Thiến đột nhiên phát ra một tiếng kinh dị, cắt đứt sự đàm luận của mọi người: "Mọi người mau nhìn, có đám quái nhân đến".
Mọi người nhìn ra xa, Ngũ Tử cau mày nói: " Những người này hẳn là thế lực phiên bang ngoại tộc, không nghĩ đến bọn chúng cũng tới chen chân".
Sự tình phát triển dần vượt xa ra dự liệu của những ẩn sĩ này.
Cầm Thiến có chút hứng thú nói: "Các người nhìn đầu lĩnh kia đi, không ngờ lại là thiên đạo cao thủ!"
Hạng Thiên Vũ cười hắc hắc nói: "Xem ra sự việc càng ngày càng phức tạp, nếu đợi lát nữa người Ma tông tới, thì lại càng náo nhiệt".
"Hay lắm hay lắm!" Cầm Thiến hưng phấn nói: "Náo nhiệt càng hay, nếu không thì thật không chút ý tứ!"
Không ai để ý tới thiếu nữ tự mình cao hứng, Ngũ Tự nói ra ý nghĩ của mình: "Hiện tại ngoại tộc nhúng tay vào Võ lâm đại hội, tất mang tới cho giang hồ Trung Nguyên áp lực cực lớn, thường thì tại lúc này, nhân sĩ giang hồ đều cùng sinh ra tâm tình bài ngoại, cuối cùng sẽ có thể đứng cùng một chỗ… Xem ra xu thế thống nhất giang hồ là không cách nào ngăn cản".
"…" Mọi người trầm mặc, trong lòng đều tự tính toán điều gì đó.
Lời Ngũ Tử nói không phải không có lý, nhưng giang hồ nhất thống lại không phải là điều mà bọn họ mong muốn, người trong đó ân oán quá nhiều, nếu xử lý không tốt một việc, lại thành một trường tai nạn trước nay chưa từng có.
"Chư vị…" Vô Trần Tử thi lễ, nói tiếp: "Chỉ bất quá giang hồ đại loạn lại vượt ra khỏi suy nghĩ chúng ta. Cho nên lão đạo nghĩ tới một biện pháp? Nếu là chư vị không có ý kiến, thì có thể tiến hành".
Mọi người nhìn nhau, Mông Chiến mở miệng đáp: "Vô Trần đạo hữu không cần cố kỵ, có tính toán gì cứ nói thẳng ra đi".
Vô Trần Tử vẻ mặt điềm tĩnh, không nhanh không chậm nói: "Kỳ thật, giang hồ nhất thống cũng không phải không được, chỉ cần hết thảy có thể tiến hành trong tầm tay chúng ta, nghĩ tới người Ma Môn tất nhiên không thể có cơ hội sấn tới".
Tiết Ngưng Yên cười lạnh: "Nói thì đơn giản, chẳng lẽ ngươi đã quên ước định giữa các đại Ẩn tông cùng Ma môn?"
"Lão đạo còn chưa nói xong, Tiết tiên tử chớ vội" Vô Trần Tử cười nhẹ, tiếp tục nói: "Mặc dù chúng ta không thể trực tiếp nhúng tay vào chuyện của giang hồ, nhưng còn người giang hồ thì sao?"
"Người trong giang hồ?" Hạng Thiên Vũ không nghĩ thế nói: "Chúng ta có thể nghĩ đến, người Ma môn chẳng lẽ không nghĩ ra? Người trong giang hồ ai lại chân chính đáng tin? Huống hồ người nọ có thực lực có thể chống lại cùng Thiết Huyết không?"
Ngũ Tử thở dài nói: "Đáng tiếc Nhạc Phàm tiểu huynh đệ không thích tranh chấp giữa các thế lực, nếu không ta nguyện ý đề cử hắn".
Mông Chiến phản bác: "Người này sát khí quá nặng, vạn lần không thể" Dừng một chút rồi nói: "Chẳng lẽ Vô Trần hữu lại có biện pháp tốt hơn".
"Đương nhiên!" Vô Trần Tử cười tự tin.
Mông Chiến ngơ ngác, tựa hồ nghĩ ra gì: "Người nói là…"
"Không sai!" Vô Trần Tử nói thẳng: "Tin tưởng mọi người còn nhớ, sư điệt của lão phu chính là người của Mộ Dung thế gia trong chốn giang hồ. Tin rằng với thực lực của hắn, có thể áp chế được quần hùng giang hồ. Hơn nữa hắn là người của Ẩn tông chúng ta, tự nhiên tin tưởng. Nếu là do hắn ra mặt thống lĩnh giang hồ, chẳng những giang hồ vẫn trong tay chúng ta, mà Ma môn cũng không có gì để nói".
Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh đều là im lặng suy nghĩ.
Kế hoạch của Vô Trần Tử này quả thật tốt, Mộ Dung Ngạo Hàn kia chính là người của Phiêu Miểu Phong, nếu là do hắn chấp chưởng giang hồ, chẳng phải chỗ gì tốt đều bị Phiêu Miểu Phong bọn họ chiếm đi, những Ẩn Tông khác lại thế nào cam tâm chịu?
Trầm mặc một lúc, lại truyền đến tiếng kinh hô của Cầm Thiến: "Oa! Các người mau nhìn, lại có người đến".
Mọi người nhìn xuống dưới, quả nhiên võ lâm đại hội lại có thêm nhiều người.
Hạng Thiên Vũ hưng phấn nói: "Ha ha, lại là mấy thiên đạo cao thủ? Chúng ta có phải xuống xem xét hay không?"
Vô Trần Tử thản nhiên nói: "Gấp làm gì, người của Ma tông đều cũng
chưa tới… huống chi Ngạo Hàn sư điệt ở phía dưới, những người đó làm gì gây nổi sóng gió. Không biết đề nghị của lão đạo, ý các vị thế nào?"
"Hừ!" Tiết Ngưng Yên mặt không biểu tình nói: "Phiêu Miểu Phong các người tính thật tốt, sợ rằng đã tính kế từ lâu rồi?"
Vô Trần Tử cười nói: "Một chút sự tình cũng phải sớm chuẩn bị cho thỏa đáng".
Ngũ Tử phản bác: "Việc này bây giờ định luận còn quá sớm. Hết thảy đợi người Ma môn tới rồi nói".
"Không sai không sai" Lỗ Thứ phụ họa theo: "Không có gì phải vội!"
Mông Chiến cũng đồng ý: "nếu mọi người đều có dị nghị, ta nghĩ lát nữa hãy bàn".
"Thật là!"
Những người khác đều không đồng ý, Vô Trần Tử tự nhiên cũng không tiện nói gì nữa, chỉ là híp mắt cười cười.
Thành công, luôn tới từ những người có thể sáng tạo cơ hội.